Chương 210: nuốt thiên lôi trời phạt
Snake
13/08/2019
Chu Thái Thiên đứng bên cạnh sắc mặt phức tạp nói:
- Ta nghĩ nên đưa nàng về tiên trì sau đó nghĩ cách lấy tiểu kiếm ra .
Tiêu Phong nghe thế mới tách khỏi Tử Tử, nhìn Chu Thái Thiên.
Chu Thái Thiên vươn tay lấy ra một vòng tròn trong suốt to lớn, đường kính ba trượng, bên trong như có vô số chất lỏng màu lam.
- Sinh Mệnh Chi Tuyền?
Tiêu Phong lộ vẻ mừng như điên, ôm Tử Tử chất ngất lao thẳng tới.
Bùm!
Tiêu Phong đặt Tử Tử vào trong vòng tròn
Tử Tử nổi trong chất lỏng màu lam đã lâm vào trạng thái hôn mê .
Chu Thái Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi lại biết Sinh Mệnh Chi Tuyền?
Tiêu Phong mừng rỡ nói:
- Sinh Mệnh Chi Tuyền có thể giữ Tử Tử ở trạng thái này không thay đổi, tốt qua, ta sẽ tìm cách cứu Tử Tử!
Tiêu Phong nét mặt vui vẻ hỏi:
- Cảm ơn ngươi !
Chu Thái Thiên lắc đầu nói:
- không có gì!
Tiểu Miêu Nhi yếu ớt kêu lên:
-Gào !
Tiêu Phong ngưa đầu nhìn trời, kiếp vân tích tụ ngày càng dày, dù không bằng lúc trước đánh chết Vũ trưởng lão nhưng cũng vô cùng đồ sộ.
Tiểu Miêu Nhi thống khổ hét to một tiếng:
- Tiểu Miêu Nhi, xong đời rồi, ta kiên trì không nổi nữa, gào!
Ầm!
Trên trời thiên lôi đường kính to mười trượng từ trên trời giáng xuống, khí thế cuồng bạo đè ép tu giả xung quanh lộ vẻ kinh hãi.
Thiên lôi mười trượng này dù là Thần cảnh cũng không chịu nổi.
Tiểu Miêu Nhi rên rỉ:
- grao!
Tiêu Phong vội lao hướng Tiểu Miêu Nhi, ôm nó vào lòng.
Ầm!
Thiên lôi to lớn đánh xuống, bao trùm Tiêu Phong
Triệu Đống giật mình kêu lên:
- Vương!
Đám Mục vương lộ vẻ tuyệt vọng bất đắc dĩ.
Trong lôi quang bao phủ, Tiêu Phong ôm Tiểu Miêu Nhi, gian nan rống:
- Thôn Thiên đại pháp!
Ầm ầm!
Có thể mơ hồ thấy quanh người Tiêu Phong toát ra từng đợt khói đen.
Khói đen mãnh liệt hấp thu lôi điện bao quanh .
Ầm ầm!
Trên trời điên cuồng giáng lôi điện, tạc thẳng vào Tiểu Miêu Nhi và Tiêu Phong xuống một cái hố to.
Tiêu Phong ôm Tiểu Miêu Nhi gắng sức đứng vững vàng trong hố lôi.
Hố lôi lấp lánh ánh sáng, vô tận lôi điện đánh xuống như muốn nổ Tiêu Phong tan xương nát thịt.
Trong hố lôi điện Tiểu Miêu Nhi run bần bật rúc vào ngực Tiêu Phong bất ngờ vì thấy lôi điện hung mãnh vậy mà ngoài ít về lông bị cháy xem dường như nó không bị bất kì tổn thương gì, nhìn xung quanh hắn. Cảnh tượng khiến lông nó dựng đứng không bao giờ quên được.
Tiêu Phong há mồm cuồng rống:
- Grao!
Vô số lôi điện ào ào đánh xuống, tưởng như đánh vào người bọn họ nhưng thực tế nhanh chóng vọt vào miệng Tiêu Phong, như là hắn nuốt chửng cả cột điện vậy.
