Chương 130: gợi nhớ quá khứ
Snake
10/08/2019
Quang Minh thánh tử nghi hoặc hỏi:
- Ngươi biết người này?
Tiêu Phong lắc đầu, từ chối nói:
- Cái chết của phụ thân có Nhật Nguyệt Minh Tông tham gia, lần kết minh đi Phong Yêu sơn của Quang Minh thánh tử ta xin từ chối. Huống chi ta là một Tinh cảnh, không thể làm được gì, đến lúc đó vô cớ thêm phiền phức.
Quang Minh thánh tử nheo mắt:
- Hửm...
Quang Minh thánh tử nhìn Ngụy Ngã, lại liếc Tiêu Phong, mỉm cười nói:
- Nếu vậy thì ta cũng không bắt buộc, hôm nay ngươi giúp ta, Quang Minh khắc ghi trong tim, sau này có chuyện có thể đến Đại Chiêu thánh địa tìm ta.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ta sẽ ghi nhớ .
Quang Minh thánh tử ngoái đầu lại nói:
- Báo cho mọi người, lập tức đi Phong Yêu sơn !
Mọi người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Nói rồi Quang Minh thánh tử đạp bước lên trời, dưới chân xuất hiện một áng mây, mọi người theo sau. Một số người nhanh chóng quay về hướng tiên cung, triệu tập thật nhiều tu giả cùng đi hướng Phong Yêu sơn. Có thể bay thì theo Quang Minh thánh tử, không bay được thì nhảy nhót đi trên mặt đất theo sau.
Số người rầm rộ cỡ vài ngàn, lần này đi này hơn phân nửa tu giả trong Lương Kinh ra đi.
Tiêu Phong nhìn theo Quang Minh thánh tử rời đi, đăm chiêu.
Tiêu Phong nheo mắt:
- Minh chủ Nhật Nguyệt Minh Tông, Ngụy Ngã chân nhân?
Người xung quanh hưởng thụ Phổ Lộ Cam Lâm tẩm bổ vết thương, Tiêu Phong quay về cái bàn lúc trước người áo đen ngồi.
Người áo đen đã rời đi nhưng trên bàn để lại ba chữ.
Ba chữ dùng rượu viết.
Hạ Hầu Ân.
Tiêu Phong nghi hoặc nhìn ba chữ kia:
- Hạ Hầu Ân? Tên của ngươi là Hạ Hầu Ân sao?
Tiêu Phong nhẹ vung tay, xóa đi chữ viết bằng rượu trên bàn, mỉm cười. Ít nhất hắn đã biết tên của phong thủy sư này, Hạ Hầu Ân.
Tiêu Phong chậm rãi đi ra ,mọi người vẫn đang điều dưỡng. Tiêu Phong nhìn toàn cảnh Lương Kinh.
Lương Kinh đã trở thành đống phế tích, chỉ một số người sống dai là nằm trên mặt đất đau đớn lăn lộn.
Qua chuyện Yêu Thiên Vương làm, Tiêu Phong không cảm thấy gã làm sai, dù sao đứng ở góc độ khác nhau thì suy nghĩ vấn đề cũng khác. Người tiếc mạng người, yêu tiếc mạng yêu. Diệt dân chúng một thành tựa như con người cũng giết rất nhiều yêu thú, chuyện quá bình thường.
Vèo!
Vèo!
Có nhiều tu giả từ tứ phương vào Lương Kinh, mắt lộ kinh ngạc. Lương Kinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hủy diệt?
Tiêu Phong không để ý đến bất cứ người nào, hắn chờ thuộc hạ của mình đứng dậy. Người đứng lên trước tiên là Sở Tử Huyên, Thất Kiếm hiệp, dù sao tu vi của tám người càng cao.
- Phù, Phổ Lộ Cam Lâm thật lợi hại, không ngờ ta hoàn toàn lành lặn.
- Nhảm nhí, thứ đó dù ngươi có tiền cũng không hưởng thụ nổi!
.........
......
...
Đám người líu ríu nói chuyện, Sở Tử Huyên quái lạ đi đến trước mặt Tiêu Phong.
Sở Tử Huyên biểu tình cực kỳ phức tạp hỏi:
- Sư thúc, ngươi, ngươi không bị gì sao?
