Chương 177: thứ cho ngươi vô tội
Snake
11/08/2019
Trịnh Hồng vung hoa phục, đứng dậy cười nói:
- Ha ha ha ha! Thì ra là phong chủ Thiên phong của Đại Thiên tông đến rồi, không có từ xa tiếp đón! Thứ tội thứ tội!
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Thứ cho ngươi vô tội.
Thành chủ Trịnh Hồng mặt cứng ngắc.
- A!
Thứ tội chỉ là nói khách sáo, ngươi được đằng chân lân đằng đầu sao? Thứ ta vô tội?
Thành chủ Trịnh Hồng chuyển mắt sang Tử Tử:
- Thì ra Tử cô nương cũng đến.
Tử Tử mỉm cười coi như đáp lời , Tiêu Phong khẽ nhếch môi cười nhạt, rồi không quan tâm đến khuân mặt vặn vẹo của Trịnh Hồng tiêu sái nhấc chân, thật tự nhiên đi hướng ghế trống Phía trên.
Tử Tử đi theo bên cạnh Tiêu Phong, đám Sở Tử Huyên theo sau lưng hắn tới ghế sau.
- A!
Thành chủ Trịnh Hồng bị mất mặt, biểu tình cực kỳ khó xem.
Tiêu Phong cười nhìn Trịnh Hồng, nói:
- Mời!
Thành chủ Trịnh Hồng nét mặt sa sầm nói:
- Mời !
Tiêu Phong vén vạt áo cùng Tử Tử ngồi ở chủ tọa, đám Sở Tử Huyên ngồi ở ghế sau.
Thành chủ Trịnh Hồng hít sâu, chậm rãi ngồi xuống. Đôi mắt ưng đen láy chăm chú nhìn bọn người Tiêu Phong không hề chớp tựa như sói đói rình mồi, mang theo chút khát máu. Tông chủ Thượng, Hạ U tông mặt trầm xuống.
Chỉ có Mục vương ngồi đối diện Tiêu Phong là vẻ mặt thản niên uống mỹ tửu, mắt lóe tia ngoài ý muốn.
Đan Thanh Tử nhỏ giọng nói với các đệ tử:
- Tiêu Phong này thật to gan, quá cuồng ngạo đi.
- Đúng vậy. Sư phụ nói hắn mới là Tinh cảnh ngũ trọng, hắn khiêu khích thành chủ như vậy chẳng phải tìm chết?
- Ai kêu hắn mang theo Tử cô nương, ai dám đụng hắn? Nhưng không biết tại sao Tử cô nương đi theo?
.........
......
...
Trên đại điện lại tiếp tục ca múa, trên gương mặt mọi người hết sức vui vẻ, nhưng trong lòng đều suy tư những ý đồ riêng .
Thành chủ Trịnh Hồng sau khi yên vị liền nhìn Tiêu Phong hỏi:
- Tiêu Phong chủ ! Có chút thắc mắc xin được giải đáp. Thứ cho ta hỏi không biết tại sao Tử cô nương đi chung với ngươi?
Mọi người vãnh tai nghe chờ đợi câu trả lời.
Tiêu Phong cười giọng lộ vẻ nuông chiều như có như không nhìn Tử Tử rồi thẳng thắn trả lời :
- Tử Tử là thê tử của ta việc đi chung có gì lạ sao ?
- A?
Mọi người biến sắc mặt. Bàng hoàng nhìn về phía Tiêu Phong .
Thê tử? Thê tử của Tiêu Phong? Sao có thể?
Thành chủ Trịnh Hồng lập tức giơ ly rượu trong tay lên, cười nói:
- Ha ha ha ha! Thì ra là Tiêu phu nhân, Trịnh Hồng ta mạn phép có chút rượu nhạt tỏ thành ý, xin kính một lu, chúc mừng chúc mừng!
Tử Tử lòng vui vẻ, dù sao Tiêu Phong ở trước mặt nhiều người không chút do dự nói ra quan hệ giữa hai người , nàng giơ chén đáp lại Trịnh Hồng.
Thành chủ Trịnh Hồng cười nói:
- Tiêu Phong chủ mới đến đại diện Đại Thiên Tông tại Vô Ưu thành , các điện chủ chúng ta cùng đến để chúc mừng ngươi . Mọi người , chúng ta cùng kính Tiêu Phong một ly !
- Đúng vậy.
- Được!
Các điện chủ, cùng toàn bộ đồng loạt nâng ly lên.
Tiêu Phong khẽ nhếch mép cười như không cười ,hắn thừa biết mục đích của buổi tiệc rượu ngày hôm nay, nghĩ trong lòng nhưng tay vẫn cầm ly rượu trên tay nâng lên, nói:
- Tiêu Phong đa tạ.
Nói xong ngẩng đầu uống cạn chỗ rượu trong ly, đôi mắt mỗi lúc một sắc lẹm.
Thành chủ Trịnh Hồng cười nói:
- Sớm nghe Tiêu Phong là thiếu niên anh hùng, lần này ở Phong Yêu sơn một người đơn độc giết sáu ngàn đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông, danh chấn thiên hạ!
