Chương 110: nuốt thiên kiếp lẫn kiếp vân
Snake
08/08/2019
Triệu Đống bỗng nhiên biến sắc mặt:
- Nguy rồi, vương không mang theo Ngọc Đế kiếm!
Tiêu Phong không mang theo Ngọc Đế kiếm lên núi mà để nó dưới núi, Triệu Đống định đi lấy kiếm đưa cho hắn.
Phong Đằng cản lại:
- Triệu công công, không cần đưa kiếm!
Triệu Đống nhướng mày nói:
- Ý của ngươi là
Thế nào đây ?
Phong Đằng liền giải thích :
- Vương có dạy ta thiên lôi có thể tôi thể, lúc trước ta độ thiên kiếp không dùng binh khí, chắc chắn vương cũng sẽ không dùng. Vương trí tuệ như vậy, khi độ kiếp sao có thể quên binh khí? Vương không mang Ngọc Đế kiếm lên núi chắc đã tính trước rồi.
Triệu Đống kinh ngạc, ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, nói:
- Được rồi.
Đỉnh núi.
Trên bầu trời xuất hiện kiếp vân, gió to nổi lên bốn phía , tia chớp Đan xen lộ ra với cùng cấp bách. Kiếp vân là bước khảm màn thiên đạo đưa ra để thử thách tu giả, bước qua thì thẳng bước vượt cấp từ lực cảnh lên tinh cảnh còn độ không qua thì đạo cơ suy giảm , tu vi lùi bước , nặng thì có thể thân tử đạo tiêu. Tiêu Phong đứng trên đỉnh núi, ngửa đầu nhìn trời, mắt lóe tia lạnh lùng.
Tóc dài bay trong gió, trường bào bị gió to thổi. Tiêu Phong duỗi hai tay, trong lòng bàn tay có điểm sáng bay lượn. Loại độ kiếp này đối với tu giả chính là chân chính thập tử nhất sinh nhưng trong trưởng hợp này hình bạn như Tiêu Phong không ý thức điều này, hắn ngửa mặt nhìn trời , thản nhiên nói:
- Nhất trọng thiên lôi kiếp? Đến đi!
Tiêu Phong sắc mặt biến dữ tợn hơn.
- Grao!
Tiêu Phong hung ác gầm hướng kiếp vân, ánh mắt độc ác, cơ bắp căng cứng, mặt nổi gân xanh.
- Tiêu Phong đang làm cái gì? Khiêu khích kiếp vân sao?
- Chưa bắt đầu độ kiếp, sao hắn căng thẳng như vậy?
- Chắc do lần đầu tiên nên hắn có chút lo lắng và sợ hãi ! Đó là chuyện thường mà.
............
......
...
Đám Sở Tử Huyên không ai hiểu nổi.
Ầm!
Dường như hiểu lời của Tiêu Phong, kiếp vân càng thêm cuồng bạo, bầu trời hình thành vòng xoáy khổng lồ
Oành ... oành... oàng oàng.....
Một tầng thiên lôi từ kiếp vân cuồn cuộn đánh xuống.
Mọi người yên lặng nhìn chằm chằm.
- Grao!
Tiêu Phong lại gầm lên,đứng yên ngạo nghễ miệng mở lớn há ra hướng thẳng lên trên cao hút lôi điện thô to đang toàn lực đánh xuống.
Ầm!
Lôi điện đánh vào miệng Tiêu Phong.
Bùm!
Người Tiêu Phong bùng phát khí thế cường đại, lật tung nhiều bùn đất, tóc hắn tung lên lắc lư điên cuồng.
Bùn đất bạo tạc
Đám người đứng từ xa quan sát hắn độ kiếp lúc này nghị luận ầm ĩ
Tam kiếm hiệp giật mình kêu lên:
- Hắn, hắn nuốt thiên lôi!
Ngũ kiếm hiệp ngây ngốc nói:
- Nuốt? Nuốt thiên lôi? Đùa giỡn, đùa giỡn cái gì?
Tứ kiếm hiệp ngẩn ngơ:
- Có thể nuốt thiên lôi sao? Sao có thể?
Ngay cả Sở Tử Huyên thấy rộng biết nhiều cũng hóa đá.
Nên biết rất nhiều người Lực cảnh thập trọng dùng pháp bảo cũng chưa chắc độ qua thiên lôi, dùng thân thể sẽ bị đánh cháy sém từ trong ra ngoài. Tiêu Phong giỏi lắm, há mồm nuốt thiên lôi.
Đại kiếm hiệp quái dị lầm bầm:
- Sao có thể ?
Tử Tử luôn hồi hộp nhìn Tiêu Phong nuốt thiên lôi thứ nhất, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó thấy hắn bình an thì lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Dưới núi, Phong Đằng , Triệu Đống quái dị nhìn bầu trời.
Phong Đằng kinh ngạc bật thốt:
- Nuốt?
Triệu Đống nghi hoặc hỏi:
- Phong Đằng, lúc trước ngươi độ kiếp thì nhất trọng thiên lôi kiếp như thế nào?
Phong Đằng sắc mặt khó xem nói:
- Nếu ta làm giống như vương thì sớm bị đánh chết.
Triệu Đống câm nín.
Ầm!
- Grao!
Thiên lôi thứ hai đánh xuống.
Tiêu Phong lại gầm lên, nuốt thiên lôi thứ hai.
Nuốt thiên lôi!
Ầm!
- Grao!
Tiếng thiên lôi, tiếng Tiêu Phong rống to hòa cùng nhau. Mọi người chợt phát hiện trước kia tiếng thiên lôi đánh rung động hồn người so sánh với tiếng rống của Tiêu Phong thì không là gì.
Tiếng rống to này mới là tiếng sấm thật sự.
