Chương 314: thêm một thê tử như thêm một huynh đệ
Snake
15/08/2019
Mộ Dung điện!
Đại điện mở rộng ra, Tiểu Miêu Nhi cuộn tròn nằm trên thảm mà ngủ, trong đại điện có đặt một cái bàn nhỏ, Tiêu Phong đang cùng một nữ tử áo đỏ uống trà trò chuyện.
Nữ tử áo đỏ, một thân y phục quý giá, hai đầu lông mày thoáng hiện ra một cổ anh khí bén nhọn.
Chính là Lý Chiêu Anh đã từ biệt thời gian trước. Text được lấy tại Truyện FULL
Lý Chiêu Anh uống trà thản nhiên nói.
- Lúc mới vừa đến, ta có nhìn thấy trận pháp là ngươi bố trí?
Tiêu Phong nhấp trà, cười nhạt nói.
- Thiên Thụ đại hội đã gần tới, tu giả tụ tập càng ngày càng nhiều, kẻ muốn ta chết cũng không ít, phải phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cũng chỉ có ngươi có nhãn lực, lại có thể nhìn ra trận pháp bên ngoài!
Lý Chiêu Anh trầm giọng hỏi.
- Ta tới đã ba ngày, phía ngoài phát ra tin đồn, ngươi muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
Tiêu Phong hiếu kỳ nói.
- Không sai? Còn nàng thì sao ? vì sao đến đây ?
Lý Chiêu Anh cười cười nói.
- Ta chỉ là rảnh rỗi đi xem náo nhiệt thôi
Tiêu Phong ngoài ý muốn nói.
- Phải không ? Ta nghĩ là nàng có chuyện cần nói rõ với ta đấy.
Lý Chiêu Anh gật đầu thở dài nói.
- Chuyện năm đó của Phụ thân ngươi và phụ thân ta đính ước, quả thật ta lợi dụng ngươi không còn nhớ chuyện cũ mà không nói … Ta xem như chân chính là thê của ngươi….có điều nếu ngươi không nguyện ý… có thể hưu ta bất cứ lúc nào
Tiêu Phong hai mày nhăn lại thở dài một hơi nói :
- Vậy ý nàng thế nào ? Ta không muốn ép uổng nàng ! nhưng hôn sự do Phu Mẫu sắp xếp chúng ta cũng không được khinh nhờn…. Huống chi….
Lý Chiêu Anh nhướng mắt :
- Huống chi thế nào ?
Tiêu Phong nhìn Lý Chiêu Anh thật lâu rồi quyết định đem mối quan hệ của mình và bốn nữ nhân kia nói rõ lần lượt cho Lý Chiêu Anh.
Tiêu Phong sau khi kể chuyện nhìn khuân mặt nhỏ nhắn của Lý Chiêu Anh lúc xanh lúc đỏ khi nghe mình kể chuyện, bất giác tự mình có cảm giác giống như một kẻ phong hoa tuyết nguyệt đang thú nhận lỗi lầm với thê tử vậy. cuối cùng thốt ra một câu :
- Ta đã đem sự tình nói rõ cùng nàng ! hiện giờ phụ mẫu ta và nàng đã không còn. Mặc dù nàng hung lược hơn người , nhưng tuổi đời còn nhỏ, lại dù sao vẫn là một nữ nhi ta không thể để nàng một mình đơn côi nang dọc vậy được, mối thù của nàng dù nàng không muốn ta cũng muốn cùng nàng báo ! ta hi vọng nàng ở lại bên ta. Chúng ta cùng lương tựa vào nhau.
Lý Chiêu Anh nhìn Tiêu Phong , câu chuyện của hắn lúc nãy nàng còn chưa tiêu hóa song, bây giờ lại đến chuyện này … Lý Chiêu Anh lắp bắp :
- Ta… ta….
Tiêu Phong hít sâu một cái nói.
- Quyết định vậy đi !
Lý Chiêu Anh gật đầu. Trong mắt hơi nhu hòa.
- Được !
Lần này đến đây, chuyện chủ yếu chính là bàn bạc về mối hôn sự, mặc dù rất không muốn chấp nhận nhưng thực sự hai nhà đã đính ước cho bọn họ. Lý Chiêu Anh không bài xích Tiêu Phong nên nếu hắn không muốn hưu thì nàng chấp nhận hắn, chỉ có điều tự dung hắn còn kèm theo bốn lão bà… là bốn lão bà nhé….