Tiêu Phong lạnh nhạt cười nói:
- Thành chủ khách sáo, sáu ngàn Tinh cảnh nếu như thành chủ muốn giết dễ như trở bàn tay.
Thành chủ Trịnh Hồng cười khẽ hỏi:
- Nghe nói Nhật Nguyệt Minh Tông bị ngươi nhổ tận gốc ngay cả Tông chủ và toàn bộ cao thủ trấn tông . Không biết là thật hay chỉ là tin đồn
Tiêu Phong không hề che giấu chút nào, thẳng thắn thừa nhận :
- Chính xác .
Thành chủ Trịnh Hồng cười nói:
- Nói đến thì Vô Ưu thành chia lầm sáu phần sản nghiệp trong đó một phần sáu sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh tông, giờ Nhật Nguyệt Minh Tông bị ngươi nhổ tận gốc, sản nghiệp nên chia lại ngươi thấy sao ?
Quả nhiên, sau hai ly rượu thì màn kịch chính đã bắt đầu.
Dù là Mục vương hay là tông chủ Thượng, Hạ U tông đều tập trung nhìn vào Tiêu Phong.
Tiêu Phong nghe vậy liền thẳng thắn tựa lưng vào ghế ngồi . Cười mà như không cười thẳng thắn nhìn Thành chủ Trịnh Hồng nói :
- Chia lại? Cách nghĩ của thành chủ đúng là tốt, nhưng nếu chia bình quân ngay lập tức thì có vẻ không dễ dàng.
Thành chủ Trịnh Hồng ngoài ý muốn nói:
- Ý của ngươi là sao ?
Tiêu Phong khoanh hai tay lại trước ngực , không nhanh không chậm nói :
- ta đề nghị trước do một tông cai quản, tông này phụ trách kiểm kê lại toàn bộ tài sản của Nhật Nguyệt Minh Tông tiếp đó lại phân chia, thấy sao?
Tông chủ Thượng U tông Gắt gao nắm tay lại lạnh lùng mở lời :
- Một tông cai quản? Ngươi nói xem ai sẽ quản lý? Chắc không phải là Đại Thiên tông ngươi đi?
Tiêu Phong mỉm cười hai tay mở ra :
- Không, Đại Thiên tông không am hiểu điều này, ta cảm thấy do Ngự Yêu tông trước tiên cai quản là tốt nhất.
Đôi mắt sắc lạnh của Tiêu Phong rất nhanh lướt qua dò sét khuân mặt của mọi người đang có mặt, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
- A?
Đám người trong điện mờ mịt.
- Ha ha ha ha! Thì ra là phong chủ Thiên phong của Đại Thiên tông đến rồi, không có từ xa tiếp đón! Thứ tội thứ tội!
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Thứ cho ngươi vô tội.
Thành chủ Trịnh Hồng mặt cứng ngắc.
- A!
Thứ tội chỉ là nói khách sáo, ngươi được đằng chân lân đằng đầu sao? Thứ ta vô tội?
Thành chủ Trịnh Hồng chuyển mắt sang Tử Tử:
- Thì ra Tử cô nương cũng đến.
Tử Tử mỉm cười coi như đáp lời , Tiêu Phong khẽ nhếch môi cười nhạt, rồi không quan tâm đến khuân mặt vặn vẹo của Trịnh Hồng tiêu sái nhấc chân, thật tự nhiên đi hướng ghế trống Phía trên.
Tử Tử đi theo bên cạnh Tiêu Phong, đám Sở Tử Huyên theo sau lưng hắn tới ghế sau.
- A!
Thành chủ Trịnh Hồng bị mất mặt, biểu tình cực kỳ khó xem.
Tiêu Phong cười nhìn Trịnh Hồng, nói:
- Mời!
Thành chủ Trịnh Hồng nét mặt sa sầm nói:
- Mời !
Tiêu Phong vén vạt áo cùng Tử Tử ngồi ở chủ tọa, đám Sở Tử Huyên ngồi ở ghế sau.
Thành chủ Trịnh Hồng hít sâu, chậm rãi ngồi xuống. Đôi mắt ưng đen láy chăm chú nhìn bọn người Tiêu Phong không hề chớp tựa như sói đói rình mồi, mang theo chút khát máu. Tông chủ Thượng, Hạ U tông mặt trầm xuống.
Chỉ có Mục vương ngồi đối diện Tiêu Phong là vẻ mặt thản niên uống mỹ tửu, mắt lóe tia ngoài ý muốn.
Đan Thanh Tử nhỏ giọng nói với các đệ tử:
- Tiêu Phong này thật to gan, quá cuồng ngạo đi.
- Đúng vậy. Sư phụ nói hắn mới là Tinh cảnh ngũ trọng, hắn khiêu khích thành chủ như vậy chẳng phải tìm chết?
- Ai kêu hắn mang theo Tử cô nương, ai dám đụng hắn? Nhưng không biết tại sao Tử cô nương đi theo?
.........
......
...
