Chương 54: Hổ Khiếu Sơn Lâm
Snake
07/08/2019
- Hưu!
Xa xa có một đạo ánh sáng màu đỏ phóng tới rồi lập tức rơi vào trước mặt Dương Chí Dương.
- Chu Tước? Tìm được tung tích của Vạn Diệu Yêu Liên rồi sao?
Thần sắc Dương Chí Dương khẽ động hỏi.
- Chưa, còn chưa tìm được. Nhưng mà ta lại cảm ứng được đại ca! Thanh Long cùng Bạch Hổ cũng tiến vào nơi này! Thánh Nữ chắc cũng tới rồi .
Chu Tước kích động nói.
- Hả?
Dương Chí Dương nhíu lông mày lại.
- Không thể nào! Bọn hắn không phải tiến vào lồng giam sao?
Đinh Ngũ Phi lập tức kêu lên.
- Thật sự, bốn người chúng ta có bí pháp có thể ở cách xa mà cảm ứng được nhau, Huyền Vũ đang đi tìm Thánh Nữ!
Chu Tước lắc đầu nói.
- Chúng ta trăm đắng nghìn cay phá mấy chục đại trận mới tới được đây. Bọn người Tiêu Phong không phải ở trong lồng giam sao? Chẳng lẽ Tiêu Phong lại gạt ta? Hắn lại gạt ta? Khốn nạn!
Khuôn mặt Đinh Ngũ Phi dữ tợn nói.
Dương Chí Dương giật mình nói:
- Nói như vậy, Huyền Vũ đi tìm bọn hắn rồi sao?
- Đúng vậy a, Dương công tử đi hợp lại với Thánh Nữ a!
Chu Tước nói.
Thần sắc Đinh Ngũ Phi chớp động, ánh mắt hắn nhìn về ổ rắn trong khe núi đột nhiên nhíu lại.
- Không, ngươi để cho đám người Thanh Nữ tới đây a!
Đinh Ngũ Phi liền nói.
- Hả?
Chu Tước hơi khó hiểu.
- Chúng ta đã nói phải ở đây đợi Thiên Lãng tiên sinh mà. Năng lực của Thiên Lãng tiên sinh thì ngươi cũng biết, rất có thể tiên sinh đã tìm được manh mối về Vạn Diệu Yêu Liên rồi, đợi tí nữa không tìm thấy chúng ta vậy thì hỏng. Chúng ta tại nơi này đợi Thiên Lãng tiên sinh còn ngươi dẫn Thánh Nữ tới đây a!
Đinh Ngũ Phi giải thích nói.
Nói xong hắn liền nhìn Dương Chí Dương với ánh mắt ngầm hiểu !!
Dương Chí Dương cũng hiểu ngầm trong lòng mà gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta đợi ở chỗ này!
Chu Tược gặp được Dương Chí Dương kiên trì như vậy cũng chỉ có thể ứng tiếng nói:
- Được rồi, Dương công tử cẩn thận chúng ta sẽ nhanh chóng tới!
- Tốt!
Dương Chí Cửu gật gật đầu.
- Hưu!
Chu Tước giẫm chân bắn về phía xa xa.
Sau khi Chu Tước đi thì Đinh Ngũ Phi lập tức cúi đầu về Dương Chí Dương rồi chỉ vào khe núi có vô số rắn độc và vẻ mặt dữ tợn nói:
- Dương công tử, Tiêu Phong khẳng định cũng đi ra. Ta muốn hắn cùng năm ngàn tướng sĩ đều chết, chết do vạn rắn xuyên tim!
- Vạn rắn xuyên tim?
Thần sắc Dương Chí Dương khẽ động.
- Chết ngay trong khe núi này, khe núi có mấy chục vạn rắn độc. Dương công tử là Khí cảnh cao thủ, làm phiền Dương công tử bố trí tường khí sát khe núi để ngăn cách rắn độc. Đợi ta dẫn đại quân của Tiêu Phong tiến vào trên khí tường thì ta sẽ đánh nổ khí tường nhất định sẽ hãm bọn hắn vào ổ rắn, vạn rắn xuyên tim!
Âm thanh cừu địch của Đinh Ngũ Phi vang lên.
---------------------------
Tiêu Phong đang ở trên một cái gò núi.
Huyền Vũ, Chu Tước bỗng nhiên đi tới trước mặt Mộ Vân Khanh
- Huyền Vũ, Chu Tước quả nhiên là các ngươi!
Thanh Long cười nói.
- Thánh Nữ, đại ca, nhị ca!
Hai người liền vui mừng nói.
- Các ngươi đến đây từ lúc nào?
Mộ Vân Khanh vội vàng hỏi.
- Ngay tại hôm qua, chúng ta cũng vừa mới tiến vào đây. Thiên Lãng tiên sinh nói đây là chỗ sâu nhất và Vạn Diệu Yêu Liên cũng ở chỗ này!
Chu Tước lập tức mở miệng nói.
- Quả nhiên, vậy tìm được Vạn Diệu Yêu Liên rồi sao?