Tiêu Phong mỉm cười không nói.
Tam Kiếm hiệp cười nói:
- Sư thúc, không ngờ Năm ngàn cẩm y quân của ngươi cũng có thể phát ra âm công, thật lợi hại!
Tứ Kiếm hiệp mắt lóe tia mong chờ hỏi:
- Đúng thế, không ngờ lợi hại như vậy. Sư thúc trong Phong Yêu sơn chắc chắn xảy ra việc lớn, không bằng chúng ta đi vào xem?
Tứ Kiếm hiệp vừa mở miệng thì cả đám người cùng nhìn Tiêu Phong, mắt trông mong.
Tiêu Phong cười hỏi:
- Như thế nào? Các ngươi muốn đi vào?
Tam Kiếm hiệp đáp ngay:
- Đương nhiên rồi, nhiều cường giả đi vào thì chắc chắn bên trong xảy ra việc lớn, tám người chúng ta thích nhất náo nhiệt, dù không lấy được thứ bên trong, nhìn no mắt cũng được.
Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:
- Vậy tại sao các ngươi không đi?
Tứ Kiếm hiệp giật mình kêu lên:
- Ài, chúng ta cũng muốn đi nhưng sư phụ không cho.
Tam Kiếm hiệp biểu tình nịnh nọt nói:
- Nhưng nếu sư thúc chịu đi vào thì chúng ta có thể đi theo!
- A?
Tam Kiếm hiệp cười hì hì nói:
- Sư phụ chúng ta không thể ngăn được ngươi, sư phụ kêu chúng ta bảo vệ ngươi, ngươi đi đâu thì chúng ta đi đó. Chỉ cần ngươi đi là chúng ta có thể đi!
Tất cả gật đầu nói:
- Đúng, đúng! Sư thúc, không bằng chúng ta đi xem đi!
Tiêu Phong cười quát:
- Tránh qua một bên!
Tiêu Phong chắc chắn nói:
- Vạn yêu trốn khỏi Phong Yêu sơn , chúng ta đi vào không phải là đi tìm chết? Chúng ta ở ngoài vòng giết yêu thú trốn ra là đủ rồi.
Tam Kiếm hiệp nài nỉ nói:
- Đừng mà, sư thúc, sư thúc ngươi nghe ta nói này...
Ong!
Ong!
Bỗng hai tiếng giòn vang quanh quẩn khắp Lương Kinh.
- A?
Mọi người ngẩng đầu nhìn.
Phía xa có luồng sáng xanh xẹt qua nơi chân trời, chớp mắt đã ở bên trên Lương Kinh.
Sở Tử Huyên kinh ngạc bật thốt:
- Nhanh quá!!
Ánh sáng xanh ngừng giữa không trung, mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Đó là hai con chim xanh cỡ mười trượng, cực kỳ xinh đẹp, quanh thân tỏa ánh sáng nhu hòa.
Tam Kiếm hiệp kinh ngạc nói:
- Thanh Loan? Không ngờ là Thanh Loan!
Hai con Thanh Loan vỗ cánh giữa không trung kéo một chiếc xe trắng diễm lệ.
Sở Tử Huyên ngạc nhiên hỏi:
- Thanh Loan kéo xe, bên trong rốt cuộc là ai?
Thùng xe như một cái phòng to xung quanh là một vòng bình đài.
Có mười người đàn ông đứng trên bình đài, khuôn mặt họ cứng nhắc không chút biểu tình.
Đằng trước thùng xe trắng là một tấm mành cuốn bằng hạt trân châu thật xinh đẹp .
Có hai nha hoàn chậm rãi vén mành lên.
Tình cảnh này khiến nhiều người lộ vẻ kinh ngạc. Thanh Loan kéo xe, bên trong rốt cuộc sẽ là ai?
Bên trong có một cô gái áo trắng chậm rãi bước ra.
Cô gái mặc lụa trắng phụ trợ nàng thánh khiết như đóa hoa sen, đôi tay Ngọc ngà trắng nõn cầm một chiếc quạt từ từ đứng trên bình đài.
Gió nhẹ thổi tóc cô gái, cực kỳ nhu mỹ.
