Chương 52: Cô đơn trong chiến thắng
Độ Hàn
21/11/2014
Lúc xuất binh, Nhan Hi đã dự đoán đại khái mất một năm rưỡi có thể đánh hạ ngụy quốc.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn dũng mãnh phi thường, dù sao cũng không thể trong nháy mắt làm thay đổi tình thế trên chiến trường được. Con bài trong tay Ngụy quốc hoàng đế chưa lật ra hết trước mặt Nhan Hi, mà phía sau hoàng đế Yến quốc lại cà lơ phất phơ để nhi tử mà ông cho là vạn năng phải từng hồi thúc giục việc tiếp tế lương thảo, tiếp viện quân đội tướng lĩnh.
Hắn cho rằng Lão Thất nhà hắn có thể biến ra sao, nên mới không quan tâm như vậy.
Chiến tranh là như thế sao?
Bất quá, dưới tình huống càng bất lợi càng làm cho Nhan Hi mỗi khi bắt được một có hội, càng cố gắng nắm bắt triệt để, từ biên cảnh một đường đánh giết đến tây nam - kinh thành của Ngụy quốc. Chỉ bất quá, tốn hao thời gian lớn hơn dự tính. Lúc Nhan Hi đem quốc cờ của Yến quốc cắm ở hoàng cung ngụy quốc, tính lại từ lúc xuất binh đến nay đã tròn năm năm.
Bầu trời nổi lên trận mưa nhỏ rả rích, năm năm chinh chiến, Nhan Hi đã thêm vài phần trầm tĩnh, chỉ là sát khí trong đôi mắt đen lạnh kia càng tăng thêm, làm thế nào cũng không che giấu được.
Ngày phá thành Nhan Hi thay chiến giáp, vẫn là quần áo bố y trang phục thư sinh hắc sắc, nhuyễn kiếm vẫn hoàn ở đai lưng, nếu như hắn có thể đè xuống một thân sát khí kia, sợ là ai cũng không thể tin rằng, nam nhân thư sinh tuấn dật tiêu sái này lại là sát thần Nhan Hi, ai nghe tới cũng đã sợ mất mật.
Bọn lính dưới thành hoan hô, kết thúc, rốt cục kết thúc.
Bọn họ có thể về nhà.
Nhan Hi ngẩng đầu, nhìn sắc trời đen tối, tịch mịch mưa rơi tí tách làm ướt kiếm của hắn, tẩy đi uể oải dồn nén bấy lâu, một cảm giác trống rỗng nói không ra lời.
Rõ ràng là đắc thắng trở về, vì sao trong ngực lại chẳng cảm thấy gì, chỉ là một khoảng không cô đơn, trống rỗng.
"Gia, đại quân đã chỉnh đốn và bố trí xong."
Cửu Đĩnh cưỡi chiến mã tiến lại báo cáo, trong mắt chứa đựng tất cả là thần sắc hưng phấn.
Nhan Hi mặt vô biểu tình, ánh mắt như cũ nhìn xa xăm giữa không trung, động cũng lười động.
"Gia, tiểu thư còn đang chờ Gia trở về." Cửu Đĩnh nhẹ nhàng nói, biểu tình của Nhan Hi làm hắn rất không an, dường như tâm hồn không còn ở lại mà đang phiêu diêu theo hướng bầu trời kia.
Nhan Hi quay đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, đợi hắn lần thứ hai mở mắt đã khôi phục thần sắc lãnh đạm trước đây, tuy rằng vẫn là biểu tình vô pháp để thân cận, chí ít cũng không giống như vừa rồi, như tùy thời có thể đi biến mất, tuyệt không quay đầu.
... . . . .
Cửu Đĩnh thở dài một hơi, không hiểu.
Nhan Hi giơ lên tay phải đang nắm trường tiên (roi ngựa), cao cao giơ lên, "Các huynh đệ, có thể về nhà!"
"Về nhà!"
"Về nhà!"
"Về nhà!"
Vô số tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng truyền đến đập vào mắt Nhan Hi tất cả, tựa hồ có thể thấy mỗi người đều cuồng nhiệt hò hét.
Chiếc roi nhẹ phẩy, tuấn mã vội rung mình chạy đến, Nhan Hi ngạo nghễ đi ở đội ngũ phía đầu, hướng con đường thẳng tắp trước mặt chỗ đó là quê nhà đã thật lâu không về.
. . . .
Quả thân vương phủ, giăng đèn kết hoa rộn rã.
Tin mừng sớm đã truyền tới trong kinh thành, quản gia sau khi hay tin, lập tức bắt tay vào công việc bố trí nghênh tiếp.
Chủ tử nhà mình anh hùng lập công lớn, người hầu bên cạnh cũng có chút hào quang, hắn mặt hồng hào bước đi sản khoái nói ra tiếng nào cũng có lực, đảo chân cũng có vài phần khí thế.
Trong Tú lâu, Đào Tiểu Vi đã mười lăm tuổi nàng mặc áo lam sắc nằm trên ghế đang cầm một quyển sách tỉ mỉ đọc, bên cạnh nàng là hỏa lò chứa dược thiện (thức ăn bổ) toả ra chỗ hương vị nồng nặc.
"Tiểu thư, người thế nào còn thảnh thơi được nha?" Nghe nói quân đội của chủ tử đã nhanh sắp đến ngoài cửa thành, hoàng thượng phái thái tử ra kinh thành mười dặm nghênh tiếp, chỉ sợ không lâu nữa là về tới phủ, thế nhưng tiểu thư các nàng còn đang thảnh thơi không vội không chậm rãi đọc sách, buổi sáng cấp cho nàng y phục mới cũng chưa thay.
Đào Tiểu Vi chậm rãi lật một trang sách tiếp tục đọc.
Thiên Sương sốt ruột không biết nhìn bao nhiêu lần nén nhang, gấp đến độ thẳng giậm chân, "Còn không mau thay y phục, Vương gia cũng nhanh sắp tới rồi, quản gia ở bên trong viện ngoại đã giục nhiều lần."
Sách bị đoạt đi rồi, Đào Tiểu Vi thở dài, bất đắc dĩ nói, "Vương gia đã trở về, có các ngươi đón thì tốt rồi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"
Thiên Sương chán nản, lập tức biết cô gái nhỏ này còn chưa có tha thứ cho chủ tử a.
Nhiều năm như vậy hầu như không nghe nàng nhắc tới chủ tử, không nghĩ tới là ngày trọng đại hôm nay Vương gia hồi phủ, nàng cũng không hăng hái, nha hoàn nhịn không được khuyên nhủ, "Tiểu thư, Vương gia ngài là chủ tử duy nhất của quả thân vương phủ, lại sắp hết thời gian rồi còn phải làm lễ nghênh tiếp, ta van người, thay quần áo a."
Đào Tiểu Vi nhìn Thiên Sương ánh mắt đang tha thiết mong đợi, nàng đứng lên chậm rãi đi tới hỏa lò, xốc vài cái lên đưa một muỗng nhỏ dược vào trong miệng nếm thử, nghĩ vị đạo hơi chút kém vì vậy nàng lấy ít bạc hà bỏ vào, một lần nữa đảo vài cái.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn dũng mãnh phi thường, dù sao cũng không thể trong nháy mắt làm thay đổi tình thế trên chiến trường được. Con bài trong tay Ngụy quốc hoàng đế chưa lật ra hết trước mặt Nhan Hi, mà phía sau hoàng đế Yến quốc lại cà lơ phất phơ để nhi tử mà ông cho là vạn năng phải từng hồi thúc giục việc tiếp tế lương thảo, tiếp viện quân đội tướng lĩnh.
Hắn cho rằng Lão Thất nhà hắn có thể biến ra sao, nên mới không quan tâm như vậy.
Chiến tranh là như thế sao?
Bất quá, dưới tình huống càng bất lợi càng làm cho Nhan Hi mỗi khi bắt được một có hội, càng cố gắng nắm bắt triệt để, từ biên cảnh một đường đánh giết đến tây nam - kinh thành của Ngụy quốc. Chỉ bất quá, tốn hao thời gian lớn hơn dự tính. Lúc Nhan Hi đem quốc cờ của Yến quốc cắm ở hoàng cung ngụy quốc, tính lại từ lúc xuất binh đến nay đã tròn năm năm.
Bầu trời nổi lên trận mưa nhỏ rả rích, năm năm chinh chiến, Nhan Hi đã thêm vài phần trầm tĩnh, chỉ là sát khí trong đôi mắt đen lạnh kia càng tăng thêm, làm thế nào cũng không che giấu được.
Ngày phá thành Nhan Hi thay chiến giáp, vẫn là quần áo bố y trang phục thư sinh hắc sắc, nhuyễn kiếm vẫn hoàn ở đai lưng, nếu như hắn có thể đè xuống một thân sát khí kia, sợ là ai cũng không thể tin rằng, nam nhân thư sinh tuấn dật tiêu sái này lại là sát thần Nhan Hi, ai nghe tới cũng đã sợ mất mật.
Bọn lính dưới thành hoan hô, kết thúc, rốt cục kết thúc.
Bọn họ có thể về nhà.
Nhan Hi ngẩng đầu, nhìn sắc trời đen tối, tịch mịch mưa rơi tí tách làm ướt kiếm của hắn, tẩy đi uể oải dồn nén bấy lâu, một cảm giác trống rỗng nói không ra lời.
Rõ ràng là đắc thắng trở về, vì sao trong ngực lại chẳng cảm thấy gì, chỉ là một khoảng không cô đơn, trống rỗng.
"Gia, đại quân đã chỉnh đốn và bố trí xong."
Cửu Đĩnh cưỡi chiến mã tiến lại báo cáo, trong mắt chứa đựng tất cả là thần sắc hưng phấn.
Nhan Hi mặt vô biểu tình, ánh mắt như cũ nhìn xa xăm giữa không trung, động cũng lười động.
"Gia, tiểu thư còn đang chờ Gia trở về." Cửu Đĩnh nhẹ nhàng nói, biểu tình của Nhan Hi làm hắn rất không an, dường như tâm hồn không còn ở lại mà đang phiêu diêu theo hướng bầu trời kia.
Nhan Hi quay đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, đợi hắn lần thứ hai mở mắt đã khôi phục thần sắc lãnh đạm trước đây, tuy rằng vẫn là biểu tình vô pháp để thân cận, chí ít cũng không giống như vừa rồi, như tùy thời có thể đi biến mất, tuyệt không quay đầu.
... . . . .
Cửu Đĩnh thở dài một hơi, không hiểu.
Nhan Hi giơ lên tay phải đang nắm trường tiên (roi ngựa), cao cao giơ lên, "Các huynh đệ, có thể về nhà!"
"Về nhà!"
"Về nhà!"
"Về nhà!"
Vô số tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng truyền đến đập vào mắt Nhan Hi tất cả, tựa hồ có thể thấy mỗi người đều cuồng nhiệt hò hét.
Chiếc roi nhẹ phẩy, tuấn mã vội rung mình chạy đến, Nhan Hi ngạo nghễ đi ở đội ngũ phía đầu, hướng con đường thẳng tắp trước mặt chỗ đó là quê nhà đã thật lâu không về.
. . . .
Quả thân vương phủ, giăng đèn kết hoa rộn rã.
Tin mừng sớm đã truyền tới trong kinh thành, quản gia sau khi hay tin, lập tức bắt tay vào công việc bố trí nghênh tiếp.
Chủ tử nhà mình anh hùng lập công lớn, người hầu bên cạnh cũng có chút hào quang, hắn mặt hồng hào bước đi sản khoái nói ra tiếng nào cũng có lực, đảo chân cũng có vài phần khí thế.
Trong Tú lâu, Đào Tiểu Vi đã mười lăm tuổi nàng mặc áo lam sắc nằm trên ghế đang cầm một quyển sách tỉ mỉ đọc, bên cạnh nàng là hỏa lò chứa dược thiện (thức ăn bổ) toả ra chỗ hương vị nồng nặc.
"Tiểu thư, người thế nào còn thảnh thơi được nha?" Nghe nói quân đội của chủ tử đã nhanh sắp đến ngoài cửa thành, hoàng thượng phái thái tử ra kinh thành mười dặm nghênh tiếp, chỉ sợ không lâu nữa là về tới phủ, thế nhưng tiểu thư các nàng còn đang thảnh thơi không vội không chậm rãi đọc sách, buổi sáng cấp cho nàng y phục mới cũng chưa thay.
Đào Tiểu Vi chậm rãi lật một trang sách tiếp tục đọc.
Thiên Sương sốt ruột không biết nhìn bao nhiêu lần nén nhang, gấp đến độ thẳng giậm chân, "Còn không mau thay y phục, Vương gia cũng nhanh sắp tới rồi, quản gia ở bên trong viện ngoại đã giục nhiều lần."
Sách bị đoạt đi rồi, Đào Tiểu Vi thở dài, bất đắc dĩ nói, "Vương gia đã trở về, có các ngươi đón thì tốt rồi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"
Thiên Sương chán nản, lập tức biết cô gái nhỏ này còn chưa có tha thứ cho chủ tử a.
Nhiều năm như vậy hầu như không nghe nàng nhắc tới chủ tử, không nghĩ tới là ngày trọng đại hôm nay Vương gia hồi phủ, nàng cũng không hăng hái, nha hoàn nhịn không được khuyên nhủ, "Tiểu thư, Vương gia ngài là chủ tử duy nhất của quả thân vương phủ, lại sắp hết thời gian rồi còn phải làm lễ nghênh tiếp, ta van người, thay quần áo a."
Đào Tiểu Vi nhìn Thiên Sương ánh mắt đang tha thiết mong đợi, nàng đứng lên chậm rãi đi tới hỏa lò, xốc vài cái lên đưa một muỗng nhỏ dược vào trong miệng nếm thử, nghĩ vị đạo hơi chút kém vì vậy nàng lấy ít bạc hà bỏ vào, một lần nữa đảo vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.