Mộ Vân Khanh lo lắng hỏi.
- Còn chưa tìm được, vừa rồi chúng ta phân ra tìm kiếm những bỗng nhiên cảm ứng được đại ca nên tới nơi này!
Huyền Vũ nói.
- Vậy là tốt!
Mộ Vân Khanh thở phào một hơi.
- Dương công tử ở bên kia chờ Văn Thiên Lãng tiên sinh và để cho ta dẫn Thánh Nữ đến đó tụ hợp!
Chu Tước nói.
- Tụ hợp?
Mộ Vân Khanh lộ ra một tia tự tin. Nếu như chưa tìm được Vạn Diệu Yêu Liên thì Mộ Vân Khanh vẫn có cơ hội lấy được.
- Tiêu công tử ý người thế nào ?
Mộ Vân Khanh nhìn về Tiêu Phong nói.
- Cũng tốt, dẫn đường a!
Tiêu Phong cười nói.
- Tiêu công tử, ta mở đường cho các ngươi!
Thanh Long lập tức kêu lên.
Chu Tước cùng Huyền Vũ ở bên liền liếc nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kỳ quái. Bởi vì hai người cũng có thể cảm giác được sự biến hóa về thái độ của mọi người đối với Tiêu Phong. Thánh Nữ thập phần thân thiết với Tiêu Phong, Tiêu Phong giường như có phần nuông chiều Thánh Nữ còn Thanh Long thì đối với Tiêu Phong lại càng cực kỳ tôn kính.
Bạch Hổ thấy được sự khó hiểu của hai người liền kêu lên:
- Ở bên trong lồng giam, Tiêu công tử đã từng cứu mạng đại ca . Cũng là Tiêu Công tử phán cỡ lồng giam, tiêu diệt Mộng Yểm chúng ta mới thoát được ra ngoài. vì vậy các ngươi khiêm nhường với Tiêu công tử một chút!
- Hả?
Thần sắc hai người ngưng tụ rồi sau đó cung kính thi lễ với Tiêu Phong.
Bốn người bọn hắn thân như huynh đệ, tuy rằng không biết Tiêu Phong cứu Thanh Long như thế nào nhưng Bạch Mổ đã mở miệng thì nhất định là thật. Ân cứu mạng huynh đệ mình nhé cũng chính là âm nhân của mình để cho hai người đều cảm kích Tiêu Phong.
Trên đường đi, đại quân gặp núi qua núi, gặp sộng qua sông. Có bốn đại cao thu mở đường thì đường núi cản trở cũng chỉ trong nháy mắt là được di chuyển, sống nước lại càng có thể lập tức kết băng. Năm ngàn đại quân rất nhanh đã đến nơi cách chỗ Dương Chí Dương không xa.
Trên ngọn núi, Dương Chí Dương cùng Đinh Ngũ Phi lạnh nhạt nhìn về đại quân đang đi tới ở phía xa xa.
- Năm ngàn tướng sĩ, một tên cũng không chết?
Sắc mặt Đinh Ngũ Phi âm trầm nói.
- Quả nhiên một tên cũng không chết!
Dương Chí Dương chau mày lên.
- Dương công tử có thể tưởng tượng được nếu không phải Tiêu Phong cố ý thiết kế thì chúng ta sao có thể chọn tiến vào cửa Dương? Tiêu Phong hắn khẳng định là cố ý hãm hại chúng ta! Bằng không hắn có nhiều phàm nhân như vậy tại sao lại một chút chuyện cũng không có?
Đinh Ngũ Phi nói với âm thanh thù địch.
- Hoàn toàn chính xác, tiến vào cửa Dương để cho ta cũng có lần thiếu chút nữa mất mạng!
Sắc mặt Dương Chí Dương âm trầm nói.
- Cho nên kính xin Dương công tử tí nữa ủng hộ ta!
Đinh Ngũ Phi lại nói tiếp.
- Tốt!
Dương Chí Dương gật gật đầu.
Lúc này, đại quân Tiêu Phong phía xa xa cũng đã chậm rãi đi tới phụ cận.
Đại quân dừng lại, Mộ Vân Khanh nhìn về hai người Dương Chí Dương cùng Đinh Ngũ Phi ở trên đỉnh núi.
- Tiêu Phong
Đinh Ngũ Phi đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tiêu Phong híp mắt nhìn về Đinh Ngũ Phi, đám tướng sĩ nhìn về Đinh Ngũ Phi với ánh mắt hiện ra Đầy sát khí .
- Thì ra là Đinh đại Phong Thủy sư! Thế nào, có phải thiếu đi một mắt nên phải đướng ở trên cao mới thấy được ta?
Tiêu Phong lạnh lùng nói.
Tiêu Phong là linh hồn của quân đoàn thứ nhất, sớm đã có sống chết đại thù với Đinh Ngũ Phi tự nhiên không có chút khách khí nào.
- Hừ, chính là một con cẩu bệnh phàm trần lại hại mắt ta mù, gạt ta vào loạn trận, lý nên đáng chết!
