Chương 132: ném bớt yêu thú
Snake
10/08/2019
Mọi người biểu tình phức tạp nói:
- Được, được!
Hiển nhiên kế hoạch của Tiêu Phong đã vượt qua mong muốn của họ, ít nhất đám người không nhìn ra hướng đi tương lai.
Nửa tháng sau, trong Phong Yêu sơn, một hiệp cốc to lớn.
- Giết!
- Bắn tên!
- Phá quân!
- Giết, giết, giết!
............
...............
Trong hiệp cốc tiếng chém giết ngút trời.
Phong Đằng dẫn theo cẩm y quân đang chiến đấu cùng đám yêu lang. Năm ngàn tướng sĩ chiến đấu cơ hồ điên cuồng, toàn thân đẫm máu, nhưng kỹ năng giết chóc ngày càng được củng cố mạnh mẽ hơn
Bên trên hiệp cốc, sau lưng Tiêu Phong có Triệu đống, Sở Tử Huyên, Đại, Nhị, Tam Kiếm hiệp đứng.
Mọi người nhìn hiệp cốc, Sở Tử Huyên biểu tình quái dị.
Sở Tử Huyên lo lắng nói:
- Sư thúc, ngươi mang Năm ngàn đại quân tiến vào sẽ không sao chứ?
Tam Kiếm hiệp sắc mặt khó xem nói:
- Đúng vậy. Chỉ có một mình sư thúc còn chạy trốn được, chỗ này có gần năm ngàn người, nếu gặp phải yêu vương muốn trốn cũng không thể, sẽ tử thương thảm trọng!
Tiêu Phong cười nói:
- Ta có tính toán của riêng mình . Vả lại Không phải chúng ta cũng có người bảo hộ sao?
Đám Sở Tử Huyên ngoái đầu nhìn sơn phong xung quanh, quả nhiên các đỉnh núi có mấy chục cường giả, tất cả đều là cao thủ Khí cảnh. Thần cảnh...
Sở Tử Huyên nhăn mày nói :
- Nửa tháng nay người đi theo chúng ta càng lúc càng nhiều, sư thúc, nên làm sao đây?
Tiêu Phong cười nói:
- Lo cái gì, bọn họ bảo vệ chúng ta vào Phong Yêu sơn, thế không tốt sao?
Đám người kiếm hiệp biểu tình phức tạp:
- Bảo vệ?
Tiêu Phong không giải thích, tiếp tục nhìn Phong Đằng chém giết trong sơn cốc.
Đỉnh các núi non có rất nhiều đoàn thể lớn nhỏ.
Trên đỉnh một ngọn núi nhỏ có hai kiếm tu áo trắng nói.
- Sư huynh, Tiêu Phong kia nói liệu có đúng là sự thật sao?
Một người khác đáp:
- Tiêu Phong nói hắn và cô gái áo trắng đã ước hẹn rồi, có được công pháp thiên cấp sẽ cho hắn sao chép một phần, nhưng cô gái kia nuốt lời nên hắn dẫn năm ngàn thuộc hạ vào Phong Yêu sơn tìm cô gái áo trắng, khiến nàng ta thực hiện lời hứa.
- Nhưng sao ta cảm thấy giả tạo quá.
- Giả? Giả sao? Ta ngược lại cảm thấy đó là rất chân thật.
- A?
- Nếu là giả thì một Tinh cảnh như hắn dám vào Phong Yêu sơn sao? Còn có năm ngàn Tinh cảnh, thế chẳng phải là dê vào miệng cọp sao? Hắn dám liều mạng tiến vào thì chắc chắn là sự thật.
- Nhưng nếu là thật thì chúng ta nên đi tìm cô gái áo trắng kia, cưỡi xe Thanh Loan chắc rất dễ kiếm.
- Kiếm? Làm sao kiếm? Phong Yêu sơn lớn như vậy, đi đâu kiếm? Đi theo hắn là được.
- Đi theo Tiêu Phong? Tại sao? Thứ kia đâu có ở chỗ hắn?
