Chương 75: Chương 65-2
Tùy Hầu Châu
09/11/2020
Lâm Hi Âm đổi lại một đôi giày gót nhỏ gót cao
mười phân, đi đến trước mặt con gái Lâm Giai Khởi của mình, nói: " Lâm
Giai Khởi, về sau này, con tốt nhất là ít chú ý đến Lê Lạc thôi! Mà cũng ít gây đắc tội với cô ta, lại càng không cho phép con lại cứ mở miệng
là nói ra những lời mù quáng như vậy. Có thời gian thì con hãy chú ý học cho thuộc mấy cái từ đơn tiếng Anh kia đi, đừng trách mẹ không nhắc nhở con đó."
Lâm Hi Âm đi rồi.
Lâm Giai Khởi hờn dỗi ngồi ở trên giường lớn của mẹ. Sau khi mẹ cô ta rời đi, khi Lâm Giai Khởi mở cái ngăn kéo ở bàn trang điểm của mẹ ra, ngoài ý muốn liền nhìn thấy có một tấm ảnh chụp đã bị cắt hỏng. Trong tấm ảnh cũ này có bốn người chụp ảnh tất cả, nhưng mà, cái đầu của một người đứng ở bên cạnh thì lại đã bị cắt bỏ.
Người đã bị cắt mất đầu kia nhất định chính là dì nhỏ của cô. Lâm Giai Khởi nhìn xem tấm ảnh chụp mẹ cùng ông ngoại và bà ngoại; há miệng thở dốc, không hiểu sao, nơi đáy lòng thấy có chút sợ hãi.
Lê Lạc buổi chiều muốn đi khảo sát nhà xưởng của Lâm thị, kiểm tra vấn đề của dây chuyền sản xuất. Cho nên cô đã hẹn với Thương Ngôn là sẽ chơi bóng vào buổi tối. Hai mươi lăm năm trôi qua, nhà xưởng của Lâm thị đã thay đổi địa chỉ. Lúc trước Lâm Hi Âm bán đi cổ phần của công ty Lâm thị cho Thương Vũ, Lâm thị đã thu được một khoản tiền. Khoản tiền này một phần dùng để xây dựng thêm nhà xưởng, một phần khã đã lọt vào trong hầu bao của Lâm Hi Âm.
Đối với nhà xưởng mới xây của Lâm thị, Lê Lạc cảm thấy vẫn còn xa lạ. Tuy nói là nhà xưởng mới xây, nhưng cũng đã được hai mươi năm, phương tiện thiết bị ở bên trong sớm đã cũ kỹ.
Lê Lạc mặc chiếc chân váy rộng rãi màu vàng nhạt, kiểm tra sản phẩm hàng hóa vừa sản xuất ra mới nhất, nhưng vẫn như cũ, vẫn không hợp với tiêu chuẩn. Lê Lạc hạ chiếc ống nghiệm vô khuẩn ở trong tay mình xuống. Cô nói với Phương Tử Văn: "Tổng giám đốc Phương, trên hợp đồng của chúng ta cũng đã ghi rất rõ, cơ bản nhất là không sử dụng dây chuyền sản xuất này."
Phương Tử Văn vốn dĩ là chuyên về buôn bán ngoại thương, lúc trước ở AC cũng là một trợ lý thư ký, làm sao có thể biết rằng những sản phẩm chăm sóc da này có yêu cầu rất nghiêm ngặt. Hợp đồng là do Ô Tử Yến mang đến để ký, lại có đến vài tờ có điều khoản là các danh từ kỹ thuật chuyên ngành. Hơn nữa hợp đồng này lại ông ta lại ký khi ở trên giường với Ô Tử Yến. Phương Tử Văn căn bản cũng không hề lật giở xem vài tờ, chỉ xem phần mức dollar dự chi dự chi trong khoản kim ngạch giá trị hợp đồng.
