Chương 70: mạnh mẽ tiến vào Việt Kinh
Snake
08/08/2019
Việt Kinh, bên trong một phủ đệ to lớn.
Một người đàn ông mặc hoa bào xuyên qua tầng tầng lớp lớp hành lang, vội vàng chạy về phía một cái đại sảnh.
Cửa đại sảnh có vài người hầu, lập tức xúm lại.
- Đại nhân, khách đang chờ ở phòng khách chính, tuy vậy cử chỉ lại cực kỳ ngạo mạn. Tiểu nhân...!
Người hầu dẫn đầu tiến lên bẩm báo.
- Câm mồm, không được vô lễ!
Người đàn ông mặc hoa bào trừng mắt.
- Vâng!
Hạ nhân giật bắn người, lập tức không dám nói thêm điều gì .
- Tất cả mọi người lui ra ngoài, không được quấy rầy ta cùng khách quý!
Người đàn ông mặc hoa bào trầm giọng phân phó.
- Vâng!
Một đám hạ nhân lập tức rút đi.
Người đàn ông mặc hoa bào sửa sang lại quần áo, lúc này mới bước vào đại sảnh.
Lúc này trong đại sảnh, có một người con gái mặc đồ trắng đang ngồi chờ, đầu đội một chiếc nón rộng vành bằng lụa trắng. Dù không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng áo trắng tôn lên thân hình, khiến nàng cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng lại mặc một bộ quần áo màu trắng trang nhã, khiến cho sự tao nhã và yêu mị cùng tồn tại, rất có lực đánh mạnh vào thị giác.
Mặc dù chưa có vén mũ rộng vành lên, nhưng chỉ cần ngoại hình này, đã có thể làm cho vô số nam nhân phát sốt.
- Trường Thanh, bái kiến Đại tiểu thư!
Thần sắc người đàn ông mặc hoa bào không có một tia khinh nhờn, mà chỉ có tôn kính.
Cô gái đặt ly trà đang cầm trong tay xuống. Nhẹ nhàng vén mũ rộng vành lên.
Mũ rộng vành hất lên, một gương mặt tuyệt mỹ lộ ra, da trắng như tuyết, lông mày mịn như liễu, đôi môi tinh tế cái mũi tinh xảo, cái cổ trắng ngọc thon dài phối hợp nốt ruồi mỹ nhân ở đuôi mắt trái, khiến cho ai liếc qua cũng không tự chủ sinh ra một ham muốn dục vọng không thể kìm chế.
Hai con mắt tựa băng sương , dường như không vướng chút tâm tình nào trong đó.
- Trường Thanh, ngắn ngủi mấy năm, ngươi cũng đã trở thành Tể tướng của Việt quốc rồi sao? Làm không tệ!
Cô gái chậm rãi chớp hàng mi dài cong vút khẽ mỉm cười nói.
Thanh âm cực kỳ bình thản của nàng ngân lên cực kỳ rung động lòng người . Mặc dù trong lòng Trường Thanh còn có trong lòng, cũng có chút ngẩn ngơ.
- Đại tiểu thư quá khen, chỉ là triều đình thế tục nhân gian mà thôi. Thuộc hạ đến đây đã mấy năm, há có thể trở thành tầm thường vô dụng?
Trường Thanh khiêm tốn đáp lại.
- Thế tục nhân gian? Ha ha, phụ thân phái mấy người các ngươi tiến vào triều đình nhân gian, thu thập các loại tin tức của triều đình, ngươi làm thế nào rồi?
Cô gái hỏi.
- Sự việc viện trưởng đã giao phó, Trường Thanh đương nhiên không dám quên. Các loại tin tức của triều đình phàm nhân này, thuộc hạ đã chỉnh lý thành sách, để Đại tiểu thư mang về thư viện, giao cho viện trưởng.
Trường Thanh trịnh trọng nói.
- Vậy là tốt rồi!
Cô gái gật đầu, thoả mãn nói.
- Đại tiểu thư, chúng ta tiến vào triều đình thế tục nhân gian, việc này đối với thư viện có ích sao?
Trường Thanh có chút khó hiểu hỏi lại.
Cô gái khe khẽ thở dài.
