Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà
Chương 24:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
18/03/2023
Giang Lâm Vụ nói với Bạch Ngọc nhắm mắt đã lâu như hôn mê: "Bạch Ngọc, ngươi có chống đỡ được không? Giải độc này cần làm tình sự, tiên tôn đi thuê một cô nương tốt trở về cho ngươi nhé, sau khi xong chuyện tiên tôn lại độ tu vi bảo trì linh căn linh mạch của ngươi. Sau đêm nay ngươi cũng đừng phụ cô nương người ta đấy." Nói xong rồi còn hỏi thêm một câu "Ngươi thích cô nương như thế nào? Tiên tôn đi kiếm cho ngươi.”
Bạch Ngọc bất động, dường như đã hôn mê đến không nghe thấy. Giang Lâm Vụ đến gần một chút muốn mở miệng nói tiếp, Bạch Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu hướng về phía Giang Lâm Vụ cười: "Tiên tôn. Đệ tử rất đau... Người cởi trói cho ta được không..."
Giang Lâm Vụ nhìn phù trận siết chặt khiến làn da trắng ngọc của hắn phiếm hồng, nàng liền cúi đầu cởi bỏ phù trận cho Bạch Ngọc mà không biết hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, trong mắt lộ ra tham lam tăm tối.
Phù chú vừa mới cởi ra, cánh tay mạnh mẽ của Bạch Ngọc một tay câu lấy thắt lưng mềm mại của Giang Lâm Vụ, kéo nàng xuống đất. Bạch Ngọc bất ngờ xoay người lên trên, tứ chi chống ở hai bên Giang Lâm Vụ giống như lồng giam vô hình, vững vàng che nàng dưới bóng tối.
Bạch Ngọc nhếch môi cười, hắn rõ ràng nhìn như đang cười, nhưng trong đôi mắt hoa đào ôn nhuận âm u cuồn cuộn, hắn hé môi nói: "Ta thích tiên tôn như vậy.”
Bạch Ngọc hận không thể hiện tại vắt kiệt Giang Lâm Vụ, vậy mà nàng lại muốn đem chính mình đẩy cho nữ tử xa lạ khác. Tuy nói là chuyện này trong dự liệu của hắn nhưng vẫn khiến Bạch Ngọc rất tức giận.
Giang Lâm Vụ không thể tin được mà trừng mắt phượng. Nàng bị kéo ngã xuống đất, Bạch Ngọc ỷ vào ưu thế cường tráng của nam tử mà đem Giang Lâm Vụ áp chế ở dưới thân. Không đợi nàng kịp phản ứng thì đã bám lấy đôi môi đỏ mọng của Giang Lâm Vụ mãnh liệt ma sát gặm cắn.
Đây là lần đầu tiên Giang Lâm Vụ tỉnh táo ôm hôn nam tử, đôi môi ướt át dán sát vào môi nàng, thực sự rất mềm mại…
Bạch Ngọc thừa dịp Giang Lâm Vụ hơi sửng sốt cạy mở hàm răng của nàng, lưỡi lớn của hắn cuốn lấy lưỡi nhỏ của nàng mút cắn.
Nụ hôn của Bạch Ngọc không giống với sự dịu dàng ngày thường của hắn, nhiệt liệt mà cường thế. Khí tức hai người giao hòa lẫn nhau.
Môi lưỡi Bạch Ngọc tùy ý cướp đoạt từng tấc trong miệng Giang Lâm Vụ, đầu lưỡi giống như con rắn nhỏ đảo qua vành tai và cổ mẫn cảm của nàng, vật cứng dưới thân không ngừng cọ cọ đùi Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ bị hôn đến mơ mơ màng màng đến khi vật cứng ở chân cách lớp vải mỏng chọc vào chân mình, mới tỉnh ngộ lại.
Giang Lâm Vụ đẩy Bạch Ngọc đang dán sát vào người mình ra, cho rằng hắn bị tình độc khiến cho nhập ma quỷ liền đưa tay vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của hắn đang chìm trong tình dục, hô to: "Bạch Ngọc! Bạch Ngọc! Dừng lại!”
Bạch Ngọc nghe được, nhưng hắn không muốn dừng lại, chuyên tâm đi trêu chọc nàng. Hắn chờ ngày này quá lâu, nhịn quá khổ rồi. Hắn khát vọng chuyện tình sự với nàng, cam nguyện trầm luân. Mặt mày ôn nhuận dưới ánh mắt u ám không thấy lộ ra chấp niệm điên cuồng.
Sau khi hôn môi xong, hai người thở hồng hộc.
Bạch Ngọc cúi đầu nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ buồn bực nói: "Chỉ cần tiên tôn. Ta chỉ cần tiên tôn thôi. Nếu là người khác ta tình nguyện chết đi." Lời nói tuy nhẹ, nhưng lộ ra một cỗ kiên định không thể nghi ngờ.
Giang Lâm Vụ tiếp nhận ý chí của Bạch Ngọc. Hắn bình thường dịu dàng lại khiêm tốn, nhưng một số chuyện cũng rất bướng bỉnh. Bạch Ngọc không muốn tiếp nhận người khác, hắn thật sự làm ra chuyện với người khác không bằng một đao chém cổ mình khiến Giang Lâm Vụ run rẩy.
Nàng cũng không phải chân chính chán ghét Bạch Ngọc, đối với Bạch Ngọc kỳ thật là thưởng thức. Thiếu niên sáng ngời, ôn nhuận đoan chính. Bạch Ngọc người như tên là một khối ngọc thạch tinh khiết không tỳ vết, dày đặc mịn màng, ôn nhuận thanh nhã.
Mỹ ngọc không cần biết điêu khắc như thế nào, chỉ cần không nửa chừng vỡ vụn, đều sẽ là mỹ ngọc tốt đẹp đắt tiền.
Mà Giang Lâm Vụ không muốn Bạch Ngọc trở thành miếng ngọc bị nghiền nát giữa chừng.
Nàng nắm lấy khuôn mặt của Bạch Ngọc, nói: "Tiên tôn nguyện ý, nhưng chỉ một lần thôi."
Trên mặt Bạch Ngọc hiện lên một tia ý cười khi thực hiện được ý đồ, lựa chọn xem nhẹ câu nói phía sau. Dùng nhiệt độ nóng bỏng ôm hôn Giang Lâm Vụ.
Đêm vẫn còn dài ...
Bạch Ngọc bất động, dường như đã hôn mê đến không nghe thấy. Giang Lâm Vụ đến gần một chút muốn mở miệng nói tiếp, Bạch Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu hướng về phía Giang Lâm Vụ cười: "Tiên tôn. Đệ tử rất đau... Người cởi trói cho ta được không..."
Giang Lâm Vụ nhìn phù trận siết chặt khiến làn da trắng ngọc của hắn phiếm hồng, nàng liền cúi đầu cởi bỏ phù trận cho Bạch Ngọc mà không biết hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, trong mắt lộ ra tham lam tăm tối.
Phù chú vừa mới cởi ra, cánh tay mạnh mẽ của Bạch Ngọc một tay câu lấy thắt lưng mềm mại của Giang Lâm Vụ, kéo nàng xuống đất. Bạch Ngọc bất ngờ xoay người lên trên, tứ chi chống ở hai bên Giang Lâm Vụ giống như lồng giam vô hình, vững vàng che nàng dưới bóng tối.
Bạch Ngọc nhếch môi cười, hắn rõ ràng nhìn như đang cười, nhưng trong đôi mắt hoa đào ôn nhuận âm u cuồn cuộn, hắn hé môi nói: "Ta thích tiên tôn như vậy.”
Bạch Ngọc hận không thể hiện tại vắt kiệt Giang Lâm Vụ, vậy mà nàng lại muốn đem chính mình đẩy cho nữ tử xa lạ khác. Tuy nói là chuyện này trong dự liệu của hắn nhưng vẫn khiến Bạch Ngọc rất tức giận.
