Chương 17: tuý hồng thuỷ !
Snake
07/08/2019
Lúc này tại đỉnh núi Long mạch, Trong hồ nước nhỏ trên đỉnh núi nơi mà Tiêu Phong cùng Tướng sĩ đang gấp rút tiến tới.
Giờ phút này, bốn phía hồ nhỏ đều tràn ngập sương trắng để cho không có người nào có thể thấy rõ được tất cả trong hồ.
Bầu trời trên cao bỗng nhiên truyền đến một âm thanh mơ hồ, trong mây trắng có một con Chu tước cực lớn đang xuyên thẳng trên không lao vào sương vụ.
Chu Tước cao bằng bảy người thường .trên người lông lục quang lấp lánh phát sáng.
Chu Tước lại kêu lên vào tiếng rồi đáp thẳng xuống hồ nhỏ trên đỉnh núi.
- Bành!
Sương mù ở bốn phía đều bắt đầu chuyển động, Chu Tước đã hạ xuống bên cạnh hồ nhỏ.
Lúc này, trong hồ nhỏ dần hiện ra một bóng dáng thiếu nữ.
Thiếu nữ chỉ để cho cái đầu lộ ra khỏi mặt nước, mái tóc óng ả dài tha thướt thuận theo nước mà vuốt ra phía sau đầu. Thiếu nữ có bộ mặt rất xinh đẹp và thanh tú, mắt và mũi cũng rất tinh xảo, nàn da trắng hồng, cực kỳ động lòng người .
Hồ nước trong veo, mơ hồ có thể thấy được thân thể tuyệt mỹ. Làn da trắng trẻo nõn nà, hai tay mảnh khảnh, mông to chân dài, toàn bộ thân thể giống như một tác phẩm nghệ thuật .Nếu để cho người khác nhìn thấy liền sinh ra một trận tâm thần hốt hoảng say mê.
Chu Tước vui sướng kêu lên mấy tiếng với thiếu nữ.
- Tiểu Tước ! Ngươi mau đến đây cùng tắm với ta a... nơi này không ngờ lại chính là một cái Long mạch nha. Tuy rằng không bằng hồ nước tại tông ta nhưng mà chúng ta đi ra những ngày qua thì đây chính là thứ nước có chất lượng tốt nhất rồi. Thật thích a !
Thiếu nữ vừa nói vừa khoát nước vào người Tiên hạc.
- Ríu Ríu....
Chu Tước vũ động đôi cánh cùng hướng về thiếu nữ mà vẩy nước. Một người một Chim vui đùa ầm ĩ để cho xuân sắc hiện ra. Những âm thanh vui cười như chuông bạc của thiếu nữ cứ như thế truyền ra lanh lảnh.
Đùa giỡn được một lúc thì toàn thân Chu tước đều bị nước dính vào, đến đây một người một hạc mới dừng lại. Thiếu nữ bơi bơi ở trong hồ vào nhìn về Chu Tước nói:
- Không biết bên kia bọn hắn sao rồi ? Chờ một chút chúng ta cùng qua đó xem tình hình.
Chu Tước gật gật đầu.
- Mà kệ đi!! Ta đã cho Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đi cùng , lại có cả Thiên Lãng Tiên Sinh nữa... tạm thời không cần phải xen vào bọn hắn. Phong Cấm Hồng Lĩnh Sâm Lâm này chính là một cái đại Phong Thủy trận, tuy rằng lần này đã đưa tới đại lượng chi khí trung kích để cho trận pháp sinh ra sơ hở và yếu đi, nhưng mà làm sao có thể dễ dàng đi vào trong đó như vậy được? Vẫn cứ là thư giãn một chút đã.
- Ríu Ríu.....
Chu Tước lai tiếp tục kêu dài lên.
- Ngươi yên tâm ! Tử Đằng Mẫu Đơn Hoa nhất định ta sẽ đoạt trong tay a...
Thiếu nữ cười dài, khoé môi tà mị khẽ cong lên. rồi tự tin nói.
