Chương 53: Năm năm khoảng cách
Độ Hàn
21/11/2014
"Thiên Sương, nghênh tiếp Vương
gia đã có nhiều người như vậy, ngươi cần gì phải chấp nhất có ta hay
không." Trở lại giường, nhặt lên một quyển sách một lần nữa tỏ ra thảng
nhiên, Đào Tiểu Vi trên mặt hiện ra bộ dáng quật cường, "Lúc hắn đi,
cũng không quan tâm ta có muốn hay không đi tiễn, giờ trở về cũng không
thể như vậy sao."
Vừa đi đó đã năm năm, cũng chẳng có một phong thư về nhà, Nhan Hi sợ là đã sớm quên trong nhà còn có nàng.
Ngực không có oán cũng không có hận, đương nhiên hắn có trở về hay không càng không có nửa điểm chờ mong.
Nàng cùng hắn chung quy là không có nửa điểm quan hệ, cho nên, nàng căn bản không có quyền yêu cầu Nhan Hi đặt nàng ở trong lòng lúc nào cũng nhớ.
Đó là kết luận của nàng trong năm năm qua, dần dần nàng đã bình phục cảm giác khổ sở vì bị vứt bỏ, không còn sợ màn đêm trừng mắt đợi đến bình minh, lại càng không vì thời gian tịch mịch kia, mà nghĩ rằng Nhan Hi có thể dành cho nàng một lời xin lỗi.
Hôm nay hắn đã trở về, đối nàng mà nói, thật giống như lúc hắn ly khai đều đột nhiên như
vậy.
Muốn nàng thế nào có thể không có gì phát sinh, hầu như một nén nhang kia cũng làm nàng không yên ổn.
Thiên Đồng từ ngoài cửa đi vào, vuốt bạc tuyết dính trên áo khoát, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh.
"Thiên Sương, điện hạ đã vào thành, tiểu thư còn không có chuẩn bị tốt sao?" Nàng nhìn qua bình phong, trông thấy muội muội gấp đến độ giậm chân, tiểu thư thì thờ ơ, Thiên Đồng sắc mặt cũng thay đổi, lạnh lùng nói, "Thiên Sương, thế nào còn không hầu hạ tiểu thư trang điểm, một hồi đến giờ sợ rằng quản gia sẽ lột da của ngươi."
Thiên Sương ủy khuất có hơi nước trên vành mắt, giậm chân mang theo tiếng khóc nói, "Tiểu thư, người đừng làm khó ta nữa, coi như là để da Thiên Sương còn lành lặn, người cũng cố mà làm, đi ra ngoài nghênh tiếp một chút a, nếu không, quản gia thực sự sẽ hung hăng mà giáo huấn ta."
Thiên Đồng đem quần áo mới và đồ trang sức đứng ở bên cạnh Đào Tiểu Vi nhẹ nhàng nói, "Người thực sự một điểm cũng không chờ mong Vương gia trở về sao? Trận chiến này rất dài a, đã năm năm Vương gia rời nhà, trước kia ngài ôm người chỉ là một tiểu nữ oa, hiện tại tiểu thư đã là một thiếu nữ duyên dáng, ta nghĩ Vương gia rất chờ mong vừa vào cửa có thể trông thấy tiểu thư."
"Đúng vậy, điện hạ là cỡ nào thương yêu tiểu thư, nếu như không thấy được, có lẽ biết rằng tiểu thư còn đang dỗi nghi thức hoan nghênh cũng không chịu tham gia, ngài nhất định rất thương tâm nga." Thiên Sương lập tức tiếp lời, như lửa cháy đổ thêm dầu, mong muốn nghĩ cách làm Đào Tiểu Vi nhẹ dạ.
Vừa đi đó đã năm năm, cũng chẳng có một phong thư về nhà, Nhan Hi sợ là đã sớm quên trong nhà còn có nàng.
Ngực không có oán cũng không có hận, đương nhiên hắn có trở về hay không càng không có nửa điểm chờ mong.
Nàng cùng hắn chung quy là không có nửa điểm quan hệ, cho nên, nàng căn bản không có quyền yêu cầu Nhan Hi đặt nàng ở trong lòng lúc nào cũng nhớ.
Đó là kết luận của nàng trong năm năm qua, dần dần nàng đã bình phục cảm giác khổ sở vì bị vứt bỏ, không còn sợ màn đêm trừng mắt đợi đến bình minh, lại càng không vì thời gian tịch mịch kia, mà nghĩ rằng Nhan Hi có thể dành cho nàng một lời xin lỗi.
Hôm nay hắn đã trở về, đối nàng mà nói, thật giống như lúc hắn ly khai đều đột nhiên như
vậy.
Muốn nàng thế nào có thể không có gì phát sinh, hầu như một nén nhang kia cũng làm nàng không yên ổn.
Thiên Đồng từ ngoài cửa đi vào, vuốt bạc tuyết dính trên áo khoát, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh.
"Thiên Sương, điện hạ đã vào thành, tiểu thư còn không có chuẩn bị tốt sao?" Nàng nhìn qua bình phong, trông thấy muội muội gấp đến độ giậm chân, tiểu thư thì thờ ơ, Thiên Đồng sắc mặt cũng thay đổi, lạnh lùng nói, "Thiên Sương, thế nào còn không hầu hạ tiểu thư trang điểm, một hồi đến giờ sợ rằng quản gia sẽ lột da của ngươi."
Thiên Sương ủy khuất có hơi nước trên vành mắt, giậm chân mang theo tiếng khóc nói, "Tiểu thư, người đừng làm khó ta nữa, coi như là để da Thiên Sương còn lành lặn, người cũng cố mà làm, đi ra ngoài nghênh tiếp một chút a, nếu không, quản gia thực sự sẽ hung hăng mà giáo huấn ta."
Thiên Đồng đem quần áo mới và đồ trang sức đứng ở bên cạnh Đào Tiểu Vi nhẹ nhàng nói, "Người thực sự một điểm cũng không chờ mong Vương gia trở về sao? Trận chiến này rất dài a, đã năm năm Vương gia rời nhà, trước kia ngài ôm người chỉ là một tiểu nữ oa, hiện tại tiểu thư đã là một thiếu nữ duyên dáng, ta nghĩ Vương gia rất chờ mong vừa vào cửa có thể trông thấy tiểu thư."
"Đúng vậy, điện hạ là cỡ nào thương yêu tiểu thư, nếu như không thấy được, có lẽ biết rằng tiểu thư còn đang dỗi nghi thức hoan nghênh cũng không chịu tham gia, ngài nhất định rất thương tâm nga." Thiên Sương lập tức tiếp lời, như lửa cháy đổ thêm dầu, mong muốn nghĩ cách làm Đào Tiểu Vi nhẹ dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.