Chương 191: nghênh ngang rời đi
Snake
12/08/2019
Trước điện Ngự Yêu.
Nhìn theo bóng Tiêu Phong rời đi, sắc mặt đám người Mục Dã Vương âm trầm một trận.
- Vô liêm sỉ, tiểu nhi miệng còn hôi sữa, cũng muốn ép Ngự Yêu Tông ta phụ thuộc?
Một lão giả Thần Cảnh lạnh lùng nói.
- Không phải phụ thuộc, là kết minh! Đại Thiên Tông không hề ảnh hưởng tới bất luận quyết sách gì của Ngự Yêu Tông chúng ta!
Một lão giả Thần Cảnh ở bên cạnh nhíu mày, nói.
- Ta vẫn không nuốt trôi ngụm khẩu khí này.
- Vậy sao vừa rồi ngươi không nói!
- Ta chờ chưởng môn!
Hai lão giả Thần Cảnh tranh luận, sau đó đưa mắt nhìn về phía Mục Vương.
- Phó Cảnh Ngôn !
Mục Vương kêu lên.
- Dạ!
Phó Cảnh Ngôn tiến lên.
- Nói thử suy nghĩ của ngươi xem?
Mục Vương trầm giọng nói.
- Dạ, sư tôn vừa giả ý đáp ứng Tiêu Phong, kỳ thực đệ tử cũng có thể nhìn ra được!
Phó Cảnh Ngôn cung kính nói.
- A?
Chúng đệ tử tại bốn phía đều cau mày.
- Đúng vậy, đáp ứng Tiêu Phong, không xuất lực là được, cho bọn họ tự liều mạng ngươi chết ta sống với nhau, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu!
Lão giả Thần Cảnh đứng bên cạnh cười nói.
- Không, không thể như vậy!
Phó Cảnh Ngôn lập tức lắc đầu.
- Cái gì không thể như vậy?
Lão giả kia cau mày.
- Tiền đề của tọa sơn quan hổ đấu chính là, hai con hổ kia không biết tới sự tồn tại của ngươi, hiện tại khi hai đầu mãnh hổ chuẩn bị ẩu đả lại biết tới sự tồn tại của chúng ta, tự nhiên sẽ không mặc nhiên cho chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu, hơn nữa, hai đầu mãnh hổ thậm chí cùng công kích Ngự Yêu Tông ta.
- Lúc trước Tiêu Phong nói hôm nay có thể san bằng Ngự Yêu Tông, tuy có thể là nói quá, thế nhưng nếu bốn tông đồng thời làm khó dễ, chúng ta thực không còn bao nhiên phương pháp xoay chuyển nữa!
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói, thần sắc mọi người cũng đều căng thẳng.
- Sư tôn, kỳ thực ta cũng nhìn ra được, Tiêu Phong cũng nhìn ra người giả ý đáp ứng, nhưng hắn còn ký với người một minh ước, cái minh ước này, nếu như vận dụng tốt, kỳ thực cũng có thể làm một kích trí mạng với tông ta.
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói.
- Minh ước kia, có cái gì trí mạng chứ?
Một người bên cạnh không tin, nói.
- Nếu chúng ta không thực hiện theo đúng minh ước, Tiêu Phong sẽ tuyên truyền tin tức về minh ước cho Tam U Tông, khiến Tam U Tông nghi kỵ chúng ta. Nếu như dẫn tới việc Tam U Tông bao vây tiễu trừ, Tiêu Phong có thể tọa sơn quan hổ đấu rồi.
- Hơn nữa, cho dù chúng ta đầu nhập vào liên minh Tam U Tông, bởi vì minh ước này được ký trước khi chúng ta gia nhập liên minh Tam U tông, thế nên Tam U Tông cũng không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm chúng ta.
- Như vậy, tại khi Đại Thiên Tông quyết chiến với Tam U Tông, chúng ta cũng sẽ bị coi thành pháo hôi, thành người đầu tiên bị bán đứng. Thế nên, Tiêu Phong ký minh ước kia, nhìn như vô dụng, kỳ thực lại là dụng tâm hiểm ác đáng sợ tới cùng cực.
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói.
- Cái gì? Vậy sao ngươi không nói sớm?
Đan Thanh Tử đứng một bên nhất thời quát lên.
Mọi người cùng tức giận nhìn Phó Cảnh Ngôn.
Phó Cảnh Ngôn thở dài nói:
- Sư tôn, kỳ thực đệ tử cho rằng có thể kết minh! Bởi vì tại Vô Ưu Thành, cho dù bọn họ không quyết chiến, tới đây bị cô lập cũng chính là Ngự Yêu Tông ta! Bởi vì thế cân bằng bị đánh vỡ, tiếp theo khẳng định sẽ là âm mưu, va chạm ùn ùn kéo tới.
Mục Vương khẽ thở dài.
- Nhi tử này của Tiêu Tuấn, lợi hại hơn nhiều so với hắn năm xưa.
Mục Vương trầm giọng nói.
- Sư tôn đã đáp ứng rồi?
Trên mặt Phó Cảnh Ngôn hiện nét vui vẻ.
- Ai, chung quy cũng vì nội tình Ngự Yêu Tông quá kém, kết minh với Đại Thiên Tông không biết là đúng hay sai, Đại Thiên Tông lúc này vẫn còn chưa đủ vốn va chạm với Tam U Tông nữa!
Mục Vương lo lắng nói.
