Chương 179: giúp vui
Snake
12/08/2019
Tông chủ Hạ U tông thay đổi sắc mặt, nói:
- Tửu yến mới vừa bắt đầu, nếu bây giờ mọi người vội vã rời đi thì không phải là chúng ta khoản đãi không chu đáo sao?
Khoé miệng Tiêu Phong nhếch lên nở nụ cười không nóng không lạnh :
- Vậy ngươi muốn sao?
Tông chủ Hạ U tông cười nói:
- Không bằng khiến người giúp vui?
Tiêu Phong thản nhiên nói đôi môi lạnh lẽo từ từ cong lên :
- Giúp vui thế nào?
Tông chủ Hạ U tông ra ám hiệu với một người đứng sau lưng.
Phút chốc một người đàn ông mặc áo đen đi ra.
Người đàn ông áo đen nói:
- Tam đại đệ tử Hạ U tông, Trần Lưu, nghe nói Tiêu Phong chủ giết chết sáu ngàn Tinh cảnh Nhật Nguyệt Minh Tông, xin Tiêu điện chủ chỉ giáo cho!
Tiêu Phong nheo mắt nói:
- muốn chỉ giáo ?chi bằng thử vượt qua thuộc hạ của ta trước đã .
Vẻ nguy hiểm ngày càng đậm trong không khí .
Các điện chủ xung quanh bình tĩnh nhìn, không ai ngăn cản, dù sao mọi người rất muốn biết thần thoại của Tiêu Phong có phải là thật không. Huống chi có thể thăm dò thuộc hạ dưới trướng Tiêu Phong rốt cuộc có năng lực cỡ nào.
Tiêu Phong nhìn Phong Đằng, giọng nói trầm thấp mang theo mệnh lệnh :
- Phong Đằng!
Phong Đằng bước ra phía trước trầm giọng nói:
- Phong Đằng, Thiên phong, Xin lĩnh giáo.
Đám điện chủ nhíu mày nhưng không nói gì. Tiêu Phong cả người dựa lưng vào ghế, Thong thả nhìn toàn bộ .
Trần Lưu lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi?
Phong Đằng nghiêm túc nói:
- Tinh cảnh ngũ trọng, Phong Đằng!
Trần Lưu lộ vẻ khinh thường nói:
- Tinh cảnh cửu trọng, Trần Lưu!
Phong Đằng trầm giọng quát:
- Xin chỉ giáo!
Trần Lưu khinh thường nói:
- Đến đi!
Bùm!
Khí thế quanh thân Phong Đằng bỗng tăng vọt.
- Phá quân, thương định trung nguyên!
Phong Đằng đột nhiên đâm ra một thương.
Người Phong Đằng như có ảo ảnh một mãnh tướng to lớn xuất hiện, khí thế chưa từng có, không thể địch lại phát ra. Trường thương trong tay, thương định trung nguyên, công pháp thiên cấp.
Mặc dù tu vi kém chút nhưng thực lực của Phong Đằng khoảnh khắc tăng đến cực độ.
- A?
Trần Lưu biến sắc mặt, thất kinh trong lòng cảm giác như bị núi to đè ép .Phong Đằng đang hoàn toàn chèn ép hắn, thế nhưng tu vi của hắn còn cao hơn Phong Đằng mấy lần, đây cơ hồ là chuyện không thể nào. Trần Lưu gian nan thốt lên:
- Không thể nào!
Trần Lưu kinh ngạc giơ kiếm chắn.
- Giết!
Sát khí quanh người Phong Đằng phun trào bước chân của hắn như quỷ mị, tốc độ cực nhanh. Công kích cửa Tiêu Phong quả thực quá bá đạo. Liền không cho người ta cơ hội lấy một hơi để thở.
Ầm!
Trần Lưu bị đánh văng ra, thân thể chấn động mạnh, cả người nện vào cửa đại điện rồi lăn xuống đất.
- Phụt.
Một ngụm máu tươi phun ra,Trần Lưu buồn bực gục xuống.
Đùa sao, đây mà là Tinh cảnh ngũ trọng?
Mặc dù Trần Lưu có nhiều lời muốn nói nhưng bực mình trọng thương, không nói nên lời.
Một chiêu bại trận?
Đám điện chủ biểu tình rung động.
Vốn chuẩn bị thăm dò Tiêu Phong, trấn áp hắn, trước vũ nhục thuộc hạ hắn, khiến sau này hắn khó ngẩng cao đầu, nhưng bây giờ tương phản quá lớn đi?
Phong Đằng không chút khách sáo nói:
- Chỉ có chút thực lực mà mơ khiêu chiến với vương của ta? Quá ảo tưởng !
Lại một người áo đen lạnh lùng nói: vọt ra:
- Khốn kiếp, ai cho phép ngươi đánh bị thương đồ đệ của ta?
Tiêu Phong quay về phía tông chủ Hạ U Tông , ánh mắt mạnh mẽ bức người :
- Tông chủ Hạ U tông, đây là cách ngươi dạy đệ tử sao?
Tông chủ Hạ U tông nét mặt sa sầm. Trần Lưu xuất chiến đại biểu mặt mũi của Hạ U tông, lần này mất mặt quá mau.
Tông chủ Hạ U tông trầm giọng nói:
- Trần Thượng, Trần Lưu tài nghệ không bằng người, không được vô lễ!