Một tiếng rống, nuốt một thiên lôi .
Chớp mắt Tiêu Phong đã nuốt tám đợt thiên lôi.
Đây chính là thiên lôi!
Sở Tử Huyên và các Kiếm hiệp khác vẫn đáng hóa đá.
Mọi người chưa từng thấy, hay nghe qua có một người hung hãn làm như vậy, dám nuốt thiên lôi. Đây chính là thiên lôi! Một đợt sét đánh đủ tạc nội tạng của ngươi vỡ nát.
Nhưng trước mắt thực lực của Tiêu Phong đảo điên suy nghĩ của mọi người, hắn thật sự nuốt thiên lôi, thật sự nuốt!
- Quá dã !
- Quá oai !
- Được mở mắt rồi !
.........
......
...
Đám Kiếm hiệp vô lương tâm hưng phấn nói.
Trên đỉnh núi, Tiêu Phong nuốt vào tám thiên lôi liền sảy ra biến hoá, thật nhiều tia điện chui ra khỏi lỗ chân lông của hắn.
Trường bào của Tiêu Phong bay phần phật, tía chớp vờn quanh, nhìn qua hào quang bắn ra bốn phía.
Thậm chí trong đôi mắt Tiêu Phong cũng bắn ra tia điện quang.
Điện quang từ trong ra ngoài toát khỏi thân thể Tiêu Phong.
Biểu tình của Tiêu Phong vẫn dữ tợn, hai tay co hình trào, trong lòng bàn tay xèo xèo có nhiều tia điện.
Tiêu Phong trừng mắt, rống:
- Ý chí chân long, Thôn Thiên đại pháp!
Ầm!
Thiên lôi thứ chín đánh xuống, lần này Tiêu Phong không gầm rống.
Tiêu Phong há mồm nuốt vào thiên lôi thứ chín.
Ầm!
Khi Tiêu Phong nuốt thiên lôi thứ chín vào trong miệng thì khí thế tăng vọt gấp mấy lần, khí thế bùng phát trùng kích bùn đất, đá vụn trên đỉnh núi bay tứ tung.
Sở Tử Huyên thở ra một hơi:
- Kết thúc, chín đạo thiên lôi, toàn bộ nuốt vào hết rồi!
Mọi người lộ vẻ kinh diễm. Nhưng khi đã xong hết chín thiên lôi, nhất trọng thiên lôi kiếp kết thúc thì Tiêu Phong lại gầm lên.
- Grao!
Tiếng rống to này hùng hồn hơn trước gấp mấy lần, tiếng gầm cường đại chấn núi dưới chân Tiêu Phong lắc lư kịch liệt. Từ lỗ chân lông của Tiêu Phong bắn ra tia điện dạt dào như biển.
Phút chốc Tiêu Phong trở thành một lôi cầu, cực kỳ lấp lánh.
Lôi điện vòng quanh, Tiêu Phong biến thành một trường điện từ to lớn.
Vù vù!
Vù vù!
Trường thương trong tay cẩm y quân bên dưới rung động kịch liệt.
Vù vù!
Từ trường cường đại hấp dẫn nhiều sắt thép.
Đây không phải mấu chốt, điểm quan trọng là lôi điện hình thành từ trường hướng lên trời.
Dữ tợn chĩa lên trời, tiếng rống của Tiêu Phong không ngừng, từ trường chĩa hướng mây đen cuồn cuộn trên trời.
Ầm ầm!
Mây đen phát ra từng tiếng nổ như chống đỡ từ lực này.
Trong mây đen có sấm sét bị điện từ trường Tiêu Phong phóng ra hấp dẫn mãnh liệt.
Từ lực cường đại hấp dẫn khiến mây đen trên trường vốn sắp tán đi chậm rãi bị kéo xuống.
Kiếp vân bị từ lực kéo xuống?
- Grao!
Tiêu Phong rống lên, tiếng rống càng lúc càng mạnh, cực kỳ lâu dài. Kiếp vân cách mặt đất càng lúc càng gần.
Quanh ngọn núi đen kịt, đều là kiếp vân đen như mực bị kéo xuống.
Tứ Kiếm hiệp giật mình kêu lên:
- Hắn... Hắn định làm cái gì?
Tam Kiếm hiệp cũng giật mình bật thốt:
- Sao kiếp vân bị kéo xuống được? Sao có thể như vậy?
Trong kiếp vân đen như mực hình như có nhiều lôi điện lấp láy, giãy dụa muốn tránh khỏi trong tiếng rống của Tiêu Phong sinh ra lực dẫn từ trường.
Tiêu Phong không ngừng rống, kiếp vân cách hay ngày càng gần.
- Grao!
Tiêu Phong rống gầm, há mồm hút kiếp vân.
Tiếng rồng ngừng, hóa thành tiếng hút khí.
- Hút!!!
Tiếng hút khí vốn rất nhỏ, nhưng từ miệng Tiêu Phong thì nghe điếc tai, làm đám cường giả da đầu mát lạnh.
Bởi vì mọi người thấy rõ kiếp vân không không ngừng bị Tiêu Phong hút vào trong miệng.
Kiếp vân nguồn cuộn, to lớn phạm vi cỡ ngàn trượng, đây chính là kiếp vân to ngàn trượng!
Kiếp vân từng chút một bị Tiêu Phong hút vào bụng.
Từ lực to lớn làm kiếp vân không thể tán đi, từng chút một biến mất, bị Tiêu Phong hút vào trong miệng.
Mây đen trên đầu mọi người càng lúc càng ít, ban đầu một mảnh đen kịt chậm rãi sáng sủa. Mọi người nhìn thấy ánh sáng, tương đối kiếp vân bị Tiêu Phong nuốt hơn phân nửa.
