Chương 327: Tiêu Phong tham lam
Snake
25/08/2019
Thiên Thụ quảng trường!
Vô số vị tu giả bao quanh Tiêu Phong chúc mứng. Thậm chí, ánh mắt của nhiều vị tu giả nhìn Tiêu Phong với sự sùng bái sâu đậm.
Hôm nay, lần đại hội Thiên Thụ này ắt sẽ trở thành truyền kỳ bất hủ. rất nhiều tông môn tu giả đều nhìn Tiêu Phong với ánh mắt hữu hảo.
Mộ Vân Khanh, Thuỷ Thiên Lãng cùng đám người nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong đang nở nụ cười cảm khái phía trên đài cao.
Tiêu Phong nhìn xung quanh, hắn mỉm cười tiếp nhận lời chúc mừng của những tu giả nơi đây. Tiêu Phong khẽ hạ tay xuống. Những vị tu giả tại đây dường như biết Tiêu Phong có điều muốn nói nên nhất thời mọi người đêu im lặng.
Tiêu Phong mở miệng nói:
- Tiêu Phong Cảm tạ sự ủng hộ của chư vị. Ngày mười tháng mười năm sau, tại kinh đô đại việt quốc, ta sẽ cử hành lập triều xưng đế. Hoan nghênh tất cả các vị tu giả tham dự.
mọi người lại mở lời chúc mừng.Thanh âm từ bốn phía tiếp tục vang vọng:
- Ta nhất định sẽ đến!
- Chúng ta đều sẽ đến!
- Tiêu tiên sinh yên tâm!
…
…
…
Tiêu Phong nhìn về phía những hảo hữu và thê tử của mình đang đứng ở phía dưới đài cũng nở nụ cười.
Tổ chức lập triều xưng đế, mới đến vô sô tu giả? Điều này không chỉ là thể hiện lễ nghĩa mà còn gửi lời mời chào đến các vị tu giả!
Tiêu Phong bây giờ tuợng trưng cho một tuyệt thế kinh hãi tục, bây giờ dùng chính phong thần sách và thiên sách để mở ra một quốc gia. Nghĩ thôi ai ai cũng hiểu được một quốc gia gì sắp được thành lập.
Đại quốc gia, hải nạp bách xuyên! Nơi anh tài khắp thiên hạ tập trung! Nơi cướng giả tứ phương hội tụ!
Tiêu Phong bay xuống nơi hảo hũư của mình đang đứng. Tiểu Miêu Nhi không khách khí nhảy bổ vào lòng Tiêu Phong cái đầu rụi lấy rụi để.
- Tiêu Phong ! Ta thật tự hào vì ngươi...mọi ngưòi đều lo lằn cho ngươi. Ba vị lão bà của ngươi vì kích động mà ngưòi thì ôm đầu ngưòi thì túm đuôi ta...ta thật uỷ khuất nha...
Ba vị lão bà ?
Bùm
Ngay lập tức có ba khuân mặt nhỏ nhắn biến thành màu hồng rực. Tiêu Phong bật cười sảng khoái.
Mộ dung Phụng tóm lấy tay Tiêu Phong mà lắc lắc hai mắt lại càng uỷ khuất hơn.
- Tiêu Phong tiểu đệ ! mau dạy ta cách tán gái... bao nhiêu mỹ nữ trên thiên hạ đều thành vật nhỏ trong tay ngưoi cả rồi... thật bất công...
Ba cô gái nhìn khuân mặt vô sỉ của một ngưòi một hổ, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không ai phản bác. Trong đó nhất là Mộ Vân Khanh. Ánh mắt lại có thêm một chút tư vị..
Thuỷ Thiên Lãng một bên kéo vai Tiêu Phong. Bình thuờng hắn vốn vô cùng nho nhã mà lần này liên quan đến muội muội nên hắn cũng không khách khí :
- Tiêu Phong ! mau giải thích cho ta rõ ! hai ngưòi vốn một nuớc một lửa.vì sao giờ muội muội hung dữ lạnh lùng của ta lại như con mèo nhỏ trong tay ngươi ? mau nói rõ
Tiêu Phong đưa tay hơi cúi đầu thi lễ với Thuỷ Thiên Lãng :
- Huynh truởng như cha ! Ta và Dung Dung ý hợp tâm đầu. Rất mong huynh tặng cho chúng ta một cái tán đồng !