- Ríu...
- Tiểu Tước! Tiếp tục tuần tra cho bản Thánh Nữ a, bản Thánh Nữ muốn tiếp tục thư giãn.
Thiếu nữ lại đối với Chu Tước vui vẻ cười nói.
- Ríu...
Chu Tước gật gật đầu. Đôi cánh khẽ vỗ liền bay lên trên trời cao, nhưng mà khí lưu được tạo ra do cánh vỗ quá lớn nên thiếu nữ bị đại lượng nước bắn tới rồi lập tức gội lên khuôn mặt thiếu nữ.
- A, tiểu Tước ngươi chờ đó ... dám phá ta hả , ta sẽ cho ngươi biết tay!
Thiếu nữ cười mắng với Theo Chu Tước ở trên trời.
- Ríu Ríu
Chu Tước mang theo sự đắc ý và vui sướng mà bay thẳng lên mây xanh tiếp tục đảm nhiệm việc hộ pháp.
Mà lúc này đội quân của Tiêu Phong đi ở bên trong rừng, vừa đến gần núi Long mạch .
Tiêu Phong ngồi trong kiệu ung dung tự tại. Phong Đằng và Triệu Đống đi theo bên ngoài kiệu.
- Dừng!
Trong kiệu đột nhiên truyền ra âm thanh của Tiêu Phong.
- Phía trước dừng lại!
Phong Đằng lập tức hét lớn một tiếng. đội ngũ rất nhanh liền dừng lại.
Phong Đằng tò mò nhìn về phía kiệu. Trong kiệu, Tiêu Phong vén rèm lên
Giờ phút này, cái nốt ruồi nhỏ trên tay đang phát ra lục quang nhàn nhạt. Ánh mắt Tiêu Phong khẽ loé lên trong lòng có chút kinh ngạc:
- Sau khi được sống lại cũng chỉ có Nhất chi độc vương ngươi là cùng một chỗ chuyển thế với trẫm. Đáng tiếc, hôm nay trẫm không có Tinh nguyên rồi dào nên không có cách nào nuôi nấng ngươi . không có cách nào làm cho ngươi phát triển. Mặc dù còn yếu nhưng cũng không có thay đổi về năng lực phát hiện dược vật đi. Nếu như đã cảnh báo, thì cũng có nghĩa là bốn phía tất sẽ có độc dược quý giá nào đó!
Nơi đây xuất hiện độc dược gì khiến Nhất Độc Chi Vương phải cảnh báo ? Hắn là sẽ không tầm thường a...
Tiêu Phong vén màn đi ra khỏi kiệu.
- Vương gia ! Có chuyện gì phân phó ?
Đám người Phong Đằng tò mò nhìn về phía Tiêu Phong. Tiêu Phong chỉ nhẹ nhàng gật đầu không nói .
Tiêu Phong ngước mắt quyét một vòng bốn phía, cuối cùng ánh mắt ngưng tụ , phát hiện ra mục tiêu. Trên một tảng đá cao lớn hơn mười trượng Là một cây nhỏ màu xanh thẫm đang sinh trưởng, trên cây có bốn trái to tựa trái nho màu hồng toả quang mang rất đẹp.
- Quả Tuý hồng thuỷ ? Nơi này mà có thể xuất hiện. Xem như không tệ!
Tiêu Phong khá rung động, đôi mắt sáng lên,liền chỉ tay rồi sau đó hạ lệnh với Phong Đằng:
- Phong Đằng, đi lên lấy xuống cây nhỏ phía trên kia xuống cho ta, nhớ kỹ ! Hết sức cẩn thận đừng để đụng vào quả nhỏ phía trên!
- Tuân lệnh vương gia !
Phong Đằng đáp ứng một tiếng rồi chỉ qua mấy lần mượn lực hắn đã đến được giữa sườn núi.