Mặt cô gái trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp tuyệt thế lại thêm phần thanh tú xuất trần, khiến người nhìn muốn nín thở, không nỡ quấy rầy. Đôi mắt còn muốn tàn phá hơn sao trên trời, tóc đen thật dài buông xuống thắt lưng, phảng phất như tiên nữ hạ phàm, đẹp đến mức không chân thực .
Cô gái hé môi son nói:
- Đã chậm một bước, đi tiếp đi.
Liền quay người bước vườn bên trong xe. Tất cả lại khôi phục trạng thái như lúc mới đến
- Ong!
- Ong!
Hai con Thanh Loan như nghe hiểu tiếng người, cùng hú dài chớp mắt kéo xe đi.
Tiêu Phong bỗng toàn thân chấn động.
"Tuyết nhi? Là Tuyết nhi sao?"
Tiêu Phong Kinh ngạc nhìn cô gái thánh khiết trên xe Thanh Loan kéo. Ngay cả hô hấp trong nháy mắt cũng như dừng lại,
- Ta tên là Lăng Tuyết, tên của ngươi là gì?
- Ai cần ngươi tặng hoa, Ta không thích, không thích, nếu không thì... Để lại một đóa đi.
- Làm thê tử của ngươi? Nằm mơ đi!
- Phu quân, Tuyết nhi muốn ăn băng tâm liên tử!
- Phu quân, Tuyết nhi nhất định sẽ sinh một em bé cho chàng, không, sinh mười em bé, mười em bé cho chàng!
- Ai nha, đừng mà, giữa ban ngày sao mà được...
- Phu quân, đây là thứ Ca Ca chuẩn bị cho ta, nghe nói ăn ngon lắm, ta đút cho chàng.
- Phu quân, Tuyết nhi đi trước, chàng phải tự lo cho mình thật tốt.
- Phu quân, ta còn nhớ ngày hôm đó chàng tặng Tam Sinh hoa cho ta thật đẹp, thật đẹp, thật đẹp...
Lăng Tuyết, thê tử kiếp trước của Tiêu Phong.
Các màn hồi ức không ngừng xuất hiện, mắt Tiêu Phong ươn ướt, hình ảnh dần đứng lại ở cuối cùng, Lăng Tuyết ngã trong ngực hắn, khóe miệng chảy máu.
- Ngươi biết người này?
Tiêu Phong lắc đầu, từ chối nói:
- Cái chết của phụ thân có Nhật Nguyệt Minh Tông tham gia, lần kết minh đi Phong Yêu sơn của Quang Minh thánh tử ta xin từ chối. Huống chi ta là một Tinh cảnh, không thể làm được gì, đến lúc đó vô cớ thêm phiền phức.
Quang Minh thánh tử nheo mắt:
- Hửm...
Quang Minh thánh tử nhìn Ngụy Ngã, lại liếc Tiêu Phong, mỉm cười nói:
- Nếu vậy thì ta cũng không bắt buộc, hôm nay ngươi giúp ta, Quang Minh khắc ghi trong tim, sau này có chuyện có thể đến Đại Chiêu thánh địa tìm ta.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ta sẽ ghi nhớ .
Quang Minh thánh tử ngoái đầu lại nói:
- Báo cho mọi người, lập tức đi Phong Yêu sơn !
Mọi người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Nói rồi Quang Minh thánh tử đạp bước lên trời, dưới chân xuất hiện một áng mây, mọi người theo sau. Một số người nhanh chóng quay về hướng tiên cung, triệu tập thật nhiều tu giả cùng đi hướng Phong Yêu sơn. Có thể bay thì theo Quang Minh thánh tử, không bay được thì nhảy nhót đi trên mặt đất theo sau.
Số người rầm rộ cỡ vài ngàn, lần này đi này hơn phân nửa tu giả trong Lương Kinh ra đi.
Tiêu Phong nhìn theo Quang Minh thánh tử rời đi, đăm chiêu.
Tiêu Phong nheo mắt:
- Minh chủ Nhật Nguyệt Minh Tông, Ngụy Ngã chân nhân?
Người xung quanh hưởng thụ Phổ Lộ Cam Lâm tẩm bổ vết thương, Tiêu Phong quay về cái bàn lúc trước người áo đen ngồi.
Người áo đen đã rời đi nhưng trên bàn để lại ba chữ.
Ba chữ dùng rượu viết.