Thuỷ Thiên Lãng có chút giật mình , khuân mặt biến ảo một hồi mới thốt lên :
- Ta... Ta không làm chủ đuợc... cái đó... ngươi thậm chí đã có .. như ta biết là hai thê tử...lại còn....
Thuỷ Thiên Lãng nhìn sang mộ Vân Khanh hai mắt lại càng thêm một trận biến ảo.
- Còn chưa hết đâu...
Một lời nóikhiến cho toàn bộ ánh mắt bị chú ý liền dồn lại về phía âm thanh vừa phát ra. Lời đó là cuae Lý chiêu Anh . nàng ta phát biểu một câuliền giữ nguyên bộ mặt lãnh đạm nhìn mọi ngưòi.
Tiêu Phong có chút cưòi khổ nói :
- Lãng huynh xin yên tâm ! ta dám dùng tính mạng đảm bảo sẽ bảo vệ và chăm sóc Dung Dung tốt. Bây giờ chúng ta về Mộ Dung điện rồi từ từ nói chuyện...Ta cũng rất mong huynh chỉ đuờng cho đến gặp nhạc phụ, nhạc mẫu.
Thuỷ Thiên Lãng nhún vai coi như đồng ý.
- Tiểu Miêu Nhi ! bọn họ về mộ dung điện buồn chan lắm. Để ta đưa ngưoi đi chơi đuợc không ? vừa nãy ta cá cuợc với mấy tên là Tiêu Phong thắng. Thắng đuợc không ít linh thạch . giờ phải đi lĩnh.
Mộ Dung Phụng nói . nghe đến linh thạch Tiểu Miêu Nhi hai mắt sáng ngời liền vui vẻ đi theo. Một hổ một ngưòi rất nhanh liền mất dạng.
Tiểu Miêu Nhi gật gù
Dưới ánh mắt của những vị tu giả, Tiêu Phong thi lễ rồi cùng đoàn ngưòi nhanh chóng rời đi quảng trường Thiên Thụ.
Bỗng nhiên một bóng ngưòi nháy mắt hiện tới. Mọi ngưòi giật mình nhìn lại. Là Yêu Thiên Vương.
- Tiêu Phong ! đúng là tuổi trẻ tài cao ! chúc mừng ngươi.
Tiêu Phong mỉm cưòi đáp lễ :
- Cảm ơn ngươi ! chúng ta cùng về Mộ dung điện chứ ?
Yêu Thiên Vương gật đầu.
Mộ Dung Điện.
Yêu Thiên Vương ngồi uống trà đối diện với Tiêu Phong.
Yêu Thiên Vương thản nhiên nói:
- Ta muốn nói chuyện lần truớc chúng ta bàn bạc. Đông ngưòi như này có tiện không ?
Tiêu Phong gật đầu nói:
- Không sao cả. ở đây tất cả đều là ngưòi nhà của ta.
Một lời này của Tiêu Phong làm ấm lòng biết bao người có mặt.
Yêu Thiên Vương trầm giọng nói:
- Lần trước ta đã nói, ta sẽ không tham dự những hành động quân chính của ngươi. Ngươi cũng không được tham gia vào công việc của yêu tộc. Còn việc đánh giết nhau để tăng tu vi thì sao ? con ngưòi săn bắn yêu thú để luyện hoá. Cái này ta cần sự rõ ràng.
Tiêu Phong cười nói:
- Yên tâm, ta, Tiêu Phong đã nói là chắc chắn sẽ thực hiện. Nhưng yêu tộc chính là quốc thú, quân sĩ của triều ta cùng cường giả yêu tộc thành lập tình hữu nghị, chúng ta cùng bảo vệ nhau . sau khi khai quốc có phong thần sách và thiên sách chúng ta sẽ có khí vận . ngoài những thú vật không có linh tính dùng làm thức ăn tuyệt đối ngưòi trong quốc gia ta sẽ không săn giết yêu thú. Chúng ta sau khi lập khế uớc sẽ có rõ ràng danh mục .
