Chương 209: tử tử bị trọng thương
Snake
13/08/2019
Mục vương mang theo đám Thần cảnh nhìn Vũ trưởng
lão thành tro bụi, tuy rằng sớm có cảm giác nhưng vẫn bị tình cảnh rung
động, nháy mắt hoá khí?
Tử cô nương quá khủng bố.
Không biết giờ phút này Tử cô nương như thế nào?
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Phía xa Chu Thái Thiên lảo đảo. Phút cuối Tiêu Phong bất ngờ thúc đẩy tiềm năng bức tinh khí phân thân đem lại hao tổn cực lớn, Chu Thái Thiên suy yếu nhưng không chết, chắc chắn có thể hồi phục.
Bên kia, Tiêu Phong tỉnh lại lập tức xông tới gần Tử Tử, ôm lấy thân hình ngã xuống của nàng, mái tóc của nàng rất dài, vô cùng nhợt nhạt,
Ầm ầm!
Kiếp vân trên trời chưa tán đi, dường như đối phó với Tiêu Phong.
Nhưng dù gì Tiêu Phong không làm tổn thương Tử Tử, bởi vậy trời phạt yếu đi nhiều, tựa như ngày hắn chải đầu cho nàng.
Tiểu Miêu Nhi rống hướng trời:
- gào
- gào
Đám Thần cảnh không hiểu ra sao, không biết con hổ Tiêu Phong nuôi bị thần kinh gì mà cứ kêu suốt.
Chỉ có chu Thái Thiên hiểu Tiểu Miêu Nhi đang ngăn chặn trời phạt.
- Gào
Tiểu Miêu Nhi dựng đứng lông, nhìn chằm chằm kiếp vân trên trời, rất vất vả.
Tử Tử che ngực cắm thanh tiểu kiếm, máu tươi tràn ra.đôi Mắt Tử Tử trong trẻo có chút kinh hãi hàng lông mày thanh tú khẽ nhăn lại vì đau đớn, đôi môi đỏ mọng hé mở , ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tiêu Phong ôm mình. Hai đôi mắt nhìn thẳng nhau trong khoảnh khắc.
Tiêu Phong sờ chỗ tiểu kiếm đâm vào biểu tình cực kỳ khó xem:
- Nàng chịu đựng ! Thật may là không trúng tim. Sao nàng hành động ngốc nghếch thế này hả.
Tử Tử khẽ mỉm cười , giọng nói dịu dàng tựa như dòng suối hiền hoà:
- Tiêu Phong, ta rất vui vẻ, cảm giác được người che chở thật tốt, nằm ở trong lòng ngươi, rất tốt!
Giọng Tử Tử như mũi kiếm bén nhọn đâm vào lồng ngực Tiêu Phong, loại đau đớn này thực sự là rất, rất đau đớn.
Tiêu Phong rống hướng mọi người:
- Mau, mau tìm, tìm tất cả đan dược, nhanh lên, tìm đan dược .
- Được!
Chu Thái Thiên, Triệu Đống nhìn vẻ bình tĩnh của Tiêu Phong đã không còn, bọn họ là những người thân cận bên cạnh hắn nhưng cho tới bây giờ mới chứng kiến cảnh hắn không khống bạn chế được cảm xúc đến như vậy. vội kêu mọi người đi tìm đan dược.
Tử Tử lắc đầu, túm tay áo của Tiêu Phong, trong mắt đầy lưu luyến.Tử Tử trong mắt chứa thê lương, nói:
- Ngày hôm đó ngươi đến Tử Tâm sơn trang hỏi ta tại sao một mình chờ ở Tử Tâm sơn trang, tại sao không đi khu náo nhiệt, tại sao không muốn thấy nhiều người, không sợ cô đơn sao?
Tiêu Phong nhu thuận nói với Tử Tử hỏi:
- Tại sao ?
Tiêu Phong khuôn mặt thống khổ.
Tử Tử sợ hãi nói:
- Ta sợ cô đơn, ta sợ một mình. Dù khu buôn bán có nhiều người, tuy rằng náo nhiệt, nhưng ta vào đó thấy nhiều người náo nhiệt thì lại càng cảm thấy cô độc, tâm lý càng lạnh lẽo, ta sợ lạnh, ta sợ cô độc!
