Chương 18: gặp lại người quen !
Snake
07/08/2019
Hưu! Hưu! Hưu!...
Mười người lập tức từ đỉnh núi hạ xuống. Đám người kia vừa hạ xuống mặt đất thì lấp tức tạo ra đại lượng bụi mù bay lên. Phong Đằng , Triệu Đống và Binh Lính ở một bên liền biến sắc.
Phải biết rằng, núi này mặc dù không cao, nhưng chính mình dù có tu luyện vẫn phải mượn lực mới có thể lên xuống được a. Mười người này đều nhẹ nhàng nhảy xuống đất dễ như bước đi bình thường . Điều này nói rõ rằng mỗi người trong mười người này đều có tu vi cao thâm.
Xoạt xoạt
Các tướng sĩ lập tức giơ lên trường thương tạo thành bức tường bảo vệ ngăn cách Tiêu Phong với đám người này.
- Đây cách ngươi học từ đám phàm nhân sao ? Định dùng cách này khi gặp lại người quen sao ? Với sức của đám phàm nhân này nếu ta muốn động tay thì các ngươi liệu có kịp mà giương cung bạt kiếm không ? Tầm thường ...
Âm thanh phẫn nộ của Nam tử áo đen pha chút khinh thường Vang lên.
Nhãn Thần của Tiêu Phong chỉ hơi đảo qua nhìn đám người trước mắt, rồi híp mắt trầm giọng hạ lệnh với binh sĩ của mình:
- Tất cả hạ thương ! Lui về phía đông!
- Tuân Lệnh !
Đám tướng liền nhé đáp lệnh. Bọn hắn chậm rãi hạ trường thương rồi lui về phía đông.
Phong Đằng và Triệu Đống đứng hai bên trái phải của Tiêu Phong, Phong Đằng trên mặt hắn hiện lên một vẻ ngưng trọng bởi vì hắn đoán được một cái khả năng.
Mười người trước mắt này là người trong Tiên môn! Nếu là người trong Tiên môn vậy thì bọn hắn tất nhiên sẽ biết pháp thuật, thậm chí có thể có pháp bảo.
Có vẻ như bọn hắn không có gì gọi là thân thiện đối với Vương Gia. Nếu quả thực bọn hắn muốn động thủ thì phải Làm sao bây giờ?
Phong Đằng nắm chặt trường thương trong tay, từng sợi gân xanh nổi lên. Hiển nhiên hắn có phần hơi khẩn trương như lâm đại địch.
Triệu Đống ở một bên cũng nhíu mày căng thẳng, phất trần trong tay nhè nhẹ run lên.
Mười người ở cách đó không xa chỉ lộ ra vẻ mặt khinh thường.Tiêu Phong mỉm cười nói
- Hai người cũng hạ Vũ khí xuống ! Không sao .
- Vương gia!
Hai người nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Phong
- Khách quý đến đây, không cần phải khẩn trương!
Tiêu Phong bất ngờ cười cười , nhưng nụ cười này không xuất phát từ đáy mắt. Thậm chí có một tia hung ác rất khó phát hiện lướt qua.
- Phong Đằng ! Cho người Chuyển cái bàn ở trong kiệu ra đây!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Tuân lệnh vương gia !
Phong Đằng liền đáp lời rồi chỉ huy hai tướng sĩ đi vào chuyển cái bàn ở trong kiệu ra theo lệnh của Tiêu Phong . Trên bàn vẫn còn đĩa nho và lư hương đang toả hương dìu dịu, khói bay lên bồng bềnh trong gió.
Tiêu Phong nhìn vào gốc Tuý hồng thuỷ ở trong tay được Phong Đằng lấy từ trên sườn núi xuống, sau đó nhẹ nhàng hái xuống một trái cây đưa cho Triệu Đống và nói:
- Triệu Đống ! Ở đây có Linh quả, để vào trong lư hương ! Coi như tỏ lòng với khách của ta.
- Tuân lệnh Vương Gia !
Triệu Đóng lập tức làm theo.rồi nhanh chóng Triệu Đống lui trở về đứng phía sau Tiêu Phong.
