Bí Mật Thiên Địa

Chương 53: ngượng ngùng

Snake

07/08/2019

- Thánh Nữ, ngươi không sao chứ?

Thanh Long vội vàng ân cần hỏi.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Mộ Vân Khanh chần chừ một lát rồi ngập ngừng nói:

- Các ngươi ra ngoài trước đi!

- Vâng!

Thanh Long cùng Bạch Hổ ứng tiếng nói.

- Ngươi cũng ra ngoài trước đi!

Tiêu Phong nói với Triệu Đống.

- Vâng!

Triệu Đống cung kính rời khỏi lều.

Trong lều lớn, trong nháy mắt chỉ còn lại Tiêu Phong cùng Mộ Vân Khanh

Mộ Vân Khanh ngồi dậy, nhìn về phía Tiêu Phong, thần sắc trở nên vô cùng phức tạp. Không biết nói như thế nào.

- Mộng Yểm đã diệt, ngươi khỏe lên nhiều chứ?

Tiêu Phong sửa sang lại ống tay áo của mình giọng dù cố ý bình thản nhưng vẫn Đan xen một chút bối rối.

Thở sâu một hơi, Mộ Vân Khanh trên khuôn mặt khẽ nở một nụ cười nói:

- Đa tạ Tiêu công tử!

Mộ Vân Khanh liên tục hít sâu mấy hơi.

- Lồng giam này rốt cuộc cũng bị phá vỡ, không cần lo lắng về đám người Đinh Ngũ Phi. Nội trận không phải dễ phá như vậy, chỉ cần chúng ta ra khỏi lồng giam này, là có thể đi thẳng đến chỗ sâu nhất của Phong Thuỷ trận."

Tiêu Phong phân tích để giảm bớt không khí gượng ép giữa hai người .

- Đi thẳng đến chỗ sâu nhất?

Mộ Vân Khanh giật mình hỏi.

- Không sai, lồng giam Phong Thủy này, đã là tuyệt cảnh, kỳ thật cũng là đường tắt. Phá vỡ không dễ, nhưng một khi đã phá vỡ, liền có thể đi thẳng đến chỗ sâu nhất, phúc họa liền nhau, ai có thể nói rõ ràng đây?

Tiêu Phong cười nói.

- Ngươi hiểu biết thật nhiều!

Mộ Vân Khanh không tự chủ trên khuân mặt xinh đẹp nổi lên nụ cười tươi tắn, ánh cười long lanh từ trong mắt nàng lan toả sáng ngời.

Có lẽ tình yêu trong mộng cảnh quá khắc cốt ghi tâm cho nên giờ phút này trong ánh mắt Mộ Vân Khanh, vô ý mà xuất hiện một tia tơ tình mà chính nàng cũng không phát hiện được.

Tiêu Phong cũng nhìn Mộ Vân Khanh trong mắt có vẻ hơi thất thần và giật mình. Lúc này đây hắn mới hiểu được cái gì là “ Tiên tử hút lòng người “ một hồi lâu lồng ngực cũng khẽ đập một nhịp đập khác lạ, ánh mắt cũng dịu dàng kèm một chút sủng nịnh như một thói quen, nhẹ nhàng đứng dậy nói:

- Ngươi nghỉ thêm một chút ! Ta đi giải quyết một số công việc . Ngươi yên tâm ! Có ta ở đây, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy được Vạn Diệu Yêu Liên!

Nói xong, Tiêu Phong chậm rãi bước ra khỏi lều vải.

Mộ Vân Khanh kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Tiêu Phong, trong đầu liên tục quanh quẩn câu nói 'Có ta ở đây', tuy chỉ vỏn vẹn ba chữ, lại có thể sưởi ấm tim gan. Ánh mắt nàng nhìn về Tiêu Phong nhất thời có chút nghẹn ngào.

Đợi Tiêu Phong ra khỏi lều vải thì Mộ Vân Khanh mới tiếp tục hít thở không ngừng để vứt đi sự quấy nhiễu của mộng cảnh với hiện thực. Mà hai má không tự chủ được liền đỏ hồng một mảng.

Tiêu Phong đi ra khỏi lều thì bên ngoài năm ngàn tướng sĩ đã tề tụ đông đủ.

