Chương 69: một mũi tên diệt đại soái
Snake
07/08/2019
- Giá!
Tiêu Phong một mình một ngựa dẫn đầu, vó ngựa cuốn bụi đất tung lên mù trời.
Năm ngàn tướng sĩ theo sát phía sau, một khắc không rời. Hãn Huyết Bảo Mã có tốc độ kinh người, qua mấy canh giờ đã vượt quá trăm dặm.
Ngựa cất vó qua sườn một ngọn núi nhỏ, Tiêu Phong tinh mắt, liếc mắt liền thấy được xa xa có bụi mù cuồn cuộn.
- Dừng!
Tiêu Phong thét lớn một tiếng.
- Xuỵt! Xuỵt! . . .
Kỷ luật nghiêm minh, Năm ngàn tướng sĩ lập tức kéo dây cương. Bảo mã hí dài rôi nhao nhao dừng lại.
Năm ngàn tướng sĩ, tất cả đều Lực cảnh tầng năm đến tầng chín trở lên, hết sức uy phong, tự nhiên dễ dàng ép Hãn Huyết Bảo Mã vào khuôn phép. Bởi vậy, ngựa cũng vô cùng nghe lời không có lộn xộn.
Trên sườn núi, Tiêu Phong hai mắt nheo lại nhìn về phương xa.
Một trái một phải lần lượt là Phong Đằng cùng Triệu Đống.
- Vương gia, phía trước hình như có phục binh?
Triệu Đống trầm giọng nói.
- Triệu Quát, cái tên già mà không lớn, em trai Triệu gia chủ. Thuộc hạ trưng dụng Hãn Huyết Bảo Mã trong doanh của hắn, hắn lại dám dẫn mười vạn tinh binh đánh tới?
Ánh mắt Phong Đằng lạnh lẽo nói.
- Phong Đằng , ngươi đi can thiệp, giục hắn xéo ngay, chớ có cản đường!
Tiêu Phong trầm giọng phân phó.
- Vâng!
Phong Đằng đáp lại dứt khoát.
- Giá!
Phong Đằng giục ngựa lao thẳng tới.
Một người một ngựa tiến đến, Triệu Quát từ xa đã nhìn thấy.
- Dừng!
Triệu Quát quát lớn một tiếng.
Năm vạn đại quân, lập tức dừng lại, bày ra trận thế, nhằm vào kỵ mã duy nhất từ xa chạy tới.
- Đại nhân nhìn xem, trên sườn núi nhỏ kia, người dẫn đầu hẳn là Tiêu Phong !
Một tiểu tướng chỉ vào phía xa nói.
- Là Phong Đằng , hắn lại dám đơn thương độc mã tới, thật can đảm!
- Giáp tím của Bọn họ đâu? Mặc cẩm bào hoa lệ như vậy để làm gì?
. . .
Tiểu tướng xung quanh Triệu Quát xôn xao nghị luận. Triệu Quát nhìn chằm chằm vào Phong Đằng đang chạy tới.
- Xuỵt! . . .
Phong Đằng dừng ngựa trước quân trận.
- Triệu Quát! Vương gia đang trên đường đi qua nơi đây, còn chưa tránh đường!
Phong Đằng hét lớn.
- Hừ, Phong Đằng , ngươi đả thương thuộc hạ ta, trộm đi Hãn Huyết Bảo Mã của ta, ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ, ngươi lại còn dám tới gặp ta?
Triệu Quát lạnh lùng đáp lại.
- Trộm? Hừ! Hãn Huyết Bảo Mã là của Triệu Quát nhà ngươi sao? Là do các triều đại hoàng thất Đại Việt ta bồi dưỡng, căn cứ vào việc quân các nơi, phân bổ một số cho quân doanh nhà ngươi mà thôi. Vương gia muốn dùng, đương nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi, làm thế nào mà trở thành của Triệu Quát nhà ngươi vậy?
Phong Đằng quát.
- Hừ, ở trong quân doanh ta, chính là của ta!
Triệu Quát trừng mắt trả lời.
- Quân doanh người, không phải thuộc về Đại Việt sao? Không nằm trong sự cai quản của Vương gia cùng Tuyên đế sao?
Phong Đằng lớn tiếng mắng.
- Ngươi câm ngay miệng cho ta. Trong quân doanh của Triệu gia ta, thì tất về cả chỉ thuộc về Triệu gia, những người khác, ai cũng không có quyền!
Triệu Quát quát lại.
