Chương 152: phát hiện phong thủy trận
Snake
11/08/2019
Không lâu sau Tiêu Phong đến gần một ngọn núi.
Tiêu Phong nhìn khu vực khổng lồ không xa, sương mù dày đặc bao phủ, hắn cẩn thận đối chiếu bản đồ, thở phào.
Tiêu Phong biểu tình dịu lại, vứt bản đồ đi:
- Đến rồi!
Tiêu Phong định cất bước đi vào khu vực sương dày đặc bao phủ thì bỗng híp mắt kinh ngạc nói:
- Không đúng, không đúng!
Tiêu Phong nhìn khu vực đầy sương, lại nhìn bốn phương tám hướng.
Tiêu Phong kinh ngạc bật thốt:
- Sáu mươi bốn chủ phong vòng quanh? Tụ thiên địa chi khí?
- Đây không phải cái gì thượng cổ phong ấn, này là tiên nhân huyệt ??!
- Ôi chao!
Tiêu Phong hít ngụm khí lạnh.
Tiêu Phong siết chặt nắm tay, biểu tình nghiêm túc hít sâu một hơi, đặt quyết định, lại xuống núi, đi vào khu vực dày đặc sương mù.
Tiêu Phong vào rừng cây, đi không lâu sau chợt dừng bước chân.
- Ủa?
Một chỗ ao đầm bị âm khí tàn phá.
Tiêu Phong vốn định tiếp tục lên đường hơi khựng lại, đi hướng chỗ trũng kia.
Vị trí chỗ trũng rất ẩn khuất, âm khí vòng quanh, trông u ám.
Tiêu Phong liền lại gần xem.
- Đây là...
Trong âm khí u ám có mấy khô lâu trắng hếu quỳ thành một vòng.
Tiêu Phong đến làm mấy khô lâu ngoái đầu nhìn hắn, hình dạng rất đáng sợ.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Âm huyệt khẩu? Đây là phong thủy sư điểm huyệt ra?
Tiêu Phong không xông vào, bọn khô lâu cũng không đi ra.
Tiêu Phong chậm rãi lùi ra, nhanh chóng kiểm tra xung quanh.
Không lâu sau, Tiêu Phong nhìn thấy một 'âm huyệt khẩu;' khác biểu tình ngày càng nghiêm túc.
Tiêu Phong vòng quanh bên ngoài khu vực đầy sương, nhanh chóng lục tìm.
Tiêu Phong tìm thấy gần trăm âm huyệt khẩu.
Tiêu Phong kinh ngạc bật thốt:
- Thật là phong thủy sư lợi hại!
Trong óc hắn bất giác nghĩ đến một người, là Hạ Hầu Ân Tiêu Phong gặp ở Lương Kinh.
Tiêu Phong nhíu mày nói:
- Có phải là hắn không?
Tiêu Phong ngẫm nghĩ, không tiếp tục suy tư về chuyện này. Tiêu Phong hít sâu, lật tay lấy ra một la bàn.
Đó là một ngân bàn màu bạc, sau khi Độc Sư ở Việt Kinh chết thì Phong Đằng thu được la bàn này.
Tiêu Phong nhìn la bàn, ngón tay nhỏ ra một ít tinh huyết.
Tinh huyết nhỏ vào thiên trì trung tâm la bàn, la bàn chậm rãi xoay tròn.
La bàn nhẹ ấn vào một khối đá to.
Vù vù!
Trên tảng đá lớn xuất hiện một dấu la bàn, lại dùng tinh huyết viết một ký hiệu kỳ lạ.
Vèo!
Dấu ấn biến mất, như là ẩn sâu vào trong tảng đá.
Tiêu Phong làm tương tự với trăm tảng đá, hắn vừa làm vừa đi hướng khu vực đầy sương.
Tiêu Phong dần biến mất trong rừng cây, bước vào khu vực đầy sương.
Lúc Tiêu Phong biến mất thì chợt có một bóng người áo đen xuất hiện trước một tảng đá.
Trên áo đen thêu mây mù, là Hạ Hầu Ân từng gặp Tiêu Phong một lần.
Hạ Hầu Ân nhìn bóng lưng Tiêu Phong, im lặng, trở tay vung hướng tảng đá trước mặt.
Vù vù!
Ấn ký thấm sâu vào tảng đá bỗng hiện ra.
