Chương 1430: Ơn nghĩa người dưng
Bảo Thạch Tiêu
15/07/2015
- Trưởng phòng Tử Quân, đề nghị của anh rất hay, tôi giúp đỡ đề nghị này, nhưng có điều ba vị đồng chí xuống Nam Giang nhận chức căn bản có năng lực không tương đồng, muốn lựa chọn ra một người làm bí thư thị ủy thì căn bản còn cần phòng tổ chức bỏ ra nhiều tâm tư hơn.
Vương Tử Quân ra khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân mà có chút hưng phấn, dù sao chuyện này không những hóa giải nguy cơ khi phải cho ra lựa chọn đứng về một bên, hơn nữa còn làm cho cảm giác mình mất nhiều sức lực nhưng bị người ta hái mất quả ngon tan biến vài phần.
Mình có thể để cho Ngụy Triệu Bác tiến lên, cứ để cho sự việc tiến triển như vậy, còn chuyện tiếp theo, cứ để cho Ngụy Triệu Bác tác động. Nếu như Ngụy Triệu Bác không làm được, như vậy mình cũng không cần tốn nhiều sức lực.
- Bánh tráng trứng cay giòn đây, không sợ anh không ăn, chỉ sợ anh không nếm thử, mời mọi người đến thưởng thức.
- Bánh quẩy, đậu hũ nóng, càng ăn càng muốn ăn, cực kỳ có lợi, đi qua không nên bỏ qua.
- Mì cay chính tông đây, không ăn không biết, ăn rồi khó thể quên.
...
Một thành phố nhỏ ở phương bắc, mặt trời như một lò lửa bùng sáng, loại ánh sáng hừng hực này cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả. Ánh nắng rơi lên người giống như hóa thành những cây kim đâm vào da, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy nóng rát và đau nhức. Lúc này không gian bên người giống như một lò nướng, một thau nước hắn ra đường nhanh chóng bị ánh mặt trời thiêu đốt bốc hơi, chưa thấy mặt đất ẩm ướt được bao lâu thì đã khô như đất nung rồi.
Trên một con đường nhỏ không tên, Trịnh Uy Quân đang đi với bộ dạng mất hết hồn vía, hắn nhìn những cửa hàng nhỏ đang tỏa mùi hương hai bên đường mà hai mắt không khỏi tỏa sáng. Hắn dùng ánh mắt tham lam nhìn những món ăn cực kỳ hấp dẫn, trong bụng vang lên những âm thanh sùng sục. Hắn đưa tay vào trong túi áo, sau đó muốn đi thật nhanh, thế nhưng những âm thanh mời chào cứ như tự động chui vào trong tai làm hắn không nhịn được sự hấp dẫn của nó. Lúc này hai chân của hắn giống như đeo chì, mỗi bước chân giống như đang kéo theo cả ngàn quân.
Trước kia những quán ăn ven đường căn bản không có bất kỳ loại giấy chứng nhận đảm bảo vệ sinh nào sẽ chẳng bao giờ được Trịnh Uy Quân đưa mắt nhìn qua. Nhưng bây giờ những món ăn được bày bán ven đường lọt vào mắt hắn lại trở nên cực kỳ ướt át quyến rũ. Hắn đã ăn ba cái bánh bao, lúc này rất muốn ăn một miếng thịt lớn, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến xem như an ủi cái bụng của mình.
Nhưng chỉ là một ý nghĩ đơn giản như vậy lại không cách nào thực hiện được, thật sự là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán. Lần này hắn chạy trối chết vốn chuẩn bị không ít tiền, Trịnh Uy Quân hắn là người quen sống xa hoa phú quý, sao có thể trải qua cuộc sống quẫn bách như thế này được? Chẳng qua cuộc sống lo lắng hãi hùng làm cho kế hoạch của hắn bị rối loạn, đám người kéo đến từ bên kia làm cho hắn liên tục thay đổi chốn dung thân, cuối cùng biến thành một người không còn xu nào.
Lần này Trịnh Uy Quân chạy đến một thành phố nhỏ ở phương bắc, đây cũng là hành động bát đắc dĩ, hắn chỉ còn đủ tiền mua vé xe lửa đến đây mà thôi.
- Anh bạn, thịt kho tàu nóng sốt, béo mà không ngán, vừa vào miệng đã tiêu hóa ngay, có cần nếm thử một chút không? Một người phụ nữ trung niên mập mạp giống như thấy được ánh mắt tham lam của Trịnh Uy Quân, nàng vừa lau tay vào chiếc tạp dề đầy mở vừa cười chào hỏi khách.
Trịnh Uy Quân nuốt nước bọt một cách khó khăn, hắn muốn khoát tay từ chối vì mình không có xu nào, thế nhưng trong bụng giống như đang có hàng ngàn con kiến đang bò làm cho toàn thân ngứa ngáy, ý nghĩ không được ăn làm cho bản thân cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Anh bạn, có cần ăn thêm một bát mì không? Món mì của tôi là tổ truyền, hương vị cực kỳ đặc biệt, ăn mì với thịt kho tàu đảm bảo sẽ làm cho miệng anh bạn đầy dầu mỡ. Người phụ nữ trung niên dùng một cái chén nhỏ múc thịt kho tàu đặt bên cạnh Trịnh Uy Quân, sau đó cười tủm tỉm đề nghị.
- Cho...Cho tôi hai chén. Trịnh Uy Quân không thể không bội phục bà chủ quán, người phụ nữ này chỉ nói vài tiếng mà đã làm cho khí chất anh hùng hảo hán của hắn tan biến đi hơn phân nửa.
Hai chén mì ăn với thịt kho tàu, Trịnh Uy Quân ăn như sói như hổ. Khi miếng thịt kho tàu cuối cùng được bỏ vào miệng, ánh mắt hắn chợt lóe lên, thì ra món thịt kho tàu này là mỹ vị của thế gian, trước kia sao mình không cảm nhận được cơ chứ?
- Chị, ví của tôi đã bị người ta trộm mất, tôi đã ba ngày chưa được ăn cơm, tôi...Tôi thật sự đói muốn chết, thế cho nên cầu xin chị cho tôi ở lại lao động một ngày, xem như trả tiền bữa cơm này, có được không? Trịnh Uy Quân lúc đầu còn cảm thấy những lời xin xỏ giống như ăn mày thế này nói không nên lời, nhưng khi bà chủ cầm khăn đến thu dọn bát dĩa, hắn vẫn phải dùng giọng gian nan nói ra.
Lúc đầu bà chủ quán có chút nổi giận, nhưng khi Trịnh Uy Quân nói hết lời, vẻ mặt của nàng có vẻ thoải mái hơn một chút. Nàng nở nụ cười tha thứ với hắn: - Anh bạn, à, ai mà không có lúc thất bát? Bữa cơm này xem như chị mời cậu, cậu cứ đi làm gì thì làm, không cần làm việc trả tiền.
Trịnh Uy Quân nhìn bộ dạng hào sảng của người phụ nữ trước mặt, hắn không khỏi muốn quỳ xuống dập đầu vài cái. Người phụ nữ này quá chất phác đáng yêu, vì vậy hắn cực kỳ cảm động và dùng giọng kiên trì nói: - Chị, tôi chẳng có gì cả thế nhưng vẫn còn có chút sức lực, nếu chị không để tôi làm việc một ngày, tôi căn bản cảm thấy không yên.
Dưới sự kiên trì của Trịnh Uy Quân, người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của hắn. Trịnh Uy Quân là một ông chủ lớn lăn lộn nhiều năm, thật sự không thích ứng với những công việc nặng nhọc. Nhưng hắn trở thành ông chủ nhiều năm, hắn không có gì khác nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, thế cho nên làm việc cũng cực kỳ gọn gàng.
Những công việc trong cửa hàng ven đường thế này căn bản là có hạn, bên trong hơi tối, ban ngày cũng phải mở đèn. Người phụ nữ có chút áy náy, nói nơi này không có cửa sổ nên rất nóng. Trịnh Uy Quân nói cũng không nóng, nếu so với bên ngoài còn tốt hơn rất nhiều.
Trịnh Uy Quân đổ mồ hôi đầm đìa trong không gian nhỏ hẹp, chỉ một lát sau mồ hôi đã chảy thành sông nhưng ánh mắt hắn vẫn rực sáng và đảo quanh bốn phía. Sau khi bưng thức ăn cho người khách cuối cùng, người phụ nữ lại múc thức ăn cho Trịnh Uy Quân ăn một bữa ngon miệng.
Lúc này Trịnh Uy Quân căn bản không đói như sáng sớm, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ có hương vị, đây chính là thức ăn hắn lấy được thông qua lao động của chính mình.
Khi con người bận rộn thì thời gian giống như trôi qua nhanh hơn, vô tình Trịnh Uy Quân đã làm việc được một ngày, đến khi dọn quán thì hắn biết người phụ nữ trung niên kia tên là Mai Linh, chồng bị tai nạn xe qua đời, chỉ còn lại mẹ con nàng trông coi quán ăn nhỏ này sống qua ngày.
- Anh bạn, anh cũng mệt nhọc rồi, một trăm đồng này xem như tiền công của anh hôm nay, anh cầm về nhà đi. Người phụ nữ trung niên Mai Linh đặt những tấm ván cửa lên chiếc xe nhỏ, sau đó lấy ra tờ một trăm đồng dính đầy dầy mở đưa cho Trịnh Uy Quân.
Bây giờ Trịnh Uy Quân tuy đang rất chán nản, thế nhưng hắn cũng là người thông minh, hắn làm việc một ngày và biết được Mai Linh kiếm được bao nhiêu tiền, cũng chỉ là trên dưới một trăm đồng mà thôi. Người phụ nữ này có thể cho hắn số tiền như vậy, thật sự làm cho hắn sinh ra cảm giác ê ẩm muốn khóc.
