Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà
Chương 23:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
18/03/2023
Đầu lưỡi ướt đẫm mềm ẩm lướt qua làn da trắng nõn mềm mại của Giang Lâm Vụ, hàm răng cứng rắn tinh tế gặm cắn xương quai xanh ngọc ngà, khiến cho Giang Lâm Vụ run rẩy. Bên tai tiếng thở dốc nóng nực thổi qua bên tai tựa hồ đang ấp ủ một loại tình ý khó có thể diễn tả thành lời nào đó.
Giang Lâm Vụ chỉ có thể một bên chống đỡ Bạch Ngọc, mặc cho hắn gặm hôn, một bên tập trung chú ý niệm Thanh Tâm Chú rót vào trong thần thức của Bạch Ngọc.
Ả Tiết Anh chết tiệt dùng thủ đoạn dơ bẩn như thế. Tình độc nếu không giải đúng thì sẽ chết, đem tình độc cưỡng ép ra ngoài rất có khả năng làm tổn thương linh căn căn cốt, sau này nếu muốn tu luyện e là sẽ khó. Muốn giải được tình độc thì phải lấy chuyện tình sự hóa giải.
Cách giải này phải giải như thế nào. Thật khiến cho Giang Lâm Vụ lâm vào khó khăn.
Thanh Tâm chú không ngừng được đưa vào thần thức, Bạch Ngọc dần dần khôi phục một chút thần trí, ngừng lại hành vi gặm cắn của mình.
Khí tức của hắn hỗn loạn, cố sức ngẩng đầu lên từ vai Giang Lâm Vụ, vô lực nói: "Tiên tôn. Đệ tử không tuân thủ tốt lời hứa với tiên tôn, cậy mạnh đánh của kẻ xấu. Tiên tôn có muốn đuổi ta đi không? Bạch Ngọc mạo phạm Tiên tôn. Đệ tử đáng chết!” - Khóe mắt hẹp dài phiếm hồng, mắt gợn sóng.
Một loại cảm giác yếu ớt làm Giang Lâm Vụ giật mình. Đứa nhỏ ngốc này, đã là lúc nào rồi còn sợ mình đuổi hắn đi chứ?
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, tình độc vẫn phải giải. Linh lực cưỡng ép bức ra hậu quả là hủy hoại rất lớn tới Bạch Ngọc, nàng không muốn đánh cuộc.
Bạch Ngọc là thiếu niên ôn nhuận như ngọc, thiên tử kiêu tử, đối đãi với người khác ôn khiêm, không nên chết như vậy.
Nàng nhịn xuống ý niệm muốn tìm Tiết Anh một chưởng đánh chết ả, nhưng vẫn phải tìm cách giải tình độc trước. Giang Lâm Vụ đỡ Bạch Ngọc đạp phi kiếm nhanh chóng chạy tới nơi ở cũ của nàng và sư phụ.
Bạch Ngọc cả người nóng đến đổ mồ hôi, thứ dưới bụng hắn sưng đau khó chịu. Thần trí vừa tỉnh táo lại bị nữ tử trước mắt trêu chọc đến tim không ngừng rung động.
Đầu óc hắn giờ đây chỉ toàn mê ly, lần thứ hai nhịn không được mà hít hít mùi hương trên người Giang Lâm Vụ. Nam căn dưới bụng dần sưng to lên, chọc vào thắt lưng Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ nhất thời cứng đờ, vành tai đỏ bừng. Bạch Ngọc mê ly nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, càng thêm động tình.
Hắn chợt si ngốc hô "Tiên tôn..."
Khi sợi dây lý trí đang căng chặt của hắn sắp đứt gãy, Giang Lâm Vụ liền trở tay dùng bùa trận trói chặt Bạch Ngọc đang trên bờ vực sụp đổ không thể khống chế được.
Bạch Ngọc “...”
Kiếm quang lóe lên, đáp xuống một sườn núi trông có vẻ rất bình thường.
Nếu như không có tu vi đặc biệt thâm hậu hoặc là linh lực cảm ứng minh mẫn thì căn bản sẽ không phát hiện được nơi này cất giấu một pháp trận tinh xảo mà phức tạp.
Giang Lâm Vụ phất tay cởi bỏ pháp trận của nơi ở cũ, một tòa nhà gỗ xuất hiện. Nàng kéo Bạch Ngọc vào trong một gian phòng ngủ trong nhà gỗ, để hắn dựa vào giường gỗ.
Bạch Ngọc bị trói lại, cả người đỏ bừng, đôi mắt đào hoa vốn đa tình giờ đây lại ướt sũng mê ly nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, giọng nói khàn khàn nỉ non nói:
"Tiên tôn... Tiên tôn... Đệ tử..." nghe có vẻ vừa đáng thương lại bất lực.
Giang Lâm Vụ ngồi xổm xuống, sờ trán Bạch Ngọc muốn kiểm tra tình huống tình độc lan tràn trên người hắn.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng vừa chạm vào trán Bạch Ngọc, hắn liền như phát điên tiến về phía nàng. Nam tử ở thời điểm động tình cực độ, chỉ một tiếp xúc như gió thoảng đều có thể làm cho bọn họ khó mà kiềm mình phấn khởi điên cuồng.
Động tác nhất thời của Bạch Ngọc ngăn cản dò xét của Giang Lâm Vụ, khiến nàng chỉ có thể rút lui.
Nàng nhìn thiếu niên tuấn lãng bình thường đều là dáng vẻ ôn nhuận đoan chính , giờ phút này Bạch Ngọc sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, bị tình dục tra tấn đến khổ không thể tả.
Hắn nhắm chặt hai mắt, môi mỏng mím chặt, mạnh mẽ dùng sức nhẫn nại.
Chỉ là ngẫu nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, khóe miệng nhếch lên cười. Nếu như không phải là túp lều kinh người kia nhô lên trước bụng thì có lẽ nàng thật sự cho rằng hắn chịu đựng được.
Giang Lâm Vụ không thể cảm nhận được dục vọng bạo liệt của nam tử, nhưng chắc hẳn không dễ chịu.
Giang Lâm Vụ chỉ có thể một bên chống đỡ Bạch Ngọc, mặc cho hắn gặm hôn, một bên tập trung chú ý niệm Thanh Tâm Chú rót vào trong thần thức của Bạch Ngọc.
Ả Tiết Anh chết tiệt dùng thủ đoạn dơ bẩn như thế. Tình độc nếu không giải đúng thì sẽ chết, đem tình độc cưỡng ép ra ngoài rất có khả năng làm tổn thương linh căn căn cốt, sau này nếu muốn tu luyện e là sẽ khó. Muốn giải được tình độc thì phải lấy chuyện tình sự hóa giải.
Cách giải này phải giải như thế nào. Thật khiến cho Giang Lâm Vụ lâm vào khó khăn.
Thanh Tâm chú không ngừng được đưa vào thần thức, Bạch Ngọc dần dần khôi phục một chút thần trí, ngừng lại hành vi gặm cắn của mình.
Khí tức của hắn hỗn loạn, cố sức ngẩng đầu lên từ vai Giang Lâm Vụ, vô lực nói: "Tiên tôn. Đệ tử không tuân thủ tốt lời hứa với tiên tôn, cậy mạnh đánh của kẻ xấu. Tiên tôn có muốn đuổi ta đi không? Bạch Ngọc mạo phạm Tiên tôn. Đệ tử đáng chết!” - Khóe mắt hẹp dài phiếm hồng, mắt gợn sóng.
Một loại cảm giác yếu ớt làm Giang Lâm Vụ giật mình. Đứa nhỏ ngốc này, đã là lúc nào rồi còn sợ mình đuổi hắn đi chứ?