Đinh Ngũ Phi lạnh giọng nói.
- Đinh Ngũ Phi ! Ngươi muốn gì ?
Mộ Vân Khanh trừng mắt nói.
Thanh Long, Bạch Hổ , Huyền Vũ , Chu Tước tất cả đều giận dữ nhìn về Đinh Ngũ Phi.
- Vân Khann, đây là ân oán cá nhân giữa Đinh Ngũ Phi cùng Tiêu Phong, ngươi đừng có quản a!
Dương Chí Dương mợ miệng cười nói rất đúng lúc.
- Cẩu bệnh ? A! Ngươi đang ở đây tự nói ngươi a!
Trong mắt Tiêu Phong bắn ra một cổ sát ý.
- Đinh Ngũ Phi, ngươi nổi điên cái gì? Còn có, Dương Chí Dương, ngươi nói vậy là có ý gì chứ!
Mộ Vân Khanh khó chịu nói.
- Tiêu Phong có bản lĩnh không nên trốn sau lưng đàn bà, ta cho phép ngươi và năm ngàn đại quân ngươi cùng ta một lần giải quyết ân oán, thế nào?
Đinh Ngũ Phi lại quát.
- Khốn khiếp ! Ngươi chê sống quá lâu rồi sao !!
Mộ Vân Khanh quát lên một tay đã tụ ra chưởng .
Mà lúc này, Tiêu Phong lại bỗng nhiên vung tay lên ngăn cản Mộ Vân Khanh
- Mộ cô nương, am tâm một chút chớ vội!
Tiêu Phong cười nói. Nói xong hắn quay đầu nhìn về Đinh Ngũ Phi nói:
- Nói như vậy thì ngươi muốn khiêu chiến ta?
- Đúng vậy, ngươi có lá gan đó không?
Đinh Ngũ Phi lạnh lùng nói.
- Đinh Ngũ Phi, ngươi có tu vi Tinh cảnh lại có mặt mũi đi khiêu chiến người chỉ có Lực cảnh? Thật hèn hạ !
Thanh Long quát lớn.
- Hừ!
Đinh Ngũ phi không để ý tới mà hừ lạnh một tiếng.
Mộ Vân Khanh tự nhiên muốn ngăn cản, nhưng mà còn chưa mở miệng thì Tiêu Phong đã giành trước nói:
- Mộ cô nương, nếu như Đinh Ngũ Phi muốn hướng về phía ta khiêu chiến, như vậy thì kính xin Mộ cô nương làm chứng cho ta!
Tiêu Phong trịnh trọng nói.
- Làm chứng ?? Ngươi...
Thần sắc Mộ Vân Khanh liên một hồi phức tạp.
- Tin tưởng ta !
Tiêu Phong lại mỉm cười . Mỹ nhân vì mình lo lắng há lại không vui được .
Mộ Vân Khanh ánh mắt vẫn không hết lo lắng.
Nhưng mà nghĩ đến những điều thần kỳ mà Tiêu Phong bày ra trong khoảng thời gian này thì sắc mặt nàng lập tức buông lỏng rồi gật gật đầu nói:
- Ngươi đã muốn, vậy cũng được!
- Hưu!
Đinh Ngũ Phi cùng Dương Chí Dương rất nhanh xuống núi rồi đi đến trước mặt.
- Vân Khanh, ân oán cá nhân của bọn hắn ngươi và ta vẫn không nên nhúng tay vào a!
Dương Chí Dương đi tới cười nói.
- Đúng vậy a, Thánh Nữ, ta mặc dù là Tinh cảnh nhưng Tiêu Phong cũng có năm ngàn đại quân! Công binh quyết chiến ai cũng không nên nhúng tay vào a!
Đinh Ngũ Phi cũng nói.
Mộ Vân Khanh nhìn Đinh Ngũ Phi, mặt hiện ra một tia khinh bỉ.
- Tốt, ta không chen vào, ai cũng không được nhúng tay vao!
Mộ Vân Khanh trầm giọng nói.
- Đúng, ai cũng không được nhúng tay vào!
Dương Chí Cửu cho rằng Mộ Vân Khanh đang nể mặt hắn liền lập tức cười nói.
- Tiêu công tử! Ta tin tưởng ngươi ! Nhưng hứa với ta phải hết sức cẩn thận!
Mộ Vân Khanh nhìn về Tiêu Phong mà lo lắng nói.
- Được ! Cảm ơn Ngươi quan tâm ta .
Tiêu Phong gật gật đầu.
Dương Chí Dương thấy được thần sắc của Mộ Vân Khanh liền nhíu mày khó chiu nhưng rất nhanh liền giãn ra. Hắn cũng không thèm so đo với một kẻ coi như đã chết đi .
- Tiêu Phong, đến đây đi, đi đến chỗ rộng rãi đó!
Đinh Ngũ Phi chỉ về khe núi nói rồi tiếp theo bước nhanh tới đứng ở trong khe núi.
Tiêu Phong mỉm cười rồi cũng giẫm chân đi tới, năm ngàn đại quân theo sát phía sau.
