Chương 268: giao táng thiên đồng quan cho hạ hầu ân
Snake
14/08/2019
Cốc cốc cốc!
Ngoài phòng vang tiếng gõ cửa.
Tiêu Phong cất đi Hậu tái thiên địa Đại Huyền hoàng định Càn Khôn ngọc, nhìn hướng cánh cửa, nói:
- Mời Tiến vào.
Ầm ầm!
Cửa mở ra.
Mộ Vân Khanh đẩy cửa vào,Tiểu Miêu Nhi đứng cạnh nàng.
Mộ Vân Khanh cười nói:
- Tiêu Phong, người ngươi chờ đã đến.
Nụ cười trên môi Mộ Vân Khanh chậm rãi chảy vào trong lòng mắt Tiêu Phong từ từ hoà vào lòng hắn một cảm giác ấm áp, đôi vắt trong veo như toả ra ánh sáng dịu dang.
Tiêu Phong mỉm cười mang theo cả một chút cưng chiều nói:
- Cùng nhau vào đi.
Mộ Vân Khanh và Tiểu Miêu Nhi vào Phòng, sau lưng nàng đi theo một người áo đen, chính là Hạ Hầu Ân lúc trước rời đi.
Hạ Hầu Ân hơi kích động, khi tiến vào thì siết chặt nắm tay.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Hạ Hầu Ân, đến nhanh thật.
Ầm!
Cửa đóng lại, trong phòng có dạ minh châu chiếu xạ sáng trưng.
Tiêu Phong cười nói:
- Mời ngồi.
Bên phòng có một cái bàn lớn
Tiêu Phong ngồi ghế trên, Hạ Hầu Ân ,Mộ Vân Khanh ngồi một bên.
Mộ Vân Khanh cầm lên ấm trà trên bàn châm nước cho hai người.
Hạ Hầu Ân cung kính nói:
- Đa tạ.
Mộ Vân Khanh mỉm cười không nói, nàng biết Tiêu Phong có lời quan trọng muốn nói với người, hắn muốn nàng ở bên cạnh, thật tốt, chứng minh hắn không giấu giếm nàng.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Đây là Kim Diễm trà Vân Khanh thu thập, ngươi uống thử.
Hạ Hầu Ân cảm thán nói:
- Tiêu công tử thật có phúc.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Đúng vậy. Tiêu Phong ta đúng là có phúc hơn người.
Mộ Vân Khanh cảm thấy đáy lòng như có dòng nước ấm xuyên qua, khuân mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng cái đã nổi lên một tầng hồng hồng
Qua ơn cứu mạng ở Phong Yêu sơn, giờ cộng thêm hiện tại Tiêu Phong biểu hiện ra bí ẩn, Hạ Hầu Ân đã có thái độ chính xác, ít nhất địa vị trò chuyện đã ngang bằng nhau.
Hạ Hầu Ân hơi sốt ruột nói:
- Tiêu công tử, hôm đó ngươi nói...
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Hạ Hầu Ân, ngươi nói chuyện mà cứ trùm kín mặt như vậy không thấy kỳ quái sao?
Hạ Hầu Ân im lặng, hắn có thể thấy rõ ánh sáng thâm Thuý trong đôi mắt của Tiêu Phong cuối cùng hít sâu, vén mũ trùm đầu.
Mũ bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt khá tuấn tú, nhưng tóc bạc trắng.
Hạ Hầu Ân mong chờ nói:
-Tiêu công tử, Táng Thiên Đồng Quan rất quan trọng với tại hạ, ngươi thật sự có nó?
Tiêu Phong hứng thú nhìn khuân mặt khẩn trương của Hạ Hầu Ân chậm rãi nói :
- Đúng vậy. Là ở chỗ của ta!
Hạ Hầu Ân hơi kích động nói:
- Phù, tốt quá, có thể cho tại hạ, ta...
Tiêu Phong mỉm cười khoé môi tà mị nâng lên :
- Ai cũng nhìn ra được Táng Thiên Đồng Quan là báu vật vô giá, rất có thể là tiên khí, ngươi dựa vào cái gì khiến ta tặng cho ngươi?
Sắc mặt Hạ Hầu Ân đột nhiên biến sắc nói:
- A?
