Chương 112: tử tử về vô ưu thành
Snake
08/08/2019
Sở Tử Huyên vui vẻ cười nói:
- Đúng vậy. Tối đa là nửa ngày đi đường, thật ra thì chỗ này đã bắt đầu là địa giới của Đại Thiên Tông ta.
Tử Tử suy nghĩ một chút rồi chợt nói:
- Nếu đã vậy thì ta cũng nên trở về Vô Ưu thành.
Tiêu Phong nhíu mày nhìn Tử Tử, hỏi:
- Ý của nàng là sao đây ? Nàng không trở về Đại Thiên Tông cùng ta sao ?
Tử Tử lắc đầu nói:
- Không !! Ngươi còn lo việc đại sự của ngươi . Không phải bạn bận tâm ta. Hẳn là người trong Tông sẽ kiêng dè khi có sự xuất hiện của ta. Ta cành không muốn người ta sẽ đổi tiếng xấu cho ngươi vì ta. Vả lại ta đã quen ở Vô Ưu thành, đưa ngươi tới đây là được rồi. Sau này bạn ngươi có thể đến Vô Ưu Thành ta ở đó đợi ngươi.
Giọng nàng nhẹ nhàng như chim bay trên mây trời khiến người ta thương tiếc , si mê.
Tiêu Phong nhìn Tử Tử, lặng im một lúc rồi nói:
- Thôi được!! Ta không ép nàng. Nhưng nếu có chuyện gì thì lập tức phải báo đến cho ta biết. Có lẽ qua mấy ngày nữa ta sẽ đến Vô Ưu thành nhìn xem, khi đó sẽ thăm nàng.
Tử Tử mỉm cười đỏ mặt nói:
- Được ! Ta chờ ... chàng .
Tiêu Phong bỗng niên nhìn hướng năm Kiếm hiệp, hỏi:
- Năm vị Kiếm hiệp, có thể làm phiền các vị một chuyện không?
Năm người nghi hoặc nhìn Tiêu Phong hỏi:
- A? Có chuyện gì?
Tiêu Phong nghiêm túc nói:
- Trước mắt chính là Đại Thiên Tông, ta cũng không cần bảo hộ, có Sở Tử Huyên dẫn đường là được rồi. Ta muốn xin năm vị hộ tống Tử Tử đi Vô Ưu thành một chuyến .
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Ta không cần người hộ tống.
Tam Kiếm hiệp quái dị nói:
- Đúng vậy, có ai dám đắc tội nàng?
Nhưng Tiêu Phong vẫn lắc đầu, nói:
- Làm phiền năm vị, nhân tình này Tiêu Phong sẽ ghi nhớ.
Năm người nhìn nhau, cuối cùng Đại Kiếm hiệp gật đầu nói:
- Được ! Ta nhận lời của ngươi.
Bốn người công lại cũng gật đầu nói
- Chúng ta đồng ý !
Mặc dù họ sợ Tử Tử nhưng chỉ cần cách nàng hai trượng là được.
Tử Tử lần nữa nhấn mạnh:
- Ta thật sự không cần!
Tiêu Phong bác bỏ lời từ chối của Tử Tử, nói:
- Để một mình nàng đi thì ta không yên lòng. Hãy để binh hắn thay ta bảo hộ nàng về đến nơi an toàn.
Tử Tử yên lặng một lúc sau, khẽ gật đầu đồng ý, không nói thêm.Nàng nhìn sâu vườn đôi mắt của Tiêu Phong, nó thăm thẳm như hồ nước không có đáy. Nhìn Tiêu Phong rồi quay người rời đi . Trong lòng vui có buồn có lẫn lộn Đan xen. Nàng cảm nhận được tình nhé cảm màn Tiêu Phong giành cho mình nhẹ nhàng như ánh trăng nhưng cho nàng sự ấm áp của ánh mặt trời ..
Bên sông lớn, Tiêu Phong nhìn Tử Tử cùng năm người rời đi đột nhiên trong lồng cũng cẩm thấy thiếu vắng , mất mát...