- Vương gia!

Triệu Đống cung kính nói.

- Vương gia, bốn phương xuất hiện tám cái cửa lớn, lồng giam này đã được phá vỡ!!

Phong Đằng kích động nói.

- Thanh Long, Bạch Hổ cũng đã đi điều tra tám cửa lớn này!

Triệu Đống đứng bên cạnh bẩm báo.

Tiêu Phong nhìn một vòng bốn phía, quả nhiên, trên bốn vách tường, xuất hiện tám cánh cửa lớn, Thanh Long, Bạch Hổ đang thăm dò bên trong.

- Ta đã ngủ bao lâu rồi?

Tiêu Phong quay đầu nhìn về phía Triệu Đống hỏi.

- Hai tháng! Rất may là trước khi ngủ Vương gia đã nuốt vài hạt Tích Cốc đan.

Triệu Đống trả lời.

- Hai tháng? Vậy các ngươi ăn cái gì?

Tiêu Phong nghi ngờ hỏi.

- Thanh Long lần trước đã cấp cho chúng thần thịt yêu lộc Khí cảnh đỉnh phong, giúp chúng ta kiên trì được một thời gian . Sau đó, Thanh Long và Bạch Hổ lại lấy ra ba đầu yêu thú, tuy không so được với yêu lộc, nhưng cũng là yêu thú Khí cảnh, những ngày này, chúng ta đã làm phiền bọn hắn rất nhiều!

Triệu Đống hưng phấn nói.

- A? Như vậy tức là, tu vi các ngươi đều có tiến triển?

Ánh mắt Tiêu Phong hơi sáng lên nhìn Phong Đằng.

- Vâng, thuộc hạ Lực cảnh tầng chín, có mười tên tiểu tướng đạt đến Lực cảnh tầng tám. Còn lại, toàn bộ Lực Cảnh tầng bảy! Toàn bộ Hộ Quân doanh ta đã có phát triển vượt bậc.

- phong Đằng hưng phấn nói.

Cách đó không xa, ánh mắt của năm ngàn tướng sĩ cũng phát ra nhưng tia sáng sùng bái. Giờ phút này, bọn hắn đang kích động khó có thể nói nên lời.

- Tốt, ta rất vui mừng!

Tiêu Phong hài lòng nói.

- Nhưng mà, Lực cảnh tầng bảy? Tầng tám? Tầng chín? Đã đủ chưa? Ta xem, còn kém xa, trên đó còn có Tinh cảnh, Khí cảnh, Thần cảnh! Các ngươi có muốn cùng ta bước lên địa bàn của Tiên Nhân không?

Tiêu Phong nhìn về phía quân giáp tím nói.

Địa bàn của Tiên Nhân?

- Muốn!

Năm nghìn tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào nói.

- Tốt, nhớ kỹ lời các ngươi vừa nói, hiện tại, ta muốn tổ chức lại Hộ Quân doanh!

Tiêu Phong trầm giọng nói.

- Đổi 'Hộ Quân doanh' thành 'quân đoàn thứ nhất', Phong Đằng bổ nhiệm làm đoàn trưởng của quân đoàn thứ nhất! Năm người một Ngũ trưởng, mười người một Thập trưởng, trăm người một Bách trưởng, Ngàn người một Thiên trưởng, do Phong Đằng tuyển chọn, tổ chức lại quân đoàn.



Tiêu Phong hạ lệnh.

- Tuân lệnh vương gia !

Phong Đằng và năm ngàn tướng sĩ đều hưởng ứng vang dội.

Cải biến quân chế, tất nhiên làm cho rất nhiều địa vị tướng lĩnh trong quân thay đổi và sẽ dẫn đến lòng quân hoang mang. Nhưng giờ phút này, lại không có một người phản đối, tất cả đều chấp thuận. Đủ để thấy sự đoàn kể , thống nhất về một lòng của đội quân Tiêu Phong rất tốt .

Phong Đằng tổ chức lại quân đoàn thứ nhất, Triệu Đống vì Tiêu Phong bày ra một chiếc bàn, lấy ra họa quyển, trong không gian họa quyển kia, lấy ra vài mâm thức ăn.