Yêu Thiên Vương thâm trường cười nói:
- Ha ha ha ha, Ta tin ngưoi!
Yêu Thiên Vương đương nhiên nhìn ra được ý tứ của Tiêu Phong nhưng hắn cũng không phản đối. Dù sao yêu tộc của hắn cần đến số mệnh của quốc gia để tu luyện, hơn nữa có lẽ sau này hắn cũng phải nhờ tới quốc gia của Tiêu Phong.
Tiêu Phong cười nói:
- Trong mười ngày tới, ta sẽ rời khỏi Cự Lộc thành, trở về việt quốc, chuẩn bị cho việc khai quốc. Ngày mùng mưòi tháng mười sẽ chính thức lập quốc.
Yêu Thiên Vương gật đầu nói:
- Được rồi, đợi ta thu phục yêu tộc ở các nơi khác rồi sẽ nhanh chóng trở về. Vậy ta liền đi. Hẹn ngày tái ngộ .
Nói rồi đưa tay chào từ biệt Tiêu Phong và mọi người. Trong thời gian Yêu Thiên Vương và Tiêu Phong nói chuyện. Thuỷ Dung Dung đã nói qua sự việc sảy ra giữa hai ngưòi. Đợi Yêu Thiên Vương rời khỏi Thuỷ Thiên Lãng cũng không khách sáo mà hỏi thẳng Tiêu Phong :
- Tiêu Phong ! chuyện phu thê là chuyện cả đời. Nếu chỉ vì trách nhiệm ta không muốn Dung Dung uỷ khuất. Lấy một ngưòi mà không giành tình cảm cho nàng.
Tiêu Phong có chút khó sử nhìn Thuỷ Thiên Lãng . hiện tại chính bản thân hắn cũng không hiểu tình cảm giành cho Thuỷ Dung Dung là gì. Nhưng ở kiếp này Thuỷ Dung Dung chính là ngưòi đàn bà đầu tiên của Tiêu Phong. Sự rung động không phải là không có . do dự một chút Tiêu Phong liền đáp :
- Ta tuyệt đối không bao giờ khiến nàng uỷ khuất. Chỉ cần nàng tin tuởng ta như vậy là đủ rồi !
Thuỷ Dung Dung không khỏi hơi mất kiềm chế nhìn Tiêu Phong . ngẫm nghĩ lại vì nàng hắn cũng đuờng hoàng công khai truớc mặt mọi ngưòi, thái độ rất rõ ràng. Dĩ nhiên là muốn mọi ngưòi đều cùng hiểu địa vị của nàng trong lòng hắn tuyệt đối là quan trọng, giống như oanh liệt chiếu cáo với toàn bộ mọi ngưòi.
- Ta không có uỷ khuất ! huynh đừng làm khó chàng nữa !
Thuỷ Dung Dung khẽ nói. Rồi lập tức chạy chối chết. Thuỷ thiên Lãng vội vã đuổi theo sau. Tiêu Phong cùng không đuỏi theo. Mọi ngưòi nhìn nhau có chút nguợng ngùng.
Lý Chiêu Anh lên tiếng truớc :
- Ta mệt rồi đi nghỉ truớc !
Rồi nhanh chóng biến mất. Còn lại Mộ Vân Khanh , Tiêu Phong và đám thanh long trong đại điện.
Mộ Vân Khanh nói:
- Tiêu Phong, ta muốn trở về Đại Chiêu Thánh Địa một chuyến.
Tiêu Phong nhíu mày nói:
- Trở về Đại Chiêu Thánh Địa? Nàng không trở về khai quốc cùng ta sao ?
Mặc Vũ Hề mìm cười lắc đầu:
- Ta cần phải trở về Đại Chiêu Thánh Địa, Chờ chàng khai quốc, ta nhất định sẽ đến.
