Bí Mật Thiên Địa

Chương 148: hôn mê

Snake

11/08/2019

Huyết vụ vây quanh Tiêu Phong dần tán đi tóc dài đỏ như máu cũng dần dần rút ngắn lại, từ màu đỏ máu biến thành đen.

Tiêu Phong tóc xõa tung chạy trong rừng, con ngươi đỏ chậm rãi biến mất.

Siêu cấp thần thông chậm rãi mất đi, dần dần trở lại như ban đầu. Nhưng Tốc độ đi chuyển của Tiêu Phong không như vậy mà chậm đi. Hắn điên cuồng chạy đông nhảy Tây đêm khi cắt đuôi hoàn toàn những kẻ đeo bám phía sau.

Cuối cùng

Tiêu Phong ngừng lại bên một hồ nước lớn, hai chân loạng choạng Liêu xiêu, dùng Ngọc Đế kiếm chống đất, Thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. Lúc này hắn bắt đầu có cảm giác hai chân vô cùng nặng nề, vài vết thương do vận động quá sức liên tục trào máu không ngừng.

Tiêu Phong nhìn mặt hồ ảnh chiếu chính mình,sắc mặt tái nhợt dị thường , toàn thân máu tươi ướt thẫm , đồng thời tiếng đợt đau nhức kịch liệt thấu tận tim gan truyền đến.

Tiêu Phong cười khổ nói:

- Quá lỗ mãng! Xuýt đánh đổi cả tính mạng mình! trẫm không thích loại cảm giác này!

Sau lần cưỡng bức kích phát tiềm lực bản thân này. Tiêu Phong quả là đánh đổi không nhỏ , hậu quả là thân thể yếu ớt của hắn hao tổn quá nhiều , đã có chút không chịu nổi nữa rồi.

Nghĩ đến đây Tiêu Phong dần cảm thấy sắp chống đỡ hết nổi, chậm rãi quay đầu, xiêu vẹo đi hướng tảng đá lớn cách không xa.

Keng keng!

Keng keng!

Ngọc Đế kiếm nhanh chóng chém vào đá to, chớp mắt đào rỗng.

Không gian trong tảng đá vứa lúc cho một người nằm.

Tiêu Phong bấu nửa tảng đá bị đào, chậm rãi nằm vào trong hang đá, dùng nửa tán đá che cửa hang.

Đá lần nữa khép lại, nếu không phải trên đá có khe hở nhỏ thì sẽ không ai phát hiện nó bị người động tay chân.

Dù Tiêu Phong suy yếu nhưng không quên an toàn cho bản thân, sắp chống đỡ hết nổi, trước khi hôn mê đi tìm một chỗ ẩn thân an toàn không ai nghĩ ra.

Tiêu Phong nằm trong hang đá, cười khổ , lấy Đan dược chữa thương đút nhanh vào miệng điều tức nói:

- Bị thương rất nặng, hy vọng khi tỉnh lại có thể hồi phục một chút.

Tiêu Phong chậm rãi không thể chống lại thân thể suy yếu, từ từ khép mắt.

Khi Tiêu Phong vừa khép mắt thì Một lúc lâu sau đó từ xa vọt đến ánh sáng màu tím . Thân ảnh một cô gái toàn tím váy tím trên khuân mặt là một chiếc mặt nạ vàng che kín chỉ lộ đôi mắt to tròn lấp nhé lánh động lòng người ,xuất hiện trên không trung , ánh mắt vô cùng hoảng loạn và lo lắng . Dường như đang điên cuồng tìm kiếm vật gì đó .

Dừng lại bên tảng đá một hồi lâu . Đôi mắt nàng dần trở nên kiên định thẳng hướng sâu trong phong yêu sơn lao đi .

Lại thêm một hồi lâu sau nữa

- Ríu!

- Ríu!

Tiêu Phong mơ hồ rung động.

"Tiếng Thanh Loan? Là tiếng Thanh Loan?" Tiêu Phong mơ hồ nghĩ.

Nhưng bây giờ Tiêu Phong bị thương quá nặng, yếu ớt không thể tỉnh lại.

Bên hồ lớn, hai con Thanh Loan kéo một thùng xe đáp xuống.

Chính là Thanh Loan kéo xe mà Tiêu Phong vào Phong Yêu sơn để đi tìm.

Thanh Loan dừng ở bên hô, trên bình đài thùng xe, mười người đàn ông mặt cứng nhắc, chậm rãi xuống xe, quỳ một gối xuống đất, quỳ nghênh người trong xe.

Hai nha hoàn vén mành, một cô gái áo trắng chậm rãi bước ra.



Cô gái áo trắng tay cầm ngọc địch, như sen trắng mới nhô khỏi mặt nước, không nhiễm hạt bụi trần.

Nàng đi đến bên cạnh xe, một thuộc hạ quỳ xuống, dùng lưng làm ghế cho nàng xuống xe.

Bốn nha hoàn hầu hai bên.

Cô gái áo trắng thở ra:

- Phù.

Vèo!

Phía xa, một luồng sáng trắng phóng tới.

- Ai dà, Thiên Nữ, không thể chờ ta một chút sao? Dù gì ta cũng đưa ngươi tin tức, còn tặng thiệp mời cho ngươi, mệt quá!

Bùm!

Ánh sáng trắng rơi xuống đất, lộ ra một người đàn ông mặc nho bào.

Người đàn ông tay cầm một cây quạt xếp, thở hổn hển do chạy theo.

Người đàn ông hít thở ổn định, biểu tình nghiêm túc nhìn cô gái áo trắng.

Người đàn ông thanh âm từ tính hỏi:

- Thiên Nữ, tại sao dừng tại đây?

Khi người đàn ông nghiêm túc thì trông rất chính khí, vẫn có loại khí độ nho nhã.

