Chương 111: tiếp tục lên đường
Snake
08/08/2019
Phong Đằng lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Cách Hắc Long đàm không xa, Tử Tử ngồi trên ghế đá bên hồ nhỏ, một mình uống mỹ tửu, trong lúc vô tình liếc Tiêu Phong đang tẩy kiếm, ánh mắt dịu dàng chưa từng có.
Lại qua ba ngày.
Tiêu Phong cao giọng quát:
- Xuất phát!
Năm ngàn cẩm y quân lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Đại quân lần thứ hai xuất phát, thẳng hướng Đại Thiên tông. ở Hắc Long đàm chỉ để lại mấy trăm bộ xương dày đặc.
Đại Hà tông, trong một gian đại điện.
Trong đại điện có một ông lão râu tóc bạc phơ đứng, lão cực kỳ vạm vỡ, mắt bắn tia sáng.
Hai bên ông lão đứng một đám người, cực kỳ cung kính với lão.
Hai bên đứng ba chủ sự, một đạo nhân cụt tay, một đạo cô mặt lạnh, còn có một người đàn ông mặt đỏ. Sau lưng người đàn ông mặt đỏ là Lục Kiếm hiệp, Thất Kiếm hiệp cung kính đứng. Sau lưng đạo nhân cụt tay là Phùng Thiệu đứng.
Đạo cô mặt lạnh nhíu mày nói:
- Chưởng môn!
Mọi người nhìn hướng ông lão râu tóc bạc phơ. Tại Đại Thiên Tông có thể được gọi là chưởng môn chỉ có một người, chính là chưởng môn Chu Thái Thiên!
Chu Thái Thiên trầm giọng nói:
- Vô Hối đừng sốt ruột, hôm nay tìm phong chủ ba phong các ngươi đến là vì bàn bạc chuyện này.
Người đàn ông mặt đỏ mở miệng nói:
- Chưởng môn, theo như hai liệt đồ của ta nói thì Giao Long trốn đi, Phong Yêu sơn mạch chắc chắn xảy ra việc lớn gì rồi. Cộng thêm quanh Đại Thiên Tông ta trong thời gian này có nhiều yêu thú ẩn hiện, rõ ràng là từ Phong Yêu sơn mạch trốn ra.
Chu Thái Thiên nhíu mày nói:
- Bất Phàm, điều ngươi nói ta cũng có nghĩ tới, nhưng hiện giờ không ai biết Phong Yêu sơn mạch xảy ra chuyện gì.
Đạo nhân cụt tay trầm ngâm nói:
- Có lẽ Tử cô nương biết rõ, dù gì nàng đã nói từng thấy người Đại Chiêu thánh địa và cường giả yêu tộc.
Chu Thái Thiên khẽ thở dài nói:
- Nàng? Ài, đừng quấy rầy tới nàng.
Mọi người im lặng.
Chu Thiên Vũ bỗng nhiên mở miệng nói:
- Phụ thân, không bằng hài nhi vào Phong Yêu sơn mạch thăm dò một phen?
Chu Thái Thiên liếc nhi tử cụt một tay, nhẹ lắc đầu, nói:
- Không, Phong Yêu sơn mạch không tầm thường, ngươi không thể đi. Chờ vài ngày nữa ta sẽ đích thân đi một chuyến, khoảng thời gian này các ngươi hãy trông giữ tông môn cho tốt, tạm thời đừng kết thù kết oán với ai. Mặc dù Đại Thiên Tông ta không sợ gây chuyện nhưng đang lúc mẫn cảm, có nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm!
Mọi người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Chu Thái Thiên chợt cười nhìn hai Kiếm hiệp, hỏi:
- Phải rồi, ta nghe các ngươi nói Giao Long kia thật sự là bị Tiêu Phong giết chết?
Người đàn ông mặt đỏ Cao Bất Phàm nhìn Lục Kiếm hiệp sau lưng mình, ra lệnh:
- Lão lục, ngươi nói đi.
Lục Kiếm hiệp đi ra, gật đầu, nói:
- Chưởng môn, thật sự là như vậy, chúng ta chính mắt trông thấy, là Tiêu Phong và Tử cô nương giết chết Giao Long!
Đạo cô mặt lạnh Mạc Vô Hối trầm giọng hỏi:
- Hiện tại Tiêu Phong có tu vi cỡ nào?
Lục Kiếm hiệp thành thật đáp:
- Khi đó là Lực cảnh cửu trọng!
Chu Thừa Vận la lên:
- Không thể nào, Lực cảnh cửu trọng làm sao có thể giết chết Giao Long đỉnh Khí cảnh!
Đạo nhân cụt tay Chu Thiên Vũ trầm giọng nói:
- Vận nhi, câm miệng!
Chu Thừa Vận ghen tỵ nói:
- Cha, cái này rõ ràng là không thể, tiểu tử Tiêu Phong sao có thể giết chết Giao Long được?
Đạo cô mặt lạnh Mạc Vô Hối trầm ngâm nói:
- Có lẽ là do Tử cô nương.
- Ừm!
Mọi người gật gù đồng ý.
Lục Kiếm hiệp trầm ngâm nói:
- Không, thưa chưởng môn, các vị sư thúc, sư bá, có lẽ các ngươi còn chưa biết, thật ra lúc ở nhân gian Tiêu Phong đã từng bắt giữ hai Khí cảnh.
Mọi người kinh ngạc ồ lên:
- A?
- Chính là hai đồ đệ của Mục vương...
Lục Kiếm hiệp kể lại tỉ mỉ sự việc.
Chu Thái Thiên vui vẻ vuốt râu nói:
- Ha ha ha ha! Tốt, Tiêu Tuấn quả nhiên sinh ra nhi tử giỏi!
Mạc Vô Hối khó chịu nói:
- Hừ, chỉ là khôn vặt.
Cao Bất Phàm cười nói:
- Sư tỷ, Tiêu Phong thông minh không phải rất tốt sao? ít nhất thì Tiêu Tuấn sư huynh có người kế nghiệp!
Mạc Vô Hối nhíu mày, không nói nhiều, nhưng trong mắt vẫn giữ sự chán ghét.
Chu Thái Thiên khuyên:
- Được rồi, lúc nên buông thì hãy buông đi.
Mạc Vô Hối khẽ thở dài nói:
- Vâng.
Chu Thừa Vận nhíu mày nói:
- Gia gia, thật ra thì... Tiêu Phong... Hắn...
Chu Thái Thiên nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
Chu Thừa Vận bất mãn nói:
- Tiêu Phong dám mang năm ngàn người đến Đại Thiên Tông, xem Đại Thiên Tông ta là nơi nào? năm ngàn nô bộc sao? Cộng lại tất cả người trong Đại Thiên Tông chỉ bốn ngàn người, đó là còn bao gồm số người ra ngoài rèn luyện. Tiêu Phong mang nhiều người tới đây chẳng phải là tài nguyên của Đại Thiên Tông ta rất nhanh bị bọn họ tiêu hao hết?
Chu Thiên Vũ trừng mắt nói:
- Vận nhi, không được lỗ mãng!
Chu Thừa Vận cố gắng cãi:
- Cha, ta nói là sự thật, tài nguyên của Đại Thiên Tông là tất cả chúng ta cộng đồng gom góp tích luỹ, không thể nuôi không một đám nô bộc của Tiêu Phong!
Chu Thái Thiên cười nhìn tôn tử, hỏi:
- A? Vậy ngươi nói nên làm như thế nào?
Chu Thừa Vận trầm giọng nói:
- Gia gia, ta cảm thấy tối đa cho phép Tiêu Phong mang mười nô bộc vào Đại Thiên Tông, còn người khác thì điều về hết. Tông môn chính là tông môn, hoàn toàn không như quốc gia thế gian của hắn!
Chu Thái Thiên cười hỏi lại:
- Điều về sao?
Chu Thừa Vận tự tiến cử:
- Không sai, gia gia, các vị sư thúc, sư bá, nếu các ngươi ngại mở miệng thì để ta đến. Ta mang theo một ít Tam đại đệ tử xua bọn họ về hết!
Chu Thiên Vũ trừng mắt nói:
- Câm miệng đi!
- Thôi!
Chu Thái Thiên cản Chu Thiên Vũ mắng con, cười nhìn tôn tử của mình.