Nhìn Mộ Vân Khanh, Tiêu Phong hít một hơi sâu rồi gật đầu nói:
- Ừm! Nếu nàng cần về ta không giữ. Nhưng ta có lời muốn nói riêng với nàng. Phiền mấy ngưòi rồi
Nói đoạn lập tức nhìn về phía đám Thanh Long. Bốn ngưòi lập tức hiểu ý liền lui ra ngoài đại điện.
Tiêu Phong nhìn thẳng Mộ Vân Khanh nói :
- Tình cảm của ta giành cho nàng chắc nàng hiểu. Ta tuy hiện giờ có bốn thê tử. Nhưng ta vẫn muốn hỏi nàng rõ một lần . nàng có chê Tiêu Phong ta hay không ?
Một câu tỏ tình quá sức bất ngờ khiến cho Mộ Vân Khanh vô cùng bối rối :
- Ta ..Ta...
Tiêu Phong kiên quyết nhìn nàng nói :
- Ta biết ta so với nhiều ngưòi kém xa tư cách để nói lời này với nàng. Nhưng trải qua những việc vừa rồi. Ta rất muốn một lần nói lời trong lòng với nàng. Dù bị chối từ. Ta đấy cùng không còn nút thắt trong lòng.
Mộ Vân Khanh mắt đã có chút ngấn nuớc trở tay kéo tay Tiêu Phong, đầu ngón tay run run :
- Ta không có chê chàng.... chỉ là do ta quá bất ngờ...
Tiêu Phong dịu dàng nhìn nàng giọng trở lên hết sức ôn hoà :
- Vân Khanh ! gả cho ta nhé....
Mộ Vân Khanh hai mặt lập tức chín đỏ như trái đào ấp úng đáp;
- Ta... chàng... Ta... không có phản đối.
Tiêu Phong bật cưòi ôm nàng vào long :
- Ta biết ta rất tham lam ! nhưng hôm nay ta không nói lời này với nàng. Không biết sau này còn dám mở miệng hay không. Vân Khanh ! hãy để ta chăm sóc nàng về sau nhé.
Mộ Vân Khanh khe khẽ gật đầu. Hạnh phúc đong đầy trong hai mắt. Hai ngưòi sau một hồi quyến luyến chia li cuối cùng ra đến ngoài điện. Mộ Vân Khanh nói :
- Thanh Long, Bạch Hổ đi theo chàng về khai quốc sẽ cần nhiều ngưòi trợ giúp, thêm một ngưòi tốt một ngưòi.
Tiêu Phong mỉm cười lắc đầu:
- Không cần, để bọn họ bảo hộ cho nàng là được rồi.
Mộ Vân Khanh quật cường nói:
- Không, Thanh Long, Bạch hổ, sẽ đi theo chàng.
Tiêu Phong hòa hoãn nói:
- Như vậy, cứ để Thanh Long theo ta là được rồi.
Mộ Vân Khanh gật đầu trả lời:
- Ân! Vậy ta đi đây ! gửi lời chào của ta cho mọi ngưòi, nhất là Tiểu Miêu Nhi
Tiêu Phong gật đầu :
- Đuợc ! nhất định ta sẽ đến đại chiêu cầu thân truớc khi khai quốc. Đón nàng trở về.
Mộ Vân Khanh gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn Mộ Vân Khanh rời đi, trong lòng Tiêu Phong xuất hiện một nỗi buồn vô cớ. Hắn khe khẽ thở dài.
Tiêu Miêu Nhi cùng Mộ Dung Phụng trở về nghe Tiêu Phong luyến tiếc nói:
- Mộ tỷ Tỷ đi rồi sao ? buốn quá đi
Tiêu Phong nói với Tiêu Miêu Nhi:
- Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại nàng mà. Mộ Dung Phụng đi quanh Cự Lộc thành xem có gì cần mua hãy mua giúp ta. Tối nay chúng ta đến gặp nhạc phụ của ta.
Mộ Dung Phụng cưòi gian xảo :
- Đuợc đuợc ! lão già Thuỷ Thiên Chính có đuợc rể hiền như ngưoi thật là tốt phúc nha .