Theo lệnh của Tiêu Phong, Phong Đằng cẩn thận nhổ tận gốc cây nhỏ kia. Tiếp theo liền ôm vào lòng rồi rất nhanh xuống núi. mang theo lòng hiếu kỳ đi đến trước mặt Tiêu Phong.
- Vương gia! Cây nhỏ theo lệnh người đã lấy về an toàn.
Phong Đằng dâng lên cây nhỏ.
- Quả nhiên là quả Túy Hồng thuỷ a!
Tiêu Phong hài lòng tiếp nhận cây nhỏ tiền tay Phong Đằng một cách hài lòng. Bỗng nhiên hắn nhíu lông mày lại, hình như có cảm ứng được điều gì đột nhiên nhìn về phía đỉnh núi.
Giờ phút này, trên đỉnh núi có mười tên nam nữ trẻ tuổi đang đứng đó. Cầm đầu là một nam tử áo đen vóc dáng cao to,trên khuân mặt anh Tuấn bộc lộ tài năng ,khí chất có chút bất phàm , sau lưng có đeo một thanh trường kiếm, với vẻ mặt to mò nhìn về Phía đoàn người của Tiêu Phong.
- Thanh Minh, hình như là hắn?
Những người khác nhìn liền hướng sự chú ý theo tầm mắt nam tử áo đen.
- Chính là hắn!! tuy rằng mười năm không thấy. Xem ra bản thân hắn chẳng có gì thay đổi cả.
Một nam tử áo xanh bên cạnh nói. Vẻ mặt nam tử áo xanh rất u ám, hắn nhìn về phía Tiêu Phong với ánh mắt cũng không mấy thân thiện.
- Trên núi là người phương nào?
Tiêu Phong trầm giọng hỏi.
- Tiêu Phong!! ngươi đồ ma bệnh đến hôm nay mà vẫn còn chưa chết sao?
Thiếu niên áo đen nói ra với vẻ mặt trào phúng.
- Hửm....
Hai mắt Tiêu Phong nhíu lại, từ trong lời nói của thiếu niên áo đen hắn liền nhận biết quan hệ với những người này có Vẻ là quen biết nhưng cảm giác được không hề có hảo cảm . Thậm chí là rất ác ý.
Giờ phút này, bốn phía hồ nhỏ đều tràn ngập sương trắng để cho không có người nào có thể thấy rõ được tất cả trong hồ.
Bầu trời trên cao bỗng nhiên truyền đến một âm thanh mơ hồ, trong mây trắng có một con Chu tước cực lớn đang xuyên thẳng trên không lao vào sương vụ.
Chu Tước cao bằng bảy người thường .trên người lông lục quang lấp lánh phát sáng.
Chu Tước lại kêu lên vào tiếng rồi đáp thẳng xuống hồ nhỏ trên đỉnh núi.
- Bành!
Sương mù ở bốn phía đều bắt đầu chuyển động, Chu Tước đã hạ xuống bên cạnh hồ nhỏ.
Lúc này, trong hồ nhỏ dần hiện ra một bóng dáng thiếu nữ.
Thiếu nữ chỉ để cho cái đầu lộ ra khỏi mặt nước, mái tóc óng ả dài tha thướt thuận theo nước mà vuốt ra phía sau đầu. Thiếu nữ có bộ mặt rất xinh đẹp và thanh tú, mắt và mũi cũng rất tinh xảo, nàn da trắng hồng, cực kỳ động lòng người .
Hồ nước trong veo, mơ hồ có thể thấy được thân thể tuyệt mỹ. Làn da trắng trẻo nõn nà, hai tay mảnh khảnh, mông to chân dài, toàn bộ thân thể giống như một tác phẩm nghệ thuật .Nếu để cho người khác nhìn thấy liền sinh ra một trận tâm thần hốt hoảng say mê.
Chu Tước vui sướng kêu lên mấy tiếng với thiếu nữ.