Chu Thái Thiên cười nói:
- Được, nếu vậy thì ngươi hãy thử xem, nhưng phải lấy danh nghĩa của chính ngươi, chúng ta không nhúng tay vào, như thế nào?
Chu Thừa Vận vui vẻ nói:
- Ha ha, vâng, gia gia yên tâm, đa tạ gia gia!
Lần trước Chu Thừa Vận bị Tiêu Phong nhục nhã, giờ đã đến địa bàn của gã thì tất nhiên gã muốn lấy lại mặt mũi. Thế nhưng phụ thân luôn không cho, hiện tại gia gia cho phép, Chu Thừa Vận rất là hưng phấn.
Chu Thái Thiên cười nói:
- Ngươi nói tìm Tam đại đệ tử vậy đi đi, nhớ kỹ, là danh nghĩa của chính ngươi.
Chu Thừa Vận hưng phấn nói:
- Vâng, xin gia gia yên tâm!
Nói xong Chu Thừa Vận vội vàng lao ra khỏi đại điện.
Nhìn bóng lưng của nhi tử, Chu Thiên Vũ nhướng mày nghi hoặc hỏi:
- Cha, Vận nhi không hiểu chuyện, tại sao dung túng Vận nhi như vậy...
Chu Thái Thiên lắc đầu, nói:
- Ta không có dung túng, ta muốn Vận nhi ăn đau khổ. Vận nhi trưởng thành thuận buồm xuôi gió nên tính tình có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhất định phải cho Vận nhi ăn quả đắng mới tỉnh ngộ bản thân thiếu sót.
- A?
Chu Thái Thiên cười nói:
- Nếu Tiêu Phong giống như các ngươi đã nói thì chút thủ đoạn của Vận nhi tất nhiên không thể ngăn cản được hắn, huống chi ta muốn nhìn xem đồ tôn của ta có giống như phụ thân của hắn không.
Năm ngàn cẩm y quân không ngừng leo qua rừng núi, tốc độ cực nhanh. Mười ngày sau, mọi người đi tới một con sông lớn.
Tử Tử bỗng mở miệng nói:
- Dọc theo sông lớn này thì chắc sắp đến Đại Thiên Tông ?
- Tuân lệnh!
Cách Hắc Long đàm không xa, Tử Tử ngồi trên ghế đá bên hồ nhỏ, một mình uống mỹ tửu, trong lúc vô tình liếc Tiêu Phong đang tẩy kiếm, ánh mắt dịu dàng chưa từng có.
Lại qua ba ngày.
Tiêu Phong cao giọng quát:
- Xuất phát!
Năm ngàn cẩm y quân lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Đại quân lần thứ hai xuất phát, thẳng hướng Đại Thiên tông. ở Hắc Long đàm chỉ để lại mấy trăm bộ xương dày đặc.
Đại Hà tông, trong một gian đại điện.
Trong đại điện có một ông lão râu tóc bạc phơ đứng, lão cực kỳ vạm vỡ, mắt bắn tia sáng.
Hai bên ông lão đứng một đám người, cực kỳ cung kính với lão.
Hai bên đứng ba chủ sự, một đạo nhân cụt tay, một đạo cô mặt lạnh, còn có một người đàn ông mặt đỏ. Sau lưng người đàn ông mặt đỏ là Lục Kiếm hiệp, Thất Kiếm hiệp cung kính đứng. Sau lưng đạo nhân cụt tay là Phùng Thiệu đứng.
Đạo cô mặt lạnh nhíu mày nói:
- Chưởng môn!
Mọi người nhìn hướng ông lão râu tóc bạc phơ. Tại Đại Thiên Tông có thể được gọi là chưởng môn chỉ có một người, chính là chưởng môn Chu Thái Thiên!
Chu Thái Thiên trầm giọng nói:
- Vô Hối đừng sốt ruột, hôm nay tìm phong chủ ba phong các ngươi đến là vì bàn bạc chuyện này.
Người đàn ông mặt đỏ mở miệng nói:
- Chưởng môn, theo như hai liệt đồ của ta nói thì Giao Long trốn đi, Phong Yêu sơn mạch chắc chắn xảy ra việc lớn gì rồi. Cộng thêm quanh Đại Thiên Tông ta trong thời gian này có nhiều yêu thú ẩn hiện, rõ ràng là từ Phong Yêu sơn mạch trốn ra.