Mọi ngưòi cùng vui vẻ rời đi .
Vô số vị tu giả bao quanh Tiêu Phong chúc mứng. Thậm chí, ánh mắt của nhiều vị tu giả nhìn Tiêu Phong với sự sùng bái sâu đậm.
Hôm nay, lần đại hội Thiên Thụ này ắt sẽ trở thành truyền kỳ bất hủ. rất nhiều tông môn tu giả đều nhìn Tiêu Phong với ánh mắt hữu hảo.
Mộ Vân Khanh, Thuỷ Thiên Lãng cùng đám người nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong đang nở nụ cười cảm khái phía trên đài cao.
Tiêu Phong nhìn xung quanh, hắn mỉm cười tiếp nhận lời chúc mừng của những tu giả nơi đây. Tiêu Phong khẽ hạ tay xuống. Những vị tu giả tại đây dường như biết Tiêu Phong có điều muốn nói nên nhất thời mọi người đêu im lặng.
Tiêu Phong mở miệng nói:
- Tiêu Phong Cảm tạ sự ủng hộ của chư vị. Ngày mười tháng mười năm sau, tại kinh đô đại việt quốc, ta sẽ cử hành lập triều xưng đế. Hoan nghênh tất cả các vị tu giả tham dự.
mọi người lại mở lời chúc mừng.Thanh âm từ bốn phía tiếp tục vang vọng:
- Ta nhất định sẽ đến!
- Chúng ta đều sẽ đến!
- Tiêu tiên sinh yên tâm!
…
…
…
Tiêu Phong nhìn về phía những hảo hữu và thê tử của mình đang đứng ở phía dưới đài cũng nở nụ cười.
Tổ chức lập triều xưng đế, mới đến vô sô tu giả? Điều này không chỉ là thể hiện lễ nghĩa mà còn gửi lời mời chào đến các vị tu giả!
Tiêu Phong bây giờ tuợng trưng cho một tuyệt thế kinh hãi tục, bây giờ dùng chính phong thần sách và thiên sách để mở ra một quốc gia. Nghĩ thôi ai ai cũng hiểu được một quốc gia gì sắp được thành lập.
Đại quốc gia, hải nạp bách xuyên! Nơi anh tài khắp thiên hạ tập trung! Nơi cướng giả tứ phương hội tụ!
Tiêu Phong bay xuống nơi hảo hũư của mình đang đứng. Tiểu Miêu Nhi không khách khí nhảy bổ vào lòng Tiêu Phong cái đầu rụi lấy rụi để.
- Tiêu Phong ! Ta thật tự hào vì ngươi...mọi ngưòi đều lo lằn cho ngươi. Ba vị lão bà của ngươi vì kích động mà ngưòi thì ôm đầu ngưòi thì túm đuôi ta...ta thật uỷ khuất nha...
Ba vị lão bà ?
Bùm
Ngay lập tức có ba khuân mặt nhỏ nhắn biến thành màu hồng rực. Tiêu Phong bật cười sảng khoái.
Mộ dung Phụng tóm lấy tay Tiêu Phong mà lắc lắc hai mắt lại càng uỷ khuất hơn.
- Tiêu Phong tiểu đệ ! mau dạy ta cách tán gái... bao nhiêu mỹ nữ trên thiên hạ đều thành vật nhỏ trong tay ngưoi cả rồi... thật bất công...
Ba cô gái nhìn khuân mặt vô sỉ của một ngưòi một hổ, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không ai phản bác. Trong đó nhất là Mộ Vân Khanh. Ánh mắt lại có thêm một chút tư vị..
Thuỷ Thiên Lãng một bên kéo vai Tiêu Phong. Bình thuờng hắn vốn vô cùng nho nhã mà lần này liên quan đến muội muội nên hắn cũng không khách khí :
- Tiêu Phong ! mau giải thích cho ta rõ ! hai ngưòi vốn một nuớc một lửa.vì sao giờ muội muội hung dữ lạnh lùng của ta lại như con mèo nhỏ trong tay ngươi ? mau nói rõ
Tiêu Phong đưa tay hơi cúi đầu thi lễ với Thuỷ Thiên Lãng :
- Huynh truởng như cha ! Ta và Dung Dung ý hợp tâm đầu. Rất mong huynh tặng cho chúng ta một cái tán đồng !
