Chương 74: Chương 65-1
Tùy Hầu Châu
04/11/2020
Trong lúc nhất thời, người đối với người, mặt đối với mặt. Lê Lạc nâng mí mắt lên, vẫn còn chưa tiến vào trong nhà, cô đã cảm nhận được ánh sáng của ngọn đèn trong phòng khách giống như muốn
soi rõ người mình.
Nếu như Tạ Uẩn Ninh đã biết cô là Lâm Thanh Gia, vậy thì chắc anh cũng đã biết được không ít chuyện; bao gồm chuyện cô đã "ngủ say" thế nào, rồi thì cô đã "Thức tỉnh" trở lại như thế nào. Khả năng nguyên do cụ thể vẫn còn chưa được rõ ràng, cho nên hôm nay anh mới gọi cô đến nhà tìm anh.
"Vào đi." Tạ Uẩn Ninh nói với Lê Lạc.
"Vâng." Lê Lạc cong cong khóe môi lên, đi vào nhà. Trên mặt cô vẫn treo nụ cười, tận lực làm cho mình có vẻ thản nhiên một ít. Bất quá ngẫm lại cũng cảm thấy có thú vị: Cô ở bên ngoài vừa thu thập người khác, rồi lại chủ động đi đến đây, để cho Tạ Uẩn Ninh thu thập chính mình.
So pha rất thoải mái, Lê Lạc không ngồi xuống, vẫn cứ đứng như thế.
"Ngồi xuống trước đi." Tạ Uẩn Ninh mở miệng, bảo Lê Lạc ngồi xuống.
Ồ! Lê Lạc ngồi xuống chiếc ghế dựa màu đen ở trong phòng ăn chính. Cô ngồi nghiêm chỉnh, cảm giác giống như là bị thẩm vấn vậy. Lê Lạc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Uẩn Ninh. Thực không hổ là nghiên cứu viên cao cấp, nhanh như vậy đã kịp tiêu hóa hết mọi chuyện cần thiết.
"Tin tức là tôi biết được từ SSR, trước mắt đây vẫn là một tài liệu đang được giữ bí mật." Tạ Uẩn Ninh trực tiếp mở miệng nói, trước khai báo tại sao anh lại biết được điều này.
Đây là Tạ Uẩn Ninh, chưa bao giờ vòng vo cùng người.
Lê Lạc kinh ngạc, gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tạ Uẩn Ninh trực tiếp nhắc tới SSR, Lê Lạc cảm giác mình đã không có gì có thể giải thích thêm nữa rồi. SSR do bác sĩ Lê cùng với một phòng thí nghiệm độc lập ở nước ngoài, chuyên nghiên cứu cơ cấu bảo vệ sự sống. Tạ Uẩn Ninh đã điều tra được SSR, cũng đã lấy được tài liệu luôn được SSR giữ bí mật như vậy, vậy còn có cái gì là anh không biết được nữa đây.
Mà cô chính là một con chuột bạch nhỏ được cứu vớt trong phòng thí nghiệm SSR đệ nhất này. Bất quá, Lê Lạc không nghĩ muốn định nghĩa bản thân mình thành một con chuột bạch nhỏ, rất đáng thương, cũng quá phi nhân loại rồi. Cô đã nằm vô tri vô giác ở SSR suốt hai mươi mấy năm. Bọn họ không hề coi cô là người chết, mà chỉ xem cô như một bệnh nhân đang "ngủ say". Bọn họ không có khinh thị tính mạng của cô, kỳ công trả lại cho cô một con người mới. Cho nên cô là một người may mắn, mà không phải một vật thí nghiệm.
Ở SSR, Lê Lạc còn có một tên - - Aurora, chính là tên tiếng Anh của nàng công chúa đang ngủ say, đợi một hoàng tử đến hôn, để được tỉnh giấc trong theed giới Disney kia. Thật đáng yêu quá đi.
Chẳng qua đã ngoài lời mà nói..., cô có thể tự đối đãi với bản thân mình trong bộ dạng như vậy, nhưng không thể để cho Tạ Uẩn Ninh cũng dùng một góc độ như vậy để đối đãi cô. Suy cho cùng, dựa theo sự lý giải của đại đa số mọi người, cô không chịu tuân theo quy luật tự nhiên của cuộc sống như vậy, quái dị chính là quái dị.
Lê Lạc cười cười, nhếch nhếch miệng lên, hỏi một câu vô nghĩa: "Có thật kinh ngạc hay không vậy?"
Tạ Uẩn Ninh nhích lại gần lưng ghế dựa, bình tĩnh trả lời cô: "... Có."
Lê Lạc cúi đầu thấp xuống, từ đáy lòng thở ra một tiếng thở dài. Vậy mà, Tạ Uẩn Ninh còn có thể bình tĩnh được như vậy. Nếu như cô đổi chỗ vai diễn cho Tạ Uẩn Ninh, khẳng định là cô không thể chịu nổi. Cũng như thế, cô còn thay Tạ Uẩn Ninh đã từng suy xét về vấn đề này: Anh và cô kết giao, tình huống cũng giống như Tạ Uẩn Ninh mua được một khối thịt tươi ngon lành, cũng đã ăn vào bụng rồi. Nhưng rồi sau đó phát hiện, đó căn bản không phải là thịt tươi gì, mà là một khối thịt được ướp lạnh, được đóng băng cấp tốc suốt hai mươi mấy năm... Ngẫm lại nhất định là một khoản thiệt thòi lớn, còn có một chút chán ghét nữa là khác.
Cho nên, những người mua thịt đông lạnh phải bảo vệ quyền lợi của mình và trả lại hàng hóa!
Lê Lạc trừng mắt nhìn, cô lúc này chính là thịt đã từng bị ướp lạnh, mà Tạ Uẩn Ninh đã ăn. Cô lấy thịt tươi để lừa gạt người tiêu thụ. Bất quá lúc trước, chính đại gia mới là người gây chuyện. Thời điểm Lê Lạc tới đây, cô vẫn còn có chút sợ hãi, hiện tại trực diện đối với Tạ Uẩn Ninh, cô lại khôi phục lại một chút lo lắng.
Cùng lắm thì, liền trả lại hàng chứ sao.
Không có chuyện gì hết. Lê Lạc cũng không so đo với chuyện Tạ Uẩn Ninh đã mở bao bì gốc của cô ra, anh cũng không thể quá đáng hay quá phận đối với cô. Mặc dù cô là đồ cổ, nhưng mà cô cũng là bản gốc
"Ha..." Tạ Uẩn Ninh đột nhiên cười rộ lên một tiếng, đại khái là bị bộ dạng của cô bình nứt không sợ vỡ này, bộ dạng nở nụ cười vì bị chọc tức. Một tay đặt ở mặt bàn, anh lạnh mặt hỏi cô: "Em về nước là vì muốn trả thù Lâm Hi Âm, và Thương Vũ sao?"
Bước đầu tiên trong việc bảo vệ quyền lợi, trách nhiệm giải trình.
Lê Lạc gật gật đầu, nói lại với anh đúng sự thực: "Vâng, bất quá chủ yếu là muốn báo thù Lâm Hi Âm. Thương Vũ rất có thể nhịn lại được rồi, em không đối phó cũng được. Em và ông ta cũng không nhiều thù oán lắm."
Đúng như vậy! Năm đó cho dù Thương Vũ có dùng phương thức gì để thu mua Lâm thị đi nữa, cũng đều thuộc về thủ đoạn buôn bán. Cô không có thù hận lớn như vậy đối với tình cảm của Thương Vũ,. Tối đa, cô cũng chỉ là nghĩ muốn ứng phó đối với Thương Vũ, rồi sau đó sẽ lấy lại Lâm thị.
Về phần Lâm Hi Âm, mới chính là mục tiêu chủ yếu để cô đả kích.
"Về cái chết của cha mẹ em, có phải là có liên quan đến Lâm Hi Âm hay không?" Tạ Uẩn Ninh lại hỏi.
Lê Lạc cúi đầu nhìn xuống phía dưới, hơi dừng lại một chút, nhẹ nhàng hỏi ngược lại một câu: "Giáo sư, ngài đã biết nhiều như vậy, vì sao vẫn còn muốn hỏi lại em làm gì?"
Tạ Uẩn Ninh: "..."
Lê Lạc cúi đầu xuống phía dưới. Có một số việc, không phải là cô không muốn giải thích, không muốn thẳng thắn thành khẩn, mà là vì cơ bản Tạ Uẩn Ninh đều đã biết được chuyện đã xảy ra rồi. Thiếu chút nữa thì Lê Lạc đã quên mất, hai họ Thương Tạ bây giờ vẫn đang là người một nhà. Nhà họ Tạ vẫn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn AC. AC chống đỡ cho Lâm thị, Nhà họ Tạ chống đỡ cho AC. Mối quan hệ từng tầng đi xuống dưới, mà cô chính là một con tôm nho nhỏ, còn vọng tưởng muốn ăn luôn cả cá mập trắng.
Trên bàn cơm có một bình nước khoáng, Lê Lạc không hỏi cứ tự tiện lấy, trực tiếp cầm đi lại. Nắp bình thật vững chắc, cô phải mất sức ực mới mở nắp bình ra được, rồi sau đó uống một ngụm.
Nước khoáng thật là mát, một ngụm uống xuống, thấy có tinh thần hơn.
"Giáo sư, có phải là ngài đã liền đoán được từ rất sớm hay không?" Đổi lại thành cô hỏi Tạ Uẩn Ninh rồi. Có phải là anh đã đoán được từ rất sớm hay không, rồi sau đó liền điều tra cô? Tổ chức cơ cấu của SSR như vậy, một chuyện như vậy thật không thể tưởng tượng ra được. Lê Lạc không tin chỉ trong thời gian vài ngày mà Tạ Uẩn Ninh đã có thể tra ra được nhiều chuyện như vậy.
Bao gồm cả ân oán tình thù giữa cô và Lâm Hi Âm, cùng với tất cả những chuyện cũ đối với Thương Vũ, anh đều đã rõ ràng rồi sao?
Sự thật, là Tạ Uẩn Ninh cũng không có biết nhiều như vậy. Ân oán tình thù giữa bạn gái và chị gái của cô, cùng với những chuyện cũ của cô cùng với Thương Vũ kia, anh coi như là một người hoàn toàn người không biết chuyện. Chỉ là anh dựa vào phỏng đoán kia thì có thể biết được bao nhiêu.
Nếu như Tạ Uẩn Ninh đã biết cô là Lâm Thanh Gia, vậy thì chắc anh cũng đã biết được không ít chuyện; bao gồm chuyện cô đã "ngủ say" thế nào, rồi thì cô đã "Thức tỉnh" trở lại như thế nào. Khả năng nguyên do cụ thể vẫn còn chưa được rõ ràng, cho nên hôm nay anh mới gọi cô đến nhà tìm anh.
"Vào đi." Tạ Uẩn Ninh nói với Lê Lạc.
"Vâng." Lê Lạc cong cong khóe môi lên, đi vào nhà. Trên mặt cô vẫn treo nụ cười, tận lực làm cho mình có vẻ thản nhiên một ít. Bất quá ngẫm lại cũng cảm thấy có thú vị: Cô ở bên ngoài vừa thu thập người khác, rồi lại chủ động đi đến đây, để cho Tạ Uẩn Ninh thu thập chính mình.
So pha rất thoải mái, Lê Lạc không ngồi xuống, vẫn cứ đứng như thế.
"Ngồi xuống trước đi." Tạ Uẩn Ninh mở miệng, bảo Lê Lạc ngồi xuống.
Ồ! Lê Lạc ngồi xuống chiếc ghế dựa màu đen ở trong phòng ăn chính. Cô ngồi nghiêm chỉnh, cảm giác giống như là bị thẩm vấn vậy. Lê Lạc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Uẩn Ninh. Thực không hổ là nghiên cứu viên cao cấp, nhanh như vậy đã kịp tiêu hóa hết mọi chuyện cần thiết.
"Tin tức là tôi biết được từ SSR, trước mắt đây vẫn là một tài liệu đang được giữ bí mật." Tạ Uẩn Ninh trực tiếp mở miệng nói, trước khai báo tại sao anh lại biết được điều này.
Đây là Tạ Uẩn Ninh, chưa bao giờ vòng vo cùng người.
Lê Lạc kinh ngạc, gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tạ Uẩn Ninh trực tiếp nhắc tới SSR, Lê Lạc cảm giác mình đã không có gì có thể giải thích thêm nữa rồi. SSR do bác sĩ Lê cùng với một phòng thí nghiệm độc lập ở nước ngoài, chuyên nghiên cứu cơ cấu bảo vệ sự sống. Tạ Uẩn Ninh đã điều tra được SSR, cũng đã lấy được tài liệu luôn được SSR giữ bí mật như vậy, vậy còn có cái gì là anh không biết được nữa đây.
Mà cô chính là một con chuột bạch nhỏ được cứu vớt trong phòng thí nghiệm SSR đệ nhất này. Bất quá, Lê Lạc không nghĩ muốn định nghĩa bản thân mình thành một con chuột bạch nhỏ, rất đáng thương, cũng quá phi nhân loại rồi. Cô đã nằm vô tri vô giác ở SSR suốt hai mươi mấy năm. Bọn họ không hề coi cô là người chết, mà chỉ xem cô như một bệnh nhân đang "ngủ say". Bọn họ không có khinh thị tính mạng của cô, kỳ công trả lại cho cô một con người mới. Cho nên cô là một người may mắn, mà không phải một vật thí nghiệm.
Ở SSR, Lê Lạc còn có một tên - - Aurora, chính là tên tiếng Anh của nàng công chúa đang ngủ say, đợi một hoàng tử đến hôn, để được tỉnh giấc trong theed giới Disney kia. Thật đáng yêu quá đi.
Chẳng qua đã ngoài lời mà nói..., cô có thể tự đối đãi với bản thân mình trong bộ dạng như vậy, nhưng không thể để cho Tạ Uẩn Ninh cũng dùng một góc độ như vậy để đối đãi cô. Suy cho cùng, dựa theo sự lý giải của đại đa số mọi người, cô không chịu tuân theo quy luật tự nhiên của cuộc sống như vậy, quái dị chính là quái dị.
Lê Lạc cười cười, nhếch nhếch miệng lên, hỏi một câu vô nghĩa: "Có thật kinh ngạc hay không vậy?"
Tạ Uẩn Ninh nhích lại gần lưng ghế dựa, bình tĩnh trả lời cô: "... Có."
Lê Lạc cúi đầu thấp xuống, từ đáy lòng thở ra một tiếng thở dài. Vậy mà, Tạ Uẩn Ninh còn có thể bình tĩnh được như vậy. Nếu như cô đổi chỗ vai diễn cho Tạ Uẩn Ninh, khẳng định là cô không thể chịu nổi. Cũng như thế, cô còn thay Tạ Uẩn Ninh đã từng suy xét về vấn đề này: Anh và cô kết giao, tình huống cũng giống như Tạ Uẩn Ninh mua được một khối thịt tươi ngon lành, cũng đã ăn vào bụng rồi. Nhưng rồi sau đó phát hiện, đó căn bản không phải là thịt tươi gì, mà là một khối thịt được ướp lạnh, được đóng băng cấp tốc suốt hai mươi mấy năm... Ngẫm lại nhất định là một khoản thiệt thòi lớn, còn có một chút chán ghét nữa là khác.
Cho nên, những người mua thịt đông lạnh phải bảo vệ quyền lợi của mình và trả lại hàng hóa!
Lê Lạc trừng mắt nhìn, cô lúc này chính là thịt đã từng bị ướp lạnh, mà Tạ Uẩn Ninh đã ăn. Cô lấy thịt tươi để lừa gạt người tiêu thụ. Bất quá lúc trước, chính đại gia mới là người gây chuyện. Thời điểm Lê Lạc tới đây, cô vẫn còn có chút sợ hãi, hiện tại trực diện đối với Tạ Uẩn Ninh, cô lại khôi phục lại một chút lo lắng.
Cùng lắm thì, liền trả lại hàng chứ sao.
Không có chuyện gì hết. Lê Lạc cũng không so đo với chuyện Tạ Uẩn Ninh đã mở bao bì gốc của cô ra, anh cũng không thể quá đáng hay quá phận đối với cô. Mặc dù cô là đồ cổ, nhưng mà cô cũng là bản gốc
"Ha..." Tạ Uẩn Ninh đột nhiên cười rộ lên một tiếng, đại khái là bị bộ dạng của cô bình nứt không sợ vỡ này, bộ dạng nở nụ cười vì bị chọc tức. Một tay đặt ở mặt bàn, anh lạnh mặt hỏi cô: "Em về nước là vì muốn trả thù Lâm Hi Âm, và Thương Vũ sao?"
Bước đầu tiên trong việc bảo vệ quyền lợi, trách nhiệm giải trình.
Lê Lạc gật gật đầu, nói lại với anh đúng sự thực: "Vâng, bất quá chủ yếu là muốn báo thù Lâm Hi Âm. Thương Vũ rất có thể nhịn lại được rồi, em không đối phó cũng được. Em và ông ta cũng không nhiều thù oán lắm."
Đúng như vậy! Năm đó cho dù Thương Vũ có dùng phương thức gì để thu mua Lâm thị đi nữa, cũng đều thuộc về thủ đoạn buôn bán. Cô không có thù hận lớn như vậy đối với tình cảm của Thương Vũ,. Tối đa, cô cũng chỉ là nghĩ muốn ứng phó đối với Thương Vũ, rồi sau đó sẽ lấy lại Lâm thị.
Về phần Lâm Hi Âm, mới chính là mục tiêu chủ yếu để cô đả kích.
"Về cái chết của cha mẹ em, có phải là có liên quan đến Lâm Hi Âm hay không?" Tạ Uẩn Ninh lại hỏi.
Lê Lạc cúi đầu nhìn xuống phía dưới, hơi dừng lại một chút, nhẹ nhàng hỏi ngược lại một câu: "Giáo sư, ngài đã biết nhiều như vậy, vì sao vẫn còn muốn hỏi lại em làm gì?"
Tạ Uẩn Ninh: "..."
Lê Lạc cúi đầu xuống phía dưới. Có một số việc, không phải là cô không muốn giải thích, không muốn thẳng thắn thành khẩn, mà là vì cơ bản Tạ Uẩn Ninh đều đã biết được chuyện đã xảy ra rồi. Thiếu chút nữa thì Lê Lạc đã quên mất, hai họ Thương Tạ bây giờ vẫn đang là người một nhà. Nhà họ Tạ vẫn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn AC. AC chống đỡ cho Lâm thị, Nhà họ Tạ chống đỡ cho AC. Mối quan hệ từng tầng đi xuống dưới, mà cô chính là một con tôm nho nhỏ, còn vọng tưởng muốn ăn luôn cả cá mập trắng.
Trên bàn cơm có một bình nước khoáng, Lê Lạc không hỏi cứ tự tiện lấy, trực tiếp cầm đi lại. Nắp bình thật vững chắc, cô phải mất sức ực mới mở nắp bình ra được, rồi sau đó uống một ngụm.
Nước khoáng thật là mát, một ngụm uống xuống, thấy có tinh thần hơn.
"Giáo sư, có phải là ngài đã liền đoán được từ rất sớm hay không?" Đổi lại thành cô hỏi Tạ Uẩn Ninh rồi. Có phải là anh đã đoán được từ rất sớm hay không, rồi sau đó liền điều tra cô? Tổ chức cơ cấu của SSR như vậy, một chuyện như vậy thật không thể tưởng tượng ra được. Lê Lạc không tin chỉ trong thời gian vài ngày mà Tạ Uẩn Ninh đã có thể tra ra được nhiều chuyện như vậy.
Bao gồm cả ân oán tình thù giữa cô và Lâm Hi Âm, cùng với tất cả những chuyện cũ đối với Thương Vũ, anh đều đã rõ ràng rồi sao?
Sự thật, là Tạ Uẩn Ninh cũng không có biết nhiều như vậy. Ân oán tình thù giữa bạn gái và chị gái của cô, cùng với những chuyện cũ của cô cùng với Thương Vũ kia, anh coi như là một người hoàn toàn người không biết chuyện. Chỉ là anh dựa vào phỏng đoán kia thì có thể biết được bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.