Chương 156: kí khế ước cùng hổ nhỏ
Snake
11/08/2019
Ầm ầm!
Lĩnh vực của chư tiên nổ tung, đoạn sơn lắc lư kịch liệt.
Các cường giả tập trung tinh thần.
Vèo!
Cùng với đoạn sơn rung rinh, khí thế cực kỳ cường đại phát ra.
Mộ Dung Phụng giật mình kêu lên:
- Ôi, tổ cha nó, phong ấn cái thứ gì vậy? Khủng bố như vậy?
Hơi thở tỏa ra, tu giả nhân tộc còn đỡ chút, tuy bị khí thế mạnh mẽ đè ép nhưng đa số kích động, phong ấn mở, báu vật bên trong sắp hiện ra.
Bên kia, cường giả yêu tộc biến sắc mặt.
- Chủ thượng, chính là hơi thở này, là hơi thở này! Quá khủng bố, đây là chuyên môn trị yêu tộc ta?
- Chủ thượng, nhiều thuộc hạ của ta không chịu nổi, không thể nhúc nhích, chỉ mấy đại yêu Hư cảnh như chúng ta là còn đỡ chút.
............
......
...
Đám đại yêu sắc mặt khó coi lên tiếng.
Báu vật rất cường đại nhưng cái này quá không bình đẳng, tại sao áp chế yêu tộc càng lớn hơn?
Chỉ có Yêu Thiên Vương là siết chặt nắm tay, mắt lóe tia sáng hưng phấn.
Ầm ầm!
Trên đoạn sơn có nhiều người lui ra, ban đầu một trăm lẻ tám cánh cửa biến mất, hình như lối ra lại mất đi.
Một tầng cấm chế bị phá thì một tầng khác mở ra.
Đoạn sơn núi sụp hơn phân nửa, trầm sâu trăm trượng.
Sau trăm trượng thì ánh sáng vàng tỏa sáng khắp nơi, đỉnh đoạn sơn có một đại đao ánh vàng rực rỡ cao trăm trượng.
Trên đại đao nhô lên hai chữ to chói lọi 'Trảm Yêu'.
Nhan Tử ngạc nhiên hỏi:
- Trảm Yêu?
Lại một đại yêu ngạc nhiên hỏi:
- Trảm Yêu đao? Đây là tiên khí chuyên môn đối phó yêu tộc ta?
Yêu Thiên Vương kích động nói:
- Tiên khí, đúng là tiên khí, còn không phải là tiên khí bình thường. Ta có thể cảm nhận được, cảm giác nó rất mạnh.
Ầm ầm!
Thật nhiều đá vụn bay bềnh bồng, dườnng hư bị khí thế của kim đao trăm trượng nâng lên.
Mọt người đàn ông áo tím cung kính nói:
- Thánh tử, thứ bị phong ấn bên trong quả nhiên cường đại, thanh Trảm Yêu đạo này có khí thế qua mạnh, ta cảm thấy chỉ có bổn mệnh chí bảo của ba vị đạo quân chúng ta mới có thể so cùng nó.
Quang Minh thánh tử mắt sáng lên:
- Chí bảo của đạo quân?
Ầm!
Quang Minh thánh tử lập tức bya lên trời.
Ầm ầm!
Phía sau lưng Quang Minh thánh tử đám cao thủ ra tay, bảo vệ gã xông hướng Trảm Yêu đao.
Yêu Thiên Vương hừ lạnh:
- Hừ!
Yêu Thiên Vương cất bước vọt ra, đám đại yêu xung phong theo, nhanh chóng hướng đến Trảm Yêu đao.
Người chưa đến thì mặt Yêu Thiên Vương đã dữ tợn, hai tay thành đấm đánh hướng Quang Minh thánh tử.
Ầm!
Trong không gian bỗng xuất hiện một năm đấm vàng cỡ trăm trượng, nắm đấm chính là bàn tay của Yêu Thiên Vương, một đấm mạnh đập vào phía đối diện
Nắm đấm vàng trăm trượng chưa đến mà gió đã thổi vù vù.
- A!
Một số tu giả tu vi yếu bị hất văng ra, miệng hộc máu, mắt lộ kinh sợ.
Quang Minh thánh tử cũng biến sắc mặt.
- A!
