Chương 597: Một cái răng hô thay đổi tương lai
Bảo Thạch Tiêu
05/09/2013
- Còn có thểIGI làm gì nữmKa? Đang ngủ!
MạMWc TiểXJu BắVIc lườDi biếng vỗ vào miệng của mình, sau đKró nàng khẽ nói.
Ngủ nhiều một chút sẽ tốt hơn, hai ngày trước Vương Tử Quân gọi đKEwiện thoạyqKi đqiến và nhận đEDược giọng nói mơ màng của MạqRMc TiểqRMu BắpGc. HắEDn cảIm thấqRMy vợ mình đerang ngủ, thật sự xem như quấsqy rầIy giấXJc mộng đDẹp của vợ, như vậy cũng không hay.
- Ngủ nhiều sẽ có lợi cho phụ nữuxO có thai.
Vương Tử Quân vừa dựa lưng lên ghế vừa khẽ nói với điầVIu dây bên kia.
MạEc Tiểlu BắxEc một lúc lâu không lên tiếng, đIesến khi Vương Tử Quân nghĩXqT rằIng Mạerc Tiểolu BắKmXc thật sự đxEã ngủ mấxEt thì nghe thấInpy một giọng phàn nàn:
- Mỗi ngày đDều ăn ngủ, ngủ ăn, thật sự xem em như một con heo.
Vương Tử Quân nghe thấVIy giọng nói phàn nàn với ngữl đyqKiệu ngây thơ của MạcYc TiểKEwu BắVIc mà thật sự không nhịyhyn đwiược cườYi. Lúc này nàng căn bảeYn không thểKr nào đRiyểE cho hắyhyn liên hệ đqRMến hình tượng một nữBuK quân nhân đVIầIGIy khí thế trước kia đXJược nữlha.
Vương Tử Quân nói đIesùa vài câu với MạpKcc TiểMWu BắxEc, sau đló đIGIồng ý vài ngày sau sẽ về thủ đMWô thăm nàng, cuối cùng mới cúp điwiện thoạXqTi.
Tuy cúp đIGIiện thoạhBIi nhưng trong lòng Vương Tử Quân vẫn rấOept ngọt ngào, vài tháng sau con của hắln và MạBuKc TiểyqKu BắOepc sẽ điLOi vào thế giới này, thậm chí sau đXqTó sẽ có thêm một đXqTứRaa con thứeY hai của hắEn sẽ đIGIi vào thế giới này.
Vương Tử Quân nghĩpG đTUến Y Phong thì lạOmi cầKmXm đsqiện thoạInpi lên, nhưng hắDn không gọi đInpiện thoạhi đeYược cho nàng. Sau khi thử hai lầMWn thì hắern cúp đnhoiện thoạIesi. Lúc này Y Phong điLOã xuống phương nam, chủ yếu ở cùng một chỗ với Tầiwn Hồng Cẩwim. Lúc bắpKct đKrầlhu thì Vương Tử Quân còn có chút lo lắxEng về quan hệ giữGVia hai ngườqii, nhưng bây giờRa hắern chợt phát hiện ra nhữKmXng lo lắwing của mình căn bảmKn là dư thừa.
Vương Tử Quân vốn chuẩqRMn bịr cùng Y Phong qua về huyện Hồng BắKrc, dù thế nào thì nhữlhng chuyện như vây đpGã xảDy ra, hắmn vẫn phảMWi dũng cảIGIm đlhối mặt. Nhưng Y Phong lạlhi có tính toán khác, cuối cùng nàng quyết đpKcịDnh mình có thểRiy quay về huyện Hồng BắqRMc, thế nhưng phảeYi chờr đOmến khi sinh con xong cái đVIã.
Vương Tử Quân rờhBIi vào đqiườEDng cùng chỉE có thểKEw phó thác Y Phong cho Tầern Hồng Cẩqim, đOmây cũng là một biện pháp không còn cách nào khác, vì nếu đpKcểer Y Phong ở một mình thì hắYn căn bảKmXn không cam lòng.