- Hút!!!
Đây là tiếng hút khí lớn nhất đám Kiếm hiệp, Sở Tử Huyên từng nghe được.
Kiếp vân khổng lồ chậm rãi bị Tiêu Phong nuốt vào miệng như tu nước một hơi, cực kỳ đồ sộ.
Mọi người khẳng định, đời này họ không thể quên được một màn này.
Ầm đùng!
Cuối cùng một tia kiếp vân vung từng tia chớp, không cam lòng bị Tiêu Phong hoàn toàn hút vào bụng. Tiêu Phong ngậm miệng, thân thể phát ra tiếng nổ.
Lỗ chân lông bế tắc, thân thể tạm thời không thể phát ra sấm sét.
Tiêu Phong lại khoanh chân ngồi xuống, hình như là muốn luyện hóa nhất trọng thiên lôi điện, kiếp vân trong bụng mình.
Trời trong, gió nhẹ thổi qua đỉnh núi, Tiêu Phong yên lặng ngồi, như bức tranh sơn thủy.
Nhưng mấy ngàn người nhìn đỉnh núi, trong lòng họ không cách nào bình tĩnh, lòng dậy sóng.
Tam Kiếm hiệp hồi phục tinh thần, chửi:
- Bà nội nó, đây là độ kiếp sao?
Tứ Kiếm hiệp cũng đỏ mắt mắng:
- Độ kiếp bà nội nó!
- Con bà nó!
- Khốn kiếp!
............
......
...
Đám Kiếm hiệp chửi rủa, chỉ có chửi thề mới bình ổn sóng to trong lòng họ.
Hôm nay kích động này quá lớn.
Không chỉ là kích động, sáu người bị đả kích cực lớn.
Cùng là độ kiếp, tại sao lúc trước mình độ dục tiên dục tử, thiếu chút bán muối, hôm nay Tiêu Phong độ kiếp phô trương như vậy, trời còn có mắt không?
Trong mắt Tử Tử lóe tia hưng phấn, nắm tay siết chặt, giống như mới rồi là nàng độ kiếp. Không biết có phải là ảo giác hay không . Nàng như cảm thấy trên vai Tiêu Phong là một ngọn núi cực kỳ nặng nề , đè ép thân thể mảnh khảnh chưa trưởng thành của hắn buộc hắn phải ép mình cường đại thật nhanh chóng. Khoảnh khắc này, nàng thầm nguyện với lòng sẽ bất chấp tất cả giúp đỡ hắn cùng gánh vác, dù có tan xương nát thịt cũng không oán , không hối hận.
Phong Đằng, Triệu Đống,năm ngàn cẩm y quân giờ phút này kích động toàn thân run rẩy.
Hiện tại mọi người rốt cuộc hiểu vương mà họ nguyện đi theo là cường giả như thế nào.
Không, có lẽ đây chưa phải là tất cả sức mạnh của vương, tình cảnh trước mắt khiến mọi người không hề nổi lên lòng so sánh.
Nhất trọng thiên lôi kiếp khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật lại bị vương từng ngụm nuốt vào bụng. Độ kiếp, điều vương mới vừa làm mới là độ kiếp thật sự.
Trên đỉnh núi, Tiêu Phong tĩnh tọa ba ngày ba đêm.
Trong ba ngày ba đêm này không ai lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi.
Sở Tử Huyên và năm Kiếm hiệp khác hình như phát hiện điều gì, không nói lời nào, ít nhất trước khi lòng bằng phẳng thì họ không muốn nói chuyện.
Tiêu Phong độ kiếp xong một mình ngồi tại đỉnh núi. Về kiếp vân bị nuốt vào, Tiêu Phong có ý chí chân long mãnh liệt ức chế kiếp vân này.
Ầm!
Trong người Tiêu Phong lần thứ hai phát ra tiếng vang thật lớn, đầu hắn run bần bật.
Huyết khiếu, độ qua nhất trọng thiên lôi kiếp xong xông mở huyệt khiếu thứ nhất.
Huyệt Thần Đình khiếu!
Ở đằng trước, vào tóc năm phân.
Tinh thần Tiêu Phong hoàn toàn chìm đắm trong huyệt Thần Đình.
Lòng Tiêu Phong vui sướng:
- Xông mở rồi, hơn nữa huyệt Thần Đình khiếu này to hơn kiếp trước gấp mười lần!
Huyệt khiếu tự thành không gian, dung nạp tinh nguyên trong cơ thể.
Nội lực, khí lực hóa thành từng tia tinh nguyên như chất lỏng vàng hội tụ ở huyệt Thần Đình, tựa như một giọt nước vàng nổi trong không gian huyệt khiếu to lớn. Quanh giọt nước vàng tỏa ánh sáng vàng nhạt, những ánh sáng vàng này chính là nội lực, khí lực, khí lực của Tiêu Phong, đều có thể đặt vào trong giọt nước vàng. Giọt nước vàng có thể hóa thành nội lực, khí lực chảy khắp người.
Luyện lực hóa tinh, chính là khiến lượng biến nội lực trở thành biến chất, hình thành tinh nguyên đặc biệt.
Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện trong giọt nước vàng này như có một con rồng nhỏ màu vàng đang uốn lượn.
Đây vốn là biểu hiện chỉ có ở Tinh cảnh bình thường.
Nhưng Tiêu Phong hơi khác biệt.
Trong huyệt Thần Đình, bên trên tinh nguyên có một đoàn mây đen phát ra sấm chớp xẹt đùng.
Ầm ầm!
Mây đen không ngừng tạc nổ, từng tia lôi điện bị Tiêu Phong hút vào người, chạy khắp các kinh mạch.
Đó là kiếp vân nhất trọng thiên bị Tiêu Phong nuốt.
Kiếp vân cuồn cuộn dường như thu nhỏ vô số lần, bị khốn trong huyệt Thần Đình của Tiêu Phong.
Kiếp vân không ngừng phát ra sấm chớp, từng giây từng phút rèn luyện thân thể Tiêu Phong.
'Nhìn' kiếp vân bên trên huyệt Thần Đình, trong lòng Tiêu Phong rất cảm thán.
- Kiếp trước trẫm khuynh lực lượng một triểu mở ra tiên nhân huyệt, bên trong trừ 'Soán Mệnh Diễn Sinh' đại pháp khiến trẫm sống lại ra Thôn Thiên đại pháp này quả nhiên cũng huyền diệu. Tiên nhân... Tiên nhân đó lúc còn sống chắc là một nhân vật ghê gớm, dù là trong số tiên nhân thì chắc chắn cũng thuộc hàng đỉnh cấp. Thôn Thiên đại pháp, hay cho Thôn Thiên đại pháp!
Tiêu Phong vô cùng cảm thán.
Ba ngày ba đêm, Tiêu Phong chậm rãi mở to mắt, hơn nữa đứng dậy. Gió nhẹ thổi tóc dài của Tiêu Phong, hắn nhìn bầu trời đã không còn kiếp vân, mỉm cười.
Vèo!
Vèo!
Túy Kiếm Sinh, bọn người Kiếm hiệp vội vã xông lên đỉnh núi.
Đại Kiếm hiệp kêu lên:
- Tiêu Phong, ngươi đã tỉnh!
Tam Kiếm hiệp nuốt nước bọt khan, hỏi:
- Như thế nào? Tiêu Phong, hiện tại ngươi có tu vi cỡ nào?
Mọi người vội vàng hỏi:
- Đúng vậy. Hiện tại như thế nào?
Tiêu Phong nghi hoặc đáp:
- A? Mới độ kiếp xong, là Tinh cảnh, Tinh cảnh nhất trọng.
Đám người câm nín.
Tinh cảnh nhất trọng? Mới chỉ là Tinh cảnh nhất trọng? Động tĩnh lớn như vậy, nuốt thiên lôi, nuốt kiếp vân, thế mà chỉ mới là Tinh cảnh nhất trọng?
Tam Kiếm hiệp tan vỡ lý trí, la lên:
- Ngươi gạt người!
Nếu nói ra có ai tin tưởng? Thật sự cho rằng gã là đồ ngốc sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Thật sự là Tinh cảnh nhất trọng, chẳng qua sơ sở vững chắc hơn người bình thường một chút.
Tập thể im lặng.
Tam Kiếm hiệp không thể hiểu nổi, hỏi:
- Tại sao như vậy? Tại sao chỉ mới là Tinh cảnh nhất trọng? Sao chỉ có một chút?
Tiêu Phong cười hỏi lại:
- Lực cảnh viên mãn, độ kiếp xong không phải đều là Tinh cảnh nhất trọng sao?
-.....
Đám người rối rắm, không lẽ lúc trước họ sinh ra ảo giác?
Sau lưng đám người bỗng vang lên giọng của Tử Tử:
- Hiện tại ngươi không sao chứ?
Đám Sở Tử Huyên biến sắc mặt, nhanh chóng nhảy sang bên, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tử cô nương bay tới gần.
Tử Tử hơi lo lắng nhìn Tiêu Phong.
Tiêu Phong cười nói:
- Ta rất tốt, cơ sở đóng vững vàng thì sau này tu luyện sẽ càng nhanh.
- Ừm!
Tử Tử gật đầu, không hỏi nhiều, trừng đám Sở Tử Huyên.
Sở Tử Huyên, năm Kiếm hiệp đánh rùng mình, không dám nói 'nhảm' thêm.
...
Bên Hắc Long đàm.
Tiêu Phong dùng nước trong tẩy rửa Ngọc Đế kiếm.
Ngọc Đế kiếm lần thứ hai biến thành màu Trắng, hiển nhiên nó đã tiêu hóa tinh nguyên, huyết khí của Giao Long.
Tiêu Phong cười nói:
- Kiếm tăng linh tính? Xem ra ngươi thật là một thanh tà kiếm, huyết tà kiếm.
Vù vù!
Ngọc Đế kiếm khẽ run, dường như đang đắc ý.
Trong lúc Tiêu Phong tẩy kiếm từ Phong Đằng từ không xa đi đến.
Phong Đằng hưng phấn nói:
- Vương, mới rồi một huynh đệ cuối cùng đạt tới Lực cảnh viên mãn!
Tiêu Phong vừa tẩy kiếm vừa hỏi:
- Lực cảnh viên mãn? Vậy có bao nhiêu người có thể dẫn động thiên kiếp?
- Một nửa.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Vậy thì khiến một nửa nhân tiếp tục ăn, ăn hết số yêu xà con lại.
Phong Đằng khó hiểu hỏi:
- Vâng, nhưng vương, tại sao không để họ độ kiếp ngay bây giờ?
Tiêu Phong khẽ thở dài nói:
- Đến Thiên Hà tông, phụ thân ta khó khăn vất vả làm ra ít thứ đương nhiên phải cho thuộc của ta hưởng.
Phong Đằng ngạc nhiên hỏi:
- A? Không lẽ độ kiếp ở Đại Thiên tông thì xác suất thành công càng lớn?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm!
Phong Đằng nghiêm túc nói:
- Vâng, thuộc hạ đã rõ!
Tiêu Phong nhìn Phong Đằng, hỏi:
- Hiện tại tu vi của ngươi như thế nào?
- Mười ngày trước thần thuận lợi đạt tới Tinh cảnh nhị tầng.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Tiếp tục ăn Giao Long đi, cố gắng tu luyện.
- Nguy rồi, vương không mang theo Ngọc Đế kiếm!
Tiêu Phong không mang theo Ngọc Đế kiếm lên núi mà để nó dưới núi, Triệu Đống định đi lấy kiếm đưa cho hắn.
Phong Đằng cản lại:
- Triệu công công, không cần đưa kiếm!
Triệu Đống nhướng mày nói:
- Ý của ngươi là
Thế nào đây ?
Phong Đằng liền giải thích :
- Vương có dạy ta thiên lôi có thể tôi thể, lúc trước ta độ thiên kiếp không dùng binh khí, chắc chắn vương cũng sẽ không dùng. Vương trí tuệ như vậy, khi độ kiếp sao có thể quên binh khí? Vương không mang Ngọc Đế kiếm lên núi chắc đã tính trước rồi.
Triệu Đống kinh ngạc, ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, nói:
- Được rồi.
Đỉnh núi.
Trên bầu trời xuất hiện kiếp vân, gió to nổi lên bốn phía , tia chớp Đan xen lộ ra với cùng cấp bách. Kiếp vân là bước khảm màn thiên đạo đưa ra để thử thách tu giả, bước qua thì thẳng bước vượt cấp từ lực cảnh lên tinh cảnh còn độ không qua thì đạo cơ suy giảm , tu vi lùi bước , nặng thì có thể thân tử đạo tiêu. Tiêu Phong đứng trên đỉnh núi, ngửa đầu nhìn trời, mắt lóe tia lạnh lùng.
Tóc dài bay trong gió, trường bào bị gió to thổi. Tiêu Phong duỗi hai tay, trong lòng bàn tay có điểm sáng bay lượn. Loại độ kiếp này đối với tu giả chính là chân chính thập tử nhất sinh nhưng trong trưởng hợp này hình bạn như Tiêu Phong không ý thức điều này, hắn ngửa mặt nhìn trời , thản nhiên nói:
- Nhất trọng thiên lôi kiếp? Đến đi!
Tiêu Phong sắc mặt biến dữ tợn hơn.
- Grao!
Tiêu Phong hung ác gầm hướng kiếp vân, ánh mắt độc ác, cơ bắp căng cứng, mặt nổi gân xanh.
- Tiêu Phong đang làm cái gì? Khiêu khích kiếp vân sao?
- Chưa bắt đầu độ kiếp, sao hắn căng thẳng như vậy?
- Chắc do lần đầu tiên nên hắn có chút lo lắng và sợ hãi ! Đó là chuyện thường mà.
............
......
...
Đám Sở Tử Huyên không ai hiểu nổi.
Ầm!
Dường như hiểu lời của Tiêu Phong, kiếp vân càng thêm cuồng bạo, bầu trời hình thành vòng xoáy khổng lồ
Oành ... oành... oàng oàng.....
Một tầng thiên lôi từ kiếp vân cuồn cuộn đánh xuống.
Mọi người yên lặng nhìn chằm chằm.
- Grao!
Tiêu Phong lại gầm lên,đứng yên ngạo nghễ miệng mở lớn há ra hướng thẳng lên trên cao hút lôi điện thô to đang toàn lực đánh xuống.
Ầm!
Lôi điện đánh vào miệng Tiêu Phong.
Bùm!
Người Tiêu Phong bùng phát khí thế cường đại, lật tung nhiều bùn đất, tóc hắn tung lên lắc lư điên cuồng.
Bùn đất bạo tạc
Đám người đứng từ xa quan sát hắn độ kiếp lúc này nghị luận ầm ĩ
Tam kiếm hiệp giật mình kêu lên:
- Hắn, hắn nuốt thiên lôi!
Ngũ kiếm hiệp ngây ngốc nói:
- Nuốt? Nuốt thiên lôi? Đùa giỡn, đùa giỡn cái gì?
Tứ kiếm hiệp ngẩn ngơ:
- Có thể nuốt thiên lôi sao? Sao có thể?
Ngay cả Sở Tử Huyên thấy rộng biết nhiều cũng hóa đá.
Nên biết rất nhiều người Lực cảnh thập trọng dùng pháp bảo cũng chưa chắc độ qua thiên lôi, dùng thân thể sẽ bị đánh cháy sém từ trong ra ngoài. Tiêu Phong giỏi lắm, há mồm nuốt thiên lôi.
Đại kiếm hiệp quái dị lầm bầm:
- Sao có thể ?
Tử Tử luôn hồi hộp nhìn Tiêu Phong nuốt thiên lôi thứ nhất, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó thấy hắn bình an thì lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Dưới núi, Phong Đằng , Triệu Đống quái dị nhìn bầu trời.
Phong Đằng kinh ngạc bật thốt:
- Nuốt?
Triệu Đống nghi hoặc hỏi:
- Phong Đằng, lúc trước ngươi độ kiếp thì nhất trọng thiên lôi kiếp như thế nào?
Phong Đằng sắc mặt khó xem nói:
- Nếu ta làm giống như vương thì sớm bị đánh chết.
Triệu Đống câm nín.
Ầm!
- Grao!
Thiên lôi thứ hai đánh xuống.
Tiêu Phong lại gầm lên, nuốt thiên lôi thứ hai.
Nuốt thiên lôi!
Ầm!
- Grao!
Tiếng thiên lôi, tiếng Tiêu Phong rống to hòa cùng nhau. Mọi người chợt phát hiện trước kia tiếng thiên lôi đánh rung động hồn người so sánh với tiếng rống của Tiêu Phong thì không là gì.
Tiếng rống to này mới là tiếng sấm thật sự.
Một tiếng rống, nuốt một thiên lôi .