Tiêu Phong tiếp tục uống trà, không nhanh không chậm.
Hạ Hầu Ân lập tức nói:
- Tiên khí? Ta có thể dùng tiên khí đổi với ngươi, ta có tiên khí!
Tiên khí? Mộ Vân Khanh ngồi một bên mắt sáng lên, hơi ngạc nhiên về thân phận của Hạ Hầu Ân, gã lại có được chí bảo như vậy?
Tiêu Phong lắc đầu, mỉm cười nói:
- Tiên khí? Tiêu Phong ta không hiếm lạ.
Hạ Hầu Ân kinh ngạc nhìn Tiêu Phong:
- A?
Tiên khí, đây là pháp bảo của tiên nhân, vậy mà Tiêu Phong nói là không hiếm lạ?
Mộ Vân Khanh cũng ngạc nhiên nhìn Tiêu Phong, cuối cùng mắt lóe tia kính nể, nàng kính khí phách của hắn.
Tiêu Phong đương nhiên thích tiên khí, nhưng muốn dùng tiên khí đổi Táng Thiên Đồng Quan? Có lẽ một số người sẽ bị chóng váng đầu óc, nhưng kinh nghiệm kiếp trước của Tiêu Phong sao có thể nông cạn như vậy được?
Tiêu Phong ngực ôm thiên hạ.
Tiêu Phong tin tưởng hắn sớm muộn gì sẽ có tiên khí, hơn nữa chắc chắn có rất nhiều. Nhưng, nhân tài lại là khó được.
Hạ Hầu Ân trầm giọng nói:
- Tiêu công tử, vậy ngươi muốn cái gì?
Tiêu Phong hỏi:
- Nghe nói phong thủy sư chia làm Nam Tông, Bắc tông, ngươi là người của Nam Tông?
Hạ Hầu Ân gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Tại hạ ở Nam Tông có địa vị ngang với Mộ Vân Khanh thánh nữ.
Mộ Vân Khanh ngoài ý muốn nhìn Hạ Hầu Ân:
- A?
Thân phận của Mộ Vân Khanh tương đương với một chủ trung vị tông môn!
Nhưng Tiêu Phong từ trong lời nói của Hạ Hầu Ân nghe ra ẩn ý khác, gã không chịu từ bỏ thân phận hiện nay.
Tiêu Phong thầm thở dài, biết lúc này không thể cưỡng cầu.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Ta có thể cho ngươi Táng Thiên Đồng Quan, nhưng ngươi phải hứa ba điều với ta.
Hạ Hầu Ân nghiêm túc nói:
- Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của tại hạ, không buộc tại hạ phản tông thì Hạ Hầu Ân chắc chắn thực hiện ba điều kiện, xin Tiêu công tử cho biết!
Giọng nói của Hạ Hầu Ân giống như đàm phán, lại như mang theo một chút bất đắc dĩ.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Yên tâm, sẽ không vi phạm nguyên tắc của ngươi. Bây giờ ta mới chỉ nghĩ ra một trong ba điều kiện, hai cái khác chờ sau này ta cho ngươi biết có được không?
Hạ Hầu Ân nhíu mày, cuối cùng gật đầu, nói:
- Xin cho biết.
Tiêu Phong lật tay lấy ra nhiều bản vẽ, vài phong thư.
Tiêu Phong nói:
- Mấy phong thư này ngươi mang đi Vô Ưu thành, giao cho Triệu Đống, Phong Đằng, Chu Thái Thiên, bọn họ sẽ dẫn đường cho ngươi, xử lý chút việc vặt tiếp theo ngươi đi Việt Kinh, giao phong thư này cho Dịch Thiên Hàn, ta muốn ngươi ở Việt Kinh bày phong thủy đại trạn giúp ta!
Hạ Hầu Ân bất ngờ hỏi:
- Bố trận? Phong thủy trận? Chỉ đơn giản như vậy.
Tiêu Phong cười nói:
- Chỉ đơn giản như vậy.
Hạ Hầu Ân nhìn Tiêu Phong chằm chằm không chớp , dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Phong. Cuối cùng chậm rãi đáp ứng :
- Được, là trận gì?
Tiêu Phong nhìn vào cặp mắt sáng rực của Hạ Hầu Ân , từ tốn nói :
- Trận đồ này là dâng trăm long mạch vàoViệt Kinh, trình thế bách long hành hương, thiên hạ chí tôn trận!