Trên đại điện lại tiếp tục ca múa, trên gương mặt mọi người hết sức vui vẻ, nhưng trong lòng đều suy tư những ý đồ riêng .
Thành chủ Trịnh Hồng sau khi yên vị liền nhìn Tiêu Phong hỏi:
- Tiêu Phong chủ ! Có chút thắc mắc xin được giải đáp. Thứ cho ta hỏi không biết tại sao Tử cô nương đi chung với ngươi?
Mọi người vãnh tai nghe chờ đợi câu trả lời.
Tiêu Phong cười giọng lộ vẻ nuông chiều như có như không nhìn Tử Tử rồi thẳng thắn trả lời :
- Tử Tử là thê tử của ta việc đi chung có gì lạ sao ?
- A?
Mọi người biến sắc mặt. Bàng hoàng nhìn về phía Tiêu Phong .
Thê tử? Thê tử của Tiêu Phong? Sao có thể?
Thành chủ Trịnh Hồng lập tức giơ ly rượu trong tay lên, cười nói:
- Ha ha ha ha! Thì ra là Tiêu phu nhân, Trịnh Hồng ta mạn phép có chút rượu nhạt tỏ thành ý, xin kính một lu, chúc mừng chúc mừng!
Tử Tử lòng vui vẻ, dù sao Tiêu Phong ở trước mặt nhiều người không chút do dự nói ra quan hệ giữa hai người , nàng giơ chén đáp lại Trịnh Hồng.
Thành chủ Trịnh Hồng cười nói:
- Tiêu Phong chủ mới đến đại diện Đại Thiên Tông tại Vô Ưu thành , các điện chủ chúng ta cùng đến để chúc mừng ngươi . Mọi người , chúng ta cùng kính Tiêu Phong một ly !
- Đúng vậy.
- Được!
Các điện chủ, cùng toàn bộ đồng loạt nâng ly lên.
Tiêu Phong khẽ nhếch mép cười như không cười ,hắn thừa biết mục đích của buổi tiệc rượu ngày hôm nay, nghĩ trong lòng nhưng tay vẫn cầm ly rượu trên tay nâng lên, nói:
- Tiêu Phong đa tạ.
Nói xong ngẩng đầu uống cạn chỗ rượu trong ly, đôi mắt mỗi lúc một sắc lẹm.
Thành chủ Trịnh Hồng cười nói:
- Sớm nghe Tiêu Phong là thiếu niên anh hùng, lần này ở Phong Yêu sơn một người đơn độc giết sáu ngàn đệ tử Nhật Nguyệt Minh Tông, danh chấn thiên hạ!
Tiêu Phong lạnh nhạt cười nói:
- Thành chủ khách sáo, sáu ngàn Tinh cảnh nếu như thành chủ muốn giết dễ như trở bàn tay.
Thành chủ Trịnh Hồng cười khẽ hỏi:
- Nghe nói Nhật Nguyệt Minh Tông bị ngươi nhổ tận gốc ngay cả Tông chủ và toàn bộ cao thủ trấn tông . Không biết là thật hay chỉ là tin đồn
Tiêu Phong không hề che giấu chút nào, thẳng thắn thừa nhận :
- Chính xác .
Thành chủ Trịnh Hồng cười nói:
- Nói đến thì Vô Ưu thành chia lầm sáu phần sản nghiệp trong đó một phần sáu sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh tông, giờ Nhật Nguyệt Minh Tông bị ngươi nhổ tận gốc, sản nghiệp nên chia lại ngươi thấy sao ?
Quả nhiên, sau hai ly rượu thì màn kịch chính đã bắt đầu.
Dù là Mục vương hay là tông chủ Thượng, Hạ U tông đều tập trung nhìn vào Tiêu Phong.
Tiêu Phong nghe vậy liền thẳng thắn tựa lưng vào ghế ngồi . Cười mà như không cười thẳng thắn nhìn Thành chủ Trịnh Hồng nói :
- Chia lại? Cách nghĩ của thành chủ đúng là tốt, nhưng nếu chia bình quân ngay lập tức thì có vẻ không dễ dàng.
Thành chủ Trịnh Hồng ngoài ý muốn nói:
- Ý của ngươi là sao ?
Tiêu Phong khoanh hai tay lại trước ngực , không nhanh không chậm nói :
- ta đề nghị trước do một tông cai quản, tông này phụ trách kiểm kê lại toàn bộ tài sản của Nhật Nguyệt Minh Tông tiếp đó lại phân chia, thấy sao?
Tông chủ Thượng U tông Gắt gao nắm tay lại lạnh lùng mở lời :
- Một tông cai quản? Ngươi nói xem ai sẽ quản lý? Chắc không phải là Đại Thiên tông ngươi đi?
Tiêu Phong mỉm cười hai tay mở ra :
- Không, Đại Thiên tông không am hiểu điều này, ta cảm thấy do Ngự Yêu tông trước tiên cai quản là tốt nhất.
Đôi mắt sắc lạnh của Tiêu Phong rất nhanh lướt qua dò sét khuân mặt của mọi người đang có mặt, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
- A?
Đám người trong điện mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.