- Hắn cũng hiểu phong thủy? Đây là ký hiệu gì?
- Thiên hạ phong thủy xuất nam bắc, tông môn phong thủy nam bắc một tổ đình, không đúng, đây không phải là kiểu phương bắc, cũng không phải là kiểu phương nam của ta. Hơn nữa Tiêu Phong căn bản không tu phong thủy, người không tu phong thủy quen tay ứng dụng, thủ đoạn này chắc đã quen thuộc đến cực độ. Không lẽ trong thiên hạ còn có phong thủy lưu phái thứ ba sao?
Hạ Hầu Ân kinh ngạc lầm bầm.
Hạ Hầu Ân nhìn Tiêu Phong biến mất trong sương mù, im lặng.
Sương mù cuồn cuộn, Tiêu Phong có kinh nghiệm kiếp trước nên không do dự bao nhiêu, rất nhanh vào sâu trong sương mù.
Vèo!
Trải qua hơn mấy chục dặm sương mù dày đặc, Tiêu Phong đi vào một khu vực trung tâm không có sương mù.
Sương mù vô cùng to lớn chợt biến mất.
Trước mắt rộng rãi.
Mười ngọn núi quay quanh một đaonj sơn chính giữa.
Đoạn sơn dường như bị chặt ngang, đoạn sơn có đường kính mười dặm, bên trên có màn sáng màu xanh to lớn, như là một kết giới hình nửa vòng tròn bao phủ đỉnh núi đoạn sơn.
Trong kết giới có một trăm lẻ tám đá to, trên mỗi tảng đá có một cánh cửa lớn đen như mực, hình như nối liền với bên trong núi.
Chính giữa đoạn sơn có một đài cao, hiện tại có một người trong suốt màu xanh đang ngồi.
Người trong suốt khoanh chân ngồi, cuồng phong nổi lên bốn phía, không ngừng tụ tập hướng người trong suốt, dường như người trong suốt là do vô số gió ngưng tụ thành.
Người trong suốt như là chết, yên tĩnh khoanh chân trên đài cao, nhìn xuống một trăm lẻ tám cửa đen.
Tiêu Phong bước lên một ngọn núi gần đó, cũng nhìn phong cảnh xung quanh.
Tiêu Phong nhìn khu vực khổng lồ không xa, sương mù dày đặc bao phủ, hắn cẩn thận đối chiếu bản đồ, thở phào.
Tiêu Phong biểu tình dịu lại, vứt bản đồ đi:
- Đến rồi!
Tiêu Phong định cất bước đi vào khu vực sương dày đặc bao phủ thì bỗng híp mắt kinh ngạc nói:
- Không đúng, không đúng!
Tiêu Phong nhìn khu vực đầy sương, lại nhìn bốn phương tám hướng.
Tiêu Phong kinh ngạc bật thốt:
- Sáu mươi bốn chủ phong vòng quanh? Tụ thiên địa chi khí?
- Đây không phải cái gì thượng cổ phong ấn, này là tiên nhân huyệt ??!
- Ôi chao!
Tiêu Phong hít ngụm khí lạnh.
Tiêu Phong siết chặt nắm tay, biểu tình nghiêm túc hít sâu một hơi, đặt quyết định, lại xuống núi, đi vào khu vực dày đặc sương mù.
Tiêu Phong vào rừng cây, đi không lâu sau chợt dừng bước chân.
- Ủa?
Một chỗ ao đầm bị âm khí tàn phá.
Tiêu Phong vốn định tiếp tục lên đường hơi khựng lại, đi hướng chỗ trũng kia.
Vị trí chỗ trũng rất ẩn khuất, âm khí vòng quanh, trông u ám.
Tiêu Phong liền lại gần xem.
- Đây là...
Trong âm khí u ám có mấy khô lâu trắng hếu quỳ thành một vòng.
Tiêu Phong đến làm mấy khô lâu ngoái đầu nhìn hắn, hình dạng rất đáng sợ.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Âm huyệt khẩu? Đây là phong thủy sư điểm huyệt ra?
Tiêu Phong không xông vào, bọn khô lâu cũng không đi ra.
Tiêu Phong chậm rãi lùi ra, nhanh chóng kiểm tra xung quanh.
Không lâu sau, Tiêu Phong nhìn thấy một 'âm huyệt khẩu;' khác biểu tình ngày càng nghiêm túc.
Tiêu Phong vòng quanh bên ngoài khu vực đầy sương, nhanh chóng lục tìm.
Tiêu Phong tìm thấy gần trăm âm huyệt khẩu.
Tiêu Phong kinh ngạc bật thốt:
- Thật là phong thủy sư lợi hại!
Trong óc hắn bất giác nghĩ đến một người, là Hạ Hầu Ân Tiêu Phong gặp ở Lương Kinh.
Tiêu Phong nhíu mày nói:
- Có phải là hắn không?
Tiêu Phong ngẫm nghĩ, không tiếp tục suy tư về chuyện này. Tiêu Phong hít sâu, lật tay lấy ra một la bàn.
Đó là một ngân bàn màu bạc, sau khi Độc Sư ở Việt Kinh chết thì Phong Đằng thu được la bàn này.
Tiêu Phong nhìn la bàn, ngón tay nhỏ ra một ít tinh huyết.
Tinh huyết nhỏ vào thiên trì trung tâm la bàn, la bàn chậm rãi xoay tròn.
La bàn nhẹ ấn vào một khối đá to.
Vù vù!
Trên tảng đá lớn xuất hiện một dấu la bàn, lại dùng tinh huyết viết một ký hiệu kỳ lạ.
Vèo!
Dấu ấn biến mất, như là ẩn sâu vào trong tảng đá.
Tiêu Phong làm tương tự với trăm tảng đá, hắn vừa làm vừa đi hướng khu vực đầy sương.
Tiêu Phong dần biến mất trong rừng cây, bước vào khu vực đầy sương.
Lúc Tiêu Phong biến mất thì chợt có một bóng người áo đen xuất hiện trước một tảng đá.
Trên áo đen thêu mây mù, là Hạ Hầu Ân từng gặp Tiêu Phong một lần.
Hạ Hầu Ân nhìn bóng lưng Tiêu Phong, im lặng, trở tay vung hướng tảng đá trước mặt.
Vù vù!
Ấn ký thấm sâu vào tảng đá bỗng hiện ra.
- Hắn cũng hiểu phong thủy? Đây là ký hiệu gì?
- Thiên hạ phong thủy xuất nam bắc, tông môn phong thủy nam bắc một tổ đình, không đúng, đây không phải là kiểu phương bắc, cũng không phải là kiểu phương nam của ta. Hơn nữa Tiêu Phong căn bản không tu phong thủy, người không tu phong thủy quen tay ứng dụng, thủ đoạn này chắc đã quen thuộc đến cực độ. Không lẽ trong thiên hạ còn có phong thủy lưu phái thứ ba sao?
Hạ Hầu Ân kinh ngạc lầm bầm.
Hạ Hầu Ân nhìn Tiêu Phong biến mất trong sương mù, im lặng.
Sương mù cuồn cuộn, Tiêu Phong có kinh nghiệm kiếp trước nên không do dự bao nhiêu, rất nhanh vào sâu trong sương mù.
Vèo!
Trải qua hơn mấy chục dặm sương mù dày đặc, Tiêu Phong đi vào một khu vực trung tâm không có sương mù.
Sương mù vô cùng to lớn chợt biến mất.
Trước mắt rộng rãi.
Mười ngọn núi quay quanh một đaonj sơn chính giữa.
Đoạn sơn dường như bị chặt ngang, đoạn sơn có đường kính mười dặm, bên trên có màn sáng màu xanh to lớn, như là một kết giới hình nửa vòng tròn bao phủ đỉnh núi đoạn sơn.
Trong kết giới có một trăm lẻ tám đá to, trên mỗi tảng đá có một cánh cửa lớn đen như mực, hình như nối liền với bên trong núi.
Chính giữa đoạn sơn có một đài cao, hiện tại có một người trong suốt màu xanh đang ngồi.
Người trong suốt khoanh chân ngồi, cuồng phong nổi lên bốn phía, không ngừng tụ tập hướng người trong suốt, dường như người trong suốt là do vô số gió ngưng tụ thành.
Người trong suốt như là chết, yên tĩnh khoanh chân trên đài cao, nhìn xuống một trăm lẻ tám cửa đen.
Tiêu Phong bước lên một ngọn núi gần đó, cũng nhìn phong cảnh xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.