- Thiên hạ bốn thư viện lớn, 'Cự Lộc Thư Viện' chúng ta tuy là chân vạc của toàn bộ thiên hạ, nhưng đến cuối cùng thư viện cũng chỉ là vật làm nền cho các đại tông môn. Số mệnh đã đến tận cùng, không cách nào phát triển. Mặc dù không người nào dám xâm phạm, nhưng chung quy vẫn có cảm giác đang ăn nhờ ở đậu. Mỗi một kỳ đại hội Thiên Thụ, thực ra đều là làm con rối cho người khác. Một khi thiên hạ có loạn thế, thư viện ta chắc chắn đứng mũi chịu sào! Vì mưu cầu có thể tự bảo vệ mình mà không thể không tăng cường bản thân. Phụ thân đi khắp nơi tìm sách cổ trong thiên hạ. Rốt cục trong một cuốn sách cổ thời thượng cổ phát hiện ra đôi ba câu nói!
Cô gái trầm giọng.
- Sách cổ thời Thượng cổ?
- Đúng vậy. Mặc dù chỉ là đôi ba câu nói, nhưng lại khiến cho phụ thân tìm được một tia hi vọng, hi vọng mấy người các ngươi ở trong các triều tìm ra hy vọng làm cường thịnh thư viện!
Cô gái trịnh trọng nói.
- Đại tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định dốc hết sức lực!
Trường Thanh trịnh trọng hứa.
- Ừ. Ngươi ở Việt quốc thời gian qua, cảm thấy quốc gia này ra sao?
Cô gái hiếu kỳ hỏi.
- Có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Triều đình cũng có cái phức tạp của triều đình. Mượn Việt quốc mà nói, kỳ thật cũng tồn tại minh tranh, ám đấu, tiềm ẩn các thế lực phức tạp!
Trường Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
- A? Nói thử xem!
Cô gái cười hỏi.
- Thế lực thứ nhất, Tuyên đế, quốc gia chí tôn, hắn đứng đầu!
- Thứ hai, Lâm gia, nắm giữ ba thành quân lực của Việt quốc! Thậm chí, còn có chỗ nhìn không thấu.
- Hai phe này, đều có được quyền lợi lớn nhất, lực lượng nhiều nhất!
Trường Thanh thuyết minh.
- Ừ, còn gì nữa không?
Cô gái tiếp tục hỏi.
- Thứ ba, là một lão già đang nằm đợi chết!
- A?
- Lão tên Dịch thiên hàn, làm Thái Sư triều thứ ba, năng lực trác tuyệt. Chỉ có điều hiện giờ đã trở thành một lão già quắt queo, chín mươi hai tuổi, cách cái chết không xa! Sớm đã từ quan dưỡng lão ở nhà. Tuy nhiên môn sinh của người này lại trải rộng khắp cả Việt quốc, trong các thế lực lớn đều có môn sinh của lão. Mặc dù không có chút quyền thế nào, nhưng danh vọng rất lớn, không người nào có thể so sánh.
- A? lão già?
- Đúng, nếu lão còn trong triều, thuộc hạ làm sao mà có thể trong khoảng thời gian ngắn trở thành Tể tướng? Thuộc hạ đã tra qua tư liệu về lão. Cuộc đới người này có chút truyền kỳ. Lúc trai tráng chỉ là một kỳ thủ cờ vây thiên phú cao cường. Ngắn ngủi ba năm, đi khắp các danh gia Việt quốc, đánh bại mọi kỳ thủ nổi danh. Sau đó ra làm quan, phụ tá đời vua thứ ba, mở rộng bản đồ Yến quốc lên gấp đôi. Bảy mươi tuổi từ quan quy ẩn, không cho con cháu vào triều đình, chỉ cho con cháu theo thương nghiệp. Dưới sự chỉ đạo của lão, trong vòng có mười năm, đã trở thành nhà giàu nhất Việt quốc, giàu ngang một quốc gia."
- A? Người này có năng lực không nhỏ!
- Có năng lực không nhỏ, đáng tiếc, có một việc tiếc nuối mà cả đời lão không thể cải biến được!"
- Việc gì?
- Căn cốt. Căn cốt của Dịch Thiên Hàn cực kém. Thậm chí, năm xưa Việt quốc Tiêu Tuấn đã từng tìm đan dược của giới tu hành, nhưng cũng không thể tăng tốc độ tu hành của lão, tu hành chậm như rùa, căn cốt giống như rỉ đồng! Đáng tiếc!
- Đáng tiếc!
Cô gái cũng gật đầu.
- Đương nhiên, còn có một vài tiểu thế lực, tiểu gia tộc được trợ giúp bởi những người có chút danh vọng. Những thế lực này thuộc hạ sẽ không đề cập đến. Cuối cùng thuộc hạ muốn đề cập tới một người. Thân phận người này vô cùng đặc thù! Đại Việt quốc, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Tiêu Phong!
Trường Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tiêu Phong?
