Chương 501: Cái gì nhẹ cái gì nặng 14
Độ Hàn
25/11/2014
Tô Bối Nhi trở lại thần giáo, đã là chuyện của mấy ngày sau.
Đại để đoán được là giáo chủ tìm nàng nhất định là vì chuyện đi Yến quốc hòa thân, cho nên, nhìn thấy Vân Diễm, nàng lộ ra vẻ rất bình tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, một hỏa một băng, nửa bước cũng không nhường.
Từ rất nhỏ, mỗi lần gặp phải vấn đề tranh chấp, bọn họ đã không nói một lời lẫn nhau trừng mắt nhìn như vậy, cho đến khi trong đó có một người đầu hàng.
Vân Diễm là than ca ca của Tô Bối Nhi, tim của hắn so sánh với muội muội vẫn phải mềm hơn, cho nên mỗi lần cơ hồ đều là hắn nhận thua.
Lần này không biết có ngoại lệ.
“Bối Nhi, muội là đang đùa với lửa.”
“Ca ca, Thánh hỏa ca là giáo chủ, muội là Thánh cô, đùa lửa là chuyện thường như cơm bữa.”
Bàn tay dùng sức đánh về mặt bàn phía trước, phá hủy sau, Vân Diễm mới có thể ổn định tâm tình nói, “Muội đem Sát thần nhìn quá đơn giản, Bối Nhi, nam nhân này tuyệt đối không phải là người muội có thể phó thác chung thân, ta tuyệt đối không đồng ý.”
Như không có chuyện gì xảy ra ngồi trở lại vị trí của mình, Tô Bối Nhi lạnh nhạt lắc đầu, “Ca ca, đó là chuyện của Bối Nhi.”
“Nha đầu chết tiệt kia, câm miệng cho ta.”
Oanh, lại một khối điêu khắc tinh mỹ bị hủy bởi Vân Diễm thịnh nộ.
Tô Bối Nhi cắn chặc đôi môi, đứng thẳng lên sống lưng, đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn Vân Diễm, “Ca ca, Nhan Hi là nam nhân duy nhất Bối Nhi cảm thấy động tâm, cuộc đời này, duy nhất hắn mà thôi, sẽ không thay đổi.”
“Làm sao muội để cho ta yên tâm đồng ý đem muội gả đi, cung đình là chỗ nào muội biết không? Muội phải hiểu vì sao giáo quy không cho thánh nữ trong giáo cùng hoàng thất có hôn sự? Tô Bối Nhi, ta cho muội biết, đối với nữ nhân mà nói, hậu cung hoàng đế là chiến trường máu tanh tàn khốc nhất trên thế giới này, không có thuốc súng, lại có thể vô hình giết người, người khác chỉ sợ là không kịp tránh, nhưng còn muội lại chủ động yêu cầu đưa lên tới cửa, bằng thân phận của muội cùng Nhan Hi lúc trước kết làm ân oán, hắn có thể đối xử tử tế với muội sao?” Vân Diễm lớn tiếng gầm thét làm các bạch y thị vệ đang ẩn ngoài điện dò giật mình, hắn quơ lấy đĩa trái cây ném ra ngoài, đánh bọn thị vệ chạy trối chết, cũng không dám nhìn lại.
“Ca ca, bản lãnh Bối Nhi huynh biết, đến Yến quốc, còn không biết ai sẽ thiệt thòi đâu.” Tô Bối Nhi ngạo nghễ nâng lên cằm nhỏ xinh đẹp, tràn đầy tự tin.
Đại để đoán được là giáo chủ tìm nàng nhất định là vì chuyện đi Yến quốc hòa thân, cho nên, nhìn thấy Vân Diễm, nàng lộ ra vẻ rất bình tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, một hỏa một băng, nửa bước cũng không nhường.
Từ rất nhỏ, mỗi lần gặp phải vấn đề tranh chấp, bọn họ đã không nói một lời lẫn nhau trừng mắt nhìn như vậy, cho đến khi trong đó có một người đầu hàng.
Vân Diễm là than ca ca của Tô Bối Nhi, tim của hắn so sánh với muội muội vẫn phải mềm hơn, cho nên mỗi lần cơ hồ đều là hắn nhận thua.
Lần này không biết có ngoại lệ.
“Bối Nhi, muội là đang đùa với lửa.”
“Ca ca, Thánh hỏa ca là giáo chủ, muội là Thánh cô, đùa lửa là chuyện thường như cơm bữa.”
Bàn tay dùng sức đánh về mặt bàn phía trước, phá hủy sau, Vân Diễm mới có thể ổn định tâm tình nói, “Muội đem Sát thần nhìn quá đơn giản, Bối Nhi, nam nhân này tuyệt đối không phải là người muội có thể phó thác chung thân, ta tuyệt đối không đồng ý.”
Như không có chuyện gì xảy ra ngồi trở lại vị trí của mình, Tô Bối Nhi lạnh nhạt lắc đầu, “Ca ca, đó là chuyện của Bối Nhi.”
“Nha đầu chết tiệt kia, câm miệng cho ta.”
Oanh, lại một khối điêu khắc tinh mỹ bị hủy bởi Vân Diễm thịnh nộ.
Tô Bối Nhi cắn chặc đôi môi, đứng thẳng lên sống lưng, đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn Vân Diễm, “Ca ca, Nhan Hi là nam nhân duy nhất Bối Nhi cảm thấy động tâm, cuộc đời này, duy nhất hắn mà thôi, sẽ không thay đổi.”
“Làm sao muội để cho ta yên tâm đồng ý đem muội gả đi, cung đình là chỗ nào muội biết không? Muội phải hiểu vì sao giáo quy không cho thánh nữ trong giáo cùng hoàng thất có hôn sự? Tô Bối Nhi, ta cho muội biết, đối với nữ nhân mà nói, hậu cung hoàng đế là chiến trường máu tanh tàn khốc nhất trên thế giới này, không có thuốc súng, lại có thể vô hình giết người, người khác chỉ sợ là không kịp tránh, nhưng còn muội lại chủ động yêu cầu đưa lên tới cửa, bằng thân phận của muội cùng Nhan Hi lúc trước kết làm ân oán, hắn có thể đối xử tử tế với muội sao?” Vân Diễm lớn tiếng gầm thét làm các bạch y thị vệ đang ẩn ngoài điện dò giật mình, hắn quơ lấy đĩa trái cây ném ra ngoài, đánh bọn thị vệ chạy trối chết, cũng không dám nhìn lại.
“Ca ca, bản lãnh Bối Nhi huynh biết, đến Yến quốc, còn không biết ai sẽ thiệt thòi đâu.” Tô Bối Nhi ngạo nghễ nâng lên cằm nhỏ xinh đẹp, tràn đầy tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.