Bị Người Cướp Mất Mệnh Cách Làm Sao Bây Giờ? Trực Tiếp Thủ Tiêu Ả Thôi!
Chương 5: Giả Tạo Dối Trá
Mặc Mặc Thị Mặc Gia
26/08/2023
“Có phải có ai bắt nạt con không? Con nói cho mẹ, mẹ đòi lại công bằng cho con.”
“Không có ai bắt nạt con hết, con chỉ nhớ mẹ thôi. Mẹ, con nhớ mẹ, rất nhớ mẹ.” Giọng nói của cô đầy nghẹn ngào.
Nhậm Tố Nhã vươn tay lau đi nước mắt trên mặt con gái, dịu dàng lại cưng chiều:
“Con đứa nhỏ ngốc này, nửa ngày trước mới vừa gặp xong, có nhớ tới vậy sao? Nói đi, có phải con gặp chuyện gì rồi không? Hay là thiếu tiền xài?”
“Con mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, trong mơ mẹ đi mất, con không thể tìm được mẹ nữa.”
Nhậm Tố Nhã dở khóc dở cười: “Cái con nhóc này, mơ thấy ác mộng cũng có thể dọa con thành như vậy, gan con sao như gan thỏ thế?”
Bình ổn cảm xúc rồi, Nhậm Nhiên lau khô nước mắt, dính lấy mẹ.
Cảm giác mất mà được lại thật tốt!
Đúng lúc này, cửa biệt thự mở ra, cha cô Khổng Lễ Kế ôm một bó hoa tươi đi vào nhà.
Nhậm Nhiên ngước mắt nhìn người cha trẻ trung hơn trí nhớ không ít, chẳng hề có cảm giác mừng rỡ, chỉ có hận.
Tất cả tình cảm quấn quýt, vào lúc ông ta dẫn theo tiểu tam với con riêng tới cửa, bức tử mẹ, đều biến mất.
Cô từng cho là cha yêu mẹ, yêu cô.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người cha hiền hòa kia bảo vệ tiểu tam, bảo vệ con gái riêng, cho dù bọn họ làm gì cha cô cũng tin tưởng bọn họ vô điều kiện, đẩy hết tất cả sai lầm, phát tiết tất cả lửa giận lên người cô với mẹ, còn buông lời ác độc.
Mẹ không thể chấp nhận nổi việc bị cha phản bội, không thể chấp nhận nổi việc tất cả những lời ân ái khi xưa chỉ là dối trá, vào một đêm bão táp mưa sa, bà uống thuốc ngủ tự sát, bỏ lại cô.
Khổng Lễ Kế nhìn hai mẹ con, đưa bó hoa tươi trong tay cho Nhậm Tố Nhã, còn đưa một hộp bánh ngọt cho Nhậm Nhiên.
“Nhiên Nhiên, ba mang bánh sầu riêng ngàn lớp con thích ăn nhất về cho con đây.”
Nếu đổi lại trước đây, có lẽ cô đã rất vui vẻ nhảy lên ôm lấy cha làm nũng, nhưng hôm nay, cô chẳng còn sức lực để làm như vậy nữa.
Khổng Lễ Kế thấy lạ, nhìn con gái, chú ý thấy mắt con gái đỏ ngầu, hệt như đã khóc, lại ân cần hỏi han:
“Sao vậy? Ai bắt nạt con gái bảo bối của cha?”
“Con bé này vừa mơ thấy ác mộng.”
Khổng Lễ Kế bật cười: “Con bé này, cha còn tưởng con bị sao.”
Nhìn người cha trước mặt, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Sao ông ta có thể làm được, sao có thể đóng vai người chồng săn sóc, người cha hiền hòa trước mặt cô với mẹ cô.
Ông ta không thấy ghê tởm sao?
Cô muốn bóc trần khuôn mặt thật của ông ta, muốn cứu mẹ, không thể để mẹ giẫm lên vết xe đổ.
Nhìn dáng vẻ săn sóc dối trá, từ ái dối trá, Nhậm Nhiên nắm chặt nắm tay.
Nhịn!
Cô phải nhịn!
Cô không định đả thảo kinh xà, cô nhất định phải từng chút từng chút bóc trần khuôn mặt thật giả dối của cha mình.
Cô muốn mẹ phát hiện ra từng chút từng chút một, dần dần tiếp nhận quá trình này, như vậy bà mới không tới mức như kiếp trước, vì biết chuyện quá đột ngột, không chịu nổi đả kích mà không gượng dậy nổi, khiến tiểu tam cưỡi trên đầu bọn họ tác oai tác quái.
Khổng Lễ Kế thấy con gái không nhào vào lòng mình như ngày thường, trong lòng còn đang nghi hoặc, chợt thấy con gái ôm chặt tay vợ, ngọt ngào nói:
“Ba, con không muốn ăn đâu, con phải giảm béo.”
Nghi ngờ trong lòng Khổng Lễ Kế lập tức tiêu tán, mỉm cười đáp lại: “Được được được, con không ăn thì thôi, cha với mẹ con ăn. Xem con có thể nhịn được bao nhiêu ngày.”
Mẹ cưng chiều vỗ vỗ tay cô: “Con cái con nhóc tham ăn này, đợi chút nữa đừng gào khóc hối hận.”
Nhậm Nhiên học theo bản thân ngày xưa, dí dỏm lè lưỡi.
…
“Không có ai bắt nạt con hết, con chỉ nhớ mẹ thôi. Mẹ, con nhớ mẹ, rất nhớ mẹ.” Giọng nói của cô đầy nghẹn ngào.
Nhậm Tố Nhã vươn tay lau đi nước mắt trên mặt con gái, dịu dàng lại cưng chiều:
“Con đứa nhỏ ngốc này, nửa ngày trước mới vừa gặp xong, có nhớ tới vậy sao? Nói đi, có phải con gặp chuyện gì rồi không? Hay là thiếu tiền xài?”
“Con mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, trong mơ mẹ đi mất, con không thể tìm được mẹ nữa.”
Nhậm Tố Nhã dở khóc dở cười: “Cái con nhóc này, mơ thấy ác mộng cũng có thể dọa con thành như vậy, gan con sao như gan thỏ thế?”
Bình ổn cảm xúc rồi, Nhậm Nhiên lau khô nước mắt, dính lấy mẹ.
Cảm giác mất mà được lại thật tốt!
Đúng lúc này, cửa biệt thự mở ra, cha cô Khổng Lễ Kế ôm một bó hoa tươi đi vào nhà.
Nhậm Nhiên ngước mắt nhìn người cha trẻ trung hơn trí nhớ không ít, chẳng hề có cảm giác mừng rỡ, chỉ có hận.
Tất cả tình cảm quấn quýt, vào lúc ông ta dẫn theo tiểu tam với con riêng tới cửa, bức tử mẹ, đều biến mất.
Cô từng cho là cha yêu mẹ, yêu cô.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người cha hiền hòa kia bảo vệ tiểu tam, bảo vệ con gái riêng, cho dù bọn họ làm gì cha cô cũng tin tưởng bọn họ vô điều kiện, đẩy hết tất cả sai lầm, phát tiết tất cả lửa giận lên người cô với mẹ, còn buông lời ác độc.
Mẹ không thể chấp nhận nổi việc bị cha phản bội, không thể chấp nhận nổi việc tất cả những lời ân ái khi xưa chỉ là dối trá, vào một đêm bão táp mưa sa, bà uống thuốc ngủ tự sát, bỏ lại cô.
Khổng Lễ Kế nhìn hai mẹ con, đưa bó hoa tươi trong tay cho Nhậm Tố Nhã, còn đưa một hộp bánh ngọt cho Nhậm Nhiên.
“Nhiên Nhiên, ba mang bánh sầu riêng ngàn lớp con thích ăn nhất về cho con đây.”
Nếu đổi lại trước đây, có lẽ cô đã rất vui vẻ nhảy lên ôm lấy cha làm nũng, nhưng hôm nay, cô chẳng còn sức lực để làm như vậy nữa.
Khổng Lễ Kế thấy lạ, nhìn con gái, chú ý thấy mắt con gái đỏ ngầu, hệt như đã khóc, lại ân cần hỏi han:
“Sao vậy? Ai bắt nạt con gái bảo bối của cha?”
“Con bé này vừa mơ thấy ác mộng.”
Khổng Lễ Kế bật cười: “Con bé này, cha còn tưởng con bị sao.”
Nhìn người cha trước mặt, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Sao ông ta có thể làm được, sao có thể đóng vai người chồng săn sóc, người cha hiền hòa trước mặt cô với mẹ cô.
Ông ta không thấy ghê tởm sao?
Cô muốn bóc trần khuôn mặt thật của ông ta, muốn cứu mẹ, không thể để mẹ giẫm lên vết xe đổ.
Nhìn dáng vẻ săn sóc dối trá, từ ái dối trá, Nhậm Nhiên nắm chặt nắm tay.
Nhịn!
Cô phải nhịn!
Cô không định đả thảo kinh xà, cô nhất định phải từng chút từng chút bóc trần khuôn mặt thật giả dối của cha mình.
Cô muốn mẹ phát hiện ra từng chút từng chút một, dần dần tiếp nhận quá trình này, như vậy bà mới không tới mức như kiếp trước, vì biết chuyện quá đột ngột, không chịu nổi đả kích mà không gượng dậy nổi, khiến tiểu tam cưỡi trên đầu bọn họ tác oai tác quái.
Khổng Lễ Kế thấy con gái không nhào vào lòng mình như ngày thường, trong lòng còn đang nghi hoặc, chợt thấy con gái ôm chặt tay vợ, ngọt ngào nói:
“Ba, con không muốn ăn đâu, con phải giảm béo.”
Nghi ngờ trong lòng Khổng Lễ Kế lập tức tiêu tán, mỉm cười đáp lại: “Được được được, con không ăn thì thôi, cha với mẹ con ăn. Xem con có thể nhịn được bao nhiêu ngày.”
Mẹ cưng chiều vỗ vỗ tay cô: “Con cái con nhóc tham ăn này, đợi chút nữa đừng gào khóc hối hận.”
Nhậm Nhiên học theo bản thân ngày xưa, dí dỏm lè lưỡi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.