Tiêu Phong ôm Tử Tử, nói:
- Có ta nàng sẽ không sao, sẽ không sao . Đừng có nói mấy lời sinh ly tử biệt như vậy chứ
Hiện tại không phải Tử Tử hết cách cứu chữa vết thương cách tim một đoạn, chỉ là tiểu kiếm không thể ngày lập tức rút ra nếu không cơ thể Tử Tử sẽ nổ tung, Tiêu Phong không ngừng vận chuyển tinh nguyên, liều mạng rót vào ngực Tử Tử.
Tử Tử suy yếu nói:
- Khi ta sinh ra chính là thiên sát cô tinh, ai cũng trốn tránh. Ta rất khổ sở nhưng lòng luôn có phần lưu luyến, bởi vì ta có hôn nhân, ta còn có trượng phu. Mấy năm nay ta nhờ điều này chống đỡ, lần trước đi Việt Kinh ta rất sợ, thật sợ, ta sợ chàng thật sự thôi ta.
Mắt Tiêu Phong ươn ướt:
- Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!
Tử Tử thều thào nói:
- Chàng không viết hưu thư, ta rất vui. Dù sau này ngươi không gặp ta thì cũng đủ rồi, ít nhất lòng ta giữ lại ấm áp đó. Nhưng chàng đến, chàng càng không có ghét bỏ ta, còn cùng ta, chải đầu cho ta.
Tiêu Phong hốc mắt nóng ran, nói:
- Nàng là thê tử của ta, kiếp này đã định, ta chải đầu cho nàng cũng là đương nhiên.
Tử Tử như là hồi quang phản chiếu, không ngừng nói lại chuyện cũ , giọng nàng run run :
- Xin lỗi chàng ! Là ta mang đến vận rủi cho chàng ,sau này xin chàng hãy tránh xa ta ra. Là ta cầu xin chàng.
Tiêu Phong cau mày kiếm quát :
- Ngốc nghếch! Nàng là phúc tinh của ta. Giờ ta phong bế huyệt đạo của nàng lại . Đợi ta nghĩ cách rút tiểu kiếm ra sau đó xem ta sử phạt nàng ra sao.
Miệng nói tay lập tức thôi thúc lực lượng phong bế mạch Tử Tử đưa vào trạng Thái chết giả
Tử Tử mong chờ hỏi:
- Ta có thể gọi 'phu quân' không?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Tất nhiên rồi !
Mắt Tử Tử chảy lệ:
- Phu quân!
Ầm!
Trên trời nổ vang, kiếp vân bỗng tăng vọt.
- gào
Tiểu Miêu Nhi kêu đến khàn giọng, thanh âm càng thêm thê lương.
Tiêu Phong nhìn Tử Tử, một tay ôm nàng, liên tục thúc đẩy tinh nguyên, đột nhiên hắn đưa tay kia nhẹ nhàng tháo mặt nạ của nàng ta.
Tử Tử suy yếu kêu lên:
- Không, đừng!
Nhưng Tiêu Phong không nghe, cưỡng ép kéo mặt nạ xuống.
Mặt nạ tháo xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Đám Mục vương đứng gần định xem thì có uy nhiếp khổng lồ áp chế, dường như trời phạt muốn đối phó với họ.
- A!
Đám Mục vương kinh kêu, nhanh chóng lùi ra xa.
Lực lượng nguyền rủa gia tăng?
Kiếp vân càng lúc càng dày.
Ầm ầm!
Tiểu Miêu Nhi sốt ruột hét:
- gào gào, đại lưu manh, ta sắp không được, ta chịu hết nổi rồi!
Hai người ôm nhau căn bản không nghe thấy thanh âm bên ngoài.
Tiêu Phong cảm động thâm tình nhìn giai nhân mình ôm trong ngực.
Tử Tử xúc động không biết nói gì.
- Phu quân.
Tử Tử chỉ nói một câu, mi mắt sắp khép.
Giờ phút này trong mắt Tử Tử không có đau đớn, biểu tình ngọt ngào chậm rãi nhắm mắt lại.