- Ngươi ngốc quá, Tiêu Phong dám tiến vào thì đương nhiên biết cách tìm cô gái áo trắng, đi theo hắn liền có thể tìm đến, đương nhiên, các sư thúc đi tìm các cô gái áo trắng rồi. Chúng ta theo dõi Tiêu Phong là được, chỉ cần hắn không sao thì nhất định có thể tìm thấy cô gái áo trắng.
- Phải rồi, sư huynh thật thông minh.
- Hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Cô gái áo trắng kia không phải hạng dễ đối phó, chưa chắc cướp được công pháp thiên cấp trong tay nàng ta. Nhưng nếu Tiêu Phong chiếm được công pháp thì chúng ta... Hừ hừ.
- Cướp từ tay Tiêu Phong? Sư huynh anh minh!
- Huống chi ngươi không thấy mấy người khác đều không chịu đi sao?
- A?
- Không chỉ chúng ta thông minh, họ cũng biết rõ đi là từ bỏ công pháp thiên cấp, ngươi đi không?
- Không, ta không đi, ta theo cùng!
...............
.........
...
Cường giả bốn phía đều ôm ý xấu.
Theo dõi Tiêu Phong, cũng bảo vệ hắn, nếu có yêu vương thì các cao thủ đánh hội đồng, nếu không có yêu vương vừa lúc cho cẩm y quân luyện công.
Phút chốc đội ngũ Tiêu Phong ngày càng lớn mạnh
Ban đầu chỉ có đoàn người Tiêu Phong, nửa tháng sau cao thủ Khí cảnh, thần cảnh thêm gần trăm người .
Một đám người rầm rộ lao vào sâu trong Phong yêu sơn, đội ngũ này mỗi ngày tăng nhân sỗ.
Ngày càng nhiều, càng lúc càng to lớn!
Dù trên đường đi gặp phải yêu thú Thần cảnh, đám yêu thú đó thấy đội ngũ thanh thế to lớn như vậy đều trợn tròn mắt, quay đầu đi.
Chớp mắt đã qua một tuần.
Tiêu Phong ngồi bên một tiểu hồ.
Ầm!
Khí thế toát ra từ người hắn khiến nước hồ dấy lên gợn sóng.
Sở Tử Huyên cười nói:
- Tinh cảnh đệ nhị trọng? Sư thúc ! Ngươi đột phá thật nhanh.
Tiêu Phong cười đáp:
- Chỉ là thuận tiện.
- A!
Đám Sở Tử Huyên nghẹn lời.
Khốn nạn !! thuận tiện !! lúc trước mình tu hành tại sao không thể thuận tiện như vậy?
Phong Đằng nhíu mày nói:
- Vương!
Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy?
Phong Đằng rối rắm nói:
- Khoảng thời gian này chúng ta chém giết quá nhiều yêu thú, chúng ta không kịp ăn, cứ mang theo nó đi thì quá cồng kềnh và bất tiện cho việc khởi hành. Bẩm Vương xin cho chỉ đạo.
Nghe Phong Đằng nói, Sở Tử Huyên hận không thể đi lên đạp hai cước. ăn nhiều yêu thú quá? Ngại vướng víu? Lúc trước lão tử tu hành đáng thương không có yêu thú để ăn, đi khắp nơi nghĩ cách, ngươi còn ngại nhiều?
Tiêu Phong thản nhiên nói:
- Chọn cao giai ăn đi, trước ăn yêu thú Khí cảnh hợp lực giết chết, sau đó ăn yêu thú đỉnh Tinh cảnh, mang theo đồ ăn hai ngày là được, ném yêu thú khác đi.
Phong Đằng gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Đám Kiếm hiệp, Sở Tử Huyên quay đầu đi, không thèm nhìn đám nhà giầu mới nổi gai mắt này. Phong Yêu sơn đúng là có nhiều yêu thú, nhưng các ngươi quá xa xỉ rồi, vứt đi sao ? thật khiến người tức chết!
…
Phong Yêu sơn
Tin tức công pháp thiên cấp rải ra, ngày càng nhiều tông môn tre già măng mọc xông vào.
Có một số người lao hướng công pháp thiên cấp, tương tự, cũng có một ít cường giả thông minh biết không thể nào chỉ đơn giản là công pháp thiên cấp, nhưng sẽ có thứ càng quý giá hơn công pháp thiên cấp.