Thuỷ Thiên Lãng có chút giật mình , khuân mặt biến ảo một hồi mới thốt lên :
- Ta... Ta không làm chủ đuợc... cái đó... ngươi thậm chí đã có .. như ta biết là hai thê tử...lại còn....
Thuỷ Thiên Lãng nhìn sang mộ Vân Khanh hai mắt lại càng thêm một trận biến ảo.
- Còn chưa hết đâu...
Một lời nóikhiến cho toàn bộ ánh mắt bị chú ý liền dồn lại về phía âm thanh vừa phát ra. Lời đó là cuae Lý chiêu Anh . nàng ta phát biểu một câuliền giữ nguyên bộ mặt lãnh đạm nhìn mọi ngưòi.
Tiêu Phong có chút cưòi khổ nói :
- Lãng huynh xin yên tâm ! ta dám dùng tính mạng đảm bảo sẽ bảo vệ và chăm sóc Dung Dung tốt. Bây giờ chúng ta về Mộ Dung điện rồi từ từ nói chuyện...Ta cũng rất mong huynh chỉ đuờng cho đến gặp nhạc phụ, nhạc mẫu.
Thuỷ Thiên Lãng nhún vai coi như đồng ý.
- Tiểu Miêu Nhi ! bọn họ về mộ dung điện buồn chan lắm. Để ta đưa ngưoi đi chơi đuợc không ? vừa nãy ta cá cuợc với mấy tên là Tiêu Phong thắng. Thắng đuợc không ít linh thạch . giờ phải đi lĩnh.
Mộ Dung Phụng nói . nghe đến linh thạch Tiểu Miêu Nhi hai mắt sáng ngời liền vui vẻ đi theo. Một hổ một ngưòi rất nhanh liền mất dạng.
Tiểu Miêu Nhi gật gù
Dưới ánh mắt của những vị tu giả, Tiêu Phong thi lễ rồi cùng đoàn ngưòi nhanh chóng rời đi quảng trường Thiên Thụ.
Bỗng nhiên một bóng ngưòi nháy mắt hiện tới. Mọi ngưòi giật mình nhìn lại. Là Yêu Thiên Vương.
- Tiêu Phong ! đúng là tuổi trẻ tài cao ! chúc mừng ngươi.
Tiêu Phong mỉm cưòi đáp lễ :
- Cảm ơn ngươi ! chúng ta cùng về Mộ dung điện chứ ?
Yêu Thiên Vương gật đầu.
Mộ Dung Điện.
Yêu Thiên Vương ngồi uống trà đối diện với Tiêu Phong.
Yêu Thiên Vương thản nhiên nói:
- Ta muốn nói chuyện lần truớc chúng ta bàn bạc. Đông ngưòi như này có tiện không ?
Tiêu Phong gật đầu nói:
- Không sao cả. ở đây tất cả đều là ngưòi nhà của ta.
Một lời này của Tiêu Phong làm ấm lòng biết bao người có mặt.
Yêu Thiên Vương trầm giọng nói:
- Lần trước ta đã nói, ta sẽ không tham dự những hành động quân chính của ngươi. Ngươi cũng không được tham gia vào công việc của yêu tộc. Còn việc đánh giết nhau để tăng tu vi thì sao ? con ngưòi săn bắn yêu thú để luyện hoá. Cái này ta cần sự rõ ràng.
Tiêu Phong cười nói:
- Yên tâm, ta, Tiêu Phong đã nói là chắc chắn sẽ thực hiện. Nhưng yêu tộc chính là quốc thú, quân sĩ của triều ta cùng cường giả yêu tộc thành lập tình hữu nghị, chúng ta cùng bảo vệ nhau . sau khi khai quốc có phong thần sách và thiên sách chúng ta sẽ có khí vận . ngoài những thú vật không có linh tính dùng làm thức ăn tuyệt đối ngưòi trong quốc gia ta sẽ không săn giết yêu thú. Chúng ta sau khi lập khế uớc sẽ có rõ ràng danh mục .