Nhưng vừa đi được một lúc thì bước chân Tiêu Phong đình trệ và thân hình hắn ngừng lại.
Ánh mắt của Dương Chí Dương cùng Đinh Ngũ Phi đều ngưng tụ bởi vì Tiêu Phong vừa vặn đặt chận tại biên giới tường khí dưới mặt đất do bọn hắn động tay động chân.
- Hắn phát hiện?
Dương Chí Dương thầm nói.
- Phát hiện gì?
Mộ Vân Khanh dò hỏi.
- Không, không có gì!
Dương Chí Dương ấp úng liền phủ nhận.
Lấy sự từng trải của Tiêu Phong thì sao có thể không cảm giác được sự khác thường của mặt đất này? Nhưng mà Tiêu Phong cũng không nói ra mà chỉ cúi xuống nhặt một viên sỏi nhỏ.
- Phù!
Dương Chí Dương cùng Đinh Ngũ Phi đều thầm thở phào một cái.
- Mãnh Hổ Quân Trận!
Tiêu Phong kêu lên.
- Rống!
Năm ngàn tướng sĩ cùng nhau rống to rồi lập tức tạo ra thế trận mà trước đó bọn hắn đã tập.
- Con chó phàm trần vẫn là con chó phàm trần, nhiêu hơn nữa cũng chỉ là phế vật!
Đinh Ngũ Phi cười lạnh nói.
Trong lúc nói chuyện thì Đinh Ngũ Phi lại lấy ra một quả cầu nhỏ màu đen từ trong tay áo rồi dùng sức ném.
- Bùm!
Quả cầu nhỏ nổ tung rồi lập tức tạo ra khí đen cuồn cuộn mà bao phủ lấy Đinh Ngũ Phi.
- Cạc cạc cạc, nhìn xem, lần này các ngươi phải chết bao nhiêu?
Đinh Ngũ Phi cười ta nói.
Vẫn là chiêu thức giống như mấy tháng trước, Đinh Ngũ Phi lại phât tay lên tạo ra trăm đạo khí đen băn về phía năm ngàn tướng sĩ.
Trước kia, cũng chính là chiêu thức này đã giết chết tướng lĩnh của Tiêu Phong.
- Hổ Khiếu Sơn Lâm!
Tiêu Phong quát.
Quân trận thay đổi, năm ngàn tướng sĩ lập tức thúc giục huyết khí của bản thân, bên ngoài thân thể của mọi người đều dũng mãnh phun ra ánh sáng màu đỏ. Ánh sáng nhờ quân trận mà thoát ra thân thể rồi lập tức ngưng tụ thành hình dạng một đầu Mãnh Hổ màu máu.
- Rống!
- Rống!
- Rống!
...
Năm ngàn tướng sĩ cùng rống lớn.
Mãng Hổ màu máu đột nhiên mở rộng miệng rồi hướng về trăm đạo khí đen đang bắn tới ở trước mặt mà gào thét.
- Rống ~~~~~~~~~~~~~~~~!
Một tiếng gào thét của Mãnh Hổ được ngưng tụ từ huyết khí lập tức hình thành ra một cỗ sóng khí lao thẳng về trăm đạo khí độc.
- Ầm!
Trăm đạo khí độc va chạm vào sóng khí liền ầm ầm quay về phóng tới chỗ Đinh Ngũ Phi.
- Ầm ầm!
Bốn phía Đinh Ngũ phi dường như bị gió lớn thổi qua mà khí đen bảo vệ Đinh Ngũ Phi mãnh liệt lay động một lúc.
Đinh Ngũ Phi tuy rằng không ngại nhưng trong mắt cũng hiên ra vẻ kinh ngạc.
- Lực lượng của Tinh cảnh?
Đinh Ngũ Phi kinh ngạc nói.
- Phàm nhân Lực cảnh bố trí quân trận cũng có thể thôi phát ra lực lượng Tinh cảnh? Hổ Khiếu Sơn Lâm?
Dương Chí Dương nhíu mày lại.
- Tốt!
Thanh Long hưng phấn cười nói.
Mộ Vân Khanh cũng thầm thở phào một hơi, ánh mắt của nàng thì hiện ra một tia vui mừng.
- Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Tuân lệnh !
Năm ngàn tướng sĩ hưng phấn quát.
Lực lượng Tinh cảnh thần bí, năm ngàn tướng sĩ thế nào cũng không nghĩ tới, quân trận của mình lại có thể phát huy ra lực lượng của Tinh cảnh? Giờ phút này bọn hắn lại càng sùng bái hơn đối với Tiêu Phong, đối với việc luyện tập Mãnh Hổ Quân Trận trong hai tháng nay cũng càng lúc càng xem trọng.
Dựa theo phương pháp của quân trận mà năm ngàn đại quân chậm rãi đi tới khe núi. Mà hư ảnh Mãnh Hổ do huyết khí của các tướng sĩ tràn ra mà tạo thành, trong lúc bao phủ lấy ba ngàn tướng sĩ cũng từng bước tiến gần đến khe núi.