Trịnh Uy Quân nhìn tờ một trăm đồng, hắn nhanh chóng đẩy ra giống như bị phỏng, sau đó phất tay nói với Mai Linh: - Chị, tôi không thể nhận tiền của ngài, tôi đi đây.
Trịnh Uy Quân quay đầu bước đi thế nhưng lại bị Mai Linh giữ lại. Mai Linh có cơ thể mập mạp, gánh nặng cuộc sống đã làm cho hình thể của nàng trở nên to béo, tuy không còn đẹp đẽ gì nhiều, thế nhưng sức mạnh vẫn luôn được bảo tồn.
Với sức khỏe yếu ớt của Trịnh Uy Quân thì căn bản không vùng ra khỏi tay Mai Linh, thế là Mai Linh không cần phân trần mà nhét tiền vào tay hắn, sau đó giả vờ cả giận nói: - Anh cầm đi, ở nhà ngàn ngày đều tốt đẹp, ra khỏi nhà một ngày liền gặp khó khăn, ai không có lúc khó khăn khốn đốn? Tôi nói anh cầm, anh từ chối thì tôi sẽ rất tức giận.
Trịnh Uy Quân căn bản là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm thấy người phụ nữ này thương mình như mẹ ruột của mình. Hắn có chút do dự, sau đó khẽ nói: - Chị, nhà tôi cung không còn người nào, nếu như chị tình nguyện, ngày mai tôi tiếp tục đi làm với chị được không?
Mai Linh giật mình nhìn hai mắt của Trịnh Uy Quân, hai bàn tay mập mạp lại vỗ vào nhau: - Tốt quá, tôi đang một người cực kỳ bận rộn, nếu anh tình nguyện làm việc cùng tôi, những thứ khác thì khó nói, một tháng trả anh một ngàn cũng không là vấn đề.
Trước kia một ngàn đồng chỉ là một ly rượu của Trịnh Uy Quân mà thôi, nhưng bây giờ lại là một tháng tiền lương lao động mệt nhọc của hắn.
Tối hôm đó Trịnh Uy Quân đi đến nhà Mai Linh, là một căn nhà nhỏ trong thôn. Hắn đi vào phòng ngủ đơn sơ, đầu đặt lên chiếc gối có mùi ẩm mốc thế nhưng trong lòng cực kỳ an tĩnh.
Một tháng sau trên con đường bán thức ăn có thêm một người đàn ông tên là anh Phó, vừa mới mở quán thì người này đã vùi đầu vào làm việc, căn bản không nói chuyện, tay chân cũng không nhàn rỗi.
Vì có anh Phó nên cửa hàng của Mai Linh cũng buôn bán ngày càng tốt, anh Phó là một người có khả năng cũng nhanh chóng dung nhập vào cuộc sống hàng quán ven đường của Mai Linh. Khi không làm việc thì hắn cùng đánh cờ với ông chủ cửa hàng bên cạnh, lúc này giống như hắn đã hoàn toàn thích ứng với phân phận của mình.
- Anh Phó, thầy của Tiểu Lệ vừa gọi điện thoại đến, nói là thằng bé cãi nhau với bạn học trong trường, anh đi sang bên kia xem thế nào dùm tôi với. Mai Linh đặt điện thoại xuống thì lớn tiếng nói với Trịnh Uy Quân.
Trịnh Uy Quân lúc này đã dung nhập vào cuộc sống của Mai Linh, hắn cũng quen thuộc mẹ con của nàng. Hắn tuy giấu mình trong cuộc sống kham khổ, thế nhưng cuộc sống trụy lạc xa hoa trước đó vẫn đặt dấu ấn cực kỳ sâu trong ký ức. Hành trình chạy trối chết làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khốn khổ, hắn cảm thấy mình đã quá mệt mỏi rồi, cuộc sống không màng danh lợi vào lúc này đột nhiên làm cho hắn cảm thấy ấm no hạnh phúc, hắn đã lâu rồi chưa được hưởng qua cảm giác như thế này.
Sáng sớm đi dọn quán, buổi tối đóng cửa, cửa hàng thức ăn nhỏ và những vị khách qua đường căn bản là cuộc sống của Trịnh Uy Quân vào lúc này. Hắn cảm thấy mình giống như một người vừa bị cơn lũ cuốn trôi đột nhiên vớ được cây cọc cứu mạng, cũng có thể là thuyền, cũng có thể là tấm ván gỗ, càng có thể là một đống rơm, thế nhưng đối với một người đã quá kham khổ vì bỏ chạy như hắn thì chúng nó đều là cuộc sống mới.
Không biết từ lúc nào thì Trịnh Uy Quân đã thay Mai Linh đi gặp thầy giáo, hơn nữa chuyện này còn được cả nhà giúp đỡ. Sau khi nghe lời yêu cầu của Mai Linh, hắn xoa xoa hai tay ướt sũng, sau đó leo lên chiếc xe đạp mà tất cả mọi thứ đều kêu chỉ còi không kêu, nhanh chóng chạy về phía trường học.