Lý Chiêu Anh đồng ý xong không thích nhiều lời, lẳng lặng uống trà.
Tiêu Phong có chút buồn cười, cứ lặng lặng như vậy có thêm một cô vợ sao ? cũng quá là không biết phải nói sao a…
- Thời gian tới nàng ở đây nhé !? với thân phận hiện giờ khi ta chưa về khai chiều lập quốc… nàng tạm là thứ vương phi của ta…có vấn đề gì không ?
Lý Chiêu Anh thản nhiên nói.
- Được ! dù sao cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Ta không quan tâm lắm
tiêu Phong lắc đầu cười nói.
- Ta không nghĩ đến nhận một thê tử lại giống như kết giao một huynh đệ vậy a….
Lý Chiêu Anh vẫn như cũ, sắc mặt nhàn nhạt, tiếp tục uống trà.
Tiêu Phong biết, đây không phải là Lý Chiêu Anh xem thường mình, mà là tính cách của bản thân nàng vốn lạnh lung như vậy, hơn nữa, cho đến hôm nay, Tiêu Phong cũng chưa thấy Lý Chiêu Anh cười một lần nào.
Tron lúc hai người uống trà, đột nhiên, mây mù ngoại giới đung đưa một trận.
- Thánh nữ tới!
Ngoài điện truyền đến thanh âm hưng phấn của Thanh Long.
Thanh Long, nhất thời chạy về phía quảng trường.
- Ồ!? Nàng ở đây ! ta đi trước.
Tiêu Phong nói xong vôi vàng. Giẫm chân đứng lên, hơn nữa cũng hướng ra ngoài điện mà đi.
Tiểu Miêu Nhi cũng choàng tỉnh te te lao theo
Lý Chiêu Anh nhìn Tiêu Phong một chút, trong mắt không có bất mãn, nữ nhân mộ Vân Khanh nàylà một trong bốn nữ nhân mà hắn vừa nhắc tới. Cũng không cần quá khách sáo.
Đại điện mở rộng ra, Tiểu Miêu Nhi cuộn tròn nằm trên thảm mà ngủ, trong đại điện có đặt một cái bàn nhỏ, Tiêu Phong đang cùng một nữ tử áo đỏ uống trà trò chuyện.
Nữ tử áo đỏ, một thân y phục quý giá, hai đầu lông mày thoáng hiện ra một cổ anh khí bén nhọn.
Chính là Lý Chiêu Anh đã từ biệt thời gian trước. Text được lấy tại Truyện FULL
Lý Chiêu Anh uống trà thản nhiên nói.
- Lúc mới vừa đến, ta có nhìn thấy trận pháp là ngươi bố trí?
Tiêu Phong nhấp trà, cười nhạt nói.
- Thiên Thụ đại hội đã gần tới, tu giả tụ tập càng ngày càng nhiều, kẻ muốn ta chết cũng không ít, phải phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cũng chỉ có ngươi có nhãn lực, lại có thể nhìn ra trận pháp bên ngoài!
Lý Chiêu Anh trầm giọng hỏi.
- Ta tới đã ba ngày, phía ngoài phát ra tin đồn, ngươi muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
Tiêu Phong hiếu kỳ nói.
- Không sai? Còn nàng thì sao ? vì sao đến đây ?
Lý Chiêu Anh cười cười nói.
- Ta chỉ là rảnh rỗi đi xem náo nhiệt thôi
Tiêu Phong ngoài ý muốn nói.
- Phải không ? Ta nghĩ là nàng có chuyện cần nói rõ với ta đấy.
Lý Chiêu Anh gật đầu thở dài nói.
- Chuyện năm đó của Phụ thân ngươi và phụ thân ta đính ước, quả thật ta lợi dụng ngươi không còn nhớ chuyện cũ mà không nói … Ta xem như chân chính là thê của ngươi….có điều nếu ngươi không nguyện ý… có thể hưu ta bất cứ lúc nào
Tiêu Phong hai mày nhăn lại thở dài một hơi nói :
- Vậy ý nàng thế nào ? Ta không muốn ép uổng nàng ! nhưng hôn sự do Phu Mẫu sắp xếp chúng ta cũng không được khinh nhờn…. Huống chi….
