Bí Mật Thiên Địa

Chương 149: Thi triển nhĩ tâm thông

Snake

11/08/2019

Mộ Dung Phụng ngạc bật thốt:

- Tổ cha nó! Tiểu tử này gan to bằng trời, dám sàm sỡ Thiên Nữ?

Nha hoàn ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu thư, hình như hắn nhận nhầm người với ai đó? Còn gọi ngươi là Tuyết nhi?

Cô gái áo trắng nhíu mày khẽ nói:

- Ta ngoại lệ thi triển một lần "Nhĩ Tâm Thông", các ngươi hãy hộ pháp cho ta.

Mộ Dung Phụng Phái la lên:

- Hộ pháp? Thiên Nữ yên tâm, có Mộ Dung Phụng ta ở đây thì đừng ai mơ quấy rầy Thiên Nữ!

Đám thuộc hạ của cô gái áo trắng quái dị nhìn Mộ Dung Phụng.

Nhưng đều không để ý đến hắn, liền hướng cô gái áo trắng mọi người vội gật đầu, nói:

- Vâng, xin thiên nữ yên tâm!

Cô gái áo trắng vươn tay phải thon dài, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ chỉ vào vị trí trái tim Tiêu Phong, đầu ngón tay của nàng toát ra ánh sáng trắng lấp lánh .

Vù vù!

Đầu ngón tay cô gái áo trắng tiếp xúc với ngực Tiêu Phong.

Quá một nén nhang, cô gái áo trắng hơi nhíu mày.

Nha hoàn tò mò hỏi:

- Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?

Cô gái áo trắng nhíu mày nói:

- Người này thật sự rất thâm sâu khó đoán, trong chốc lát không thể đọc được nội tâm của hắn.

Nha hoàn ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì? "Nhĩ Tâm Thông" của tiểu thư chưa từng thất bại!

Cô gái áo trắng nhíu mày nói:

- Lại để ta thử xem.

Vù vù!

Đầu ngón tay của cô gái áo trắng lại lóe ánh sáng trắng, chạm vào ngực Tiêu Phong. Ánh sáng trắng rất nhanh dung hợp vào cơ thể hắn tức khắc xung quanh Tiêu Phong đều bị ánh sáng trắng nhàn nhạt bao phủ.

Như bị điện giật, người Tiêu Phong khẽ run, sau đó mông lung mở to mắt.

Tiêu Phong mơ hồ nói:

- Tuyết nhi, Thật sự là nàng sao ?

Nói xong Tiêu Phong lần nữa ngất đi không biết gì nữa.

Tất cả đều căng thẳng đến độ muốn nín thở. Tiêu Phong và Thiên Nữ đều im lặng nhắm mắt , được ánh sáng trắng nhàn nhạt bao phủ lấy. Rơi vào mối liên hệ kì diệu .

Chỉ có Mộ Dung Phụng hơi né ra.

Mộ Dung Phụng vừa hâm mộ vừa sợ hãi "Nhĩ Tâm Thông", bởi vì thần thông đó có thể nhìn thấy nội tâm của đối phương. Đây chính là riêng tư tận đáy lòng! Vậy mà dưới thần thông này không có chỗ giấu.

Cô gái áo trắng nhắm mắt, chậm rãi thấy một hình ảnh.

Thảo mênh mông vô bờ, ánh nắng chiếu rọi, chói mắt tinh khiết.

Tiêu Phong cùng một cô gái áo trắng chậm rãi bước trên thảo nguyên tuyết trắng.

Cô gái áo trắng đeo mạng che mắt, Tiêu Phong dìu nàng từng bước một bước vào.

Cô gái la lên:

- Đã đến nơi chưa vậy ? thiếp hồi hộp quá đi..

Tiêu Phong cười dịu dàng nói:

- Lăng Tuyết , sắp được rồi, đừng có sốt ruột mà!

Cô gái áo trắng nhìn trên Tiêu Phong và cô gái ,nàng lộ vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Nha hoàn tò mò hỏi:

- Tiểu thư trông thấy cái gì?



Nhưng cô gái áo trắng không nói chuyện, xem tiếp.

Trên thảo nguyên tuyết trắng.

Tiêu Phong cười nói:

- Tốt rồi, mở khăn che đi!

- Tới rồi sao ? Che lâu như vậy, thật là...

Lăng Tuyết vội tháo khăn vải che mắt ra, đứng ngây như phỗng.

Cô gái áo trắng nhìn Lăng Tuyết chăm chú. Lăng Tuyết có cái mũi nhỏ và cao, mày ngài mắt hạnh, trên má có chiếc núm đồng tiền sâu, khi cười lại làm cho nhận sắc của Lăng Tuyết thêm mấy phần hương vị. Nữ nhân này quả thật có gương mặt so với nàng không chút khác biệt.điều này khiến nàng có chút hơi bối rối. Một chút thoáng qua, nàng lại tiếp tục chú tâm vào câu chuyện .

Lăng Tuyết vui mừng nói:

- Tuyết? Tại sao chỗ này có tuyết?

Ánh nắng chiếu lấp lánh, thiên địa mất sắc, một mảnh trắng tinh. Trùng kích thị giác khiến tâm tình của Lăng Tuyết rộng mở.

- Nhiều tuyết quá, thật là xinh đẹp, đẹp quá đi!

Lăng Tuyết ở trước mặt Tiêu Phong không có nghiêm túc mà thuận theo tâm lý, vui vẻ nhảy nhót.

Bùm!

Một quả cầu tuyết đập vào người Tiêu Phong.

- Ha ha ha ha!

Trên thảo nguyên tuyết mênh mông vang tiếng cười vui của Lăng Tuyết.