- To gan ~~~~~~~~~!
Phong Đằng trợn mắt, nổi giận quát lớn.
- Xuỵt xuỵt!"
- Xuỵt Xuỵt! . . .
Uy thế của tiếng quát làm cho ngựa của đại quân Triệu Quát lập tức náo động vì hoảng sợ. Một vài tiểu tướng biến sắc nhìn về phía Phong Đằng .
- Triệu Quát, ngươi có biết những lời ngươi vừa mới nói là đại nghịch bất đạo đến thế nào không? Ngươi có phải muốn đại biểu cho Triệu gia mưu phản không?
Phong Đằng quát mắng.
- Mưu phản? Hừ, hôm nay lão tử muốn giết sạch các ngươi, một tên cũng không lưu lại. Hộ Quân doanh chó má gì chứ, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương chó má gì chứ, toàn bộ đều phải chết!
Triệu Quát cũng bị chọc giận.
- Ngươi dám mưu phản?
Phong Đằng trừng mắt, cơn thịnh nộ nổi lên.
- Mưu phản thì đã làm sao, các ngươi chết rồi, ai có thể biết được? Ai dám tố cáo ta? Ha ha ha!
Triệu Quát càn rỡ nói. Sự càn rỡ của Triệu Quát cũng kích thích một đám tướng sĩ cũng lớn gan hơn.
- Ha ha ha ha!
- Ha ha ha!
. . .
Đám tiểu tướng Triệu gia quân nhao nhao phụ họa.
Đúng vào lúc Triệu gia quân đang càn rỡ, từ phương xa, đột nhiên truyền đến một âm thanh.
- Dưới bầu trời không chỗ nào không phải là đất của Vương, dù sống ở đâu thì cũng đều là thần dân của Vương! Người phạm thượng làm loạn, phải chém!
Thanh âm mạnh mẽ rền vang, trầm trọng uy nghiêm, mặc dù vẻn vẹn chỉ là thanh âm của một người, lại áp chế tiếng cười trào phúng của cả năm vạn đại quân.
- Hả?
Tiếng cười của đám đông ngưng bặt.
Tât cả cùng dõi mắt về hướng thanh âm phát ra.
Giọng nói phát ra từ một thiếu niên đang cưỡi ngựa đứng trên sườn núi phía xa xa.
- Thằng nhóc Tiêu Phong?
Triệu Quát khinh thường nhìn về bên đó.
Ở nơi đó, Tiêu Phong trong tay cư nhiên lại cầm một thanh trường cung, cung đã lên tên, nhắm thẳng vào Triệu Quát từ ngoài hai ba dặm.
- Ha ha ha ha, đại nhân, tên nhóc Tiêu Phong này khẳng định đã phát điên rồi. Từ nơi này đến sườn núi chỗ hắn đứng, ít nhất cách nhau tới hai dặm đường, hắn lại kéo cung nhắm vào ngài?
Một tiểu tướng cười nói.
- Đúng vậy a, đầu óc hắn khẳng định có vấn đề!
- Đại nhân, diệt tên nhóc này, đối với năm vạn đại quân quả thật là dùng dao mổ trâu giết gà à!
. . .
Cả đám tướng sĩ cười ầm lên.
Mà Triệu Quát, chẳng biết tại sao, toàn bộ tóc gáy đột nhiên dựng đứng, một mối nguy hiểm cực độ bao phủ toàn thân.
- Tại sao lại như vậy?
Triệu Quát khó hiểu nhìn cung tên trong tay Tiêu Phong.
Khoé môi Tiêu Phong khẽ nhếch lên,vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn, nhưng lạnh lẽo trong mắt cũng không mất đi.
Trường cung trong tay Tiêu Phong càng kéo càng căng, dần dần biến thành hình trăng tròn.
- Lực cánh tay của Vương gia thật mạnh!
Xa xa Phong Đằng tán thưởng nói. Phải biết rằng, Phong Đằng lần đầu tiên kéo cung này, cũng chỉ vừa vặn kéo thành hình trăng tròn mà thôi.
- Nhanh, tiến công, tiến công!
Triệu Quát bất an quát lớn.
- Hưu!
Ở bên kia, đầu ngón tay Tiêu Phong buông ra, Xạ Nhật tiễn đột nhiên hóa thành một tia sáng lấp lánh vàng, trong nháy mắt vượt qua hơn hai ba dặm bay thẳng tới.
- Hưu!