- Anh làm gia trưởng căn bản không biết dạy con, anh xem nó phá phách thế nào đây này? Đánh con trai của chúng tôi như thế này đây. Trong phòng làm việc của giáo viên, một người phụ nữ ăn mặc rất hợp thời trang dùng giọng cay nghiệt mắng Trịnh Uy Quân.
Con người khi thay đổi thân phận thì thường đổi luôn cả thái độ đối nhân xử thế, trước kia Trịnh Uy Quân là một ông chủ giậm chân một cái chấn động cả thành phố Lâm Hồ, hắn thường nói chuyện sẵng giọng, thái độ cao ngạo, có bao giờ để người ta ép lên đầu thế này?
Nhưng bây giờ thế sự đã khác, hắn không còn là Trịnh Uy Quân, chỉ là một thằng dân ngu tay không tấc sắt mà thôi.
Vừa mới thấy mặt thì người phụ nữ kia đã mắng con trai của Mai Linh xối xả, điều này làm cho anh Phó tức sùi bọt mép. Hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn người phụ nữ phía bên kia, sau đó còn vỗ mạnh tay xuống chiếc bàn trong phòng. Mặc dù sự việc không giải quyết được gì, thế nhưng khi về nhà thì ánh mắt người con của Mai Linh nhìn hắn càng thêm thân thiết.
Lại một đêm trôi qua, anh Phó xem xong chương trình thời sự, hắn lại nằm xuống trong căn phòng của mình. Lúc này bầu không khí có chút buồn bực, quạt điện thổi o o bên tai, căn bản cũng không giải quyết được cái nóng hầm hập vào lúc này. Hắn không ngủ được, trong đầu suy nghĩ miên man, sau đó lại nghĩ đến vấn đề của mình. Hắn nghĩ như vậy mà không ngủ nữa, nhưng hắn cảm thấy ngồi cũng khó chịu mà đứng cũng khó chịu không kém, thậm chí nằm xuống cũng không dễ chịu hơn, đây là cảm giác mà đã lâu rồi hắn chưa từng trải qua.
Trịnh Uy Quân ngủ không được yên ổn, hắn bắt đầu nằm mơ, giấc mộng giống như sự thật, bí thư thị ủy Lâm Hồ Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức. Tự nhận lỗi từ chức, hừ, quá tiện nghi cho người này, còn nhiều chuyện mà người này nên tự nhận lỗi từ chức, bây giờ đối phương dễ dàng được bỏ qua, ngược lại xem như có được kết quả vẹn toàn.
Khi Trịnh Uy Quân nghĩ đến người thúc đẩy ép Thích Phúc Lai phải nhận lỗi từ chức, cửa phòng bị đẩy ra, hắn cũng nhanh chóng thức tỉnh. Khi một cơ thể mềm mại trơn mượt tiến vào trong lòng hắn, tất cả chiến tuyến phòng thủ tâm lý của hắn chợt sụp đổ.
Trịnh Uy Quân vuốt ve bộ ngực cực kỳ lớn, hắn biết rõ người chui vào trong lòng mình là Mai Linh. Hắn đã trải qua vài tháng cấm dục, thế là nhanh chóng bị mùi hương phụ nữ làm cho chết ngất, mùi hương này căn bản không kém hơn những cô nàng xinh đẹp trước kia, là thứ mà hắn đang cần, cũng nhanh chóng khiêu khích khát vọng của hắn. Ngay sau đó hắn đã nhanh chóng vận dụng vũ khí mà mình không dùng bấy lâu nay, nhanh chóng áp Mai Linh xuống bên dưới, người phụ nữ đã lâu rồi không được tưới tắm này nhanh chóng rền rỉ, hai người nhanh chóng dính chặt lại với nhau.
Mây gió tản ra, Mai Linh đã thiếp đi trong cảm giác ngọt ngào, Trịnh Uy Quân đốt một điếu thuốc, hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại là không tồi.
...
Ngụy Triệu Bác ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Đối mặt với một người em học cùng trường nhưng khác khóa với mình, hắn cảm thấy có chút sợ hãi.
Hôm nay có thể nói là thời điểm mà Ngụy Triệu Bác đáng được nhận những lời chúc mừng, vì sau hơn nửa tháng chờ đợi, cuối cùng mọi thủ tục đã được làm xong, bây giờ hắn chính thức trở thành bí thư thị ủy thành phố Lâm Hồ.
Bây giờ hắn ngồi cùng xe với Vương Tử Quân, là Vương Tử Quân đưa hắn đến thành phố Lâm Hồ nhận chức. Tuy trước khi đến thì có nhiều người nói công tác ở thành phố Lâm Hồ là không dễ dàng gì, nhưng hắn tiến lên làm bí thư thị ủy Lâm Hồ, hắn sẽ có thêm kinh nghiệm tốt đẹp, sẽ tu bổ lý lịch của mình.