Tiêu phong gật đầu, đem gốc cây tuý hồng thuỷ đang cầm trong tay cho Triệu Đống . Quỷ dị ngắt một trái cầm chắc trong tay thần không biết quỷ không hay . Triệu Đống tiếp nhận rồi lùi qua một bên.
Mười người ở phía đối diện nhìn một loạt những động tác của Tiêu phong thì có chút ngoài ý muốn. Cái cây nhỏ toả quang mang kia đích thực là một gốc linh dược. Nhưng hành động của Tiêu Phong cũng quá là rườm rà rồi.
- Hừm... đi thế tục giới mười năm. Xem ra không tiến bộ chút nào về thực lực nhưng cũng đã học được không ít quy củ phức tạp của thế tục giới a. Tiêu Phong ! Ngươi thật sự khiến ta thấy nhàm chán...
Nam tử áo đen lại lần nữa lạnh giọng nói ra. Tiêu Phong liền bước ra một bước rồi nhàn nhạt nhìn về phía mọi người sau đó thản nhiên nói:
- Phần lớn trí nhớ của Tiêu Phong đã mất đi do trúng độc trên đầu! Nên quả thật không có ấn tượng gì , không biết chư vị là người phương nào? Vì sao hiểu rõ về ta như vậy?
- Không nhận ra ta sao? Hoá ra ngươi đã là một phế vật mất đi trí nhớ . Thiếu đi sự che chở của phụ mẫu thì ngươi liền trở thành một tên đại phế vật... Ta luôn biết ngươi chỉ thế mà thôi!
Nam tử áo đen đắc ý kêu lên.
- Ha ha ha ha!
Có bốn năm người cười phụ họa theo nam tử áo đen và cùng đồng thời nhìn về Tiêu Phong với ánh mắt tràn đầy kinh thường .
Hai mắt Tiêu Phong híp lại mà nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen đang chế nhạo mình không có nửa phần sợ hãi , cũng không có nửa phần tức giận, chỉ bình tĩnh nói :
- Ngươi là ai?
Tiêu phong lại hỏi thêm lần nữa.
- Ta là ai?
Nam tử áo đen cười nhếch mép nói.
- Vị này chính là cháu của đương đại tông chủ - Chu Thừa Vận sư huynh!
Người một bên liền giới thiệu.
- Rồi các ngươi xuất hiện chặn đường ta có ý đồ gì ?
Tiêu Phong nhíu lông mày lại nói
Chu Thừa Vận lạnh lẽo nhìn Tiêu Phong môi hắn nhếch lên nụ cười châm chọc nói :
- Tuy rằng phụ thân ngươi làm ra sự tình trơ trẽn kia nhưng ta vẫn như trước kính nể phụ thân ngươi. Ngươi yên tâm, lần này chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây vừa vặn gặp được ngươi mà thôi, ta sẽ không làm khó ngươi!
- Sự tình trơ trẽn? phụ thân ta như thế nào cũng chưa phiền tới người ngoài được phép đánh giá!
Tiêu Phong lạnh lùng trả lời âm thanh trầm thấp khác hẳn Vẻ bình thản vừa rồi, đôi mắt ưng nguy hiểm nhíu lại , nhìn chằm chằm vào khuân mặt nam tử áo đen kia.
- Tiêu Phong! khẩu khí của ngươi là gì? Phụ thân ngươi cấu kết với yêu nữ khiến cho tông môn ta chịu tai tiếng nhục nhã. Đã vậy còn Sinh ra nghiệt chủng như ngươi , Gia Gia ta đã mắt nhắm mắt mở mới lưu ngươi lại trên thế gian.có gì mà không thể nói chứ? Tiểu nghiệt chủng!
Chu Thừa Vận trừng mắt hung hăng nhìn Tiêu Phong quát lạnh nói.
- Vô lễ !
Phong Đằng lập tức gầm lên.
- Ken két ken két ken két...!
Một đám tướng sĩ cũng lập tức giơ lên trường cung và trường thương.
- Vù vù!
Tiêu Phong vung tay lên ngăn cản Phong Đằng cùng chúng tướng sĩ.
- Ha ha ha ha, tiểu nghiệt chủng, lúc có phụ thân thì ngươi còn có thể làm mưa làm gió, nhưng mà hiện tại thì thế nào? Chỉ bằng bọn hắn muốn giương oai với bọn ta sao ? Ruồi muỗi không biết tự lượng sức.