Tốc độ cực nhanh, trên đường đi qua, phát ra tiếng xé gió chói tai.
- Hộ giá, hộ giá!
Triệu Quát cả kinh hét lên.
- Vù vù! Vù vù! Vù vù!
Mười lăm gã tiểu binh nhanh chóng lập thành một bức tường người kín mít, ngăn trước mặt Triệu Quát.
- Bùm!
Xạ Nhật tiễn trong nháy mắt vượt qua hơn hai dặm đường, thế như chẻ tre ra hiện ra giữa đám quân lính.
- Ầm!
Ngay phía trước bức tường người, mũi tên ầm ầm nổ tung.
Sức bộc phát khổng lồ của Xạ Nhật tiễn trong nháy mắt khiễn ba gã tiểu binh đứng đầu nổ thành mảnh vụn, đồng thời xuyên thủng gã tiểu binh thứ tư.
- Hộ giá, hộ. . . !
- Phốc!
Trong sự sợ hãi tiếng kêu của Triệu Quát còn chưa dứt thì Xạ Nhật tiễn đã găm cứng vào đầu của hắn. Một mũi tên xuyên thấu.
- Bịch!
Triệu Quát lập tức từ trên ngựa rơi xuống.
Một màn này khiến cho toàn bộ đám tiểu tướng xung quanh sợ tới mức choáng váng.
Chủ soái chết rồi? Cứ như vậy mà chết?
Thực sự là hơn hai dặm a. Một mũi tên của Tiêu Phong làm sao có thể bắn xa như vậy? Không có khả năng!
Điều này cũng còn phải là điều kinh khủng nhất. Kinh khủng nhất chính là, mười lăm tiểu binh giờ phút này đều ngã gục trên mặt đất, một mũi tên xuyên qua mười lăm người, vẫn còn có thể bắn chết Triệu Quát?
- Không, đây không phải là thật!
Một tiểu tướng hoảng sợ đến đờ đẫn thốt lên. Chủ soái bị bắn chết, đại quân mãnh liệt náo loạn.
Ở nơi xa, Tiêu Phong đưa trường cung cho Triệu Đống. Hờ hững liếc nhìn.
- Giết, giết bọn chúng! Vì đại soái báo thù!
Một tiểu tướng hét to.
- Hưu!
Lại một tia sáng bắn tới.
- Ầm!
Gã tiểu tướng này ầm ầm nổ tung.
Là một tên lính sau lưng Tiêu Phong ra tay. Mặc dù không thể kéo căng dây cung, nhưng lực đạo cũng tương tự có thể bắn tên vượt qua hai dặm.
Sau lưng Tiêu Phong, bảy tám tên cung thủ kéo cung thành hình lưỡi liềm, nhắm thẳng vào năm vạn đại quân phía xa
Năm vạn đại quân, mấy chục tiểu tướng, trong lúc nhất thời đều kinh ngạc không dám mảy may manh động.
Kinh hãi, hoảng sợ nhìn về bên kia.
- Lăn ra hai bên, tránh đường!
Phong Đằng hét to một tiếng.
- Vù vù vù vù!
Năm vạn đại quân đều dạt sang bên. Giờ phút này, chủ soái vừa chết, trước mặt lại là thần binh lợi khí, ai cũng không dám ra tay.
- Giá!
Từ bên kia, ba ngàn cẩm y quân nhanh chóng thúc ngựa lao đến.
Gần đến nơi, Tiêu Phong kéo cương ngựa, bảo mã một lần nữa ngừng lại.
Hai tên lính cẩm y quân nhanh chóng đi thu hồi Xạ Nhật Tiễn.
Tiêu Phong ngồi trên con ngựa cao to, liếc một vòng đám tiểu tướng đứng bên cạnh Triệu Quát .
- Triệu Quát bởi vì phạm thượng, bị ta xử tử. Trở về nói cho Triệu gia chủ, thiên hạ Đại Yến này cuối cùng vẫn là của họ Diêm!
Tiêu Phong lạnh lùng nói.
- Vâng, vâng!
Một đám tiểu tướng hoảng sợ đáp.
- Đi!
Tiêu Phong quát.
- Giá! . . .
Năm ngàn cẩm y quân giục ngựa lao đi, cuốn lên bụi đất mù trời. Ai cũng không dám đứng ra ngăn cản!
Đứng nhìn năm ngàn cẩm y quân rời đi, một tên tiểu tướng sắc mặt khó coi nói:
- Việc này, chúng ta có mười vạn đại quân mà, vì sao. . . ?