Ầm ầm!
Kiếp vân trên trời lại tăng thêm một phần.
Tử cô nương quá khủng bố.
Không biết giờ phút này Tử cô nương như thế nào?
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Phía xa Chu Thái Thiên lảo đảo. Phút cuối Tiêu Phong bất ngờ thúc đẩy tiềm năng bức tinh khí phân thân đem lại hao tổn cực lớn, Chu Thái Thiên suy yếu nhưng không chết, chắc chắn có thể hồi phục.
Bên kia, Tiêu Phong tỉnh lại lập tức xông tới gần Tử Tử, ôm lấy thân hình ngã xuống của nàng, mái tóc của nàng rất dài, vô cùng nhợt nhạt,
Ầm ầm!
Kiếp vân trên trời chưa tán đi, dường như đối phó với Tiêu Phong.
Nhưng dù gì Tiêu Phong không làm tổn thương Tử Tử, bởi vậy trời phạt yếu đi nhiều, tựa như ngày hắn chải đầu cho nàng.
Tiểu Miêu Nhi rống hướng trời:
- gào
- gào
Đám Thần cảnh không hiểu ra sao, không biết con hổ Tiêu Phong nuôi bị thần kinh gì mà cứ kêu suốt.
Chỉ có chu Thái Thiên hiểu Tiểu Miêu Nhi đang ngăn chặn trời phạt.
- Gào
Tiểu Miêu Nhi dựng đứng lông, nhìn chằm chằm kiếp vân trên trời, rất vất vả.
Tử Tử che ngực cắm thanh tiểu kiếm, máu tươi tràn ra.đôi Mắt Tử Tử trong trẻo có chút kinh hãi hàng lông mày thanh tú khẽ nhăn lại vì đau đớn, đôi môi đỏ mọng hé mở , ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tiêu Phong ôm mình. Hai đôi mắt nhìn thẳng nhau trong khoảnh khắc.
Tiêu Phong sờ chỗ tiểu kiếm đâm vào biểu tình cực kỳ khó xem:
- Nàng chịu đựng ! Thật may là không trúng tim. Sao nàng hành động ngốc nghếch thế này hả.
Tử Tử khẽ mỉm cười , giọng nói dịu dàng tựa như dòng suối hiền hoà:
- Tiêu Phong, ta rất vui vẻ, cảm giác được người che chở thật tốt, nằm ở trong lòng ngươi, rất tốt!
Giọng Tử Tử như mũi kiếm bén nhọn đâm vào lồng ngực Tiêu Phong, loại đau đớn này thực sự là rất, rất đau đớn.
Tiêu Phong rống hướng mọi người:
- Mau, mau tìm, tìm tất cả đan dược, nhanh lên, tìm đan dược .
- Được!
Chu Thái Thiên, Triệu Đống nhìn vẻ bình tĩnh của Tiêu Phong đã không còn, bọn họ là những người thân cận bên cạnh hắn nhưng cho tới bây giờ mới chứng kiến cảnh hắn không khống bạn chế được cảm xúc đến như vậy. vội kêu mọi người đi tìm đan dược.
Tử Tử lắc đầu, túm tay áo của Tiêu Phong, trong mắt đầy lưu luyến.Tử Tử trong mắt chứa thê lương, nói:
- Ngày hôm đó ngươi đến Tử Tâm sơn trang hỏi ta tại sao một mình chờ ở Tử Tâm sơn trang, tại sao không đi khu náo nhiệt, tại sao không muốn thấy nhiều người, không sợ cô đơn sao?
Tiêu Phong nhu thuận nói với Tử Tử hỏi:
- Tại sao ?
Tiêu Phong khuôn mặt thống khổ.
Tử Tử sợ hãi nói:
- Ta sợ cô đơn, ta sợ một mình. Dù khu buôn bán có nhiều người, tuy rằng náo nhiệt, nhưng ta vào đó thấy nhiều người náo nhiệt thì lại càng cảm thấy cô độc, tâm lý càng lạnh lẽo, ta sợ lạnh, ta sợ cô độc!