Chu Thừa Vận cười lạnh một tiếng
- Rống!
Hắn hét lớn một tiếng rồi một đạo sóng âm to lớn cuồn cuộn hướng về phía đại quân và Tiêu Phong.
Vì ở bên trong khe núi nên để cho tiếng rống này như được phóng to lên gấp mấy lần.
- Oanh long long!
Dường như có một trận gió lớn thổi qua, một số tướng sĩ có tu vi kém liền nghiêng trái nghiêng phải, trường thương trong tay cũng cầm không chắc ngã xiêu vẹo. Triệu Đống và Phong Đằng cũng vất vả chống đỡ mới chật vật không bị ngã xuống .
Quần áo của Tiêu Phong thì bị gió thổi cho mãnh liệt đong đưa. Đại bộ phận sóng âm của tiếng gầm này là hướng đến Tiêu Phong.
Mặc dù hơi chật vật thân thể có phần chao đảo nhưng chân Tiêu Phong vẫn vững vàng, hắn dùng lức giẫm xuống mặt đất sâu hơn một tấc mới có thể không bị lay động.
- Hảo !! Hảo !!!
- Tốt !!! Âm công Thật tốt ...
Có mấy người lên tiếng khen ngợi Chu thừa Vận để cho Hắn càng hiện ra vẻ đắc ý.
- Tinh cảnh? Hắn là Tinh cảnh ...
Phong Đằng lập tức biến sắc nói. Tinh cảnh, đây chính là cảnh giới của Tiên nhân a.
- Như thế nào? Tiểu nghiệt chủng? Một hơi thở của ta thôi mà đã khổ sở vậy sao ?
Chu thừa Vận thấy Tiêu Phong không bị thổi ngã có chút hơi ngoài ý muốn , nhưng nhìn toàn quân của Tiêu Phong đều bạn chật vật thì liền đắc ý nói.
- Chẳng qua cũng chỉ có như vậy!
Tiêu Phong Cười nhạt một cái, không nhanh không chậm nói :
- Ngươi vừa nói cái gì?
Chu Thừa Vận thấy thế , ánh mắt vô cùng tức giận quát to :
- Chu Thừa Vận phải không ? nhìn thái độ của ngươi luôn luôn nhắm vào ta ,thì chắc hằn là ngày xưa lúc phụ mẫu ta còn sống thì ngươi thường xuyên bị ta đè dưới chướng không phản công lại được chứ gì ? Qua nhiều năm mới gặp lại mà còn nôn nóng trả đũa hẳn kia ức cửa ngươi bị ta làm cho không hề tốt đẹp đi.
Tiêu Phong cười nhạt nói để cho sắc mặt Chu Thừa Vận lập tức trầm xuống, hiển nhiên đã bị Tiêu Phong nói trúng. Hắn lúc này liền cười lạnh nói:
- Ha ha ha, tiểu nghiệt chủng, mười năm rồi! hiện nay cũng không phải là năm đó, ta đã sớm bước vào Tinh cảnh mà ngươi thì sao? Ha ha ...lực cảnh tầng một ...!đến con kiến hôi còn không bằng còn ở đó nói mấy lời sĩ diện .
Cả bọn cười vang đầy nhạo báng.
- Như thế thì thế nào? Lực cảnh tầng 1 thì sao ? Lực cảnh tầng một ta vẫn có thể đè ngươi dưới chân! Thế nào ? Muốn thử không ?
Hai mắt Tiêu Phong nhíu lại rồi nói.
- Ngươi nói cái gì ???
Mọi người đứng ở đối diện liền hơi kinh ngạc. Lời này của Tiêu Phong là có ý gì? Lực cảnh tầng 1 khiếu khích Tinh cảnh đỉnh phong. Hẳn là óc có vấn đề rồi a!!!
Đám người phong Đằng tuy rằng hơi có ra vẻ trấn tĩnh nhưng trong nội tâm cũng là tràn đầy lo lắng.