Hạ Hầu Ân nhận lấy bản vẻ.
Hạ Hầu Ân kinh thán nói:
- Phong thủy trận đồ thật là bá đạo, bách long hành hương? Thiên hạ chí tôn?
Hạ Hầu Ân nhìn trận đồ Tiêu Phong đưa tới, mắt chớp lóe.
Hạ Hầu Ân kinh ngạc nhìn Tiêu Phong:
- Không phải phong cách của Nam Tông, cũng không là Bắc tông, Tiêu công tử, cái này....
Tiêu Phong nhìn chằm chằm Hạ Hầu Ân:
- Chê cưòi.. là do ta xem xét và hình dung ra
- Mặc dù khác biệt niều với điều ta học nhưng tại hạ sớm nhìn thấu âm dương, có thể xem hiểu bên trong nhiều điều tinh diệu làm ta mở mắt. Tiêu công tử, đây là ngươi sáng tạo ra?
Phụng Âm Dương cười khổ nói:
- Được rồi.
Tiêu Phong nói:
- Tiểu Miêu Nhi, đưa Táng Thiên Đồng Quan cho Hạ Hầu Ân đi.
- Grao
Tiểu Miêu Nhi lấy ra mũ nỉ nhỏ.
Ầm ầm!
Một quan tài to lớn đổ ra khỏi mũ nỉ nhỏ.
Hạ Hầu Ân hít sâu một hơi, đứng dậy sờ Táng Thiên Đồng Quan.
Hạ Hầu Ân kinh thán nói:
- Là thật, thật sự là Táng Thiên Đồng Quan!
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Nếu vậy thì hãy cầm đi đi.
Hạ Hầu Ân ngoái đầu nhìn Tiêu Phong, trong mắt chớp lóe.
Hạ Hầu Ân hơi kinh ngạc khen ngợi nhìn Tiêu Phong, nói:
- Tiêu công tử, ngươi không sợ ta mang theo Táng Thiên Đồng Quan chạy đi sao?
Tiêu Phong cũng quá tùy tiện đi? Không lập khế ước gì, trực tiếp đưa ra Táng Thiên Đồng Quan?
Tiêu Phong cười nói:
- Chỉ là một quan tài, nếu ngươi thật sự muốn thì cứ lấy đi. Ba điều kiện kia thì ta tin tưởng ngươi sẽ giữ lời, ta không nhìn lầm ngươi.
Hạ Hầu Ân nhìn Tiêu Phong, lòng cảm kích.
Hạ Hầu Ân nghiêm túc nói:
- Tiêu công tử yên tâm, Hạ Hầu Ân ta nói được làm được!
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Ta tin ngươi.
Hạ Hầu Ân hỏi:
- Tiêu công tử không muốn biết tại sao ta phải có được Táng Thiên Đồng Quan sao?
Tiêu Phong tiêu sái cười hỏi:
- Tại sao ta phải biết?
Tiêu Phong càng như vậy thì càng khiến lòng Hạ Hầu Ân áy náy không yên.
Hạ Hầu Ân cúi gập người vái Tiêu Phong, hít sâu, nói:
- Táng Thiên Đồng Quan này cực kỳ quan trọng với Nam Tông ta. Nam Tông ta định dùng nó bố trí tế phong thủy, mọi chuyện tiến hành trong bí mật, chỉ có mấy người biết, hơn nữa đi khắp nơi thu thập các loại, ta phục trách quan tài này.
Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi:
- Vậy sao? Tế phong thủy?
Hạ Hầu Ân nghiêm túc nói:
- Đúng vậy. Đến lúc đó chắc chắn sẽ oanh động phương nam, nếu Tiêu công tử có rảnh thì có thể đến xem lễ.
Tiêu Phong nghiêm túc gật đầu, nói:
- Xem lễ? Chỉ cần ngươi mời thì ta chắc chắn sẽ đến.
Hạ Hầu Ân mỉm cười nói:
- Khi đó ta sẽ báo cho ngươi biết.
Tiêu Phong gật đầu.
Tiêu Phong nói chuyện với Hạ Hầu Ân một lúc, sau đó gã mang theo Táng Thiên Đồng Quan, phong thủy trận rời đi.