Các đại tông môn tiến vào, sư huynh đệ truyền tin tức tự tìm hiểu cho nhau.
Trong một rừng núi, có bồn người đang bàn luận.
Ba người kia hỏi:
- Lão thất, thế nào?
Họ chính là Tứ, Ngũ, Lục, Thất Kiếm hiệp của Đại Thiên Tông, từ hang động dưới đáy Hắc Long đàm đi đến Phong Yêu sơn. Khi bốn người tiến đến thì trong Phong Yêu sơn đã có hai vạn tu giả vào, vậy nên không lâu sau bốn người tìm đến tu giả khác tìm hiểu tình hình.
Thất Kiếm hiệp nhìn ba người, nhíu mày nói:
- Có tin tức, nhưng mà...
Ba người nghi hoặc hỏi:
- Nhưng cái gì?
Thất Kiếm hiệp quái dị nói:
- Ta biết chỗ của Tiêu Phong sư thúc, nhưng có lẽ nơi đó không bình tĩnh.
- A?
- Ngày càng nhiều tu giả tiến vào Phong Yêu sơn, việc lạ nối tiếp nhau. Các ngươi không biết sao? Bên trong Phong Yêu sơn có vài đại yêu.
- Đúng vậy. Đại yêu đều là yêu thú đạt đến Hư cảnh, vô cùng cường đại, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều tu giả không dám tùy tiện vào Phong Yêu sơn.
Thất Kiếm hiệp quái dị nói:
- Tin tức thứ nhất là những đại yêu này biến mất không rõ tăm tích.
- A? Hư cảnh đại yêu biến mất? Bị giết?
Thất Kiếm hiệp suy đoán:
- Không biết, nhưng chắc cũng dữ nhiều lành ít đi, nếu không thì yêu thú ở Phong Yêu sơn không thể nào sợ hãi chạy trốn khắp nơi.
- Ừm, ngươi nói tiếp đi.
Thất Kiếm hiệp quái dị nói:
- Tin thứ hai là đội ngũ của quang Minh thánh tử ngày càng lớn, có tám ngàn người sưu tầm khắp Phong Yêu sơn cho hắn.
- Được, được!
Hiển nhiên kế hoạch của Tiêu Phong đã vượt qua mong muốn của họ, ít nhất đám người không nhìn ra hướng đi tương lai.
Nửa tháng sau, trong Phong Yêu sơn, một hiệp cốc to lớn.
- Giết!
- Bắn tên!
- Phá quân!
- Giết, giết, giết!
............
...............
Trong hiệp cốc tiếng chém giết ngút trời.
Phong Đằng dẫn theo cẩm y quân đang chiến đấu cùng đám yêu lang. Năm ngàn tướng sĩ chiến đấu cơ hồ điên cuồng, toàn thân đẫm máu, nhưng kỹ năng giết chóc ngày càng được củng cố mạnh mẽ hơn
Bên trên hiệp cốc, sau lưng Tiêu Phong có Triệu đống, Sở Tử Huyên, Đại, Nhị, Tam Kiếm hiệp đứng.
Mọi người nhìn hiệp cốc, Sở Tử Huyên biểu tình quái dị.
Sở Tử Huyên lo lắng nói:
- Sư thúc, ngươi mang Năm ngàn đại quân tiến vào sẽ không sao chứ?
Tam Kiếm hiệp sắc mặt khó xem nói:
- Đúng vậy. Chỉ có một mình sư thúc còn chạy trốn được, chỗ này có gần năm ngàn người, nếu gặp phải yêu vương muốn trốn cũng không thể, sẽ tử thương thảm trọng!
Tiêu Phong cười nói:
- Ta có tính toán của riêng mình . Vả lại Không phải chúng ta cũng có người bảo hộ sao?
Đám Sở Tử Huyên ngoái đầu nhìn sơn phong xung quanh, quả nhiên các đỉnh núi có mấy chục cường giả, tất cả đều là cao thủ Khí cảnh. Thần cảnh...
Sở Tử Huyên nhăn mày nói :
- Nửa tháng nay người đi theo chúng ta càng lúc càng nhiều, sư thúc, nên làm sao đây?