Chu Thừa Vận sau khi hơi kinh ngạc thì liền lộ ra nụ cười lạnh và nói:
- Ngươi là đang thách thức ta sao? Ha ha ha, mặc dù gia gia nói không nên quấy nhiễu cuộc sống của ngươi. Nhưng mà đây chính là do chính ngươi nói ra, ta cũng muốn nhìn ngươi ở thế tục giới mười năm, Lực cảnh tầng 1 có để cao chút nào không?
Lực cảnh tầng một ? Mười năm trước là Lực cảnh tầng một. Hôm nay mười năm sau Tiêu Phong vẫn như cũ là Lực cảnh tầng một.
Trong nội tâm Tiêu Phong liền là một trận cười khổ. Xem ra trong Mười năm này tu vi không có cách nào tăng lên. Nhưng mà cũng không sao, chính mình của kiếp trước cũng đã tỉnh lại.
Đám người sau lưng Chu Thừa Vận đều không hề ngăn cản, chỉ là lạnh nhạt nhìn.
- Mười năm trước ngươi không phải là đối thủ của ta, mười năm sau ngươi vẫn như cũ là bại tướng dưới tay ta!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Ha ha ha, nói khoác mà không biết ngượng! Tuy rằng ngươi nhớ không được nhưng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Lực cảnh? Ta chỉ cần hà hơi một cái cũng có thể đánh chết ngươi! Hừ!
Âm thanh Chu Thừa Vận lùng nói ra.
- Vừa rồi dường như ngươi rống rất cao hứng mà vẫn không làm gì được ta đó !
Tiêu Phong lạnh lùng trào phúng nói.
- vừa rồi chỉ dùng có một thành lực lượng.
Chu Thừa Vận liền vô cùng tức giận mà nói ra.
- Thật không? Vậy chúng ta cùng cá cược đi. Nếu Bò rống của ngươi có thể làm cho ta rời khỏi chỗ đứng thì coi ngươi thắng, toàn quân ta tuỳ các ngươi sử lý , ngược lại nếu các ngươi thua, toàn bộ tài nguyên tu luyện đều phải giao nộp lại cho ta. thế nào?
Tiêu Phong khinh thường nói.
- Ha ha, ha ha ha ha!
Chu Thừa Vận liên lập tức giận quá thành cười.
- Ngươi cũng đủ tư cách trả giá với ta sao ?
Thanh niên áo xanh nãy giờ đứng phía sau nãy giờ chỉ đứng xem náo nhiệt cũng liền lên tiếng:
- Nếu hắn đã ngạo mạn không biết điều thì chúng ta thoả mãn hắn đi ! Mọi người ở đây thấy thế nào ?
- Chúng ta đều nghe hai huynh .
- Tiêu Phong này cũng cao ngạo quá mức rồi đi
- Phải cho hắn bài học a...
Mọi người nhao nhao mỗi người nói một câu. Thanh Minh lại giơ tay ổn định mọi người rồi tự tay cầm một túi nhỏ đưa ra:
- Vũ khí là vật bản mệnh chúng ta không được phép mang ra cá cược. Trong túi trữ vật sẽ có tinh thạch , Đan dược , linh dược là những thứ chúng ta có thể đem ra cá cược ngươi thấy sao ?
Thanh niên áo xanh hướng về phía Tiêu Phong nói . Tiêu Phong nhướng mày rồi gật đầu:
- Được !
Chu Thừa Vận giao túi trữ vật của mình cho thanh niên áo xanh âm độc nói :
- Ta thua tài sản của chúng ta thuộc về ngươi, đổi lại các ngươi thua từ nay phải lầm trâu chó cho bọn ta. Ngươi thấy sao ?
Tiêu Phong nhếch môi cười:
- Được!
Cả đám cùng xúm lại đưa túi trữ vật của mình cho thanh niên áo xanh, tự dưng thu được mấy ngàn nô tài để sai bảo. Thâm tâm ai cũng có chút hân hoan. Việc Chu Thừa Vận đấu với Tiêu Phong có người mù cũng biết Chu Thừa Vận Thắng chắc rồi.
- Ngươi đã tự chuốc lấy thì cũng không thể trách được ta!
Âm thanh lạnh lùng của Chu Thừa Vận vang lên. Trong lúc nói thì hắn cũng bước ra một bước. Đám người Phong Đằng lập tức lo lắng.