- Grao!
lôi điện liên tục bị Tiêu Phong nuốt vào trong bụng
Xẹt xẹt ẹt!
Dù có nhiều lôi điện đánh vào người Tiểu miêu Nhi nhưng đều là dư âm, đa số bị Tiêu Phong nuốt.
Tiểu Miêu Nhi mờ mịt nhìn Tiêu Phong:
- grao!
Ầm!
Trên người Tiêu Phong da tróc thịt bong, mặt vặn vẹo.
Miệng Tiêu Phong nuốt lôi điện, sau khi nuốt sét thì tuôn hướng huyệt Thần Đình khiếu, huyệt Thần Đình khiếu có lúc trước khi Tiêu Phong độ kiếp thì nuốt vào kiếp vân, lôi điện xung nhập trong đó, kiếp vân lăn cuồn cuộn.
Triệu Đống sớm tuyệt vọng, đám Chu Thái Thiên cũng lộ vẻ tiếc nuối.
Đột nhiên Sâu trong lòng đất vang lên tiếng gầm lớn của Tiêu Phong
- graaoo
Ai lấy đều mờ mịt nhìn hố sâu năm mươi trượng . Chỉ thấy lôi sét đánh xuống từ trên cao đến gần miệng hố thì đột nhiên thu lại tựa như có lực gì đó kéo thành vòi rồi hút xuống , tất cả đều mờ mịt.
Sau một hồi lôi điện dần tan, trả lại bầu trời sáng trong.
Cái hố khét đen, sâu tận cùng hố sâu truyền đến một thanh âm.
Tiểu Miêu phát ra tiếng yếu ớt:
- gào, đại lưu manh ngươi ăn no chưa ?, tốt rồi, thiên kiếp chết tiệt kết thúc.
Mục vương biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Đỗ Tam Thanh mừng như điên:
- Không lẽ còn sống?
mọi người khó tin nhìn hướng hố sâu.
Một thân xác khét đen, mấp máy những dòng điện nhỏ vẫn lẹt xẹt chạy quanh
Vèo! Trong cục than, Tiểu Miêu Nhi khó nhọc bò ra, cục than lật lại hiện ra thân hình Tiêu Phong .
Tiêu Phong toàn thân cháy đen, dường như không nhúc nhích được, nhưng mắt mở nhìn người ngoài hố.
Chu Thái Thiên hưng phấn kêu to:
- Ha ha ha, còn sống, Tiêu Phong còn sống!
Dã Vương ngạc nhiên nói:
- Không thể nào, sao ngươi còn sống được? Ngươi chỉ là Tinh cảnh, chỉ là Tinh cảnh!
Giọng Tiêu Phong khàn khàn suy yếu nói:
- Cứu Tử Tử, Bảo trì trạng thái cho nàng tốt nhất giúp ta
Chu Thái Thiên biểu tình quái dị.
- Được ! ta liền mang nàng đi tiên trì tại Đại Thiên Tông. Ngươi dưỡng thương song liền trở lại
Chu Thái Thiên, vung tay áo, mang theo Sinh Mệnh Chi Tuyền cách xa hai trượng bao bọc Tử Tử vọt lên trời, chớp mắt bay ra khỏi Vô Ưu thành, mang Tử Tử hướng Đại Thiên tông, khuất bóng.
Tiêu Phong nhìn Tử Tử rời đi, lộ nụ cười vui mừng, ít nhất nàng được an toàn. Nàng dám vì hắn mà không màng nguy hiểm lấy thân đỡ kiếm. Ân tình này sẽ mãi đậm sâu trong lòng hắn. Trong mắt hắn hiện lên một tia ngạo mạn hướng phía trời xanh :
- Đợi ta cường mạnh . Trời phạt ư ? Đến bao nhiêu ta nuốt ngươi bấy nhiêu.
Bầu trời những đám mây tưởng như vô tư lự đang bay nếu để ý sẽ thấy chúng khẽ run rẩy, thậm chí theo hướng khác bay xa nơi Tiêu Phong đang nằm.