Xa xa có một đạo ánh sáng màu đỏ phóng tới rồi lập tức rơi vào trước mặt Dương Chí Dương.
- Chu Tước? Tìm được tung tích của Vạn Diệu Yêu Liên rồi sao?
Thần sắc Dương Chí Dương khẽ động hỏi.
- Chưa, còn chưa tìm được. Nhưng mà ta lại cảm ứng được đại ca! Thanh Long cùng Bạch Hổ cũng tiến vào nơi này! Thánh Nữ chắc cũng tới rồi .
Chu Tước kích động nói.
- Hả?
Dương Chí Dương nhíu lông mày lại.
- Không thể nào! Bọn hắn không phải tiến vào lồng giam sao?
Đinh Ngũ Phi lập tức kêu lên.
- Thật sự, bốn người chúng ta có bí pháp có thể ở cách xa mà cảm ứng được nhau, Huyền Vũ đang đi tìm Thánh Nữ!
Chu Tước lắc đầu nói.
- Chúng ta trăm đắng nghìn cay phá mấy chục đại trận mới tới được đây. Bọn người Tiêu Phong không phải ở trong lồng giam sao? Chẳng lẽ Tiêu Phong lại gạt ta? Hắn lại gạt ta? Khốn nạn!
Khuôn mặt Đinh Ngũ Phi dữ tợn nói.
Dương Chí Dương giật mình nói:
- Nói như vậy, Huyền Vũ đi tìm bọn hắn rồi sao?
- Đúng vậy a, Dương công tử đi hợp lại với Thánh Nữ a!
Chu Tước nói.
Thần sắc Đinh Ngũ Phi chớp động, ánh mắt hắn nhìn về ổ rắn trong khe núi đột nhiên nhíu lại.
- Không, ngươi để cho đám người Thanh Nữ tới đây a!
Đinh Ngũ Phi liền nói.
- Hả?
Chu Tước hơi khó hiểu.
- Chúng ta đã nói phải ở đây đợi Thiên Lãng tiên sinh mà. Năng lực của Thiên Lãng tiên sinh thì ngươi cũng biết, rất có thể tiên sinh đã tìm được manh mối về Vạn Diệu Yêu Liên rồi, đợi tí nữa không tìm thấy chúng ta vậy thì hỏng. Chúng ta tại nơi này đợi Thiên Lãng tiên sinh còn ngươi dẫn Thánh Nữ tới đây a!
Đinh Ngũ Phi giải thích nói.
Nói xong hắn liền nhìn Dương Chí Dương với ánh mắt ngầm hiểu !!
Dương Chí Dương cũng hiểu ngầm trong lòng mà gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta đợi ở chỗ này!
Chu Tược gặp được Dương Chí Dương kiên trì như vậy cũng chỉ có thể ứng tiếng nói:
- Được rồi, Dương công tử cẩn thận chúng ta sẽ nhanh chóng tới!
- Tốt!
Dương Chí Cửu gật gật đầu.
- Hưu!
Chu Tước giẫm chân bắn về phía xa xa.
Sau khi Chu Tước đi thì Đinh Ngũ Phi lập tức cúi đầu về Dương Chí Dương rồi chỉ vào khe núi có vô số rắn độc và vẻ mặt dữ tợn nói:
- Dương công tử, Tiêu Phong khẳng định cũng đi ra. Ta muốn hắn cùng năm ngàn tướng sĩ đều chết, chết do vạn rắn xuyên tim!
- Vạn rắn xuyên tim?
Thần sắc Dương Chí Dương khẽ động.
- Chết ngay trong khe núi này, khe núi có mấy chục vạn rắn độc. Dương công tử là Khí cảnh cao thủ, làm phiền Dương công tử bố trí tường khí sát khe núi để ngăn cách rắn độc. Đợi ta dẫn đại quân của Tiêu Phong tiến vào trên khí tường thì ta sẽ đánh nổ khí tường nhất định sẽ hãm bọn hắn vào ổ rắn, vạn rắn xuyên tim!
Âm thanh cừu địch của Đinh Ngũ Phi vang lên.
---------------------------
Tiêu Phong đang ở trên một cái gò núi.
Huyền Vũ, Chu Tước bỗng nhiên đi tới trước mặt Mộ Vân Khanh
- Huyền Vũ, Chu Tước quả nhiên là các ngươi!
Thanh Long cười nói.
- Thánh Nữ, đại ca, nhị ca!
Hai người liền vui mừng nói.
- Các ngươi đến đây từ lúc nào?
Mộ Vân Khanh vội vàng hỏi.
- Ngay tại hôm qua, chúng ta cũng vừa mới tiến vào đây. Thiên Lãng tiên sinh nói đây là chỗ sâu nhất và Vạn Diệu Yêu Liên cũng ở chỗ này!
Chu Tước lập tức mở miệng nói.
- Quả nhiên, vậy tìm được Vạn Diệu Yêu Liên rồi sao?
Mộ Vân Khanh lo lắng hỏi.
