Chương 162: hổ con biết nói
Snake
11/08/2019
Mấy ngày sau, một thác nước to lớn, chính là thác nước liên thông hướng Hắc Long đàm.
Trong hồ dưới thác nước, Tiêu Phong tắm rửa, bên cạnh có một con hổ con màu trắng thống khổ vẫy trong nước.
Hổ con rất tức giận la lên:
- Ta ghét nước, ta ghét!
Tiêu Phong hơi bất ngờ khi nghe hổ con mở miệng nói chuyện nhưng vẫn cười nói:
- thì ra ngươi biết nói chuyện? Không nhìn xem thân hình của ngươi đi, toàn thân đầy máu, ta không tắm giúp ngươi thì ngươi có thể như bây giờ không?
- Tắm giúp ta ?
Con hổ trắng nhỏ nhìn xuống bản thân.
Nó nhanh chóng chui vào nước, sau đó bùm một tiếng vọt ra.
Hổ con gào hướng Tiêu Phong đầy tức giận:
- Ngươi, ngươi, ngươi dám tắm cùng bổn tiểu thư? Còn lộ liễu như vậy! Đồ lưu manh nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi!
Mặt Tiêu Phong cứng đơ:
- Lưu manh?
Bóp bóp bóp bóp!
Con mèo trắng nhỏ vọt tới trước mặt Tiêu Phong, quơ quào vuốt nhỏ cào người hắn. Nhưng vì hổ con nhỏ quá, dù quái dị có thể nói chuyện nhưng lực lượng không thể rạch phá da của hắn.
- Liều, cào, cào, cào!
Hổ con không ngừng cào móng vuốt.
Tiêu Phong hưởng thụ nói:
- Thật là thoải mái, ưm, cào sang bên cạnh nữa.
Hổ con nóng nảy quát:
- A nha nha nha! Tức chết ta, tức chết ta!
Mặc dù Hổ con nóng nảy nhưng bộ dạng rất đáng yêu. Dù cho tràn ngập sát khí, Hổ con khiến người ta không giận được.
Tiêu Phong cười nói:
- Được rồi, được rồi, ta là người, ngươi là yêu, ngươi lại là hài tử vừa mới mở mắt, ta chỉ là đuờng đuờng chính chính giúp ngươi, đâu có ý nào lợi dụng hả?
Hổ con vẫn tức giận hừ:
- Hừ! Hừ!
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Phải rồi, tại sao ngươi lại ở trong quan tài, trong bụng con bạch hổ to lớn đã chết biết bao năm sinh ra vậy ?
- Trong bụng bạch hổ to lớn đã chết bao nhiêu năm sao ?
Hổ con dường như đã quên mới nãy tức giận.
- Rốt cuộc đó là chuyện gì?
Hổ con lắc đầu, nói:
- Ta không nhớ.
Tiêu Phong ngạc nhiên:
- Không nhớ?
Hổ con tức giận nói:
- Đương nhiên, sao ta nhớ được? Ta vừa mở mắt ra đã thấy tên lưu manh nhà ngươi!
Tiêu Phong mặt cứng đờ:
- Lưu manh?
Hổ con la lên:
- Ta thật sự không nhớ, chả nhớ một chút xíu gì.
Tiêu Phong câm nín ,mày nói:
- Vậy ngươi còn nhớ cắn ta một miếng, tộc khế gì đó không?
Hổ con tò mò hỏi:
- Ta không biết nữa, khi đó chắc là phản xạ tự nhiên. Vậy tộc khế có tác dụng gì?
Tiêu Phong té ngửa, mắt trợn trắng, không biết nên nói cái gì.
Tiêu Phong hỏi:
- Phải rồi, ngươi có tên không?
Hổ con trầm ngâm nói:
- Để ta nghĩ xem, ta, hình như ta hơi nhớ lại, hình như tên là "Tiểu Miêu Nhi".
Tiêu Phong khẽ nhăn trán:
- Tiểu Miêu Nhi? Sao hổ lại lấy tên của con mèo con.
Hổ con hầm hừ nói:
- Ta không phải mèo, ta là hổ, vạn thú chi vương, ta là hổ, hổ!
Tiểu Miêu Nhi biểu tình buồn cưòi phá lên cưòi to:
- vạn thú chi vương?
Hổ con gào la:
- Ta chính là hổ,còn hẳn là lão hổ!
- Không phải ngươi quên hết rồi sao?
oHorcon đắc ý nói:
- Ta vừa chợt nhớ! Cái gì cũng quên nhưng ta chắc chắn không quên mình là cái gì, ta là hổ, lão hổ to to to nhất.
Lão hổ to to to nhất?
Tiêu Phong nhìn con Hổ con đáng yêu to cỡ bàn tay, không biết có nên đả kích nó không.
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Được rồi, lão hổ, vậy cái mũ vàng trên đầu ngươi là cái gì? Lúc tẩy thân thể sao không chịu lấy xuống? Cho ta xem đi.
Hổ con liền la lên, biểu tình căng thẳng:
- Đây là bảo bối của ta, ngươi đừng hòng!