Chớp mắt Tiêu Phong đã nuốt tám đợt thiên lôi.
Đây chính là thiên lôi!
Sở Tử Huyên và các Kiếm hiệp khác vẫn đáng hóa đá.
Mọi người chưa từng thấy, hay nghe qua có một người hung hãn làm như vậy, dám nuốt thiên lôi. Đây chính là thiên lôi! Một đợt sét đánh đủ tạc nội tạng của ngươi vỡ nát.
Nhưng trước mắt thực lực của Tiêu Phong đảo điên suy nghĩ của mọi người, hắn thật sự nuốt thiên lôi, thật sự nuốt!
- Quá dã !
- Quá oai !
- Được mở mắt rồi !
.........
......
...
Đám Kiếm hiệp vô lương tâm hưng phấn nói.
Trên đỉnh núi, Tiêu Phong nuốt vào tám thiên lôi liền sảy ra biến hoá, thật nhiều tia điện chui ra khỏi lỗ chân lông của hắn.
Trường bào của Tiêu Phong bay phần phật, tía chớp vờn quanh, nhìn qua hào quang bắn ra bốn phía.
Thậm chí trong đôi mắt Tiêu Phong cũng bắn ra tia điện quang.
Điện quang từ trong ra ngoài toát khỏi thân thể Tiêu Phong.
Biểu tình của Tiêu Phong vẫn dữ tợn, hai tay co hình trào, trong lòng bàn tay xèo xèo có nhiều tia điện.
Tiêu Phong trừng mắt, rống:
- Ý chí chân long, Thôn Thiên đại pháp!
Ầm!
Thiên lôi thứ chín đánh xuống, lần này Tiêu Phong không gầm rống.
Tiêu Phong há mồm nuốt vào thiên lôi thứ chín.
Ầm!
Khi Tiêu Phong nuốt thiên lôi thứ chín vào trong miệng thì khí thế tăng vọt gấp mấy lần, khí thế bùng phát trùng kích bùn đất, đá vụn trên đỉnh núi bay tứ tung.
Sở Tử Huyên thở ra một hơi:
- Kết thúc, chín đạo thiên lôi, toàn bộ nuốt vào hết rồi!
Mọi người lộ vẻ kinh diễm. Nhưng khi đã xong hết chín thiên lôi, nhất trọng thiên lôi kiếp kết thúc thì Tiêu Phong lại gầm lên.
- Grao!
Tiếng rống to này hùng hồn hơn trước gấp mấy lần, tiếng gầm cường đại chấn núi dưới chân Tiêu Phong lắc lư kịch liệt. Từ lỗ chân lông của Tiêu Phong bắn ra tia điện dạt dào như biển.
Phút chốc Tiêu Phong trở thành một lôi cầu, cực kỳ lấp lánh.
Lôi điện vòng quanh, Tiêu Phong biến thành một trường điện từ to lớn.
Vù vù!
Vù vù!
Trường thương trong tay cẩm y quân bên dưới rung động kịch liệt.
Vù vù!
Từ trường cường đại hấp dẫn nhiều sắt thép.
Đây không phải mấu chốt, điểm quan trọng là lôi điện hình thành từ trường hướng lên trời.
Dữ tợn chĩa lên trời, tiếng rống của Tiêu Phong không ngừng, từ trường chĩa hướng mây đen cuồn cuộn trên trời.
Ầm ầm!
Mây đen phát ra từng tiếng nổ như chống đỡ từ lực này.
Trong mây đen có sấm sét bị điện từ trường Tiêu Phong phóng ra hấp dẫn mãnh liệt.
Từ lực cường đại hấp dẫn khiến mây đen trên trường vốn sắp tán đi chậm rãi bị kéo xuống.
Kiếp vân bị từ lực kéo xuống?
- Grao!
Tiêu Phong rống lên, tiếng rống càng lúc càng mạnh, cực kỳ lâu dài. Kiếp vân cách mặt đất càng lúc càng gần.
Quanh ngọn núi đen kịt, đều là kiếp vân đen như mực bị kéo xuống.
Tứ Kiếm hiệp giật mình kêu lên:
- Hắn... Hắn định làm cái gì?
Tam Kiếm hiệp cũng giật mình bật thốt:
- Sao kiếp vân bị kéo xuống được? Sao có thể như vậy?
Trong kiếp vân đen như mực hình như có nhiều lôi điện lấp láy, giãy dụa muốn tránh khỏi trong tiếng rống của Tiêu Phong sinh ra lực dẫn từ trường.
Tiêu Phong không ngừng rống, kiếp vân cách hay ngày càng gần.
- Grao!
Tiêu Phong rống gầm, há mồm hút kiếp vân.
Tiếng rồng ngừng, hóa thành tiếng hút khí.
- Hút!!!
Tiếng hút khí vốn rất nhỏ, nhưng từ miệng Tiêu Phong thì nghe điếc tai, làm đám cường giả da đầu mát lạnh.
Bởi vì mọi người thấy rõ kiếp vân không không ngừng bị Tiêu Phong hút vào trong miệng.
Kiếp vân nguồn cuộn, to lớn phạm vi cỡ ngàn trượng, đây chính là kiếp vân to ngàn trượng!
Kiếp vân từng chút một bị Tiêu Phong hút vào bụng.
Từ lực to lớn làm kiếp vân không thể tán đi, từng chút một biến mất, bị Tiêu Phong hút vào trong miệng.
Mây đen trên đầu mọi người càng lúc càng ít, ban đầu một mảnh đen kịt chậm rãi sáng sủa. Mọi người nhìn thấy ánh sáng, tương đối kiếp vân bị Tiêu Phong nuốt hơn phân nửa.
- Hút!!!