Yêu Thiên Vương thâm trường cười nói:
- Ha ha ha ha, Ta tin ngưoi!
Yêu Thiên Vương đương nhiên nhìn ra được ý tứ của Tiêu Phong nhưng hắn cũng không phản đối. Dù sao yêu tộc của hắn cần đến số mệnh của quốc gia để tu luyện, hơn nữa có lẽ sau này hắn cũng phải nhờ tới quốc gia của Tiêu Phong.
Tiêu Phong cười nói:
- Trong mười ngày tới, ta sẽ rời khỏi Cự Lộc thành, trở về việt quốc, chuẩn bị cho việc khai quốc. Ngày mùng mưòi tháng mười sẽ chính thức lập quốc.
Yêu Thiên Vương gật đầu nói:
- Được rồi, đợi ta thu phục yêu tộc ở các nơi khác rồi sẽ nhanh chóng trở về. Vậy ta liền đi. Hẹn ngày tái ngộ .
Nói rồi đưa tay chào từ biệt Tiêu Phong và mọi người. Trong thời gian Yêu Thiên Vương và Tiêu Phong nói chuyện. Thuỷ Dung Dung đã nói qua sự việc sảy ra giữa hai ngưòi. Đợi Yêu Thiên Vương rời khỏi Thuỷ Thiên Lãng cũng không khách sáo mà hỏi thẳng Tiêu Phong :
- Tiêu Phong ! chuyện phu thê là chuyện cả đời. Nếu chỉ vì trách nhiệm ta không muốn Dung Dung uỷ khuất. Lấy một ngưòi mà không giành tình cảm cho nàng.
Tiêu Phong có chút khó sử nhìn Thuỷ Thiên Lãng . hiện tại chính bản thân hắn cũng không hiểu tình cảm giành cho Thuỷ Dung Dung là gì. Nhưng ở kiếp này Thuỷ Dung Dung chính là ngưòi đàn bà đầu tiên của Tiêu Phong. Sự rung động không phải là không có . do dự một chút Tiêu Phong liền đáp :
- Ta tuyệt đối không bao giờ khiến nàng uỷ khuất. Chỉ cần nàng tin tuởng ta như vậy là đủ rồi !
Thuỷ Dung Dung không khỏi hơi mất kiềm chế nhìn Tiêu Phong . ngẫm nghĩ lại vì nàng hắn cũng đuờng hoàng công khai truớc mặt mọi ngưòi, thái độ rất rõ ràng. Dĩ nhiên là muốn mọi ngưòi đều cùng hiểu địa vị của nàng trong lòng hắn tuyệt đối là quan trọng, giống như oanh liệt chiếu cáo với toàn bộ mọi ngưòi.
- Ta không có uỷ khuất ! huynh đừng làm khó chàng nữa !
Thuỷ Dung Dung khẽ nói. Rồi lập tức chạy chối chết. Thuỷ thiên Lãng vội vã đuổi theo sau. Tiêu Phong cùng không đuỏi theo. Mọi ngưòi nhìn nhau có chút nguợng ngùng.
Lý Chiêu Anh lên tiếng truớc :
- Ta mệt rồi đi nghỉ truớc !
Rồi nhanh chóng biến mất. Còn lại Mộ Vân Khanh , Tiêu Phong và đám thanh long trong đại điện.
Mộ Vân Khanh nói:
- Tiêu Phong, ta muốn trở về Đại Chiêu Thánh Địa một chuyến.
Tiêu Phong nhíu mày nói:
- Trở về Đại Chiêu Thánh Địa? Nàng không trở về khai quốc cùng ta sao ?
Mặc Vũ Hề mìm cười lắc đầu:
- Ta cần phải trở về Đại Chiêu Thánh Địa, Chờ chàng khai quốc, ta nhất định sẽ đến.