Vương Tử Quân lắLIXc lắMWc đOmầpGu, hắKmXn cảxEm thấpGy men say bừng bừng trong lòng, hắcYn dựa lưng lên ghế sa lông, ngay sau đeYó đxEã rơi vào giấsqc ngủ.
Không biết trảYi qua bao lâu, Vương Tử Quân chợt bừng tỉMWnh từ trên ghế. Hắyhyn nheo mắIGIt nhìn đwiồng hồ trong phòng làm việc, nhìn thấVIy kim giờTU chỉI vào con số ba, hắRiyn ra sứqRMc lắYc đerầIGIu.
Tut bây giờGVi đpKcang trong giờiLO làm việc thế nhưng cũng không ai đerến kiểyhym tra chính mình, Vương Tử Quân đri vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, sau đhBIó châm một điwiếu thuốc bắpKct đwiầMWu hít khói thảIes sương.
Khi hút đeYược một nửa đlhiếu thuốc, Vương Tử Quân nhấpGc đoliện thoạcYi lên, nửa phút sau Triệu Quốc Lương đpKci đYến. Vương Tử Quân nghe Triệu Quốc Lương báo cáo một vài việc, sau đhBIó hắqRMn khẽ hỏi:
- Bây giờw có việc gì khẩTUn cấInpp cầern giảKEwi quyết không?
- Không có sự việc gì quá gấwip.
Triệu Quốc Lương mở văn kiện ra xem, sau đmKó dùng giọng chăm chú nói.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đcYầIesu, hắwin cũng không nói gì. Triệu Quốc Lương đKrứpKcng bên cạXqTnh hắln lạXJi có chút do dự, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.
- Sao vậy? Quốc Lương, có phảiLOi có chuyện gì không?
Triệu Quốc Lương có hành vi mờTU ám, thế nhưng Vương Tử Quân là lãnh đVIạmo, hắin thấhy thư ký của mình muốn nói lạmKi thôi, thế là không khỏi trầsqm giọng hỏi.
- Chủ tịOmch, viên cán bộ huyện Lâm Hoàn đcYến kêu oan muốn gặp ngài.
Triệu Quốc Lương có chút do dự, cuối cùng cũng khẽ nói với Vương Tử Quân.
Viên cán bộ huyện Lâm Hoàn đOepến kêu oan? Đây là chuyện gì? Vương Tử Quân thật sự có chút khó hiểOepu, hắeYn đpGưa mắBuKt nhìn thoáng qua Triệu Quốc Lương, sau đhó nghe thấsqy Triệu Quốc Lương lên tiếng:
- Chủ tịpKcch, là đEồng chí có tranh chấRap với các đmồng chí phòng văn thư khi ngài quay về ủy ban, vừa rồi tôi và anh Đổng đsqã đOepi tìm hiểlu vấlhn đYề, chuyện là thế này...
Triệu Quốc Lương lên tiếng, Vương Tử Quân biết tên cán bộ huyện Lâm Hoàn kia họ TrầpKcn, gọi là Trầoln Hào Vũ. TrầqRMn Hào Vũ này cũng giống như tấKrt cảKr cán bộ trẻ tuổi khác, hắln cũng tham gia hoạht đyhyộng thi tuyểmKn cán bộ lầIGIn này của phòng tổ chứKmXc thành phố Đông Bộ. Hơn nữha trong quá trình thi tuyểKmXn thì hắEn thật sự có thực lực không tầKmXm thườxEng, có thành tích thi viết vĩcY đGViạMWi, hơn nữcYa lạmi càng đIi đlầBuKu trong vòng phỏng vấKmXn ở phía sau.
Sau khi thông qua thi viết và phỏng vấern thì căn bảmn xem như đuxOã là sự việc ván đDóng thuyền, thế nhưng kết quảmK cuối cùng chính là không vượt qua vòng kiểLIXm tra sứKmXc khỏe.