Một nha hoàn

- Mộ Dung Phụng, ngươi đừng giả bộ, tiểu thư không hứng thú nói chuyện với ngươi mà ngươi còn mặt dày mày dạn đi theo?

Nha hoàn thốt lời khiến người đàn ông mặc nho bào cười nheo mắt.

Nụ cười này khiến chính khí ban đầu biến mất sạch, nụ cười kia phối hợp với khuôn mặt hơi lố lăng, làm người ta kiềm không được nghĩ đến một chữ: gian.

Mộ Dung Phụng cười híp mắt hỏi:

- Hắc hắc, bị ngươi nhìn ra. Ta đi theo Thiên Nữ là để nghe Thiên Nữ dạy bảo, không phải ai đều có vinh hạnh đó. Thiên Nữ đến phương đông, ta làm địa chủ sao có thể không tiếp đãi chu đáo?

Nhưng nụ cười của Mộ Dung Phụng nhìn sao cũng thấy giả tạo, đây không phải làm ra mà vì khuôn mặt làm người ta bất giác nghĩ như vậy.

Nha hoàn hừ lạnh đáy mắt hiện rõ sự xem thường cùng phiền chán:

- Hừ!

Cô gái áo trắng chỉ vào tảng đá to nơi Tiêu Phong nằm:

- Tiểu Lan, mở tảng đá kia ra, hắn ở bên trong!

- Tuân lệnh!

Nha hoàn lập tức tiến lên, lần mò tảng đá, thấy khe hở, đẩy đá ra, lộ Tiêu Phong nằm hôn mê bên trong.

Tiểu Lan hưng phấn nói:

- Tiểu thư, thật sự hắn ở đây.

Tiểu Lan nhẹ nhàng dùng nội công nâng Tiêu Phong ra khỏi hang đá.

Mộ Dung Phụng nhìn Tiêu Phong, lại ngó cô gái áo trắng.

Mộ Dung Phụng nịnh hót nói liên tục:



- Thiên Nữ, nàng thật là thần, như vậy mà cũng tìm được? Mộ Dung Phụng ta chưa từng phục ai, nàng là người thứ nhất. Ta kính ngưỡng nàng tự nước thiên hà liên miên không dứt. Thật sự, có thể biết Thiên Nữ là vinh hạnh trong cuộc đời ta. Thiên Nữ, xin hãy nhận ta làm đồ đệ đi, ta phát hiện chỉ có được nàng dạy mới điểm hóa đá cứng như ta, nàng là...

Nha hoàn xung quanh biểu tình chán ghét, cực kỳ nhìn Mộ Dung Phụng.

Một nha hoàn thật sự chịu không nổi, lên tiếng:

- Ngươi muốn phản ra Cự Lộc thư viện?

Mộ Dung Phụng Phái tiếp tục tràng giang đại hải:

- Cự Lộc thư viện? Cự Lộc thư viện với ta tựa như phụ vân, đừng nhắc tới, chỉ cần Thiên Nữ...

Cô gái áo trắng nhíu mày, lộ vẻ bất đắc dĩ , khẽ thở dài một hơi nói :

- Được rồi!

Thấy cô gái áo trắng nhíu mày quát thì Mộ Dung Phụng lập tức im miệng, biểu tình nghiêm túc nhìn Tiêu Phong, tựa như mới nãy gã không nói gì hết.

Đám nha hoàn biểu tình quái dị nhìn Mộ Dung Phụng, cái tên này biến sắc mặt cũng quá nhanh rồi đi? Thật là đồ gian sảo!

Mộ Dung Phụng mắng Tiêu Phong:

- Thiên Nữ, chính là tiểu tử này. Hắn vừa vào Phong Yêu sơn liền tung tin khắp nơi là nàng cướp 'công pháp thiên cấp' của hắn, làm Phong Yêu sơn mạch náo động. Chính là tiểu tử này, hắn đã bị báo ứng, bị thương thành như vậy. Công pháp thiên cấp? Không đi nghe ngóng xem, Thiên Nữ còn cần công pháp thiên cấp sao? Thiên Nữ mở miệng một cái là bao nhiêu cường giả trông chờ xin được tặng 'công pháp thiên cấp' cho Thiên Nữ.

Cô gái áo trắng Cau mày , vẻ không vui trong đáy mắt hiện ra rõ ràng :

- Dìu ta qua.

- Tuân lệnh!

Bốn nha hoàn vội dìu cô gái áo trắng chậm rãi đi hướng Tiêu Phong.

Mộ Dung Phụng khó hiểu hỏi:

- Thiên Nữ, tiểu tử này có gì mà xem?

Cô gái áo trắng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Phong, bàn tay nhẹ vuốt mặt hắn.

Mộ Dung Phụng tò mò nhìn:

- Đây là sờ cốt?

Nha hoàn tò mò hỏi:

- Tiểu thư, người này đối đầu với người, người biết hắn sao?

Cô gái áo trắng lắc đầu, nói:

- Không biết, nhưng hắn có cốt tướng cực kỳ, là ta hiếm thấy trong đời.

Nha hoàn kia ngạc nhiên hỏi:

- Cốt tướng cực kỳ? Trên đời còn có cốt tướng tiểu thư không biết sao?

Chính lúc này, Tiêu Phong mơ màng tỉnh lai.

Tiêu Phong mơ hồ mở mắt ra, tầm mắt mông lung, vừa vặn nhìn thấy cô gái áo trắng.

Tiêu Phong mơ hồ kêu gọi:

- Tuyết nhi, thật sự là nàng? Tuyết nhi, nàng còn sống sao? Tuyết nhi!

Tiêu Phong kêu gọi, nhưng một lần nữa suy yếu, trực tiếp hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook