Chương 1431: Chặt hồ lô làm gáo
Bảo Thạch Tiêu
16/07/2015
- Trưởng phòng Vương, lần này có thể nói tôi đến thành phố Lâm Hồ với hai mắt tối đen, kính mong trưởng phòng Vương giúp đỡ công tác của tôi nhiều hơn. Ngụy Triệu Bác nói những lời này cũng không phải là khách khí, khi hắn càng thấu hiểu bản đồ chính trị ở Nam Giang, hắn hiểu Vương Tử Quân ngồi bên cạnh mình chính là một cây đại thụ ở nơi này. Mặc dù mình muốn làm bí thư thị ủy Lâm Hồ cũng cần nhờ sự vận tác của nhiều lãnh đạo khác, thế nhưng đề cử của Vương Tử Quân lại rất quan trọng, không thể bỏ qua.
Hai bên tốt nghiệp cùng một trường, bây giờ có lẽ đã có người đưa mình vào trong danh sách cán bộ phái Vương Tử Quân. Tuy lúc mình đi nhận chức thì bí thư Diệp đã nói những lời khuyến khích rất đúng chỗ, thế nhưng vị trí của hắn căn bản đã có nhiều miễn dịch với những lời khuyến khích kiểu như vậy.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Triệu Bác, dù là từ phương diện tỉnh ủy hay cá nhân, căn bản đều tin tưởng vào năng lực của ngài. Tôi tin tưởng bí thư Triệu Bác có thể đứng trên cương vị lãnh đạo thành phố Lâm Hồ để cho ra nhiều thành tích vang dội.
- Cám ơn trưởng phòng Vương! Tuy Vương Tử Quân nói những lời rất đường hoàng, thế nhưng Ngụy Triệu Bác vẫn nghe được thái độ của Vương Tử Quân với mình. Tuy công tác ở thành phố Lâm Hồ căn bản là không dễ làm, thế nhưng có sự giúp đỡ của một người như Vương Tử Quân, chính mình muốn dựng lên uy tín ở thành phố Lâm Hồ cũng không phải quá khó khăn.
Nhưng nếu chỉ dựa vào mối quan hệ giữa Ngụy Triệu Bác và Vương Tử Quân, chỉ sợ còn chưa đủ thân cận, chính mình càng nên tiến thêm một bước làm thân mật mối quan hệ với trưởng phòng Vương, như vậy mới nhận được sự giúp đỡ to lớn của Vương Tử Quân khi công tác trong thành phố Lâm Hồ.
Trên đường đi Vương Tử Quân trò chuyện vui vẻ với Ngụy Triệu Bác, nhưng trong lời nói chủ yếu có nội dung tư nhân, còn chuyện công tác cũng không nói quá nhiều.
- Trưởng phòng Vương, bí thư Ngụy, hoan nghênh hai vị lãnh đạo đến Lâm Hồ. Chủ tịch Lưu Vĩnh Cương của thành phố Lâm Hồ đứng ở cửa ngõ đường cao tốc nhiệt tình vươn hai tay với Vương Tử Quân, sau lưng Lưu Vĩnh Cương chính là thành viên bốn bộ ban ngành của thành phố Lâm Hồ.
Từ sau khi Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức, ban ngành thành phố Lâm Hồ ngập tràn bầu không khí sợ hãi. Tuy tuyến trên cũng không điều tra đến cùng, không tiếp tục truy cứu trách nhiệm, thế nhưng bầu không khí sợ hãi này luôn tồn tại.
Dù sao thì trong thành phố Lâm Hồ có quá nhiều cán bộ được Thích Phúc Lai đẩy lên, khi mà Thích Phúc Lai gặp chuyện không may thì đám người này đều cảm thấy có chút bất an, sợ hãi chuyện xấu chạy đến người mình.
Lưu Vĩnh Cương có chút vui mừng vì Thích Phúc Lai gặp chuyện không may. Dựa theo quy tắc ngầm trong quan trường, lãnh đạo đứng đầu ngã xuống, nếu cứ lấp đầy chỗ trống theo đúng quy củ, sẽ có cơ hội cho cấp dưới. Hắn là người ngột ngạt ở bên dưới Thích Phúc Lai quá lâu, tất nhiên hắn sẽ hy vọng mượn cơ hội này để trở thành vợ cả.
Nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho Lưu Vĩnh Cương cảm thấy chán nản, thất lạc. Người tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ cũng không phải là bí thư Cổ Hoằng Tắc của thành phố Hoa Dục, cũng không phải là mình đã gặp qua chủ tịch Chử, mà vị trí lại rơi vào trong túi Ngụy Triệu Bác.
Ngụy Triệu Bác dù là một người đi xuống từ đơn vị trung ương, thế nhưng vừa đến đã là bí thư thị ủy một địa phương quan trọng như Lâm Hồ, nếu như không có người giúp đỡ thì căn bản là không thể nào. Khi lý lịch của Ngụy Triệu Bác dần được công bố, thông tin người này cùng tốt nghiệp một trường với Vương Tử Quân được nhiều người chú ý.
Lưu Vĩnh Cương vốn cảm thấy sợ hãi vì Vương Tử Quân là vị thường ủy tỉnh ủy vung tay mạnh mẽ kéo Thích Phúc Lai rớt đài, nhưng bây giờ lại càng kính sợ hơn.
Lưu Vĩnh Cương thấy trưởng phòng Vương dù thế nào cũng quá mạnh mẽ. Lần này mọi người nhìn vào cuộc cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ, vốn phải là vật trong túi của hắn và Cổ Hoằng Tắc. Nhưng người kia nhanh chóng đẩy hai người bọn họ ra ngoài để cho Ngụy Triệu Bác tiến lên, điều này làm cho Lưu Vĩnh Cương căn bản không làm gì được ngoài việc cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Vì vậy khi bắt tay Vương Tử Quân thì Lưu Vĩnh Cương dù có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh thế nhưng trái tim lại co bóp rất mạnh.
Sau khi bắt tay đơn giản thì Lưu Vĩnh Cương nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Vương, bí thư Ngụy, chỗ này không phải nơi trò chuyện, không bằng chúng ta đi về văn phòng thị ủy trước đã.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nói với Lưu Vĩnh Cương: - Vĩnh Cường anh lên xe của tôi, số lần tôi đến Lâm Hồ chỉ có hạn mà thôi, cũng không quá quen thuộc. Bí thư Ngụy là lần đầu tiên đến Lâm Hồ, anh nên giới thiệu tình huống cơ bản của thành phố Lâm Hồ cho bí thư Ngụy.
- Tất nhiên chuyện công tác thì sau này các anh tiếp xúc tự bàn về việc nhà của mình, còn bây giờ anh chủ yếu chú trọng giới thiệu danh lam thắng cảnh thôi. Vương Tử Quân bổ sung thêm một câu làm cho bầu không khí trên xe hòa hoãn hơn khá nhiều. Lưu Vĩnh Cương thấy Du Giang Vĩ nhường chỗ cho mình, thế là hắn ngồi lên vị trí tay lái phụ: - Trưởng phòng Vương, thành phố Lâm Hồ chúng tôi những năm qua lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, cố gắng đẩy mạnh phát triển đặc sắc, cố gắng đưa Lâm Hồ thành một địa phương du lịch. Đặc biệt là ba mươi sáu hồ nước ở ngoại hô thành phố, lúc này căn bản đã là một sản nghiệp du lịch khá tốt, hằng năm tiếp đãi hơn triệu du khách.
Khi ba người trò chuyện với nhau, Lưu Vĩnh Cương có thái độ rất cung kính, trên cơ bản là hỏi gì nói nấy, không dám mở rộng chủ đề. Ngụy Triệu Bác là người mới nên thì tỏ ra khiêm tốn, thế cho nên chủ đề luôn xoay quanh người Vương Tử Quân.
Vì không liên quan đến những vấn đề nghiêm túc, thế cho nên cuộc nói chuyện lần này khá thoải mái. Nhưng khi xe của Vương Tử Quân dừng trong sân khu văn phòng thị ủy, Lưu Vĩnh Cương vẫn lén nhấc tay áo lên lau mồ hôi lưng.
Ngồi cùng một chỗ và trò chuyện với trưởng phòng Vương làm cho Lưu Vĩnh Cương sinh ra áp lực rất lớn.
Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ thì Vương Tử Quân và Ngụy Triệu Bác được nhóm người Lưu Vĩnh Cương đưa đến phòng họp thị ủy Lâm Hồ, lúc này trong phòng họp đã ngồi đầy các vị cán bộ cấp cục của Lâm Hồ.
Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cực kỳ quen thuộc với tình huống đưa một vị bí thư thị ủy xuống nhận chức. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đưa người ta đi nhận chức, thế nên sau khi Lưu Vĩnh Cương nói những lời hoan nghênh, Vương Tử Quân đứng lên đọc quyết định nhận chức của tỉnh ủy đối với Ngụy Triệu Bác.
Ngụy Triệu Bác đã biết thành phố Lâm Hồ là địa phương gì, thế cho nên phát biểu cũng khá ngắn gọn. Hắn nói ba câu thì kết thúc bài phát biểu của mình.
Nhưng Ngụy Triệu Bác lên tiếng cũng không có được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tuy đám người Lưu Vĩnh Cương ngồi trên đài ra sức vỗ tay, thế nhưng tiếng vỗ tay vẫn có vẻ như rất thưa thớt.
Nhìn vào tình cảnh hiện tại thì có thể thấy đám cán bộ cấp chính cục ở thành phố Lâm Hồ cũng không quá hoan nghênh Ngụy Triệu Bác.
Lưu Vĩnh Cương là người phụ trách chủ yếu của nghi thức hoan nghênh lần này, lúc này hắn không khỏi đổ mồ hôi. Cũng không phải hắn quá sợ hãi Ngụy Triệu Bác, hắn sợ Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Ngụy Triệu Bác.
Lúc này trưởng phòng Vương là người ăn thịt không nhả xương, Lưu Vĩnh Cương cảm thấy cách miêu tả này cực kỳ chân thật. Dù sao khi Thích Phúc Lai đang bừng bừng khí thế thì lại bị trưởng phòng Vương này đánh cho rơi đài không nói được lời nào. Tuy Thích Phúc Lai vẫn giữ được đãi ngộ của cán bộ cấp giám đốc sở, thế nhưng bây giờ muốn tìm được một vị trí có thực quyền thì căn bản khó hơn lên trời.
Nếu dể cho trưởng phòng Vương cảm thấy nghi thức hoan nghênh lần này là không tốt, hơn nữa còn nghĩ rằng đó là mình bày mưu đặt kế, như vậy Lưu Vĩnh Cương rõ ràng là oan hơn Thị Mầu. Hắn dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, phát hiện vẻ mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh, thế là trái tim không an tâm mới thả lỏng một chút.
- Lúc này mời trưởng phòng Vương cho ra phát biểu chỉ thị trọng điểm. Lưu Vĩnh Cương cũng không muốn bầu không khí kia tiếp tục kéo dài, thế nên hắn trầm giọng tuyên bố.
Lưu Vĩnh Cương dù sao cũng là cán bộ của thành phố Lâm Hồ, hắn là người có uy tín nhất định đối với đám cán bộ chính cục trong thành phố, thế cho nên vừa nói xong thì tiếng vỗ tay thưa thớt chợt dừng lại.
Vương Tử Quân cũng không có chút ngạc nhiên khi gặp tình cảnh hiện tại, vì đây là địa phương cất giấu cơ sở tiềm lực của Chử Vận Phong, nếu như Ngụy Triệu Bác đến nhận chức và được hoan nghênh thì mới là lạ. Lúc này hắn hắng giọng nói: - Các đồng chí , đồng chí Ngụy Triệu Bác trước nay luôn công tác trên đơn vị trung ương, có kinh nghiệm lãnh đạo phong phú...
Vương Tử Quân căn bản rất quen với việc phát biểu theo đúng quy cách của phòng tổ chức, hơn nữa chỉ vài phút đã nói ra nhiều điểm đặc sắc, trong thời gian mười phút có thể xử lý xong một bài phát biểu. Lúc này dù nhiều người thấy tình hình ở thành phố Lâm Hồ là rất khác lạ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn nói ra những lời phát biểu giống như ngày thường.
Khih Vương Tử Quân yêu cầu các đồng chí của thành phố Lâm Hồ tích cực phối hợp với đồng chí Ngụy Triệu Bác, đột nhiên có người đứng lên nói: - Trưởng phòng Vương, anh hy vọng chúng tôi tích cực phối hợp công tác với bí thư Ngụy, tôi đứng ở chỗ này hỏi ngài một câu, thành kiến của ngài với cán bộ thành phố Lâm Hồ chúng tôi khi nào thì có thể mất đi?
Bầu không khí phòng họp yên lặng như tờ khi mà Vương Tử Quân mở miệng phát biểu, lúc này lại bị một câu nói trắng trợn kia làm cho kinh hoảng, ai cũng ngây cả người. Bầu không khí yên tĩnh càng thêm yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía người đang đứng lên ở bên kia.
Vương Tử Quân cũng nhìn vào đối phương, thấy đó là một người đàn ông hơn bốn mươi, gương mặt hơi gầy làm cho người ta sinh ra cảm giác thông minh tháo vát. Nếu như người này không đứng lên, chỉ sợ nhiều người sẽ không nghĩ rằng âm thanh vang dội vừa rồi sẽ được phát ra từ trong miệng hắn.
- Triệu Địa Siêu, anh đúng là không bình thường, vào thời điểm quan trọng có thể đứng lên đặt vấn đề.
- Triệu Địa Siêu này không gì không dám làm, hôm nay người này có phải là an thuốc nổ rồi hay không, dám nói như vậy?
- Nói rất hay, Triệu Địa Siêu rõ ràng là một người đàn ông chân chính, thành phố Lâm Hồ chúng ta thiếu những người có dũng khí như vậy. Hội trường bắt đầu châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán. Lúc này nhóm lãnh đạo thành phố Lâm Hồ ngồi trên đài giống như đứng đống lửa ngồi đống than. Vừa rồi không có tiếng vỗ tay vang dội, Lưu Vĩnh Cương đang suy tư xem nên giải thích cho Vương Tử Quân như thế nào, không ngờ bây giờ hồ lô lại bị cắt thành gáo nước, bên mình còn chưa có đối sách thì có chuyện xảy ra.
Lưu Vĩnh Cương chỉ cần nghe giọng nói là biết người kia là ai, chính là Triệu Địa Siêu chủ tịch quận Đông Thành, là một ái tướng thuộc hạ của Thích Phúc Lai, được nhiều người cho rằng là nhân tài mới của thành phố Lâm Hồ. Người này trước nay không nể mặt mình, sau khi Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức thì có chút tan đàn xẻ nghé thế nên yên tĩnh hơn, bây giờ không ngờ lại đứng lên vào lúc mấu chốt.
Khốn nạn, đây không phải là anh muốn lấy mạng tôi sao?
Lưu Vĩnh Cương nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ đặt khoản nợ này lên người mình, thế là hắn càng ngồi không yên, cuối cùng quát lên với Triệu Địa Siêu: - Triệu Địa Siêu, anh đi ra ngoài cho tôi, anh còn có tính tổ chức kỷ luật nữa không? Chỗ này không phải nơi để cho anh làm loạn.
- Trưởng phòng Vương, ngài là trưởng phòng tổ chức, ngài nói cho tôi nghe xem, tôi là một đảng viên đường đường chính chính, tôi có thể đề xuất ý kiến của mình với ngài trên hội nghị này hay không? Triệu Địa Siêu căn bản không quan tâm đến Lưu Vĩnh Cương, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
Lưu Vĩnh Cương thấy Triệu Địa Siêu không quan tâm đến mình thì vẻ mặt có vài phần tức giận, hắn đang chuẩn bị phát tác thì Vương Tử Quân phất tay cho dừng lại. Hắn nở nụ cười nhàn nhạt với Triệu Địa Siêu, sau đó trầm giọng nói: - Anh vừa rồi hỏi mình có quyền lợi hay không, tôi có thể trả lời anh, anh tất nhiên có quyền lợi đặt vấn đề với tôi. Nhưng hội nghị hôm nay có nội dung tuyên bố bổ nhiệm đồng chí Ngụy Triệu Bác, anh có vấn đề gì phải thực hiện theo đúng trình tự phản ánh của tổ chức.
- Trưởng phòng Vương, tôi cũng muốn phản ánh theo đúng trình tự với ngài, thế nhưng người bên cạnh ngài không cho tôi cơ hội này, vì vậy tôi chỉ có thể mượn cơ hội này để hỏi ngài. Tạm thời tôi mượn chút thời gian của bí thư Ngụy, tôi đề xuất vấn đề của mình, xin ngài trả lời chính diện. Mặc dù không có micro thế nhưng giọng nói của Triệu Địa Siêu vẫn rất lớn, vang vọng khắp phòng.
Vương Tử Quân ngồi trên đài chủ tịch, hắn không những nhìn Triệu Địa Siêu, còn dùng dư quang khóe mắt nhìn đám cán bộ ngồi bên dưới. Lúc này Triệu Địa Siêu chợt xuất hiện làm khó dễ, dù là có chuẩn bị hay chỉ là hành vi tự phát cũng được, nếu hắn xử lý không tốt sẽ gây ra những ảnh hưởng không nhỏ.
Vương Tử Quân thầm hít vào một hơi, sau đó hắn cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn, hắn chăm chú nói: - Tôi tất nhiên có thể trả lời vấn đề của anh, nhưng anh có nên giới thiệu tên cho tôi được không, ít nhất tôi cũng biết là ai phản ánh với mình.
- Trưởng phòng Vương, tôi là Triệu Địa Siêu, là chủ tịch quận Đông Thành của thành phố Lâm Hồ. Triệu Địa Siêu nói đến đây thì giọng điệu đề cao vài phần: - Tôi dám đề xuất vấn đề với ngài, cũng không sợ bị trả đũa.
Triệu Địa Siêu nói ra những lời này thì người nơi đây không ai không trợn mắt há mồm, Triệu Địa Siêu nói như vậy có ý nghĩa gì, ai mà không hiểu.
Hai bên tốt nghiệp cùng một trường, bây giờ có lẽ đã có người đưa mình vào trong danh sách cán bộ phái Vương Tử Quân. Tuy lúc mình đi nhận chức thì bí thư Diệp đã nói những lời khuyến khích rất đúng chỗ, thế nhưng vị trí của hắn căn bản đã có nhiều miễn dịch với những lời khuyến khích kiểu như vậy.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Triệu Bác, dù là từ phương diện tỉnh ủy hay cá nhân, căn bản đều tin tưởng vào năng lực của ngài. Tôi tin tưởng bí thư Triệu Bác có thể đứng trên cương vị lãnh đạo thành phố Lâm Hồ để cho ra nhiều thành tích vang dội.
- Cám ơn trưởng phòng Vương! Tuy Vương Tử Quân nói những lời rất đường hoàng, thế nhưng Ngụy Triệu Bác vẫn nghe được thái độ của Vương Tử Quân với mình. Tuy công tác ở thành phố Lâm Hồ căn bản là không dễ làm, thế nhưng có sự giúp đỡ của một người như Vương Tử Quân, chính mình muốn dựng lên uy tín ở thành phố Lâm Hồ cũng không phải quá khó khăn.
Nhưng nếu chỉ dựa vào mối quan hệ giữa Ngụy Triệu Bác và Vương Tử Quân, chỉ sợ còn chưa đủ thân cận, chính mình càng nên tiến thêm một bước làm thân mật mối quan hệ với trưởng phòng Vương, như vậy mới nhận được sự giúp đỡ to lớn của Vương Tử Quân khi công tác trong thành phố Lâm Hồ.
Trên đường đi Vương Tử Quân trò chuyện vui vẻ với Ngụy Triệu Bác, nhưng trong lời nói chủ yếu có nội dung tư nhân, còn chuyện công tác cũng không nói quá nhiều.
- Trưởng phòng Vương, bí thư Ngụy, hoan nghênh hai vị lãnh đạo đến Lâm Hồ. Chủ tịch Lưu Vĩnh Cương của thành phố Lâm Hồ đứng ở cửa ngõ đường cao tốc nhiệt tình vươn hai tay với Vương Tử Quân, sau lưng Lưu Vĩnh Cương chính là thành viên bốn bộ ban ngành của thành phố Lâm Hồ.
Từ sau khi Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức, ban ngành thành phố Lâm Hồ ngập tràn bầu không khí sợ hãi. Tuy tuyến trên cũng không điều tra đến cùng, không tiếp tục truy cứu trách nhiệm, thế nhưng bầu không khí sợ hãi này luôn tồn tại.
Dù sao thì trong thành phố Lâm Hồ có quá nhiều cán bộ được Thích Phúc Lai đẩy lên, khi mà Thích Phúc Lai gặp chuyện không may thì đám người này đều cảm thấy có chút bất an, sợ hãi chuyện xấu chạy đến người mình.
Lưu Vĩnh Cương có chút vui mừng vì Thích Phúc Lai gặp chuyện không may. Dựa theo quy tắc ngầm trong quan trường, lãnh đạo đứng đầu ngã xuống, nếu cứ lấp đầy chỗ trống theo đúng quy củ, sẽ có cơ hội cho cấp dưới. Hắn là người ngột ngạt ở bên dưới Thích Phúc Lai quá lâu, tất nhiên hắn sẽ hy vọng mượn cơ hội này để trở thành vợ cả.
Nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho Lưu Vĩnh Cương cảm thấy chán nản, thất lạc. Người tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ cũng không phải là bí thư Cổ Hoằng Tắc của thành phố Hoa Dục, cũng không phải là mình đã gặp qua chủ tịch Chử, mà vị trí lại rơi vào trong túi Ngụy Triệu Bác.
Ngụy Triệu Bác dù là một người đi xuống từ đơn vị trung ương, thế nhưng vừa đến đã là bí thư thị ủy một địa phương quan trọng như Lâm Hồ, nếu như không có người giúp đỡ thì căn bản là không thể nào. Khi lý lịch của Ngụy Triệu Bác dần được công bố, thông tin người này cùng tốt nghiệp một trường với Vương Tử Quân được nhiều người chú ý.
Lưu Vĩnh Cương vốn cảm thấy sợ hãi vì Vương Tử Quân là vị thường ủy tỉnh ủy vung tay mạnh mẽ kéo Thích Phúc Lai rớt đài, nhưng bây giờ lại càng kính sợ hơn.
Lưu Vĩnh Cương thấy trưởng phòng Vương dù thế nào cũng quá mạnh mẽ. Lần này mọi người nhìn vào cuộc cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ, vốn phải là vật trong túi của hắn và Cổ Hoằng Tắc. Nhưng người kia nhanh chóng đẩy hai người bọn họ ra ngoài để cho Ngụy Triệu Bác tiến lên, điều này làm cho Lưu Vĩnh Cương căn bản không làm gì được ngoài việc cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Vì vậy khi bắt tay Vương Tử Quân thì Lưu Vĩnh Cương dù có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh thế nhưng trái tim lại co bóp rất mạnh.
Sau khi bắt tay đơn giản thì Lưu Vĩnh Cương nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Vương, bí thư Ngụy, chỗ này không phải nơi trò chuyện, không bằng chúng ta đi về văn phòng thị ủy trước đã.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nói với Lưu Vĩnh Cương: - Vĩnh Cường anh lên xe của tôi, số lần tôi đến Lâm Hồ chỉ có hạn mà thôi, cũng không quá quen thuộc. Bí thư Ngụy là lần đầu tiên đến Lâm Hồ, anh nên giới thiệu tình huống cơ bản của thành phố Lâm Hồ cho bí thư Ngụy.
- Tất nhiên chuyện công tác thì sau này các anh tiếp xúc tự bàn về việc nhà của mình, còn bây giờ anh chủ yếu chú trọng giới thiệu danh lam thắng cảnh thôi. Vương Tử Quân bổ sung thêm một câu làm cho bầu không khí trên xe hòa hoãn hơn khá nhiều. Lưu Vĩnh Cương thấy Du Giang Vĩ nhường chỗ cho mình, thế là hắn ngồi lên vị trí tay lái phụ: - Trưởng phòng Vương, thành phố Lâm Hồ chúng tôi những năm qua lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, cố gắng đẩy mạnh phát triển đặc sắc, cố gắng đưa Lâm Hồ thành một địa phương du lịch. Đặc biệt là ba mươi sáu hồ nước ở ngoại hô thành phố, lúc này căn bản đã là một sản nghiệp du lịch khá tốt, hằng năm tiếp đãi hơn triệu du khách.
Khi ba người trò chuyện với nhau, Lưu Vĩnh Cương có thái độ rất cung kính, trên cơ bản là hỏi gì nói nấy, không dám mở rộng chủ đề. Ngụy Triệu Bác là người mới nên thì tỏ ra khiêm tốn, thế cho nên chủ đề luôn xoay quanh người Vương Tử Quân.
Vì không liên quan đến những vấn đề nghiêm túc, thế cho nên cuộc nói chuyện lần này khá thoải mái. Nhưng khi xe của Vương Tử Quân dừng trong sân khu văn phòng thị ủy, Lưu Vĩnh Cương vẫn lén nhấc tay áo lên lau mồ hôi lưng.
Ngồi cùng một chỗ và trò chuyện với trưởng phòng Vương làm cho Lưu Vĩnh Cương sinh ra áp lực rất lớn.
Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ thì Vương Tử Quân và Ngụy Triệu Bác được nhóm người Lưu Vĩnh Cương đưa đến phòng họp thị ủy Lâm Hồ, lúc này trong phòng họp đã ngồi đầy các vị cán bộ cấp cục của Lâm Hồ.
Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cực kỳ quen thuộc với tình huống đưa một vị bí thư thị ủy xuống nhận chức. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đưa người ta đi nhận chức, thế nên sau khi Lưu Vĩnh Cương nói những lời hoan nghênh, Vương Tử Quân đứng lên đọc quyết định nhận chức của tỉnh ủy đối với Ngụy Triệu Bác.
Ngụy Triệu Bác đã biết thành phố Lâm Hồ là địa phương gì, thế cho nên phát biểu cũng khá ngắn gọn. Hắn nói ba câu thì kết thúc bài phát biểu của mình.
Nhưng Ngụy Triệu Bác lên tiếng cũng không có được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tuy đám người Lưu Vĩnh Cương ngồi trên đài ra sức vỗ tay, thế nhưng tiếng vỗ tay vẫn có vẻ như rất thưa thớt.
Nhìn vào tình cảnh hiện tại thì có thể thấy đám cán bộ cấp chính cục ở thành phố Lâm Hồ cũng không quá hoan nghênh Ngụy Triệu Bác.
Lưu Vĩnh Cương là người phụ trách chủ yếu của nghi thức hoan nghênh lần này, lúc này hắn không khỏi đổ mồ hôi. Cũng không phải hắn quá sợ hãi Ngụy Triệu Bác, hắn sợ Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Ngụy Triệu Bác.
Lúc này trưởng phòng Vương là người ăn thịt không nhả xương, Lưu Vĩnh Cương cảm thấy cách miêu tả này cực kỳ chân thật. Dù sao khi Thích Phúc Lai đang bừng bừng khí thế thì lại bị trưởng phòng Vương này đánh cho rơi đài không nói được lời nào. Tuy Thích Phúc Lai vẫn giữ được đãi ngộ của cán bộ cấp giám đốc sở, thế nhưng bây giờ muốn tìm được một vị trí có thực quyền thì căn bản khó hơn lên trời.
Nếu dể cho trưởng phòng Vương cảm thấy nghi thức hoan nghênh lần này là không tốt, hơn nữa còn nghĩ rằng đó là mình bày mưu đặt kế, như vậy Lưu Vĩnh Cương rõ ràng là oan hơn Thị Mầu. Hắn dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, phát hiện vẻ mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh, thế là trái tim không an tâm mới thả lỏng một chút.
- Lúc này mời trưởng phòng Vương cho ra phát biểu chỉ thị trọng điểm. Lưu Vĩnh Cương cũng không muốn bầu không khí kia tiếp tục kéo dài, thế nên hắn trầm giọng tuyên bố.
Lưu Vĩnh Cương dù sao cũng là cán bộ của thành phố Lâm Hồ, hắn là người có uy tín nhất định đối với đám cán bộ chính cục trong thành phố, thế cho nên vừa nói xong thì tiếng vỗ tay thưa thớt chợt dừng lại.
Vương Tử Quân cũng không có chút ngạc nhiên khi gặp tình cảnh hiện tại, vì đây là địa phương cất giấu cơ sở tiềm lực của Chử Vận Phong, nếu như Ngụy Triệu Bác đến nhận chức và được hoan nghênh thì mới là lạ. Lúc này hắn hắng giọng nói: - Các đồng chí , đồng chí Ngụy Triệu Bác trước nay luôn công tác trên đơn vị trung ương, có kinh nghiệm lãnh đạo phong phú...
Vương Tử Quân căn bản rất quen với việc phát biểu theo đúng quy cách của phòng tổ chức, hơn nữa chỉ vài phút đã nói ra nhiều điểm đặc sắc, trong thời gian mười phút có thể xử lý xong một bài phát biểu. Lúc này dù nhiều người thấy tình hình ở thành phố Lâm Hồ là rất khác lạ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn nói ra những lời phát biểu giống như ngày thường.
Khih Vương Tử Quân yêu cầu các đồng chí của thành phố Lâm Hồ tích cực phối hợp với đồng chí Ngụy Triệu Bác, đột nhiên có người đứng lên nói: - Trưởng phòng Vương, anh hy vọng chúng tôi tích cực phối hợp công tác với bí thư Ngụy, tôi đứng ở chỗ này hỏi ngài một câu, thành kiến của ngài với cán bộ thành phố Lâm Hồ chúng tôi khi nào thì có thể mất đi?
Bầu không khí phòng họp yên lặng như tờ khi mà Vương Tử Quân mở miệng phát biểu, lúc này lại bị một câu nói trắng trợn kia làm cho kinh hoảng, ai cũng ngây cả người. Bầu không khí yên tĩnh càng thêm yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía người đang đứng lên ở bên kia.
Vương Tử Quân cũng nhìn vào đối phương, thấy đó là một người đàn ông hơn bốn mươi, gương mặt hơi gầy làm cho người ta sinh ra cảm giác thông minh tháo vát. Nếu như người này không đứng lên, chỉ sợ nhiều người sẽ không nghĩ rằng âm thanh vang dội vừa rồi sẽ được phát ra từ trong miệng hắn.
- Triệu Địa Siêu, anh đúng là không bình thường, vào thời điểm quan trọng có thể đứng lên đặt vấn đề.
- Triệu Địa Siêu này không gì không dám làm, hôm nay người này có phải là an thuốc nổ rồi hay không, dám nói như vậy?