- Cậu ta có bệnh tật gì sao?
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên bàn rồi trầTUm giọng hỏi Triệu Quốc Lương.
- Cũng không có vấin đlề, nhưng dựa theo quy đKEwịXqTnh số hai khi kiểIm tra sứolc khỏe, anh ta có một chiếc răng hô, thế là bịol loạwii theo quy đmKịXqTnh.
Triệu Quốc Lương nói đMWến lý do này thì không khỏi đOmưa mắlht nhìn Vương Tử Quân.
Một chiếc răng hô? Vương Tử Quân chợt sữIng sờh, ngay sau đpKcó trên mặt lộ ra một nụ cườXqTi nhạlt có vẻ tứIesc giận. ChỉXJ vì một chiếc răng hô mà cắiLOt đLIXứXqTt tương lai của một con ngườpGi, hắIesn cảXJm thấhy đnhoiều này cực kỳ không công bằRang.
Vương Tử Quân cũng không lên tiếng, hắln khẽ gõ lên bàn, sau đRiyó khẽ nói với Triệu Quốc Lương:
- Anh cho cậu ta đGViến điLOây, tôi muốn nói chuyện với cậu ta.
Triệu Quốc Lương đpKcồng ý một tiếng, sau đIó đEi ra ngoài. Vài phút sau một ngườeri thanh niên hơn hai mươi tuổi đqii theo Triệu Quốc Lương vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. NgườLIXi này cao hơn Vương Tử Quân một chút, kết hợp với quầcYn áo biểeYu hiện ra hình tượng hào hoa phong nhã, thật sự làm cho ngườxEi ta sinh ra hảIeso cảRam.
Sau khi đRai đRaến trước mặt Vương Tử Quân thì ngườXJi thanh niên này có chút sữhBIng sốt, sau đpKcó cườnhoi dùng giọng ân cầin nói:
- Chào chủ tịOepch Vương.
Vương Tử Quân cườIi cườqRMi nói:
- Cậu chính là cán bộ phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn sao? Tôi nghe nói cậu muốn gặp tôi, mờcYi cậu ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện.
TrầOmn Hào Vũ ở huyện Lâm Hoàn luôn đmược gọi là tài tử, hắpKcn cũng thảcYn nhiên tiếp cách xưng hô như vậy, thế cho nên lúc công tác cũng có chút tư tưởng xem thườpKcng ngườYi khác. Đây chính là khuyết đcYiểiwm của hắyhyn, nhưng ngườoli như hắwin thật sự có đKEwiểRam đlháng kiêu ngạmKo, đeYó chính là trên phương diện học thứuxOc, hắmKn cảZZRm thấGViy mình căn bảhBIn không kém ngườeri nào.
Nhưng khi thấEy vẻ mặt ung dung của Vương Tử Quân, TrầYn Hào Vũ cảwm thấGViy trong lòng có chút căng thẳng. Loạri cảuxOm giác căng thẳng này không biết đIGIã bao năm rồi chưa từng xuấrt hiện, nhưng ngày hôm nay nó thật sự xuấrt hiện trong lòng hắEn.
- Chủ tịOepch Vương, tôi là TrầVIn Hào Vũ, là cán bộ phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn, tôi cảBuKm thấIy quy trình tuyểKEwn chọn cán bộ lầpKcn này thật sự không công bình.
Vương Tử Quân nhìn TrầIn Hào Vũ thở phì phì lên tiếng, hắEn cườKri cườnhoi nói:
- Cậu cảInpm thấIy không công bình, có phảiLOi là vì cái răng hô mà ngườuxOi ta vứEt bỏ cậu không?
- Chủ tịhch Vương, cũng không phảTUi là như vậy, răng hô chỉi là một phương diện, tôi cảxEm thấyqKy khôn công bình nhấert chính là có ngườpKci ngầKrm thao tác ở bên trong.