Hạ Hầu Ân.
Tiêu Phong nghi hoặc nhìn ba chữ kia:
- Hạ Hầu Ân? Tên của ngươi là Hạ Hầu Ân sao?
Tiêu Phong nhẹ vung tay, xóa đi chữ viết bằng rượu trên bàn, mỉm cười. Ít nhất hắn đã biết tên của phong thủy sư này, Hạ Hầu Ân.
Tiêu Phong chậm rãi đi ra ,mọi người vẫn đang điều dưỡng. Tiêu Phong nhìn toàn cảnh Lương Kinh.
Lương Kinh đã trở thành đống phế tích, chỉ một số người sống dai là nằm trên mặt đất đau đớn lăn lộn.
Qua chuyện Yêu Thiên Vương làm, Tiêu Phong không cảm thấy gã làm sai, dù sao đứng ở góc độ khác nhau thì suy nghĩ vấn đề cũng khác. Người tiếc mạng người, yêu tiếc mạng yêu. Diệt dân chúng một thành tựa như con người cũng giết rất nhiều yêu thú, chuyện quá bình thường.
Vèo!
Vèo!
Có nhiều tu giả từ tứ phương vào Lương Kinh, mắt lộ kinh ngạc. Lương Kinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hủy diệt?
Tiêu Phong không để ý đến bất cứ người nào, hắn chờ thuộc hạ của mình đứng dậy. Người đứng lên trước tiên là Sở Tử Huyên, Thất Kiếm hiệp, dù sao tu vi của tám người càng cao.
- Phù, Phổ Lộ Cam Lâm thật lợi hại, không ngờ ta hoàn toàn lành lặn.
- Nhảm nhí, thứ đó dù ngươi có tiền cũng không hưởng thụ nổi!
.........
......
...
Đám người líu ríu nói chuyện, Sở Tử Huyên quái lạ đi đến trước mặt Tiêu Phong.
Sở Tử Huyên biểu tình cực kỳ phức tạp hỏi:
- Sư thúc, ngươi, ngươi không bị gì sao?
Tiêu Phong mỉm cười không nói.
Tam Kiếm hiệp cười nói:
- Sư thúc, không ngờ Năm ngàn cẩm y quân của ngươi cũng có thể phát ra âm công, thật lợi hại!
Tứ Kiếm hiệp mắt lóe tia mong chờ hỏi:
- Đúng thế, không ngờ lợi hại như vậy. Sư thúc trong Phong Yêu sơn chắc chắn xảy ra việc lớn, không bằng chúng ta đi vào xem?
Tứ Kiếm hiệp vừa mở miệng thì cả đám người cùng nhìn Tiêu Phong, mắt trông mong.
Tiêu Phong cười hỏi:
- Như thế nào? Các ngươi muốn đi vào?
Tam Kiếm hiệp đáp ngay:
- Đương nhiên rồi, nhiều cường giả đi vào thì chắc chắn bên trong xảy ra việc lớn, tám người chúng ta thích nhất náo nhiệt, dù không lấy được thứ bên trong, nhìn no mắt cũng được.
Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:
- Vậy tại sao các ngươi không đi?
Tứ Kiếm hiệp giật mình kêu lên:
- Ài, chúng ta cũng muốn đi nhưng sư phụ không cho.
Tam Kiếm hiệp biểu tình nịnh nọt nói:
- Nhưng nếu sư thúc chịu đi vào thì chúng ta có thể đi theo!
- A?
Tam Kiếm hiệp cười hì hì nói:
- Sư phụ chúng ta không thể ngăn được ngươi, sư phụ kêu chúng ta bảo vệ ngươi, ngươi đi đâu thì chúng ta đi đó. Chỉ cần ngươi đi là chúng ta có thể đi!
Tất cả gật đầu nói:
- Đúng, đúng! Sư thúc, không bằng chúng ta đi xem đi!
Tiêu Phong cười quát:
- Tránh qua một bên!
Tiêu Phong chắc chắn nói:
- Vạn yêu trốn khỏi Phong Yêu sơn , chúng ta đi vào không phải là đi tìm chết? Chúng ta ở ngoài vòng giết yêu thú trốn ra là đủ rồi.