Chu Thái Thiên nhíu mày nói:
- Bất Phàm, điều ngươi nói ta cũng có nghĩ tới, nhưng hiện giờ không ai biết Phong Yêu sơn mạch xảy ra chuyện gì.
Đạo nhân cụt tay trầm ngâm nói:
- Có lẽ Tử cô nương biết rõ, dù gì nàng đã nói từng thấy người Đại Chiêu thánh địa và cường giả yêu tộc.
Chu Thái Thiên khẽ thở dài nói:
- Nàng? Ài, đừng quấy rầy tới nàng.
Mọi người im lặng.
Chu Thiên Vũ bỗng nhiên mở miệng nói:
- Phụ thân, không bằng hài nhi vào Phong Yêu sơn mạch thăm dò một phen?
Chu Thái Thiên liếc nhi tử cụt một tay, nhẹ lắc đầu, nói:
- Không, Phong Yêu sơn mạch không tầm thường, ngươi không thể đi. Chờ vài ngày nữa ta sẽ đích thân đi một chuyến, khoảng thời gian này các ngươi hãy trông giữ tông môn cho tốt, tạm thời đừng kết thù kết oán với ai. Mặc dù Đại Thiên Tông ta không sợ gây chuyện nhưng đang lúc mẫn cảm, có nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm!
Mọi người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Chu Thái Thiên chợt cười nhìn hai Kiếm hiệp, hỏi:
- Phải rồi, ta nghe các ngươi nói Giao Long kia thật sự là bị Tiêu Phong giết chết?
Người đàn ông mặt đỏ Cao Bất Phàm nhìn Lục Kiếm hiệp sau lưng mình, ra lệnh:
- Lão lục, ngươi nói đi.
Lục Kiếm hiệp đi ra, gật đầu, nói:
- Chưởng môn, thật sự là như vậy, chúng ta chính mắt trông thấy, là Tiêu Phong và Tử cô nương giết chết Giao Long!
Đạo cô mặt lạnh Mạc Vô Hối trầm giọng hỏi:
- Hiện tại Tiêu Phong có tu vi cỡ nào?
Lục Kiếm hiệp thành thật đáp:
- Khi đó là Lực cảnh cửu trọng!
Chu Thừa Vận la lên:
- Không thể nào, Lực cảnh cửu trọng làm sao có thể giết chết Giao Long đỉnh Khí cảnh!
Đạo nhân cụt tay Chu Thiên Vũ trầm giọng nói:
- Vận nhi, câm miệng!
Chu Thừa Vận ghen tỵ nói:
- Cha, cái này rõ ràng là không thể, tiểu tử Tiêu Phong sao có thể giết chết Giao Long được?
Đạo cô mặt lạnh Mạc Vô Hối trầm ngâm nói:
- Có lẽ là do Tử cô nương.
- Ừm!
Mọi người gật gù đồng ý.
Lục Kiếm hiệp trầm ngâm nói:
- Không, thưa chưởng môn, các vị sư thúc, sư bá, có lẽ các ngươi còn chưa biết, thật ra lúc ở nhân gian Tiêu Phong đã từng bắt giữ hai Khí cảnh.
Mọi người kinh ngạc ồ lên:
- A?
- Chính là hai đồ đệ của Mục vương...
Lục Kiếm hiệp kể lại tỉ mỉ sự việc.
Chu Thái Thiên vui vẻ vuốt râu nói:
- Ha ha ha ha! Tốt, Tiêu Tuấn quả nhiên sinh ra nhi tử giỏi!
Mạc Vô Hối khó chịu nói:
- Hừ, chỉ là khôn vặt.
Cao Bất Phàm cười nói:
- Sư tỷ, Tiêu Phong thông minh không phải rất tốt sao? ít nhất thì Tiêu Tuấn sư huynh có người kế nghiệp!
Mạc Vô Hối nhíu mày, không nói nhiều, nhưng trong mắt vẫn giữ sự chán ghét.
Chu Thái Thiên khuyên:
- Được rồi, lúc nên buông thì hãy buông đi.
Mạc Vô Hối khẽ thở dài nói:
- Vâng.
Chu Thừa Vận nhíu mày nói:
- Gia gia, thật ra thì... Tiêu Phong... Hắn...
Chu Thái Thiên nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
Chu Thừa Vận bất mãn nói:
- Tiêu Phong dám mang năm ngàn người đến Đại Thiên Tông, xem Đại Thiên Tông ta là nơi nào? năm ngàn nô bộc sao? Cộng lại tất cả người trong Đại Thiên Tông chỉ bốn ngàn người, đó là còn bao gồm số người ra ngoài rèn luyện. Tiêu Phong mang nhiều người tới đây chẳng phải là tài nguyên của Đại Thiên Tông ta rất nhanh bị bọn họ tiêu hao hết?
Chu Thiên Vũ trừng mắt nói:
- Vận nhi, không được lỗ mãng!
Chu Thừa Vận cố gắng cãi:
- Cha, ta nói là sự thật, tài nguyên của Đại Thiên Tông là tất cả chúng ta cộng đồng gom góp tích luỹ, không thể nuôi không một đám nô bộc của Tiêu Phong!
Chu Thái Thiên cười nhìn tôn tử, hỏi:
- A? Vậy ngươi nói nên làm như thế nào?
Chu Thừa Vận trầm giọng nói:
- Gia gia, ta cảm thấy tối đa cho phép Tiêu Phong mang mười nô bộc vào Đại Thiên Tông, còn người khác thì điều về hết. Tông môn chính là tông môn, hoàn toàn không như quốc gia thế gian của hắn!
Chu Thái Thiên cười hỏi lại:
- Điều về sao?
Chu Thừa Vận tự tiến cử:
- Không sai, gia gia, các vị sư thúc, sư bá, nếu các ngươi ngại mở miệng thì để ta đến. Ta mang theo một ít Tam đại đệ tử xua bọn họ về hết!
Chu Thiên Vũ trừng mắt nói:
- Câm miệng đi!
- Thôi!
Chu Thái Thiên cản Chu Thiên Vũ mắng con, cười nhìn tôn tử của mình.
Chu Thái Thiên cười nói:
- Được, nếu vậy thì ngươi hãy thử xem, nhưng phải lấy danh nghĩa của chính ngươi, chúng ta không nhúng tay vào, như thế nào?
Chu Thừa Vận vui vẻ nói:
- Ha ha, vâng, gia gia yên tâm, đa tạ gia gia!
Lần trước Chu Thừa Vận bị Tiêu Phong nhục nhã, giờ đã đến địa bàn của gã thì tất nhiên gã muốn lấy lại mặt mũi. Thế nhưng phụ thân luôn không cho, hiện tại gia gia cho phép, Chu Thừa Vận rất là hưng phấn.
Chu Thái Thiên cười nói:
- Ngươi nói tìm Tam đại đệ tử vậy đi đi, nhớ kỹ, là danh nghĩa của chính ngươi.
Chu Thừa Vận hưng phấn nói:
- Vâng, xin gia gia yên tâm!
Nói xong Chu Thừa Vận vội vàng lao ra khỏi đại điện.
Nhìn bóng lưng của nhi tử, Chu Thiên Vũ nhướng mày nghi hoặc hỏi:
- Cha, Vận nhi không hiểu chuyện, tại sao dung túng Vận nhi như vậy...
Chu Thái Thiên lắc đầu, nói:
- Ta không có dung túng, ta muốn Vận nhi ăn đau khổ. Vận nhi trưởng thành thuận buồm xuôi gió nên tính tình có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhất định phải cho Vận nhi ăn quả đắng mới tỉnh ngộ bản thân thiếu sót.
- A?
Chu Thái Thiên cười nói:
- Nếu Tiêu Phong giống như các ngươi đã nói thì chút thủ đoạn của Vận nhi tất nhiên không thể ngăn cản được hắn, huống chi ta muốn nhìn xem đồ tôn của ta có giống như phụ thân của hắn không.
Năm ngàn cẩm y quân không ngừng leo qua rừng núi, tốc độ cực nhanh. Mười ngày sau, mọi người đi tới một con sông lớn.
Tử Tử bỗng mở miệng nói:
- Dọc theo sông lớn này thì chắc sắp đến Đại Thiên Tông ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.