- Còn chưa tìm được, vừa rồi chúng ta phân ra tìm kiếm những bỗng nhiên cảm ứng được đại ca nên tới nơi này!
Huyền Vũ nói.
- Vậy là tốt!
Mộ Vân Khanh thở phào một hơi.
- Dương công tử ở bên kia chờ Văn Thiên Lãng tiên sinh và để cho ta dẫn Thánh Nữ đến đó tụ hợp!
Chu Tước nói.
- Tụ hợp?
Mộ Vân Khanh lộ ra một tia tự tin. Nếu như chưa tìm được Vạn Diệu Yêu Liên thì Mộ Vân Khanh vẫn có cơ hội lấy được.
- Tiêu công tử ý người thế nào ?
Mộ Vân Khanh nhìn về Tiêu Phong nói.
- Cũng tốt, dẫn đường a!
Tiêu Phong cười nói.
- Tiêu công tử, ta mở đường cho các ngươi!
Thanh Long lập tức kêu lên.
Chu Tước cùng Huyền Vũ ở bên liền liếc nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kỳ quái. Bởi vì hai người cũng có thể cảm giác được sự biến hóa về thái độ của mọi người đối với Tiêu Phong. Thánh Nữ thập phần thân thiết với Tiêu Phong, Tiêu Phong giường như có phần nuông chiều Thánh Nữ còn Thanh Long thì đối với Tiêu Phong lại càng cực kỳ tôn kính.
Bạch Hổ thấy được sự khó hiểu của hai người liền kêu lên:
- Ở bên trong lồng giam, Tiêu công tử đã từng cứu mạng đại ca . Cũng là Tiêu Công tử phán cỡ lồng giam, tiêu diệt Mộng Yểm chúng ta mới thoát được ra ngoài. vì vậy các ngươi khiêm nhường với Tiêu công tử một chút!
- Hả?
Thần sắc hai người ngưng tụ rồi sau đó cung kính thi lễ với Tiêu Phong.
Bốn người bọn hắn thân như huynh đệ, tuy rằng không biết Tiêu Phong cứu Thanh Long như thế nào nhưng Bạch Mổ đã mở miệng thì nhất định là thật. Ân cứu mạng huynh đệ mình nhé cũng chính là âm nhân của mình để cho hai người đều cảm kích Tiêu Phong.
Trên đường đi, đại quân gặp núi qua núi, gặp sộng qua sông. Có bốn đại cao thu mở đường thì đường núi cản trở cũng chỉ trong nháy mắt là được di chuyển, sống nước lại càng có thể lập tức kết băng. Năm ngàn đại quân rất nhanh đã đến nơi cách chỗ Dương Chí Dương không xa.
Trên ngọn núi, Dương Chí Dương cùng Đinh Ngũ Phi lạnh nhạt nhìn về đại quân đang đi tới ở phía xa xa.
- Năm ngàn tướng sĩ, một tên cũng không chết?
Sắc mặt Đinh Ngũ Phi âm trầm nói.
- Quả nhiên một tên cũng không chết!
Dương Chí Dương chau mày lên.
- Dương công tử có thể tưởng tượng được nếu không phải Tiêu Phong cố ý thiết kế thì chúng ta sao có thể chọn tiến vào cửa Dương? Tiêu Phong hắn khẳng định là cố ý hãm hại chúng ta! Bằng không hắn có nhiều phàm nhân như vậy tại sao lại một chút chuyện cũng không có?
Đinh Ngũ Phi nói với âm thanh thù địch.
- Hoàn toàn chính xác, tiến vào cửa Dương để cho ta cũng có lần thiếu chút nữa mất mạng!
Sắc mặt Dương Chí Dương âm trầm nói.
- Cho nên kính xin Dương công tử tí nữa ủng hộ ta!
Đinh Ngũ Phi lại nói tiếp.
- Tốt!
Dương Chí Dương gật gật đầu.
Lúc này, đại quân Tiêu Phong phía xa xa cũng đã chậm rãi đi tới phụ cận.
Đại quân dừng lại, Mộ Vân Khanh nhìn về hai người Dương Chí Dương cùng Đinh Ngũ Phi ở trên đỉnh núi.
- Tiêu Phong
Đinh Ngũ Phi đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tiêu Phong híp mắt nhìn về Đinh Ngũ Phi, đám tướng sĩ nhìn về Đinh Ngũ Phi với ánh mắt hiện ra Đầy sát khí .
- Thì ra là Đinh đại Phong Thủy sư! Thế nào, có phải thiếu đi một mắt nên phải đướng ở trên cao mới thấy được ta?
Tiêu Phong lạnh lùng nói.
Tiêu Phong là linh hồn của quân đoàn thứ nhất, sớm đã có sống chết đại thù với Đinh Ngũ Phi tự nhiên không có chút khách khí nào.
- Hừ, chính là một con cẩu bệnh phàm trần lại hại mắt ta mù, gạt ta vào loạn trận, lý nên đáng chết!
Đinh Ngũ Phi lạnh giọng nói.