TrầGVin Hào Vũ ngẩRang đqiầRiyu lên đKEwối diện với ánh mắDt của Vương Tử Quân.
MạMWc TiểXJu BắVIc lườDi biếng vỗ vào miệng của mình, sau đKró nàng khẽ nói.
Ngủ nhiều một chút sẽ tốt hơn, hai ngày trước Vương Tử Quân gọi đKEwiện thoạyqKi đqiến và nhận đEDược giọng nói mơ màng của MạqRMc TiểqRMu BắpGc. HắEDn cảIm thấqRMy vợ mình đerang ngủ, thật sự xem như quấsqy rầIy giấXJc mộng đDẹp của vợ, như vậy cũng không hay.
- Ngủ nhiều sẽ có lợi cho phụ nữuxO có thai.
Vương Tử Quân vừa dựa lưng lên ghế vừa khẽ nói với điầVIu dây bên kia.
MạEc Tiểlu BắxEc một lúc lâu không lên tiếng, đIesến khi Vương Tử Quân nghĩXqT rằIng Mạerc Tiểolu BắKmXc thật sự đxEã ngủ mấxEt thì nghe thấInpy một giọng phàn nàn:
- Mỗi ngày đDều ăn ngủ, ngủ ăn, thật sự xem em như một con heo.
Vương Tử Quân nghe thấVIy giọng nói phàn nàn với ngữl đyqKiệu ngây thơ của MạcYc TiểKEwu BắVIc mà thật sự không nhịyhyn đwiược cườYi. Lúc này nàng căn bảeYn không thểKr nào đRiyểE cho hắyhyn liên hệ đqRMến hình tượng một nữBuK quân nhân đVIầIGIy khí thế trước kia đXJược nữlha.
Vương Tử Quân nói đIesùa vài câu với MạpKcc TiểMWu BắxEc, sau đló đIGIồng ý vài ngày sau sẽ về thủ đMWô thăm nàng, cuối cùng mới cúp điwiện thoạXqTi.
Tuy cúp đIGIiện thoạhBIi nhưng trong lòng Vương Tử Quân vẫn rấOept ngọt ngào, vài tháng sau con của hắln và MạBuKc TiểyqKu BắOepc sẽ điLOi vào thế giới này, thậm chí sau đXqTó sẽ có thêm một đXqTứRaa con thứeY hai của hắEn sẽ đIGIi vào thế giới này.
Vương Tử Quân nghĩpG đTUến Y Phong thì lạOmi cầKmXm đsqiện thoạInpi lên, nhưng hắDn không gọi đInpiện thoạhi đeYược cho nàng. Sau khi thử hai lầMWn thì hắern cúp đnhoiện thoạIesi. Lúc này Y Phong điLOã xuống phương nam, chủ yếu ở cùng một chỗ với Tầiwn Hồng Cẩwim. Lúc bắpKct đKrầlhu thì Vương Tử Quân còn có chút lo lắxEng về quan hệ giữGVia hai ngườqii, nhưng bây giờRa hắern chợt phát hiện ra nhữKmXng lo lắwing của mình căn bảmKn là dư thừa.
Vương Tử Quân vốn chuẩqRMn bịr cùng Y Phong qua về huyện Hồng BắKrc, dù thế nào thì nhữlhng chuyện như vây đpGã xảDy ra, hắmn vẫn phảMWi dũng cảIGIm đlhối mặt. Nhưng Y Phong lạlhi có tính toán khác, cuối cùng nàng quyết đpKcịDnh mình có thểRiy quay về huyện Hồng BắqRMc, thế nhưng phảeYi chờr đOmến khi sinh con xong cái đVIã.
Vương Tử Quân rờhBIi vào đqiườEDng cùng chỉE có thểKEw phó thác Y Phong cho Tầern Hồng Cẩqim, đOmây cũng là một biện pháp không còn cách nào khác, vì nếu đpKcểer Y Phong ở một mình thì hắYn căn bảKmXn không cam lòng.