Chỉ cần Ngụy Triệu Bác có thể làm tốt công tác của bí thư thị ủy Lâm Hồ, kết hợp với tư chất lý lịch khi công tác trên đơn vị trung ương và những mối quan hệ còn sót lại, hắn có thể nhanh chóng tiến lên, đây là chuyện thường tình.
Vương Tử Quân ra khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân mà có chút hưng phấn, dù sao chuyện này không những hóa giải nguy cơ khi phải cho ra lựa chọn đứng về một bên, hơn nữa còn làm cho cảm giác mình mất nhiều sức lực nhưng bị người ta hái mất quả ngon tan biến vài phần.
Mình có thể để cho Ngụy Triệu Bác tiến lên, cứ để cho sự việc tiến triển như vậy, còn chuyện tiếp theo, cứ để cho Ngụy Triệu Bác tác động. Nếu như Ngụy Triệu Bác không làm được, như vậy mình cũng không cần tốn nhiều sức lực.
- Bánh tráng trứng cay giòn đây, không sợ anh không ăn, chỉ sợ anh không nếm thử, mời mọi người đến thưởng thức.
- Bánh quẩy, đậu hũ nóng, càng ăn càng muốn ăn, cực kỳ có lợi, đi qua không nên bỏ qua.
- Mì cay chính tông đây, không ăn không biết, ăn rồi khó thể quên.
...
Một thành phố nhỏ ở phương bắc, mặt trời như một lò lửa bùng sáng, loại ánh sáng hừng hực này cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả. Ánh nắng rơi lên người giống như hóa thành những cây kim đâm vào da, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy nóng rát và đau nhức. Lúc này không gian bên người giống như một lò nướng, một thau nước hắn ra đường nhanh chóng bị ánh mặt trời thiêu đốt bốc hơi, chưa thấy mặt đất ẩm ướt được bao lâu thì đã khô như đất nung rồi.
Trên một con đường nhỏ không tên, Trịnh Uy Quân đang đi với bộ dạng mất hết hồn vía, hắn nhìn những cửa hàng nhỏ đang tỏa mùi hương hai bên đường mà hai mắt không khỏi tỏa sáng. Hắn dùng ánh mắt tham lam nhìn những món ăn cực kỳ hấp dẫn, trong bụng vang lên những âm thanh sùng sục. Hắn đưa tay vào trong túi áo, sau đó muốn đi thật nhanh, thế nhưng những âm thanh mời chào cứ như tự động chui vào trong tai làm hắn không nhịn được sự hấp dẫn của nó. Lúc này hai chân của hắn giống như đeo chì, mỗi bước chân giống như đang kéo theo cả ngàn quân.
Trước kia những quán ăn ven đường căn bản không có bất kỳ loại giấy chứng nhận đảm bảo vệ sinh nào sẽ chẳng bao giờ được Trịnh Uy Quân đưa mắt nhìn qua. Nhưng bây giờ những món ăn được bày bán ven đường lọt vào mắt hắn lại trở nên cực kỳ ướt át quyến rũ. Hắn đã ăn ba cái bánh bao, lúc này rất muốn ăn một miếng thịt lớn, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến xem như an ủi cái bụng của mình.
Nhưng chỉ là một ý nghĩ đơn giản như vậy lại không cách nào thực hiện được, thật sự là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán. Lần này hắn chạy trối chết vốn chuẩn bị không ít tiền, Trịnh Uy Quân hắn là người quen sống xa hoa phú quý, sao có thể trải qua cuộc sống quẫn bách như thế này được? Chẳng qua cuộc sống lo lắng hãi hùng làm cho kế hoạch của hắn bị rối loạn, đám người kéo đến từ bên kia làm cho hắn liên tục thay đổi chốn dung thân, cuối cùng biến thành một người không còn xu nào.
Lần này Trịnh Uy Quân chạy đến một thành phố nhỏ ở phương bắc, đây cũng là hành động bát đắc dĩ, hắn chỉ còn đủ tiền mua vé xe lửa đến đây mà thôi.
- Anh bạn, thịt kho tàu nóng sốt, béo mà không ngán, vừa vào miệng đã tiêu hóa ngay, có cần nếm thử một chút không? Một người phụ nữ trung niên mập mạp giống như thấy được ánh mắt tham lam của Trịnh Uy Quân, nàng vừa lau tay vào chiếc tạp dề đầy mở vừa cười chào hỏi khách.
Trịnh Uy Quân nuốt nước bọt một cách khó khăn, hắn muốn khoát tay từ chối vì mình không có xu nào, thế nhưng trong bụng giống như đang có hàng ngàn con kiến đang bò làm cho toàn thân ngứa ngáy, ý nghĩ không được ăn làm cho bản thân cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Anh bạn, có cần ăn thêm một bát mì không? Món mì của tôi là tổ truyền, hương vị cực kỳ đặc biệt, ăn mì với thịt kho tàu đảm bảo sẽ làm cho miệng anh bạn đầy dầu mỡ. Người phụ nữ trung niên dùng một cái chén nhỏ múc thịt kho tàu đặt bên cạnh Trịnh Uy Quân, sau đó cười tủm tỉm đề nghị.
- Cho...Cho tôi hai chén. Trịnh Uy Quân không thể không bội phục bà chủ quán, người phụ nữ này chỉ nói vài tiếng mà đã làm cho khí chất anh hùng hảo hán của hắn tan biến đi hơn phân nửa.
Hai chén mì ăn với thịt kho tàu, Trịnh Uy Quân ăn như sói như hổ. Khi miếng thịt kho tàu cuối cùng được bỏ vào miệng, ánh mắt hắn chợt lóe lên, thì ra món thịt kho tàu này là mỹ vị của thế gian, trước kia sao mình không cảm nhận được cơ chứ?
- Chị, ví của tôi đã bị người ta trộm mất, tôi đã ba ngày chưa được ăn cơm, tôi...Tôi thật sự đói muốn chết, thế cho nên cầu xin chị cho tôi ở lại lao động một ngày, xem như trả tiền bữa cơm này, có được không? Trịnh Uy Quân lúc đầu còn cảm thấy những lời xin xỏ giống như ăn mày thế này nói không nên lời, nhưng khi bà chủ cầm khăn đến thu dọn bát dĩa, hắn vẫn phải dùng giọng gian nan nói ra.
Lúc đầu bà chủ quán có chút nổi giận, nhưng khi Trịnh Uy Quân nói hết lời, vẻ mặt của nàng có vẻ thoải mái hơn một chút. Nàng nở nụ cười tha thứ với hắn: - Anh bạn, à, ai mà không có lúc thất bát? Bữa cơm này xem như chị mời cậu, cậu cứ đi làm gì thì làm, không cần làm việc trả tiền.
Trịnh Uy Quân nhìn bộ dạng hào sảng của người phụ nữ trước mặt, hắn không khỏi muốn quỳ xuống dập đầu vài cái. Người phụ nữ này quá chất phác đáng yêu, vì vậy hắn cực kỳ cảm động và dùng giọng kiên trì nói: - Chị, tôi chẳng có gì cả thế nhưng vẫn còn có chút sức lực, nếu chị không để tôi làm việc một ngày, tôi căn bản cảm thấy không yên.
Dưới sự kiên trì của Trịnh Uy Quân, người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của hắn. Trịnh Uy Quân là một ông chủ lớn lăn lộn nhiều năm, thật sự không thích ứng với những công việc nặng nhọc. Nhưng hắn trở thành ông chủ nhiều năm, hắn không có gì khác nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, thế cho nên làm việc cũng cực kỳ gọn gàng.
Những công việc trong cửa hàng ven đường thế này căn bản là có hạn, bên trong hơi tối, ban ngày cũng phải mở đèn. Người phụ nữ có chút áy náy, nói nơi này không có cửa sổ nên rất nóng. Trịnh Uy Quân nói cũng không nóng, nếu so với bên ngoài còn tốt hơn rất nhiều.
Trịnh Uy Quân đổ mồ hôi đầm đìa trong không gian nhỏ hẹp, chỉ một lát sau mồ hôi đã chảy thành sông nhưng ánh mắt hắn vẫn rực sáng và đảo quanh bốn phía. Sau khi bưng thức ăn cho người khách cuối cùng, người phụ nữ lại múc thức ăn cho Trịnh Uy Quân ăn một bữa ngon miệng.
Lúc này Trịnh Uy Quân căn bản không đói như sáng sớm, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ có hương vị, đây chính là thức ăn hắn lấy được thông qua lao động của chính mình.
Khi con người bận rộn thì thời gian giống như trôi qua nhanh hơn, vô tình Trịnh Uy Quân đã làm việc được một ngày, đến khi dọn quán thì hắn biết người phụ nữ trung niên kia tên là Mai Linh, chồng bị tai nạn xe qua đời, chỉ còn lại mẹ con nàng trông coi quán ăn nhỏ này sống qua ngày.
- Anh bạn, anh cũng mệt nhọc rồi, một trăm đồng này xem như tiền công của anh hôm nay, anh cầm về nhà đi. Người phụ nữ trung niên Mai Linh đặt những tấm ván cửa lên chiếc xe nhỏ, sau đó lấy ra tờ một trăm đồng dính đầy dầy mở đưa cho Trịnh Uy Quân.
Bây giờ Trịnh Uy Quân tuy đang rất chán nản, thế nhưng hắn cũng là người thông minh, hắn làm việc một ngày và biết được Mai Linh kiếm được bao nhiêu tiền, cũng chỉ là trên dưới một trăm đồng mà thôi. Người phụ nữ này có thể cho hắn số tiền như vậy, thật sự làm cho hắn sinh ra cảm giác ê ẩm muốn khóc.
Trịnh Uy Quân nhìn tờ một trăm đồng, hắn nhanh chóng đẩy ra giống như bị phỏng, sau đó phất tay nói với Mai Linh: - Chị, tôi không thể nhận tiền của ngài, tôi đi đây.
Trịnh Uy Quân quay đầu bước đi thế nhưng lại bị Mai Linh giữ lại. Mai Linh có cơ thể mập mạp, gánh nặng cuộc sống đã làm cho hình thể của nàng trở nên to béo, tuy không còn đẹp đẽ gì nhiều, thế nhưng sức mạnh vẫn luôn được bảo tồn.
Với sức khỏe yếu ớt của Trịnh Uy Quân thì căn bản không vùng ra khỏi tay Mai Linh, thế là Mai Linh không cần phân trần mà nhét tiền vào tay hắn, sau đó giả vờ cả giận nói: - Anh cầm đi, ở nhà ngàn ngày đều tốt đẹp, ra khỏi nhà một ngày liền gặp khó khăn, ai không có lúc khó khăn khốn đốn? Tôi nói anh cầm, anh từ chối thì tôi sẽ rất tức giận.
Trịnh Uy Quân căn bản là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm thấy người phụ nữ này thương mình như mẹ ruột của mình. Hắn có chút do dự, sau đó khẽ nói: - Chị, nhà tôi cung không còn người nào, nếu như chị tình nguyện, ngày mai tôi tiếp tục đi làm với chị được không?
Mai Linh giật mình nhìn hai mắt của Trịnh Uy Quân, hai bàn tay mập mạp lại vỗ vào nhau: - Tốt quá, tôi đang một người cực kỳ bận rộn, nếu anh tình nguyện làm việc cùng tôi, những thứ khác thì khó nói, một tháng trả anh một ngàn cũng không là vấn đề.
Trước kia một ngàn đồng chỉ là một ly rượu của Trịnh Uy Quân mà thôi, nhưng bây giờ lại là một tháng tiền lương lao động mệt nhọc của hắn.
Tối hôm đó Trịnh Uy Quân đi đến nhà Mai Linh, là một căn nhà nhỏ trong thôn. Hắn đi vào phòng ngủ đơn sơ, đầu đặt lên chiếc gối có mùi ẩm mốc thế nhưng trong lòng cực kỳ an tĩnh.
Một tháng sau trên con đường bán thức ăn có thêm một người đàn ông tên là anh Phó, vừa mới mở quán thì người này đã vùi đầu vào làm việc, căn bản không nói chuyện, tay chân cũng không nhàn rỗi.
Vì có anh Phó nên cửa hàng của Mai Linh cũng buôn bán ngày càng tốt, anh Phó là một người có khả năng cũng nhanh chóng dung nhập vào cuộc sống hàng quán ven đường của Mai Linh. Khi không làm việc thì hắn cùng đánh cờ với ông chủ cửa hàng bên cạnh, lúc này giống như hắn đã hoàn toàn thích ứng với phân phận của mình.
- Anh Phó, thầy của Tiểu Lệ vừa gọi điện thoại đến, nói là thằng bé cãi nhau với bạn học trong trường, anh đi sang bên kia xem thế nào dùm tôi với. Mai Linh đặt điện thoại xuống thì lớn tiếng nói với Trịnh Uy Quân.
Trịnh Uy Quân lúc này đã dung nhập vào cuộc sống của Mai Linh, hắn cũng quen thuộc mẹ con của nàng. Hắn tuy giấu mình trong cuộc sống kham khổ, thế nhưng cuộc sống trụy lạc xa hoa trước đó vẫn đặt dấu ấn cực kỳ sâu trong ký ức. Hành trình chạy trối chết làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khốn khổ, hắn cảm thấy mình đã quá mệt mỏi rồi, cuộc sống không màng danh lợi vào lúc này đột nhiên làm cho hắn cảm thấy ấm no hạnh phúc, hắn đã lâu rồi chưa được hưởng qua cảm giác như thế này.
Sáng sớm đi dọn quán, buổi tối đóng cửa, cửa hàng thức ăn nhỏ và những vị khách qua đường căn bản là cuộc sống của Trịnh Uy Quân vào lúc này. Hắn cảm thấy mình giống như một người vừa bị cơn lũ cuốn trôi đột nhiên vớ được cây cọc cứu mạng, cũng có thể là thuyền, cũng có thể là tấm ván gỗ, càng có thể là một đống rơm, thế nhưng đối với một người đã quá kham khổ vì bỏ chạy như hắn thì chúng nó đều là cuộc sống mới.
Không biết từ lúc nào thì Trịnh Uy Quân đã thay Mai Linh đi gặp thầy giáo, hơn nữa chuyện này còn được cả nhà giúp đỡ. Sau khi nghe lời yêu cầu của Mai Linh, hắn xoa xoa hai tay ướt sũng, sau đó leo lên chiếc xe đạp mà tất cả mọi thứ đều kêu chỉ còi không kêu, nhanh chóng chạy về phía trường học.
- Anh làm gia trưởng căn bản không biết dạy con, anh xem nó phá phách thế nào đây này? Đánh con trai của chúng tôi như thế này đây. Trong phòng làm việc của giáo viên, một người phụ nữ ăn mặc rất hợp thời trang dùng giọng cay nghiệt mắng Trịnh Uy Quân.
Con người khi thay đổi thân phận thì thường đổi luôn cả thái độ đối nhân xử thế, trước kia Trịnh Uy Quân là một ông chủ giậm chân một cái chấn động cả thành phố Lâm Hồ, hắn thường nói chuyện sẵng giọng, thái độ cao ngạo, có bao giờ để người ta ép lên đầu thế này?
Nhưng bây giờ thế sự đã khác, hắn không còn là Trịnh Uy Quân, chỉ là một thằng dân ngu tay không tấc sắt mà thôi.
Vừa mới thấy mặt thì người phụ nữ kia đã mắng con trai của Mai Linh xối xả, điều này làm cho anh Phó tức sùi bọt mép. Hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn người phụ nữ phía bên kia, sau đó còn vỗ mạnh tay xuống chiếc bàn trong phòng. Mặc dù sự việc không giải quyết được gì, thế nhưng khi về nhà thì ánh mắt người con của Mai Linh nhìn hắn càng thêm thân thiết.
Lại một đêm trôi qua, anh Phó xem xong chương trình thời sự, hắn lại nằm xuống trong căn phòng của mình. Lúc này bầu không khí có chút buồn bực, quạt điện thổi o o bên tai, căn bản cũng không giải quyết được cái nóng hầm hập vào lúc này. Hắn không ngủ được, trong đầu suy nghĩ miên man, sau đó lại nghĩ đến vấn đề của mình. Hắn nghĩ như vậy mà không ngủ nữa, nhưng hắn cảm thấy ngồi cũng khó chịu mà đứng cũng khó chịu không kém, thậm chí nằm xuống cũng không dễ chịu hơn, đây là cảm giác mà đã lâu rồi hắn chưa từng trải qua.
Trịnh Uy Quân ngủ không được yên ổn, hắn bắt đầu nằm mơ, giấc mộng giống như sự thật, bí thư thị ủy Lâm Hồ Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức. Tự nhận lỗi từ chức, hừ, quá tiện nghi cho người này, còn nhiều chuyện mà người này nên tự nhận lỗi từ chức, bây giờ đối phương dễ dàng được bỏ qua, ngược lại xem như có được kết quả vẹn toàn.
Khi Trịnh Uy Quân nghĩ đến người thúc đẩy ép Thích Phúc Lai phải nhận lỗi từ chức, cửa phòng bị đẩy ra, hắn cũng nhanh chóng thức tỉnh. Khi một cơ thể mềm mại trơn mượt tiến vào trong lòng hắn, tất cả chiến tuyến phòng thủ tâm lý của hắn chợt sụp đổ.
Trịnh Uy Quân vuốt ve bộ ngực cực kỳ lớn, hắn biết rõ người chui vào trong lòng mình là Mai Linh. Hắn đã trải qua vài tháng cấm dục, thế là nhanh chóng bị mùi hương phụ nữ làm cho chết ngất, mùi hương này căn bản không kém hơn những cô nàng xinh đẹp trước kia, là thứ mà hắn đang cần, cũng nhanh chóng khiêu khích khát vọng của hắn. Ngay sau đó hắn đã nhanh chóng vận dụng vũ khí mà mình không dùng bấy lâu nay, nhanh chóng áp Mai Linh xuống bên dưới, người phụ nữ đã lâu rồi không được tưới tắm này nhanh chóng rền rỉ, hai người nhanh chóng dính chặt lại với nhau.
Mây gió tản ra, Mai Linh đã thiếp đi trong cảm giác ngọt ngào, Trịnh Uy Quân đốt một điếu thuốc, hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại là không tồi.
...
Ngụy Triệu Bác ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Đối mặt với một người em học cùng trường nhưng khác khóa với mình, hắn cảm thấy có chút sợ hãi.
Hôm nay có thể nói là thời điểm mà Ngụy Triệu Bác đáng được nhận những lời chúc mừng, vì sau hơn nửa tháng chờ đợi, cuối cùng mọi thủ tục đã được làm xong, bây giờ hắn chính thức trở thành bí thư thị ủy thành phố Lâm Hồ.
Bây giờ hắn ngồi cùng xe với Vương Tử Quân, là Vương Tử Quân đưa hắn đến thành phố Lâm Hồ nhận chức. Tuy trước khi đến thì có nhiều người nói công tác ở thành phố Lâm Hồ là không dễ dàng gì, nhưng hắn tiến lên làm bí thư thị ủy Lâm Hồ, hắn sẽ có thêm kinh nghiệm tốt đẹp, sẽ tu bổ lý lịch của mình.
Chỉ cần Ngụy Triệu Bác có thể làm tốt công tác của bí thư thị ủy Lâm Hồ, kết hợp với tư chất lý lịch khi công tác trên đơn vị trung ương và những mối quan hệ còn sót lại, hắn có thể nhanh chóng tiến lên, đây là chuyện thường tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.