Đang lúc Mục Vương lo lắng…
Nhìn theo bóng Tiêu Phong rời đi, sắc mặt đám người Mục Dã Vương âm trầm một trận.
- Vô liêm sỉ, tiểu nhi miệng còn hôi sữa, cũng muốn ép Ngự Yêu Tông ta phụ thuộc?
Một lão giả Thần Cảnh lạnh lùng nói.
- Không phải phụ thuộc, là kết minh! Đại Thiên Tông không hề ảnh hưởng tới bất luận quyết sách gì của Ngự Yêu Tông chúng ta!
Một lão giả Thần Cảnh ở bên cạnh nhíu mày, nói.
- Ta vẫn không nuốt trôi ngụm khẩu khí này.
- Vậy sao vừa rồi ngươi không nói!
- Ta chờ chưởng môn!
Hai lão giả Thần Cảnh tranh luận, sau đó đưa mắt nhìn về phía Mục Vương.
- Phó Cảnh Ngôn !
Mục Vương kêu lên.
- Dạ!
Phó Cảnh Ngôn tiến lên.
- Nói thử suy nghĩ của ngươi xem?
Mục Vương trầm giọng nói.
- Dạ, sư tôn vừa giả ý đáp ứng Tiêu Phong, kỳ thực đệ tử cũng có thể nhìn ra được!
Phó Cảnh Ngôn cung kính nói.
- A?
Chúng đệ tử tại bốn phía đều cau mày.
- Đúng vậy, đáp ứng Tiêu Phong, không xuất lực là được, cho bọn họ tự liều mạng ngươi chết ta sống với nhau, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu!
Lão giả Thần Cảnh đứng bên cạnh cười nói.
- Không, không thể như vậy!
Phó Cảnh Ngôn lập tức lắc đầu.
- Cái gì không thể như vậy?
Lão giả kia cau mày.
- Tiền đề của tọa sơn quan hổ đấu chính là, hai con hổ kia không biết tới sự tồn tại của ngươi, hiện tại khi hai đầu mãnh hổ chuẩn bị ẩu đả lại biết tới sự tồn tại của chúng ta, tự nhiên sẽ không mặc nhiên cho chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu, hơn nữa, hai đầu mãnh hổ thậm chí cùng công kích Ngự Yêu Tông ta.
- Lúc trước Tiêu Phong nói hôm nay có thể san bằng Ngự Yêu Tông, tuy có thể là nói quá, thế nhưng nếu bốn tông đồng thời làm khó dễ, chúng ta thực không còn bao nhiên phương pháp xoay chuyển nữa!
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói, thần sắc mọi người cũng đều căng thẳng.
- Sư tôn, kỳ thực ta cũng nhìn ra được, Tiêu Phong cũng nhìn ra người giả ý đáp ứng, nhưng hắn còn ký với người một minh ước, cái minh ước này, nếu như vận dụng tốt, kỳ thực cũng có thể làm một kích trí mạng với tông ta.
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói.
- Minh ước kia, có cái gì trí mạng chứ?
Một người bên cạnh không tin, nói.
- Nếu chúng ta không thực hiện theo đúng minh ước, Tiêu Phong sẽ tuyên truyền tin tức về minh ước cho Tam U Tông, khiến Tam U Tông nghi kỵ chúng ta. Nếu như dẫn tới việc Tam U Tông bao vây tiễu trừ, Tiêu Phong có thể tọa sơn quan hổ đấu rồi.
- Hơn nữa, cho dù chúng ta đầu nhập vào liên minh Tam U Tông, bởi vì minh ước này được ký trước khi chúng ta gia nhập liên minh Tam U tông, thế nên Tam U Tông cũng không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm chúng ta.
- Như vậy, tại khi Đại Thiên Tông quyết chiến với Tam U Tông, chúng ta cũng sẽ bị coi thành pháo hôi, thành người đầu tiên bị bán đứng. Thế nên, Tiêu Phong ký minh ước kia, nhìn như vô dụng, kỳ thực lại là dụng tâm hiểm ác đáng sợ tới cùng cực.
Phó Cảnh Ngôn trầm giọng nói.
- Cái gì? Vậy sao ngươi không nói sớm?
Đan Thanh Tử đứng một bên nhất thời quát lên.
Mọi người cùng tức giận nhìn Phó Cảnh Ngôn.
Phó Cảnh Ngôn thở dài nói:
- Sư tôn, kỳ thực đệ tử cho rằng có thể kết minh! Bởi vì tại Vô Ưu Thành, cho dù bọn họ không quyết chiến, tới đây bị cô lập cũng chính là Ngự Yêu Tông ta! Bởi vì thế cân bằng bị đánh vỡ, tiếp theo khẳng định sẽ là âm mưu, va chạm ùn ùn kéo tới.
Mục Vương khẽ thở dài.
- Nhi tử này của Tiêu Tuấn, lợi hại hơn nhiều so với hắn năm xưa.
Mục Vương trầm giọng nói.
- Sư tôn đã đáp ứng rồi?
Trên mặt Phó Cảnh Ngôn hiện nét vui vẻ.
- Ai, chung quy cũng vì nội tình Ngự Yêu Tông quá kém, kết minh với Đại Thiên Tông không biết là đúng hay sai, Đại Thiên Tông lúc này vẫn còn chưa đủ vốn va chạm với Tam U Tông nữa!
Mục Vương lo lắng nói.
Đang lúc Mục Vương lo lắng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.