Vương Tử Quân lắLIXc lắMWc đOmầpGu, hắKmXn cảxEm thấpGy men say bừng bừng trong lòng, hắcYn dựa lưng lên ghế sa lông, ngay sau đeYó đxEã rơi vào giấsqc ngủ.
Không biết trảYi qua bao lâu, Vương Tử Quân chợt bừng tỉMWnh từ trên ghế. Hắyhyn nheo mắIGIt nhìn đwiồng hồ trong phòng làm việc, nhìn thấVIy kim giờTU chỉI vào con số ba, hắRiyn ra sứqRMc lắYc đerầIGIu.
Tut bây giờGVi đpKcang trong giờiLO làm việc thế nhưng cũng không ai đerến kiểyhym tra chính mình, Vương Tử Quân đri vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, sau đhBIó châm một điwiếu thuốc bắpKct đwiầMWu hít khói thảIes sương.
Khi hút đeYược một nửa đlhiếu thuốc, Vương Tử Quân nhấpGc đoliện thoạcYi lên, nửa phút sau Triệu Quốc Lương đpKci đYến. Vương Tử Quân nghe Triệu Quốc Lương báo cáo một vài việc, sau đhBIó hắqRMn khẽ hỏi:
- Bây giờw có việc gì khẩTUn cấInpp cầern giảKEwi quyết không?
- Không có sự việc gì quá gấwip.
Triệu Quốc Lương mở văn kiện ra xem, sau đmKó dùng giọng chăm chú nói.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đcYầIesu, hắwin cũng không nói gì. Triệu Quốc Lương đKrứpKcng bên cạXqTnh hắln lạXJi có chút do dự, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.
- Sao vậy? Quốc Lương, có phảiLOi có chuyện gì không?
Triệu Quốc Lương có hành vi mờTU ám, thế nhưng Vương Tử Quân là lãnh đVIạmo, hắin thấhy thư ký của mình muốn nói lạmKi thôi, thế là không khỏi trầsqm giọng hỏi.
- Chủ tịOmch, viên cán bộ huyện Lâm Hoàn đcYến kêu oan muốn gặp ngài.
Triệu Quốc Lương có chút do dự, cuối cùng cũng khẽ nói với Vương Tử Quân.
Viên cán bộ huyện Lâm Hoàn đOepến kêu oan? Đây là chuyện gì? Vương Tử Quân thật sự có chút khó hiểOepu, hắeYn đpGưa mắBuKt nhìn thoáng qua Triệu Quốc Lương, sau đhó nghe thấsqy Triệu Quốc Lương lên tiếng:
- Chủ tịpKcch, là đEồng chí có tranh chấRap với các đmồng chí phòng văn thư khi ngài quay về ủy ban, vừa rồi tôi và anh Đổng đsqã đOepi tìm hiểlu vấlhn đYề, chuyện là thế này...
Triệu Quốc Lương lên tiếng, Vương Tử Quân biết tên cán bộ huyện Lâm Hoàn kia họ TrầpKcn, gọi là Trầoln Hào Vũ. TrầqRMn Hào Vũ này cũng giống như tấKrt cảKr cán bộ trẻ tuổi khác, hắln cũng tham gia hoạht đyhyộng thi tuyểmKn cán bộ lầIGIn này của phòng tổ chứKmXc thành phố Đông Bộ. Hơn nữha trong quá trình thi tuyểKmXn thì hắEn thật sự có thực lực không tầKmXm thườxEng, có thành tích thi viết vĩcY đGViạMWi, hơn nữcYa lạmi càng đIi đlầBuKu trong vòng phỏng vấKmXn ở phía sau.
Sau khi thông qua thi viết và phỏng vấern thì căn bảmn xem như đuxOã là sự việc ván đDóng thuyền, thế nhưng kết quảmK cuối cùng chính là không vượt qua vòng kiểLIXm tra sứKmXc khỏe.
- Cậu ta có bệnh tật gì sao?