Quang Minh thánh tử vung tay một chưởng đánh ra, không trung xuất hiện một bàn tay vàng trăm trượng.
Ầm!
Chưởng quyền chạm nhau, phát ra tiếng trầm đục điếc tai.
Ầm!
Ầm!
Mười ngọn núi bên ngoài bị lan tới, đỉnh núi nổ tung.
Các tu giả tu vi yếu đều hồ máu, ánh mắt kinh sợ.
Uy lực của Hư cảnh cực mạnh, chỉ là dư âm đã chấn mọi người hộc máu, quá cường đại.
Yêu Thiên Vương ánh mắt sắc bén nói:
- Không tiếc mọi cái giá, giành lấy Trảm Yêu đao!
Quang Minh thánh tử ánh mắt hung tợn nói:
- Trảm Yêu đao là của ta, đừng hòng có ai lấy được!
Hai người không nhường nhau, các cường giả thuộc hai hai bên đều ra tay.
Ầm!
Trùng kích cường đại khiến xung quanh dấy lên bão tố ngập trời.
Mộ Dung Phụng vội chạy trốn:
- Má ơi, có còn là người không vậy?
Không chỉ là Mộ Dung Phụng rất nhiều người yếu đều trốn khỏi hiện trường, chạy ra ngoài sương dày.
Đoạt? Đoạt cái quái gì!
Dư âm cuộc chiến đấu của cường giả Hư cảnh sắp đánh chết mình, nói gì đến cướp?
Ai nấy miệng hộc máu, liên tục lao ra khỏi sương mù, chạy đi càng xa.
Cùng lúc đó, sương dày quay quanh trung tâm bị trùng kích mạnh mẽ lăn cuồn cuộn.
Một ao đầm, mặt đất khẽ rung động.
phong thủy sư mặc áo đen, Hạ Hầu Ân hiện đang lạnh lùng nhìn tu giả chạy trốn lung tung.
Hạ Hầu Ân thản nhiên nói:
- Sắp ra rồi sao?
Hạ Hầu Ân ngón tay bắt ấn quái dị, miệng lầm bầm chú ngữ không ai nghe hiểu.
Cùng với chú ngữ Hạ Hầu Ân niệm ra, âm khí xung quanh càng lúc càng đậm, khô lâu ở các ao đầm chậm rãi đứng dậy.
Tiêu Phong giết chết người trong suốt xong nháy mắt vọt hướng một cánh cửa.
Bởi vì Tiêu Phong hiểu đây chính là cánh cửa đi thông bên trong, hơn nữa cửa rất nhanh đóng lại.
Vèo!
Bước vào trong, Tiêu Phong đứng ở đường hầm tối đen khi bước vào nơi này cảm giác lãnh lẽo xông vào tâm can như ngàn vạn mũi dao đâm vào lòng nhói buốt. Rất nhanh, Tiêu Phong đi qua đường hầm, xuất hiện ở một đại sảnh khung cảnh dần sáng lên và rộng rãi hơn nhiều
Khắp mọi nơi được bao bọc bởi ánh sáng trắng của các viên dạ minh châu to lớn. Nhẹ nhàng phản chiếu lên cách bức tường xung quanh tạo thành khúc xạ rất đẹp mắt.
Trong đại sảnh đang có một đao nhẫn to lớn.
Đao nhẫn đầu đụng nóc, dưới cắm vào một tế đài to lớn, trên đao toát ra hơi thở hủy diệt.
Tiêu Phong hít sâu, nói:
- Đúng là nó rồi, giống như tiên nhân huyệt kiếp trước, chẳng qua lúc trước trấn áp tiên nhân huyệt là thanh tiên kiếm, còn trấn áp tiên mộ này lại là một thanh kim đao.
Tiêu Phong nhìn xung quanh, có nhiều hốc hình vuông, trong mỗi ngăn viết ký hiệu kỳ quái, phủ kín đại sảnh.
Tiêu Phong nhíu chặt chân mày:
- Đại Cửu Cung mê trận? Giống như kiếp trước... Tiên mộ tại sao có cách cục giống y nhau? Phàm nhân huyệt mỗi người mỗi khác, nhưng hai huyệt này giống y đúc, không lẽ có liên hệ gì?
Mặc dù khó hiểu nhưng Tiêu Phong vẫn đi tới đi lui dọc theo các ngăn.