- Đinh Ngũ Phi ! Ngươi muốn gì ?
Mộ Vân Khanh trừng mắt nói.
Thanh Long, Bạch Hổ , Huyền Vũ , Chu Tước tất cả đều giận dữ nhìn về Đinh Ngũ Phi.
- Vân Khann, đây là ân oán cá nhân giữa Đinh Ngũ Phi cùng Tiêu Phong, ngươi đừng có quản a!
Dương Chí Dương mợ miệng cười nói rất đúng lúc.
- Cẩu bệnh ? A! Ngươi đang ở đây tự nói ngươi a!
Trong mắt Tiêu Phong bắn ra một cổ sát ý.
- Đinh Ngũ Phi, ngươi nổi điên cái gì? Còn có, Dương Chí Dương, ngươi nói vậy là có ý gì chứ!
Mộ Vân Khanh khó chịu nói.
- Tiêu Phong có bản lĩnh không nên trốn sau lưng đàn bà, ta cho phép ngươi và năm ngàn đại quân ngươi cùng ta một lần giải quyết ân oán, thế nào?
Đinh Ngũ Phi lại quát.
- Khốn khiếp ! Ngươi chê sống quá lâu rồi sao !!
Mộ Vân Khanh quát lên một tay đã tụ ra chưởng .
Mà lúc này, Tiêu Phong lại bỗng nhiên vung tay lên ngăn cản Mộ Vân Khanh
- Mộ cô nương, am tâm một chút chớ vội!
Tiêu Phong cười nói. Nói xong hắn quay đầu nhìn về Đinh Ngũ Phi nói:
- Nói như vậy thì ngươi muốn khiêu chiến ta?
- Đúng vậy, ngươi có lá gan đó không?
Đinh Ngũ Phi lạnh lùng nói.
- Đinh Ngũ Phi, ngươi có tu vi Tinh cảnh lại có mặt mũi đi khiêu chiến người chỉ có Lực cảnh? Thật hèn hạ !
Thanh Long quát lớn.
- Hừ!
Đinh Ngũ phi không để ý tới mà hừ lạnh một tiếng.
Mộ Vân Khanh tự nhiên muốn ngăn cản, nhưng mà còn chưa mở miệng thì Tiêu Phong đã giành trước nói:
- Mộ cô nương, nếu như Đinh Ngũ Phi muốn hướng về phía ta khiêu chiến, như vậy thì kính xin Mộ cô nương làm chứng cho ta!
Tiêu Phong trịnh trọng nói.
- Làm chứng ?? Ngươi...
Thần sắc Mộ Vân Khanh liên một hồi phức tạp.
- Tin tưởng ta !
Tiêu Phong lại mỉm cười . Mỹ nhân vì mình lo lắng há lại không vui được .
Mộ Vân Khanh ánh mắt vẫn không hết lo lắng.
Nhưng mà nghĩ đến những điều thần kỳ mà Tiêu Phong bày ra trong khoảng thời gian này thì sắc mặt nàng lập tức buông lỏng rồi gật gật đầu nói:
- Ngươi đã muốn, vậy cũng được!
- Hưu!
Đinh Ngũ Phi cùng Dương Chí Dương rất nhanh xuống núi rồi đi đến trước mặt.
- Vân Khanh, ân oán cá nhân của bọn hắn ngươi và ta vẫn không nên nhúng tay vào a!
Dương Chí Dương đi tới cười nói.
- Đúng vậy a, Thánh Nữ, ta mặc dù là Tinh cảnh nhưng Tiêu Phong cũng có năm ngàn đại quân! Công binh quyết chiến ai cũng không nên nhúng tay vào a!
Đinh Ngũ Phi cũng nói.
Mộ Vân Khanh nhìn Đinh Ngũ Phi, mặt hiện ra một tia khinh bỉ.
- Tốt, ta không chen vào, ai cũng không được nhúng tay vao!
Mộ Vân Khanh trầm giọng nói.
- Đúng, ai cũng không được nhúng tay vào!
Dương Chí Cửu cho rằng Mộ Vân Khanh đang nể mặt hắn liền lập tức cười nói.
- Tiêu công tử! Ta tin tưởng ngươi ! Nhưng hứa với ta phải hết sức cẩn thận!
Mộ Vân Khanh nhìn về Tiêu Phong mà lo lắng nói.
- Được ! Cảm ơn Ngươi quan tâm ta .
Tiêu Phong gật gật đầu.
Dương Chí Dương thấy được thần sắc của Mộ Vân Khanh liền nhíu mày khó chiu nhưng rất nhanh liền giãn ra. Hắn cũng không thèm so đo với một kẻ coi như đã chết đi .
- Tiêu Phong, đến đây đi, đi đến chỗ rộng rãi đó!
Đinh Ngũ Phi chỉ về khe núi nói rồi tiếp theo bước nhanh tới đứng ở trong khe núi.
Tiêu Phong mỉm cười rồi cũng giẫm chân đi tới, năm ngàn đại quân theo sát phía sau.