Ngoài phòng vang tiếng gõ cửa.
Tiêu Phong cất đi Hậu tái thiên địa Đại Huyền hoàng định Càn Khôn ngọc, nhìn hướng cánh cửa, nói:
- Mời Tiến vào.
Ầm ầm!
Cửa mở ra.
Mộ Vân Khanh đẩy cửa vào,Tiểu Miêu Nhi đứng cạnh nàng.
Mộ Vân Khanh cười nói:
- Tiêu Phong, người ngươi chờ đã đến.
Nụ cười trên môi Mộ Vân Khanh chậm rãi chảy vào trong lòng mắt Tiêu Phong từ từ hoà vào lòng hắn một cảm giác ấm áp, đôi vắt trong veo như toả ra ánh sáng dịu dang.
Tiêu Phong mỉm cười mang theo cả một chút cưng chiều nói:
- Cùng nhau vào đi.
Mộ Vân Khanh và Tiểu Miêu Nhi vào Phòng, sau lưng nàng đi theo một người áo đen, chính là Hạ Hầu Ân lúc trước rời đi.
Hạ Hầu Ân hơi kích động, khi tiến vào thì siết chặt nắm tay.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Hạ Hầu Ân, đến nhanh thật.
Ầm!
Cửa đóng lại, trong phòng có dạ minh châu chiếu xạ sáng trưng.
Tiêu Phong cười nói:
- Mời ngồi.
Bên phòng có một cái bàn lớn
Tiêu Phong ngồi ghế trên, Hạ Hầu Ân ,Mộ Vân Khanh ngồi một bên.
Mộ Vân Khanh cầm lên ấm trà trên bàn châm nước cho hai người.
Hạ Hầu Ân cung kính nói:
- Đa tạ.
Mộ Vân Khanh mỉm cười không nói, nàng biết Tiêu Phong có lời quan trọng muốn nói với người, hắn muốn nàng ở bên cạnh, thật tốt, chứng minh hắn không giấu giếm nàng.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Đây là Kim Diễm trà Vân Khanh thu thập, ngươi uống thử.
Hạ Hầu Ân cảm thán nói:
- Tiêu công tử thật có phúc.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Đúng vậy. Tiêu Phong ta đúng là có phúc hơn người.
Mộ Vân Khanh cảm thấy đáy lòng như có dòng nước ấm xuyên qua, khuân mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng cái đã nổi lên một tầng hồng hồng
Qua ơn cứu mạng ở Phong Yêu sơn, giờ cộng thêm hiện tại Tiêu Phong biểu hiện ra bí ẩn, Hạ Hầu Ân đã có thái độ chính xác, ít nhất địa vị trò chuyện đã ngang bằng nhau.
Hạ Hầu Ân hơi sốt ruột nói:
- Tiêu công tử, hôm đó ngươi nói...
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Hạ Hầu Ân, ngươi nói chuyện mà cứ trùm kín mặt như vậy không thấy kỳ quái sao?
Hạ Hầu Ân im lặng, hắn có thể thấy rõ ánh sáng thâm Thuý trong đôi mắt của Tiêu Phong cuối cùng hít sâu, vén mũ trùm đầu.
Mũ bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt khá tuấn tú, nhưng tóc bạc trắng.
Hạ Hầu Ân mong chờ nói:
-Tiêu công tử, Táng Thiên Đồng Quan rất quan trọng với tại hạ, ngươi thật sự có nó?
Tiêu Phong hứng thú nhìn khuân mặt khẩn trương của Hạ Hầu Ân chậm rãi nói :
- Đúng vậy. Là ở chỗ của ta!
Hạ Hầu Ân hơi kích động nói:
- Phù, tốt quá, có thể cho tại hạ, ta...
Tiêu Phong mỉm cười khoé môi tà mị nâng lên :
- Ai cũng nhìn ra được Táng Thiên Đồng Quan là báu vật vô giá, rất có thể là tiên khí, ngươi dựa vào cái gì khiến ta tặng cho ngươi?
Sắc mặt Hạ Hầu Ân đột nhiên biến sắc nói:
- A?
Tiêu Phong tiếp tục uống trà, không nhanh không chậm.