Tiêu Phong đi vòng đại sảnh, vòng qua các ngăn đặc biệt. Tiêu Phong xuyên qua một nén nhang, đứng lại ở một ngăn đặc biệt.
Vèo!
Mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Tiêu Phong lập tức nhảy vào trong đó.
Bịch!
Rất nhanh, Tiêu Phong đáp xuống đất, nhưng bên trên cái hố đã biến mất.
Chỗ mới này giống như một sơn động lớn.
Nhưng mặt đất phát ra ánh sáng, như là một vòng tròn trăm trượng, trong suốt, là vòng tròn thủy tinh nhưng phát ra ánh sáng lấp lánh tựa pha Lê.
Bên trong vòng tròn trong suốt có từng con tiểu long trắng lượn lờ bên trong.suy nghĩ một hồi chân mày hơi nhíu lại thể hiện sự khó hiểu mới trầm ngâm thốt lên:
- Đây là cái gì? Huyệt kiếp trước không có!
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn vòng tròn trong suốt dưới chân đến ngây người .
Dù không biết nhưng Tiêu Phong cảm nhận được nó bất phàm, tiếc là thứ này quá lớn, hắn không thể rinh nó đi.
Rất nhanh, Tiêu Phong không chú ý đến vòng tròn trong suốt nữa mà nhìn chính giữa sơn động, có một quan tài thanh Ngọc to lớn.
Quan tài thanh Ngọc dài mười trượng, tương đương với mười tầng lầu dựng thẳng.
Bên ngoài quan tài không có bao nhiêu phù văn hoa hòe, trên nắp quan tài chỉ có bốn chữ.
Táng Thiên Đồng Quan!
Tiêu Phong lộ nụ cười quái dị.
- Táng Thiên Đồng Quan?
Tiêu Phong tiến tới trước, dùng tay sờ quan tài cảm nhận,hít sâu, nói:
- báu vật ở tiên mộ kiếp trước đều nằm trong quan tài, trong quan tài này chắc sẽ không làm ta thất vọng.
Ầm ầm!
Tiêu Phong đẩy nắp quan tài, dùng sức chậm rãi đẩy ra được.
Nắp quan tài bị đẩy ra, có khí thế quang dã ập vào mặt.
Tiêu Phong hồi hộp nhìn chằm chằm.
Trong quan tài đang nằm một con cọp trắng.
Bạch hổ nằm nghiêng, không nhúc nhích, nhưng dù nó chết thì cái xác tỏa ra khí hoang dã khiến người hoảng loạn.
Tiêu Phong trầm ngâm nói:
- Giống như kiếp trước, lúc đó trong quan tài nằm một tiên nhân, chỗ này thì nằm một yêu tiên? Quan tài mở ra, không qua ba ngày bạch hổ sẽ tan theo gió.
Bùm!
Tiêu Phong nhảy vào trong quan tài định lục tìm bốn phía.
Ùng ục ục!
Bỗng một thanh âm quái dị vang lên. Tiêu Phong con ngươi co rút nhìn bạch hổ.
Bụng bạch hổ đang nhúc nhích?
Bụng nhúc nhích? Tiêu Phong biến sắc mặt, không lẽ bạch hổ còn sống?
Tiêu Phong cẩn thận kiểm tra một chút, xác định bạch hổ thật sự đã chết, nhưng tại sao bụng nó nhúc nhích?
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn cái bụng mấp máy, dường như trong bụng có thứ gì, thứ đó từ từ di chuyển, từ bụng lên ngực, dần đi đến cổ họng.
Tiêu Phong nắm Ngọc Đế kiếm, biểu tình cảnh giác.
Dần dần miệng bạch hổ nhúc nhích, hình như có thứ gì sắp chui ra khỏi miệng nó.
Tiêu Phong dùng Ngọc Đế kiếm nhẹ gẩy.
Mồm hổ mở ra, từ bên trong lăn ra một vật bầy nhầy.
Vật thể tròn tròn cỡ hai nắm tay, toàn thân đẫm máu, run bần bật, là con hổ con
Hổ con như mới sinh ra, người run lẩy bẩy, quái dị đội một cái Mũ vàng hình tròn.
Hổ con đội mũ vàng?
Hổ con đáng thương kêu lên:
- ngào ...