Tiêu Phong chỉ thuận miệng nói, sao có thể giành một cái nón của con Hổ con?
Trong hồ dưới thác nước, Tiêu Phong tắm rửa, bên cạnh có một con hổ con màu trắng thống khổ vẫy trong nước.
Hổ con rất tức giận la lên:
- Ta ghét nước, ta ghét!
Tiêu Phong hơi bất ngờ khi nghe hổ con mở miệng nói chuyện nhưng vẫn cười nói:
- thì ra ngươi biết nói chuyện? Không nhìn xem thân hình của ngươi đi, toàn thân đầy máu, ta không tắm giúp ngươi thì ngươi có thể như bây giờ không?
- Tắm giúp ta ?
Con hổ trắng nhỏ nhìn xuống bản thân.
Nó nhanh chóng chui vào nước, sau đó bùm một tiếng vọt ra.
Hổ con gào hướng Tiêu Phong đầy tức giận:
- Ngươi, ngươi, ngươi dám tắm cùng bổn tiểu thư? Còn lộ liễu như vậy! Đồ lưu manh nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi!
Mặt Tiêu Phong cứng đơ:
- Lưu manh?
Bóp bóp bóp bóp!
Con mèo trắng nhỏ vọt tới trước mặt Tiêu Phong, quơ quào vuốt nhỏ cào người hắn. Nhưng vì hổ con nhỏ quá, dù quái dị có thể nói chuyện nhưng lực lượng không thể rạch phá da của hắn.
- Liều, cào, cào, cào!
Hổ con không ngừng cào móng vuốt.
Tiêu Phong hưởng thụ nói:
- Thật là thoải mái, ưm, cào sang bên cạnh nữa.
Hổ con nóng nảy quát:
- A nha nha nha! Tức chết ta, tức chết ta!
Mặc dù Hổ con nóng nảy nhưng bộ dạng rất đáng yêu. Dù cho tràn ngập sát khí, Hổ con khiến người ta không giận được.
Tiêu Phong cười nói:
- Được rồi, được rồi, ta là người, ngươi là yêu, ngươi lại là hài tử vừa mới mở mắt, ta chỉ là đuờng đuờng chính chính giúp ngươi, đâu có ý nào lợi dụng hả?
Hổ con vẫn tức giận hừ:
- Hừ! Hừ!
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Phải rồi, tại sao ngươi lại ở trong quan tài, trong bụng con bạch hổ to lớn đã chết biết bao năm sinh ra vậy ?
- Trong bụng bạch hổ to lớn đã chết bao nhiêu năm sao ?
Hổ con dường như đã quên mới nãy tức giận.
- Rốt cuộc đó là chuyện gì?
Hổ con lắc đầu, nói:
- Ta không nhớ.
Tiêu Phong ngạc nhiên:
- Không nhớ?
Hổ con tức giận nói:
- Đương nhiên, sao ta nhớ được? Ta vừa mở mắt ra đã thấy tên lưu manh nhà ngươi!
Tiêu Phong mặt cứng đờ:
- Lưu manh?
Hổ con la lên:
- Ta thật sự không nhớ, chả nhớ một chút xíu gì.
Tiêu Phong câm nín ,mày nói:
- Vậy ngươi còn nhớ cắn ta một miếng, tộc khế gì đó không?
Hổ con tò mò hỏi:
- Ta không biết nữa, khi đó chắc là phản xạ tự nhiên. Vậy tộc khế có tác dụng gì?
Tiêu Phong té ngửa, mắt trợn trắng, không biết nên nói cái gì.
Tiêu Phong hỏi:
- Phải rồi, ngươi có tên không?
Hổ con trầm ngâm nói:
- Để ta nghĩ xem, ta, hình như ta hơi nhớ lại, hình như tên là "Tiểu Miêu Nhi".
Tiêu Phong khẽ nhăn trán:
- Tiểu Miêu Nhi? Sao hổ lại lấy tên của con mèo con.
Hổ con hầm hừ nói:
- Ta không phải mèo, ta là hổ, vạn thú chi vương, ta là hổ, hổ!
Tiểu Miêu Nhi biểu tình buồn cưòi phá lên cưòi to:
- vạn thú chi vương?
Hổ con gào la:
- Ta chính là hổ,còn hẳn là lão hổ!
- Không phải ngươi quên hết rồi sao?
oHorcon đắc ý nói:
- Ta vừa chợt nhớ! Cái gì cũng quên nhưng ta chắc chắn không quên mình là cái gì, ta là hổ, lão hổ to to to nhất.
Lão hổ to to to nhất?
Tiêu Phong nhìn con Hổ con đáng yêu to cỡ bàn tay, không biết có nên đả kích nó không.
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Được rồi, lão hổ, vậy cái mũ vàng trên đầu ngươi là cái gì? Lúc tẩy thân thể sao không chịu lấy xuống? Cho ta xem đi.
Hổ con liền la lên, biểu tình căng thẳng:
- Đây là bảo bối của ta, ngươi đừng hòng!
Tiêu Phong chỉ thuận miệng nói, sao có thể giành một cái nón của con Hổ con?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.