- Đó là pháp bảo của tiên nhân, ngươi muốn chết sao! Đến cả chủ soái cũng bị một mũi tên bắn chết. Không có người ra lệnh, ai muốn đi chịu chết?
- Vậy chúng ta làm gì bây giờ?
- Bẩm báo Gia chủ, đem tất cả chuyện vừa rồi nhanh chóng bẩm báo Gia chủ!
. . .
năm ngàn cẩm y quân trèo đèo lội suối, thẳng tiến Việt Kinh. Tất cả các bảo vệ thành gặp phải trên đường đi, sau khi hiện ra thân phận, ai cũng không dám ngăn cản.
Tám ngày sau, dưới tốc độ vô cùng mau lẹ của Hãn Huyết Bảo Mã, rốt cục đã đến Việt Kinh.
Dưới cổng thành, Tiêu Phong dừng ngựa quan sát. Trên cổng thành có khắc hai chữ 'Việt Kinh' cực lớn. Tuy nhiên giờ phút này, cửa thành lại đang đóng chặt.
- Dưới thành là người phương nào, dám xông tới Việt Kinh?
Trên cổng thành một người thủ vệ hét lớn.
- Đồ khốn, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đang ở đây, còn không mau mau mở cổng thành bái kiến!
Triệu Đống trừng mắt trách mắng.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Trên cổng thành, chúng thủ vệ biến sắc.
- Đại nhân, dưới thành người ta báo là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương!
Chúng thủ vệ hành lễ với một vị tướng quân đang vội vàng chạy đến.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Tướng quân biến sắc.
- Lâm tướng quân, có thể nhận ra Phong Đằng ta chứ?
Phong Đằng gọi vị tướng quân.
- Phong Đằng? Ngươi không phải đang. . . !
Tướng quân kia sắc mặt biến đổi.
- Đừng nói nhảm, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đang ở đây, còn không mau mở cửa thành. Thấy chúng ta đến, lại đóng cổng thành, ngươi cho rằng chúng ta là giặc phản quốc sao?
Phong Đằng quát.
Lâm tướng quân lau mồ hôi, hành lễ với Tiêu Phong:
- Hạ chức bái kiến Vương gia!
- Năm nước hội đàm, bắt đầu rồi sao?
Tiêu Phong thản nhiên hỏi.
- Vâng, tại thao trường trong Hoàng thành!
Lâm tướng quân lập tức đáp lại.
- Vậy còn không mau mở cửa!
Phong Đằng quát.
- Vương gia đợi chút, hạ chức đi bẩm báo Bệ hạ!
- Đồ khốn, ngươi dám ngăn cản Vương gia!
Phong Đằng trừng mắt.
- Phong Đằng, phá cửa, chúng ta đi vào!
Tiêu Phong trầm giọng ra lệnh.
- Vâng!
Phong Đằng lên tiếng trả lời. Nói xong hắn liền thúc ngựa lên trước, Huyền minh tế thiên thương trong tay đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng bạc.
- Ầm ~~~~~~~~~~~~~~~~!
Cửa thành ầm ầm vỡ tan, toàn bộ cổng lầu một trận lay động dữ dội. Binh lính trên thành bị chấn động, ngã trái ngã phải.
- Giá!
Tiêu Phong xông lên phía trước, thúc ngựa lao vào trong thành.
- Giá! Giá!. . .
Năm ngàn cẩm y quân theo sát phía sau, giục ngựa chạy vào.
- Việc này, việc này, việc này sao có thể?
Trên cổng thành, Lâm tướng quân hoảng sợ kêu lên.
- Phong Đằng tướng quân? Một thương? Vẻn vẹn chỉ một thương đã phá vỡ cửa thành?
- Năm ngàn cẩm y quân, thật bá đạo!
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương? Nhất Tự Tịnh Kiên Vương vẫn là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương a!
. . .
Trên cổng thành, nghị luận tới tấp.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đã trở lại!
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đã trở lại!
. . .
Theo ba ngàn cẩm y quân giục ngựa lao nhanh, tin tức Nhất Tự Tịnh Kiên Vương trở về như một trận cuồng phong quét qua, nhanh chóng truyền đi khắp cả Việt Kinh.
Các đại thế lực tại Việt Kinh như mặt hồ đang tĩnh lặng đột nhiên nổi sóng cuộn trào! Vô số người nghe thấy tin tức, lập tức hành động.