- Vương gia, đây đều là thịt yêu thú mấy ngày nay lưu lại cho Vương gia. Vương gia nửa tháng rồi chưa được uống một giọt nước, kính mời người ăn uống!

Triệu Đống cung kính nói

- Tốt !

Tiêu Phong gật gật đầu.

Mặc dù có Tích Cốc đan cầm cự trong hai tháng, nhưng Tích Cốc Đan sao có thể so sánh với thịt được?

- ngươi đến mời Mộ Vân Khanh !

Tiêu Phong phân phó cho Triệu Đống .

- Vâng !

Triệu Đống rất nhanh lui bền phía lều vải.

Giờ phút này, Mộ Vân Khanh cũng bình phục tâm tình hơn, từ trong lều bước ra.

Nhìn về Tiêu Phong Đang ngồi bên bàn ăn, tuy thần thái như thường, nhưng ở sâu trong ánh mắt vẫn còn có chút phức tạp xen lẫn .

- Thánh Nữ, bốn phía xuất hiện tám cánh cửa vào, Thánh Nữ cùng Tiêu công tử đã tiêu diệt Mộng Yểm rồi sao?

Thanh Long chạy tới hỏi.

- Không phải chúng ta ! Là Tiêu công tử đã giệt Mộng Yểm

Mộ Vân Khanh không tranh công trạng nói .

- Vậy nên đi vào cửa nào?

Bạch Hổ hỏi.

Mộ Vân Khanh đi đến trước mặt Tiêu Phong.

- Tiêu công tử?

Mộ Vân Khanh xin giúp đỡ nói.

Tiêu Phong nhìn nàng nhẹ nhàng cười rồi nói:

- Đã hai tháng rồi, đợi thêm một chút nữa cũng không sao. Mộ cô nương cũng cần phải ăn một chút chứ? Ăn xong chúng ta lên đường!

- Không cần, chúng ta đợi Tiêu công tử!

Mộ Vân Khanh hơi hoảng hốt lắc đầu. Hình như sợ cùng ngồi ăn uống với Tiêu Phong.

- Nghe lời !

Tiêu Phong vẫn ấp áp nhìn Mộ Vân Khanh. Khiến nàng không tự chủ được khuân mặt lại thêm ửng đỏ . Luống cuống khẽ thi lễ rồi ngồi xuống bàn . Tay cầm đũa nhưng mắt thì giả vờ bâng quơ ngó sang nơi khác . Tiêu Phong cười tủm tỉm . Hắn thích bộ dáng này cửa Mộ Vân Khanh . Đáng yêu . Nhưng cũng không trêu trọc Mộ Vân Khanh.

Tiêu Phong ngồi ăn thịt yêu thú Khí cảnh đỉnh phong. Ăn không một chút tiết chế, ăn không ngừng. Lại đến lượt Mộ Vân Khanh tủm tỉm cười . Mới có nửa tháng mà xem bộ dạng hắn như muốn nuốt cả thế giới ...

Thanh Long , Triệu Hổ nhìn ra một màn sắc mặt vô cùng kì quái nhìn nhau .

Triệu Đống đứng bên cạnh sắc mặt lúc đầu còn lạnh nhạt, nhưng dần dần lộ ra vẻ lo lắng.

- Việc này, Vương gia, Phong Đằng Lực cảnh tầng chín, cũng không dám ăn nhiều như vậy a!

Triệu Đống lo lắng nói.

- Không sao!

Tiêu Phong lắc đầu.

Một cỗ nguyên khí tan ra ở trong bụng Tiêu Phong. Đại lượng Tinh nguyên tràn ngập thân thể hắn.

Nếu là một người Lực cảnh tầng ba khác thì sớm đã bảy lỗ chảy máu rồi. Nhưng ý chí của Tiêu Phong, đã áp chế cỗ nguyên khí lực lượng này rất tốt, nguyên khí tinh khiết không ngừng dẫn vào, không ngừng thu nạp.

- Ken két ken két ken két ken két!

Trong cơ thể Tiêu Phong phát ra từng đợt âm thanh xương cốt va chạm.

- Ầm!