- Đúng vậy, người này được thừa hưởng danh vọng của cha hắn là Tiêu Tuấn. Cha hắn từng là Hoàng đế Việt quốc, sau đó gia nhập giới tu hành, hiện tại đã chết rồi. Hắn được kế thừa tước vị, địa vị ngang hàng với Việt đế. Đáng tiếc không quyền không thế, chỉ có một thân phận cao nhất!
Trường Thanh tiếc rẻ nói.
- Người này, ngươi đã tiếp xúc?
- Chưa từng.Tuy nhiên có điều khiến cho thuộc hạ có chút mê hoặc, năm nay mười tám tuổi, ẩn cấmhy đến các vùng núi rừng, vậy mà thời gian ngắn trước đây, đưa đến thi thể con trai trưởng của Lâm gia, và nửa thi thể Vương đạo sĩ cho Việt đế, không biết cố ý hay là vô tâm. Khó mà nói được!
- Cũng có người ngươi nhìn không thấu?
- Chưa nhìn thấy người, Trường Thanh thật sự không dám võ đoán!
Trường Thanh cười nói.
- Đạp đạp đạp đạp!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa, dường như phát ra trong khi đang đi ngang qua cửa Tướng phủ.
- Hả?
Trường Thanh nhướng mày.
- có chuyện gì sảy ra vậy ?
- Đại tiểu thư, hôm nay năm nước hội đàm, trong thành căn bản cấm cưỡi ngựa. Nhưng âm thanh này, dường như không ít!
Trường Thanh cau mày nói.
- Năm ngàn lẻ năm con!
Cô gái một câu liền báo ra số lượng.
- Nhĩ lực của Đại tiểu thư tốt thật, Trường Thanh bội phục!
Trường Thanh cười nói.
- Ta cũng chỉ là tính toán giỏi một chút mà thôi, ngươi đi hỏi một chút xem!
Cô gái cười phân phó.
- Được!
Trường Thanh ứng tiếng đáp lại.
- Người đâu!
Trường Thanh hướng mặt ra ngoài hô.
Rất nhanh, người hầu lúc trước chạy đến. Mà cô gái cũng đúng lúc đội nón rộng vành lên.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Trường Thanh hỏi.
- Chủ nhân, là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đã trở lại!
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
- Đúng vậy, trong nhà có một người hầu vừa đúng lúc ở chỗ cửa thành. Năm ngàn Hộ Quân doanh, hiện tại toàn bộ mặc cẩm bào hoa lệ, cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã, ngựa mạnh mẽ y phục đẹp, rất uy phong! Một người tiến lên trước, một thương phá hủy cửa thành, Năm ngàn người giục ngựa vào thành!
- A? Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Cô gái hiếu kỳ nói.
- Chính là Tiêu Phong mà tôi vừa mới đề cập tới! Con trai Tiêu Tuấn!
Trường Thanh giải thích.
- Con trai Tiêu Tuấn? Tiêu Tuấn? Đại hội Thiên Thụ năm xưa, hắn gặt hái được nhiều thứ ngoài ý muốn, một đời nhân kiệt, đáng tiếc! Tuy nhiên, người ta thường nói, cha nào con nấy. Đi, chúng ta đi nhìn xem!
Cô gái cười nói.
- Đại tiểu thư có hứng thú, vậy thì đi thôi!
Trường Thanh cười đáp.
------------
Việt Kinh, Hoàng cung, trong nội cung của Thái tử.
Thái tử Tiêu Bá Thanh, khoanh chân ngồi, nhắm mắt điều tức.
Đối diện, Độc Cô Kiếm Vương nhìn chằm chằm Tiêu Bá Thanh, thận trọng đốc thúc Tiêu Bá Thanh tu luyện.
- Tâm không tĩnh, làm sao mà luyện kiếm?
Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
Tiêu Bá Thanh chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Độc Cô Kiếm Vương nói:
- Sư tôn, hôm nay năm nước hội đàm, hai mươi năm một lần, ta có chút bận tâm về Phụ vương!
- Ngươi đã bước vào giới tu hành, thế gian trần tục sẽ không còn quan hệ gì với ngươi, còn lo lắng cái gì? Huống hồ, ba gã cung phụng cùng với ngươi tới Phong Thuỷ trận đều nuốt vào Long khí, tất cả dĩ nhiên đều là Tinh cảnh. Có bọn họ, ngươi không cần lo lắng?
Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
- Sư tôn nói rất đúng!
Tiêu Bá Thanh lông mày hơi giãn ra.
- Tên Độc Sư kia chạy trốn tới phụ cận nơi này dưỡng thương, ta có thể cảm giác được. Đợi ta giết chết hắn, lập tức mang ngươi tiến vào Độc Cô thế gia ta!
Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
- Sư tôn, Độc Sư đó là ai?
Tiêu Bá Thanh hiếu kỳ hỏi.
- Một tên Phong Thủy sư, đồng thời cũng chính là kẻ tử thù của vi sư!
Độc Cô Kiếm Vương trừng mắt trả lời.
- Tử thù?
Tiêu Bá Thanh gật nhẹ đầu.
- Báo!
Ngoài điện đột nhiên truyền đến một tiếng hô lo lắng.
Tiêu Bá Thanh nhìn qua Độc Cô Kiếm Vương, Độc Cô Kiếm Vương gật nhẹ đầu.
- Vào đi!
Tiêu Bá Thanh kêu lên.
Lập tức, một tên thị vệ lao vào.
- Bẩm báo Thái tử, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương hồi kinh, lại còn dẫn theo Hộ Quân doanh, mạnh mẽ xông vào Việt Kinh!
Thị vệ bẩm báo nói.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Độc Cô Kiếm Vương nghi ngờ nói.
- Sư tôn, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, chính là vị Vương thúc, lần trước trong trận người đã từng gặp qua, Tiêu Phong!
Tiêu Bá Thanh giải thích.
- Tiêu Phong?
Thần sắc Độc Cô Kiếm Vương hơi động. Lần gặp mặt vội vàng trước kia, Tiêu Phong để lại một ấn tượng sâu sắc cho hắn.
------------------
Việt Kinh, cửa ra vào thao trường bên ngoài hoàng cung.
- Xuỵt!...
Dây cương kéo mạnh, hơn năm ngàn Hãn Huyết Bảo Mã đột nhiên hí dài một tiếng, thanh âm truyền khắp tứ phương.
Ngựa của Tiêu Phong, đứng ở vị trí đầu tiên.
Ngồi trên con ngựa cao lớn, Diêm Xuyên đưa mắt nhìn một đám tướng sĩ đang cầm binh khí ở trước mặt.
- Người phương nào đến? Còn không xuống ngựa đầu hàng!
Tướng lĩnh chỉ huy quát.
- Cặp mắt chó của người mù à, đây chính là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, còn không yết kiến?
Giọng nói khàn khàn của Triệu Đống đột nhiên truyền đến.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Đám tướng sĩ biến sắc.
Triệu Đống lập tức lấy ra một miếng lệnh bài! Tử kim Lệnh bài, bên trên có năm chữ 'Nhất Tự Tịnh Kiên Vương'.
- Bái kiến Vương gia!
Mọi người lập tức hành lễ.
- Năm nước hội đàm, bắt đầu được bao lâu rồi?
Tiêu Phong hờ hững hỏi.
- Đã hai ngày hai đêm rồi!
Tướng chỉ huy đáp đúng sự thực.
- Những ai đến?
Tiêu Phong hỏi.
- Nhật quốc, Sở quốc, Hàn quốc, Ngụy quốc! Đều là Thái tử đích thân tới, còn có cung phụng của các quốc gia, cùng với quân đội của từng người!
Tên tướng lĩnh trả lời cặn kẽ.
- A? Cung phụng của Nhật quốc cũng tới sao? Phó Cảnh Ngôn có tới không?
Tiêu Phong cười hỏi.
- Có đến, người Nhật quốc lần này phi thường càn rỡ! Trước cuộc hội đàm của năm nước, đã đả thương vài người huynh đệ của chúng ta.
Tên tướng lĩnh này cau mày đáp.
- Càn rỡ? Ha ha ha, tránh ra, ta muốn đi vào!
Tiêu Phong cười to nói.
Tên tướng lĩnh chăm chú nhìn Tiêu Phong, nhíu mày cân nhắc, cuối cùng cũng không dám ngăn lại, nói:
- Vâng!
- Vương gia, lão nô đi chuẩn bị ghế ngồi cho ngài?
Triệu Đống kịp thời nói.
- Đi thôi!
Tiêu Phong hiểu ý gật đầu.
- Năm trăm người đến đây, đi theo ta!
Triệu Đống nhìn về phía cẩm y quân.
- Tuân lệnh!
Một tiểu tướng ứng tiếng đáp lại.
- Giá!
Chia quân làm hai đường, Tiêu Phong cùng Phong Đằng mang theo bốn ngàn năm trăm cẩm y quân xông thẳng tới thao trường. Triệu Đống mang theo năm trăm cẩm y quân xông thẳng về phía Hoàng cung.
Một người đàn ông mặc hoa bào xuyên qua tầng tầng lớp lớp hành lang, vội vàng chạy về phía một cái đại sảnh.
Cửa đại sảnh có vài người hầu, lập tức xúm lại.
- Đại nhân, khách đang chờ ở phòng khách chính, tuy vậy cử chỉ lại cực kỳ ngạo mạn. Tiểu nhân...!
Người hầu dẫn đầu tiến lên bẩm báo.
- Câm mồm, không được vô lễ!
Người đàn ông mặc hoa bào trừng mắt.
- Vâng!
Hạ nhân giật bắn người, lập tức không dám nói thêm điều gì .
- Tất cả mọi người lui ra ngoài, không được quấy rầy ta cùng khách quý!
Người đàn ông mặc hoa bào trầm giọng phân phó.
- Vâng!
Một đám hạ nhân lập tức rút đi.
Người đàn ông mặc hoa bào sửa sang lại quần áo, lúc này mới bước vào đại sảnh.
Lúc này trong đại sảnh, có một người con gái mặc đồ trắng đang ngồi chờ, đầu đội một chiếc nón rộng vành bằng lụa trắng. Dù không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng áo trắng tôn lên thân hình, khiến nàng cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng lại mặc một bộ quần áo màu trắng trang nhã, khiến cho sự tao nhã và yêu mị cùng tồn tại, rất có lực đánh mạnh vào thị giác.
Mặc dù chưa có vén mũ rộng vành lên, nhưng chỉ cần ngoại hình này, đã có thể làm cho vô số nam nhân phát sốt.
- Trường Thanh, bái kiến Đại tiểu thư!
Thần sắc người đàn ông mặc hoa bào không có một tia khinh nhờn, mà chỉ có tôn kính.
Cô gái đặt ly trà đang cầm trong tay xuống. Nhẹ nhàng vén mũ rộng vành lên.
Mũ rộng vành hất lên, một gương mặt tuyệt mỹ lộ ra, da trắng như tuyết, lông mày mịn như liễu, đôi môi tinh tế cái mũi tinh xảo, cái cổ trắng ngọc thon dài phối hợp nốt ruồi mỹ nhân ở đuôi mắt trái, khiến cho ai liếc qua cũng không tự chủ sinh ra một ham muốn dục vọng không thể kìm chế.
Hai con mắt tựa băng sương , dường như không vướng chút tâm tình nào trong đó.
- Trường Thanh, ngắn ngủi mấy năm, ngươi cũng đã trở thành Tể tướng của Việt quốc rồi sao? Làm không tệ!
Cô gái chậm rãi chớp hàng mi dài cong vút khẽ mỉm cười nói.
Thanh âm cực kỳ bình thản của nàng ngân lên cực kỳ rung động lòng người . Mặc dù trong lòng Trường Thanh còn có trong lòng, cũng có chút ngẩn ngơ.
- Đại tiểu thư quá khen, chỉ là triều đình thế tục nhân gian mà thôi. Thuộc hạ đến đây đã mấy năm, há có thể trở thành tầm thường vô dụng?
Trường Thanh khiêm tốn đáp lại.
- Thế tục nhân gian? Ha ha, phụ thân phái mấy người các ngươi tiến vào triều đình nhân gian, thu thập các loại tin tức của triều đình, ngươi làm thế nào rồi?
Cô gái hỏi.
- Sự việc viện trưởng đã giao phó, Trường Thanh đương nhiên không dám quên. Các loại tin tức của triều đình phàm nhân này, thuộc hạ đã chỉnh lý thành sách, để Đại tiểu thư mang về thư viện, giao cho viện trưởng.
Trường Thanh trịnh trọng nói.
- Vậy là tốt rồi!
Cô gái gật đầu, thoả mãn nói.
- Đại tiểu thư, chúng ta tiến vào triều đình thế tục nhân gian, việc này đối với thư viện có ích sao?
Trường Thanh có chút khó hiểu hỏi lại.
Cô gái khe khẽ thở dài.
- Thiên hạ bốn thư viện lớn, 'Cự Lộc Thư Viện' chúng ta tuy là chân vạc của toàn bộ thiên hạ, nhưng đến cuối cùng thư viện cũng chỉ là vật làm nền cho các đại tông môn. Số mệnh đã đến tận cùng, không cách nào phát triển. Mặc dù không người nào dám xâm phạm, nhưng chung quy vẫn có cảm giác đang ăn nhờ ở đậu. Mỗi một kỳ đại hội Thiên Thụ, thực ra đều là làm con rối cho người khác. Một khi thiên hạ có loạn thế, thư viện ta chắc chắn đứng mũi chịu sào! Vì mưu cầu có thể tự bảo vệ mình mà không thể không tăng cường bản thân. Phụ thân đi khắp nơi tìm sách cổ trong thiên hạ. Rốt cục trong một cuốn sách cổ thời thượng cổ phát hiện ra đôi ba câu nói!
Cô gái trầm giọng.
- Sách cổ thời Thượng cổ?
- Đúng vậy. Mặc dù chỉ là đôi ba câu nói, nhưng lại khiến cho phụ thân tìm được một tia hi vọng, hi vọng mấy người các ngươi ở trong các triều tìm ra hy vọng làm cường thịnh thư viện!
Cô gái trịnh trọng nói.
- Đại tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định dốc hết sức lực!
Trường Thanh trịnh trọng hứa.
- Ừ. Ngươi ở Việt quốc thời gian qua, cảm thấy quốc gia này ra sao?
Cô gái hiếu kỳ hỏi.
- Có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Triều đình cũng có cái phức tạp của triều đình. Mượn Việt quốc mà nói, kỳ thật cũng tồn tại minh tranh, ám đấu, tiềm ẩn các thế lực phức tạp!
Trường Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
- A? Nói thử xem!
Cô gái cười hỏi.
- Thế lực thứ nhất, Tuyên đế, quốc gia chí tôn, hắn đứng đầu!
- Thứ hai, Lâm gia, nắm giữ ba thành quân lực của Việt quốc! Thậm chí, còn có chỗ nhìn không thấu.
- Hai phe này, đều có được quyền lợi lớn nhất, lực lượng nhiều nhất!
Trường Thanh thuyết minh.
- Ừ, còn gì nữa không?
Cô gái tiếp tục hỏi.
- Thứ ba, là một lão già đang nằm đợi chết!
- A?
- Lão tên Dịch thiên hàn, làm Thái Sư triều thứ ba, năng lực trác tuyệt. Chỉ có điều hiện giờ đã trở thành một lão già quắt queo, chín mươi hai tuổi, cách cái chết không xa! Sớm đã từ quan dưỡng lão ở nhà. Tuy nhiên môn sinh của người này lại trải rộng khắp cả Việt quốc, trong các thế lực lớn đều có môn sinh của lão. Mặc dù không có chút quyền thế nào, nhưng danh vọng rất lớn, không người nào có thể so sánh.
- A? lão già?
- Đúng, nếu lão còn trong triều, thuộc hạ làm sao mà có thể trong khoảng thời gian ngắn trở thành Tể tướng? Thuộc hạ đã tra qua tư liệu về lão. Cuộc đới người này có chút truyền kỳ. Lúc trai tráng chỉ là một kỳ thủ cờ vây thiên phú cao cường. Ngắn ngủi ba năm, đi khắp các danh gia Việt quốc, đánh bại mọi kỳ thủ nổi danh. Sau đó ra làm quan, phụ tá đời vua thứ ba, mở rộng bản đồ Yến quốc lên gấp đôi. Bảy mươi tuổi từ quan quy ẩn, không cho con cháu vào triều đình, chỉ cho con cháu theo thương nghiệp. Dưới sự chỉ đạo của lão, trong vòng có mười năm, đã trở thành nhà giàu nhất Việt quốc, giàu ngang một quốc gia."
- A? Người này có năng lực không nhỏ!
- Có năng lực không nhỏ, đáng tiếc, có một việc tiếc nuối mà cả đời lão không thể cải biến được!"
- Việc gì?
- Căn cốt. Căn cốt của Dịch Thiên Hàn cực kém. Thậm chí, năm xưa Việt quốc Tiêu Tuấn đã từng tìm đan dược của giới tu hành, nhưng cũng không thể tăng tốc độ tu hành của lão, tu hành chậm như rùa, căn cốt giống như rỉ đồng! Đáng tiếc!
- Đáng tiếc!
Cô gái cũng gật đầu.
- Đương nhiên, còn có một vài tiểu thế lực, tiểu gia tộc được trợ giúp bởi những người có chút danh vọng. Những thế lực này thuộc hạ sẽ không đề cập đến. Cuối cùng thuộc hạ muốn đề cập tới một người. Thân phận người này vô cùng đặc thù! Đại Việt quốc, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Tiêu Phong!
Trường Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tiêu Phong?
- Đúng vậy, người này được thừa hưởng danh vọng của cha hắn là Tiêu Tuấn. Cha hắn từng là Hoàng đế Việt quốc, sau đó gia nhập giới tu hành, hiện tại đã chết rồi. Hắn được kế thừa tước vị, địa vị ngang hàng với Việt đế. Đáng tiếc không quyền không thế, chỉ có một thân phận cao nhất!
Trường Thanh tiếc rẻ nói.
- Người này, ngươi đã tiếp xúc?
- Chưa từng.Tuy nhiên có điều khiến cho thuộc hạ có chút mê hoặc, năm nay mười tám tuổi, ẩn cấmhy đến các vùng núi rừng, vậy mà thời gian ngắn trước đây, đưa đến thi thể con trai trưởng của Lâm gia, và nửa thi thể Vương đạo sĩ cho Việt đế, không biết cố ý hay là vô tâm. Khó mà nói được!
- Cũng có người ngươi nhìn không thấu?
- Chưa nhìn thấy người, Trường Thanh thật sự không dám võ đoán!
Trường Thanh cười nói.
- Đạp đạp đạp đạp!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa, dường như phát ra trong khi đang đi ngang qua cửa Tướng phủ.
- Hả?
Trường Thanh nhướng mày.
- có chuyện gì sảy ra vậy ?
- Đại tiểu thư, hôm nay năm nước hội đàm, trong thành căn bản cấm cưỡi ngựa. Nhưng âm thanh này, dường như không ít!
Trường Thanh cau mày nói.
- Năm ngàn lẻ năm con!
Cô gái một câu liền báo ra số lượng.
- Nhĩ lực của Đại tiểu thư tốt thật, Trường Thanh bội phục!
Trường Thanh cười nói.
- Ta cũng chỉ là tính toán giỏi một chút mà thôi, ngươi đi hỏi một chút xem!
Cô gái cười phân phó.
- Được!
Trường Thanh ứng tiếng đáp lại.
- Người đâu!
Trường Thanh hướng mặt ra ngoài hô.
Rất nhanh, người hầu lúc trước chạy đến. Mà cô gái cũng đúng lúc đội nón rộng vành lên.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Trường Thanh hỏi.
- Chủ nhân, là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đã trở lại!
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
- Đúng vậy, trong nhà có một người hầu vừa đúng lúc ở chỗ cửa thành. Năm ngàn Hộ Quân doanh, hiện tại toàn bộ mặc cẩm bào hoa lệ, cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã, ngựa mạnh mẽ y phục đẹp, rất uy phong! Một người tiến lên trước, một thương phá hủy cửa thành, Năm ngàn người giục ngựa vào thành!
- A? Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Cô gái hiếu kỳ nói.
- Chính là Tiêu Phong mà tôi vừa mới đề cập tới! Con trai Tiêu Tuấn!
Trường Thanh giải thích.
- Con trai Tiêu Tuấn? Tiêu Tuấn? Đại hội Thiên Thụ năm xưa, hắn gặt hái được nhiều thứ ngoài ý muốn, một đời nhân kiệt, đáng tiếc! Tuy nhiên, người ta thường nói, cha nào con nấy. Đi, chúng ta đi nhìn xem!
Cô gái cười nói.
- Đại tiểu thư có hứng thú, vậy thì đi thôi!
Trường Thanh cười đáp.
------------
Việt Kinh, Hoàng cung, trong nội cung của Thái tử.
Thái tử Tiêu Bá Thanh, khoanh chân ngồi, nhắm mắt điều tức.
Đối diện, Độc Cô Kiếm Vương nhìn chằm chằm Tiêu Bá Thanh, thận trọng đốc thúc Tiêu Bá Thanh tu luyện.
- Tâm không tĩnh, làm sao mà luyện kiếm?
Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
Tiêu Bá Thanh chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Độc Cô Kiếm Vương nói:
- Sư tôn, hôm nay năm nước hội đàm, hai mươi năm một lần, ta có chút bận tâm về Phụ vương!
- Ngươi đã bước vào giới tu hành, thế gian trần tục sẽ không còn quan hệ gì với ngươi, còn lo lắng cái gì? Huống hồ, ba gã cung phụng cùng với ngươi tới Phong Thuỷ trận đều nuốt vào Long khí, tất cả dĩ nhiên đều là Tinh cảnh. Có bọn họ, ngươi không cần lo lắng?
Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
- Sư tôn nói rất đúng!
Tiêu Bá Thanh lông mày hơi giãn ra.