Chơi một lúc sau Tiêu Phong nắm tay Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết tò mò hỏi:

- Chàng đặc biết dẫn ta đến đây chơi sao? Làm sao chàng tìm được chỗ này?

- Là ta sắp đặt, có thích không?

- Thích, nhưng tại sao phải sắp đặt?

- Hôm nay là một ngày quan trọng, sắp đặt thảo nguyên tuyết là vì chúc phúc chúng ta, chúc phúc tình cảm của chúng ta vĩnh viễn như thảo nguyên tuyết này trong sạch, vĩnh viễn không dính bụi trần, vĩnh viễn không lẫn vào màu sắc khác. Quan trọng hơn cả nó mang tên của nàng… Tuyết Nhi của ta.

Lăng Tuyết mặt liền lập tức đỏ bừng :

- A!

Tiêu Phong nắm đôi tay mềm mại của Lăng Tuyết , dịu giọng nói:

- Tuyết nhi, hãy dể thảo nguyên tuyết này làm chứng, gả cho ta đi!

- A?

Lăng Tuyết che miệng, đôi mắt mở to tràn đầy kinh ngạc và hạnh phúc nhìn Tiêu Phong.

Tiêu Phong nhìn Lăng Tuyết , hỏi:

- Có được không?

Lăng Tuyết cắn môi, làm bộ bình tĩnh nói:

- Chàng... Chàng không đưa ta cái gì đã muốn cưới ta?

- Nàng muốn cái gì?

Lăng Tuyết giọng run run nói:

- Ví dụ phải có Hoa, Chàng không biết sao? Người khác đều làm như vậy khi cầu hôn.

- Nàng thích hoa hồng đúng không.

- Ừm!

Xào xạc...

Xung quanh vang tiếng khe khẽ, mùi hướng xông vào mũi, một cánh hoa hồng màu lam từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt Lăng Tuyết .

Lăng Tuyết kinh ngạc bật thốt:

- Là hoa hồng xanh sao ? trời ơi…

Lăng Tuyết ngoái dầu nhìn, thảo nguyên tuyết mênh mông đã biến mất, khoảnh khắc không còn.

Thảo nguyên tuyết biến thành một thảo nguyên, không là hoa nguyên rải đầy hoa.



Bốn phương tám hướng, hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng, hoa hồng màu hồng, hoa hồng tím, hoa hồng xanh, từng đóa kéo dài vô tận, liếc mắt nhìn không tới cuối, như là chìm trong biển hoa.

- A?

Lăng Tuyết ngạc nhiên nhìn thảo nguyên hoa hồng.

Trên bầu trời có hàng trăm áng mây, tất cả đều do cánh hoa chồng chất thành, không ngừng rơi xuống.

Khắp đầy trời đều là hoa hồng xanh mà Lăng Tuyết thích.

Lăng Tuyết kinh kêu:

- A, sao có thể ? Sao có nhiều như vậy được? Thật là nhiều.

Tiêu Phong cười yêu chiều nói:

- Chỉ cần nàng thích thì không có gì là không thể !

Tiêu Phong thâm tình nói:

- Hãy gả cho ta.

Cô gái áo trắng sử dụng "Nhĩ Tâm Thông" biểu tình biến đổi như chính mình ở trong tình cảnh.

Gả cho ta?

Tựa như người Tiêu Phong hỏi chính là nàng.

Sao có thể như vậy, ta...

Cô gái áo trắng biểu tình phức tạp.

Nha hoàn ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?

Cô gái áo trắng sắc mặt khó xem khoát tay nói:

- Ta không sao!

Trước giờ chưa từng có, cô gái áo trắng sử dụng "Nhĩ Tâm Thông" thường là quan sát từ góc độ kẻ thứ ba, nhưng giờ phút này nàng cảm giác như mình thay thế nhân vật Lăng Tuyết vậy, cảm giác hết sức chân thật.

"Tại sao lại như vậy chứ?" cô gái áo trắng nhíu mày suy tư.

Trăm hoa rơi, như bông tuyết rơi đầy thảo nguyên.

Khắp cùng trời cuối đất đều là thế giới hoa, thật như cổ tích.

Mãi đến khi sắc trời dần tối.

Tiêu Phong và Lăng Tuyết chậm rãi ngồi cùng một chỗ.

Xung quanh đều là hoa hồng, nhưng trời tối xuông thì dần toàn bộ hoa lập tức biến mất.

Vèo!

Bỗng nhiên xuất hiện một ngọn nến to

Vèo!

Vèo!

Ngày càng nhiều ngọn nến, chớp mắt đầy khắp thảo nguyên. Ngồi trên tiểu sơn phá nhìn bốn phương tám hướng vô số ngọn lửa như sao đầy trời, trong buổi tối xinh đẹp yêu diễm.

Lăng Tuyết cầm lên một ngọn nến, ánh mắt mông lung:

- Đây là biểu tuợng gì vậy?

Tiêu Phong dịu giọng nói:

- Ngọn nến là sinh mệnh của chúng ta, ngọn lửa là tình cảm của chúng ta, đây là chúc phúc cho tình cảm chúng ta vĩnh viễn tỏa sáng, nóng cháy, mãi đến cuối sinh mệnh, ngọn nến đã hết mới thôi. Đời này ta sẽ cẩn thận sự cho ngọn lửa này mãi mãi không bao giờ tắt.

- Thiếp rất hạnh phúc !

Lăng Tuyết chậm rãi tựa vào ngực Tiêu Phong.

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Đột nhiên, vô số ngọn nến chậm rãi bay lên, vô tận cánh hoa cũng bay lên trời, thậm chí tuyết bên dưới cánh hoa cũng bay lên, dần tụ lại ở bầu trời phía xa.

Mơ hồ như có rất nhiều người đang cùng nhau thi pháp, nhưng Lăng Tuyết phớt lờ họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook