Chương 151: Mộ Dung Phụng
Snake
11/08/2019
Bên hồ lớn chỉ còn lại Mộ Dung Phụng và Tiêu Phong.
Mộ Dung Phụng ngoái đầu nhìn Tiêu Phong.
- Bà nội nó, trong lòng tiểu tử ngươi rốt cuộc để thiên nữ nhìn thấy cái gì? Còn làm băng sơn nữ khóc? Ghê gớm thật, chờ ngươi tỉnh phải nói cho ta biết!
Mộ Dung Phụng cực kỳ kinh ngạc nhìn Tiêu Phong.
…
Đại Thiên Tông, trong Đại Thiên điện ở chủ phong.
Chu Thái Thiên, Đỗ Tam Thanh được đưa về.
Phong chủ ba phong nhìn hai người. Đỗ Tam Thanh người đầy kim châm, ở trạng thái chết giả. Đi cùng còn có Sở Tử Huyên.
Mạc Vô Hối la lên:
- Các ngươi nói cái gì? Một mình Tiêu Phong ở lại Phong Yêu sơn? Tại sao lại có thể bỏ một mình hắn ở đó ? trời ơi… hẳn sẽ gặp muôn trùng nguy hiểm a!
Sở Tử Huyên khẽ thở dài nói:
- Sư phụ, khi đó là tự sư thúc muốn như vậy, chúng ta khuyên không được.
Mạc Vô Hối tức giận nói:
- Khuyên? Khuyên không được thì không biết cưỡng ép trở về sao? Khách sáo với hắn làm gì?
Sở Tử Huyên rối rắm nói:
- cưỡng ép? Nhưng mà...
Chu Thái Thiên suy yếu nói:
- Được rồi, Vô Hối, không liên quan gì Sở Tử Huyên, là Tiêu Phong không chịu trở về.
- Tông Chủ ?
Mạc Vô Hối nhíu mày nhìn Chu Thái Thiên, thở dài.
Vèo!
Một bóng người xuất hiện bên ngoài Đại Thiên điện.
Ngoài điện truyền đến thanh âm kích động:
- Chưởng môn, các vị phong chủ, có tin tức của Phong Yêu sơn!
Chu Thái Thiên la lên:
- Vào đi!
Rất nhanh, một đệ tử Đại Thiên Tông vào điện, biểu tình hân hoan.
Mạc Vô Hối nghi hoặc hỏi:
- Là tin gì?
- Là phong chủ của Thiên phong, tin tức về sư thúc Tiêu Phong!
- Cái gì? Nói mau!
Người kia hưng phấn nói:
- Vâng, một ít tu giả đi ra nói sư thúc Tiêu Phong cũng có thể hóa thân thành Huyết Ma, trong Phong Yêu sơn đại sát tứ phương, chém giết gần sáu ngàn tu giả Nhật Nguyệt Minh Tông, cực kỳ biến thái.
Mạc Vô Hối khó hiểu hỏi:
- Ngươi nói sao ?? sáu ngàn tu giả?
trầm giọng nói:
- Đúng vậy, mới có mấy ngày, nói đùa cái gì?
- Thật sự là như vậy. Ta hỏi mấy tu giả mới dám khẳng định. Năm ngàn bảy trăm tu giả Tinh cảnh, gần ba trăm tu giả Khí cảnh đều bị sư thúc giết. Sư thúc quá lợi hại, là thật sự!
Mạc Vô Hối:
-....
Chu Thái Thiên:
-....
Sở Tử Huyên:
-....
Sở Tử Huyên quái dị nói:
- Xem ra căn bản không cần lo lắng an nguy cho sư thúc.
Chu Thiên Vũ biểu tình quái dị nói:
- Đùa giỡn đi? Giết sáu ngàn tu giả?
Cao Bất Phàm kinh dị nói:
- Phụ thân biến thái, nhi tử lại còn vô cùng biến thái!
Mạc Vô Hối, Chu Thái Thiên thầm thở phào.
Phong Yêu sơn
Mơ hồ nghe có tiếng chim hót.
Tiêu Phong không biết mê man bao lâu rốt cuộc mở mắt ra.
Tiêu Phong nhìn bầu trời, vẫn xanh như vậy, tay hắn sờ soạng, dưới thân có chiếc giường.
Giường?
Tư duy hỗn loạn của Tiêu Phong tỉnh táo lại ngay.
Tiêu Phong còn nhớ hắn đào ra một hang động, ẩn bên trong, tại sao giờ lại nằm trên giường?
Vèo!
Tiêu Phong đứng bật dậy, đồng thời thuần thục tung người lên nhảy sang phía bên cạnh
Không sai, chính là hồ lớn lúc trước, khối đá to bên cạnh nó vẫn còn hang đá ở đó
Tiêu Phong nheo mắt, mau chóng nhớ lại tình hình.
"Trước khi xỉu hình như nghe hai tiếng chim ...là tiếng thanh Loan!!!!, còn có... Tuyết nhi? Hình như là ta đã trông thấy Tuyết nhi?"
Tiêu Phong con ngươi co rút. không kịp kiểm tra bản thân, xoay người đứng dậy, bắt lấy Ngọc Đế kiếm, tìm kiếm xung quanh.
Tiêu Phong sốt ruột gọi to:
- Lăng nhi, là nàng sao?
Tiêu Phong nhìn bốn phía không thấy ai, biểu tình nóng nảy.
- Hí hí hí !
Mơ hồ nghe phía xa truyền đến tiếng cười xấu xa.
- A?
Tiêu Phong nhướng mày, tĩnh tâm nghe ngóng.
- Ha ha ha ha! oa, thật to, thật to!
Thanh âm nghe có chút khá đê tiện và xấu xa của một nam nhân. Nghe có cả tiếng khuấy nuớc và tiếng cưòi đùa của nữ nhân. Nhưng duờng như bọn họ không ở cùng một chỗ…
Vèo!
Tiêu Phong lập tức xác định vị trí giọng cưòi của nam nhân kia, là chỗ giữa sườn núi bên cạnh, ở đó có nhiều bụi cỏ, không thấy bên trong.
Tiêu Phong tay cầm Ngọc Đế kiếm, nhấc chân leo lên núi, chớp mắt tới gần. đẩy ra lùm cỏ, thấy một bóng dáng phái sau của một nam tử mặc nho bào nằm sấp trên bụi cỏ, như là xuyên qua lùm cỏ nhìn cảnh tượng dưới núi phía xa.
Người đàn ông nho bào như chìm đắm trong thế giới của mình, cười xấu xa lẩm bẩm:
- Chậc chậc, sao lại trắng thế, to như thế a ? Làm ta hoa cả mắt, hắc hắc hắc hắc!
Tiêu Phong nghi hoặc nhìn người đàn ông mặc nho bảo, không biết gã nhìn gì mà chăm chú như vậy.
Tiêu Phong tò mò cầm Ngọc Đế kiếm chém đằng trước.
Xào xạc xào xạc!
Một đống bụi cỏ bị đẩy ra, lộ phong cảnh phía xa.
Phía xa có một hồ nhỏ, trong hồ có bảy, tám cô gái người trần truồng tắm rửa trong hồ. Ngực cao mông vêu lắc lư, tát nước vào nhau, chơi đùa.
- A?
Tiêu Phong mặt đông cứng.
Tắm rửa?
- Ái da!
Người đàn ông mặc nho bào đứng bật dậy, ngoái đầu, biểu tình tức giận trừng Tiêu Phong, nhưng khi thấy hắn thì tức giận biến mất, biểu tình đầy chính khí.
Người đàn ông mặc nho bào trịnh trọng hành lễ nói:
- A! Thì ra là Tiêu công tử đã tỉnh, Mộ Dung Phụng hữu lễ!
Nếu không phải mới rồi chính mắt thấy người đàn ông mặc nho bào xấu xa thì Tiêu Phong suýt chút bị bề ngoài chính khí của gã lừa bịp.
Tiêu Phong nhíu mày hỏi:
- Mộ Dung Phụng? Ta và ngươi duờng như không quen a.. còn có Ngươi đang nhìn trộm ngưòi khác tắm?
Mộ Dung Phụng la lên:
- Vớ vẩn!
Mộ Dung Phụng không biết xấu hổ la làng:
- Mộ Dung Phụng ta là đọc sách thánh hiền, sao có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy được?
Tiêu Phong cười hỏi:
- Đọc sách thánh hiền?
Mộ Dung Phụng nghiêm khắc răn:
- Đương nhiên, ta là người đọc sách, sao ngươi dám ô nhục ta?
Tiêu Phong cười hỏi:
- Người đọc sách? Vậy mới rồi ngươi đang nhìn cái gì?
Mộ Dung Phụng vội la lên:
- Đây là thưởng thức, là thưởng thức, ngươi hiểu không?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Thưởng thức? Nếu là thưởng thức thì nên quang minh chính đại chứ không phải núp trong chỗ tối!
Mộ Dung Phụng nhìn Tiêu Phong, biểu tình biến đổi, lộ nụ cười xấu xa nói
- A? Xem ra là ta hiểu lầm, thì ra là đồng đạo, ngươi cũng muốn?
Tiêu Phong cơ mặt co giật:
- A!
Hiện tại Tiêu Phong sơ bộ cảm nhận được người này gian cỡ nào.
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Là ngươi kéo ta ra khỏi hang động?
Nghe Tiêu Phong hỏi, Mộ Dung Phụng điều chỉnh sắc mặt, đáp:
- Đúng vậy. Ngươi bị thương như thế, may là ta chăm sóc, ngươi không biết mấy ngày nay ta dùng bao nhiêu đan dược. Để tính xem, mười viên Thanh Tâm đan, hai mươi viên Bảo Mệnh đan... Hơn một trăm viên, ngươi phải trả tiền cho ta!
Tiêu Phong cười nói:
- Đan dược? Trong bụng ta làm gì có đan dược?
Mộ Dung Phụng tiếp tục không biết xấu hổ nói:
- Đó là đan dược hòa tan nên ngươi không cảm giác ra.
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Ta có thể đưa những đan dược này cho ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta cô gái đó là ai!
Cô gái, Mộ Dung Phụng đương nhiên biết Tiêu Phong ý chỉ cô gái áo trắng lúc trước tìm hắn, nhưng gã đã hứa sẽ không nói.
Mộ Dung Phụng Phái nói xạo:
- A? Cô gái? ý ngươi nói là người đang tắm?
Mộ Dung Phụng thốt lời vạch trần lúc nãy che giấu lấp liếm.
Tiêu Phong mỉa mai cười:
- Người đọc sách đây sao?
Mộ Dung Phụng sắc mặt hơi đỏ nhưng lập tức bình thường lại nghiêm túc nói:
- Ta không biết ngươi nói tới ai!
Tiêu Phong nghiêm túc nói:
- Ta chỉ cần biết nàng là ai, ta sẽ cho ngươi một trăm thượng phẩm linh thạch!
Mộ Dung Phụng mắt sáng lên:
- Một trăm?
- Đúng vậy.
Mộ Dung Phụng biểu tình rối rắm, sau đó lắc đầu, nói:
- Ta là người đọc sách, xem kim tiền là cặn bã, chuyện đã hứa với người tuyệt đối giữ lời.
Tiêu Phong lại nói:
- Một ngàn thượng phẩm linh thạch!
Một ngàn?
Mắt Mộ Dung Phụng tỏa ánh sáng tham lam.
Mộ Dung Phụng khinh thường nói:
- Ngươi có sao?
Tiêu Phong chắc chắn nói:
- Trên người không có nhưng Đại Thiên Tông ta có.
Một ngàn thượng phẩm linh thạch.
Mộ Dung Phụng nội tâm giãy dụa, cuối cùng cắn răng nói:
- Ta, ta là người đọc sách...
Tiêu Phong tiếp tục nói:
- Một vạn thượng phẩm linh thạch!
Mộ Dung Phụng kích động nói:
- Thật... Thật sự một vạn?
Tiêu Phong cười nói:
- Có thể viết giấy chứng nhận.
Mộ Dung Phụng lắp bắp không nói nên lời:
- Ta... Ta là người... Người đọc...
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Ai, không muốn thì thôi!
Mộ Dung Phụng vội nói ngay:
- Đừng, đừng! là như vậy, nàng không cho ta nói với ngươi nàng là ai nhưng ta có thể nói cái khác cho ngươi!
Tiêu Phong hỏi:
- Cái khác?
Mộ Dung Phụng vội nói:
- Đúng vậy. Không phải ngươi muốn tìm nàng sao? Ta có thể cho ngươi biết tung tích của nàng, khi đó tự ngươi đi tìm!
- A?
Mộ Dung Phụng nói ngay:
- Hiện tại tất cả cường giả đều lao đến thượng cổ phong ấn, nàng cũng đi. Ta có thể đưa ngươi đến gần đó, rồi tự ngươi đi tìm.
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Không cần, ta có bản đồ, nếu ngươi không có tin tức khác của nàng thì cứ là thôi đi.
Mộ Dung Phụng sốt ruột nói:
- Đừng, đừng, đừng, để ta nghĩ!
Đương nhiên Tiêu Phong không muốn đi luôn, hắn kiên nhẫn chờ.
Mộ Dung Phụng chắc chắn nói:
- A, ta nhớ ra rồi, là như vậy... Lần này ngươi đi chưa chắc có thể gặp nàng, dù sao ngươi và nàng chênh lệch quá lớn. Nhưng có một nơi ngươi nhất định có thể thấy nàng, chắc chắn!
- A?
Mộ Dung Phụng cười nói:
- Cự Lộc thư viện, ta đích thân đưa thiệp mời cho nàng, sáu tháng sau, tại thiên thụ đại hội chắc chắn nàng sẽ đến.
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Sáu tháng sau ? thiên thụ đại hội ở Cự Lộc thư viện?
Mộ Dung Phụng cười gian nói:
- Đúng vậy. Tin tức này như thế nào? Ngươi nhất định có thể gặp nàng. Cái kia, dù không thể nói nàng là ai nhưng ta nhắc một chút, xem như khuyến mãi, ngươi xem linh thạch...
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Nếu là thật sự thì sẽ không keo kiệt với ngươi!
Mộ Dung Phụng mừng rỡ hỏi:
- Thật sự? Một vạn thượng phẩm linh thạch?
- A!
Mộ Dung Phụng cười nịnh nói:
- Thần tài, ta biết ngay ngươi là người tốt!
Tiêu Phong cười hỏi:
- Không pahir ngươi là người đọc sách sao? Không phải xem tiền như rác sao?
Mộ Dung Phụng nói thẳng:
- Người đọc sách thì sao? Ta thích cặn bã thì sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Ha ha ha ha, yên tâm, ta sẽ đưa cho ngươi. Sáu Tháng sau, ở thiên thụ đại hội Cự Lộc thư viện.
Mộ Dung Phụng biểu tình đông cưng:
- Cái gì? Phải chờ sáu năm ?
- Như thế nào, không muốn?
Mộ Dung Phụng mặt rối rắm nói:
- Muốn, nói nhảm, tại sao không muốn? Sáu tháng thì sau tháng!
Đang lúc hai người nói chuyện thì trên đỉnh đầu có tiếng quát:
- Dâm tặc to gan, dám nhìn lén lão nương tắm rửa?
…
Phong Yêu sơn, bên một hồ nước lớn.
Tiêu Phong tẩy vết máu trên người, từ chỗ Mộ Dung Phụng lấy một bộ nho bào.
Mặc dù nhân phẩm của Mộ Dung Phụng không được nhưng có một pháp bảo không gian, điều này khiến Tiêu Phong ngoài ý muốn phải nhờ cậy.
Tẩy đi vết máu, thay nho bào, Tiêu Phong khoanh chân ngồi bên bờ điều tức.
- Giết gần sáu ngàn tu giả, Ngọc Đế kiếm rút đi lực lượng khiến tu vi của trẫm lại tăng lên, Tinh cảnh ngũ trọng?
tiêu Phong mở mắt nhìn đôi tay mình.
Mộ Dung Phụng có rất nhiều đan dược Tiêu Phong ký sổ mua vài viên, vết sẹo trên người biến mất gần hết.
Tiêu Phong bới tóc lên, chậm rãi đứng dậy.
Vèo!
Không xa, Mộ Dung Phụng biến thành vệt sáng phóng tới vội vã la lên:
- Mau, mau, đám lão nương kia lại giết tới!
Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:
- Lại nữa? Không phải lần trước giải quyết rồi sao? Ngươi rình ngó nàng tắm rửa, sau đó đã bồi thường rồi mà?
Mộ Dung Phụng bi thường kêu lên:
- Không phải nàng, là người khác. Tổ cha nó, , mù mắt ta rồi!
Tiêu Phong la lên:
- Cách ta xa trước!
Mộ Dung Phụng sắc mặt khó xem nói:
- Tổ cha nó, ngươi thấy chết không cứu sao?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Ta không giúp cho kẻ gian.
- Ngươi chờ coi, chờ coi!
Mộ Dung Phụng tức giận bay lên trời.
Nhìn Mộ Dung Phụng bay đi, tiêu Phong biểu tình quái dị không biết nên khóc hay cưòi với cái tên này...
Một tiếng hét vang lên:
- Dâm tặc, đứng lại, trả lại trong sạch cho ta!
Tiêu Phong ngoái đầu nhìn, thấy một bà lão mặt đầy nếp nhăn chống gậy đuổi theo Mộ Dung Phụng, biểu tình giận dữ, vô cùng tức tối.
Bà già?
- Làm bậy quá.
Tiêu Phong cơ mặt co rút.
Tiêu Phong bỏ qua Mộ Dung Phụng chạy thục mạng, hắn leo lên một ngọn núi lớn cách không xa. Tiêu Phong đứng trên đỉnh núi, lật tay lấy ra một tấm bản đồ, nhìn phong cảnh xung quanh.
Tiêu Phong nghiêm túc nói:
- Phù, sắp tới rồi.
Tiêu Phong cùng Ngọc Đế kiếm, dọc theo bản đồ chỉ dẫn nhấc chân vọt ra, chớp mắt không còn bóng dáng.
Không có Nhật Nguyệt Minh tông truy sát, tốc độ của Tiêu Phong nhanh rất nhiều.
Mộ Dung Phụng ngoái đầu nhìn Tiêu Phong.
- Bà nội nó, trong lòng tiểu tử ngươi rốt cuộc để thiên nữ nhìn thấy cái gì? Còn làm băng sơn nữ khóc? Ghê gớm thật, chờ ngươi tỉnh phải nói cho ta biết!
Mộ Dung Phụng cực kỳ kinh ngạc nhìn Tiêu Phong.
…
Đại Thiên Tông, trong Đại Thiên điện ở chủ phong.
Chu Thái Thiên, Đỗ Tam Thanh được đưa về.
Phong chủ ba phong nhìn hai người. Đỗ Tam Thanh người đầy kim châm, ở trạng thái chết giả. Đi cùng còn có Sở Tử Huyên.
Mạc Vô Hối la lên:
- Các ngươi nói cái gì? Một mình Tiêu Phong ở lại Phong Yêu sơn? Tại sao lại có thể bỏ một mình hắn ở đó ? trời ơi… hẳn sẽ gặp muôn trùng nguy hiểm a!
Sở Tử Huyên khẽ thở dài nói:
- Sư phụ, khi đó là tự sư thúc muốn như vậy, chúng ta khuyên không được.
Mạc Vô Hối tức giận nói:
- Khuyên? Khuyên không được thì không biết cưỡng ép trở về sao? Khách sáo với hắn làm gì?
Sở Tử Huyên rối rắm nói:
- cưỡng ép? Nhưng mà...
Chu Thái Thiên suy yếu nói:
- Được rồi, Vô Hối, không liên quan gì Sở Tử Huyên, là Tiêu Phong không chịu trở về.
- Tông Chủ ?
Mạc Vô Hối nhíu mày nhìn Chu Thái Thiên, thở dài.
Vèo!
Một bóng người xuất hiện bên ngoài Đại Thiên điện.
Ngoài điện truyền đến thanh âm kích động:
- Chưởng môn, các vị phong chủ, có tin tức của Phong Yêu sơn!
Chu Thái Thiên la lên:
- Vào đi!
Rất nhanh, một đệ tử Đại Thiên Tông vào điện, biểu tình hân hoan.
Mạc Vô Hối nghi hoặc hỏi:
- Là tin gì?
- Là phong chủ của Thiên phong, tin tức về sư thúc Tiêu Phong!
- Cái gì? Nói mau!
Người kia hưng phấn nói:
- Vâng, một ít tu giả đi ra nói sư thúc Tiêu Phong cũng có thể hóa thân thành Huyết Ma, trong Phong Yêu sơn đại sát tứ phương, chém giết gần sáu ngàn tu giả Nhật Nguyệt Minh Tông, cực kỳ biến thái.
Mạc Vô Hối khó hiểu hỏi:
- Ngươi nói sao ?? sáu ngàn tu giả?
trầm giọng nói:
- Đúng vậy, mới có mấy ngày, nói đùa cái gì?
- Thật sự là như vậy. Ta hỏi mấy tu giả mới dám khẳng định. Năm ngàn bảy trăm tu giả Tinh cảnh, gần ba trăm tu giả Khí cảnh đều bị sư thúc giết. Sư thúc quá lợi hại, là thật sự!
Mạc Vô Hối:
-....
Chu Thái Thiên:
-....
Sở Tử Huyên:
-....
Sở Tử Huyên quái dị nói:
- Xem ra căn bản không cần lo lắng an nguy cho sư thúc.
Chu Thiên Vũ biểu tình quái dị nói:
- Đùa giỡn đi? Giết sáu ngàn tu giả?
Cao Bất Phàm kinh dị nói:
- Phụ thân biến thái, nhi tử lại còn vô cùng biến thái!
Mạc Vô Hối, Chu Thái Thiên thầm thở phào.
Phong Yêu sơn
Mơ hồ nghe có tiếng chim hót.
Tiêu Phong không biết mê man bao lâu rốt cuộc mở mắt ra.
Tiêu Phong nhìn bầu trời, vẫn xanh như vậy, tay hắn sờ soạng, dưới thân có chiếc giường.
Giường?
Tư duy hỗn loạn của Tiêu Phong tỉnh táo lại ngay.
Tiêu Phong còn nhớ hắn đào ra một hang động, ẩn bên trong, tại sao giờ lại nằm trên giường?
Vèo!
Tiêu Phong đứng bật dậy, đồng thời thuần thục tung người lên nhảy sang phía bên cạnh
Không sai, chính là hồ lớn lúc trước, khối đá to bên cạnh nó vẫn còn hang đá ở đó
Tiêu Phong nheo mắt, mau chóng nhớ lại tình hình.
"Trước khi xỉu hình như nghe hai tiếng chim ...là tiếng thanh Loan!!!!, còn có... Tuyết nhi? Hình như là ta đã trông thấy Tuyết nhi?"
Tiêu Phong con ngươi co rút. không kịp kiểm tra bản thân, xoay người đứng dậy, bắt lấy Ngọc Đế kiếm, tìm kiếm xung quanh.
Tiêu Phong sốt ruột gọi to:
- Lăng nhi, là nàng sao?
Tiêu Phong nhìn bốn phía không thấy ai, biểu tình nóng nảy.
- Hí hí hí !
Mơ hồ nghe phía xa truyền đến tiếng cười xấu xa.
- A?
Tiêu Phong nhướng mày, tĩnh tâm nghe ngóng.
- Ha ha ha ha! oa, thật to, thật to!
Thanh âm nghe có chút khá đê tiện và xấu xa của một nam nhân. Nghe có cả tiếng khuấy nuớc và tiếng cưòi đùa của nữ nhân. Nhưng duờng như bọn họ không ở cùng một chỗ…
Vèo!
Tiêu Phong lập tức xác định vị trí giọng cưòi của nam nhân kia, là chỗ giữa sườn núi bên cạnh, ở đó có nhiều bụi cỏ, không thấy bên trong.
Tiêu Phong tay cầm Ngọc Đế kiếm, nhấc chân leo lên núi, chớp mắt tới gần. đẩy ra lùm cỏ, thấy một bóng dáng phái sau của một nam tử mặc nho bào nằm sấp trên bụi cỏ, như là xuyên qua lùm cỏ nhìn cảnh tượng dưới núi phía xa.
Người đàn ông nho bào như chìm đắm trong thế giới của mình, cười xấu xa lẩm bẩm:
- Chậc chậc, sao lại trắng thế, to như thế a ? Làm ta hoa cả mắt, hắc hắc hắc hắc!
Tiêu Phong nghi hoặc nhìn người đàn ông mặc nho bảo, không biết gã nhìn gì mà chăm chú như vậy.
Tiêu Phong tò mò cầm Ngọc Đế kiếm chém đằng trước.
Xào xạc xào xạc!
Một đống bụi cỏ bị đẩy ra, lộ phong cảnh phía xa.
Phía xa có một hồ nhỏ, trong hồ có bảy, tám cô gái người trần truồng tắm rửa trong hồ. Ngực cao mông vêu lắc lư, tát nước vào nhau, chơi đùa.
- A?
Tiêu Phong mặt đông cứng.
Tắm rửa?
- Ái da!
Người đàn ông mặc nho bào đứng bật dậy, ngoái đầu, biểu tình tức giận trừng Tiêu Phong, nhưng khi thấy hắn thì tức giận biến mất, biểu tình đầy chính khí.
Người đàn ông mặc nho bào trịnh trọng hành lễ nói:
- A! Thì ra là Tiêu công tử đã tỉnh, Mộ Dung Phụng hữu lễ!
Nếu không phải mới rồi chính mắt thấy người đàn ông mặc nho bào xấu xa thì Tiêu Phong suýt chút bị bề ngoài chính khí của gã lừa bịp.
Tiêu Phong nhíu mày hỏi:
- Mộ Dung Phụng? Ta và ngươi duờng như không quen a.. còn có Ngươi đang nhìn trộm ngưòi khác tắm?
Mộ Dung Phụng la lên:
- Vớ vẩn!
Mộ Dung Phụng không biết xấu hổ la làng:
- Mộ Dung Phụng ta là đọc sách thánh hiền, sao có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy được?
Tiêu Phong cười hỏi:
- Đọc sách thánh hiền?
Mộ Dung Phụng nghiêm khắc răn:
- Đương nhiên, ta là người đọc sách, sao ngươi dám ô nhục ta?
Tiêu Phong cười hỏi:
- Người đọc sách? Vậy mới rồi ngươi đang nhìn cái gì?
Mộ Dung Phụng vội la lên:
- Đây là thưởng thức, là thưởng thức, ngươi hiểu không?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Thưởng thức? Nếu là thưởng thức thì nên quang minh chính đại chứ không phải núp trong chỗ tối!
Mộ Dung Phụng nhìn Tiêu Phong, biểu tình biến đổi, lộ nụ cười xấu xa nói
- A? Xem ra là ta hiểu lầm, thì ra là đồng đạo, ngươi cũng muốn?
Tiêu Phong cơ mặt co giật:
- A!
Hiện tại Tiêu Phong sơ bộ cảm nhận được người này gian cỡ nào.
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Là ngươi kéo ta ra khỏi hang động?
Nghe Tiêu Phong hỏi, Mộ Dung Phụng điều chỉnh sắc mặt, đáp:
- Đúng vậy. Ngươi bị thương như thế, may là ta chăm sóc, ngươi không biết mấy ngày nay ta dùng bao nhiêu đan dược. Để tính xem, mười viên Thanh Tâm đan, hai mươi viên Bảo Mệnh đan... Hơn một trăm viên, ngươi phải trả tiền cho ta!
Tiêu Phong cười nói:
- Đan dược? Trong bụng ta làm gì có đan dược?
Mộ Dung Phụng tiếp tục không biết xấu hổ nói:
- Đó là đan dược hòa tan nên ngươi không cảm giác ra.
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Ta có thể đưa những đan dược này cho ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta cô gái đó là ai!
Cô gái, Mộ Dung Phụng đương nhiên biết Tiêu Phong ý chỉ cô gái áo trắng lúc trước tìm hắn, nhưng gã đã hứa sẽ không nói.
Mộ Dung Phụng Phái nói xạo:
- A? Cô gái? ý ngươi nói là người đang tắm?
Mộ Dung Phụng thốt lời vạch trần lúc nãy che giấu lấp liếm.
Tiêu Phong mỉa mai cười:
- Người đọc sách đây sao?
Mộ Dung Phụng sắc mặt hơi đỏ nhưng lập tức bình thường lại nghiêm túc nói:
- Ta không biết ngươi nói tới ai!
Tiêu Phong nghiêm túc nói:
- Ta chỉ cần biết nàng là ai, ta sẽ cho ngươi một trăm thượng phẩm linh thạch!
Mộ Dung Phụng mắt sáng lên:
- Một trăm?
- Đúng vậy.
Mộ Dung Phụng biểu tình rối rắm, sau đó lắc đầu, nói:
- Ta là người đọc sách, xem kim tiền là cặn bã, chuyện đã hứa với người tuyệt đối giữ lời.
Tiêu Phong lại nói:
- Một ngàn thượng phẩm linh thạch!
Một ngàn?
Mắt Mộ Dung Phụng tỏa ánh sáng tham lam.
Mộ Dung Phụng khinh thường nói:
- Ngươi có sao?
Tiêu Phong chắc chắn nói:
- Trên người không có nhưng Đại Thiên Tông ta có.
Một ngàn thượng phẩm linh thạch.
Mộ Dung Phụng nội tâm giãy dụa, cuối cùng cắn răng nói:
- Ta, ta là người đọc sách...
Tiêu Phong tiếp tục nói:
- Một vạn thượng phẩm linh thạch!
Mộ Dung Phụng kích động nói:
- Thật... Thật sự một vạn?
Tiêu Phong cười nói:
- Có thể viết giấy chứng nhận.
Mộ Dung Phụng lắp bắp không nói nên lời:
- Ta... Ta là người... Người đọc...
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Ai, không muốn thì thôi!
Mộ Dung Phụng vội nói ngay:
- Đừng, đừng! là như vậy, nàng không cho ta nói với ngươi nàng là ai nhưng ta có thể nói cái khác cho ngươi!
Tiêu Phong hỏi:
- Cái khác?
Mộ Dung Phụng vội nói:
- Đúng vậy. Không phải ngươi muốn tìm nàng sao? Ta có thể cho ngươi biết tung tích của nàng, khi đó tự ngươi đi tìm!
- A?
Mộ Dung Phụng nói ngay:
- Hiện tại tất cả cường giả đều lao đến thượng cổ phong ấn, nàng cũng đi. Ta có thể đưa ngươi đến gần đó, rồi tự ngươi đi tìm.
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Không cần, ta có bản đồ, nếu ngươi không có tin tức khác của nàng thì cứ là thôi đi.
Mộ Dung Phụng sốt ruột nói:
- Đừng, đừng, đừng, để ta nghĩ!
Đương nhiên Tiêu Phong không muốn đi luôn, hắn kiên nhẫn chờ.
Mộ Dung Phụng chắc chắn nói:
- A, ta nhớ ra rồi, là như vậy... Lần này ngươi đi chưa chắc có thể gặp nàng, dù sao ngươi và nàng chênh lệch quá lớn. Nhưng có một nơi ngươi nhất định có thể thấy nàng, chắc chắn!
- A?
Mộ Dung Phụng cười nói:
- Cự Lộc thư viện, ta đích thân đưa thiệp mời cho nàng, sáu tháng sau, tại thiên thụ đại hội chắc chắn nàng sẽ đến.
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Sáu tháng sau ? thiên thụ đại hội ở Cự Lộc thư viện?
Mộ Dung Phụng cười gian nói:
- Đúng vậy. Tin tức này như thế nào? Ngươi nhất định có thể gặp nàng. Cái kia, dù không thể nói nàng là ai nhưng ta nhắc một chút, xem như khuyến mãi, ngươi xem linh thạch...
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Nếu là thật sự thì sẽ không keo kiệt với ngươi!
Mộ Dung Phụng mừng rỡ hỏi:
- Thật sự? Một vạn thượng phẩm linh thạch?
- A!
Mộ Dung Phụng cười nịnh nói:
- Thần tài, ta biết ngay ngươi là người tốt!
Tiêu Phong cười hỏi:
- Không pahir ngươi là người đọc sách sao? Không phải xem tiền như rác sao?
Mộ Dung Phụng nói thẳng:
- Người đọc sách thì sao? Ta thích cặn bã thì sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Ha ha ha ha, yên tâm, ta sẽ đưa cho ngươi. Sáu Tháng sau, ở thiên thụ đại hội Cự Lộc thư viện.
Mộ Dung Phụng biểu tình đông cưng:
- Cái gì? Phải chờ sáu năm ?
- Như thế nào, không muốn?
Mộ Dung Phụng mặt rối rắm nói:
- Muốn, nói nhảm, tại sao không muốn? Sáu tháng thì sau tháng!
Đang lúc hai người nói chuyện thì trên đỉnh đầu có tiếng quát:
- Dâm tặc to gan, dám nhìn lén lão nương tắm rửa?
…
Phong Yêu sơn, bên một hồ nước lớn.
Tiêu Phong tẩy vết máu trên người, từ chỗ Mộ Dung Phụng lấy một bộ nho bào.
Mặc dù nhân phẩm của Mộ Dung Phụng không được nhưng có một pháp bảo không gian, điều này khiến Tiêu Phong ngoài ý muốn phải nhờ cậy.
Tẩy đi vết máu, thay nho bào, Tiêu Phong khoanh chân ngồi bên bờ điều tức.
- Giết gần sáu ngàn tu giả, Ngọc Đế kiếm rút đi lực lượng khiến tu vi của trẫm lại tăng lên, Tinh cảnh ngũ trọng?
tiêu Phong mở mắt nhìn đôi tay mình.
Mộ Dung Phụng có rất nhiều đan dược Tiêu Phong ký sổ mua vài viên, vết sẹo trên người biến mất gần hết.
Tiêu Phong bới tóc lên, chậm rãi đứng dậy.
Vèo!
Không xa, Mộ Dung Phụng biến thành vệt sáng phóng tới vội vã la lên:
- Mau, mau, đám lão nương kia lại giết tới!
Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:
- Lại nữa? Không phải lần trước giải quyết rồi sao? Ngươi rình ngó nàng tắm rửa, sau đó đã bồi thường rồi mà?
Mộ Dung Phụng bi thường kêu lên:
- Không phải nàng, là người khác. Tổ cha nó, , mù mắt ta rồi!
Tiêu Phong la lên:
- Cách ta xa trước!
Mộ Dung Phụng sắc mặt khó xem nói:
- Tổ cha nó, ngươi thấy chết không cứu sao?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Ta không giúp cho kẻ gian.
- Ngươi chờ coi, chờ coi!
Mộ Dung Phụng tức giận bay lên trời.
Nhìn Mộ Dung Phụng bay đi, tiêu Phong biểu tình quái dị không biết nên khóc hay cưòi với cái tên này...
Một tiếng hét vang lên:
- Dâm tặc, đứng lại, trả lại trong sạch cho ta!
Tiêu Phong ngoái đầu nhìn, thấy một bà lão mặt đầy nếp nhăn chống gậy đuổi theo Mộ Dung Phụng, biểu tình giận dữ, vô cùng tức tối.
Bà già?
- Làm bậy quá.
Tiêu Phong cơ mặt co rút.
Tiêu Phong bỏ qua Mộ Dung Phụng chạy thục mạng, hắn leo lên một ngọn núi lớn cách không xa. Tiêu Phong đứng trên đỉnh núi, lật tay lấy ra một tấm bản đồ, nhìn phong cảnh xung quanh.
Tiêu Phong nghiêm túc nói:
- Phù, sắp tới rồi.
Tiêu Phong cùng Ngọc Đế kiếm, dọc theo bản đồ chỉ dẫn nhấc chân vọt ra, chớp mắt không còn bóng dáng.
Không có Nhật Nguyệt Minh tông truy sát, tốc độ của Tiêu Phong nhanh rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.