Lý Chiêu Anh nhướng mắt :
- Huống chi thế nào ?
Tiêu Phong nhìn Lý Chiêu Anh thật lâu rồi quyết định đem mối quan hệ của mình và bốn nữ nhân kia nói rõ lần lượt cho Lý Chiêu Anh.
Tiêu Phong sau khi kể chuyện nhìn khuân mặt nhỏ nhắn của Lý Chiêu Anh lúc xanh lúc đỏ khi nghe mình kể chuyện, bất giác tự mình có cảm giác giống như một kẻ phong hoa tuyết nguyệt đang thú nhận lỗi lầm với thê tử vậy. cuối cùng thốt ra một câu :
- Ta đã đem sự tình nói rõ cùng nàng ! hiện giờ phụ mẫu ta và nàng đã không còn. Mặc dù nàng hung lược hơn người , nhưng tuổi đời còn nhỏ, lại dù sao vẫn là một nữ nhi ta không thể để nàng một mình đơn côi nang dọc vậy được, mối thù của nàng dù nàng không muốn ta cũng muốn cùng nàng báo ! ta hi vọng nàng ở lại bên ta. Chúng ta cùng lương tựa vào nhau.
Lý Chiêu Anh nhìn Tiêu Phong , câu chuyện của hắn lúc nãy nàng còn chưa tiêu hóa song, bây giờ lại đến chuyện này … Lý Chiêu Anh lắp bắp :
- Ta… ta….
Tiêu Phong hít sâu một cái nói.
- Quyết định vậy đi !
Lý Chiêu Anh gật đầu. Trong mắt hơi nhu hòa.
- Được !
Lần này đến đây, chuyện chủ yếu chính là bàn bạc về mối hôn sự, mặc dù rất không muốn chấp nhận nhưng thực sự hai nhà đã đính ước cho bọn họ. Lý Chiêu Anh không bài xích Tiêu Phong nên nếu hắn không muốn hưu thì nàng chấp nhận hắn, chỉ có điều tự dung hắn còn kèm theo bốn lão bà… là bốn lão bà nhé….
Lý Chiêu Anh đồng ý xong không thích nhiều lời, lẳng lặng uống trà.
Tiêu Phong có chút buồn cười, cứ lặng lặng như vậy có thêm một cô vợ sao ? cũng quá là không biết phải nói sao a…
- Thời gian tới nàng ở đây nhé !? với thân phận hiện giờ khi ta chưa về khai chiều lập quốc… nàng tạm là thứ vương phi của ta…có vấn đề gì không ?
Lý Chiêu Anh thản nhiên nói.
- Được ! dù sao cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Ta không quan tâm lắm
tiêu Phong lắc đầu cười nói.
- Ta không nghĩ đến nhận một thê tử lại giống như kết giao một huynh đệ vậy a….
Lý Chiêu Anh vẫn như cũ, sắc mặt nhàn nhạt, tiếp tục uống trà.
Tiêu Phong biết, đây không phải là Lý Chiêu Anh xem thường mình, mà là tính cách của bản thân nàng vốn lạnh lung như vậy, hơn nữa, cho đến hôm nay, Tiêu Phong cũng chưa thấy Lý Chiêu Anh cười một lần nào.
Tron lúc hai người uống trà, đột nhiên, mây mù ngoại giới đung đưa một trận.
- Thánh nữ tới!
Ngoài điện truyền đến thanh âm hưng phấn của Thanh Long.
Thanh Long, nhất thời chạy về phía quảng trường.
- Ồ!? Nàng ở đây ! ta đi trước.
Tiêu Phong nói xong vôi vàng. Giẫm chân đứng lên, hơn nữa cũng hướng ra ngoài điện mà đi.
Tiểu Miêu Nhi cũng choàng tỉnh te te lao theo
Lý Chiêu Anh nhìn Tiêu Phong một chút, trong mắt không có bất mãn, nữ nhân mộ Vân Khanh nàylà một trong bốn nữ nhân mà hắn vừa nhắc tới. Cũng không cần quá khách sáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.