- Tiểu Tước ! Ngươi mau đến đây cùng tắm với ta a... nơi này không ngờ lại chính là một cái Long mạch nha. Tuy rằng không bằng hồ nước tại tông ta nhưng mà chúng ta đi ra những ngày qua thì đây chính là thứ nước có chất lượng tốt nhất rồi. Thật thích a !
Thiếu nữ vừa nói vừa khoát nước vào người Tiên hạc.
- Ríu Ríu....
Chu Tước vũ động đôi cánh cùng hướng về thiếu nữ mà vẩy nước. Một người một Chim vui đùa ầm ĩ để cho xuân sắc hiện ra. Những âm thanh vui cười như chuông bạc của thiếu nữ cứ như thế truyền ra lanh lảnh.
Đùa giỡn được một lúc thì toàn thân Chu tước đều bị nước dính vào, đến đây một người một hạc mới dừng lại. Thiếu nữ bơi bơi ở trong hồ vào nhìn về Chu Tước nói:
- Không biết bên kia bọn hắn sao rồi ? Chờ một chút chúng ta cùng qua đó xem tình hình.
Chu Tước gật gật đầu.
- Mà kệ đi!! Ta đã cho Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đi cùng , lại có cả Thiên Lãng Tiên Sinh nữa... tạm thời không cần phải xen vào bọn hắn. Phong Cấm Hồng Lĩnh Sâm Lâm này chính là một cái đại Phong Thủy trận, tuy rằng lần này đã đưa tới đại lượng chi khí trung kích để cho trận pháp sinh ra sơ hở và yếu đi, nhưng mà làm sao có thể dễ dàng đi vào trong đó như vậy được? Vẫn cứ là thư giãn một chút đã.
- Ríu Ríu.....
Chu Tước lai tiếp tục kêu dài lên.
- Ngươi yên tâm ! Tử Đằng Mẫu Đơn Hoa nhất định ta sẽ đoạt trong tay a...
Thiếu nữ cười dài, khoé môi tà mị khẽ cong lên. rồi tự tin nói.
- Ríu...
- Tiểu Tước! Tiếp tục tuần tra cho bản Thánh Nữ a, bản Thánh Nữ muốn tiếp tục thư giãn.
Thiếu nữ lại đối với Chu Tước vui vẻ cười nói.
- Ríu...
Chu Tước gật gật đầu. Đôi cánh khẽ vỗ liền bay lên trên trời cao, nhưng mà khí lưu được tạo ra do cánh vỗ quá lớn nên thiếu nữ bị đại lượng nước bắn tới rồi lập tức gội lên khuôn mặt thiếu nữ.
- A, tiểu Tước ngươi chờ đó ... dám phá ta hả , ta sẽ cho ngươi biết tay!
Thiếu nữ cười mắng với Theo Chu Tước ở trên trời.
- Ríu Ríu
Chu Tước mang theo sự đắc ý và vui sướng mà bay thẳng lên mây xanh tiếp tục đảm nhiệm việc hộ pháp.
Mà lúc này đội quân của Tiêu Phong đi ở bên trong rừng, vừa đến gần núi Long mạch .
Tiêu Phong ngồi trong kiệu ung dung tự tại. Phong Đằng và Triệu Đống đi theo bên ngoài kiệu.
- Dừng!
Trong kiệu đột nhiên truyền ra âm thanh của Tiêu Phong.
- Phía trước dừng lại!
Phong Đằng lập tức hét lớn một tiếng. đội ngũ rất nhanh liền dừng lại.
Phong Đằng tò mò nhìn về phía kiệu. Trong kiệu, Tiêu Phong vén rèm lên
Giờ phút này, cái nốt ruồi nhỏ trên tay đang phát ra lục quang nhàn nhạt. Ánh mắt Tiêu Phong khẽ loé lên trong lòng có chút kinh ngạc:
- Sau khi được sống lại cũng chỉ có Nhất chi độc vương ngươi là cùng một chỗ chuyển thế với trẫm. Đáng tiếc, hôm nay trẫm không có Tinh nguyên rồi dào nên không có cách nào nuôi nấng ngươi . không có cách nào làm cho ngươi phát triển. Mặc dù còn yếu nhưng cũng không có thay đổi về năng lực phát hiện dược vật đi. Nếu như đã cảnh báo, thì cũng có nghĩa là bốn phía tất sẽ có độc dược quý giá nào đó!