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, tình độc vẫn phải giải. Linh lực cưỡng ép bức ra hậu quả là hủy hoại rất lớn tới Bạch Ngọc, nàng không muốn đánh cuộc.
Bạch Ngọc là thiếu niên ôn nhuận như ngọc, thiên tử kiêu tử, đối đãi với người khác ôn khiêm, không nên chết như vậy.
Nàng nhịn xuống ý niệm muốn tìm Tiết Anh một chưởng đánh chết ả, nhưng vẫn phải tìm cách giải tình độc trước. Giang Lâm Vụ đỡ Bạch Ngọc đạp phi kiếm nhanh chóng chạy tới nơi ở cũ của nàng và sư phụ.
Bạch Ngọc cả người nóng đến đổ mồ hôi, thứ dưới bụng hắn sưng đau khó chịu. Thần trí vừa tỉnh táo lại bị nữ tử trước mắt trêu chọc đến tim không ngừng rung động.
Đầu óc hắn giờ đây chỉ toàn mê ly, lần thứ hai nhịn không được mà hít hít mùi hương trên người Giang Lâm Vụ. Nam căn dưới bụng dần sưng to lên, chọc vào thắt lưng Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ nhất thời cứng đờ, vành tai đỏ bừng. Bạch Ngọc mê ly nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, càng thêm động tình.
Hắn chợt si ngốc hô "Tiên tôn..."
Khi sợi dây lý trí đang căng chặt của hắn sắp đứt gãy, Giang Lâm Vụ liền trở tay dùng bùa trận trói chặt Bạch Ngọc đang trên bờ vực sụp đổ không thể khống chế được.
Bạch Ngọc “...”
Kiếm quang lóe lên, đáp xuống một sườn núi trông có vẻ rất bình thường.
Nếu như không có tu vi đặc biệt thâm hậu hoặc là linh lực cảm ứng minh mẫn thì căn bản sẽ không phát hiện được nơi này cất giấu một pháp trận tinh xảo mà phức tạp.
Giang Lâm Vụ phất tay cởi bỏ pháp trận của nơi ở cũ, một tòa nhà gỗ xuất hiện. Nàng kéo Bạch Ngọc vào trong một gian phòng ngủ trong nhà gỗ, để hắn dựa vào giường gỗ.
Bạch Ngọc bị trói lại, cả người đỏ bừng, đôi mắt đào hoa vốn đa tình giờ đây lại ướt sũng mê ly nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, giọng nói khàn khàn nỉ non nói:
"Tiên tôn... Tiên tôn... Đệ tử..." nghe có vẻ vừa đáng thương lại bất lực.
Giang Lâm Vụ ngồi xổm xuống, sờ trán Bạch Ngọc muốn kiểm tra tình huống tình độc lan tràn trên người hắn.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng vừa chạm vào trán Bạch Ngọc, hắn liền như phát điên tiến về phía nàng. Nam tử ở thời điểm động tình cực độ, chỉ một tiếp xúc như gió thoảng đều có thể làm cho bọn họ khó mà kiềm mình phấn khởi điên cuồng.
Động tác nhất thời của Bạch Ngọc ngăn cản dò xét của Giang Lâm Vụ, khiến nàng chỉ có thể rút lui.
Nàng nhìn thiếu niên tuấn lãng bình thường đều là dáng vẻ ôn nhuận đoan chính , giờ phút này Bạch Ngọc sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, bị tình dục tra tấn đến khổ không thể tả.
Hắn nhắm chặt hai mắt, môi mỏng mím chặt, mạnh mẽ dùng sức nhẫn nại.
Chỉ là ngẫu nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, khóe miệng nhếch lên cười. Nếu như không phải là túp lều kinh người kia nhô lên trước bụng thì có lẽ nàng thật sự cho rằng hắn chịu đựng được.
Giang Lâm Vụ không thể cảm nhận được dục vọng bạo liệt của nam tử, nhưng chắc hẳn không dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.