Mười người lập tức từ đỉnh núi hạ xuống. Đám người kia vừa hạ xuống mặt đất thì lấp tức tạo ra đại lượng bụi mù bay lên. Phong Đằng , Triệu Đống và Binh Lính ở một bên liền biến sắc.
Phải biết rằng, núi này mặc dù không cao, nhưng chính mình dù có tu luyện vẫn phải mượn lực mới có thể lên xuống được a. Mười người này đều nhẹ nhàng nhảy xuống đất dễ như bước đi bình thường . Điều này nói rõ rằng mỗi người trong mười người này đều có tu vi cao thâm.
Xoạt xoạt
Các tướng sĩ lập tức giơ lên trường thương tạo thành bức tường bảo vệ ngăn cách Tiêu Phong với đám người này.
- Đây cách ngươi học từ đám phàm nhân sao ? Định dùng cách này khi gặp lại người quen sao ? Với sức của đám phàm nhân này nếu ta muốn động tay thì các ngươi liệu có kịp mà giương cung bạt kiếm không ? Tầm thường ...
Âm thanh phẫn nộ của Nam tử áo đen pha chút khinh thường Vang lên.
Nhãn Thần của Tiêu Phong chỉ hơi đảo qua nhìn đám người trước mắt, rồi híp mắt trầm giọng hạ lệnh với binh sĩ của mình:
- Tất cả hạ thương ! Lui về phía đông!
- Tuân Lệnh !
Đám tướng liền nhé đáp lệnh. Bọn hắn chậm rãi hạ trường thương rồi lui về phía đông.
Phong Đằng và Triệu Đống đứng hai bên trái phải của Tiêu Phong, Phong Đằng trên mặt hắn hiện lên một vẻ ngưng trọng bởi vì hắn đoán được một cái khả năng.
Mười người trước mắt này là người trong Tiên môn! Nếu là người trong Tiên môn vậy thì bọn hắn tất nhiên sẽ biết pháp thuật, thậm chí có thể có pháp bảo.
Có vẻ như bọn hắn không có gì gọi là thân thiện đối với Vương Gia. Nếu quả thực bọn hắn muốn động thủ thì phải Làm sao bây giờ?
Phong Đằng nắm chặt trường thương trong tay, từng sợi gân xanh nổi lên. Hiển nhiên hắn có phần hơi khẩn trương như lâm đại địch.
Triệu Đống ở một bên cũng nhíu mày căng thẳng, phất trần trong tay nhè nhẹ run lên.
Mười người ở cách đó không xa chỉ lộ ra vẻ mặt khinh thường.Tiêu Phong mỉm cười nói
- Hai người cũng hạ Vũ khí xuống ! Không sao .
- Vương gia!
Hai người nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Phong
- Khách quý đến đây, không cần phải khẩn trương!
Tiêu Phong bất ngờ cười cười , nhưng nụ cười này không xuất phát từ đáy mắt. Thậm chí có một tia hung ác rất khó phát hiện lướt qua.
- Phong Đằng ! Cho người Chuyển cái bàn ở trong kiệu ra đây!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Tuân lệnh vương gia !
Phong Đằng liền đáp lời rồi chỉ huy hai tướng sĩ đi vào chuyển cái bàn ở trong kiệu ra theo lệnh của Tiêu Phong . Trên bàn vẫn còn đĩa nho và lư hương đang toả hương dìu dịu, khói bay lên bồng bềnh trong gió.
Tiêu Phong nhìn vào gốc Tuý hồng thuỷ ở trong tay được Phong Đằng lấy từ trên sườn núi xuống, sau đó nhẹ nhàng hái xuống một trái cây đưa cho Triệu Đống và nói:
- Triệu Đống ! Ở đây có Linh quả, để vào trong lư hương ! Coi như tỏ lòng với khách của ta.
- Tuân lệnh Vương Gia !
Triệu Đóng lập tức làm theo.rồi nhanh chóng Triệu Đống lui trở về đứng phía sau Tiêu Phong.