Tiêu Phong cười nói:
- Lo cái gì, bọn họ bảo vệ chúng ta vào Phong Yêu sơn, thế không tốt sao?
Đám người kiếm hiệp biểu tình phức tạp:
- Bảo vệ?
Tiêu Phong không giải thích, tiếp tục nhìn Phong Đằng chém giết trong sơn cốc.
Đỉnh các núi non có rất nhiều đoàn thể lớn nhỏ.
Trên đỉnh một ngọn núi nhỏ có hai kiếm tu áo trắng nói.
- Sư huynh, Tiêu Phong kia nói liệu có đúng là sự thật sao?
Một người khác đáp:
- Tiêu Phong nói hắn và cô gái áo trắng đã ước hẹn rồi, có được công pháp thiên cấp sẽ cho hắn sao chép một phần, nhưng cô gái kia nuốt lời nên hắn dẫn năm ngàn thuộc hạ vào Phong Yêu sơn tìm cô gái áo trắng, khiến nàng ta thực hiện lời hứa.
- Nhưng sao ta cảm thấy giả tạo quá.
- Giả? Giả sao? Ta ngược lại cảm thấy đó là rất chân thật.
- A?
- Nếu là giả thì một Tinh cảnh như hắn dám vào Phong Yêu sơn sao? Còn có năm ngàn Tinh cảnh, thế chẳng phải là dê vào miệng cọp sao? Hắn dám liều mạng tiến vào thì chắc chắn là sự thật.
- Nhưng nếu là thật thì chúng ta nên đi tìm cô gái áo trắng kia, cưỡi xe Thanh Loan chắc rất dễ kiếm.
- Kiếm? Làm sao kiếm? Phong Yêu sơn lớn như vậy, đi đâu kiếm? Đi theo hắn là được.
- Đi theo Tiêu Phong? Tại sao? Thứ kia đâu có ở chỗ hắn?
- Ngươi ngốc quá, Tiêu Phong dám tiến vào thì đương nhiên biết cách tìm cô gái áo trắng, đi theo hắn liền có thể tìm đến, đương nhiên, các sư thúc đi tìm các cô gái áo trắng rồi. Chúng ta theo dõi Tiêu Phong là được, chỉ cần hắn không sao thì nhất định có thể tìm thấy cô gái áo trắng.
- Phải rồi, sư huynh thật thông minh.
- Hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Cô gái áo trắng kia không phải hạng dễ đối phó, chưa chắc cướp được công pháp thiên cấp trong tay nàng ta. Nhưng nếu Tiêu Phong chiếm được công pháp thì chúng ta... Hừ hừ.
- Cướp từ tay Tiêu Phong? Sư huynh anh minh!
- Huống chi ngươi không thấy mấy người khác đều không chịu đi sao?
- A?
- Không chỉ chúng ta thông minh, họ cũng biết rõ đi là từ bỏ công pháp thiên cấp, ngươi đi không?
- Không, ta không đi, ta theo cùng!
...............
.........
...
Cường giả bốn phía đều ôm ý xấu.
Theo dõi Tiêu Phong, cũng bảo vệ hắn, nếu có yêu vương thì các cao thủ đánh hội đồng, nếu không có yêu vương vừa lúc cho cẩm y quân luyện công.
Phút chốc đội ngũ Tiêu Phong ngày càng lớn mạnh
Ban đầu chỉ có đoàn người Tiêu Phong, nửa tháng sau cao thủ Khí cảnh, thần cảnh thêm gần trăm người .
Một đám người rầm rộ lao vào sâu trong Phong yêu sơn, đội ngũ này mỗi ngày tăng nhân sỗ.
Ngày càng nhiều, càng lúc càng to lớn!
Dù trên đường đi gặp phải yêu thú Thần cảnh, đám yêu thú đó thấy đội ngũ thanh thế to lớn như vậy đều trợn tròn mắt, quay đầu đi.
Chớp mắt đã qua một tuần.
Tiêu Phong ngồi bên một tiểu hồ.
Ầm!
Khí thế toát ra từ người hắn khiến nước hồ dấy lên gợn sóng.
Sở Tử Huyên cười nói:
- Tinh cảnh đệ nhị trọng? Sư thúc ! Ngươi đột phá thật nhanh.