Sở Tử Huyên nhìn Tiêu Phong. Cười nói:
- Người cũng đã chia tay rồi !!chúng ta cũng đi đi!
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Sở Tử Huyên, mấy ngày này làm phiền ngươi thật nhiều . Thật cảm ơn ngươi và các vị kiếm hiệp
Sở Tử Huyên bật cười hỏi:
- Sao lại nói vậy? Khách sáo quá rồi ...
Tiêu Phong nghĩ một lát rồi nói :
- Trước khi vào Tông. ta muốn ở lại đây nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày mai mới lên đường.
Sở Tử Huyên nghi hoặc hỏi:
- A? Tại sao? Chúng ta tăng tốc có thể đến nơi trước khi trời tối.
Tiêu Phong cười nói:
- Không, ta có tính toán của mình, và có chuyện cần ngươi giúp đỡ.
Sở Tử Huyên nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì vậy ??
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc nói:
- Ngươi quay về Đại Thiên Tông trước, chuyển lời Chu Thái Thiên ta có lời muốn nói.
Sở Tử Huyên nhíu mày nhìn Tiêu Phong, hỏi lại:
- Báo cho Tông chủ ???
Trong giọng nói của Tiêu Phong hắn nhận ra không có chút cung kính với Tông Chủ xuẩn hắn.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Ngươi báo lại với ông ta là giữa trưa ngày mai ta sẽ đến Đại Thiên Tông, kêu Chu Thái Thiên, Mạc Vô Hối, Cao Bất Phàm, Chu Thiên Vũ cùng đi ra đón ta!
Sở Tử Huyên kinh ngạc nhìn Tiêu Phong:
- A? A? A? Tông chủ ???? ba phong chủ? Cùng nhau đi ra nghênh tiếp ngươi? Phô trương lớn như vậy? Đùa giỡn cái gì, điều này sao có thể, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Tiêu Phong lắc đầu, không chịu giải thích:
- Cứ chuyển lời của ta là được.
Sở Tử Huyên rối rắm nhìn Tiêu Phong, hiển nhiên không tin chưởng môn, ba phong chủ sẽ cố ý đi ra nghênh tiếp. Nhưng nếu Tiêu Phong đã mở miệng thì Sở Tử Huyên cảm thấy bên trong chắc chắn có hắn đã có sự chuẩn bị . Sau lần tiếp xúc này Sở Tử Huyên thật sự cảm thấy Tiêu Phong hoàn toàn nhìn không thấu .
Sở Tử Huyên phân vân một chút rôi gật đầu, nói:
- Được, ta sẽ chuyển lời cho ngươi. Cồn quyết định ra sao thì ta không thay Tông chủ trả lời người đc .
…
Sáng sớm Hôm sau
Năm ngàn cẩm y quân chuẩn bị xuất phát.
Triệu Đống từ trong không gian họa quyển lấy ra một long ỷ, cố định ở trên một viên đài, do mười sáu cẩm y quân nâng đi tới.
Triệu Đống hơi lo lắng nói:
- Vương, chúng ta đi Đại Thiên Tông như vậy có hơi kiêu ngạo không?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Yên tâm, đây là Đại Thiên Tông nợ ta, làm thế này không có gì quá mức, ngược lại nếu không như vậy mới bị người xem thường.
Triệu Đống không nói nhiều hơn:
- Vâng!
Tiêu Phong bước lên viên đài, vén vạt áo, ngồi trên long ỷ.
Triệu Đống la lên:
- Lên!
Phút chốc mười sáu cẩm y quân nâng lên long đài.
Phong Đằng cao giọng quát:
- Xuất phát!
- Tuân lệnh!
Năm ngàn cẩm y quân dọc theo sông lớn đi lên hướng bắc, Tiêu Phong ngồi ở long đài được cẩm y quân nâng đi chính giữa.
Tiêu Phong dựa vào long ỷ, tay chống cằm, ánh mắt nghiêm túc.
Đại quân chậm rãi đy tới, hai cánh giờ sau, mọi người nhìn thấy Đại Thiên Tông ở phía xa.