Tiêu phong gật đầu, đem gốc cây tuý hồng thuỷ đang cầm trong tay cho Triệu Đống . Quỷ dị ngắt một trái cầm chắc trong tay thần không biết quỷ không hay . Triệu Đống tiếp nhận rồi lùi qua một bên.
Mười người ở phía đối diện nhìn một loạt những động tác của Tiêu phong thì có chút ngoài ý muốn. Cái cây nhỏ toả quang mang kia đích thực là một gốc linh dược. Nhưng hành động của Tiêu Phong cũng quá là rườm rà rồi.
- Hừm... đi thế tục giới mười năm. Xem ra không tiến bộ chút nào về thực lực nhưng cũng đã học được không ít quy củ phức tạp của thế tục giới a. Tiêu Phong ! Ngươi thật sự khiến ta thấy nhàm chán...
Nam tử áo đen lại lần nữa lạnh giọng nói ra. Tiêu Phong liền bước ra một bước rồi nhàn nhạt nhìn về phía mọi người sau đó thản nhiên nói:
- Phần lớn trí nhớ của Tiêu Phong đã mất đi do trúng độc trên đầu! Nên quả thật không có ấn tượng gì , không biết chư vị là người phương nào? Vì sao hiểu rõ về ta như vậy?
- Không nhận ra ta sao? Hoá ra ngươi đã là một phế vật mất đi trí nhớ . Thiếu đi sự che chở của phụ mẫu thì ngươi liền trở thành một tên đại phế vật... Ta luôn biết ngươi chỉ thế mà thôi!
Nam tử áo đen đắc ý kêu lên.
- Ha ha ha ha!
Có bốn năm người cười phụ họa theo nam tử áo đen và cùng đồng thời nhìn về Tiêu Phong với ánh mắt tràn đầy kinh thường .
Hai mắt Tiêu Phong híp lại mà nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen đang chế nhạo mình không có nửa phần sợ hãi , cũng không có nửa phần tức giận, chỉ bình tĩnh nói :
- Ngươi là ai?
Tiêu phong lại hỏi thêm lần nữa.
- Ta là ai?
Nam tử áo đen cười nhếch mép nói.
- Vị này chính là cháu của đương đại tông chủ - Chu Thừa Vận sư huynh!
Người một bên liền giới thiệu.
- Rồi các ngươi xuất hiện chặn đường ta có ý đồ gì ?
Tiêu Phong nhíu lông mày lại nói
Chu Thừa Vận lạnh lẽo nhìn Tiêu Phong môi hắn nhếch lên nụ cười châm chọc nói :
- Tuy rằng phụ thân ngươi làm ra sự tình trơ trẽn kia nhưng ta vẫn như trước kính nể phụ thân ngươi. Ngươi yên tâm, lần này chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây vừa vặn gặp được ngươi mà thôi, ta sẽ không làm khó ngươi!
- Sự tình trơ trẽn? phụ thân ta như thế nào cũng chưa phiền tới người ngoài được phép đánh giá!
Tiêu Phong lạnh lùng trả lời âm thanh trầm thấp khác hẳn Vẻ bình thản vừa rồi, đôi mắt ưng nguy hiểm nhíu lại , nhìn chằm chằm vào khuân mặt nam tử áo đen kia.
- Tiêu Phong! khẩu khí của ngươi là gì? Phụ thân ngươi cấu kết với yêu nữ khiến cho tông môn ta chịu tai tiếng nhục nhã. Đã vậy còn Sinh ra nghiệt chủng như ngươi , Gia Gia ta đã mắt nhắm mắt mở mới lưu ngươi lại trên thế gian.có gì mà không thể nói chứ? Tiểu nghiệt chủng!
Chu Thừa Vận trừng mắt hung hăng nhìn Tiêu Phong quát lạnh nói.
- Vô lễ !
Phong Đằng lập tức gầm lên.
- Ken két ken két ken két...!
Một đám tướng sĩ cũng lập tức giơ lên trường cung và trường thương.
- Vù vù!
Tiêu Phong vung tay lên ngăn cản Phong Đằng cùng chúng tướng sĩ.
- Ha ha ha ha, tiểu nghiệt chủng, lúc có phụ thân thì ngươi còn có thể làm mưa làm gió, nhưng mà hiện tại thì thế nào? Chỉ bằng bọn hắn muốn giương oai với bọn ta sao ? Ruồi muỗi không biết tự lượng sức.