Vốn dĩ những chuyện về mặt nghiệp vụ kia, Ô tử Yến chính là hiểu biết hơn so với ông ta. Vấn đề này khi Ô Tử Yến nói không thành vấn đề, ông ta đã thực sự tin tưởng vào Ô Tử Yến, thậm chí còn vội vàng nghĩ muốn làm việc "Đại sự" kia.
Vấn đề này tới cùng liền được Lâm Hi Âm mở miệng: "Lê tiểu thư, tôi nghĩ cô căn bản không phải thiệt tình muốn hợp tác cùng với chúng tôi. Cô đã muốn khởi kiện chúng tôi vi phạm điều khoản đã thỏa thuận. Chúng tôi cũng có thể khởi kiện cô đã lừa gạt khi ký hợp đồng. Tôi thật sự không tin pháp luật trong nước cuối cùng sẽ thiên vị ai."
Lê Lạc cười, vẻ mặt ôn hoà mở miệng nói: "Lâm tiểu thư, tôi thật sự hoài nghi bà đã từng xem qua hợp đồng hay chưa. Hay là quá lâu nay bà không học tập, nên những danh từ kỹ thuật chuyên ngành trên hợp đồng, khi xem bà cũng không hiểu gì hết có phải hay không? Vi phạm điều khoản đã thỏa thuận vẫn chính là vi phạm điều khoản đã thỏa thuận. Nếu bà có ý kiến, hãy để cho luật sư của bên bà đến đàm phán cùng với luật sư của bên tôi."
Lâm Hi Âm bị Lê Lạc chất vấn lại đến á khẩu, không sao trả lời được. Phương Tử Văn trong lòng lại càng thêm căm tức. Rõ ràng ông ta đã không muốn để cho vợ của mình đi theo để tránh nhiều chuyện.
Ánh mắt của Lê Lạc hơi đổi, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Giám đốc phụ trách kỹ thuật của công ty ở nơi này là ai vậy, tôi muốn gặp người đó."
Giám đốc phụ trách kỹ thuật sinh hóa sản phẩm của Lâm thị có tên là Đinh Đại Sơn. Là nhân viên cũ duy nhất còn lại ở trong xí nghiệp của Lâm thị. Vào thời kỳ đầu khi Lâm thị chuyển sang hình thức đầu tư cổ phần cho nhân, Đinh Đại Sơn, với tư cách là trụ cột của cấp kỳ cựu, cũng đã nhận được một lượng cổ phiếu nhất định. Thời điểm Thương Vũ thu mua cổ phần, Đinh Đại Sơn là người duy nhất không bán cổ phần công ty cho Thương Vũ. Hiện tại Đinh Đại Sơn ngoại trừ là Giám đốc phụ trách xí nghiệp của Lâm thị, thì vẫn là cổ đông của Lâm thị.
Lê Lạc điểm danh muốn gặp người tổng phụ trách, Phương Tử Văn không biết nguyên nhân là vì sao. Mà đáy lòng Lâm Hi Âm cũng cảm thấy chấn động. Cho tới nay, bọn họ vẫn muốn đuổi Đinh Đại Sơn ra khỏi Lâm thị. Kết quả Đinh Đại Sơn lại là một khối xương già khó gặm cắn. Sau này hiệu quả và lợi ích của Lâm thị sút kém, Đinh Đại Sơn vẫn trung thành và tận tâm như trước đối Lâm thị. Cho nên Lâm Hi Âm cũng tùy tiện để Đinh Đại Sơn ở lại không gây khó dễ gì nữa.
Lúc trước, nếu như Đinh Đại Sơn nguyện ý ký tên, vậy thì nhà xưởng của Lâm thị sớm đã không còn tồn tại nữa. Nó sẽ được bán trao tay cho thương nhân khai phá để xây dựng các tòa nhà cao tầng rồi.
Tại văn phòng nhà xưởng, Lê Lạc không có ngồi xuống, mà là cô vẫn đứng ở bên cửa sổ, phơi người cho luồng ánh mặt trời ở bên ngoài chiếu vào; chờ Đinh Đại Sơn. Đinh Đại Sơn đẩy cửa đi vào văn phòng.
Đinh Đại Sơn vào đến bên trong. Ông đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, mặc trên người một bộ tây trang kiểu cũ, lưng hơi hơi còng xuống.
Ánh mắt hai người giao nhau, Lê Lạc hơi hơi cong khóe môi lên.
Hai mươi lăm năm, chú Đinh của cô bây giờ đây đã sáu mươi tư tuổi rồi. Bộ dáng của ông hiện tại và tồn tại trong trí nhớ của cô chồng lên nhau, đã có chút khác biệt rồi. Còn có một năm nữa, chú Đinh sẽ phải về hưu rời khỏi Lâm thị. Lê Lạc thấy thật là may mắn, cô đã kịp thời trở lại. Cô đã không để cho một người cuối cùng luôn trung thành và kiên trì với Lâm thị như vậy, cứ kết thúc rời đi như thế .
"Chào chú Đinh, Cháu là Lê Lạc." Lê Lạc chủ động vươn tay ra, nói cười ríu rít.
Sắc mặt của Đinh Đại Sơn liên tục thay đổi, bị chấn động mạnh, nói không ra lời: “Tiểu tiểu thư…”
Trong trí nhớ, chú Đinh gọi cô Tiểu tiểu thư, gọi Lâm Hi Âm là đại tiểu thư. Trước đây khi ông là người chủ chốt về kỹ thuật cho Lâm thị, chú Đinh vẫn là bạn bè tốt của cha mẹ của cô.
Hôm nay cô đi đến đây, vẫn là chỉ nói về sản phẩm Lu. Đinh Đại Sơn mở miệng nói rành rọt: "Loại sản phẩm này, xí nghiệp của chúng tôi căn bản không thể sản xuất ra được."
Phương Tử Văn: ". . ."
Lâm Hi Âm: ". . ."
Lê Lạc mang theo trợ lý cùng Phương Tử Văn Lâm Hi Âm cùng nhau rời đi. Trước khi đi, cô thoải mái đưa cho Đinh Đại Sơn một tấm danh thiếp. Kỳ thực, có một số việc cô không nắm chắc, không biết trước. Bất quá chú Đinh lại gọi điện thoại tới, so trong tưởng tượng của cô, thực là đã nhanh hơn một chút.
Lâm Hi Âm đi rồi.
Lâm Giai Khởi hờn dỗi ngồi ở trên giường lớn của mẹ. Sau khi mẹ cô ta rời đi, khi Lâm Giai Khởi mở cái ngăn kéo ở bàn trang điểm của mẹ ra, ngoài ý muốn liền nhìn thấy có một tấm ảnh chụp đã bị cắt hỏng. Trong tấm ảnh cũ này có bốn người chụp ảnh tất cả, nhưng mà, cái đầu của một người đứng ở bên cạnh thì lại đã bị cắt bỏ.
Người đã bị cắt mất đầu kia nhất định chính là dì nhỏ của cô. Lâm Giai Khởi nhìn xem tấm ảnh chụp mẹ cùng ông ngoại và bà ngoại; há miệng thở dốc, không hiểu sao, nơi đáy lòng thấy có chút sợ hãi.
Lê Lạc buổi chiều muốn đi khảo sát nhà xưởng của Lâm thị, kiểm tra vấn đề của dây chuyền sản xuất. Cho nên cô đã hẹn với Thương Ngôn là sẽ chơi bóng vào buổi tối. Hai mươi lăm năm trôi qua, nhà xưởng của Lâm thị đã thay đổi địa chỉ. Lúc trước Lâm Hi Âm bán đi cổ phần của công ty Lâm thị cho Thương Vũ, Lâm thị đã thu được một khoản tiền. Khoản tiền này một phần dùng để xây dựng thêm nhà xưởng, một phần khã đã lọt vào trong hầu bao của Lâm Hi Âm.
Đối với nhà xưởng mới xây của Lâm thị, Lê Lạc cảm thấy vẫn còn xa lạ. Tuy nói là nhà xưởng mới xây, nhưng cũng đã được hai mươi năm, phương tiện thiết bị ở bên trong sớm đã cũ kỹ.
Lê Lạc mặc chiếc chân váy rộng rãi màu vàng nhạt, kiểm tra sản phẩm hàng hóa vừa sản xuất ra mới nhất, nhưng vẫn như cũ, vẫn không hợp với tiêu chuẩn. Lê Lạc hạ chiếc ống nghiệm vô khuẩn ở trong tay mình xuống. Cô nói với Phương Tử Văn: "Tổng giám đốc Phương, trên hợp đồng của chúng ta cũng đã ghi rất rõ, cơ bản nhất là không sử dụng dây chuyền sản xuất này."
Phương Tử Văn vốn dĩ là chuyên về buôn bán ngoại thương, lúc trước ở AC cũng là một trợ lý thư ký, làm sao có thể biết rằng những sản phẩm chăm sóc da này có yêu cầu rất nghiêm ngặt. Hợp đồng là do Ô Tử Yến mang đến để ký, lại có đến vài tờ có điều khoản là các danh từ kỹ thuật chuyên ngành. Hơn nữa hợp đồng này lại ông ta lại ký khi ở trên giường với Ô Tử Yến. Phương Tử Văn căn bản cũng không hề lật giở xem vài tờ, chỉ xem phần mức dollar dự chi dự chi trong khoản kim ngạch giá trị hợp đồng.
Vốn dĩ những chuyện về mặt nghiệp vụ kia, Ô tử Yến chính là hiểu biết hơn so với ông ta. Vấn đề này khi Ô Tử Yến nói không thành vấn đề, ông ta đã thực sự tin tưởng vào Ô Tử Yến, thậm chí còn vội vàng nghĩ muốn làm việc "Đại sự" kia.
Vấn đề này tới cùng liền được Lâm Hi Âm mở miệng: "Lê tiểu thư, tôi nghĩ cô căn bản không phải thiệt tình muốn hợp tác cùng với chúng tôi. Cô đã muốn khởi kiện chúng tôi vi phạm điều khoản đã thỏa thuận. Chúng tôi cũng có thể khởi kiện cô đã lừa gạt khi ký hợp đồng. Tôi thật sự không tin pháp luật trong nước cuối cùng sẽ thiên vị ai."
Lê Lạc cười, vẻ mặt ôn hoà mở miệng nói: "Lâm tiểu thư, tôi thật sự hoài nghi bà đã từng xem qua hợp đồng hay chưa. Hay là quá lâu nay bà không học tập, nên những danh từ kỹ thuật chuyên ngành trên hợp đồng, khi xem bà cũng không hiểu gì hết có phải hay không? Vi phạm điều khoản đã thỏa thuận vẫn chính là vi phạm điều khoản đã thỏa thuận. Nếu bà có ý kiến, hãy để cho luật sư của bên bà đến đàm phán cùng với luật sư của bên tôi."
Lâm Hi Âm bị Lê Lạc chất vấn lại đến á khẩu, không sao trả lời được. Phương Tử Văn trong lòng lại càng thêm căm tức. Rõ ràng ông ta đã không muốn để cho vợ của mình đi theo để tránh nhiều chuyện.
Ánh mắt của Lê Lạc hơi đổi, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Giám đốc phụ trách kỹ thuật của công ty ở nơi này là ai vậy, tôi muốn gặp người đó."
Giám đốc phụ trách kỹ thuật sinh hóa sản phẩm của Lâm thị có tên là Đinh Đại Sơn. Là nhân viên cũ duy nhất còn lại ở trong xí nghiệp của Lâm thị. Vào thời kỳ đầu khi Lâm thị chuyển sang hình thức đầu tư cổ phần cho nhân, Đinh Đại Sơn, với tư cách là trụ cột của cấp kỳ cựu, cũng đã nhận được một lượng cổ phiếu nhất định. Thời điểm Thương Vũ thu mua cổ phần, Đinh Đại Sơn là người duy nhất không bán cổ phần công ty cho Thương Vũ. Hiện tại Đinh Đại Sơn ngoại trừ là Giám đốc phụ trách xí nghiệp của Lâm thị, thì vẫn là cổ đông của Lâm thị.
Lê Lạc điểm danh muốn gặp người tổng phụ trách, Phương Tử Văn không biết nguyên nhân là vì sao. Mà đáy lòng Lâm Hi Âm cũng cảm thấy chấn động. Cho tới nay, bọn họ vẫn muốn đuổi Đinh Đại Sơn ra khỏi Lâm thị. Kết quả Đinh Đại Sơn lại là một khối xương già khó gặm cắn. Sau này hiệu quả và lợi ích của Lâm thị sút kém, Đinh Đại Sơn vẫn trung thành và tận tâm như trước đối Lâm thị. Cho nên Lâm Hi Âm cũng tùy tiện để Đinh Đại Sơn ở lại không gây khó dễ gì nữa.
Lúc trước, nếu như Đinh Đại Sơn nguyện ý ký tên, vậy thì nhà xưởng của Lâm thị sớm đã không còn tồn tại nữa. Nó sẽ được bán trao tay cho thương nhân khai phá để xây dựng các tòa nhà cao tầng rồi.
Tại văn phòng nhà xưởng, Lê Lạc không có ngồi xuống, mà là cô vẫn đứng ở bên cửa sổ, phơi người cho luồng ánh mặt trời ở bên ngoài chiếu vào; chờ Đinh Đại Sơn. Đinh Đại Sơn đẩy cửa đi vào văn phòng.
Đinh Đại Sơn vào đến bên trong. Ông đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, mặc trên người một bộ tây trang kiểu cũ, lưng hơi hơi còng xuống.
Ánh mắt hai người giao nhau, Lê Lạc hơi hơi cong khóe môi lên.
Hai mươi lăm năm, chú Đinh của cô bây giờ đây đã sáu mươi tư tuổi rồi. Bộ dáng của ông hiện tại và tồn tại trong trí nhớ của cô chồng lên nhau, đã có chút khác biệt rồi. Còn có một năm nữa, chú Đinh sẽ phải về hưu rời khỏi Lâm thị. Lê Lạc thấy thật là may mắn, cô đã kịp thời trở lại. Cô đã không để cho một người cuối cùng luôn trung thành và kiên trì với Lâm thị như vậy, cứ kết thúc rời đi như thế .
"Chào chú Đinh, Cháu là Lê Lạc." Lê Lạc chủ động vươn tay ra, nói cười ríu rít.
Sắc mặt của Đinh Đại Sơn liên tục thay đổi, bị chấn động mạnh, nói không ra lời: “Tiểu tiểu thư…”
Trong trí nhớ, chú Đinh gọi cô Tiểu tiểu thư, gọi Lâm Hi Âm là đại tiểu thư. Trước đây khi ông là người chủ chốt về kỹ thuật cho Lâm thị, chú Đinh vẫn là bạn bè tốt của cha mẹ của cô.
Hôm nay cô đi đến đây, vẫn là chỉ nói về sản phẩm Lu. Đinh Đại Sơn mở miệng nói rành rọt: "Loại sản phẩm này, xí nghiệp của chúng tôi căn bản không thể sản xuất ra được."
Phương Tử Văn: ". . ."
Lâm Hi Âm: ". . ."
Lê Lạc mang theo trợ lý cùng Phương Tử Văn Lâm Hi Âm cùng nhau rời đi. Trước khi đi, cô thoải mái đưa cho Đinh Đại Sơn một tấm danh thiếp. Kỳ thực, có một số việc cô không nắm chắc, không biết trước. Bất quá chú Đinh lại gọi điện thoại tới, so trong tưởng tượng của cô, thực là đã nhanh hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.