Tam Kiếm hiệp nài nỉ nói:
- Đừng mà, sư thúc, sư thúc ngươi nghe ta nói này...
Ong!
Ong!
Bỗng hai tiếng giòn vang quanh quẩn khắp Lương Kinh.
- A?
Mọi người ngẩng đầu nhìn.
Phía xa có luồng sáng xanh xẹt qua nơi chân trời, chớp mắt đã ở bên trên Lương Kinh.
Sở Tử Huyên kinh ngạc bật thốt:
- Nhanh quá!!
Ánh sáng xanh ngừng giữa không trung, mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Đó là hai con chim xanh cỡ mười trượng, cực kỳ xinh đẹp, quanh thân tỏa ánh sáng nhu hòa.
Tam Kiếm hiệp kinh ngạc nói:
- Thanh Loan? Không ngờ là Thanh Loan!
Hai con Thanh Loan vỗ cánh giữa không trung kéo một chiếc xe trắng diễm lệ.
Sở Tử Huyên ngạc nhiên hỏi:
- Thanh Loan kéo xe, bên trong rốt cuộc là ai?
Thùng xe như một cái phòng to xung quanh là một vòng bình đài.
Có mười người đàn ông đứng trên bình đài, khuôn mặt họ cứng nhắc không chút biểu tình.
Đằng trước thùng xe trắng là một tấm mành cuốn bằng hạt trân châu thật xinh đẹp .
Có hai nha hoàn chậm rãi vén mành lên.
Tình cảnh này khiến nhiều người lộ vẻ kinh ngạc. Thanh Loan kéo xe, bên trong rốt cuộc sẽ là ai?
Bên trong có một cô gái áo trắng chậm rãi bước ra.
Cô gái mặc lụa trắng phụ trợ nàng thánh khiết như đóa hoa sen, đôi tay Ngọc ngà trắng nõn cầm một chiếc quạt từ từ đứng trên bình đài.
Gió nhẹ thổi tóc cô gái, cực kỳ nhu mỹ.
Mặt cô gái trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp tuyệt thế lại thêm phần thanh tú xuất trần, khiến người nhìn muốn nín thở, không nỡ quấy rầy. Đôi mắt còn muốn tàn phá hơn sao trên trời, tóc đen thật dài buông xuống thắt lưng, phảng phất như tiên nữ hạ phàm, đẹp đến mức không chân thực .
Cô gái hé môi son nói:
- Đã chậm một bước, đi tiếp đi.
Liền quay người bước vườn bên trong xe. Tất cả lại khôi phục trạng thái như lúc mới đến
- Ong!
- Ong!
Hai con Thanh Loan như nghe hiểu tiếng người, cùng hú dài chớp mắt kéo xe đi.
Tiêu Phong bỗng toàn thân chấn động.
"Tuyết nhi? Là Tuyết nhi sao?"
Tiêu Phong Kinh ngạc nhìn cô gái thánh khiết trên xe Thanh Loan kéo. Ngay cả hô hấp trong nháy mắt cũng như dừng lại,
- Ta tên là Lăng Tuyết, tên của ngươi là gì?
- Ai cần ngươi tặng hoa, Ta không thích, không thích, nếu không thì... Để lại một đóa đi.
- Làm thê tử của ngươi? Nằm mơ đi!
- Phu quân, Tuyết nhi muốn ăn băng tâm liên tử!
- Phu quân, Tuyết nhi nhất định sẽ sinh một em bé cho chàng, không, sinh mười em bé, mười em bé cho chàng!
- Ai nha, đừng mà, giữa ban ngày sao mà được...
- Phu quân, đây là thứ Ca Ca chuẩn bị cho ta, nghe nói ăn ngon lắm, ta đút cho chàng.
- Phu quân, Tuyết nhi đi trước, chàng phải tự lo cho mình thật tốt.
- Phu quân, ta còn nhớ ngày hôm đó chàng tặng Tam Sinh hoa cho ta thật đẹp, thật đẹp, thật đẹp...
Lăng Tuyết, thê tử kiếp trước của Tiêu Phong.
Các màn hồi ức không ngừng xuất hiện, mắt Tiêu Phong ươn ướt, hình ảnh dần đứng lại ở cuối cùng, Lăng Tuyết ngã trong ngực hắn, khóe miệng chảy máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.