Chu Thừa Vận cười lạnh một tiếng
- Rống!
Hắn hét lớn một tiếng rồi một đạo sóng âm to lớn cuồn cuộn hướng về phía đại quân và Tiêu Phong.
Vì ở bên trong khe núi nên để cho tiếng rống này như được phóng to lên gấp mấy lần.
- Oanh long long!
Dường như có một trận gió lớn thổi qua, một số tướng sĩ có tu vi kém liền nghiêng trái nghiêng phải, trường thương trong tay cũng cầm không chắc ngã xiêu vẹo. Triệu Đống và Phong Đằng cũng vất vả chống đỡ mới chật vật không bị ngã xuống .
Quần áo của Tiêu Phong thì bị gió thổi cho mãnh liệt đong đưa. Đại bộ phận sóng âm của tiếng gầm này là hướng đến Tiêu Phong.
Mặc dù hơi chật vật thân thể có phần chao đảo nhưng chân Tiêu Phong vẫn vững vàng, hắn dùng lức giẫm xuống mặt đất sâu hơn một tấc mới có thể không bị lay động.
- Hảo !! Hảo !!!
- Tốt !!! Âm công Thật tốt ...
Có mấy người lên tiếng khen ngợi Chu thừa Vận để cho Hắn càng hiện ra vẻ đắc ý.
- Tinh cảnh? Hắn là Tinh cảnh ...
Phong Đằng lập tức biến sắc nói. Tinh cảnh, đây chính là cảnh giới của Tiên nhân a.
- Như thế nào? Tiểu nghiệt chủng? Một hơi thở của ta thôi mà đã khổ sở vậy sao ?
Chu thừa Vận thấy Tiêu Phong không bị thổi ngã có chút hơi ngoài ý muốn , nhưng nhìn toàn quân của Tiêu Phong đều bạn chật vật thì liền đắc ý nói.
- Chẳng qua cũng chỉ có như vậy!
Tiêu Phong Cười nhạt một cái, không nhanh không chậm nói :
- Ngươi vừa nói cái gì?
Chu Thừa Vận thấy thế , ánh mắt vô cùng tức giận quát to :
- Chu Thừa Vận phải không ? nhìn thái độ của ngươi luôn luôn nhắm vào ta ,thì chắc hằn là ngày xưa lúc phụ mẫu ta còn sống thì ngươi thường xuyên bị ta đè dưới chướng không phản công lại được chứ gì ? Qua nhiều năm mới gặp lại mà còn nôn nóng trả đũa hẳn kia ức cửa ngươi bị ta làm cho không hề tốt đẹp đi.
Tiêu Phong cười nhạt nói để cho sắc mặt Chu Thừa Vận lập tức trầm xuống, hiển nhiên đã bị Tiêu Phong nói trúng. Hắn lúc này liền cười lạnh nói:
- Ha ha ha, tiểu nghiệt chủng, mười năm rồi! hiện nay cũng không phải là năm đó, ta đã sớm bước vào Tinh cảnh mà ngươi thì sao? Ha ha ...lực cảnh tầng một ...!đến con kiến hôi còn không bằng còn ở đó nói mấy lời sĩ diện .
Cả bọn cười vang đầy nhạo báng.
- Như thế thì thế nào? Lực cảnh tầng 1 thì sao ? Lực cảnh tầng một ta vẫn có thể đè ngươi dưới chân! Thế nào ? Muốn thử không ?
Hai mắt Tiêu Phong nhíu lại rồi nói.
- Ngươi nói cái gì ???
Mọi người đứng ở đối diện liền hơi kinh ngạc. Lời này của Tiêu Phong là có ý gì? Lực cảnh tầng 1 khiếu khích Tinh cảnh đỉnh phong. Hẳn là óc có vấn đề rồi a!!!
Đám người phong Đằng tuy rằng hơi có ra vẻ trấn tĩnh nhưng trong nội tâm cũng là tràn đầy lo lắng.
