Chương 85: Chương 68-1
Tùy Hầu Châu
18/11/2020
"Lê tiểu thư, xin mời!" Tạ Phồn Hoa mở miệng nói, sống lưng thẳng đứng, ánh mắt quắc thước.
Lê Lạc bị khí thế kia đè ép một lúc, gật đầu: "Vâng!" Rốt cục cô đã hiểu rõ tại sao Tạ Uẩn Ninh lại có cái kiểu ngang ngạnh như cua kia rồi! Bởi vì sự ngang ngạnh ấy cũng sẽ được di truyền.
Ngẫm lại, ngày trước thỉnh thoảng cô còn có thể thấy Tạ Uẩn Ninh có nơi nào đó hơi kiêu ngạo một chút. Hẳn đó là kết quả của việc Ninh Ninh cố ý làm cho như vậy.
Lê Lạc cúi đầu, đi theo Tạ Phồn Hoa bước vào trong cánh cửa chính sáng rực ánh đèn, của nhà họ Tạ. Có phải là do nhà họ Tạ quá chính trực hay không, mà Lê Lạc có cảm giác, ánh sáng của ngọn đèn phòng khách chiếu rọi xuống mũi chân của cô, đều quá bình lặng mà nghiêm nghị.
Hay là do cô chột dạ vì đã quấy phá?
Lê Lạc thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo quanh, tò mò muốn nhìn xem ngôi nhà mà Tạ Uẩn Ninh đã trưởng thành, đến cùng có bộ dáng gì. Rồi sau đó, cô liền nghênh đón đối với mẹ Tạ vừa từ trong phòng bếp bước ra. Bà mặc chiếc áo màu đen có trang trí hoa văn đời Đường, khí chất tao nhã ôn hòa lại vừa có khí thế bức người.
Đây mới chính là nhân vật lợi hại nhất của nhà họ Tạ. Tính cách của Tạ Uẩn Ninh dường như được di truyền từ mẹ Tạ tới ba phần. Vẻ mặt Lê Lạc tươi cười, chào hỏi bà một tiếng: "Mẹ Tạ, đã lâu không gặp."
Mẹ Tạ gật gật đầu, cũng khách khí chào hỏi lại cô: "Lê tiểu thư, trước cô cứ ngồi chơi một lát. Chờ Uẩn Ninh và Tĩnh Di bọn chúng sắp đến bây giờ, sau đó chúng ta ăn cơm."
Lê Lạc ngồi xuống trên sofa ở trong phòng khách của nhà họ Tạ. Dì giúp việc cho nhà họ Tạ bưng tới trà bánh, cùng kẹo hoa quả cho Lê Lạc. Lê Lạc đưa tay nhặt lấy một viên kẹo. Cô lột bỏ giấy gói kẹo, bỏ vào trong miệng của mình, muốn áp chế lại sự hoảng sợ của bản thân.
Mẹ Tạ ngồi ở đối diện, nhìn nhìn cô, hỏi ra tiếng: "Lê tiểu thư, gần đây có bận rộn lắm không?"
"Cũng không có gì bận rộn đâu ạ! Cháu vẫn còn đang ở trong kỳ nghỉ đông mà." Lê Lạc trả lời, thoáng mỉm cười.
Mẹ Tạ nhích chiếc đệm lót sofa hoa văn kiểu Trung Quốc lại gần, khuôn mặt không giận mà uy phong, chậm rãi mở miệng nói: " Có thể là tin tức mà tôi nghe được là sai, tôi nghĩ rằng gần đây Lê tiểu thư đang bận rộn."
Lê Lạc: ". . ." Chậm rãi từ từ, cô ngước mắt lên, nhìn sang mẹ Tạ. Nếu cô cảm nhận không sai, đêm nay mẹ Tạ cũng muốn hưng sư vấn tội đối với cô. Nhưng mà chuyện của mẹ Tạ sẽ khác với chuyện của ba Tạ muốn nhằm vào.
Mẹ Tạ chính là cười cười, vươn một bàn tay ra, tự mình đặt chén nước trà mà dì giúp việc bưng lên, tới phía trước cô: "Lê tiểu thư, mời uống trà." Phía trên cổ tay được bảo dưỡng thoả đáng của mẹ Tạ, là một chuỗi hạt châu Phỉ Thúy, linh khí bức người.
Lê Lạc: "Cảm ơn. . . Mẹ Tạ."
Nếu như nói Tạ Uẩn Ninh di truyền cái tính ngang ngược của ba Tạ, thì đồng dạng anh cũng đã "kế thừa" được cái vẻ bất động thanh sắc kia của mẹ Tạ Thậm chí, đôi con ngươi vừa hẹp dài vừa trầm tĩnh yên lặng của anh, chính là giống như mẹ Tạ, Ôn Tiểu San.
Đối với thái độ, cùng lời nói như có ý thăm dò trong lúc nói chuyện của vợ mình trong đêm nay, Tạ Phồn Hoa cũng có chút không rõ ràng lắm. Sau cuộc dã ngoại ở Đảo thị, đối với Lê tiểu thư mà nói, cảm xúc của ông và vợ mình có chứa nhiều bất đắc dĩ. Thế nhưng mà hai người cũng đã chấp nhận Lê Lạc thành con dâu nhỏ của bọn họ rồi. Dù sao nếu không đồng ý, bọn họ không cho phép thì sẽ còn phải đợi mười năm nữa. Dựa vào lương tâm mà nói, Lê Lạc trừ bỏ thân phận cô nhi ra, thì cô gái này có tính cách thông minh cơ trí, rất xinh đẹp lại rất vui vẻ. Ngay cả cháu ngoại Thương Ngôn của ông bà cũng khen Lê Lạc không dứt miệng nữa là.
. . . Vốn tưởng rằng sang năm liền có thể xử lý chuyện chung thân đại sự của con trai, thì giờ lại nghe thấy là hai người đã chia tay rồi! Nhất là cô gái sắp sửa trở thành con dâu kia, ngay cả việc ông nhắn tin muốn kết bạn trên WeChat, cô cũng liền cự tuyệt việc thêm bạn bè. Dường như là cô muốn phân định rõ giới hạn đối với nhà họ Tạ. Rõ ràng khoảng thời gian trước, còn mở miệng gọi một tiếng ba ba Khiếu thú, nghe thân thiết vô cùng, thiếu chút nữa sẽ trực tiếp lược bớt đi hai chữ ở phía sau (*) rồi.
(*) Trong nguyên văn tiếng Trung 叫兽爸爸 – Âm đọc: Khiếu thú ba ba. Nếu lược bớt đi hai chữ ở phía trước (như trong đoạn văn trên đã nói) thì sẽ còn lại 2 chữ ba ba. Do chuyển ngữ sang thuần Việt nên thứ tự các chữ trên bị đổi lại thành ba ba Khiếu thú. Do đó Mẹ Bầu sửa lại cụm từ “lược bớt đi hai chữ ở phía trước” thành “lược bớt đi hai chữ ở phía sau” cho phù hợp.
Kết quả, bây giờ lại trở mặt với nhau! Đây không phải là muốn lừa gạt hai người già như ông bà hay sao?
Là người làm cha mẹ, Tạ Phồn Hoa cũng hiểu được đạo lý, sự thật không nên can thiệp vào quá nhiều. Sự thật, nếu như con trai của ông và vị Lê tiểu thư kia, mà không phát triển đến một bước như vậy, thì ông cũng sẽ không phải lao tâm khổ trí như vậy, cứ để mặc cho mọi chuyện tùy theo. Ở trên Đảo thị, ông và phu nhân đều là người từng trải, đều có thể cảm nhận được con trai mình và vị Lê tiểu thư kia đã phát triển đến một bước kia rồi. Một người tuổi còn trẻ khí thịnh, một người thì xinh đẹp quyến rũ động lòng người như vậy, thân làm cha mẹ mà ngăn cản nhiều quá, thì cũng không thích hợp.
Không ngăn cản, chính là biến thành tán thành. Kết quả đều đã đến một bước kia rồi, bây giờ lại còn chia tay!
Người nhà họ Tạ của bọn họ không phải là những người bội tình bạc nghĩa. Ngay từ nhỏ, Tạ Phồn Hoa cũng đã giáo dục con trai mình, trong tình cảm phải chăm chỉ chuyên nhất. Nếu không phải là vấn đề nguyên tắc, thì tuyệt đối không thể phụ bạc phụ nữ.
Cho nên ngược lại mới thành, con trai của ông lại bị một cô gái nhỏ cô phụ rồi sao? Tạ Phồn Hoa thật sự là đã cực kỳ tức giận, cực kỳ giận dữ rồi. Ông ngồi một chỗ ở bên cạnh vợ của mình, giống như Hắc Bạch vô thường (đen trắng rõ ràng không lẫn lộn) đối với Lê Lạc.
Lê Lạc: ". . ."
Tuy rằng vợ chồng ông, hai người đang cùng đứng với nhau ở trên một trận tuyến, nhưng Tạ Phồn Hoa cũng có chút không hài lòng với việc vợ của mình lại còn gọi thêm cả con gái và con rể đến nhà. Bà ấy muốn tam đường hội thẩm (*) sao?
(*) Tam đường hội thẩm: Ba nhà (cấp) cùng hội thẩm (cùng tham gia thụ lý một vụ án). Trong câu văn trên cũng có thể hiểu là ba người trong nhà cùng lúc tham gia chất vấn Lê Lạc.
Mẹ Tạ chính là nhàn nhạt nhìn vào mắt của ông chồng mình. Rất rõ ràng, đêm nay vợ chồng bọn họ tuy đồng trận, nhưng lại không cùng một suy nghĩ.
Lê Lạc mấp máy miệng, bưng lên chén trà mà mẹ Tạ đã đưa cho, uống một ngụm. Trong lòng cô cũng có một luồng dự cảm không hay.
Cánh cửa chính đột nhiên được đẩy ra, một bóng dáng cao ngất thong dong từ bên ngoài tiến vào. Lê Lạc cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Bên cánh cửa, Tạ Uẩn Ninh cũng dừng ánh mắt của mình lại ở bên này phòng khách và bạn gái … Không, phải nói là bạn gái trước mới đúng! Anh và Lê lạc có một ánh nhìn giao nhau ngắn ngủi. Tạ Uẩn Ninh mặc trên người một chiếc áo gió màu xanh sẫm, phối hợp với chiếc quần màu đen. Bên trong là áo sơmi, còn thắt cả caravat. Áo gió là loại chất liệu mỏng nhẹ không thấm nước, không phải là loại vải nỉ dày lót lông dê.
Mùa đông lạnh, Tạ Uẩn Ninh vẫn luôn luôn mặc rất ít áo.
Lê Lạc giương mắt nhìn Tạ Uẩn Ninh, sau khi liếc nhìn nhau, cô thu hồi ánh mắt của mình lại.
Tạ Uẩn Ninh đồng dạng, cũng thu hồi ánh mắt của mình lại. Bên ngoài có mưa nhỏ, nên anh đưa chiếc ô che có cán dài đang cầm trong tay cho dì mở cửa, sau đó liền bước tới.
"Uẩn Ninh, trước con cứ ngồi ở đây đã. Chúng ta cùng chờ chị gái và anh rể của con." Người mở miệng nói chuyện vẫn là mẹ Tạ như cũ.
Nghe những lời nói này của mẹ Tạ, Tạ Uẩn Ninh không những không ngồi xuống, mà lại đi sang đứng ở bên cạnh Lê Lạc, trực tiếp nói lời cự tuyệt: "Ba mẹ, bữa cơm buổi tối ngày hôm nay, chúng con thực sự không thể cùng ăn được rồi. Vấn đề giữa con và Lê Lạc, tạm thời cả nhà không cần thiết phải tham gia vào."
Cha Tạ: ". . ."
Mẹ Tạ: ". . ."
Cho nên, con trai của bọn họ tới đây chỉ là muốn mang người đi sao? Cha Tạ Mẹ Tạ đều tự hít một hơi.
Không có sai, Tạ Uẩn Ninh thấp cúi đầu, mở miệng nói với Lê Lạc: "… Để tôi đưa em trở về."
Lê Lạc: ". . ." Đôi mắt chớp chớp, trước liền đứng lên.
Không có cha mẹ nào có thể dễ dàng tha thứ cho hành động như vậy của con trai. Tạ Phồn Hoa rất tức giận, một bữa cơm làm sao lại nói là không ăn cơ chứ! Mẹ Tạ cũng mơ hồ thở dài một hơi, mở miệng hỏi con trai: "Uẩn Ninh, đây là thái độ của con đối với ba mẹ hay sao?"
Tạ Uẩn Ninh không nói gì, hôm nay coi như thái độ của anh không tốt.
Tạ Phồn Hoa lại càng không dễ chịu rồi, ông cố kìm lại sự tức giận, nói: "Lê tiểu thư là do ta mời đến, muốn đưa về cũng là do ta đưa về. Còn bản thân anh, có muốn đi hay không, tùy tiện anh."
Lê Lạc bị khí thế kia đè ép một lúc, gật đầu: "Vâng!" Rốt cục cô đã hiểu rõ tại sao Tạ Uẩn Ninh lại có cái kiểu ngang ngạnh như cua kia rồi! Bởi vì sự ngang ngạnh ấy cũng sẽ được di truyền.
Ngẫm lại, ngày trước thỉnh thoảng cô còn có thể thấy Tạ Uẩn Ninh có nơi nào đó hơi kiêu ngạo một chút. Hẳn đó là kết quả của việc Ninh Ninh cố ý làm cho như vậy.
Lê Lạc cúi đầu, đi theo Tạ Phồn Hoa bước vào trong cánh cửa chính sáng rực ánh đèn, của nhà họ Tạ. Có phải là do nhà họ Tạ quá chính trực hay không, mà Lê Lạc có cảm giác, ánh sáng của ngọn đèn phòng khách chiếu rọi xuống mũi chân của cô, đều quá bình lặng mà nghiêm nghị.
Hay là do cô chột dạ vì đã quấy phá?
Lê Lạc thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo quanh, tò mò muốn nhìn xem ngôi nhà mà Tạ Uẩn Ninh đã trưởng thành, đến cùng có bộ dáng gì. Rồi sau đó, cô liền nghênh đón đối với mẹ Tạ vừa từ trong phòng bếp bước ra. Bà mặc chiếc áo màu đen có trang trí hoa văn đời Đường, khí chất tao nhã ôn hòa lại vừa có khí thế bức người.
Đây mới chính là nhân vật lợi hại nhất của nhà họ Tạ. Tính cách của Tạ Uẩn Ninh dường như được di truyền từ mẹ Tạ tới ba phần. Vẻ mặt Lê Lạc tươi cười, chào hỏi bà một tiếng: "Mẹ Tạ, đã lâu không gặp."
Mẹ Tạ gật gật đầu, cũng khách khí chào hỏi lại cô: "Lê tiểu thư, trước cô cứ ngồi chơi một lát. Chờ Uẩn Ninh và Tĩnh Di bọn chúng sắp đến bây giờ, sau đó chúng ta ăn cơm."
Lê Lạc ngồi xuống trên sofa ở trong phòng khách của nhà họ Tạ. Dì giúp việc cho nhà họ Tạ bưng tới trà bánh, cùng kẹo hoa quả cho Lê Lạc. Lê Lạc đưa tay nhặt lấy một viên kẹo. Cô lột bỏ giấy gói kẹo, bỏ vào trong miệng của mình, muốn áp chế lại sự hoảng sợ của bản thân.
Mẹ Tạ ngồi ở đối diện, nhìn nhìn cô, hỏi ra tiếng: "Lê tiểu thư, gần đây có bận rộn lắm không?"
"Cũng không có gì bận rộn đâu ạ! Cháu vẫn còn đang ở trong kỳ nghỉ đông mà." Lê Lạc trả lời, thoáng mỉm cười.
Mẹ Tạ nhích chiếc đệm lót sofa hoa văn kiểu Trung Quốc lại gần, khuôn mặt không giận mà uy phong, chậm rãi mở miệng nói: " Có thể là tin tức mà tôi nghe được là sai, tôi nghĩ rằng gần đây Lê tiểu thư đang bận rộn."
Lê Lạc: ". . ." Chậm rãi từ từ, cô ngước mắt lên, nhìn sang mẹ Tạ. Nếu cô cảm nhận không sai, đêm nay mẹ Tạ cũng muốn hưng sư vấn tội đối với cô. Nhưng mà chuyện của mẹ Tạ sẽ khác với chuyện của ba Tạ muốn nhằm vào.
Mẹ Tạ chính là cười cười, vươn một bàn tay ra, tự mình đặt chén nước trà mà dì giúp việc bưng lên, tới phía trước cô: "Lê tiểu thư, mời uống trà." Phía trên cổ tay được bảo dưỡng thoả đáng của mẹ Tạ, là một chuỗi hạt châu Phỉ Thúy, linh khí bức người.
Lê Lạc: "Cảm ơn. . . Mẹ Tạ."