Tiêu Phong một mình một ngựa dẫn đầu, vó ngựa cuốn bụi đất tung lên mù trời.
Năm ngàn tướng sĩ theo sát phía sau, một khắc không rời. Hãn Huyết Bảo Mã có tốc độ kinh người, qua mấy canh giờ đã vượt quá trăm dặm.
Ngựa cất vó qua sườn một ngọn núi nhỏ, Tiêu Phong tinh mắt, liếc mắt liền thấy được xa xa có bụi mù cuồn cuộn.
- Dừng!
Tiêu Phong thét lớn một tiếng.
- Xuỵt! Xuỵt! . . .
Kỷ luật nghiêm minh, Năm ngàn tướng sĩ lập tức kéo dây cương. Bảo mã hí dài rôi nhao nhao dừng lại.
Năm ngàn tướng sĩ, tất cả đều Lực cảnh tầng năm đến tầng chín trở lên, hết sức uy phong, tự nhiên dễ dàng ép Hãn Huyết Bảo Mã vào khuôn phép. Bởi vậy, ngựa cũng vô cùng nghe lời không có lộn xộn.
Trên sườn núi, Tiêu Phong hai mắt nheo lại nhìn về phương xa.
Một trái một phải lần lượt là Phong Đằng cùng Triệu Đống.
- Vương gia, phía trước hình như có phục binh?
Triệu Đống trầm giọng nói.
- Triệu Quát, cái tên già mà không lớn, em trai Triệu gia chủ. Thuộc hạ trưng dụng Hãn Huyết Bảo Mã trong doanh của hắn, hắn lại dám dẫn mười vạn tinh binh đánh tới?
Ánh mắt Phong Đằng lạnh lẽo nói.
- Phong Đằng , ngươi đi can thiệp, giục hắn xéo ngay, chớ có cản đường!
Tiêu Phong trầm giọng phân phó.
- Vâng!
Phong Đằng đáp lại dứt khoát.
- Giá!
Phong Đằng giục ngựa lao thẳng tới.
Một người một ngựa tiến đến, Triệu Quát từ xa đã nhìn thấy.
- Dừng!
Triệu Quát quát lớn một tiếng.
Năm vạn đại quân, lập tức dừng lại, bày ra trận thế, nhằm vào kỵ mã duy nhất từ xa chạy tới.
- Đại nhân nhìn xem, trên sườn núi nhỏ kia, người dẫn đầu hẳn là Tiêu Phong !
Một tiểu tướng chỉ vào phía xa nói.
- Là Phong Đằng , hắn lại dám đơn thương độc mã tới, thật can đảm!
- Giáp tím của Bọn họ đâu? Mặc cẩm bào hoa lệ như vậy để làm gì?
. . .
Tiểu tướng xung quanh Triệu Quát xôn xao nghị luận. Triệu Quát nhìn chằm chằm vào Phong Đằng đang chạy tới.
- Xuỵt! . . .
Phong Đằng dừng ngựa trước quân trận.
- Triệu Quát! Vương gia đang trên đường đi qua nơi đây, còn chưa tránh đường!
Phong Đằng hét lớn.
- Hừ, Phong Đằng , ngươi đả thương thuộc hạ ta, trộm đi Hãn Huyết Bảo Mã của ta, ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ, ngươi lại còn dám tới gặp ta?
Triệu Quát lạnh lùng đáp lại.
- Trộm? Hừ! Hãn Huyết Bảo Mã là của Triệu Quát nhà ngươi sao? Là do các triều đại hoàng thất Đại Việt ta bồi dưỡng, căn cứ vào việc quân các nơi, phân bổ một số cho quân doanh nhà ngươi mà thôi. Vương gia muốn dùng, đương nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi, làm thế nào mà trở thành của Triệu Quát nhà ngươi vậy?
Phong Đằng quát.
- Hừ, ở trong quân doanh ta, chính là của ta!
Triệu Quát trừng mắt trả lời.
- Quân doanh người, không phải thuộc về Đại Việt sao? Không nằm trong sự cai quản của Vương gia cùng Tuyên đế sao?
Phong Đằng lớn tiếng mắng.
- Ngươi câm ngay miệng cho ta. Trong quân doanh của Triệu gia ta, thì tất về cả chỉ thuộc về Triệu gia, những người khác, ai cũng không có quyền!
Triệu Quát quát lại.
- To gan ~~~~~~~~~!
