Bị Người Cướp Mất Mệnh Cách Làm Sao Bây Giờ? Trực Tiếp Thủ Tiêu Ả Thôi!
Chương 6: Gieo Mầm Móng Nghi Ngờ
Mặc Mặc Thị Mặc Gia
30/08/2023
Buổi tối, cô làm nũng muốn ngủ chung với mẹ. Hai vợ chồng không lay chuyển được con gái, cuối cùng chỉ đành đồng ý.
Sau khi đóng kín cửa rồi, tiện cho hai người lặng lẽ thì thầm.
“Mẹ, mẹ cảm thấy cha là người như thế nào?”
Nhậm Tố Nhã hồi tưởng lại: “Cha con là một người có trách nhiệm, biết quan tâm gia đình, là một người cha tốt.”
“Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết cha với mẹ quen nhau như thế nào không? Là mẹ theo đuổi cha hay là cha theo đuổi mẹ?”
Nhậm Nhiên thành thật diễn vai một đứa bé hiếu kỳ muốn hóng chuyện về cha mẹ mình.
Mẹ Nhậm bị con gái cuốn hỏi liên tục, hết cách, vừa nhớ lại vừa cười nói:
“Có một lần, trên đường mẹ quay về trường học gặp phải một đám lưu manh, lúc đó cha con đột nhiên xuất hiện, thay mẹ đánh đuổi đám lưu manh kia.”
“Sau này cha mẹ gặp nhau ở vườn trường vài lần, quan hệ cũng dần trở nên thân thiết…”
Nhậm Nhiên nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt mẹ Nhậm, trong lòng lại thấy chua chát.
Bởi vì cô biết, hết thảy đều là giả.
Không có anh hùng cứu mỹ nhân gì cả, chỉ có trăm phương ngàn kế tìm cách tiếp cận.
Cô rất muốn nói cho mẹ biết, cha vốn không thích mẹ, trong lòng cha đã có người khác, chỉ là ông ta không muốn phấn đấu nên mới tìm mẹ.
“Mẹ.” Nhậm Nhiên không nghe nổi nữa, bật thốt ngắt ngang, dùng cả hai tay ôm lấy mẹ: “Mẹ, cha sẽ không phản bội chúng ta đúng không?”
Nhậm Tố Nhã kinh ngạc vô cùng, luôn cảm thấy con gái hôm nay cứ là lạ. Lời con bé nói hiện tại càng như có ý gì đó.
“Nhiên Nhiên, có phải con nghe được tin đồn gì không?”
“Con chỉ hỏi thử thôi.” Ngoài miệng Nhậm Nhiên nói vậy, nhưng trên mặt lại viết “con rất lo lắng”.
Sao Nhậm Tố Nhã có thể không nhìn ra: “Hiện tại con cũng bắt đầu biết giấu giếm mẹ?”
“Con, con…” Nhậm Nhiên bối rối. Mãi một lúc lâu sau, cô mới như hạ quyết định, lo lắng nhìn mẹ:
“Con nhìn thấy cha thân mật với một người phụ nữ khác. Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, có thể là con nhìn nhầm rồi.”
Nhậm Tố Nhã cảm giác được con gái đang lo lắng.
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng nói cho cha. Con sợ cha đau lòng, cho rằng con không tín nhiệm ông ấy.”
“Con bé ngốc này.” Thấy ánh mắt lo lắng, cẩn trọng của con gái, bà vươn tay sờ lên gò má cô:
“Mẹ sẽ không nói đâu, mẹ tin tưởng nhân phẩm của cha con.”
“Vâng.” Nhậm Nhiên tựa đầu vào ngực mẹ, trong lòng rất khó chịu.
Cô biết chỉ dùng một hai câu không thể lay động địa vị của cha trong lòng mẹ được, nhưng cô không sợ, cô tin tưởng nước chảy đá mòn, kiểu gì cũng có một ngày cô sẽ khiến mẹ nhìn thấy rõ được bộ mặt thật của người bên gối bà.
Hôm nay cứ gieo một hạt giống nghi ngờ vào trong lòng bà trước đi, để chính bà từ từ khai quật, để hạt giống từ từ sinh sôi nảy nở.
Có lẽ quá trình này sẽ rất thống khổ, nhưng cô sẽ ở bên bà, cắt đứt khối u ác tính trong lòng bà đi.
“Mẹ, có nhiều người biết bát tự sinh thần của con không?”
Mặc dù Nhậm Tố Nhã cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn trả lời:
“Người trong nhà đều biết. Cha, mẹ, ông bà nội, còn cả ông bà ngoại của con đều biết. Những người khác thì không biết rõ được như vậy.”
“À, nói tới chuyện này, mẹ lại nhớ tới, thời gian trước đột nhiên dì út có hỏi thăm bát tự của con.”
Dì út?
Mẹ là con gái một của ông ngoại, đương nhiên dì út này là em họ của mẹ, hai nhà có quan hệ không tệ.
“Sao đột nhiên dì út lại hỏi bát tự của con?”
“Cái con bé này, con quên rồi sao? Tháng trước dì út mới đưa một phật bài cho con đó.”
Sau khi đóng kín cửa rồi, tiện cho hai người lặng lẽ thì thầm.
“Mẹ, mẹ cảm thấy cha là người như thế nào?”
Nhậm Tố Nhã hồi tưởng lại: “Cha con là một người có trách nhiệm, biết quan tâm gia đình, là một người cha tốt.”
“Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết cha với mẹ quen nhau như thế nào không? Là mẹ theo đuổi cha hay là cha theo đuổi mẹ?”
Nhậm Nhiên thành thật diễn vai một đứa bé hiếu kỳ muốn hóng chuyện về cha mẹ mình.
Mẹ Nhậm bị con gái cuốn hỏi liên tục, hết cách, vừa nhớ lại vừa cười nói:
“Có một lần, trên đường mẹ quay về trường học gặp phải một đám lưu manh, lúc đó cha con đột nhiên xuất hiện, thay mẹ đánh đuổi đám lưu manh kia.”
“Sau này cha mẹ gặp nhau ở vườn trường vài lần, quan hệ cũng dần trở nên thân thiết…”
Nhậm Nhiên nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt mẹ Nhậm, trong lòng lại thấy chua chát.
Bởi vì cô biết, hết thảy đều là giả.
Không có anh hùng cứu mỹ nhân gì cả, chỉ có trăm phương ngàn kế tìm cách tiếp cận.
Cô rất muốn nói cho mẹ biết, cha vốn không thích mẹ, trong lòng cha đã có người khác, chỉ là ông ta không muốn phấn đấu nên mới tìm mẹ.
“Mẹ.” Nhậm Nhiên không nghe nổi nữa, bật thốt ngắt ngang, dùng cả hai tay ôm lấy mẹ: “Mẹ, cha sẽ không phản bội chúng ta đúng không?”
Nhậm Tố Nhã kinh ngạc vô cùng, luôn cảm thấy con gái hôm nay cứ là lạ. Lời con bé nói hiện tại càng như có ý gì đó.
“Nhiên Nhiên, có phải con nghe được tin đồn gì không?”
“Con chỉ hỏi thử thôi.” Ngoài miệng Nhậm Nhiên nói vậy, nhưng trên mặt lại viết “con rất lo lắng”.
Sao Nhậm Tố Nhã có thể không nhìn ra: “Hiện tại con cũng bắt đầu biết giấu giếm mẹ?”
“Con, con…” Nhậm Nhiên bối rối. Mãi một lúc lâu sau, cô mới như hạ quyết định, lo lắng nhìn mẹ:
“Con nhìn thấy cha thân mật với một người phụ nữ khác. Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, có thể là con nhìn nhầm rồi.”
Nhậm Tố Nhã cảm giác được con gái đang lo lắng.
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng nói cho cha. Con sợ cha đau lòng, cho rằng con không tín nhiệm ông ấy.”
“Con bé ngốc này.” Thấy ánh mắt lo lắng, cẩn trọng của con gái, bà vươn tay sờ lên gò má cô:
“Mẹ sẽ không nói đâu, mẹ tin tưởng nhân phẩm của cha con.”
“Vâng.” Nhậm Nhiên tựa đầu vào ngực mẹ, trong lòng rất khó chịu.
Cô biết chỉ dùng một hai câu không thể lay động địa vị của cha trong lòng mẹ được, nhưng cô không sợ, cô tin tưởng nước chảy đá mòn, kiểu gì cũng có một ngày cô sẽ khiến mẹ nhìn thấy rõ được bộ mặt thật của người bên gối bà.
Hôm nay cứ gieo một hạt giống nghi ngờ vào trong lòng bà trước đi, để chính bà từ từ khai quật, để hạt giống từ từ sinh sôi nảy nở.
Có lẽ quá trình này sẽ rất thống khổ, nhưng cô sẽ ở bên bà, cắt đứt khối u ác tính trong lòng bà đi.
“Mẹ, có nhiều người biết bát tự sinh thần của con không?”
Mặc dù Nhậm Tố Nhã cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn trả lời:
“Người trong nhà đều biết. Cha, mẹ, ông bà nội, còn cả ông bà ngoại của con đều biết. Những người khác thì không biết rõ được như vậy.”
“À, nói tới chuyện này, mẹ lại nhớ tới, thời gian trước đột nhiên dì út có hỏi thăm bát tự của con.”
Dì út?
Mẹ là con gái một của ông ngoại, đương nhiên dì út này là em họ của mẹ, hai nhà có quan hệ không tệ.
“Sao đột nhiên dì út lại hỏi bát tự của con?”
“Cái con bé này, con quên rồi sao? Tháng trước dì út mới đưa một phật bài cho con đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.