Một âm thanh thật lớn vang lên, toàn thân Tiêu Phong phát ra kim quang, một cỗ gió nhẹ từ trong thân thể Tiêu Phong bức xạ ra.

- Chúc mừng Tiêu công tử, đạt đến Lực cảnh tầng bốn !

Thanh Long cổ quái nói.

Đây là lần đầu tiên Thanh Long nhìn thấy có người trong lúc ăn mà đột phá.

Việc này? Ăn cũng có thể đột phá? Má nó ...

Đương nhiên, tuy rằng chưa thấy qua, nhưng bọn người Thanh Long cũng có thể lý giải, ý chí mạnh mẽ như vậy thì việc tĩnh tâm điều tức để đột phá cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Mộ Vân Khanh vẫn ý tứ ánh mắt hiện lên ý cười rất rõ . Nhưng miệng thì chút khẽ mỉm khiến lộ chiếc má núm đồng tiền duyên dáng .

Ăn hết thịt, Tiêu Phong há miệng thở ra một hơi sảng khoái .

Đặt đũa xuống, nhìn Phong Đằng cách đó không xa. Công lực phải tăng tiến trầm ổn, đoạn thời gian này hắn tăng nhanh liên tiếp mấy bậc tu vi rồi, mà vẫn chưa tiến hành củng cố tu vi, sẽ có ảnh hưởng tốt đến căn cơ tu luyện, thiếu mất cảm giác tu luyện.

Nghĩ là làm, liền đứng dậy vui vẻ nói một tiếng chào hỏi với mọi người rồi tiến nhanh về phòng.

Qua một ngày.

- Vương gia, quân đoàn thứ nhất đã được tổ chức lại xong!

Phong Đằng trịnh trọng nói.

- Tốt, chuẩn bị đi ra!

Tiêu Phong gật đầu.

- Vâng!

- Tiêu công tử, tám cửa ra, chúng ta nên tiến vào cửa nào?

Thanh Long hỏi.

- Không cần đi vào cửa, Mộng Yểm đã chết, lồng giam này đã không còn được lực lượng Long mạch bảo vệ, có thể trực tiếp phá hủy!



Tiêu Phong cười nói.

- Ách?

Thanh Long hơi kinh ngạc.

- Làm theo lời Tiêu Công tử!!

Mộ Vân Khanh ra lệnh.

- Vâng!

Thanh Long gật gật đầu.

Thanh Long xuất một chưởng, hướng về phía một bức tường đánh tới.

Sau một chưởng này, một chưởng ấn màu xanh ầm ầm đánh ra rồi hung hăng đâm vào bức tường.

- Ầm!

Một âm thanh thật lớn vang lên, dưới chân mọi người mãnh liệt rung động một lúc.

Nơi một chưởng kia đánh xuống, đá vụn bay tán loạn, bụi mù nổi lên bốn phía. Mặc dù mờ mịt, nhưng phảng phất đã có thể thấy được một ít hoa cỏ cây cối.

- Thật sự đã phá vỡ?

Bạch Hổ vẻ mặt vui vẻ.

- Ầm!

- Ầm!

Bạch Hổ cũng ầm ầm đánh về bốn phía, từng trận trùng kích, lập tức đem bốn phía bức tường phá huỷ, nóc nhà phía trên giống như muốn rơi xuống, nhưng mà rơi xuống được một nửa lại dần dần biến mất.

Đại sảnh trước kia, cùng tất cả gạch đá đều biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

- Đây, tại sao lại mất hết?

Bạch Hổ kinh ngạc nói.

- Phong Thuỷ trận, vừa hư vừa thực, lúc hữu dụng, chính là chân thực, lúc vô dụng, chính là giả tạo!

Tiêu Phong giải thích.

- Ách, đạo Phong Thuỷ, thật đúng là cổ quái!

Bạch Hổ lắc đầu nói.

Mọi người đưa mắt nhìn xung quanh, bốn phương giống như một mảnh núi rừng. Nhưng mà, bốn phía rừng núi là trùng trùng điệp điệp sương mù. Mắt thường chỉ có thể nhìn xa đến trăm trượng, xa nữa thì sẽ không nhìn thấy gì.

- Tiêu công tử, đây là chỗ nào?

Mộ Vân Khanh hỏi.