Nơi đây xuất hiện độc dược gì khiến Nhất Độc Chi Vương phải cảnh báo ? Hắn là sẽ không tầm thường a...
Tiêu Phong vén màn đi ra khỏi kiệu.
- Vương gia ! Có chuyện gì phân phó ?
Đám người Phong Đằng tò mò nhìn về phía Tiêu Phong. Tiêu Phong chỉ nhẹ nhàng gật đầu không nói .
Tiêu Phong ngước mắt quyét một vòng bốn phía, cuối cùng ánh mắt ngưng tụ , phát hiện ra mục tiêu. Trên một tảng đá cao lớn hơn mười trượng Là một cây nhỏ màu xanh thẫm đang sinh trưởng, trên cây có bốn trái to tựa trái nho màu hồng toả quang mang rất đẹp.
- Quả Tuý hồng thuỷ ? Nơi này mà có thể xuất hiện. Xem như không tệ!
Tiêu Phong khá rung động, đôi mắt sáng lên,liền chỉ tay rồi sau đó hạ lệnh với Phong Đằng:
- Phong Đằng, đi lên lấy xuống cây nhỏ phía trên kia xuống cho ta, nhớ kỹ ! Hết sức cẩn thận đừng để đụng vào quả nhỏ phía trên!
- Tuân lệnh vương gia !
Phong Đằng đáp ứng một tiếng rồi chỉ qua mấy lần mượn lực hắn đã đến được giữa sườn núi.
Theo lệnh của Tiêu Phong, Phong Đằng cẩn thận nhổ tận gốc cây nhỏ kia. Tiếp theo liền ôm vào lòng rồi rất nhanh xuống núi. mang theo lòng hiếu kỳ đi đến trước mặt Tiêu Phong.
- Vương gia! Cây nhỏ theo lệnh người đã lấy về an toàn.
Phong Đằng dâng lên cây nhỏ.
- Quả nhiên là quả Túy Hồng thuỷ a!
Tiêu Phong hài lòng tiếp nhận cây nhỏ tiền tay Phong Đằng một cách hài lòng. Bỗng nhiên hắn nhíu lông mày lại, hình như có cảm ứng được điều gì đột nhiên nhìn về phía đỉnh núi.
Giờ phút này, trên đỉnh núi có mười tên nam nữ trẻ tuổi đang đứng đó. Cầm đầu là một nam tử áo đen vóc dáng cao to,trên khuân mặt anh Tuấn bộc lộ tài năng ,khí chất có chút bất phàm , sau lưng có đeo một thanh trường kiếm, với vẻ mặt to mò nhìn về Phía đoàn người của Tiêu Phong.
- Thanh Minh, hình như là hắn?
Những người khác nhìn liền hướng sự chú ý theo tầm mắt nam tử áo đen.
- Chính là hắn!! tuy rằng mười năm không thấy. Xem ra bản thân hắn chẳng có gì thay đổi cả.
Một nam tử áo xanh bên cạnh nói. Vẻ mặt nam tử áo xanh rất u ám, hắn nhìn về phía Tiêu Phong với ánh mắt cũng không mấy thân thiện.
- Trên núi là người phương nào?
Tiêu Phong trầm giọng hỏi.
- Tiêu Phong!! ngươi đồ ma bệnh đến hôm nay mà vẫn còn chưa chết sao?
Thiếu niên áo đen nói ra với vẻ mặt trào phúng.
- Hửm....
Hai mắt Tiêu Phong nhíu lại, từ trong lời nói của thiếu niên áo đen hắn liền nhận biết quan hệ với những người này có Vẻ là quen biết nhưng cảm giác được không hề có hảo cảm . Thậm chí là rất ác ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.