Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà
Chương 16:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
18/03/2023
Ngự kiếm, ngự kiếm! Giang Lâm Vụ liên thanh nói, "Đã lâu lắm rồi không ra ngoài, tật xấu say sóng này càng ngày càng nghiêm trọng. Ngày trước ta còn trẻ cũng chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy." Nói xong, đầu nàng lại choáng váng muốn nôn.
Lông mày Bạch Ngọc nhíu chặt, thần sắc khẩn trương, hắn đưa tay cẩn thận nâng Giang Lâm Vụ đứng dậy. Sắc mặt Giang Lâm Vụ trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa còn cảm thấy ù tai nữa, nàng dựa vào Bạch Ngọc đáng dìu tay nàng từng bước từng bước đi vào khoang thuyền. Bạch Ngọc xốc chăn gấm lên giường, đỡ Giang Lâm Vụ chuẩn bị để nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Giang Lâm Vụ nằm xuống, nhưng sau khi thở vài hơi, nàng che miệng đau đớn nói: "Nằm xuống hình như càng choáng váng hơn! Ta ngất mất thôi!" Bạch Ngọc nghe thấy thế liền vội vàng ôm lấy thân thể nàng, để đầu Giang Lâm Vụ tựa vào ngực mình, sau đó khẽ vuốt ve lưng nàng giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh và tự nhiên.
Sau khi Bạch Ngọc dừng lại. Hắn khẽ run rẩy vài cái, nhưng mà không đợi được tiếng trách cứ của Giang Lâm Vụ như mọi lần như hắn tưởng tượng.
Hắn cúi đầu nhìn thì thấy Giang Lâm Vụ mềm nhũn tựa vào lòng mình đã mơ màng ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Giang Lâm Vụ, cảm nhận được bộ ngực phập phồng cùng hương hoa lê tràn ngập đầy mũi mình. Bạch Ngọc trong nháy mắt cứng đờ, hô hấp cũng không khó khăn. Tâm tình hắn trống rỗng, tiên tôn bây giờ không phải là tiên tôn bị hắn cho ngửi mê dược, mà là tiên tôn thật sự thanh tỉnh ,có ý thức có thể đẩy mình ra...
Giang Lâm Vụ hai tay vòng qua thân thể Bạch Ngọc khẽ ôm eo hắn, hai má tựa vào trong ngực Bạch Ngọc nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Nàng cảm thấy rất thoải mái, không thấy buồn nôn cũng không ngất xỉu. Cảm giác rất ấm áp, còn có một mùi hương trúc nhàn nhạt trộn lẫn hương vị nam tử, thật sự là cực kỳ dễ ngửi. Mí mắt Giang Lâm Vụ dần dần nặng, mùi hương này hình như rất quen thuộc… Giống như đã ngửi thấy nhiều lần rồi ư? ... Ngửi thấy nó ở đâu? Khi nào? ...... Trong mơ hồ hiện lên một vài mảnh vỡ, nàng chưa kịp bắt được thì hai mắt khép lại rơi vào trong giấc ngủ.
Sau khi Bạch Ngọc phát hiện Giang Lâm Vụ đang ngủ, thân thể cứng ngắc của hắn liền thả lỏng sau đó ôm chặt lấy nàng. Hắn đặt cằm của mình trên đỉnh tóc của Giang Lâm Vụ, khẽ ngửi mùi hoa lê của nàng. Hai người tri kỷ ôm nhau ngồi trong thuyền nhỏ trôi giữa những đám mây chầm chậm. Ngay cả trái tim cũng phiêu du cùng những đám mây đó.
Chờ đến khi Giang Lâm Vụ tỉnh lại thì đã thấy ánh hồng của hoàng hôn, nàng đi ra khỏi thuyền thì thấy linh thuyền đã lơ lửng ở đồng bằng, còn Bạch Ngọc thì đang ở phía dưới. Giang Lâm Vụ khẽ nhảy xuống, Bạch Ngọc phát hiện có tiếng động sau lưng liền quay đầu lại nhìn.
Thấy Giang Lâm Vụ đã tỉnh, Bạch Ngọc liền cười. Hắn cúi xuống đưa lò nhỏ lên. Múc cho Giang Lâm Vụ một chén cháo thịt, vì cháo còn nóng nên hắn đặt lên bàn trà nhỏ. Sau đó rót một ly nước nóng đưa cho Giang Lâm Vụ nói: "Tiên tôn, người tỉnh rồi, còn có khó chịu không? Nào, người uống ít nước trước. Sau đó uống một ít cháo thịt rau xanh, dạ dày sẽ dễ chịu hơn.”
Lông mày Bạch Ngọc nhíu chặt, thần sắc khẩn trương, hắn đưa tay cẩn thận nâng Giang Lâm Vụ đứng dậy. Sắc mặt Giang Lâm Vụ trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa còn cảm thấy ù tai nữa, nàng dựa vào Bạch Ngọc đáng dìu tay nàng từng bước từng bước đi vào khoang thuyền. Bạch Ngọc xốc chăn gấm lên giường, đỡ Giang Lâm Vụ chuẩn bị để nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Giang Lâm Vụ nằm xuống, nhưng sau khi thở vài hơi, nàng che miệng đau đớn nói: "Nằm xuống hình như càng choáng váng hơn! Ta ngất mất thôi!" Bạch Ngọc nghe thấy thế liền vội vàng ôm lấy thân thể nàng, để đầu Giang Lâm Vụ tựa vào ngực mình, sau đó khẽ vuốt ve lưng nàng giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh và tự nhiên.
Sau khi Bạch Ngọc dừng lại. Hắn khẽ run rẩy vài cái, nhưng mà không đợi được tiếng trách cứ của Giang Lâm Vụ như mọi lần như hắn tưởng tượng.
Hắn cúi đầu nhìn thì thấy Giang Lâm Vụ mềm nhũn tựa vào lòng mình đã mơ màng ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Giang Lâm Vụ, cảm nhận được bộ ngực phập phồng cùng hương hoa lê tràn ngập đầy mũi mình. Bạch Ngọc trong nháy mắt cứng đờ, hô hấp cũng không khó khăn. Tâm tình hắn trống rỗng, tiên tôn bây giờ không phải là tiên tôn bị hắn cho ngửi mê dược, mà là tiên tôn thật sự thanh tỉnh ,có ý thức có thể đẩy mình ra...
Giang Lâm Vụ hai tay vòng qua thân thể Bạch Ngọc khẽ ôm eo hắn, hai má tựa vào trong ngực Bạch Ngọc nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Nàng cảm thấy rất thoải mái, không thấy buồn nôn cũng không ngất xỉu. Cảm giác rất ấm áp, còn có một mùi hương trúc nhàn nhạt trộn lẫn hương vị nam tử, thật sự là cực kỳ dễ ngửi. Mí mắt Giang Lâm Vụ dần dần nặng, mùi hương này hình như rất quen thuộc… Giống như đã ngửi thấy nhiều lần rồi ư? ... Ngửi thấy nó ở đâu? Khi nào? ...... Trong mơ hồ hiện lên một vài mảnh vỡ, nàng chưa kịp bắt được thì hai mắt khép lại rơi vào trong giấc ngủ.
Sau khi Bạch Ngọc phát hiện Giang Lâm Vụ đang ngủ, thân thể cứng ngắc của hắn liền thả lỏng sau đó ôm chặt lấy nàng. Hắn đặt cằm của mình trên đỉnh tóc của Giang Lâm Vụ, khẽ ngửi mùi hoa lê của nàng. Hai người tri kỷ ôm nhau ngồi trong thuyền nhỏ trôi giữa những đám mây chầm chậm. Ngay cả trái tim cũng phiêu du cùng những đám mây đó.
Chờ đến khi Giang Lâm Vụ tỉnh lại thì đã thấy ánh hồng của hoàng hôn, nàng đi ra khỏi thuyền thì thấy linh thuyền đã lơ lửng ở đồng bằng, còn Bạch Ngọc thì đang ở phía dưới. Giang Lâm Vụ khẽ nhảy xuống, Bạch Ngọc phát hiện có tiếng động sau lưng liền quay đầu lại nhìn.
Thấy Giang Lâm Vụ đã tỉnh, Bạch Ngọc liền cười. Hắn cúi xuống đưa lò nhỏ lên. Múc cho Giang Lâm Vụ một chén cháo thịt, vì cháo còn nóng nên hắn đặt lên bàn trà nhỏ. Sau đó rót một ly nước nóng đưa cho Giang Lâm Vụ nói: "Tiên tôn, người tỉnh rồi, còn có khó chịu không? Nào, người uống ít nước trước. Sau đó uống một ít cháo thịt rau xanh, dạ dày sẽ dễ chịu hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.