Tiêu Phong cười đáp:
- Chỉ là thuận tiện.
- A!
Đám Sở Tử Huyên nghẹn lời.
Khốn nạn !! thuận tiện !! lúc trước mình tu hành tại sao không thể thuận tiện như vậy?
Phong Đằng nhíu mày nói:
- Vương!
Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy?
Phong Đằng rối rắm nói:
- Khoảng thời gian này chúng ta chém giết quá nhiều yêu thú, chúng ta không kịp ăn, cứ mang theo nó đi thì quá cồng kềnh và bất tiện cho việc khởi hành. Bẩm Vương xin cho chỉ đạo.
Nghe Phong Đằng nói, Sở Tử Huyên hận không thể đi lên đạp hai cước. ăn nhiều yêu thú quá? Ngại vướng víu? Lúc trước lão tử tu hành đáng thương không có yêu thú để ăn, đi khắp nơi nghĩ cách, ngươi còn ngại nhiều?
Tiêu Phong thản nhiên nói:
- Chọn cao giai ăn đi, trước ăn yêu thú Khí cảnh hợp lực giết chết, sau đó ăn yêu thú đỉnh Tinh cảnh, mang theo đồ ăn hai ngày là được, ném yêu thú khác đi.
Phong Đằng gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Đám Kiếm hiệp, Sở Tử Huyên quay đầu đi, không thèm nhìn đám nhà giầu mới nổi gai mắt này. Phong Yêu sơn đúng là có nhiều yêu thú, nhưng các ngươi quá xa xỉ rồi, vứt đi sao ? thật khiến người tức chết!
…
Phong Yêu sơn
Tin tức công pháp thiên cấp rải ra, ngày càng nhiều tông môn tre già măng mọc xông vào.
Có một số người lao hướng công pháp thiên cấp, tương tự, cũng có một ít cường giả thông minh biết không thể nào chỉ đơn giản là công pháp thiên cấp, nhưng sẽ có thứ càng quý giá hơn công pháp thiên cấp.
Các đại tông môn tiến vào, sư huynh đệ truyền tin tức tự tìm hiểu cho nhau.
Trong một rừng núi, có bồn người đang bàn luận.
Ba người kia hỏi:
- Lão thất, thế nào?
Họ chính là Tứ, Ngũ, Lục, Thất Kiếm hiệp của Đại Thiên Tông, từ hang động dưới đáy Hắc Long đàm đi đến Phong Yêu sơn. Khi bốn người tiến đến thì trong Phong Yêu sơn đã có hai vạn tu giả vào, vậy nên không lâu sau bốn người tìm đến tu giả khác tìm hiểu tình hình.
Thất Kiếm hiệp nhìn ba người, nhíu mày nói:
- Có tin tức, nhưng mà...
Ba người nghi hoặc hỏi:
- Nhưng cái gì?
Thất Kiếm hiệp quái dị nói:
- Ta biết chỗ của Tiêu Phong sư thúc, nhưng có lẽ nơi đó không bình tĩnh.
- A?
- Ngày càng nhiều tu giả tiến vào Phong Yêu sơn, việc lạ nối tiếp nhau. Các ngươi không biết sao? Bên trong Phong Yêu sơn có vài đại yêu.
- Đúng vậy. Đại yêu đều là yêu thú đạt đến Hư cảnh, vô cùng cường đại, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều tu giả không dám tùy tiện vào Phong Yêu sơn.
Thất Kiếm hiệp quái dị nói:
- Tin tức thứ nhất là những đại yêu này biến mất không rõ tăm tích.
- A? Hư cảnh đại yêu biến mất? Bị giết?
Thất Kiếm hiệp suy đoán:
- Không biết, nhưng chắc cũng dữ nhiều lành ít đi, nếu không thì yêu thú ở Phong Yêu sơn không thể nào sợ hãi chạy trốn khắp nơi.
- Ừm, ngươi nói tiếp đi.
Thất Kiếm hiệp quái dị nói:
- Tin thứ hai là đội ngũ của quang Minh thánh tử ngày càng lớn, có tám ngàn người sưu tầm khắp Phong Yêu sơn cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.