Tiêu Phong biểu tình cực kỳ quái dị, hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng chưa từng tưởng tượng trong xác bạch hổ bò ra một con hổ con .
Tiêu Phong thử đi tới gần, vung tay bắt lấy hổ con đặt trong lòng bàn tay.
Hổ con dường như cực kỳ yếu ớt, cảm giác có người bắt lấy mình thì mở ra con mắt to tròn, mờ mịt nhìn Tiêu Phong.
Hổ con mê mang kêu lên:
- Ngào ...
Hổ con mờ mịt, Tiêu Phong càng không hiểu ra sao, tình huống gì đây?
Dường như hổ con rất thích Tiêu Phong, thân thể đẫm máu dụi lòng bàn tay của hắn, rồi bỗng cắn ngón tay hắn.
- A?
Tiêu Phong nét mặt sa sầm, định hất hổ con ra ngạc nhiên hỏi:
- Tộc khế? Đây là tộc khế của yêu thú?
Bởi vì cùng với hổ con cắn một miếng, chỗ ngón tay Tiêu Phong lóe ánh sáng vàng. Trong hư không đột nhiên xuất hiện một bánh xe mười trượng, trong vòng tròn là một hình vẽ con hổ khổng lồ, mãnh hổ màu trắng.
Bộ dạng con hổ giống y như xác bạch hổ trong quan tài.
Ngay sau đó, bên cạnh bạch hổ bỗng nhiên lại xuất hiện một hình người, hình Tiêu Phong. Vòng quay xoay tròn, bỗng nhập vào người hổ con.
Cùng lúc đó, hổ con tham lam hút ngón máu từ tay Tiêu Phong, uống khoảng chừng một chén trà mới thỏa mãn dừng lại.
- Ngào !
Hổ con yếu ớt kêu một tiếng rồi mệt mỏi thiếp ngủ.
- Tộc khế? Ngươi đến cùng có thân phận gì?
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn hổ con đã mê man.
- Ngào ...
Hổ con mê man dường như nói mớ phát ra tiếng ngào ngào dù nó hôn mê nhưng vẫn run rẩy, như là sợ hãi chuyện gì đó, hoặc là mơ thấy ác mộng.
Tiêu Phong quái dị nhìn hổ con bé xíu run rẩy trong lòng bàn tay mình:
- Tộc khế của yêu thú, chỉ có một số yêu thú có huyết mạch đẳng cấp cực cao mới có tư cách tộc khế. Một khí tộc khế thì thì trong người ta có uy lực huyết mạch của hổ con. Chủng tộc của hổ con chỉ cần là huyết mạch đẳng cấp thấp hơn nó sẽ không dám khó xử ta. Ta thậm chí có thể thông qua bí pháp gọi ra hổ con này.
Tiêu Phong nhíu mày nhìn hổ con:
- Tiếc là ta còn chưa biết cách kêu gọi. Tại sao ngươi chọn ta? Không lẽ vì khiến ta mang ngươi ra ngoài sao?
Tiêu Phong hít sâu, nói:
- Yên tâm đi, cho dù không có tộc khế thì ta cũng sẽ mang ngươi ra ngoài. Dù kiếp trước không ký kết tộc khế nào nhưng quốc thú của ta chính là 'Hổ', ngươi cùng hổ tộc có liên quan, đương nhiên ta sẽ không mặc kệ.
Bùm!
Tiêu Phong nhảy ra khỏi Táng Thiên Đồng Quan, ngẫm nghĩ, đẩy trở lại nắp quan tài.
Ầm ầm!
Nắp quan tài đậy lại như cũ.
Tiêu Phong nheo mắt nhìn Táng Thiên Đồng Quan.
Tiêu Phong khẽ thở dài nói:
- Táng Thiên Đồng Quan này cũng là báu vật hiếm có, đáng tiếc, đáng tiếc giờ phút này ta lại lấy không được. Nhẫn trữ vật đã giao cho Chu Thái Thiên nếu không thì….
Tiêu Phong đi tới mép sơn động, một tay ôm hổ con, một tay rút ra Ngọc Đế kiếm.
Ngọc Đế kiếm bỗng nhiên chém xuống.
Ầm!
Vách tường không để lại chút ấn ký, Tiêu Phong bị lực phản chấn hơi lùi lại.
Tiêu Phong nhíu mày nói:
- Xung quanh còn bị trấn áp, chưa phải lúc ra ngoài.