Đây là tiếng hút khí lớn nhất đám Kiếm hiệp, Sở Tử Huyên từng nghe được.
Kiếp vân khổng lồ chậm rãi bị Tiêu Phong nuốt vào miệng như tu nước một hơi, cực kỳ đồ sộ.
Mọi người khẳng định, đời này họ không thể quên được một màn này.
Ầm đùng!
Cuối cùng một tia kiếp vân vung từng tia chớp, không cam lòng bị Tiêu Phong hoàn toàn hút vào bụng. Tiêu Phong ngậm miệng, thân thể phát ra tiếng nổ.
Lỗ chân lông bế tắc, thân thể tạm thời không thể phát ra sấm sét.
Tiêu Phong lại khoanh chân ngồi xuống, hình như là muốn luyện hóa nhất trọng thiên lôi điện, kiếp vân trong bụng mình.
Trời trong, gió nhẹ thổi qua đỉnh núi, Tiêu Phong yên lặng ngồi, như bức tranh sơn thủy.
Nhưng mấy ngàn người nhìn đỉnh núi, trong lòng họ không cách nào bình tĩnh, lòng dậy sóng.
Tam Kiếm hiệp hồi phục tinh thần, chửi:
- Bà nội nó, đây là độ kiếp sao?
Tứ Kiếm hiệp cũng đỏ mắt mắng:
- Độ kiếp bà nội nó!
- Con bà nó!
- Khốn kiếp!
............
......
...
Đám Kiếm hiệp chửi rủa, chỉ có chửi thề mới bình ổn sóng to trong lòng họ.
Hôm nay kích động này quá lớn.
Không chỉ là kích động, sáu người bị đả kích cực lớn.
Cùng là độ kiếp, tại sao lúc trước mình độ dục tiên dục tử, thiếu chút bán muối, hôm nay Tiêu Phong độ kiếp phô trương như vậy, trời còn có mắt không?
Trong mắt Tử Tử lóe tia hưng phấn, nắm tay siết chặt, giống như mới rồi là nàng độ kiếp. Không biết có phải là ảo giác hay không . Nàng như cảm thấy trên vai Tiêu Phong là một ngọn núi cực kỳ nặng nề , đè ép thân thể mảnh khảnh chưa trưởng thành của hắn buộc hắn phải ép mình cường đại thật nhanh chóng. Khoảnh khắc này, nàng thầm nguyện với lòng sẽ bất chấp tất cả giúp đỡ hắn cùng gánh vác, dù có tan xương nát thịt cũng không oán , không hối hận.
Phong Đằng, Triệu Đống,năm ngàn cẩm y quân giờ phút này kích động toàn thân run rẩy.
Hiện tại mọi người rốt cuộc hiểu vương mà họ nguyện đi theo là cường giả như thế nào.
Không, có lẽ đây chưa phải là tất cả sức mạnh của vương, tình cảnh trước mắt khiến mọi người không hề nổi lên lòng so sánh.
Nhất trọng thiên lôi kiếp khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật lại bị vương từng ngụm nuốt vào bụng. Độ kiếp, điều vương mới vừa làm mới là độ kiếp thật sự.
Trên đỉnh núi, Tiêu Phong tĩnh tọa ba ngày ba đêm.
Trong ba ngày ba đêm này không ai lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi.
Sở Tử Huyên và năm Kiếm hiệp khác hình như phát hiện điều gì, không nói lời nào, ít nhất trước khi lòng bằng phẳng thì họ không muốn nói chuyện.
Tiêu Phong độ kiếp xong một mình ngồi tại đỉnh núi. Về kiếp vân bị nuốt vào, Tiêu Phong có ý chí chân long mãnh liệt ức chế kiếp vân này.
Ầm!
Trong người Tiêu Phong lần thứ hai phát ra tiếng vang thật lớn, đầu hắn run bần bật.
Huyết khiếu, độ qua nhất trọng thiên lôi kiếp xong xông mở huyệt khiếu thứ nhất.
Huyệt Thần Đình khiếu!
Ở đằng trước, vào tóc năm phân.
Tinh thần Tiêu Phong hoàn toàn chìm đắm trong huyệt Thần Đình.
Lòng Tiêu Phong vui sướng:
- Xông mở rồi, hơn nữa huyệt Thần Đình khiếu này to hơn kiếp trước gấp mười lần!
Huyệt khiếu tự thành không gian, dung nạp tinh nguyên trong cơ thể.
Nội lực, khí lực hóa thành từng tia tinh nguyên như chất lỏng vàng hội tụ ở huyệt Thần Đình, tựa như một giọt nước vàng nổi trong không gian huyệt khiếu to lớn. Quanh giọt nước vàng tỏa ánh sáng vàng nhạt, những ánh sáng vàng này chính là nội lực, khí lực, khí lực của Tiêu Phong, đều có thể đặt vào trong giọt nước vàng. Giọt nước vàng có thể hóa thành nội lực, khí lực chảy khắp người.
Luyện lực hóa tinh, chính là khiến lượng biến nội lực trở thành biến chất, hình thành tinh nguyên đặc biệt.
Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện trong giọt nước vàng này như có một con rồng nhỏ màu vàng đang uốn lượn.
Đây vốn là biểu hiện chỉ có ở Tinh cảnh bình thường.
Nhưng Tiêu Phong hơi khác biệt.
Trong huyệt Thần Đình, bên trên tinh nguyên có một đoàn mây đen phát ra sấm chớp xẹt đùng.
Ầm ầm!
Mây đen không ngừng tạc nổ, từng tia lôi điện bị Tiêu Phong hút vào người, chạy khắp các kinh mạch.
Đó là kiếp vân nhất trọng thiên bị Tiêu Phong nuốt.