Phong Đằng trợn mắt, nổi giận quát lớn.
- Xuỵt xuỵt!"
- Xuỵt Xuỵt! . . .
Uy thế của tiếng quát làm cho ngựa của đại quân Triệu Quát lập tức náo động vì hoảng sợ. Một vài tiểu tướng biến sắc nhìn về phía Phong Đằng .
- Triệu Quát, ngươi có biết những lời ngươi vừa mới nói là đại nghịch bất đạo đến thế nào không? Ngươi có phải muốn đại biểu cho Triệu gia mưu phản không?
Phong Đằng quát mắng.
- Mưu phản? Hừ, hôm nay lão tử muốn giết sạch các ngươi, một tên cũng không lưu lại. Hộ Quân doanh chó má gì chứ, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương chó má gì chứ, toàn bộ đều phải chết!
Triệu Quát cũng bị chọc giận.
- Ngươi dám mưu phản?
Phong Đằng trừng mắt, cơn thịnh nộ nổi lên.
- Mưu phản thì đã làm sao, các ngươi chết rồi, ai có thể biết được? Ai dám tố cáo ta? Ha ha ha!
Triệu Quát càn rỡ nói. Sự càn rỡ của Triệu Quát cũng kích thích một đám tướng sĩ cũng lớn gan hơn.
- Ha ha ha ha!
- Ha ha ha!
. . .
Đám tiểu tướng Triệu gia quân nhao nhao phụ họa.
Đúng vào lúc Triệu gia quân đang càn rỡ, từ phương xa, đột nhiên truyền đến một âm thanh.
- Dưới bầu trời không chỗ nào không phải là đất của Vương, dù sống ở đâu thì cũng đều là thần dân của Vương! Người phạm thượng làm loạn, phải chém!
Thanh âm mạnh mẽ rền vang, trầm trọng uy nghiêm, mặc dù vẻn vẹn chỉ là thanh âm của một người, lại áp chế tiếng cười trào phúng của cả năm vạn đại quân.
- Hả?
Tiếng cười của đám đông ngưng bặt.
Tât cả cùng dõi mắt về hướng thanh âm phát ra.
Giọng nói phát ra từ một thiếu niên đang cưỡi ngựa đứng trên sườn núi phía xa xa.
- Thằng nhóc Tiêu Phong?
Triệu Quát khinh thường nhìn về bên đó.
Ở nơi đó, Tiêu Phong trong tay cư nhiên lại cầm một thanh trường cung, cung đã lên tên, nhắm thẳng vào Triệu Quát từ ngoài hai ba dặm.
- Ha ha ha ha, đại nhân, tên nhóc Tiêu Phong này khẳng định đã phát điên rồi. Từ nơi này đến sườn núi chỗ hắn đứng, ít nhất cách nhau tới hai dặm đường, hắn lại kéo cung nhắm vào ngài?
Một tiểu tướng cười nói.
- Đúng vậy a, đầu óc hắn khẳng định có vấn đề!
- Đại nhân, diệt tên nhóc này, đối với năm vạn đại quân quả thật là dùng dao mổ trâu giết gà à!
. . .
Cả đám tướng sĩ cười ầm lên.
Mà Triệu Quát, chẳng biết tại sao, toàn bộ tóc gáy đột nhiên dựng đứng, một mối nguy hiểm cực độ bao phủ toàn thân.
- Tại sao lại như vậy?
Triệu Quát khó hiểu nhìn cung tên trong tay Tiêu Phong.
Khoé môi Tiêu Phong khẽ nhếch lên,vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn, nhưng lạnh lẽo trong mắt cũng không mất đi.
Trường cung trong tay Tiêu Phong càng kéo càng căng, dần dần biến thành hình trăng tròn.
- Lực cánh tay của Vương gia thật mạnh!
Xa xa Phong Đằng tán thưởng nói. Phải biết rằng, Phong Đằng lần đầu tiên kéo cung này, cũng chỉ vừa vặn kéo thành hình trăng tròn mà thôi.
- Nhanh, tiến công, tiến công!
Triệu Quát bất an quát lớn.
- Hưu!
Ở bên kia, đầu ngón tay Tiêu Phong buông ra, Xạ Nhật tiễn đột nhiên hóa thành một tia sáng lấp lánh vàng, trong nháy mắt vượt qua hơn hai ba dặm bay thẳng tới.
- Hưu!
Tốc độ cực nhanh, trên đường đi qua, phát ra tiếng xé gió chói tai.
