Chương 598: Bản lĩnh làm việc thật tốt chính là tư bản
Bảo Thạch Tiêu
05/09/2013
Nhìn vào biểu hiện thì Trần Hào Vũ giống như là một người hướng nội, nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy đối phương chỉ là mặt ngoài hướng nội, hoặc là đối phương giả vờ hướng nội. Còn tại sao người này lại cố gắng làm cho người ta thấy mình là người hướng nội? Vương Tử Quân căn bản không thể biết được. Hay đây chính là lòng dạ ẩn nhẫn và nhẫn nại? Chính là một người bên trong ẩn giấu ngọn lửa mạnh mẽ, Vương Tử Quân bây giờ thật sự muốn nó bùng phát ra xem như thế nào.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt trẻ tuổi của Trần Hào Vũ, hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới trầm giọng nói:
- Cậu nói có người thao tác trong bóng tối, cậu có chứng cứ gì không?
- Chủ tịch Vương, tôi có chứng cứ. Tôi và nhân viên văn phòng huyện ủy Ôn Tắc Thuận cùng báo danh cho một chức vụ, anh ta nói mình không cần phải thi, đã có người khẳng định chức vụ đó là của anh ta. Lúc đó tôi còn không tin, thế nhưng bây giờ thì căn bản đã tin.
Vương Tử Quân khẽ hớp một ngụm trà, hắn cẩn thận quan sát người thanh niên đang chậm rãi nói chuyện trong phòng làm việc của mình. Khi vị trí dần lên cao thì Vương Tử Quân dần học cách nhìn người, Trần Hào Vũ này không có bao nhiêu phần diễn trong quan trường. Không phải là vì Vương Tử Quân khinh thường Trần Hào Vũ, mà thanh niên thường vĩnh viễn không bao giờ nắm được hướng gió, anh thử nghĩ mà xem, nếu như đội một con heo quay đi cúng mà không tìm được cửa miếu, như vậy sẽ bực bội như thế nào?
Cho dù những gì Trần Hào Vũ phản ánh là sự thật thì hảo cảm của Vương Tử Quân với Trần Hào Vũ cũng giảm đi rất nhiều. Vì Ôn Tắc Thuận có thể nói ra những lời như vậy với Trần Hào Vũ thì chứng tỏ hai bên có quan hệ khá tốt, có thể thành thật nói với nhau. Trên quan trường người có thể nói thật là rất ít, vì một chức vụ mà người ta có thể đưa ra chứng cứ của người có quan hệ tốt với mình, thế cho nên những người như vậy căn bản là không đáng tin.
Vì sao không thể ngoan ngoãn nhận mệnh? Khi đối mặt với bất công thì rất nhiều người kiên định cho rằng mình là người có tài mà không gặp thời, chưa từng nghĩ rằng cuộc sống có muôn nghìn vẻ, rất nhiều chuyện nhìn có vẻ ngẫu nhiên nhưng lại là tất nhiên. Anh không tin số mệnh thì vận mệnh sẽ trêu cợt anh, nhìn vào điểm này thì thấy vận mệnh giống như một vị hoàng đế bạo quân, giống như hoàng quyền thống trị thần dân. Tất cả những tiểu binh tiểu tốt không phải là người nắm bánh xe quyền lực, thế nhưng bọn họ lại là người đi dưới bánh xe, thế cho nên anh chỉ có thể đi cùng bánh xe về phía trước, không có quyền chủ động lựa chọn quyền lực.
Vương Tử Quân biết rõ người thanh niên trước mặt chắc chắn không tin tưởng vào số mệnh, không tin vận mệnh thống nhất tất cả, điều này là cực kỳ bình thường. Anh có thể thống nhất thời gian ăn ngủ, nhưng anh có thể thống nhất người ta suy nghĩ như thế nào sao? Anh có thể thống nhất thời gian người ta đi vệ sinh sao? Tóm lại thì thế giới phải đi về phía trước, công tác cần có người đứng ra gánh vác, chỉ cần hạ cấp phục tùng thượng cấp là được, căn bản không cần biểu hiện mình là người lập dị, như vậy sẽ là người đầu tiên phải ăn quả đắng.
Nhưng Vương Tử Quân cảm khái và không nói ra khỏi miệng, hắn biết rõ tất cả cũng đều vì lợi ích của riêng mình, trên quan trường căn bản không có hữu nghị, tất cả đồng minh đều là cộng đồng cùng chung lợi ích mà thôi.
Vương Tử Quân tuy thích dùng người tài, thế nhưng đối với những người những việc không đúng, hắn căn bản cũng không có tư tưởng sử dụng.
- Ôn Tắc Thuận là người thi viết ở vào hàng thứ ba, phỏng vấn cũng xếp hạng ba, nhưng vị trí công tác chỉ dành cho một người, phía trước lại có hai người chúng tôi, tôi cảm thấy anh ta sẽ không có hy vọng. Nhưng trước khi tôi làm kiểm tra sức khỏe thì anh ấy lại dùng giọng cực kỳ tự tin để khẳng định vị trí đó là của mình. Sự thật giống hệt như những gì anh ta đã nói, tôi và nữ đồng chí xếp hạng thứ hai bị loại, nguyên nhân là tôi có một chiếc răng hô, còn nữ đồng chí kia có hai mắt không đối xứng.
- Vì vậy, chủ tịch Vương, tôi có đầy đủ lý do để tin tưởng quá trình tuyển chọn có vấn đề, kính xin lãnh đạo có thể kiểm tra sự việc này, để cho những người một lòng tham gia công tác thi tuyển có một câu trả lời rõ ràng.
Trần Hào Vũ càng nói càng kích động, hai mắt lại càng lóe lên cái nhìn cực kỳ khẩn thiết.
Vương Tử Quân đặt bút trong tay xuống, sau đó hắn mới trầm giọng nói:
- Đồng chí Trần Hào Vũ, tôi nhất định sẽ sắp xếp người xem xét thật kỹ vấn đề mà cậu đã phản ánh, nhưng dù thế nào cũng cần có thời gian. Mong cậu tin tưởng đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ, đồng thời trước khi cho ra kết luận cuối cùng thì mong cậu hãy an tâm công tác.
Trần Hào Vũ nhìn Vương Tử Quân ung dung bất động mà trong lòng chợt sinh ra cảm giác uể oải, hắn thật sự căn bản không thích nghe những lời công khai như vậy, hắn hy vọng Vương Tử Quân cho mình một câu trả lời thuyết phục, ít nhất cũng phải có tính châm chích và đặc biệt là phải rõ ràng. Hắn đã chạy đến đây, đã mất khá nhiều sức lực, hành động của hắn lần này thật sự cũng có chút không đúng, vì chính hắn đã mở miệng nói ra việc liên quan đến người bạn đồng hành của mình.
Nhưng Trần Hào Vũ tin chắc rằng dù là sự việc gì cũng phải có tính hai mặt, cực kỳ xấu sẽ cực kỳ tốt. Những đám người đẹp đẽ cao thượng chắc chắn sẽ có chất giấu những việc làm dơ bẩn và tội ác, sao có thể tùy tiện nhìn thấy cho được?
Trần Hào Vũ vô thức nhìn gương mặt cực kỳ uy nghiêm của Vương Tử Quân, hắn cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, tôi tin tưởng ngài.
Khi Trần Hào Vũ đi ra, Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, hắn đi đến cửa phòng. Dù hắn thật sự có cái nhìn không hay với Trần Hào Vũ, thế nhưng trước nay hắn xử lý mối quan hệ với hạ cấp căn bản chưa từng để phát sinh bất kỳ vấn đề gì để người ta có thể nói bậy bạ này nọ.
- Chủ tịch Vương, chị của Ôn Tắc Thuận là một người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố Đông Bộ, tên là Ôn Tiểu Ngọc.
Khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, Trần Hào Vũ chợt xoay người nói với Vương Tử Quân.
Ôn Tiểu Ngọc? Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cái tên này khá quen thuộc, hơn nữa những năm qua tỉ lệ xuất hiện của Ôn Tiểu Ngọc trên truyền hình là rất cao. Hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, nếu như cũng không biết người dẫn chương trình nổi tiếng nhất thành phố của mình, như vậy cũng có chút gì đó không đúng.
Vài phút sau Thái Nguyên Thương vội vàng đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Gàn đây thư ký trưởng Thái thường suy nghĩ, thế gian này ngoài hai cánh cửa thiên đường và địa ngục, có cánh cửa thứ ba nào khác không? Nếu như không có thì con người vì sao phải phấn đấu? Chỉ vì muốn đẩy cánh cửa địa ngục sao? Sau khi trải qua một thời gian trầm tư suy nghĩ, thư ký trưởng Thái chợt phát hiện trong cuộc sống của mình thì mỗi ngày thật sự phải mở một cánh cửa, đó chính là cửa phòng làm việc của chủ tịch Vương Tử Quân. Mỗi ngày thư ký trưởng Thái đẩy cánh cửa phòng làm việc của chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn cảm thấy mình thỏa thuê mãn nguyện, đồng thời trong lâm linh cũng có một chút không yên.
Thái Nguyên Thương thầm nghĩ như vậy, thế là hắn đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi thư ký trưởng Thái báo cáo vài hạng mục công tác cho chủ tịch Vương, chủ tịch Vương chợt mở miệng hỏi:
- Nguyên Thương, tôi nghe nói công tác tuyển chọn cán bộ cho văn phòng thị ủy và khối chính quyền đã xong rồi phải không?
- Chỉ còn lại hạng mục công tác khảo sát mà thôi. Chủ tịch Vương, lần này thi tuyển chọn ra được mười đồng chí nhưng số người báo danh lại vượt qua con số hai ngàn, thật sự cạnh tranh quá khốc liệt.
Thái Nguyên Thương hiểu Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không vô duyên vô cớ khi hỏi về vấn đề này. Hắn vừa trả lời vừa thầm định giá xem có việc gì đang xảy ra.
Chương 598(p2): Bản lĩnh làm việc thật tốt chính là tư bản.
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn rồi trầm giọng nói:
- *Tôi nghe nói tuyển chọn lần này rất nghiêm khắc ở phương diện kiểm tra sức khỏe có phải không?
Vẻ mặt Thái Nguyên Thương khẽ động, cuối cùng cũng biết Vương Tử Quân đang nói về vấn đề gì. Hắn cũng là một thành viên của ban tổ chức, hắn cũng biết rõ sự việc, thế là trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, thư ký trưởng Đảng cho rằng đối với những nhân viên được tuyển chọn lần này không những yêu cầu tố chất cao, lại càng phải là bộ mặt của văn phòng đảng ủy chính quyền thành phố, vì vậy mà phương diện kiểm tra sức khỏe là cực kỳ nghiêm khắc.
Vương Tử Quân chợt nở nụ cười:
- Tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm khắc, còn phải là bộ mặt của cơ quan, tôi căn bản không quan tâm đến tiêu chuẩn của các anh, tôi chỉ hỏi các anh một vấn đề mà thôi. Đó là nếu có một người vì một cái răng hô mà không được tuyển chọn đề bạt, như vậy công tác tuyển chọn của chúng ta lần này có phải là trò đùa không?
Thái Nguyên Thương chợt vã mồ hôi, sau khi hắn trở thành thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, Vương Tử Quân luôn bày ra bộ mặt ôn hòa, rất ít khi phát giận. Nhưng chủ tịch Vương càng không phát giận thì Thái Nguyên Thương càng tỏ ra kinh sợ. Hắn hiểu rất rõ, chủ tịch Vương hiểu rất rõ nhiều vấn đề, chẳng qua là lãnh đạo không nói ra mà thôi.
Bây giờ chủ tịch Vương dùng giọng điệu như vậy để lên tiếng, điều này nói rõ lãnh đạo căn bản không ủng hộ công tác tuyển chọn của bọn họ lần này. Lúc đó Thái Nguyên Thương căn bản cũng cảm thấy công tác tuyển chọn đề cao công tác khám sức khỏe như vậy là không hay, nhưng cuối cùng cũng không dám trực tiếp bác bỏ. Dù sao thì Tưởng Tuệ Minh và Đảng Hằng chính là hai vị lãnh đạo thường ủy gánh trọng trách chủ yếu của hạng mục lần này,Thái Nguyên Thương tuy đại biểu cho khối chính quyền thành phố, thế nhưng khi hai vị lãnh đạo thường ủy kia đã đồng ý, chính mình dù có ra mặt phản đối cũng không được gì.
Thái Nguyên Thương cũng hiểu rất rõ, một cái răng hô cũng không phải là vấn đề gì lớn, nếu vì nó mà cắt đứt tương lai của người ta, như vậy thật sự là chuyện bé xé ra to.
- Anh đem đến cho tôi một phần văn kiện về công tác kiểm tra sức khỏe của các ứng viên lần này cho tôi.
Vương Tử Quân nhìn Thái Nguyên Thương cúi đầu, hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới mở miệng nói:
- Nguyên Thương, có đôi khi nên tranh chấp thì nhất định phải tranh chấp, anh nên nhớ cho kỹ, anh không phải chỉ đại biểu cho chính mình, anh còn là đại biểu cho tôi.
Vẻ mặt Thái Nguyên Thương chợt trở nên ngưng tụ, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của chủ tịch Vương. Đây là chủ tịch Vương đang gõ đầu hắn, thế nhưng hắn cũng cảm thấy những gì mình đã làm là quá mức cẩn thận.
Đúng vậy, chính mình tuy chỉ là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố với cấp bậc hành chính là cấp cục, thế nhưng mình lại đại biểu cho bộ mặt của chủ tịch Vương Tử Quân. Phương án tuyển chọn nhân viên lần này là cho chủ tịch Vương đưa ra, bây giờ sự việc như vậy xảy ra, tất nhiên chủ tịch Vương sẽ mất mặt.
- Chủ tịch Vương, tôi nhất định sẽ điều tra thật rõ ràng.
Thái Nguyên Thương ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kiên định nhìn Vương Tử Quân rồi nói.
- Ừ, chăm chú điều tra, nghiêm túc xử lý, biết sai thì sửa.
Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng giọng điệu lại cực kỳ khí phách.
Thái Nguyên Thương đã hiểu rõ vấn đề, hắn chuẩn bị xoay người bỏ đi, đúng lúc này lại thấy Vương Tử Quân vẫy vẫy tay. Hắn chợt sững sờ, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Tử Quân, chợt nghe thấy Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Anh có biết một người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố tên là Ôn Tiểu Ngọc không?
- Ôn Tiểu Ngọc?
Thái Nguyên Thương khẽ gật đầu, hắn biết rõ người phụ nữ này, hơn nữa còn biết người phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn kia căn bản không đơn giản chút nào.
- Em trai của cô ta có tham gia vào sự kiện tuyển chọn cán bộ lần này.
Vương Tử Quân dùng giọng trầm thấp nói, sau khi nói xong một câu thì cũng không tiếp tục lên tiếng.
Thái Nguyên Thương nghĩ về những lời đồn đãi mình nghe được về Ôn Tiểu Ngọc, hắn có chút do dự, sau đó mới khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, Ôn Tiểu Ngọc này rất không tầm thường, trước đó vốn chỉ là phóng viên của đài truyền hình, tôi nghe nói cô ta có quan hệ không tệ với thư ký trưởng Đảng.
"Quan hệ không tệ", bốn chữ này được Thái Nguyên Thương nói ra khỏi miệng rất có tính nghệ thuật, cực kỳ có ý nghĩa, nghe dễ dàng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ khác lạ. Nhưng bây giờ Thái Nguyên Thương nói ra rất nghiêm trang, hắn tin tưởng ý nghĩa lời nói của mình thật sự mơ hồ di động, Vương Tử Quân nhất định sẽ nắm bắt được.
Vương Tử Quân khẽ híp mắt, hắn không ngờ sự việc lần này lại có liên quan đến Đảng Hằng. Hắn đã từng gặp cô gái Ôn Tiểu Ngọc kia, cô nàng nói tiếng phổ thông rất tốt, nghiệp vụ tinh xảo. Điểm chết người của nàng cũng không nằm ở phương diện này, chủ yếu là nàng có gương mặt hồng hào, lại trắng như trứng gà bóc, dù là nhìn từ bất kỳ phương diện nào cũng cảm thấy cực kỳ chói lọi. Dù người ta có gặp mặt nàng ở bất kỳ trường hợp nào, ai cũng cảm thấy nàng có một vẻ đẹp cực kỳ thu hút.
Đảng Hằng là một cán bộ lãnh đạo cao cấp, cũng không quá liên quan đến công tác tuyên truyền, hai người đáng lý ra phải là ai đường thẳng song song, cho dù kéo dài đến chân trời cũng không bao giờ cắt nhau. Hôm nay hai người bọn họ giao cắt vào nhau, chẳng lẽ? Phụ nữ xinh đẹp thường có tương lai khó thể dự đoán được, vì còn phải xem nàng phát huy phương diện hồng nhan của mình đến mức nào.
Vương Tử Quân cũng không nắm quá chặt những sự kiện có liên quan đến tác phong, dù sao thì chính bản thân hắn cũng không phải là một người đáng khen ở phương diện này. Hơn nữa dùng những lời ngụy biện của Tôn Khải, bây giờ tình nhân và vợ bé xuất hiện lớp lớp, đi bộ trong một con hẻm nhỏ cũng gặp được vài người.
Nói thật ra thì Vương Tử Quân cảm thấy lời nói của Tôn Khải là cực kỳ đúng đắn, ý thức trách nhiệm và tình cảm là hai thứ căn bản khó thể nào kết nối lại với nhau. Tình cảm mãnh liệt giống như một tờ giấy, nếu có ánh lửa thì sẽ nhanh chóng thiêu đốt trong chốc lát. Vương Tử Quân biết rõ phụ nữ xinh đẹp chẳng phải chưa từng bao giờ nghĩ về đàn ông, nếu không thì đàn ông cũng đều là Liễu Hạ Huệ, ít nhất thì phần dư ở bên dưới cũng khó thể nào cứng lên được.
Hơn nữa khi đã là cán bộ lãnh đạo cao cấp, nếu dựa vào vấn đề nam nữ để đánh ngã một người cũng không quá thực tế. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khoát tay áo nói:
- Chú ý làm việc chứ không căn cứ vào những tin tức ngoài lề như vậy.
Thái Nguyên Thương sờ lên đầu, chỉ cảm thấy trán mình vã đầy mồ hôi, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi. Tuy văn phòng thị ủy và văn phòng ủy ban có quan hệ mập mờ, thế nhưng hắn là lãnh đạo văn phòng ủy ban lại có quan hệ khá tốt với Đảng Hằng là người đứng đầu văn phòng thị ủy. Đảng Hằng dù là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, thế nhưng xử lý nhiều sự việc lại rất tôn trọng ý kiến của Thái Nguyên Thương. Nếu như chủ tịch Vương quyết định điều tra rõ ràng vấn đề của Đảng Hằng, như vậy sau này quan hệ giữa Thái Nguyên Thương và Đảng Hằng sẽ không còn hòa hợp như trước đó được nữa.
- Tôi biết rồi.
Thái Nguyên Thương đồng ý một tiếng, sau đó khẽ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Sau khi giao việc cho Thái Nguyên Thương, Vương Tử Quân tiếp tục vùi đầu vào công tác tiếp đãi mùa giáp tết. Hắn nghĩ rằng chuyện này được mình lên tiếng thì sẽ được điều tra theo đúng hướng, nhưng hắn thật sự không ngờ sự việc đôi khi cũng không phát triển theo đúng quỹ đạo mà chính mình đã vạch ra.
Chương 598(p3): Bản lĩnh làm việc thật tốt chính là tư bản.
Khi Vương Tử Quân tiếp đón phó phòng tuyên truyền tỉnh ủy Bùi Đắc Vận đến thành phố Đông Bộ kiểm tra chỉ đạo công tác, hai bên đang nói về vấn đề đẩy mạnh công tác tuyên truyền, đột nhiên Triệu Quốc Lương vội vàng cầm điện thoại đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cuống quýt của Triệu Quốc Lương, hắn có chút sững sốt, cũng hiểu có sự việc không nhỏ đang diễn ra. Lúc này tuy hắn không sợ xảy ra chuyện, thế nhưng khổ cực một năm, đến bây giờ sắp tết nhất thì ai cũng mong mình được bình an.
- Trưởng phòng Triệu, chị báo cáo với trưởng phòng Bùi về công tác của phòng tuyên truyền thành phố Đông Bộ của chúng ta sang năm, đặc biệt là phương diện xây dựng đài truyền hình. Không phải phòng tuyên truyền các chị đã có ý tưởng sơ bộ rồi sao? Bây giờ nói rõ ra với trưởng phòng Bùi, như vậy cũng xem như tranh thủ được sự giúp đỡ của lãnh đạo.
Vương Tử Quân ném chủ đề cho Triệu Thúy Bình, sau đó đi về phía Triệu Quốc Lương. Lúc này Triệu Quốc Lương chặn lại nói:
- Chủ tịch Vương, là điện thoại của chủ nhiệm Trần của văn phòng thị ủy.
- Chủ nhiệm Trần của văn phòng thị ủy?
Vương Tử Quân có chút sững sờ, hắn có thể gọi tên các vị phó thư ký trưởng của văn phòng thị ủy, thế nhưng đối với các vị chủ nhiệm văn phòng thị ủy thì căn bản không nhớ ai ra ai. Lúc này chủ nhiệm Trần gọi điện thoại cho mình, hơn nữa Triệu Quốc Lương còn sợ hãi như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tiếp điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên một âm thanh dồn dập:
- Chủ tịch Vương, tôi là Trần Tiến Hỉ của văn phòng thị ủy, bí thư Đổng để tôi gọi điện thoại cho anh.
Giọng điệu của Trần Tiến Hỉ trong điện thoại rất dồn dập, Vương Tử Quân nghe nói là Đổng Quốc Khánh yêu cầu gọi điện thoại cho mình, trong lòng lại càng có thêm vài phần nghi hoặc.
Tuy quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh gần đây đã có chút hòa hoãn, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện vẻ bề ngoài mà thôi, Đổng Quốc Khánh bây giờ để cấp dưới vội vàng gọi điện thoại cho mình, xem ra sự việc cũng không phải nhỏ.
- Chủ tịch Vương, là thế này, sáng hôm nay bí thư Đổng và các cán bộ lãnh đạo của ban tổ chức trung ương và phòng tổ chức tỉnh ủy xuống huyện Lâm Hoàn kiểm tra hạng mục đảng viên làm giàu. Tất cả vốn phát triển rất thuận lợi, nhưng không biết thế nào lại có một cán bộ của phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn trà trộn vào trong đội ngũ tiếp đãi, còn trực tiếp phản ánh với lãnh đạo của ban tổ chức trung ương về những vấn đề phát sinh trong công tác tuyển chọn cán bộ bằng công tác thi tuyển vừa rồi.
Vương Tử Quân biết rất rõ hành tung của Đổng Quốc Khánh, phân công ngày hôm nay đã sớm được quyết định rõ ràng. Lần này cán bộ lãnh đạo của ban tổ chức trung ương xuống kiểm tra công tác làm giàu của đảng viên huyện Lâm Hoàn, đây vốn là một sự kiện rất vinh dự. Vì kéo ban tổ chức trung ương xuống thành phố Đông Bộ mà Đổng Quốc Khánh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, hắn dựa vào quan hệ với phòng tổ chức tỉnh ủy, cố gắng cướp đoạt hạng mục tiếp đón này từ trong tay các thành phố khác.
Vì làm tốt công tác tiếp đón mà Đổng Quốc Khánh căn bản đã mất rất nhiều tâm sức, nửa tháng qua đã năm lần chạy xuống huyện Lâm Hoàn, còn năm lần bảy lượt dặn dò trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh phải ngồi chồm hổm canh giữ ở huyện Lâm Hoàn. Tất nhiên ý nghĩ của bí thư Đổng Quốc Khánh đã quá rõ ràng, đó là phải làm sao cho đẹp, có thể diện.
Ngày hôm qua Đổng Quốc Khánh còn mời Vương Tử Quân tham gia nghi thức tiếp đãi, thế nhưng Vương Tử Quân từ chối. Dù sao thì Đổng Quốc Khánh là người đứng ra mời, chẳng qua chỉ là vì vấn đề lễ phép mà thôi, cũng không có thành ý gì lớn, chính mình đi cũng xem như không biế xấu hổ.
Vương Tử Quân cũng cho ra không ít giúp đỡ về tài lực trong sự kiện ban tổ chức trung ương xuống nghiên cứu thị sát lần này. Chỉ cần có bất kỳ thứ gì liên quan đến tiền, Vương Tử Quân sẽ cho phòng tài chính cố gắng tìm đủ biện pháp thỏa mãn yêu cầu.
Vương Tử Quân thấy sự việc lần này hoàn toàn có thể kết thúc viên mãn, nhưng hắn lại không ngờ sự việc lại biến thành như vậy. Vị cán bộ của phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn kia là ai? Vương Tử Quân căn bản hiểu rất rõ, hắn thầm cảm khái thế sự vô thường, đồng thời trầm giọng hỏi Trần Tiến Hỉ:
- Tình huống bây giờ là thế nào?
- Chủ tịch Vương, viên cán bộ của huyện Lô Bắc tuy đã được đưa ra khỏi hiện trường, thế nhưng phó trưởng ban Trần là người đứng đầu khối ban tổ chức trung ương xuống tỉnh Sơn Nam lần này lại ra nghiêm lệnh xử lý thật rõ ràng.
Trần Tiến Hỉ do dự một chút rồi nói tiếp:
- Sự việc cán bộ kia báo cáo có liên quan đến thư ký trưởng Đảng.
Liên lụy đến Đảng Hằng, hèn gì Đổng Quốc Khánh mới vội vàng để cho Trần Tiến Hỉ gọi điện thoại cho mình. Vương Tử Quân thầm suy nghĩ về đầu đuôi sự việc, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Đổng còn có chỉ thị gì nữa không?
- Chủ tịch Vương, bí thư Đổng nói bốn giờ chiều muốn gặp mặt bàn bạc với anh để xử lý cụ thể chuyện lần này.
Trần Tiến Hỉ suy xét một chút, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.
Gặp mặt thương lượng, thực chất Đổng Quốc Khánh muốn kéo Vương Tử Quân vào sự kiện lần này. Dù thế nào thì sự việc cũng có liên quan đến hắn, nếu kéo hắn vào thì Đổng Quốc Khánh sẽ căn bản không quá cô đơn. Lúc này hắn hiểu rõ tâm tư của Đổng Quốc Khánh thế nhưng vẫn phải đồng ý, nếu không sẽ sinh ra tìn đồn đụng việc chạy trốn, như thế hắn cũng không cần làm chủ tịch thành phố làm gì nữa.
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Triệu Quốc Lương:
- Bốn giờ chiều nay tôi có sắp xếp gì không? Nếu như không quá quan trọng thì hủy bỏ cho tôi.
Triệu Quốc Lương bây giờ là một thư ký có kinh nghiệm, hắn công tác càng thêm cẩn thận hơn, càng ghi nhớ rõ ràng chương trình của Vương Tử Quân. Sau khi nghe nói Vương Tử Quân có sắp xếp vào lúc bốn giờ, hắn khẽ lên tiếng không chút do dự:
- Chủ tịch Vương, bốn giờ chiều nay ngài phải tham gia tọa đàm của phòng văn hóa thể thao, khách mời đều là danh nhân trong thành phố Đông Bộ chúng ta.
- Cho chủ tịch Lữ thay mặt tôi tham gia tọa đàm.
Vương Tử Quân vung tay lên quyết định sự việc.
Triệu Quốc Lương nhìn Vương Tử Quân đi về phía Bùi Đắc Vận mà thầm kêu khổ, vì mời Vương Tử Quân đến tham gia buổi tọa đàm của phòng văn hóa thể thao, trưởng phòng văn hóa thể thao Tưởng Cẩm Tiêu đã tìm hắn vài chục lần, mỗi lần như vậy đều trò chuyện tươi vui hớn hở. Bây giờ chỉ vì có một sự việc chen ngang mà cắt đứt tất cả những sắp xếp trước đó, hắn sao có thể nói cho rõ với Tưởng Cẩm Tiêu đây? Dù hắn thấy Tưởng Cẩm Tiêu sẽ căn bản không nói gì, cũng không dám nói gì, thế nhưng trong lòng hắn dù sao cũng sinh ra chút cảm giác ngại ngùng.
Nhưng sự việc đã tiến triển đến mức này thì không còn nằm trong sự khống chế của Triệu Quốc Lương, hắn có chút do dự, sau đó gọi điện thoại cho Tưởng Cẩm Tiêu.
Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của Vương Tử Quân và Triệu Thúy Bình, Bùi Đắc Vận có thể nói là cảm nhận được tình cảm chân thành ấm áp như ở nhà mình. Đặc biệt là tiệc rượu vào buổi trưa càng làm cho trưởng phòng Bùi cảm thấy rất có thể diện, trong lúc uống rượu lại xưng anh em với Vương Tử Quân, vỗ ngực đảm bảo sẽ báo cáo thành tích tuyên truyền ở thành phố Đông Bộ lên trên, đồng thời sẽ có chính sách nghiêng đối với những hạng mục tuyên truyền trên tỉnh rót xuống.
Bùi Đắc Vận uống rượu vui vẻ nhưng Vương Tử Quân lại thật sự có chút hỗn loạn. Sau khi đưa Bùi Đắc Vận đến khách sạn Đông Bộ nghỉ ngơi, Vương Tử Quân cũng trực tiếp vào một gian phòng nghỉ lại.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt trẻ tuổi của Trần Hào Vũ, hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới trầm giọng nói:
- Cậu nói có người thao tác trong bóng tối, cậu có chứng cứ gì không?
- Chủ tịch Vương, tôi có chứng cứ. Tôi và nhân viên văn phòng huyện ủy Ôn Tắc Thuận cùng báo danh cho một chức vụ, anh ta nói mình không cần phải thi, đã có người khẳng định chức vụ đó là của anh ta. Lúc đó tôi còn không tin, thế nhưng bây giờ thì căn bản đã tin.
Vương Tử Quân khẽ hớp một ngụm trà, hắn cẩn thận quan sát người thanh niên đang chậm rãi nói chuyện trong phòng làm việc của mình. Khi vị trí dần lên cao thì Vương Tử Quân dần học cách nhìn người, Trần Hào Vũ này không có bao nhiêu phần diễn trong quan trường. Không phải là vì Vương Tử Quân khinh thường Trần Hào Vũ, mà thanh niên thường vĩnh viễn không bao giờ nắm được hướng gió, anh thử nghĩ mà xem, nếu như đội một con heo quay đi cúng mà không tìm được cửa miếu, như vậy sẽ bực bội như thế nào?
Cho dù những gì Trần Hào Vũ phản ánh là sự thật thì hảo cảm của Vương Tử Quân với Trần Hào Vũ cũng giảm đi rất nhiều. Vì Ôn Tắc Thuận có thể nói ra những lời như vậy với Trần Hào Vũ thì chứng tỏ hai bên có quan hệ khá tốt, có thể thành thật nói với nhau. Trên quan trường người có thể nói thật là rất ít, vì một chức vụ mà người ta có thể đưa ra chứng cứ của người có quan hệ tốt với mình, thế cho nên những người như vậy căn bản là không đáng tin.
Vì sao không thể ngoan ngoãn nhận mệnh? Khi đối mặt với bất công thì rất nhiều người kiên định cho rằng mình là người có tài mà không gặp thời, chưa từng nghĩ rằng cuộc sống có muôn nghìn vẻ, rất nhiều chuyện nhìn có vẻ ngẫu nhiên nhưng lại là tất nhiên. Anh không tin số mệnh thì vận mệnh sẽ trêu cợt anh, nhìn vào điểm này thì thấy vận mệnh giống như một vị hoàng đế bạo quân, giống như hoàng quyền thống trị thần dân. Tất cả những tiểu binh tiểu tốt không phải là người nắm bánh xe quyền lực, thế nhưng bọn họ lại là người đi dưới bánh xe, thế cho nên anh chỉ có thể đi cùng bánh xe về phía trước, không có quyền chủ động lựa chọn quyền lực.
Vương Tử Quân biết rõ người thanh niên trước mặt chắc chắn không tin tưởng vào số mệnh, không tin vận mệnh thống nhất tất cả, điều này là cực kỳ bình thường. Anh có thể thống nhất thời gian ăn ngủ, nhưng anh có thể thống nhất người ta suy nghĩ như thế nào sao? Anh có thể thống nhất thời gian người ta đi vệ sinh sao? Tóm lại thì thế giới phải đi về phía trước, công tác cần có người đứng ra gánh vác, chỉ cần hạ cấp phục tùng thượng cấp là được, căn bản không cần biểu hiện mình là người lập dị, như vậy sẽ là người đầu tiên phải ăn quả đắng.
Nhưng Vương Tử Quân cảm khái và không nói ra khỏi miệng, hắn biết rõ tất cả cũng đều vì lợi ích của riêng mình, trên quan trường căn bản không có hữu nghị, tất cả đồng minh đều là cộng đồng cùng chung lợi ích mà thôi.
Vương Tử Quân tuy thích dùng người tài, thế nhưng đối với những người những việc không đúng, hắn căn bản cũng không có tư tưởng sử dụng.
- Ôn Tắc Thuận là người thi viết ở vào hàng thứ ba, phỏng vấn cũng xếp hạng ba, nhưng vị trí công tác chỉ dành cho một người, phía trước lại có hai người chúng tôi, tôi cảm thấy anh ta sẽ không có hy vọng. Nhưng trước khi tôi làm kiểm tra sức khỏe thì anh ấy lại dùng giọng cực kỳ tự tin để khẳng định vị trí đó là của mình. Sự thật giống hệt như những gì anh ta đã nói, tôi và nữ đồng chí xếp hạng thứ hai bị loại, nguyên nhân là tôi có một chiếc răng hô, còn nữ đồng chí kia có hai mắt không đối xứng.
- Vì vậy, chủ tịch Vương, tôi có đầy đủ lý do để tin tưởng quá trình tuyển chọn có vấn đề, kính xin lãnh đạo có thể kiểm tra sự việc này, để cho những người một lòng tham gia công tác thi tuyển có một câu trả lời rõ ràng.
Trần Hào Vũ càng nói càng kích động, hai mắt lại càng lóe lên cái nhìn cực kỳ khẩn thiết.
Vương Tử Quân đặt bút trong tay xuống, sau đó hắn mới trầm giọng nói:
- Đồng chí Trần Hào Vũ, tôi nhất định sẽ sắp xếp người xem xét thật kỹ vấn đề mà cậu đã phản ánh, nhưng dù thế nào cũng cần có thời gian. Mong cậu tin tưởng đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ, đồng thời trước khi cho ra kết luận cuối cùng thì mong cậu hãy an tâm công tác.
Trần Hào Vũ nhìn Vương Tử Quân ung dung bất động mà trong lòng chợt sinh ra cảm giác uể oải, hắn thật sự căn bản không thích nghe những lời công khai như vậy, hắn hy vọng Vương Tử Quân cho mình một câu trả lời thuyết phục, ít nhất cũng phải có tính châm chích và đặc biệt là phải rõ ràng. Hắn đã chạy đến đây, đã mất khá nhiều sức lực, hành động của hắn lần này thật sự cũng có chút không đúng, vì chính hắn đã mở miệng nói ra việc liên quan đến người bạn đồng hành của mình.
Nhưng Trần Hào Vũ tin chắc rằng dù là sự việc gì cũng phải có tính hai mặt, cực kỳ xấu sẽ cực kỳ tốt. Những đám người đẹp đẽ cao thượng chắc chắn sẽ có chất giấu những việc làm dơ bẩn và tội ác, sao có thể tùy tiện nhìn thấy cho được?
Trần Hào Vũ vô thức nhìn gương mặt cực kỳ uy nghiêm của Vương Tử Quân, hắn cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, tôi tin tưởng ngài.
Khi Trần Hào Vũ đi ra, Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, hắn đi đến cửa phòng. Dù hắn thật sự có cái nhìn không hay với Trần Hào Vũ, thế nhưng trước nay hắn xử lý mối quan hệ với hạ cấp căn bản chưa từng để phát sinh bất kỳ vấn đề gì để người ta có thể nói bậy bạ này nọ.
- Chủ tịch Vương, chị của Ôn Tắc Thuận là một người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố Đông Bộ, tên là Ôn Tiểu Ngọc.
Khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, Trần Hào Vũ chợt xoay người nói với Vương Tử Quân.
Ôn Tiểu Ngọc? Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cái tên này khá quen thuộc, hơn nữa những năm qua tỉ lệ xuất hiện của Ôn Tiểu Ngọc trên truyền hình là rất cao. Hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, nếu như cũng không biết người dẫn chương trình nổi tiếng nhất thành phố của mình, như vậy cũng có chút gì đó không đúng.
Vài phút sau Thái Nguyên Thương vội vàng đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Gàn đây thư ký trưởng Thái thường suy nghĩ, thế gian này ngoài hai cánh cửa thiên đường và địa ngục, có cánh cửa thứ ba nào khác không? Nếu như không có thì con người vì sao phải phấn đấu? Chỉ vì muốn đẩy cánh cửa địa ngục sao? Sau khi trải qua một thời gian trầm tư suy nghĩ, thư ký trưởng Thái chợt phát hiện trong cuộc sống của mình thì mỗi ngày thật sự phải mở một cánh cửa, đó chính là cửa phòng làm việc của chủ tịch Vương Tử Quân. Mỗi ngày thư ký trưởng Thái đẩy cánh cửa phòng làm việc của chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn cảm thấy mình thỏa thuê mãn nguyện, đồng thời trong lâm linh cũng có một chút không yên.
Thái Nguyên Thương thầm nghĩ như vậy, thế là hắn đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi thư ký trưởng Thái báo cáo vài hạng mục công tác cho chủ tịch Vương, chủ tịch Vương chợt mở miệng hỏi:
- Nguyên Thương, tôi nghe nói công tác tuyển chọn cán bộ cho văn phòng thị ủy và khối chính quyền đã xong rồi phải không?
- Chỉ còn lại hạng mục công tác khảo sát mà thôi. Chủ tịch Vương, lần này thi tuyển chọn ra được mười đồng chí nhưng số người báo danh lại vượt qua con số hai ngàn, thật sự cạnh tranh quá khốc liệt.
Thái Nguyên Thương hiểu Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không vô duyên vô cớ khi hỏi về vấn đề này. Hắn vừa trả lời vừa thầm định giá xem có việc gì đang xảy ra.
Chương 598(p2): Bản lĩnh làm việc thật tốt chính là tư bản.
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn rồi trầm giọng nói:
- *Tôi nghe nói tuyển chọn lần này rất nghiêm khắc ở phương diện kiểm tra sức khỏe có phải không?
Vẻ mặt Thái Nguyên Thương khẽ động, cuối cùng cũng biết Vương Tử Quân đang nói về vấn đề gì. Hắn cũng là một thành viên của ban tổ chức, hắn cũng biết rõ sự việc, thế là trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, thư ký trưởng Đảng cho rằng đối với những nhân viên được tuyển chọn lần này không những yêu cầu tố chất cao, lại càng phải là bộ mặt của văn phòng đảng ủy chính quyền thành phố, vì vậy mà phương diện kiểm tra sức khỏe là cực kỳ nghiêm khắc.
Vương Tử Quân chợt nở nụ cười:
- Tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm khắc, còn phải là bộ mặt của cơ quan, tôi căn bản không quan tâm đến tiêu chuẩn của các anh, tôi chỉ hỏi các anh một vấn đề mà thôi. Đó là nếu có một người vì một cái răng hô mà không được tuyển chọn đề bạt, như vậy công tác tuyển chọn của chúng ta lần này có phải là trò đùa không?
Thái Nguyên Thương chợt vã mồ hôi, sau khi hắn trở thành thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, Vương Tử Quân luôn bày ra bộ mặt ôn hòa, rất ít khi phát giận. Nhưng chủ tịch Vương càng không phát giận thì Thái Nguyên Thương càng tỏ ra kinh sợ. Hắn hiểu rất rõ, chủ tịch Vương hiểu rất rõ nhiều vấn đề, chẳng qua là lãnh đạo không nói ra mà thôi.
Bây giờ chủ tịch Vương dùng giọng điệu như vậy để lên tiếng, điều này nói rõ lãnh đạo căn bản không ủng hộ công tác tuyển chọn của bọn họ lần này. Lúc đó Thái Nguyên Thương căn bản cũng cảm thấy công tác tuyển chọn đề cao công tác khám sức khỏe như vậy là không hay, nhưng cuối cùng cũng không dám trực tiếp bác bỏ. Dù sao thì Tưởng Tuệ Minh và Đảng Hằng chính là hai vị lãnh đạo thường ủy gánh trọng trách chủ yếu của hạng mục lần này,Thái Nguyên Thương tuy đại biểu cho khối chính quyền thành phố, thế nhưng khi hai vị lãnh đạo thường ủy kia đã đồng ý, chính mình dù có ra mặt phản đối cũng không được gì.
Thái Nguyên Thương cũng hiểu rất rõ, một cái răng hô cũng không phải là vấn đề gì lớn, nếu vì nó mà cắt đứt tương lai của người ta, như vậy thật sự là chuyện bé xé ra to.
- Anh đem đến cho tôi một phần văn kiện về công tác kiểm tra sức khỏe của các ứng viên lần này cho tôi.
Vương Tử Quân nhìn Thái Nguyên Thương cúi đầu, hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới mở miệng nói:
- Nguyên Thương, có đôi khi nên tranh chấp thì nhất định phải tranh chấp, anh nên nhớ cho kỹ, anh không phải chỉ đại biểu cho chính mình, anh còn là đại biểu cho tôi.
Vẻ mặt Thái Nguyên Thương chợt trở nên ngưng tụ, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của chủ tịch Vương. Đây là chủ tịch Vương đang gõ đầu hắn, thế nhưng hắn cũng cảm thấy những gì mình đã làm là quá mức cẩn thận.
Đúng vậy, chính mình tuy chỉ là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố với cấp bậc hành chính là cấp cục, thế nhưng mình lại đại biểu cho bộ mặt của chủ tịch Vương Tử Quân. Phương án tuyển chọn nhân viên lần này là cho chủ tịch Vương đưa ra, bây giờ sự việc như vậy xảy ra, tất nhiên chủ tịch Vương sẽ mất mặt.
- Chủ tịch Vương, tôi nhất định sẽ điều tra thật rõ ràng.
Thái Nguyên Thương ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kiên định nhìn Vương Tử Quân rồi nói.
- Ừ, chăm chú điều tra, nghiêm túc xử lý, biết sai thì sửa.
Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng giọng điệu lại cực kỳ khí phách.
Thái Nguyên Thương đã hiểu rõ vấn đề, hắn chuẩn bị xoay người bỏ đi, đúng lúc này lại thấy Vương Tử Quân vẫy vẫy tay. Hắn chợt sững sờ, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Tử Quân, chợt nghe thấy Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Anh có biết một người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố tên là Ôn Tiểu Ngọc không?
- Ôn Tiểu Ngọc?
Thái Nguyên Thương khẽ gật đầu, hắn biết rõ người phụ nữ này, hơn nữa còn biết người phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn kia căn bản không đơn giản chút nào.
- Em trai của cô ta có tham gia vào sự kiện tuyển chọn cán bộ lần này.
Vương Tử Quân dùng giọng trầm thấp nói, sau khi nói xong một câu thì cũng không tiếp tục lên tiếng.
Thái Nguyên Thương nghĩ về những lời đồn đãi mình nghe được về Ôn Tiểu Ngọc, hắn có chút do dự, sau đó mới khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, Ôn Tiểu Ngọc này rất không tầm thường, trước đó vốn chỉ là phóng viên của đài truyền hình, tôi nghe nói cô ta có quan hệ không tệ với thư ký trưởng Đảng.
"Quan hệ không tệ", bốn chữ này được Thái Nguyên Thương nói ra khỏi miệng rất có tính nghệ thuật, cực kỳ có ý nghĩa, nghe dễ dàng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ khác lạ. Nhưng bây giờ Thái Nguyên Thương nói ra rất nghiêm trang, hắn tin tưởng ý nghĩa lời nói của mình thật sự mơ hồ di động, Vương Tử Quân nhất định sẽ nắm bắt được.
Vương Tử Quân khẽ híp mắt, hắn không ngờ sự việc lần này lại có liên quan đến Đảng Hằng. Hắn đã từng gặp cô gái Ôn Tiểu Ngọc kia, cô nàng nói tiếng phổ thông rất tốt, nghiệp vụ tinh xảo. Điểm chết người của nàng cũng không nằm ở phương diện này, chủ yếu là nàng có gương mặt hồng hào, lại trắng như trứng gà bóc, dù là nhìn từ bất kỳ phương diện nào cũng cảm thấy cực kỳ chói lọi. Dù người ta có gặp mặt nàng ở bất kỳ trường hợp nào, ai cũng cảm thấy nàng có một vẻ đẹp cực kỳ thu hút.
Đảng Hằng là một cán bộ lãnh đạo cao cấp, cũng không quá liên quan đến công tác tuyên truyền, hai người đáng lý ra phải là ai đường thẳng song song, cho dù kéo dài đến chân trời cũng không bao giờ cắt nhau. Hôm nay hai người bọn họ giao cắt vào nhau, chẳng lẽ? Phụ nữ xinh đẹp thường có tương lai khó thể dự đoán được, vì còn phải xem nàng phát huy phương diện hồng nhan của mình đến mức nào.
Vương Tử Quân cũng không nắm quá chặt những sự kiện có liên quan đến tác phong, dù sao thì chính bản thân hắn cũng không phải là một người đáng khen ở phương diện này. Hơn nữa dùng những lời ngụy biện của Tôn Khải, bây giờ tình nhân và vợ bé xuất hiện lớp lớp, đi bộ trong một con hẻm nhỏ cũng gặp được vài người.
Nói thật ra thì Vương Tử Quân cảm thấy lời nói của Tôn Khải là cực kỳ đúng đắn, ý thức trách nhiệm và tình cảm là hai thứ căn bản khó thể nào kết nối lại với nhau. Tình cảm mãnh liệt giống như một tờ giấy, nếu có ánh lửa thì sẽ nhanh chóng thiêu đốt trong chốc lát. Vương Tử Quân biết rõ phụ nữ xinh đẹp chẳng phải chưa từng bao giờ nghĩ về đàn ông, nếu không thì đàn ông cũng đều là Liễu Hạ Huệ, ít nhất thì phần dư ở bên dưới cũng khó thể nào cứng lên được.
Hơn nữa khi đã là cán bộ lãnh đạo cao cấp, nếu dựa vào vấn đề nam nữ để đánh ngã một người cũng không quá thực tế. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khoát tay áo nói:
- Chú ý làm việc chứ không căn cứ vào những tin tức ngoài lề như vậy.
Thái Nguyên Thương sờ lên đầu, chỉ cảm thấy trán mình vã đầy mồ hôi, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi. Tuy văn phòng thị ủy và văn phòng ủy ban có quan hệ mập mờ, thế nhưng hắn là lãnh đạo văn phòng ủy ban lại có quan hệ khá tốt với Đảng Hằng là người đứng đầu văn phòng thị ủy. Đảng Hằng dù là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, thế nhưng xử lý nhiều sự việc lại rất tôn trọng ý kiến của Thái Nguyên Thương. Nếu như chủ tịch Vương quyết định điều tra rõ ràng vấn đề của Đảng Hằng, như vậy sau này quan hệ giữa Thái Nguyên Thương và Đảng Hằng sẽ không còn hòa hợp như trước đó được nữa.
- Tôi biết rồi.
Thái Nguyên Thương đồng ý một tiếng, sau đó khẽ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Sau khi giao việc cho Thái Nguyên Thương, Vương Tử Quân tiếp tục vùi đầu vào công tác tiếp đãi mùa giáp tết. Hắn nghĩ rằng chuyện này được mình lên tiếng thì sẽ được điều tra theo đúng hướng, nhưng hắn thật sự không ngờ sự việc đôi khi cũng không phát triển theo đúng quỹ đạo mà chính mình đã vạch ra.
Chương 598(p3): Bản lĩnh làm việc thật tốt chính là tư bản.
Khi Vương Tử Quân tiếp đón phó phòng tuyên truyền tỉnh ủy Bùi Đắc Vận đến thành phố Đông Bộ kiểm tra chỉ đạo công tác, hai bên đang nói về vấn đề đẩy mạnh công tác tuyên truyền, đột nhiên Triệu Quốc Lương vội vàng cầm điện thoại đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cuống quýt của Triệu Quốc Lương, hắn có chút sững sốt, cũng hiểu có sự việc không nhỏ đang diễn ra. Lúc này tuy hắn không sợ xảy ra chuyện, thế nhưng khổ cực một năm, đến bây giờ sắp tết nhất thì ai cũng mong mình được bình an.
- Trưởng phòng Triệu, chị báo cáo với trưởng phòng Bùi về công tác của phòng tuyên truyền thành phố Đông Bộ của chúng ta sang năm, đặc biệt là phương diện xây dựng đài truyền hình. Không phải phòng tuyên truyền các chị đã có ý tưởng sơ bộ rồi sao? Bây giờ nói rõ ra với trưởng phòng Bùi, như vậy cũng xem như tranh thủ được sự giúp đỡ của lãnh đạo.
Vương Tử Quân ném chủ đề cho Triệu Thúy Bình, sau đó đi về phía Triệu Quốc Lương. Lúc này Triệu Quốc Lương chặn lại nói:
- Chủ tịch Vương, là điện thoại của chủ nhiệm Trần của văn phòng thị ủy.
- Chủ nhiệm Trần của văn phòng thị ủy?
Vương Tử Quân có chút sững sờ, hắn có thể gọi tên các vị phó thư ký trưởng của văn phòng thị ủy, thế nhưng đối với các vị chủ nhiệm văn phòng thị ủy thì căn bản không nhớ ai ra ai. Lúc này chủ nhiệm Trần gọi điện thoại cho mình, hơn nữa Triệu Quốc Lương còn sợ hãi như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tiếp điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên một âm thanh dồn dập:
- Chủ tịch Vương, tôi là Trần Tiến Hỉ của văn phòng thị ủy, bí thư Đổng để tôi gọi điện thoại cho anh.
Giọng điệu của Trần Tiến Hỉ trong điện thoại rất dồn dập, Vương Tử Quân nghe nói là Đổng Quốc Khánh yêu cầu gọi điện thoại cho mình, trong lòng lại càng có thêm vài phần nghi hoặc.
Tuy quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh gần đây đã có chút hòa hoãn, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện vẻ bề ngoài mà thôi, Đổng Quốc Khánh bây giờ để cấp dưới vội vàng gọi điện thoại cho mình, xem ra sự việc cũng không phải nhỏ.
- Chủ tịch Vương, là thế này, sáng hôm nay bí thư Đổng và các cán bộ lãnh đạo của ban tổ chức trung ương và phòng tổ chức tỉnh ủy xuống huyện Lâm Hoàn kiểm tra hạng mục đảng viên làm giàu. Tất cả vốn phát triển rất thuận lợi, nhưng không biết thế nào lại có một cán bộ của phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn trà trộn vào trong đội ngũ tiếp đãi, còn trực tiếp phản ánh với lãnh đạo của ban tổ chức trung ương về những vấn đề phát sinh trong công tác tuyển chọn cán bộ bằng công tác thi tuyển vừa rồi.
Vương Tử Quân biết rất rõ hành tung của Đổng Quốc Khánh, phân công ngày hôm nay đã sớm được quyết định rõ ràng. Lần này cán bộ lãnh đạo của ban tổ chức trung ương xuống kiểm tra công tác làm giàu của đảng viên huyện Lâm Hoàn, đây vốn là một sự kiện rất vinh dự. Vì kéo ban tổ chức trung ương xuống thành phố Đông Bộ mà Đổng Quốc Khánh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, hắn dựa vào quan hệ với phòng tổ chức tỉnh ủy, cố gắng cướp đoạt hạng mục tiếp đón này từ trong tay các thành phố khác.
Vì làm tốt công tác tiếp đón mà Đổng Quốc Khánh căn bản đã mất rất nhiều tâm sức, nửa tháng qua đã năm lần chạy xuống huyện Lâm Hoàn, còn năm lần bảy lượt dặn dò trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh phải ngồi chồm hổm canh giữ ở huyện Lâm Hoàn. Tất nhiên ý nghĩ của bí thư Đổng Quốc Khánh đã quá rõ ràng, đó là phải làm sao cho đẹp, có thể diện.
Ngày hôm qua Đổng Quốc Khánh còn mời Vương Tử Quân tham gia nghi thức tiếp đãi, thế nhưng Vương Tử Quân từ chối. Dù sao thì Đổng Quốc Khánh là người đứng ra mời, chẳng qua chỉ là vì vấn đề lễ phép mà thôi, cũng không có thành ý gì lớn, chính mình đi cũng xem như không biế xấu hổ.
Vương Tử Quân cũng cho ra không ít giúp đỡ về tài lực trong sự kiện ban tổ chức trung ương xuống nghiên cứu thị sát lần này. Chỉ cần có bất kỳ thứ gì liên quan đến tiền, Vương Tử Quân sẽ cho phòng tài chính cố gắng tìm đủ biện pháp thỏa mãn yêu cầu.
Vương Tử Quân thấy sự việc lần này hoàn toàn có thể kết thúc viên mãn, nhưng hắn lại không ngờ sự việc lại biến thành như vậy. Vị cán bộ của phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn kia là ai? Vương Tử Quân căn bản hiểu rất rõ, hắn thầm cảm khái thế sự vô thường, đồng thời trầm giọng hỏi Trần Tiến Hỉ:
- Tình huống bây giờ là thế nào?
- Chủ tịch Vương, viên cán bộ của huyện Lô Bắc tuy đã được đưa ra khỏi hiện trường, thế nhưng phó trưởng ban Trần là người đứng đầu khối ban tổ chức trung ương xuống tỉnh Sơn Nam lần này lại ra nghiêm lệnh xử lý thật rõ ràng.
Trần Tiến Hỉ do dự một chút rồi nói tiếp:
- Sự việc cán bộ kia báo cáo có liên quan đến thư ký trưởng Đảng.
Liên lụy đến Đảng Hằng, hèn gì Đổng Quốc Khánh mới vội vàng để cho Trần Tiến Hỉ gọi điện thoại cho mình. Vương Tử Quân thầm suy nghĩ về đầu đuôi sự việc, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Đổng còn có chỉ thị gì nữa không?
- Chủ tịch Vương, bí thư Đổng nói bốn giờ chiều muốn gặp mặt bàn bạc với anh để xử lý cụ thể chuyện lần này.
Trần Tiến Hỉ suy xét một chút, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.
Gặp mặt thương lượng, thực chất Đổng Quốc Khánh muốn kéo Vương Tử Quân vào sự kiện lần này. Dù thế nào thì sự việc cũng có liên quan đến hắn, nếu kéo hắn vào thì Đổng Quốc Khánh sẽ căn bản không quá cô đơn. Lúc này hắn hiểu rõ tâm tư của Đổng Quốc Khánh thế nhưng vẫn phải đồng ý, nếu không sẽ sinh ra tìn đồn đụng việc chạy trốn, như thế hắn cũng không cần làm chủ tịch thành phố làm gì nữa.
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Triệu Quốc Lương:
- Bốn giờ chiều nay tôi có sắp xếp gì không? Nếu như không quá quan trọng thì hủy bỏ cho tôi.
Triệu Quốc Lương bây giờ là một thư ký có kinh nghiệm, hắn công tác càng thêm cẩn thận hơn, càng ghi nhớ rõ ràng chương trình của Vương Tử Quân. Sau khi nghe nói Vương Tử Quân có sắp xếp vào lúc bốn giờ, hắn khẽ lên tiếng không chút do dự:
- Chủ tịch Vương, bốn giờ chiều nay ngài phải tham gia tọa đàm của phòng văn hóa thể thao, khách mời đều là danh nhân trong thành phố Đông Bộ chúng ta.
- Cho chủ tịch Lữ thay mặt tôi tham gia tọa đàm.
Vương Tử Quân vung tay lên quyết định sự việc.
Triệu Quốc Lương nhìn Vương Tử Quân đi về phía Bùi Đắc Vận mà thầm kêu khổ, vì mời Vương Tử Quân đến tham gia buổi tọa đàm của phòng văn hóa thể thao, trưởng phòng văn hóa thể thao Tưởng Cẩm Tiêu đã tìm hắn vài chục lần, mỗi lần như vậy đều trò chuyện tươi vui hớn hở. Bây giờ chỉ vì có một sự việc chen ngang mà cắt đứt tất cả những sắp xếp trước đó, hắn sao có thể nói cho rõ với Tưởng Cẩm Tiêu đây? Dù hắn thấy Tưởng Cẩm Tiêu sẽ căn bản không nói gì, cũng không dám nói gì, thế nhưng trong lòng hắn dù sao cũng sinh ra chút cảm giác ngại ngùng.
Nhưng sự việc đã tiến triển đến mức này thì không còn nằm trong sự khống chế của Triệu Quốc Lương, hắn có chút do dự, sau đó gọi điện thoại cho Tưởng Cẩm Tiêu.
Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của Vương Tử Quân và Triệu Thúy Bình, Bùi Đắc Vận có thể nói là cảm nhận được tình cảm chân thành ấm áp như ở nhà mình. Đặc biệt là tiệc rượu vào buổi trưa càng làm cho trưởng phòng Bùi cảm thấy rất có thể diện, trong lúc uống rượu lại xưng anh em với Vương Tử Quân, vỗ ngực đảm bảo sẽ báo cáo thành tích tuyên truyền ở thành phố Đông Bộ lên trên, đồng thời sẽ có chính sách nghiêng đối với những hạng mục tuyên truyền trên tỉnh rót xuống.
Bùi Đắc Vận uống rượu vui vẻ nhưng Vương Tử Quân lại thật sự có chút hỗn loạn. Sau khi đưa Bùi Đắc Vận đến khách sạn Đông Bộ nghỉ ngơi, Vương Tử Quân cũng trực tiếp vào một gian phòng nghỉ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.