Chương 635: Gió thổi mưa giông trước cơn bão 5
Độ Hàn
25/11/2014
Nàng không phải là ý tứ kia.
Nhan Hi làm sao có đem mâu thuẫn của hai người nhắm đến những nữ nhân đáng thương trong cung, vì muốn thấy mặt hoàng đế mà đánh ra đủ loại thủ đoạn.
Ngay cả thanh cao kiêu ngạo như Tô Bối Nhi, vì muốn nhận được Nhan Hi, cũng có thể buông xuống tự tôn, áo nửa thân trần, hai kiêng rất tròn mê người, hướng đến phòng tuyến yếu kém nhất trong lòng nam nhân khiêu chiến.
Nghĩ đến, Đào Tiểu Vi cúi đầu, không nhìn tới ánh mắt giữ lại của Nhan Hi.
Nàng chịu đủ rồi.
Nếu như hôm nay, không phải là Nhan Hi tâm huyết dâng trào mang nàng cùng nhau vào cung, như vậy sẽ phát sinh cái gì, nàng không muốn suy nghĩ.
Tô Bối Nhi kia để cho nữ nhân đều đỏ mặt tim đập, còn dời mắt không được mà nhìn, dường như nó đã khắc ở trong lòng Đào Tiểu Vi, xóa đi không được.
Nhan Hi có hay không nhìn thấy, nàng cũng không có chú ý.
Tâm, không thể ức chế co rút đau đớn.
Nhan Hi chẳng bao giờ phụ nàng, nếu tận mắt thấy phu quân của nàng bây giờ cũng không thuộc về một mình nàng, còn có nhiều nữ nhân như vậy xinh đẹp không chút nào kém nàng luyến mộ, vì hắn cam nguyện giao ra hết thảy, Đào Tiểu Vi dường như bỗng nhiên mới phát hiện mặt khác của Nhan Hi, đó là mặt nàng vốn chưa có tiếp xúc qua.
Giờ khắc này, nàng chỉ muốn thoát đi, đi theo Nhan Dung và nhị tẩu, bọn họ sẽ xây ở trong rừng một ngôi nhà trúc nhỏ, hưởng thụ cuộc sống chân chính bình thản hạnh phúc.
Nhan Hi mãnh liệt hít vài hơi khí, bỗng nhiên đứng lên, thẳng tắp hướng ra phía ngoài đi, hắn cước bộ cực nhanh, chỉ chốc lát đã biến mất ở trong tầm mắt Đào Tiểu Vi.
Không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt, Đào Tiểu Vi ngơ ngác nhìn hai cánh cửa bị Nhan Hi lay động, một giọt nước mắt chảy xuống.
Nhan Hi thương tâm.
Kia sự lạnh lùng cuối cùng cũng không phải một pháo đài kiên cố.
Đích thân đem lưỡi dao sắc bén cắm vào bộ ngực hắn, là nàng.
Nhan Hi vẫn thổi phồng ở lòng bàn tay, giao ra toàn bộ nhiệt tình là nàng.
“Người xấu, chàng đừng đi.” Đào Tiểu Vi đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, chân trần đi về phía trước đuổi theo mấy bước, đi tới cạnh cửa đã nhìn không thấy tới bóng lưng cao lớn đông lạnh của Nhan Hi.
Thiên Đồng gấp gáp, “Vương phi, làm sao người cởi bỏ chân? Trên mặt đất rất lạnh a, cẩn thận hại thân thể.”
Giống như bắt được một người cứu mạng, rất nhanh nắm hai vai Thiên Đồng, “Gia đâu? Gia đi hướng nào?”
Nhan Hi làm sao có đem mâu thuẫn của hai người nhắm đến những nữ nhân đáng thương trong cung, vì muốn thấy mặt hoàng đế mà đánh ra đủ loại thủ đoạn.
Ngay cả thanh cao kiêu ngạo như Tô Bối Nhi, vì muốn nhận được Nhan Hi, cũng có thể buông xuống tự tôn, áo nửa thân trần, hai kiêng rất tròn mê người, hướng đến phòng tuyến yếu kém nhất trong lòng nam nhân khiêu chiến.
Nghĩ đến, Đào Tiểu Vi cúi đầu, không nhìn tới ánh mắt giữ lại của Nhan Hi.
Nàng chịu đủ rồi.
Nếu như hôm nay, không phải là Nhan Hi tâm huyết dâng trào mang nàng cùng nhau vào cung, như vậy sẽ phát sinh cái gì, nàng không muốn suy nghĩ.
Tô Bối Nhi kia để cho nữ nhân đều đỏ mặt tim đập, còn dời mắt không được mà nhìn, dường như nó đã khắc ở trong lòng Đào Tiểu Vi, xóa đi không được.
Nhan Hi có hay không nhìn thấy, nàng cũng không có chú ý.
Tâm, không thể ức chế co rút đau đớn.
Nhan Hi chẳng bao giờ phụ nàng, nếu tận mắt thấy phu quân của nàng bây giờ cũng không thuộc về một mình nàng, còn có nhiều nữ nhân như vậy xinh đẹp không chút nào kém nàng luyến mộ, vì hắn cam nguyện giao ra hết thảy, Đào Tiểu Vi dường như bỗng nhiên mới phát hiện mặt khác của Nhan Hi, đó là mặt nàng vốn chưa có tiếp xúc qua.
Giờ khắc này, nàng chỉ muốn thoát đi, đi theo Nhan Dung và nhị tẩu, bọn họ sẽ xây ở trong rừng một ngôi nhà trúc nhỏ, hưởng thụ cuộc sống chân chính bình thản hạnh phúc.
Nhan Hi mãnh liệt hít vài hơi khí, bỗng nhiên đứng lên, thẳng tắp hướng ra phía ngoài đi, hắn cước bộ cực nhanh, chỉ chốc lát đã biến mất ở trong tầm mắt Đào Tiểu Vi.
Không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt, Đào Tiểu Vi ngơ ngác nhìn hai cánh cửa bị Nhan Hi lay động, một giọt nước mắt chảy xuống.
Nhan Hi thương tâm.
Kia sự lạnh lùng cuối cùng cũng không phải một pháo đài kiên cố.
Đích thân đem lưỡi dao sắc bén cắm vào bộ ngực hắn, là nàng.
Nhan Hi vẫn thổi phồng ở lòng bàn tay, giao ra toàn bộ nhiệt tình là nàng.
“Người xấu, chàng đừng đi.” Đào Tiểu Vi đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, chân trần đi về phía trước đuổi theo mấy bước, đi tới cạnh cửa đã nhìn không thấy tới bóng lưng cao lớn đông lạnh của Nhan Hi.
Thiên Đồng gấp gáp, “Vương phi, làm sao người cởi bỏ chân? Trên mặt đất rất lạnh a, cẩn thận hại thân thể.”
Giống như bắt được một người cứu mạng, rất nhanh nắm hai vai Thiên Đồng, “Gia đâu? Gia đi hướng nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.