- Hộ giá, hộ giá!
Triệu Quát cả kinh hét lên.
- Vù vù! Vù vù! Vù vù!
Mười lăm gã tiểu binh nhanh chóng lập thành một bức tường người kín mít, ngăn trước mặt Triệu Quát.
- Bùm!
Xạ Nhật tiễn trong nháy mắt vượt qua hơn hai dặm đường, thế như chẻ tre ra hiện ra giữa đám quân lính.
- Ầm!
Ngay phía trước bức tường người, mũi tên ầm ầm nổ tung.
Sức bộc phát khổng lồ của Xạ Nhật tiễn trong nháy mắt khiễn ba gã tiểu binh đứng đầu nổ thành mảnh vụn, đồng thời xuyên thủng gã tiểu binh thứ tư.
- Hộ giá, hộ. . . !
- Phốc!
Trong sự sợ hãi tiếng kêu của Triệu Quát còn chưa dứt thì Xạ Nhật tiễn đã găm cứng vào đầu của hắn. Một mũi tên xuyên thấu.
- Bịch!
Triệu Quát lập tức từ trên ngựa rơi xuống.
Một màn này khiến cho toàn bộ đám tiểu tướng xung quanh sợ tới mức choáng váng.
Chủ soái chết rồi? Cứ như vậy mà chết?
Thực sự là hơn hai dặm a. Một mũi tên của Tiêu Phong làm sao có thể bắn xa như vậy? Không có khả năng!
Điều này cũng còn phải là điều kinh khủng nhất. Kinh khủng nhất chính là, mười lăm tiểu binh giờ phút này đều ngã gục trên mặt đất, một mũi tên xuyên qua mười lăm người, vẫn còn có thể bắn chết Triệu Quát?
- Không, đây không phải là thật!
Một tiểu tướng hoảng sợ đến đờ đẫn thốt lên. Chủ soái bị bắn chết, đại quân mãnh liệt náo loạn.
Ở nơi xa, Tiêu Phong đưa trường cung cho Triệu Đống. Hờ hững liếc nhìn.
- Giết, giết bọn chúng! Vì đại soái báo thù!
Một tiểu tướng hét to.
- Hưu!
Lại một tia sáng bắn tới.
- Ầm!
Gã tiểu tướng này ầm ầm nổ tung.
Là một tên lính sau lưng Tiêu Phong ra tay. Mặc dù không thể kéo căng dây cung, nhưng lực đạo cũng tương tự có thể bắn tên vượt qua hai dặm.
Sau lưng Tiêu Phong, bảy tám tên cung thủ kéo cung thành hình lưỡi liềm, nhắm thẳng vào năm vạn đại quân phía xa
Năm vạn đại quân, mấy chục tiểu tướng, trong lúc nhất thời đều kinh ngạc không dám mảy may manh động.
Kinh hãi, hoảng sợ nhìn về bên kia.
- Lăn ra hai bên, tránh đường!
Phong Đằng hét to một tiếng.
- Vù vù vù vù!
Năm vạn đại quân đều dạt sang bên. Giờ phút này, chủ soái vừa chết, trước mặt lại là thần binh lợi khí, ai cũng không dám ra tay.
- Giá!
Từ bên kia, ba ngàn cẩm y quân nhanh chóng thúc ngựa lao đến.
Gần đến nơi, Tiêu Phong kéo cương ngựa, bảo mã một lần nữa ngừng lại.
Hai tên lính cẩm y quân nhanh chóng đi thu hồi Xạ Nhật Tiễn.
Tiêu Phong ngồi trên con ngựa cao to, liếc một vòng đám tiểu tướng đứng bên cạnh Triệu Quát .
- Triệu Quát bởi vì phạm thượng, bị ta xử tử. Trở về nói cho Triệu gia chủ, thiên hạ Đại Yến này cuối cùng vẫn là của họ Diêm!
Tiêu Phong lạnh lùng nói.
- Vâng, vâng!
Một đám tiểu tướng hoảng sợ đáp.
- Đi!
Tiêu Phong quát.
- Giá! . . .
Năm ngàn cẩm y quân giục ngựa lao đi, cuốn lên bụi đất mù trời. Ai cũng không dám đứng ra ngăn cản!
Đứng nhìn năm ngàn cẩm y quân rời đi, một tên tiểu tướng sắc mặt khó coi nói:
- Việc này, chúng ta có mười vạn đại quân mà, vì sao. . . ?