Hạ Hầu Ân lập tức nói:
- Tiên khí? Ta có thể dùng tiên khí đổi với ngươi, ta có tiên khí!
Tiên khí? Mộ Vân Khanh ngồi một bên mắt sáng lên, hơi ngạc nhiên về thân phận của Hạ Hầu Ân, gã lại có được chí bảo như vậy?
Tiêu Phong lắc đầu, mỉm cười nói:
- Tiên khí? Tiêu Phong ta không hiếm lạ.
Hạ Hầu Ân kinh ngạc nhìn Tiêu Phong:
- A?
Tiên khí, đây là pháp bảo của tiên nhân, vậy mà Tiêu Phong nói là không hiếm lạ?
Mộ Vân Khanh cũng ngạc nhiên nhìn Tiêu Phong, cuối cùng mắt lóe tia kính nể, nàng kính khí phách của hắn.
Tiêu Phong đương nhiên thích tiên khí, nhưng muốn dùng tiên khí đổi Táng Thiên Đồng Quan? Có lẽ một số người sẽ bị chóng váng đầu óc, nhưng kinh nghiệm kiếp trước của Tiêu Phong sao có thể nông cạn như vậy được?
Tiêu Phong ngực ôm thiên hạ.
Tiêu Phong tin tưởng hắn sớm muộn gì sẽ có tiên khí, hơn nữa chắc chắn có rất nhiều. Nhưng, nhân tài lại là khó được.
Hạ Hầu Ân trầm giọng nói:
- Tiêu công tử, vậy ngươi muốn cái gì?
Tiêu Phong hỏi:
- Nghe nói phong thủy sư chia làm Nam Tông, Bắc tông, ngươi là người của Nam Tông?
Hạ Hầu Ân gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Tại hạ ở Nam Tông có địa vị ngang với Mộ Vân Khanh thánh nữ.
Mộ Vân Khanh ngoài ý muốn nhìn Hạ Hầu Ân:
- A?
Thân phận của Mộ Vân Khanh tương đương với một chủ trung vị tông môn!
Nhưng Tiêu Phong từ trong lời nói của Hạ Hầu Ân nghe ra ẩn ý khác, gã không chịu từ bỏ thân phận hiện nay.
Tiêu Phong thầm thở dài, biết lúc này không thể cưỡng cầu.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Ta có thể cho ngươi Táng Thiên Đồng Quan, nhưng ngươi phải hứa ba điều với ta.
Hạ Hầu Ân nghiêm túc nói:
- Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của tại hạ, không buộc tại hạ phản tông thì Hạ Hầu Ân chắc chắn thực hiện ba điều kiện, xin Tiêu công tử cho biết!
Giọng nói của Hạ Hầu Ân giống như đàm phán, lại như mang theo một chút bất đắc dĩ.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Yên tâm, sẽ không vi phạm nguyên tắc của ngươi. Bây giờ ta mới chỉ nghĩ ra một trong ba điều kiện, hai cái khác chờ sau này ta cho ngươi biết có được không?
Hạ Hầu Ân nhíu mày, cuối cùng gật đầu, nói:
- Xin cho biết.
Tiêu Phong lật tay lấy ra nhiều bản vẽ, vài phong thư.
Tiêu Phong nói:
- Mấy phong thư này ngươi mang đi Vô Ưu thành, giao cho Triệu Đống, Phong Đằng, Chu Thái Thiên, bọn họ sẽ dẫn đường cho ngươi, xử lý chút việc vặt tiếp theo ngươi đi Việt Kinh, giao phong thư này cho Dịch Thiên Hàn, ta muốn ngươi ở Việt Kinh bày phong thủy đại trạn giúp ta!
Hạ Hầu Ân bất ngờ hỏi:
- Bố trận? Phong thủy trận? Chỉ đơn giản như vậy.
Tiêu Phong cười nói:
- Chỉ đơn giản như vậy.
Hạ Hầu Ân nhìn Tiêu Phong chằm chằm không chớp , dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Phong. Cuối cùng chậm rãi đáp ứng :
- Được, là trận gì?
Tiêu Phong nhìn vào cặp mắt sáng rực của Hạ Hầu Ân , từ tốn nói :
- Trận đồ này là dâng trăm long mạch vàoViệt Kinh, trình thế bách long hành hương, thiên hạ chí tôn trận!