- Tên Độc Sư kia chạy trốn tới phụ cận nơi này dưỡng thương, ta có thể cảm giác được. Đợi ta giết chết hắn, lập tức mang ngươi tiến vào Độc Cô thế gia ta!
Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
- Sư tôn, Độc Sư đó là ai?
Tiêu Bá Thanh hiếu kỳ hỏi.
- Một tên Phong Thủy sư, đồng thời cũng chính là kẻ tử thù của vi sư!
Độc Cô Kiếm Vương trừng mắt trả lời.
- Tử thù?
Tiêu Bá Thanh gật nhẹ đầu.
- Báo!
Ngoài điện đột nhiên truyền đến một tiếng hô lo lắng.
Tiêu Bá Thanh nhìn qua Độc Cô Kiếm Vương, Độc Cô Kiếm Vương gật nhẹ đầu.
- Vào đi!
Tiêu Bá Thanh kêu lên.
Lập tức, một tên thị vệ lao vào.
- Bẩm báo Thái tử, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương hồi kinh, lại còn dẫn theo Hộ Quân doanh, mạnh mẽ xông vào Việt Kinh!
Thị vệ bẩm báo nói.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Độc Cô Kiếm Vương nghi ngờ nói.
- Sư tôn, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, chính là vị Vương thúc, lần trước trong trận người đã từng gặp qua, Tiêu Phong!
Tiêu Bá Thanh giải thích.
- Tiêu Phong?
Thần sắc Độc Cô Kiếm Vương hơi động. Lần gặp mặt vội vàng trước kia, Tiêu Phong để lại một ấn tượng sâu sắc cho hắn.
------------------
Việt Kinh, cửa ra vào thao trường bên ngoài hoàng cung.
- Xuỵt!...
Dây cương kéo mạnh, hơn năm ngàn Hãn Huyết Bảo Mã đột nhiên hí dài một tiếng, thanh âm truyền khắp tứ phương.
Ngựa của Tiêu Phong, đứng ở vị trí đầu tiên.
Ngồi trên con ngựa cao lớn, Diêm Xuyên đưa mắt nhìn một đám tướng sĩ đang cầm binh khí ở trước mặt.
- Người phương nào đến? Còn không xuống ngựa đầu hàng!
Tướng lĩnh chỉ huy quát.
- Cặp mắt chó của người mù à, đây chính là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, còn không yết kiến?
Giọng nói khàn khàn của Triệu Đống đột nhiên truyền đến.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Đám tướng sĩ biến sắc.
Triệu Đống lập tức lấy ra một miếng lệnh bài! Tử kim Lệnh bài, bên trên có năm chữ 'Nhất Tự Tịnh Kiên Vương'.
- Bái kiến Vương gia!
Mọi người lập tức hành lễ.
- Năm nước hội đàm, bắt đầu được bao lâu rồi?
Tiêu Phong hờ hững hỏi.
- Đã hai ngày hai đêm rồi!
Tướng chỉ huy đáp đúng sự thực.
- Những ai đến?
Tiêu Phong hỏi.
- Nhật quốc, Sở quốc, Hàn quốc, Ngụy quốc! Đều là Thái tử đích thân tới, còn có cung phụng của các quốc gia, cùng với quân đội của từng người!
Tên tướng lĩnh trả lời cặn kẽ.
- A? Cung phụng của Nhật quốc cũng tới sao? Phó Cảnh Ngôn có tới không?
Tiêu Phong cười hỏi.
- Có đến, người Nhật quốc lần này phi thường càn rỡ! Trước cuộc hội đàm của năm nước, đã đả thương vài người huynh đệ của chúng ta.
Tên tướng lĩnh này cau mày đáp.
- Càn rỡ? Ha ha ha, tránh ra, ta muốn đi vào!
Tiêu Phong cười to nói.
Tên tướng lĩnh chăm chú nhìn Tiêu Phong, nhíu mày cân nhắc, cuối cùng cũng không dám ngăn lại, nói:
- Vâng!
- Vương gia, lão nô đi chuẩn bị ghế ngồi cho ngài?
Triệu Đống kịp thời nói.
- Đi thôi!
Tiêu Phong hiểu ý gật đầu.
- Năm trăm người đến đây, đi theo ta!
Triệu Đống nhìn về phía cẩm y quân.
- Tuân lệnh!
Một tiểu tướng ứng tiếng đáp lại.
- Giá!
Chia quân làm hai đường, Tiêu Phong cùng Phong Đằng mang theo bốn ngàn năm trăm cẩm y quân xông thẳng tới thao trường. Triệu Đống mang theo năm trăm cẩm y quân xông thẳng về phía Hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.