- Đó là pháp bảo của tiên nhân, ngươi muốn chết sao! Đến cả chủ soái cũng bị một mũi tên bắn chết. Không có người ra lệnh, ai muốn đi chịu chết?
- Vậy chúng ta làm gì bây giờ?
- Bẩm báo Gia chủ, đem tất cả chuyện vừa rồi nhanh chóng bẩm báo Gia chủ!
. . .
năm ngàn cẩm y quân trèo đèo lội suối, thẳng tiến Việt Kinh. Tất cả các bảo vệ thành gặp phải trên đường đi, sau khi hiện ra thân phận, ai cũng không dám ngăn cản.
Tám ngày sau, dưới tốc độ vô cùng mau lẹ của Hãn Huyết Bảo Mã, rốt cục đã đến Việt Kinh.
Dưới cổng thành, Tiêu Phong dừng ngựa quan sát. Trên cổng thành có khắc hai chữ 'Việt Kinh' cực lớn. Tuy nhiên giờ phút này, cửa thành lại đang đóng chặt.
- Dưới thành là người phương nào, dám xông tới Việt Kinh?
Trên cổng thành một người thủ vệ hét lớn.
- Đồ khốn, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đang ở đây, còn không mau mau mở cổng thành bái kiến!
Triệu Đống trừng mắt trách mắng.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Trên cổng thành, chúng thủ vệ biến sắc.
- Đại nhân, dưới thành người ta báo là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương!
Chúng thủ vệ hành lễ với một vị tướng quân đang vội vàng chạy đến.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Tướng quân biến sắc.
- Lâm tướng quân, có thể nhận ra Phong Đằng ta chứ?
Phong Đằng gọi vị tướng quân.
- Phong Đằng? Ngươi không phải đang. . . !
Tướng quân kia sắc mặt biến đổi.
- Đừng nói nhảm, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đang ở đây, còn không mau mở cửa thành. Thấy chúng ta đến, lại đóng cổng thành, ngươi cho rằng chúng ta là giặc phản quốc sao?
Phong Đằng quát.
Lâm tướng quân lau mồ hôi, hành lễ với Tiêu Phong:
- Hạ chức bái kiến Vương gia!
- Năm nước hội đàm, bắt đầu rồi sao?
Tiêu Phong thản nhiên hỏi.
- Vâng, tại thao trường trong Hoàng thành!
Lâm tướng quân lập tức đáp lại.
- Vậy còn không mau mở cửa!
Phong Đằng quát.
- Vương gia đợi chút, hạ chức đi bẩm báo Bệ hạ!
- Đồ khốn, ngươi dám ngăn cản Vương gia!
Phong Đằng trừng mắt.
- Phong Đằng, phá cửa, chúng ta đi vào!
Tiêu Phong trầm giọng ra lệnh.
- Vâng!
Phong Đằng lên tiếng trả lời. Nói xong hắn liền thúc ngựa lên trước, Huyền minh tế thiên thương trong tay đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng bạc.
- Ầm ~~~~~~~~~~~~~~~~!
Cửa thành ầm ầm vỡ tan, toàn bộ cổng lầu một trận lay động dữ dội. Binh lính trên thành bị chấn động, ngã trái ngã phải.
- Giá!
Tiêu Phong xông lên phía trước, thúc ngựa lao vào trong thành.
- Giá! Giá!. . .
Năm ngàn cẩm y quân theo sát phía sau, giục ngựa chạy vào.
- Việc này, việc này, việc này sao có thể?
Trên cổng thành, Lâm tướng quân hoảng sợ kêu lên.
- Phong Đằng tướng quân? Một thương? Vẻn vẹn chỉ một thương đã phá vỡ cửa thành?
- Năm ngàn cẩm y quân, thật bá đạo!
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương? Nhất Tự Tịnh Kiên Vương vẫn là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương a!
. . .
Trên cổng thành, nghị luận tới tấp.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đã trở lại!
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đã trở lại!
. . .
Theo ba ngàn cẩm y quân giục ngựa lao nhanh, tin tức Nhất Tự Tịnh Kiên Vương trở về như một trận cuồng phong quét qua, nhanh chóng truyền đi khắp cả Việt Kinh.
Các đại thế lực tại Việt Kinh như mặt hồ đang tĩnh lặng đột nhiên nổi sóng cuộn trào! Vô số người nghe thấy tin tức, lập tức hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.