Nếu như nói Tạ Uẩn Ninh di truyền cái tính ngang ngược của ba Tạ, thì đồng dạng anh cũng đã "kế thừa" được cái vẻ bất động thanh sắc kia của mẹ Tạ Thậm chí, đôi con ngươi vừa hẹp dài vừa trầm tĩnh yên lặng của anh, chính là giống như mẹ Tạ, Ôn Tiểu San.
Đối với thái độ, cùng lời nói như có ý thăm dò trong lúc nói chuyện của vợ mình trong đêm nay, Tạ Phồn Hoa cũng có chút không rõ ràng lắm. Sau cuộc dã ngoại ở Đảo thị, đối với Lê tiểu thư mà nói, cảm xúc của ông và vợ mình có chứa nhiều bất đắc dĩ. Thế nhưng mà hai người cũng đã chấp nhận Lê Lạc thành con dâu nhỏ của bọn họ rồi. Dù sao nếu không đồng ý, bọn họ không cho phép thì sẽ còn phải đợi mười năm nữa. Dựa vào lương tâm mà nói, Lê Lạc trừ bỏ thân phận cô nhi ra, thì cô gái này có tính cách thông minh cơ trí, rất xinh đẹp lại rất vui vẻ. Ngay cả cháu ngoại Thương Ngôn của ông bà cũng khen Lê Lạc không dứt miệng nữa là.
. . . Vốn tưởng rằng sang năm liền có thể xử lý chuyện chung thân đại sự của con trai, thì giờ lại nghe thấy là hai người đã chia tay rồi! Nhất là cô gái sắp sửa trở thành con dâu kia, ngay cả việc ông nhắn tin muốn kết bạn trên WeChat, cô cũng liền cự tuyệt việc thêm bạn bè. Dường như là cô muốn phân định rõ giới hạn đối với nhà họ Tạ. Rõ ràng khoảng thời gian trước, còn mở miệng gọi một tiếng ba ba Khiếu thú, nghe thân thiết vô cùng, thiếu chút nữa sẽ trực tiếp lược bớt đi hai chữ ở phía sau (*) rồi.
(*) Trong nguyên văn tiếng Trung 叫兽爸爸 – Âm đọc: Khiếu thú ba ba. Nếu lược bớt đi hai chữ ở phía trước (như trong đoạn văn trên đã nói) thì sẽ còn lại 2 chữ ba ba. Do chuyển ngữ sang thuần Việt nên thứ tự các chữ trên bị đổi lại thành ba ba Khiếu thú. Do đó Mẹ Bầu sửa lại cụm từ “lược bớt đi hai chữ ở phía trước” thành “lược bớt đi hai chữ ở phía sau” cho phù hợp.
Kết quả, bây giờ lại trở mặt với nhau! Đây không phải là muốn lừa gạt hai người già như ông bà hay sao?
Là người làm cha mẹ, Tạ Phồn Hoa cũng hiểu được đạo lý, sự thật không nên can thiệp vào quá nhiều. Sự thật, nếu như con trai của ông và vị Lê tiểu thư kia, mà không phát triển đến một bước như vậy, thì ông cũng sẽ không phải lao tâm khổ trí như vậy, cứ để mặc cho mọi chuyện tùy theo. Ở trên Đảo thị, ông và phu nhân đều là người từng trải, đều có thể cảm nhận được con trai mình và vị Lê tiểu thư kia đã phát triển đến một bước kia rồi. Một người tuổi còn trẻ khí thịnh, một người thì xinh đẹp quyến rũ động lòng người như vậy, thân làm cha mẹ mà ngăn cản nhiều quá, thì cũng không thích hợp.
Không ngăn cản, chính là biến thành tán thành. Kết quả đều đã đến một bước kia rồi, bây giờ lại còn chia tay!
Người nhà họ Tạ của bọn họ không phải là những người bội tình bạc nghĩa. Ngay từ nhỏ, Tạ Phồn Hoa cũng đã giáo dục con trai mình, trong tình cảm phải chăm chỉ chuyên nhất. Nếu không phải là vấn đề nguyên tắc, thì tuyệt đối không thể phụ bạc phụ nữ.
Cho nên ngược lại mới thành, con trai của ông lại bị một cô gái nhỏ cô phụ rồi sao? Tạ Phồn Hoa thật sự là đã cực kỳ tức giận, cực kỳ giận dữ rồi. Ông ngồi một chỗ ở bên cạnh vợ của mình, giống như Hắc Bạch vô thường (đen trắng rõ ràng không lẫn lộn) đối với Lê Lạc.
Lê Lạc: ". . ."
Tuy rằng vợ chồng ông, hai người đang cùng đứng với nhau ở trên một trận tuyến, nhưng Tạ Phồn Hoa cũng có chút không hài lòng với việc vợ của mình lại còn gọi thêm cả con gái và con rể đến nhà. Bà ấy muốn tam đường hội thẩm (*) sao?
(*) Tam đường hội thẩm: Ba nhà (cấp) cùng hội thẩm (cùng tham gia thụ lý một vụ án). Trong câu văn trên cũng có thể hiểu là ba người trong nhà cùng lúc tham gia chất vấn Lê Lạc.
Mẹ Tạ chính là nhàn nhạt nhìn vào mắt của ông chồng mình. Rất rõ ràng, đêm nay vợ chồng bọn họ tuy đồng trận, nhưng lại không cùng một suy nghĩ.
Lê Lạc mấp máy miệng, bưng lên chén trà mà mẹ Tạ đã đưa cho, uống một ngụm. Trong lòng cô cũng có một luồng dự cảm không hay.
Cánh cửa chính đột nhiên được đẩy ra, một bóng dáng cao ngất thong dong từ bên ngoài tiến vào. Lê Lạc cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Bên cánh cửa, Tạ Uẩn Ninh cũng dừng ánh mắt của mình lại ở bên này phòng khách và bạn gái … Không, phải nói là bạn gái trước mới đúng! Anh và Lê lạc có một ánh nhìn giao nhau ngắn ngủi. Tạ Uẩn Ninh mặc trên người một chiếc áo gió màu xanh sẫm, phối hợp với chiếc quần màu đen. Bên trong là áo sơmi, còn thắt cả caravat. Áo gió là loại chất liệu mỏng nhẹ không thấm nước, không phải là loại vải nỉ dày lót lông dê.
Mùa đông lạnh, Tạ Uẩn Ninh vẫn luôn luôn mặc rất ít áo.
Lê Lạc giương mắt nhìn Tạ Uẩn Ninh, sau khi liếc nhìn nhau, cô thu hồi ánh mắt của mình lại.
Tạ Uẩn Ninh đồng dạng, cũng thu hồi ánh mắt của mình lại. Bên ngoài có mưa nhỏ, nên anh đưa chiếc ô che có cán dài đang cầm trong tay cho dì mở cửa, sau đó liền bước tới.
"Uẩn Ninh, trước con cứ ngồi ở đây đã. Chúng ta cùng chờ chị gái và anh rể của con." Người mở miệng nói chuyện vẫn là mẹ Tạ như cũ.
Nghe những lời nói này của mẹ Tạ, Tạ Uẩn Ninh không những không ngồi xuống, mà lại đi sang đứng ở bên cạnh Lê Lạc, trực tiếp nói lời cự tuyệt: "Ba mẹ, bữa cơm buổi tối ngày hôm nay, chúng con thực sự không thể cùng ăn được rồi. Vấn đề giữa con và Lê Lạc, tạm thời cả nhà không cần thiết phải tham gia vào."
Cha Tạ: ". . ."
Mẹ Tạ: ". . ."
Cho nên, con trai của bọn họ tới đây chỉ là muốn mang người đi sao? Cha Tạ Mẹ Tạ đều tự hít một hơi.
Không có sai, Tạ Uẩn Ninh thấp cúi đầu, mở miệng nói với Lê Lạc: "… Để tôi đưa em trở về."
Lê Lạc: ". . ." Đôi mắt chớp chớp, trước liền đứng lên.
Không có cha mẹ nào có thể dễ dàng tha thứ cho hành động như vậy của con trai. Tạ Phồn Hoa rất tức giận, một bữa cơm làm sao lại nói là không ăn cơ chứ! Mẹ Tạ cũng mơ hồ thở dài một hơi, mở miệng hỏi con trai: "Uẩn Ninh, đây là thái độ của con đối với ba mẹ hay sao?"
Tạ Uẩn Ninh không nói gì, hôm nay coi như thái độ của anh không tốt.
Tạ Phồn Hoa lại càng không dễ chịu rồi, ông cố kìm lại sự tức giận, nói: "Lê tiểu thư là do ta mời đến, muốn đưa về cũng là do ta đưa về. Còn bản thân anh, có muốn đi hay không, tùy tiện anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.