- Nói rất hay, Triệu Địa Siêu rõ ràng là một người đàn ông chân chính, thành phố Lâm Hồ chúng ta thiếu những người có dũng khí như vậy. Hội trường bắt đầu châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán. Lúc này nhóm lãnh đạo thành phố Lâm Hồ ngồi trên đài giống như đứng đống lửa ngồi đống than. Vừa rồi không có tiếng vỗ tay vang dội, Lưu Vĩnh Cương đang suy tư xem nên giải thích cho Vương Tử Quân như thế nào, không ngờ bây giờ hồ lô lại bị cắt thành gáo nước, bên mình còn chưa có đối sách thì có chuyện xảy ra.
Lưu Vĩnh Cương chỉ cần nghe giọng nói là biết người kia là ai, chính là Triệu Địa Siêu chủ tịch quận Đông Thành, là một ái tướng thuộc hạ của Thích Phúc Lai, được nhiều người cho rằng là nhân tài mới của thành phố Lâm Hồ. Người này trước nay không nể mặt mình, sau khi Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức thì có chút tan đàn xẻ nghé thế nên yên tĩnh hơn, bây giờ không ngờ lại đứng lên vào lúc mấu chốt.
Khốn nạn, đây không phải là anh muốn lấy mạng tôi sao?
Lưu Vĩnh Cương nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ đặt khoản nợ này lên người mình, thế là hắn càng ngồi không yên, cuối cùng quát lên với Triệu Địa Siêu: - Triệu Địa Siêu, anh đi ra ngoài cho tôi, anh còn có tính tổ chức kỷ luật nữa không? Chỗ này không phải nơi để cho anh làm loạn.
- Trưởng phòng Vương, ngài là trưởng phòng tổ chức, ngài nói cho tôi nghe xem, tôi là một đảng viên đường đường chính chính, tôi có thể đề xuất ý kiến của mình với ngài trên hội nghị này hay không? Triệu Địa Siêu căn bản không quan tâm đến Lưu Vĩnh Cương, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
Lưu Vĩnh Cương thấy Triệu Địa Siêu không quan tâm đến mình thì vẻ mặt có vài phần tức giận, hắn đang chuẩn bị phát tác thì Vương Tử Quân phất tay cho dừng lại. Hắn nở nụ cười nhàn nhạt với Triệu Địa Siêu, sau đó trầm giọng nói: - Anh vừa rồi hỏi mình có quyền lợi hay không, tôi có thể trả lời anh, anh tất nhiên có quyền lợi đặt vấn đề với tôi. Nhưng hội nghị hôm nay có nội dung tuyên bố bổ nhiệm đồng chí Ngụy Triệu Bác, anh có vấn đề gì phải thực hiện theo đúng trình tự phản ánh của tổ chức.
- Trưởng phòng Vương, tôi cũng muốn phản ánh theo đúng trình tự với ngài, thế nhưng người bên cạnh ngài không cho tôi cơ hội này, vì vậy tôi chỉ có thể mượn cơ hội này để hỏi ngài. Tạm thời tôi mượn chút thời gian của bí thư Ngụy, tôi đề xuất vấn đề của mình, xin ngài trả lời chính diện. Mặc dù không có micro thế nhưng giọng nói của Triệu Địa Siêu vẫn rất lớn, vang vọng khắp phòng.
Vương Tử Quân ngồi trên đài chủ tịch, hắn không những nhìn Triệu Địa Siêu, còn dùng dư quang khóe mắt nhìn đám cán bộ ngồi bên dưới. Lúc này Triệu Địa Siêu chợt xuất hiện làm khó dễ, dù là có chuẩn bị hay chỉ là hành vi tự phát cũng được, nếu hắn xử lý không tốt sẽ gây ra những ảnh hưởng không nhỏ.
Vương Tử Quân thầm hít vào một hơi, sau đó hắn cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn, hắn chăm chú nói: - Tôi tất nhiên có thể trả lời vấn đề của anh, nhưng anh có nên giới thiệu tên cho tôi được không, ít nhất tôi cũng biết là ai phản ánh với mình.
- Trưởng phòng Vương, tôi là Triệu Địa Siêu, là chủ tịch quận Đông Thành của thành phố Lâm Hồ. Triệu Địa Siêu nói đến đây thì giọng điệu đề cao vài phần: - Tôi dám đề xuất vấn đề với ngài, cũng không sợ bị trả đũa.
Triệu Địa Siêu nói ra những lời này thì người nơi đây không ai không trợn mắt há mồm, Triệu Địa Siêu nói như vậy có ý nghĩa gì, ai mà không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.