Đại Thiên Tông là một quần sơn mạch, cực kỳ lớn, to đến mọi người không nhìn thấy điểm giới hạn. Mây mù tràn ngập, như đi đến rừng sâu núi thẳm, điều khác biệt duy nhất là trên trời mây vàng rực rỡ.
Áng mây vàng rực trải rộng phạm vi khoảng mười dặm, nổi trên trời cao. Từ áng mây chiếu xuống ánh sáng vàng bao phủ một tòa sông núi to lớn bên dưới.
Đó là chủ phong của Đại Thiên Tông, trừ chủ phong ra trong rất nhiều núi non xung quanh có bốn chủ phongchia bốn hướng, hiển nhiên là bốn phong Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Mây vàng chiếu rọi như là thần tích, đám Phong Đằng, Triệu Đống lộ vẻ hướng về.
Triệu Đống tán thán hỏi:
- Vương, mây vàng kia... Mây vàng kia là cái gì?
Tiêu Phong nhìn một mảnh mây vàng, thản nhiên nói:
- Công Đức trì của Đại Thiên Tông.
Triệu Đống khó hiểu hỏi:
- Trì gì? Vương nói cái gì?
Tiêu Phong thản nhiên nói:
- Áng mây kia không phải mây vàng mà là Công Đức trì. Thiên bẩm kỳ nguyền, có thể nạp công đức trong thiên địa, phúc trạch Đại Thiên Tông, là mấy năm nay Đại Thiên Tông gom góp tích lũy công đức hội tụ mà ra.
Triệu Đống khó hiểu hỏi:
- Công Đức trì? Đó toàn là công đức trong truyền thuyết nhìn không thấy? Không lẽ hội tụ công đức trong thiên địa nhất định cần có ông trời cho phép sao?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Tông môn không được ông trời ban quyền thì dù có lớn hơn, mạnh hơn, nhiều người hơn cũng là tông môn tam lưu, bởi vì bọn họ không có thiên địa che chở. Chỉ khi có được trời ban quyền, tựa như Đại Thiên Tông này, chắc được đến không lâu, dù tông môn thực lực yếu kém cũng chen thân vào tông môn tam lưu, gọi là 'Hạ vị tông môn'.
Triệu Đống khó hiểu hỏi:
- Hạ vị tông môn là sao?
Tiêu Phong giới thiệu:
- Tông môn trong thiên hạ chắc chia ba loại, thượng vị, trung vị, hạ vị. Chút điểm công đức của Đại Thiên Tông này tối da là hạ vị tông môn. Còn mạnh nhất là thượng vị tông môn, ví du như thánh địa, Đại Chiêu thánh địa! Đại Chiêu thánh địa chính là thượng vị tông môn!
Triệu Đống rối rắm hỏi:
- A? Cái này làm sao định ra được?
Tiêu Phong hít sâu, nói:
- Không cần ngươi và ta bình xét, trong thiên địa có tiêu chuẩn tính toán riêng!
- Ừm!
Triệu Đống vẻ mặt mờ mình, hiển nhiên vẫn chưa hiểu ra sao.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Sau này ngươi sẽ hiểu.
Phong Đằng tò mò hỏi:
- Vậy thì vương, làm sao được đến ông trời ban quyền? ông trời làm sao ban quyền?
Tiêu Phong hỏi:
- Đoạn thời gian trước có nghe nói qua 'thiên thụ đại hội' không?
Phong Đằng nghi hoặc đáp:
- Vâng, có nghe nói, trước kia Thiên Lãng Tiên Sinh, Sở Tử Huyên đều nhắc tới, nói là lúc trước lão Hoàng gia ở thiên thụ đại hội nổi bật vô cùng.
Tiêu Phong sắc mặt âm trầm nói:
- Thiên thụ đại hội chắc là thịnh hội ông trời ban quyền, nghe giọng điệu của Thuỷ Thiên Lãng, Sở Tử Huyên thì chắc là phụ thân ta đoạt đến ông trời ban quyền lần này. Đại Thiên Tông vào được hạ vị tông môn hoàn toàn là bởi vì phụ thân của ta, Tiêu Tuấn!
- Đúng vậy. Tối đa là nửa ngày đi đường, thật ra thì chỗ này đã bắt đầu là địa giới của Đại Thiên Tông ta.
Tử Tử suy nghĩ một chút rồi chợt nói:
- Nếu đã vậy thì ta cũng nên trở về Vô Ưu thành.
Tiêu Phong nhíu mày nhìn Tử Tử, hỏi:
- Ý của nàng là sao đây ? Nàng không trở về Đại Thiên Tông cùng ta sao ?
Tử Tử lắc đầu nói:
- Không !! Ngươi còn lo việc đại sự của ngươi . Không phải bạn bận tâm ta. Hẳn là người trong Tông sẽ kiêng dè khi có sự xuất hiện của ta. Ta cành không muốn người ta sẽ đổi tiếng xấu cho ngươi vì ta. Vả lại ta đã quen ở Vô Ưu thành, đưa ngươi tới đây là được rồi. Sau này bạn ngươi có thể đến Vô Ưu Thành ta ở đó đợi ngươi.
Giọng nàng nhẹ nhàng như chim bay trên mây trời khiến người ta thương tiếc , si mê.
Tiêu Phong nhìn Tử Tử, lặng im một lúc rồi nói:
- Thôi được!! Ta không ép nàng. Nhưng nếu có chuyện gì thì lập tức phải báo đến cho ta biết. Có lẽ qua mấy ngày nữa ta sẽ đến Vô Ưu thành nhìn xem, khi đó sẽ thăm nàng.
Tử Tử mỉm cười đỏ mặt nói:
- Được ! Ta chờ ... chàng .
Tiêu Phong bỗng niên nhìn hướng năm Kiếm hiệp, hỏi:
- Năm vị Kiếm hiệp, có thể làm phiền các vị một chuyện không?
Năm người nghi hoặc nhìn Tiêu Phong hỏi:
- A? Có chuyện gì?
Tiêu Phong nghiêm túc nói:
- Trước mắt chính là Đại Thiên Tông, ta cũng không cần bảo hộ, có Sở Tử Huyên dẫn đường là được rồi. Ta muốn xin năm vị hộ tống Tử Tử đi Vô Ưu thành một chuyến .
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Ta không cần người hộ tống.
Tam Kiếm hiệp quái dị nói:
- Đúng vậy, có ai dám đắc tội nàng?
Nhưng Tiêu Phong vẫn lắc đầu, nói:
- Làm phiền năm vị, nhân tình này Tiêu Phong sẽ ghi nhớ.
Năm người nhìn nhau, cuối cùng Đại Kiếm hiệp gật đầu nói:
- Được ! Ta nhận lời của ngươi.
Bốn người công lại cũng gật đầu nói
- Chúng ta đồng ý !
Mặc dù họ sợ Tử Tử nhưng chỉ cần cách nàng hai trượng là được.
Tử Tử lần nữa nhấn mạnh:
- Ta thật sự không cần!
Tiêu Phong bác bỏ lời từ chối của Tử Tử, nói:
- Để một mình nàng đi thì ta không yên lòng. Hãy để binh hắn thay ta bảo hộ nàng về đến nơi an toàn.
Tử Tử yên lặng một lúc sau, khẽ gật đầu đồng ý, không nói thêm.Nàng nhìn sâu vườn đôi mắt của Tiêu Phong, nó thăm thẳm như hồ nước không có đáy. Nhìn Tiêu Phong rồi quay người rời đi . Trong lòng vui có buồn có lẫn lộn Đan xen. Nàng cảm nhận được tình nhé cảm màn Tiêu Phong giành cho mình nhẹ nhàng như ánh trăng nhưng cho nàng sự ấm áp của ánh mặt trời ..
Bên sông lớn, Tiêu Phong nhìn Tử Tử cùng năm người rời đi đột nhiên trong lồng cũng cẩm thấy thiếu vắng , mất mát...
Sở Tử Huyên nhìn Tiêu Phong. Cười nói:
- Người cũng đã chia tay rồi !!chúng ta cũng đi đi!
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Sở Tử Huyên, mấy ngày này làm phiền ngươi thật nhiều . Thật cảm ơn ngươi và các vị kiếm hiệp
Sở Tử Huyên bật cười hỏi:
- Sao lại nói vậy? Khách sáo quá rồi ...
Tiêu Phong nghĩ một lát rồi nói :
- Trước khi vào Tông. ta muốn ở lại đây nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày mai mới lên đường.
Sở Tử Huyên nghi hoặc hỏi:
- A? Tại sao? Chúng ta tăng tốc có thể đến nơi trước khi trời tối.
Tiêu Phong cười nói:
- Không, ta có tính toán của mình, và có chuyện cần ngươi giúp đỡ.
Sở Tử Huyên nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì vậy ??
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc nói:
- Ngươi quay về Đại Thiên Tông trước, chuyển lời Chu Thái Thiên ta có lời muốn nói.
Sở Tử Huyên nhíu mày nhìn Tiêu Phong, hỏi lại:
- Báo cho Tông chủ ???
Trong giọng nói của Tiêu Phong hắn nhận ra không có chút cung kính với Tông Chủ xuẩn hắn.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Ngươi báo lại với ông ta là giữa trưa ngày mai ta sẽ đến Đại Thiên Tông, kêu Chu Thái Thiên, Mạc Vô Hối, Cao Bất Phàm, Chu Thiên Vũ cùng đi ra đón ta!
Sở Tử Huyên kinh ngạc nhìn Tiêu Phong:
- A? A? A? Tông chủ ???? ba phong chủ? Cùng nhau đi ra nghênh tiếp ngươi? Phô trương lớn như vậy? Đùa giỡn cái gì, điều này sao có thể, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Tiêu Phong lắc đầu, không chịu giải thích:
- Cứ chuyển lời của ta là được.
Sở Tử Huyên rối rắm nhìn Tiêu Phong, hiển nhiên không tin chưởng môn, ba phong chủ sẽ cố ý đi ra nghênh tiếp. Nhưng nếu Tiêu Phong đã mở miệng thì Sở Tử Huyên cảm thấy bên trong chắc chắn có hắn đã có sự chuẩn bị . Sau lần tiếp xúc này Sở Tử Huyên thật sự cảm thấy Tiêu Phong hoàn toàn nhìn không thấu .
Sở Tử Huyên phân vân một chút rôi gật đầu, nói:
- Được, ta sẽ chuyển lời cho ngươi. Cồn quyết định ra sao thì ta không thay Tông chủ trả lời người đc .
…
Sáng sớm Hôm sau
Năm ngàn cẩm y quân chuẩn bị xuất phát.
Triệu Đống từ trong không gian họa quyển lấy ra một long ỷ, cố định ở trên một viên đài, do mười sáu cẩm y quân nâng đi tới.
Triệu Đống hơi lo lắng nói:
- Vương, chúng ta đi Đại Thiên Tông như vậy có hơi kiêu ngạo không?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Yên tâm, đây là Đại Thiên Tông nợ ta, làm thế này không có gì quá mức, ngược lại nếu không như vậy mới bị người xem thường.
Triệu Đống không nói nhiều hơn:
- Vâng!
Tiêu Phong bước lên viên đài, vén vạt áo, ngồi trên long ỷ.
Triệu Đống la lên:
- Lên!
Phút chốc mười sáu cẩm y quân nâng lên long đài.
Phong Đằng cao giọng quát:
- Xuất phát!
- Tuân lệnh!
Năm ngàn cẩm y quân dọc theo sông lớn đi lên hướng bắc, Tiêu Phong ngồi ở long đài được cẩm y quân nâng đi chính giữa.
Tiêu Phong dựa vào long ỷ, tay chống cằm, ánh mắt nghiêm túc.
Đại quân chậm rãi đy tới, hai cánh giờ sau, mọi người nhìn thấy Đại Thiên Tông ở phía xa.
Đại Thiên Tông là một quần sơn mạch, cực kỳ lớn, to đến mọi người không nhìn thấy điểm giới hạn. Mây mù tràn ngập, như đi đến rừng sâu núi thẳm, điều khác biệt duy nhất là trên trời mây vàng rực rỡ.
Áng mây vàng rực trải rộng phạm vi khoảng mười dặm, nổi trên trời cao. Từ áng mây chiếu xuống ánh sáng vàng bao phủ một tòa sông núi to lớn bên dưới.
Đó là chủ phong của Đại Thiên Tông, trừ chủ phong ra trong rất nhiều núi non xung quanh có bốn chủ phongchia bốn hướng, hiển nhiên là bốn phong Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Mây vàng chiếu rọi như là thần tích, đám Phong Đằng, Triệu Đống lộ vẻ hướng về.
Triệu Đống tán thán hỏi:
- Vương, mây vàng kia... Mây vàng kia là cái gì?
Tiêu Phong nhìn một mảnh mây vàng, thản nhiên nói:
- Công Đức trì của Đại Thiên Tông.
Triệu Đống khó hiểu hỏi:
- Trì gì? Vương nói cái gì?
Tiêu Phong thản nhiên nói:
- Áng mây kia không phải mây vàng mà là Công Đức trì. Thiên bẩm kỳ nguyền, có thể nạp công đức trong thiên địa, phúc trạch Đại Thiên Tông, là mấy năm nay Đại Thiên Tông gom góp tích lũy công đức hội tụ mà ra.
Triệu Đống khó hiểu hỏi:
- Công Đức trì? Đó toàn là công đức trong truyền thuyết nhìn không thấy? Không lẽ hội tụ công đức trong thiên địa nhất định cần có ông trời cho phép sao?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Tông môn không được ông trời ban quyền thì dù có lớn hơn, mạnh hơn, nhiều người hơn cũng là tông môn tam lưu, bởi vì bọn họ không có thiên địa che chở. Chỉ khi có được trời ban quyền, tựa như Đại Thiên Tông này, chắc được đến không lâu, dù tông môn thực lực yếu kém cũng chen thân vào tông môn tam lưu, gọi là 'Hạ vị tông môn'.
Triệu Đống khó hiểu hỏi:
- Hạ vị tông môn là sao?
Tiêu Phong giới thiệu:
- Tông môn trong thiên hạ chắc chia ba loại, thượng vị, trung vị, hạ vị. Chút điểm công đức của Đại Thiên Tông này tối da là hạ vị tông môn. Còn mạnh nhất là thượng vị tông môn, ví du như thánh địa, Đại Chiêu thánh địa! Đại Chiêu thánh địa chính là thượng vị tông môn!
Triệu Đống rối rắm hỏi:
- A? Cái này làm sao định ra được?
Tiêu Phong hít sâu, nói:
- Không cần ngươi và ta bình xét, trong thiên địa có tiêu chuẩn tính toán riêng!
- Ừm!
Triệu Đống vẻ mặt mờ mình, hiển nhiên vẫn chưa hiểu ra sao.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Sau này ngươi sẽ hiểu.
Phong Đằng tò mò hỏi:
- Vậy thì vương, làm sao được đến ông trời ban quyền? ông trời làm sao ban quyền?
Tiêu Phong hỏi:
- Đoạn thời gian trước có nghe nói qua 'thiên thụ đại hội' không?
Phong Đằng nghi hoặc đáp:
- Vâng, có nghe nói, trước kia Thiên Lãng Tiên Sinh, Sở Tử Huyên đều nhắc tới, nói là lúc trước lão Hoàng gia ở thiên thụ đại hội nổi bật vô cùng.
Tiêu Phong sắc mặt âm trầm nói:
- Thiên thụ đại hội chắc là thịnh hội ông trời ban quyền, nghe giọng điệu của Thuỷ Thiên Lãng, Sở Tử Huyên thì chắc là phụ thân ta đoạt đến ông trời ban quyền lần này. Đại Thiên Tông vào được hạ vị tông môn hoàn toàn là bởi vì phụ thân của ta, Tiêu Tuấn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.