Tiêu Phong ôm Tử Tử, nói:
- Có ta nàng sẽ không sao, sẽ không sao . Đừng có nói mấy lời sinh ly tử biệt như vậy chứ
Hiện tại không phải Tử Tử hết cách cứu chữa vết thương cách tim một đoạn, chỉ là tiểu kiếm không thể ngày lập tức rút ra nếu không cơ thể Tử Tử sẽ nổ tung, Tiêu Phong không ngừng vận chuyển tinh nguyên, liều mạng rót vào ngực Tử Tử.
Tử Tử suy yếu nói:
- Khi ta sinh ra chính là thiên sát cô tinh, ai cũng trốn tránh. Ta rất khổ sở nhưng lòng luôn có phần lưu luyến, bởi vì ta có hôn nhân, ta còn có trượng phu. Mấy năm nay ta nhờ điều này chống đỡ, lần trước đi Việt Kinh ta rất sợ, thật sợ, ta sợ chàng thật sự thôi ta.
Mắt Tiêu Phong ươn ướt:
- Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!
Tử Tử thều thào nói:
- Chàng không viết hưu thư, ta rất vui. Dù sau này ngươi không gặp ta thì cũng đủ rồi, ít nhất lòng ta giữ lại ấm áp đó. Nhưng chàng đến, chàng càng không có ghét bỏ ta, còn cùng ta, chải đầu cho ta.
Tiêu Phong hốc mắt nóng ran, nói:
- Nàng là thê tử của ta, kiếp này đã định, ta chải đầu cho nàng cũng là đương nhiên.
Tử Tử như là hồi quang phản chiếu, không ngừng nói lại chuyện cũ , giọng nàng run run :
- Xin lỗi chàng ! Là ta mang đến vận rủi cho chàng ,sau này xin chàng hãy tránh xa ta ra. Là ta cầu xin chàng.
Tiêu Phong cau mày kiếm quát :
- Ngốc nghếch! Nàng là phúc tinh của ta. Giờ ta phong bế huyệt đạo của nàng lại . Đợi ta nghĩ cách rút tiểu kiếm ra sau đó xem ta sử phạt nàng ra sao.
Miệng nói tay lập tức thôi thúc lực lượng phong bế mạch Tử Tử đưa vào trạng Thái chết giả
Tử Tử mong chờ hỏi:
- Ta có thể gọi 'phu quân' không?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Tất nhiên rồi !
Mắt Tử Tử chảy lệ:
- Phu quân!
Ầm!
Trên trời nổ vang, kiếp vân bỗng tăng vọt.
- gào
Tiểu Miêu Nhi kêu đến khàn giọng, thanh âm càng thêm thê lương.
Tiêu Phong nhìn Tử Tử, một tay ôm nàng, liên tục thúc đẩy tinh nguyên, đột nhiên hắn đưa tay kia nhẹ nhàng tháo mặt nạ của nàng ta.
Tử Tử suy yếu kêu lên:
- Không, đừng!
Nhưng Tiêu Phong không nghe, cưỡng ép kéo mặt nạ xuống.
Mặt nạ tháo xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Đám Mục vương đứng gần định xem thì có uy nhiếp khổng lồ áp chế, dường như trời phạt muốn đối phó với họ.
- A!
Đám Mục vương kinh kêu, nhanh chóng lùi ra xa.
Lực lượng nguyền rủa gia tăng?
Kiếp vân càng lúc càng dày.
Ầm ầm!
Tiểu Miêu Nhi sốt ruột hét:
- gào gào, đại lưu manh, ta sắp không được, ta chịu hết nổi rồi!
Hai người ôm nhau căn bản không nghe thấy thanh âm bên ngoài.
Tiêu Phong cảm động thâm tình nhìn giai nhân mình ôm trong ngực.
Tử Tử xúc động không biết nói gì.
- Phu quân.
Tử Tử chỉ nói một câu, mi mắt sắp khép.
Giờ phút này trong mắt Tử Tử không có đau đớn, biểu tình ngọt ngào chậm rãi nhắm mắt lại.
Ầm ầm!
Kiếp vân trên trời lại tăng thêm một phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.