Lĩnh vực của chư tiên nổ tung, đoạn sơn lắc lư kịch liệt.
Các cường giả tập trung tinh thần.
Vèo!
Cùng với đoạn sơn rung rinh, khí thế cực kỳ cường đại phát ra.
Mộ Dung Phụng giật mình kêu lên:
- Ôi, tổ cha nó, phong ấn cái thứ gì vậy? Khủng bố như vậy?
Hơi thở tỏa ra, tu giả nhân tộc còn đỡ chút, tuy bị khí thế mạnh mẽ đè ép nhưng đa số kích động, phong ấn mở, báu vật bên trong sắp hiện ra.
Bên kia, cường giả yêu tộc biến sắc mặt.
- Chủ thượng, chính là hơi thở này, là hơi thở này! Quá khủng bố, đây là chuyên môn trị yêu tộc ta?
- Chủ thượng, nhiều thuộc hạ của ta không chịu nổi, không thể nhúc nhích, chỉ mấy đại yêu Hư cảnh như chúng ta là còn đỡ chút.
............
......
...
Đám đại yêu sắc mặt khó coi lên tiếng.
Báu vật rất cường đại nhưng cái này quá không bình đẳng, tại sao áp chế yêu tộc càng lớn hơn?
Chỉ có Yêu Thiên Vương là siết chặt nắm tay, mắt lóe tia sáng hưng phấn.
Ầm ầm!
Trên đoạn sơn có nhiều người lui ra, ban đầu một trăm lẻ tám cánh cửa biến mất, hình như lối ra lại mất đi.
Một tầng cấm chế bị phá thì một tầng khác mở ra.
Đoạn sơn núi sụp hơn phân nửa, trầm sâu trăm trượng.
Sau trăm trượng thì ánh sáng vàng tỏa sáng khắp nơi, đỉnh đoạn sơn có một đại đao ánh vàng rực rỡ cao trăm trượng.
Trên đại đao nhô lên hai chữ to chói lọi 'Trảm Yêu'.
Nhan Tử ngạc nhiên hỏi:
- Trảm Yêu?
Lại một đại yêu ngạc nhiên hỏi:
- Trảm Yêu đao? Đây là tiên khí chuyên môn đối phó yêu tộc ta?
Yêu Thiên Vương kích động nói:
- Tiên khí, đúng là tiên khí, còn không phải là tiên khí bình thường. Ta có thể cảm nhận được, cảm giác nó rất mạnh.
Ầm ầm!
Thật nhiều đá vụn bay bềnh bồng, dườnng hư bị khí thế của kim đao trăm trượng nâng lên.
Mọt người đàn ông áo tím cung kính nói:
- Thánh tử, thứ bị phong ấn bên trong quả nhiên cường đại, thanh Trảm Yêu đạo này có khí thế qua mạnh, ta cảm thấy chỉ có bổn mệnh chí bảo của ba vị đạo quân chúng ta mới có thể so cùng nó.
Quang Minh thánh tử mắt sáng lên:
- Chí bảo của đạo quân?
Ầm!
Quang Minh thánh tử lập tức bya lên trời.
Ầm ầm!
Phía sau lưng Quang Minh thánh tử đám cao thủ ra tay, bảo vệ gã xông hướng Trảm Yêu đao.
Yêu Thiên Vương hừ lạnh:
- Hừ!
Yêu Thiên Vương cất bước vọt ra, đám đại yêu xung phong theo, nhanh chóng hướng đến Trảm Yêu đao.
Người chưa đến thì mặt Yêu Thiên Vương đã dữ tợn, hai tay thành đấm đánh hướng Quang Minh thánh tử.
Ầm!
Trong không gian bỗng xuất hiện một năm đấm vàng cỡ trăm trượng, nắm đấm chính là bàn tay của Yêu Thiên Vương, một đấm mạnh đập vào phía đối diện
Nắm đấm vàng trăm trượng chưa đến mà gió đã thổi vù vù.
- A!
Một số tu giả tu vi yếu bị hất văng ra, miệng hộc máu, mắt lộ kinh sợ.
Quang Minh thánh tử cũng biến sắc mặt.
- A!
Quang Minh thánh tử vung tay một chưởng đánh ra, không trung xuất hiện một bàn tay vàng trăm trượng.