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên bàn rồi trầTUm giọng hỏi Triệu Quốc Lương.
- Cũng không có vấin đlề, nhưng dựa theo quy đKEwịXqTnh số hai khi kiểIm tra sứolc khỏe, anh ta có một chiếc răng hô, thế là bịol loạwii theo quy đmKịXqTnh.
Triệu Quốc Lương nói đMWến lý do này thì không khỏi đOmưa mắlht nhìn Vương Tử Quân.
Một chiếc răng hô? Vương Tử Quân chợt sữIng sờh, ngay sau đpKcó trên mặt lộ ra một nụ cườXqTi nhạlt có vẻ tứIesc giận. ChỉXJ vì một chiếc răng hô mà cắiLOt đLIXứXqTt tương lai của một con ngườpGi, hắIesn cảXJm thấhy đnhoiều này cực kỳ không công bằRang.
Vương Tử Quân cũng không lên tiếng, hắln khẽ gõ lên bàn, sau đRiyó khẽ nói với Triệu Quốc Lương:
- Anh cho cậu ta đGViến điLOây, tôi muốn nói chuyện với cậu ta.
Triệu Quốc Lương đpKcồng ý một tiếng, sau đIó đEi ra ngoài. Vài phút sau một ngườeri thanh niên hơn hai mươi tuổi đqii theo Triệu Quốc Lương vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. NgườLIXi này cao hơn Vương Tử Quân một chút, kết hợp với quầcYn áo biểeYu hiện ra hình tượng hào hoa phong nhã, thật sự làm cho ngườxEi ta sinh ra hảIeso cảRam.
Sau khi đRai đRaến trước mặt Vương Tử Quân thì ngườXJi thanh niên này có chút sữhBIng sốt, sau đpKcó cườnhoi dùng giọng ân cầin nói:
- Chào chủ tịOepch Vương.
Vương Tử Quân cườIi cườqRMi nói:
- Cậu chính là cán bộ phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn sao? Tôi nghe nói cậu muốn gặp tôi, mờcYi cậu ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện.
TrầOmn Hào Vũ ở huyện Lâm Hoàn luôn đmược gọi là tài tử, hắpKcn cũng thảcYn nhiên tiếp cách xưng hô như vậy, thế cho nên lúc công tác cũng có chút tư tưởng xem thườpKcng ngườYi khác. Đây chính là khuyết đcYiểiwm của hắyhyn, nhưng ngườoli như hắwin thật sự có đKEwiểRam đlháng kiêu ngạmKo, đeYó chính là trên phương diện học thứuxOc, hắmKn cảZZRm thấGViy mình căn bảhBIn không kém ngườeri nào.
Nhưng khi thấEy vẻ mặt ung dung của Vương Tử Quân, TrầYn Hào Vũ cảwm thấGViy trong lòng có chút căng thẳng. Loạri cảuxOm giác căng thẳng này không biết đIGIã bao năm rồi chưa từng xuấrt hiện, nhưng ngày hôm nay nó thật sự xuấrt hiện trong lòng hắEn.
- Chủ tịOepch Vương, tôi là TrầVIn Hào Vũ, là cán bộ phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn, tôi cảBuKm thấIy quy trình tuyểKEwn chọn cán bộ lầpKcn này thật sự không công bình.
Vương Tử Quân nhìn TrầIn Hào Vũ thở phì phì lên tiếng, hắEn cườKri cườnhoi nói:
- Cậu cảInpm thấIy không công bình, có phảiLOi là vì cái răng hô mà ngườuxOi ta vứEt bỏ cậu không?
- Chủ tịhch Vương, cũng không phảTUi là như vậy, răng hô chỉi là một phương diện, tôi cảxEm thấyqKy khôn công bình nhấert chính là có ngườpKci ngầKrm thao tác ở bên trong.
TrầGVin Hào Vũ ngẩRang đqiầRiyu lên đKEwối diện với ánh mắDt của Vương Tử Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.