Chu Thừa Vận sau khi hơi kinh ngạc thì liền lộ ra nụ cười lạnh và nói:
- Ngươi là đang thách thức ta sao? Ha ha ha, mặc dù gia gia nói không nên quấy nhiễu cuộc sống của ngươi. Nhưng mà đây chính là do chính ngươi nói ra, ta cũng muốn nhìn ngươi ở thế tục giới mười năm, Lực cảnh tầng 1 có để cao chút nào không?
Lực cảnh tầng một ? Mười năm trước là Lực cảnh tầng một. Hôm nay mười năm sau Tiêu Phong vẫn như cũ là Lực cảnh tầng một.
Trong nội tâm Tiêu Phong liền là một trận cười khổ. Xem ra trong Mười năm này tu vi không có cách nào tăng lên. Nhưng mà cũng không sao, chính mình của kiếp trước cũng đã tỉnh lại.
Đám người sau lưng Chu Thừa Vận đều không hề ngăn cản, chỉ là lạnh nhạt nhìn.
- Mười năm trước ngươi không phải là đối thủ của ta, mười năm sau ngươi vẫn như cũ là bại tướng dưới tay ta!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Ha ha ha, nói khoác mà không biết ngượng! Tuy rằng ngươi nhớ không được nhưng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Lực cảnh? Ta chỉ cần hà hơi một cái cũng có thể đánh chết ngươi! Hừ!
Âm thanh Chu Thừa Vận lùng nói ra.
- Vừa rồi dường như ngươi rống rất cao hứng mà vẫn không làm gì được ta đó !
Tiêu Phong lạnh lùng trào phúng nói.
- vừa rồi chỉ dùng có một thành lực lượng.
Chu Thừa Vận liền vô cùng tức giận mà nói ra.
- Thật không? Vậy chúng ta cùng cá cược đi. Nếu Bò rống của ngươi có thể làm cho ta rời khỏi chỗ đứng thì coi ngươi thắng, toàn quân ta tuỳ các ngươi sử lý , ngược lại nếu các ngươi thua, toàn bộ tài nguyên tu luyện đều phải giao nộp lại cho ta. thế nào?
Tiêu Phong khinh thường nói.
- Ha ha, ha ha ha ha!
Chu Thừa Vận liên lập tức giận quá thành cười.
- Ngươi cũng đủ tư cách trả giá với ta sao ?
Thanh niên áo xanh nãy giờ đứng phía sau nãy giờ chỉ đứng xem náo nhiệt cũng liền lên tiếng:
- Nếu hắn đã ngạo mạn không biết điều thì chúng ta thoả mãn hắn đi ! Mọi người ở đây thấy thế nào ?
- Chúng ta đều nghe hai huynh .
- Tiêu Phong này cũng cao ngạo quá mức rồi đi
- Phải cho hắn bài học a...
Mọi người nhao nhao mỗi người nói một câu. Thanh Minh lại giơ tay ổn định mọi người rồi tự tay cầm một túi nhỏ đưa ra:
- Vũ khí là vật bản mệnh chúng ta không được phép mang ra cá cược. Trong túi trữ vật sẽ có tinh thạch , Đan dược , linh dược là những thứ chúng ta có thể đem ra cá cược ngươi thấy sao ?
Thanh niên áo xanh hướng về phía Tiêu Phong nói . Tiêu Phong nhướng mày rồi gật đầu:
- Được !
Chu Thừa Vận giao túi trữ vật của mình cho thanh niên áo xanh âm độc nói :
- Ta thua tài sản của chúng ta thuộc về ngươi, đổi lại các ngươi thua từ nay phải lầm trâu chó cho bọn ta. Ngươi thấy sao ?
Tiêu Phong nhếch môi cười:
- Được!
Cả đám cùng xúm lại đưa túi trữ vật của mình cho thanh niên áo xanh, tự dưng thu được mấy ngàn nô tài để sai bảo. Thâm tâm ai cũng có chút hân hoan. Việc Chu Thừa Vận đấu với Tiêu Phong có người mù cũng biết Chu Thừa Vận Thắng chắc rồi.
- Ngươi đã tự chuốc lấy thì cũng không thể trách được ta!
Âm thanh lạnh lùng của Chu Thừa Vận vang lên. Trong lúc nói thì hắn cũng bước ra một bước. Đám người Phong Đằng lập tức lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.