Ầm!
Chưởng quyền chạm nhau, phát ra tiếng trầm đục điếc tai.
Ầm!
Ầm!
Mười ngọn núi bên ngoài bị lan tới, đỉnh núi nổ tung.
Các tu giả tu vi yếu đều hồ máu, ánh mắt kinh sợ.
Uy lực của Hư cảnh cực mạnh, chỉ là dư âm đã chấn mọi người hộc máu, quá cường đại.
Yêu Thiên Vương ánh mắt sắc bén nói:
- Không tiếc mọi cái giá, giành lấy Trảm Yêu đao!
Quang Minh thánh tử ánh mắt hung tợn nói:
- Trảm Yêu đao là của ta, đừng hòng có ai lấy được!
Hai người không nhường nhau, các cường giả thuộc hai hai bên đều ra tay.
Ầm!
Trùng kích cường đại khiến xung quanh dấy lên bão tố ngập trời.
Mộ Dung Phụng vội chạy trốn:
- Má ơi, có còn là người không vậy?
Không chỉ là Mộ Dung Phụng rất nhiều người yếu đều trốn khỏi hiện trường, chạy ra ngoài sương dày.
Đoạt? Đoạt cái quái gì!
Dư âm cuộc chiến đấu của cường giả Hư cảnh sắp đánh chết mình, nói gì đến cướp?
Ai nấy miệng hộc máu, liên tục lao ra khỏi sương mù, chạy đi càng xa.
Cùng lúc đó, sương dày quay quanh trung tâm bị trùng kích mạnh mẽ lăn cuồn cuộn.
Một ao đầm, mặt đất khẽ rung động.
phong thủy sư mặc áo đen, Hạ Hầu Ân hiện đang lạnh lùng nhìn tu giả chạy trốn lung tung.
Hạ Hầu Ân thản nhiên nói:
- Sắp ra rồi sao?
Hạ Hầu Ân ngón tay bắt ấn quái dị, miệng lầm bầm chú ngữ không ai nghe hiểu.
Cùng với chú ngữ Hạ Hầu Ân niệm ra, âm khí xung quanh càng lúc càng đậm, khô lâu ở các ao đầm chậm rãi đứng dậy.
Tiêu Phong giết chết người trong suốt xong nháy mắt vọt hướng một cánh cửa.
Bởi vì Tiêu Phong hiểu đây chính là cánh cửa đi thông bên trong, hơn nữa cửa rất nhanh đóng lại.
Vèo!
Bước vào trong, Tiêu Phong đứng ở đường hầm tối đen khi bước vào nơi này cảm giác lãnh lẽo xông vào tâm can như ngàn vạn mũi dao đâm vào lòng nhói buốt. Rất nhanh, Tiêu Phong đi qua đường hầm, xuất hiện ở một đại sảnh khung cảnh dần sáng lên và rộng rãi hơn nhiều
Khắp mọi nơi được bao bọc bởi ánh sáng trắng của các viên dạ minh châu to lớn. Nhẹ nhàng phản chiếu lên cách bức tường xung quanh tạo thành khúc xạ rất đẹp mắt.
Trong đại sảnh đang có một đao nhẫn to lớn.
Đao nhẫn đầu đụng nóc, dưới cắm vào một tế đài to lớn, trên đao toát ra hơi thở hủy diệt.
Tiêu Phong hít sâu, nói:
- Đúng là nó rồi, giống như tiên nhân huyệt kiếp trước, chẳng qua lúc trước trấn áp tiên nhân huyệt là thanh tiên kiếm, còn trấn áp tiên mộ này lại là một thanh kim đao.
Tiêu Phong nhìn xung quanh, có nhiều hốc hình vuông, trong mỗi ngăn viết ký hiệu kỳ quái, phủ kín đại sảnh.
Tiêu Phong nhíu chặt chân mày:
- Đại Cửu Cung mê trận? Giống như kiếp trước... Tiên mộ tại sao có cách cục giống y nhau? Phàm nhân huyệt mỗi người mỗi khác, nhưng hai huyệt này giống y đúc, không lẽ có liên hệ gì?
Mặc dù khó hiểu nhưng Tiêu Phong vẫn đi tới đi lui dọc theo các ngăn.