- Tới rồi, đây chính là chỗ sâu nhất của Phong Thuỷ trận, một thế giới vừa hư vừa thực. Vạn Diệu Yêu Liên theo ngươi nói hẳn là phong ấn ở một chỗ nào đó trong đây, tìm một chút là được!

Tiêu Phong khẽ nói.

- Vâng !!!

Mộ Vân Khanh cũng nhẹ giọng gật đầu.

Thanh Long, Bạch Hổ lại cổ quái nhìn Mộ Vân Khanh, Thánh Nữ từ trước tới giờ chưa hề làm ra loại tư thái kiểu nữ nhân này a?

Dường như cũng phát hiện sự khác thường của mình mà sắc mặt Mộ Vân Khanh lập tức nghiêm lại nói:

- Thanh Long, Bạch Hổ, bắt đầu tìm kiếm bốn phía!

- Vâng!

------------------------------------

Sương mù trong rừng, đám người Tiêu Phong đang tìm kiếm Vạn Diệu Yêu Liên, mà cách đó không xa một khe núi bị sương mù bao phủ.

- A, rắn, Dương công tử. Cứu ta!

Một thanh âm khàn khàn khó nghe truyền đến.

- Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, từ trong sơn cốc thoát ra hai đạo bóng dáng.

Hai đạo bóng dáng hạ xuống trên ngọn núi. Đúng là Dương Chí Dương cùng Đinh Ngũ Phi đã bị mù một mắt.

Hai người đứng ở trên núi, ngắm nhìn khe núi, khe núi giống như một cái đầm lầy, vốn là có đại lượng cỏ dại bao trùm. Nhưng trải qua một hồi quấy nhiễu của Dương Chí Dương và Đinh Ngũ Phi thì từ trong cỏ dại lại xuất hiện rất nhiều độc xà.

Độc xà tuy không phải yêu thú, nhưng năm màu rực rỡ bên ngoài da lại hiển thị rõ sự mãnh liệt của độc tính.

- Đinh Ngũ Phi, chỉ là một bầy độc xà mà thôi, ngươi làm sao vậy, độc xà mà cũng sợ?

Dương Chí Cửu cau mày nói.

Đinh Ngũ phi che lấy con mắt mù đang chảy mủ, vẻ mặt bi phẫn nói:

- Nếu là trước kia, ta dĩ nhiên không sợ. Nhưng mà, Nhưng mà một con mắt của ta bị Tiêu Phong chọc mù, Phong Thủy sư chúng ta, linh nhãn thông với tâm, mù một con mắt thì phải rất lâu sau mới có thể thích ứng. Bằng không, ta há có thể bị vây khốn ở trong những con độc xà này?

- A? Mù một con mắt, ảnh hưởng lớn tới ngươi như vậy?

Dương Chí Dương có chút ngoài ý muốn nói.

Đinh Ngũ Phi cắn răng nói:

- Dương công tử, cầu ngươi giúp ta một việc!

- Chuyện gì ?

- Ta đã đưa ngươi đến chỗ sâu nhất này, với khả năng của Thiên Lãng tiên sinh, nhất định cuối cùng có thể phá vỡ đại trận. Khi đó Dương công tử lấy được Vạn Diệu Yêu Liên, lại cứu Vân Khanh Thánh Nữ, Tiêu Phong khẳng định cũng sẽ đi ra, ta chỉ muốn đem Tiêu Phong bầm thây vạn đoạn, nhằm báo mối thù mù mắt này!

Đinh Ngũ Phi giọng căm hận nói.

- Ngươi muốn giết Tiêu Phong ?

Dương Chí Dương nhìn về phía Đinh Ngũ Phi hỏi.

- Đúng, ta muốn Tiêu Phong phải chết, ta còn muốn năm nghìn tướng sĩ của hắn toàn bộ chết hết, ta muốn báo thù!

Đinh Ngũ Phi khuôn mặt dữ tợn rít lên.

- Được !

Dương Chí Dương cười tà ác nói.

Bản thân mình vốn đã cảm thấy khó chịu với Tiêu Phong, Đinh Ngũ Phi lại muốn giết hắn, tự nhiên có thể làm thuận nước giong thuyền rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook