Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà
Chương 17:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
18/03/2023
Giang Lâm Vụ nhận lấy ly nước, nhớ tới chuyện mình say sóng nằm trong lòng Bạch Ngọc còn ngủ thiếp đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ho một tiếng nói:
"Thật vô ý quá, Bạch Ngọc, ta say sóng nghiêm trọng lại làm phiền ngươi.”
Bạch Ngọc vội vàng tiếp lời: "Không làm phiền gì cả!" Ta hận không thể mỗi ngày nàng đều như vậy! Nhưng cuối cùng cũng không có can đảm nói ra câu sau.
Phát hiện ra mình hơi kích động, Bạch Ngọc trầm giọng xuống, "Không làm phiền gì cả đâu, tiên tôn. Tiên tôn chớ có nói như vậy. Bạch Ngọc đã đáp ứng chưởng môn sẽ chăm sóc tiên tôn rồi." Chính mình cũng muốn chiếu cố tiên tôn, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tiên tôn.
Giang Lâm Vụ chỉ cao hơn cằm Bạch Ngọc nhiều hơn một chút, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên cúi đầu đang thì thầm trước mắt này, nếu như hắn làm sai chuyện ngược lại làm phiền chính mình.
Hình như hắn vẫn luôn như vậy, một hai phải đi theo mình. Nói không nghe lời, chuyện gì hắn cũng làm, tận tâm tận lực. Nói hắn nghe lời thì chắc là chuyện đánh mắng hắn cũng không phản khác đi.
Giang Lâm Vụ thở dài, dậm chân sờ sờ mái tóc đen mềm mại của Bạch Ngọc nói: "Ngươi không cần phải khẩn trương như thế, cảm ơn Bạch Ngọc nhé." Bạch Ngọc bị sờ, mắt hoa đào ngẩn ra. Sư tôn nguyện ý tiếp xúc thân thể với hắn... Là tiên tôn, là nàng chủ động...
Bạch Ngọc thuận thế quỳ gối khiến Giang Lâm Vụ cảm thấy thoải mái một chút không thấy mệt mỏi, cũng làm cho nàng có thể sờ được nhiều hơn một chút. Bạch Ngọc đầy ý cười, một đôi mắt hoa đào lấp lánh, trong lòng phảng phất có một chai mật ngọt đến trong lòng.
Giang Lâm Vụ sờ soạng, cảm thấy xúc cảm thật tốt, nhu thuận lại mang theo cứng rắn. Nàng cũng không dám sờ nhiều, rút tay ra nói: "Ăn cháo thôi.” Trong lúc hai người ăn cháo, Bạch Ngọc đem tin tức trong nhà cùng chưởng môn truyền tới nói cho Giang Bái Vụ.
Không biết là thông tin bị rò rỉ hay có người cố ý lan truyền. Mấy ngày gần đây, đã có không ít tu sĩ nghe tin tiến vào Bồng Quả Sơn, ý đồ tìm được nơi ở cũ Tạ Tư lưu lại để cướp lấy đan dược 'Nhập Tiên', thuận tiện còn muốn vớt chút chỗ tốt khác.
Giang Lâm Vụ nghe xong hừ lạnh một tiếng: "Có một số việc không phải có thể giấu được, sư phụ khi còn sống có chút hư danh, chuyện bị người ta nghiên cứu cũng không phải ít. Về phần đám người dám vào Bồng Quả Sơn chắc lại là kẻ ngu xuẩn bị người có tâm thả mồi dắt đi. Nàng uống nguốn cháo cuối cùng, rồi đặt bát và muỗng xuống, nói, "Chúng ta sẽ dậy vào lúc bình minh rồi khởi hành." Bạch Ngọc gật đầu.
Hai người trở về linh thuyền nghỉ ngơi một đêm.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời buổi sáng mùa hè luôn rực rỡ, trải dài trên đồng bằng xanh và rộng.
Giang Lâm Vụ liên tục ngủ hai giấc ngon, cả người cực kỳ thoải mái. Nàng dùng sức duỗi thắt lưng, đường cong uyển chuyển theo động tác càng thêm căng tràn. Bạch Ngọc bên cạnh kinh hãi không thể nhìn được, chỉ có thể nghiêng đầu đi. Hắn triệu linh kiếm ra, vừa định nhảy lên thì đã bị một cánh tay ngọc ngăn cản lại.
Giang Lâm Vụ nhảy lên trước, "Chúng ta cùng ngự một thanh phi kiếm, tốc độ như vậy nhanh hơn một chút. Ngươi là Trúc Cơ hậu kỳ, linh lực vận chuyển có hạn, nếu tách ra ngự kiếm ra thì ngươi có thể không theo kịp.”
Bạch Ngọc nghe thấy Tiên tôn muốn cùng ngự một thanh kiếm, sắc mặt đỏ bừng, lan đến lỗ tai. Hắn nằm mơ cũng muốn có thể thừa cơ thân cận cùng Tiên tôn.
Ngự kiếm khởi hành tựa như cung chuẩn bắn tiễn, chỉ trong vài hơi thở chỉ còn lại một tia kiếm quang.
"Thật vô ý quá, Bạch Ngọc, ta say sóng nghiêm trọng lại làm phiền ngươi.”
Bạch Ngọc vội vàng tiếp lời: "Không làm phiền gì cả!" Ta hận không thể mỗi ngày nàng đều như vậy! Nhưng cuối cùng cũng không có can đảm nói ra câu sau.
Phát hiện ra mình hơi kích động, Bạch Ngọc trầm giọng xuống, "Không làm phiền gì cả đâu, tiên tôn. Tiên tôn chớ có nói như vậy. Bạch Ngọc đã đáp ứng chưởng môn sẽ chăm sóc tiên tôn rồi." Chính mình cũng muốn chiếu cố tiên tôn, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tiên tôn.
Giang Lâm Vụ chỉ cao hơn cằm Bạch Ngọc nhiều hơn một chút, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên cúi đầu đang thì thầm trước mắt này, nếu như hắn làm sai chuyện ngược lại làm phiền chính mình.
Hình như hắn vẫn luôn như vậy, một hai phải đi theo mình. Nói không nghe lời, chuyện gì hắn cũng làm, tận tâm tận lực. Nói hắn nghe lời thì chắc là chuyện đánh mắng hắn cũng không phản khác đi.
Giang Lâm Vụ thở dài, dậm chân sờ sờ mái tóc đen mềm mại của Bạch Ngọc nói: "Ngươi không cần phải khẩn trương như thế, cảm ơn Bạch Ngọc nhé." Bạch Ngọc bị sờ, mắt hoa đào ngẩn ra. Sư tôn nguyện ý tiếp xúc thân thể với hắn... Là tiên tôn, là nàng chủ động...
Bạch Ngọc thuận thế quỳ gối khiến Giang Lâm Vụ cảm thấy thoải mái một chút không thấy mệt mỏi, cũng làm cho nàng có thể sờ được nhiều hơn một chút. Bạch Ngọc đầy ý cười, một đôi mắt hoa đào lấp lánh, trong lòng phảng phất có một chai mật ngọt đến trong lòng.
Giang Lâm Vụ sờ soạng, cảm thấy xúc cảm thật tốt, nhu thuận lại mang theo cứng rắn. Nàng cũng không dám sờ nhiều, rút tay ra nói: "Ăn cháo thôi.” Trong lúc hai người ăn cháo, Bạch Ngọc đem tin tức trong nhà cùng chưởng môn truyền tới nói cho Giang Bái Vụ.
Không biết là thông tin bị rò rỉ hay có người cố ý lan truyền. Mấy ngày gần đây, đã có không ít tu sĩ nghe tin tiến vào Bồng Quả Sơn, ý đồ tìm được nơi ở cũ Tạ Tư lưu lại để cướp lấy đan dược 'Nhập Tiên', thuận tiện còn muốn vớt chút chỗ tốt khác.
Giang Lâm Vụ nghe xong hừ lạnh một tiếng: "Có một số việc không phải có thể giấu được, sư phụ khi còn sống có chút hư danh, chuyện bị người ta nghiên cứu cũng không phải ít. Về phần đám người dám vào Bồng Quả Sơn chắc lại là kẻ ngu xuẩn bị người có tâm thả mồi dắt đi. Nàng uống nguốn cháo cuối cùng, rồi đặt bát và muỗng xuống, nói, "Chúng ta sẽ dậy vào lúc bình minh rồi khởi hành." Bạch Ngọc gật đầu.
Hai người trở về linh thuyền nghỉ ngơi một đêm.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời buổi sáng mùa hè luôn rực rỡ, trải dài trên đồng bằng xanh và rộng.
Giang Lâm Vụ liên tục ngủ hai giấc ngon, cả người cực kỳ thoải mái. Nàng dùng sức duỗi thắt lưng, đường cong uyển chuyển theo động tác càng thêm căng tràn. Bạch Ngọc bên cạnh kinh hãi không thể nhìn được, chỉ có thể nghiêng đầu đi. Hắn triệu linh kiếm ra, vừa định nhảy lên thì đã bị một cánh tay ngọc ngăn cản lại.
Giang Lâm Vụ nhảy lên trước, "Chúng ta cùng ngự một thanh phi kiếm, tốc độ như vậy nhanh hơn một chút. Ngươi là Trúc Cơ hậu kỳ, linh lực vận chuyển có hạn, nếu tách ra ngự kiếm ra thì ngươi có thể không theo kịp.”
Bạch Ngọc nghe thấy Tiên tôn muốn cùng ngự một thanh kiếm, sắc mặt đỏ bừng, lan đến lỗ tai. Hắn nằm mơ cũng muốn có thể thừa cơ thân cận cùng Tiên tôn.
Ngự kiếm khởi hành tựa như cung chuẩn bắn tiễn, chỉ trong vài hơi thở chỉ còn lại một tia kiếm quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.