Tiêu Phong đi vòng đại sảnh, vòng qua các ngăn đặc biệt. Tiêu Phong xuyên qua một nén nhang, đứng lại ở một ngăn đặc biệt.
Vèo!
Mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Tiêu Phong lập tức nhảy vào trong đó.
Bịch!
Rất nhanh, Tiêu Phong đáp xuống đất, nhưng bên trên cái hố đã biến mất.
Chỗ mới này giống như một sơn động lớn.
Nhưng mặt đất phát ra ánh sáng, như là một vòng tròn trăm trượng, trong suốt, là vòng tròn thủy tinh nhưng phát ra ánh sáng lấp lánh tựa pha Lê.
Bên trong vòng tròn trong suốt có từng con tiểu long trắng lượn lờ bên trong.suy nghĩ một hồi chân mày hơi nhíu lại thể hiện sự khó hiểu mới trầm ngâm thốt lên:
- Đây là cái gì? Huyệt kiếp trước không có!
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn vòng tròn trong suốt dưới chân đến ngây người .
Dù không biết nhưng Tiêu Phong cảm nhận được nó bất phàm, tiếc là thứ này quá lớn, hắn không thể rinh nó đi.
Rất nhanh, Tiêu Phong không chú ý đến vòng tròn trong suốt nữa mà nhìn chính giữa sơn động, có một quan tài thanh Ngọc to lớn.
Quan tài thanh Ngọc dài mười trượng, tương đương với mười tầng lầu dựng thẳng.
Bên ngoài quan tài không có bao nhiêu phù văn hoa hòe, trên nắp quan tài chỉ có bốn chữ.
Táng Thiên Đồng Quan!
Tiêu Phong lộ nụ cười quái dị.
- Táng Thiên Đồng Quan?
Tiêu Phong tiến tới trước, dùng tay sờ quan tài cảm nhận,hít sâu, nói:
- báu vật ở tiên mộ kiếp trước đều nằm trong quan tài, trong quan tài này chắc sẽ không làm ta thất vọng.
Ầm ầm!
Tiêu Phong đẩy nắp quan tài, dùng sức chậm rãi đẩy ra được.
Nắp quan tài bị đẩy ra, có khí thế quang dã ập vào mặt.
Tiêu Phong hồi hộp nhìn chằm chằm.
Trong quan tài đang nằm một con cọp trắng.
Bạch hổ nằm nghiêng, không nhúc nhích, nhưng dù nó chết thì cái xác tỏa ra khí hoang dã khiến người hoảng loạn.
Tiêu Phong trầm ngâm nói:
- Giống như kiếp trước, lúc đó trong quan tài nằm một tiên nhân, chỗ này thì nằm một yêu tiên? Quan tài mở ra, không qua ba ngày bạch hổ sẽ tan theo gió.
Bùm!
Tiêu Phong nhảy vào trong quan tài định lục tìm bốn phía.
Ùng ục ục!
Bỗng một thanh âm quái dị vang lên. Tiêu Phong con ngươi co rút nhìn bạch hổ.
Bụng bạch hổ đang nhúc nhích?
Bụng nhúc nhích? Tiêu Phong biến sắc mặt, không lẽ bạch hổ còn sống?
Tiêu Phong cẩn thận kiểm tra một chút, xác định bạch hổ thật sự đã chết, nhưng tại sao bụng nó nhúc nhích?
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn cái bụng mấp máy, dường như trong bụng có thứ gì, thứ đó từ từ di chuyển, từ bụng lên ngực, dần đi đến cổ họng.
Tiêu Phong nắm Ngọc Đế kiếm, biểu tình cảnh giác.
Dần dần miệng bạch hổ nhúc nhích, hình như có thứ gì sắp chui ra khỏi miệng nó.
Tiêu Phong dùng Ngọc Đế kiếm nhẹ gẩy.
Mồm hổ mở ra, từ bên trong lăn ra một vật bầy nhầy.
Vật thể tròn tròn cỡ hai nắm tay, toàn thân đẫm máu, run bần bật, là con hổ con
Hổ con như mới sinh ra, người run lẩy bẩy, quái dị đội một cái Mũ vàng hình tròn.
Hổ con đội mũ vàng?
Hổ con đáng thương kêu lên:
- ngào ...
Tiêu Phong biểu tình cực kỳ quái dị, hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng chưa từng tưởng tượng trong xác bạch hổ bò ra một con hổ con .