Kiếp vân cuồn cuộn dường như thu nhỏ vô số lần, bị khốn trong huyệt Thần Đình của Tiêu Phong.
Kiếp vân không ngừng phát ra sấm chớp, từng giây từng phút rèn luyện thân thể Tiêu Phong.
'Nhìn' kiếp vân bên trên huyệt Thần Đình, trong lòng Tiêu Phong rất cảm thán.
- Kiếp trước trẫm khuynh lực lượng một triểu mở ra tiên nhân huyệt, bên trong trừ 'Soán Mệnh Diễn Sinh' đại pháp khiến trẫm sống lại ra Thôn Thiên đại pháp này quả nhiên cũng huyền diệu. Tiên nhân... Tiên nhân đó lúc còn sống chắc là một nhân vật ghê gớm, dù là trong số tiên nhân thì chắc chắn cũng thuộc hàng đỉnh cấp. Thôn Thiên đại pháp, hay cho Thôn Thiên đại pháp!
Tiêu Phong vô cùng cảm thán.
Ba ngày ba đêm, Tiêu Phong chậm rãi mở to mắt, hơn nữa đứng dậy. Gió nhẹ thổi tóc dài của Tiêu Phong, hắn nhìn bầu trời đã không còn kiếp vân, mỉm cười.
Vèo!
Vèo!
Túy Kiếm Sinh, bọn người Kiếm hiệp vội vã xông lên đỉnh núi.
Đại Kiếm hiệp kêu lên:
- Tiêu Phong, ngươi đã tỉnh!
Tam Kiếm hiệp nuốt nước bọt khan, hỏi:
- Như thế nào? Tiêu Phong, hiện tại ngươi có tu vi cỡ nào?
Mọi người vội vàng hỏi:
- Đúng vậy. Hiện tại như thế nào?
Tiêu Phong nghi hoặc đáp:
- A? Mới độ kiếp xong, là Tinh cảnh, Tinh cảnh nhất trọng.
Đám người câm nín.
Tinh cảnh nhất trọng? Mới chỉ là Tinh cảnh nhất trọng? Động tĩnh lớn như vậy, nuốt thiên lôi, nuốt kiếp vân, thế mà chỉ mới là Tinh cảnh nhất trọng?
Tam Kiếm hiệp tan vỡ lý trí, la lên:
- Ngươi gạt người!
Nếu nói ra có ai tin tưởng? Thật sự cho rằng gã là đồ ngốc sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Thật sự là Tinh cảnh nhất trọng, chẳng qua sơ sở vững chắc hơn người bình thường một chút.
Tập thể im lặng.
Tam Kiếm hiệp không thể hiểu nổi, hỏi:
- Tại sao như vậy? Tại sao chỉ mới là Tinh cảnh nhất trọng? Sao chỉ có một chút?
Tiêu Phong cười hỏi lại:
- Lực cảnh viên mãn, độ kiếp xong không phải đều là Tinh cảnh nhất trọng sao?
-.....
Đám người rối rắm, không lẽ lúc trước họ sinh ra ảo giác?
Sau lưng đám người bỗng vang lên giọng của Tử Tử:
- Hiện tại ngươi không sao chứ?
Đám Sở Tử Huyên biến sắc mặt, nhanh chóng nhảy sang bên, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tử cô nương bay tới gần.
Tử Tử hơi lo lắng nhìn Tiêu Phong.
Tiêu Phong cười nói:
- Ta rất tốt, cơ sở đóng vững vàng thì sau này tu luyện sẽ càng nhanh.
- Ừm!
Tử Tử gật đầu, không hỏi nhiều, trừng đám Sở Tử Huyên.
Sở Tử Huyên, năm Kiếm hiệp đánh rùng mình, không dám nói 'nhảm' thêm.
...
Bên Hắc Long đàm.
Tiêu Phong dùng nước trong tẩy rửa Ngọc Đế kiếm.
Ngọc Đế kiếm lần thứ hai biến thành màu Trắng, hiển nhiên nó đã tiêu hóa tinh nguyên, huyết khí của Giao Long.
Tiêu Phong cười nói:
- Kiếm tăng linh tính? Xem ra ngươi thật là một thanh tà kiếm, huyết tà kiếm.
Vù vù!
Ngọc Đế kiếm khẽ run, dường như đang đắc ý.
Trong lúc Tiêu Phong tẩy kiếm từ Phong Đằng từ không xa đi đến.
Phong Đằng hưng phấn nói:
- Vương, mới rồi một huynh đệ cuối cùng đạt tới Lực cảnh viên mãn!
Tiêu Phong vừa tẩy kiếm vừa hỏi:
- Lực cảnh viên mãn? Vậy có bao nhiêu người có thể dẫn động thiên kiếp?
- Một nửa.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Vậy thì khiến một nửa nhân tiếp tục ăn, ăn hết số yêu xà con lại.
Phong Đằng khó hiểu hỏi:
- Vâng, nhưng vương, tại sao không để họ độ kiếp ngay bây giờ?
Tiêu Phong khẽ thở dài nói:
- Đến Thiên Hà tông, phụ thân ta khó khăn vất vả làm ra ít thứ đương nhiên phải cho thuộc của ta hưởng.
Phong Đằng ngạc nhiên hỏi:
- A? Không lẽ độ kiếp ở Đại Thiên tông thì xác suất thành công càng lớn?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm!
Phong Đằng nghiêm túc nói:
- Vâng, thuộc hạ đã rõ!
Tiêu Phong nhìn Phong Đằng, hỏi:
- Hiện tại tu vi của ngươi như thế nào?
- Mười ngày trước thần thuận lợi đạt tới Tinh cảnh nhị tầng.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Tiếp tục ăn Giao Long đi, cố gắng tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.