- Ta nghĩ nên đưa nàng về tiên trì sau đó nghĩ cách lấy tiểu kiếm ra .
Tiêu Phong nghe thế mới tách khỏi Tử Tử, nhìn Chu Thái Thiên.
Chu Thái Thiên vươn tay lấy ra một vòng tròn trong suốt to lớn, đường kính ba trượng, bên trong như có vô số chất lỏng màu lam.
- Sinh Mệnh Chi Tuyền?
Tiêu Phong lộ vẻ mừng như điên, ôm Tử Tử chất ngất lao thẳng tới.
Bùm!
Tiêu Phong đặt Tử Tử vào trong vòng tròn
Tử Tử nổi trong chất lỏng màu lam đã lâm vào trạng thái hôn mê .
Chu Thái Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi lại biết Sinh Mệnh Chi Tuyền?
Tiêu Phong mừng rỡ nói:
- Sinh Mệnh Chi Tuyền có thể giữ Tử Tử ở trạng thái này không thay đổi, tốt qua, ta sẽ tìm cách cứu Tử Tử!
Tiêu Phong nét mặt vui vẻ hỏi:
- Cảm ơn ngươi !
Chu Thái Thiên lắc đầu nói:
- không có gì!
Tiểu Miêu Nhi yếu ớt kêu lên:
-Gào !
Tiêu Phong ngưa đầu nhìn trời, kiếp vân tích tụ ngày càng dày, dù không bằng lúc trước đánh chết Vũ trưởng lão nhưng cũng vô cùng đồ sộ.
Tiểu Miêu Nhi thống khổ hét to một tiếng:
- Tiểu Miêu Nhi, xong đời rồi, ta kiên trì không nổi nữa, gào!
Ầm!
Trên trời thiên lôi đường kính to mười trượng từ trên trời giáng xuống, khí thế cuồng bạo đè ép tu giả xung quanh lộ vẻ kinh hãi.
Thiên lôi mười trượng này dù là Thần cảnh cũng không chịu nổi.
Tiểu Miêu Nhi rên rỉ:
- grao!
Tiêu Phong vội lao hướng Tiểu Miêu Nhi, ôm nó vào lòng.
Ầm!
Thiên lôi to lớn đánh xuống, bao trùm Tiêu Phong
Triệu Đống giật mình kêu lên:
- Vương!
Đám Mục vương lộ vẻ tuyệt vọng bất đắc dĩ.
Trong lôi quang bao phủ, Tiêu Phong ôm Tiểu Miêu Nhi, gian nan rống:
- Thôn Thiên đại pháp!
Ầm ầm!
Có thể mơ hồ thấy quanh người Tiêu Phong toát ra từng đợt khói đen.
Khói đen mãnh liệt hấp thu lôi điện bao quanh .
Ầm ầm!
Trên trời điên cuồng giáng lôi điện, tạc thẳng vào Tiểu Miêu Nhi và Tiêu Phong xuống một cái hố to.
Tiêu Phong ôm Tiểu Miêu Nhi gắng sức đứng vững vàng trong hố lôi.
Hố lôi lấp lánh ánh sáng, vô tận lôi điện đánh xuống như muốn nổ Tiêu Phong tan xương nát thịt.
Trong hố lôi điện Tiểu Miêu Nhi run bần bật rúc vào ngực Tiêu Phong bất ngờ vì thấy lôi điện hung mãnh vậy mà ngoài ít về lông bị cháy xem dường như nó không bị bất kì tổn thương gì, nhìn xung quanh hắn. Cảnh tượng khiến lông nó dựng đứng không bao giờ quên được.
Tiêu Phong há mồm cuồng rống:
- Grao!
Vô số lôi điện ào ào đánh xuống, tưởng như đánh vào người bọn họ nhưng thực tế nhanh chóng vọt vào miệng Tiêu Phong, như là hắn nuốt chửng cả cột điện vậy.
- Grao!
lôi điện liên tục bị Tiêu Phong nuốt vào trong bụng
Xẹt xẹt ẹt!
Dù có nhiều lôi điện đánh vào người Tiểu miêu Nhi nhưng đều là dư âm, đa số bị Tiêu Phong nuốt.
Tiểu Miêu Nhi mờ mịt nhìn Tiêu Phong:
- grao!
Ầm!
Trên người Tiêu Phong da tróc thịt bong, mặt vặn vẹo.
Miệng Tiêu Phong nuốt lôi điện, sau khi nuốt sét thì tuôn hướng huyệt Thần Đình khiếu, huyệt Thần Đình khiếu có lúc trước khi Tiêu Phong độ kiếp thì nuốt vào kiếp vân, lôi điện xung nhập trong đó, kiếp vân lăn cuồn cuộn.
Triệu Đống sớm tuyệt vọng, đám Chu Thái Thiên cũng lộ vẻ tiếc nuối.
Đột nhiên Sâu trong lòng đất vang lên tiếng gầm lớn của Tiêu Phong
- graaoo
Ai lấy đều mờ mịt nhìn hố sâu năm mươi trượng . Chỉ thấy lôi sét đánh xuống từ trên cao đến gần miệng hố thì đột nhiên thu lại tựa như có lực gì đó kéo thành vòi rồi hút xuống , tất cả đều mờ mịt.
Sau một hồi lôi điện dần tan, trả lại bầu trời sáng trong.
Cái hố khét đen, sâu tận cùng hố sâu truyền đến một thanh âm.
Tiểu Miêu phát ra tiếng yếu ớt:
- gào, đại lưu manh ngươi ăn no chưa ?, tốt rồi, thiên kiếp chết tiệt kết thúc.
Mục vương biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
Đỗ Tam Thanh mừng như điên:
- Không lẽ còn sống?
mọi người khó tin nhìn hướng hố sâu.
Một thân xác khét đen, mấp máy những dòng điện nhỏ vẫn lẹt xẹt chạy quanh
Vèo! Trong cục than, Tiểu Miêu Nhi khó nhọc bò ra, cục than lật lại hiện ra thân hình Tiêu Phong .
Tiêu Phong toàn thân cháy đen, dường như không nhúc nhích được, nhưng mắt mở nhìn người ngoài hố.
Chu Thái Thiên hưng phấn kêu to:
- Ha ha ha, còn sống, Tiêu Phong còn sống!
Dã Vương ngạc nhiên nói:
- Không thể nào, sao ngươi còn sống được? Ngươi chỉ là Tinh cảnh, chỉ là Tinh cảnh!
Giọng Tiêu Phong khàn khàn suy yếu nói:
- Cứu Tử Tử, Bảo trì trạng thái cho nàng tốt nhất giúp ta
Chu Thái Thiên biểu tình quái dị.
- Được ! ta liền mang nàng đi tiên trì tại Đại Thiên Tông. Ngươi dưỡng thương song liền trở lại
Chu Thái Thiên, vung tay áo, mang theo Sinh Mệnh Chi Tuyền cách xa hai trượng bao bọc Tử Tử vọt lên trời, chớp mắt bay ra khỏi Vô Ưu thành, mang Tử Tử hướng Đại Thiên tông, khuất bóng.
Tiêu Phong nhìn Tử Tử rời đi, lộ nụ cười vui mừng, ít nhất nàng được an toàn. Nàng dám vì hắn mà không màng nguy hiểm lấy thân đỡ kiếm. Ân tình này sẽ mãi đậm sâu trong lòng hắn. Trong mắt hắn hiện lên một tia ngạo mạn hướng phía trời xanh :
- Đợi ta cường mạnh . Trời phạt ư ? Đến bao nhiêu ta nuốt ngươi bấy nhiêu.
Bầu trời những đám mây tưởng như vô tư lự đang bay nếu để ý sẽ thấy chúng khẽ run rẩy, thậm chí theo hướng khác bay xa nơi Tiêu Phong đang nằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.