Trần Thượng nhíu mày gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
- Tửu yến mới vừa bắt đầu, nếu bây giờ mọi người vội vã rời đi thì không phải là chúng ta khoản đãi không chu đáo sao?
Khoé miệng Tiêu Phong nhếch lên nở nụ cười không nóng không lạnh :
- Vậy ngươi muốn sao?
Tông chủ Hạ U tông cười nói:
- Không bằng khiến người giúp vui?
Tiêu Phong thản nhiên nói đôi môi lạnh lẽo từ từ cong lên :
- Giúp vui thế nào?
Tông chủ Hạ U tông ra ám hiệu với một người đứng sau lưng.
Phút chốc một người đàn ông mặc áo đen đi ra.
Người đàn ông áo đen nói:
- Tam đại đệ tử Hạ U tông, Trần Lưu, nghe nói Tiêu Phong chủ giết chết sáu ngàn Tinh cảnh Nhật Nguyệt Minh Tông, xin Tiêu điện chủ chỉ giáo cho!
Tiêu Phong nheo mắt nói:
- muốn chỉ giáo ?chi bằng thử vượt qua thuộc hạ của ta trước đã .
Vẻ nguy hiểm ngày càng đậm trong không khí .
Các điện chủ xung quanh bình tĩnh nhìn, không ai ngăn cản, dù sao mọi người rất muốn biết thần thoại của Tiêu Phong có phải là thật không. Huống chi có thể thăm dò thuộc hạ dưới trướng Tiêu Phong rốt cuộc có năng lực cỡ nào.
Tiêu Phong nhìn Phong Đằng, giọng nói trầm thấp mang theo mệnh lệnh :
- Phong Đằng!
Phong Đằng bước ra phía trước trầm giọng nói:
- Phong Đằng, Thiên phong, Xin lĩnh giáo.
Đám điện chủ nhíu mày nhưng không nói gì. Tiêu Phong cả người dựa lưng vào ghế, Thong thả nhìn toàn bộ .
Trần Lưu lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi?
Phong Đằng nghiêm túc nói:
- Tinh cảnh ngũ trọng, Phong Đằng!
Trần Lưu lộ vẻ khinh thường nói:
- Tinh cảnh cửu trọng, Trần Lưu!
Phong Đằng trầm giọng quát:
- Xin chỉ giáo!
Trần Lưu khinh thường nói:
- Đến đi!
Bùm!
Khí thế quanh thân Phong Đằng bỗng tăng vọt.
- Phá quân, thương định trung nguyên!
Phong Đằng đột nhiên đâm ra một thương.
Người Phong Đằng như có ảo ảnh một mãnh tướng to lớn xuất hiện, khí thế chưa từng có, không thể địch lại phát ra. Trường thương trong tay, thương định trung nguyên, công pháp thiên cấp.
Mặc dù tu vi kém chút nhưng thực lực của Phong Đằng khoảnh khắc tăng đến cực độ.
- A?
Trần Lưu biến sắc mặt, thất kinh trong lòng cảm giác như bị núi to đè ép .Phong Đằng đang hoàn toàn chèn ép hắn, thế nhưng tu vi của hắn còn cao hơn Phong Đằng mấy lần, đây cơ hồ là chuyện không thể nào. Trần Lưu gian nan thốt lên:
- Không thể nào!
Trần Lưu kinh ngạc giơ kiếm chắn.
- Giết!
Sát khí quanh người Phong Đằng phun trào bước chân của hắn như quỷ mị, tốc độ cực nhanh. Công kích cửa Tiêu Phong quả thực quá bá đạo. Liền không cho người ta cơ hội lấy một hơi để thở.
Ầm!
Trần Lưu bị đánh văng ra, thân thể chấn động mạnh, cả người nện vào cửa đại điện rồi lăn xuống đất.
- Phụt.
Một ngụm máu tươi phun ra,Trần Lưu buồn bực gục xuống.
Đùa sao, đây mà là Tinh cảnh ngũ trọng?
Mặc dù Trần Lưu có nhiều lời muốn nói nhưng bực mình trọng thương, không nói nên lời.
Một chiêu bại trận?
Đám điện chủ biểu tình rung động.
Vốn chuẩn bị thăm dò Tiêu Phong, trấn áp hắn, trước vũ nhục thuộc hạ hắn, khiến sau này hắn khó ngẩng cao đầu, nhưng bây giờ tương phản quá lớn đi?
Phong Đằng không chút khách sáo nói:
- Chỉ có chút thực lực mà mơ khiêu chiến với vương của ta? Quá ảo tưởng !
Lại một người áo đen lạnh lùng nói: vọt ra:
- Khốn kiếp, ai cho phép ngươi đánh bị thương đồ đệ của ta?
Tiêu Phong quay về phía tông chủ Hạ U Tông , ánh mắt mạnh mẽ bức người :
- Tông chủ Hạ U tông, đây là cách ngươi dạy đệ tử sao?
Tông chủ Hạ U tông nét mặt sa sầm. Trần Lưu xuất chiến đại biểu mặt mũi của Hạ U tông, lần này mất mặt quá mau.
Tông chủ Hạ U tông trầm giọng nói:
- Trần Thượng, Trần Lưu tài nghệ không bằng người, không được vô lễ!
Trần Thượng nhíu mày gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.