Giang Lâm Vụ không thể tin được mà trừng mắt phượng. Nàng bị kéo ngã xuống đất, Bạch Ngọc ỷ vào ưu thế cường tráng của nam tử mà đem Giang Lâm Vụ áp chế ở dưới thân. Không đợi nàng kịp phản ứng thì đã bám lấy đôi môi đỏ mọng của Giang Lâm Vụ mãnh liệt ma sát gặm cắn.
Đây là lần đầu tiên Giang Lâm Vụ tỉnh táo ôm hôn nam tử, đôi môi ướt át dán sát vào môi nàng, thực sự rất mềm mại…
Bạch Ngọc thừa dịp Giang Lâm Vụ hơi sửng sốt cạy mở hàm răng của nàng, lưỡi lớn của hắn cuốn lấy lưỡi nhỏ của nàng mút cắn.
Nụ hôn của Bạch Ngọc không giống với sự dịu dàng ngày thường của hắn, nhiệt liệt mà cường thế. Khí tức hai người giao hòa lẫn nhau.
Môi lưỡi Bạch Ngọc tùy ý cướp đoạt từng tấc trong miệng Giang Lâm Vụ, đầu lưỡi giống như con rắn nhỏ đảo qua vành tai và cổ mẫn cảm của nàng, vật cứng dưới thân không ngừng cọ cọ đùi Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ bị hôn đến mơ mơ màng màng đến khi vật cứng ở chân cách lớp vải mỏng chọc vào chân mình, mới tỉnh ngộ lại.
Giang Lâm Vụ đẩy Bạch Ngọc đang dán sát vào người mình ra, cho rằng hắn bị tình độc khiến cho nhập ma quỷ liền đưa tay vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của hắn đang chìm trong tình dục, hô to: "Bạch Ngọc! Bạch Ngọc! Dừng lại!”
Bạch Ngọc nghe được, nhưng hắn không muốn dừng lại, chuyên tâm đi trêu chọc nàng. Hắn chờ ngày này quá lâu, nhịn quá khổ rồi. Hắn khát vọng chuyện tình sự với nàng, cam nguyện trầm luân. Mặt mày ôn nhuận dưới ánh mắt u ám không thấy lộ ra chấp niệm điên cuồng.
Sau khi hôn môi xong, hai người thở hồng hộc.
Bạch Ngọc cúi đầu nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ buồn bực nói: "Chỉ cần tiên tôn. Ta chỉ cần tiên tôn thôi. Nếu là người khác ta tình nguyện chết đi." Lời nói tuy nhẹ, nhưng lộ ra một cỗ kiên định không thể nghi ngờ.
Giang Lâm Vụ tiếp nhận ý chí của Bạch Ngọc. Hắn bình thường dịu dàng lại khiêm tốn, nhưng một số chuyện cũng rất bướng bỉnh. Bạch Ngọc không muốn tiếp nhận người khác, hắn thật sự làm ra chuyện với người khác không bằng một đao chém cổ mình khiến Giang Lâm Vụ run rẩy.
Nàng cũng không phải chân chính chán ghét Bạch Ngọc, đối với Bạch Ngọc kỳ thật là thưởng thức. Thiếu niên sáng ngời, ôn nhuận đoan chính. Bạch Ngọc người như tên là một khối ngọc thạch tinh khiết không tỳ vết, dày đặc mịn màng, ôn nhuận thanh nhã.
Mỹ ngọc không cần biết điêu khắc như thế nào, chỉ cần không nửa chừng vỡ vụn, đều sẽ là mỹ ngọc tốt đẹp đắt tiền.
Mà Giang Lâm Vụ không muốn Bạch Ngọc trở thành miếng ngọc bị nghiền nát giữa chừng.
Nàng nắm lấy khuôn mặt của Bạch Ngọc, nói: "Tiên tôn nguyện ý, nhưng chỉ một lần thôi."
Trên mặt Bạch Ngọc hiện lên một tia ý cười khi thực hiện được ý đồ, lựa chọn xem nhẹ câu nói phía sau. Dùng nhiệt độ nóng bỏng ôm hôn Giang Lâm Vụ.
Đêm vẫn còn dài ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.