Hạ Hầu Ân nhận lấy bản vẻ.
Hạ Hầu Ân kinh thán nói:
- Phong thủy trận đồ thật là bá đạo, bách long hành hương? Thiên hạ chí tôn?
Hạ Hầu Ân nhìn trận đồ Tiêu Phong đưa tới, mắt chớp lóe.
Hạ Hầu Ân kinh ngạc nhìn Tiêu Phong:
- Không phải phong cách của Nam Tông, cũng không là Bắc tông, Tiêu công tử, cái này....
Tiêu Phong nhìn chằm chằm Hạ Hầu Ân:
- Chê cưòi.. là do ta xem xét và hình dung ra
- Mặc dù khác biệt niều với điều ta học nhưng tại hạ sớm nhìn thấu âm dương, có thể xem hiểu bên trong nhiều điều tinh diệu làm ta mở mắt. Tiêu công tử, đây là ngươi sáng tạo ra?
Phụng Âm Dương cười khổ nói:
- Được rồi.
Tiêu Phong nói:
- Tiểu Miêu Nhi, đưa Táng Thiên Đồng Quan cho Hạ Hầu Ân đi.
- Grao
Tiểu Miêu Nhi lấy ra mũ nỉ nhỏ.
Ầm ầm!
Một quan tài to lớn đổ ra khỏi mũ nỉ nhỏ.
Hạ Hầu Ân hít sâu một hơi, đứng dậy sờ Táng Thiên Đồng Quan.
Hạ Hầu Ân kinh thán nói:
- Là thật, thật sự là Táng Thiên Đồng Quan!
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Nếu vậy thì hãy cầm đi đi.
Hạ Hầu Ân ngoái đầu nhìn Tiêu Phong, trong mắt chớp lóe.
Hạ Hầu Ân hơi kinh ngạc khen ngợi nhìn Tiêu Phong, nói:
- Tiêu công tử, ngươi không sợ ta mang theo Táng Thiên Đồng Quan chạy đi sao?
Tiêu Phong cũng quá tùy tiện đi? Không lập khế ước gì, trực tiếp đưa ra Táng Thiên Đồng Quan?
Tiêu Phong cười nói:
- Chỉ là một quan tài, nếu ngươi thật sự muốn thì cứ lấy đi. Ba điều kiện kia thì ta tin tưởng ngươi sẽ giữ lời, ta không nhìn lầm ngươi.
Hạ Hầu Ân nhìn Tiêu Phong, lòng cảm kích.
Hạ Hầu Ân nghiêm túc nói:
- Tiêu công tử yên tâm, Hạ Hầu Ân ta nói được làm được!
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Ta tin ngươi.
Hạ Hầu Ân hỏi:
- Tiêu công tử không muốn biết tại sao ta phải có được Táng Thiên Đồng Quan sao?
Tiêu Phong tiêu sái cười hỏi:
- Tại sao ta phải biết?
Tiêu Phong càng như vậy thì càng khiến lòng Hạ Hầu Ân áy náy không yên.
Hạ Hầu Ân cúi gập người vái Tiêu Phong, hít sâu, nói:
- Táng Thiên Đồng Quan này cực kỳ quan trọng với Nam Tông ta. Nam Tông ta định dùng nó bố trí tế phong thủy, mọi chuyện tiến hành trong bí mật, chỉ có mấy người biết, hơn nữa đi khắp nơi thu thập các loại, ta phục trách quan tài này.
Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi:
- Vậy sao? Tế phong thủy?
Hạ Hầu Ân nghiêm túc nói:
- Đúng vậy. Đến lúc đó chắc chắn sẽ oanh động phương nam, nếu Tiêu công tử có rảnh thì có thể đến xem lễ.
Tiêu Phong nghiêm túc gật đầu, nói:
- Xem lễ? Chỉ cần ngươi mời thì ta chắc chắn sẽ đến.
Hạ Hầu Ân mỉm cười nói:
- Khi đó ta sẽ báo cho ngươi biết.
Tiêu Phong gật đầu.
Tiêu Phong nói chuyện với Hạ Hầu Ân một lúc, sau đó gã mang theo Táng Thiên Đồng Quan, phong thủy trận rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.