Nhìn Mộ Vân Khanh, Tiêu Phong hít một hơi sâu rồi gật đầu nói:
- Ừm! Nếu nàng cần về ta không giữ. Nhưng ta có lời muốn nói riêng với nàng. Phiền mấy ngưòi rồi
Nói đoạn lập tức nhìn về phía đám Thanh Long. Bốn ngưòi lập tức hiểu ý liền lui ra ngoài đại điện.
Tiêu Phong nhìn thẳng Mộ Vân Khanh nói :
- Tình cảm của ta giành cho nàng chắc nàng hiểu. Ta tuy hiện giờ có bốn thê tử. Nhưng ta vẫn muốn hỏi nàng rõ một lần . nàng có chê Tiêu Phong ta hay không ?
Một câu tỏ tình quá sức bất ngờ khiến cho Mộ Vân Khanh vô cùng bối rối :
- Ta ..Ta...
Tiêu Phong kiên quyết nhìn nàng nói :
- Ta biết ta so với nhiều ngưòi kém xa tư cách để nói lời này với nàng. Nhưng trải qua những việc vừa rồi. Ta rất muốn một lần nói lời trong lòng với nàng. Dù bị chối từ. Ta đấy cùng không còn nút thắt trong lòng.
Mộ Vân Khanh mắt đã có chút ngấn nuớc trở tay kéo tay Tiêu Phong, đầu ngón tay run run :
- Ta không có chê chàng.... chỉ là do ta quá bất ngờ...
Tiêu Phong dịu dàng nhìn nàng giọng trở lên hết sức ôn hoà :
- Vân Khanh ! gả cho ta nhé....
Mộ Vân Khanh hai mặt lập tức chín đỏ như trái đào ấp úng đáp;
- Ta... chàng... Ta... không có phản đối.
Tiêu Phong bật cưòi ôm nàng vào long :
- Ta biết ta rất tham lam ! nhưng hôm nay ta không nói lời này với nàng. Không biết sau này còn dám mở miệng hay không. Vân Khanh ! hãy để ta chăm sóc nàng về sau nhé.
Mộ Vân Khanh khe khẽ gật đầu. Hạnh phúc đong đầy trong hai mắt. Hai ngưòi sau một hồi quyến luyến chia li cuối cùng ra đến ngoài điện. Mộ Vân Khanh nói :
- Thanh Long, Bạch Hổ đi theo chàng về khai quốc sẽ cần nhiều ngưòi trợ giúp, thêm một ngưòi tốt một ngưòi.
Tiêu Phong mỉm cười lắc đầu:
- Không cần, để bọn họ bảo hộ cho nàng là được rồi.
Mộ Vân Khanh quật cường nói:
- Không, Thanh Long, Bạch hổ, sẽ đi theo chàng.
Tiêu Phong hòa hoãn nói:
- Như vậy, cứ để Thanh Long theo ta là được rồi.
Mộ Vân Khanh gật đầu trả lời:
- Ân! Vậy ta đi đây ! gửi lời chào của ta cho mọi ngưòi, nhất là Tiểu Miêu Nhi
Tiêu Phong gật đầu :
- Đuợc ! nhất định ta sẽ đến đại chiêu cầu thân truớc khi khai quốc. Đón nàng trở về.
Mộ Vân Khanh gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn Mộ Vân Khanh rời đi, trong lòng Tiêu Phong xuất hiện một nỗi buồn vô cớ. Hắn khe khẽ thở dài.
Tiêu Miêu Nhi cùng Mộ Dung Phụng trở về nghe Tiêu Phong luyến tiếc nói:
- Mộ tỷ Tỷ đi rồi sao ? buốn quá đi
Tiêu Phong nói với Tiêu Miêu Nhi:
- Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại nàng mà. Mộ Dung Phụng đi quanh Cự Lộc thành xem có gì cần mua hãy mua giúp ta. Tối nay chúng ta đến gặp nhạc phụ của ta.
Mộ Dung Phụng cưòi gian xảo :
- Đuợc đuợc ! lão già Thuỷ Thiên Chính có đuợc rể hiền như ngưoi thật là tốt phúc nha .
Mọi ngưòi cùng vui vẻ rời đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.