Tiêu Phong thử đi tới gần, vung tay bắt lấy hổ con đặt trong lòng bàn tay.
Hổ con dường như cực kỳ yếu ớt, cảm giác có người bắt lấy mình thì mở ra con mắt to tròn, mờ mịt nhìn Tiêu Phong.
Hổ con mê mang kêu lên:
- Ngào ...
Hổ con mờ mịt, Tiêu Phong càng không hiểu ra sao, tình huống gì đây?
Dường như hổ con rất thích Tiêu Phong, thân thể đẫm máu dụi lòng bàn tay của hắn, rồi bỗng cắn ngón tay hắn.
- A?
Tiêu Phong nét mặt sa sầm, định hất hổ con ra ngạc nhiên hỏi:
- Tộc khế? Đây là tộc khế của yêu thú?
Bởi vì cùng với hổ con cắn một miếng, chỗ ngón tay Tiêu Phong lóe ánh sáng vàng. Trong hư không đột nhiên xuất hiện một bánh xe mười trượng, trong vòng tròn là một hình vẽ con hổ khổng lồ, mãnh hổ màu trắng.
Bộ dạng con hổ giống y như xác bạch hổ trong quan tài.
Ngay sau đó, bên cạnh bạch hổ bỗng nhiên lại xuất hiện một hình người, hình Tiêu Phong. Vòng quay xoay tròn, bỗng nhập vào người hổ con.
Cùng lúc đó, hổ con tham lam hút ngón máu từ tay Tiêu Phong, uống khoảng chừng một chén trà mới thỏa mãn dừng lại.
- Ngào !
Hổ con yếu ớt kêu một tiếng rồi mệt mỏi thiếp ngủ.
- Tộc khế? Ngươi đến cùng có thân phận gì?
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn hổ con đã mê man.
- Ngào ...
Hổ con mê man dường như nói mớ phát ra tiếng ngào ngào dù nó hôn mê nhưng vẫn run rẩy, như là sợ hãi chuyện gì đó, hoặc là mơ thấy ác mộng.
Tiêu Phong quái dị nhìn hổ con bé xíu run rẩy trong lòng bàn tay mình:
- Tộc khế của yêu thú, chỉ có một số yêu thú có huyết mạch đẳng cấp cực cao mới có tư cách tộc khế. Một khí tộc khế thì thì trong người ta có uy lực huyết mạch của hổ con. Chủng tộc của hổ con chỉ cần là huyết mạch đẳng cấp thấp hơn nó sẽ không dám khó xử ta. Ta thậm chí có thể thông qua bí pháp gọi ra hổ con này.
Tiêu Phong nhíu mày nhìn hổ con:
- Tiếc là ta còn chưa biết cách kêu gọi. Tại sao ngươi chọn ta? Không lẽ vì khiến ta mang ngươi ra ngoài sao?
Tiêu Phong hít sâu, nói:
- Yên tâm đi, cho dù không có tộc khế thì ta cũng sẽ mang ngươi ra ngoài. Dù kiếp trước không ký kết tộc khế nào nhưng quốc thú của ta chính là 'Hổ', ngươi cùng hổ tộc có liên quan, đương nhiên ta sẽ không mặc kệ.
Bùm!
Tiêu Phong nhảy ra khỏi Táng Thiên Đồng Quan, ngẫm nghĩ, đẩy trở lại nắp quan tài.
Ầm ầm!
Nắp quan tài đậy lại như cũ.
Tiêu Phong nheo mắt nhìn Táng Thiên Đồng Quan.
Tiêu Phong khẽ thở dài nói:
- Táng Thiên Đồng Quan này cũng là báu vật hiếm có, đáng tiếc, đáng tiếc giờ phút này ta lại lấy không được. Nhẫn trữ vật đã giao cho Chu Thái Thiên nếu không thì….
Tiêu Phong đi tới mép sơn động, một tay ôm hổ con, một tay rút ra Ngọc Đế kiếm.
Ngọc Đế kiếm bỗng nhiên chém xuống.
Ầm!
Vách tường không để lại chút ấn ký, Tiêu Phong bị lực phản chấn hơi lùi lại.
Tiêu Phong nhíu mày nói:
- Xung quanh còn bị trấn áp, chưa phải lúc ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.