Nhưng vừa đi được một lúc thì bước chân Tiêu Phong đình trệ và thân hình hắn ngừng lại.
Ánh mắt của Dương Chí Dương cùng Đinh Ngũ Phi đều ngưng tụ bởi vì Tiêu Phong vừa vặn đặt chận tại biên giới tường khí dưới mặt đất do bọn hắn động tay động chân.
- Hắn phát hiện?
Dương Chí Dương thầm nói.
- Phát hiện gì?
Mộ Vân Khanh dò hỏi.
- Không, không có gì!
Dương Chí Dương ấp úng liền phủ nhận.
Lấy sự từng trải của Tiêu Phong thì sao có thể không cảm giác được sự khác thường của mặt đất này? Nhưng mà Tiêu Phong cũng không nói ra mà chỉ cúi xuống nhặt một viên sỏi nhỏ.
- Phù!
Dương Chí Dương cùng Đinh Ngũ Phi đều thầm thở phào một cái.
- Mãnh Hổ Quân Trận!
Tiêu Phong kêu lên.
- Rống!
Năm ngàn tướng sĩ cùng nhau rống to rồi lập tức tạo ra thế trận mà trước đó bọn hắn đã tập.
- Con chó phàm trần vẫn là con chó phàm trần, nhiêu hơn nữa cũng chỉ là phế vật!
Đinh Ngũ Phi cười lạnh nói.
Trong lúc nói chuyện thì Đinh Ngũ Phi lại lấy ra một quả cầu nhỏ màu đen từ trong tay áo rồi dùng sức ném.
- Bùm!
Quả cầu nhỏ nổ tung rồi lập tức tạo ra khí đen cuồn cuộn mà bao phủ lấy Đinh Ngũ Phi.
- Cạc cạc cạc, nhìn xem, lần này các ngươi phải chết bao nhiêu?
Đinh Ngũ Phi cười ta nói.
Vẫn là chiêu thức giống như mấy tháng trước, Đinh Ngũ Phi lại phât tay lên tạo ra trăm đạo khí đen băn về phía năm ngàn tướng sĩ.
Trước kia, cũng chính là chiêu thức này đã giết chết tướng lĩnh của Tiêu Phong.
- Hổ Khiếu Sơn Lâm!
Tiêu Phong quát.
Quân trận thay đổi, năm ngàn tướng sĩ lập tức thúc giục huyết khí của bản thân, bên ngoài thân thể của mọi người đều dũng mãnh phun ra ánh sáng màu đỏ. Ánh sáng nhờ quân trận mà thoát ra thân thể rồi lập tức ngưng tụ thành hình dạng một đầu Mãnh Hổ màu máu.
- Rống!
- Rống!
- Rống!
...
Năm ngàn tướng sĩ cùng rống lớn.
Mãng Hổ màu máu đột nhiên mở rộng miệng rồi hướng về trăm đạo khí đen đang bắn tới ở trước mặt mà gào thét.
- Rống ~~~~~~~~~~~~~~~~!
Một tiếng gào thét của Mãnh Hổ được ngưng tụ từ huyết khí lập tức hình thành ra một cỗ sóng khí lao thẳng về trăm đạo khí độc.
- Ầm!
Trăm đạo khí độc va chạm vào sóng khí liền ầm ầm quay về phóng tới chỗ Đinh Ngũ Phi.
- Ầm ầm!
Bốn phía Đinh Ngũ phi dường như bị gió lớn thổi qua mà khí đen bảo vệ Đinh Ngũ Phi mãnh liệt lay động một lúc.
Đinh Ngũ Phi tuy rằng không ngại nhưng trong mắt cũng hiên ra vẻ kinh ngạc.
- Lực lượng của Tinh cảnh?
Đinh Ngũ Phi kinh ngạc nói.
- Phàm nhân Lực cảnh bố trí quân trận cũng có thể thôi phát ra lực lượng Tinh cảnh? Hổ Khiếu Sơn Lâm?
Dương Chí Dương nhíu mày lại.
- Tốt!
Thanh Long hưng phấn cười nói.
Mộ Vân Khanh cũng thầm thở phào một hơi, ánh mắt của nàng thì hiện ra một tia vui mừng.
- Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Tuân lệnh !
Năm ngàn tướng sĩ hưng phấn quát.
Lực lượng Tinh cảnh thần bí, năm ngàn tướng sĩ thế nào cũng không nghĩ tới, quân trận của mình lại có thể phát huy ra lực lượng của Tinh cảnh? Giờ phút này bọn hắn lại càng sùng bái hơn đối với Tiêu Phong, đối với việc luyện tập Mãnh Hổ Quân Trận trong hai tháng nay cũng càng lúc càng xem trọng.
Dựa theo phương pháp của quân trận mà năm ngàn đại quân chậm rãi đi tới khe núi. Mà hư ảnh Mãnh Hổ do huyết khí của các tướng sĩ tràn ra mà tạo thành, trong lúc bao phủ lấy ba ngàn tướng sĩ cũng từng bước tiến gần đến khe núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.