Chương 790: Chó có đường chó, mèo có lối mèo
Bảo Thạch Tiêu
05/07/2014
vương tử quân
phải quay về khách sạn, Trương Lộ Giai cũng đi về nhà. Hai người đi với
nhau dưới trời đêm yên tĩnh, đến dưới lầu khu nhà của Trương Lộ Giai, cả hai lại lặng lẽ lên lầu, mở cửa.
Sau khi vào cửa, Vương Tử Quân đưa tay lên, không ngờ động vào khoảng không, chợt thấy Trương Lộ Giai trốn tránh mình. Chỉ là trốn tránh như vậy cũng không hiệu quả, hắn vẫn nghe thấy âm thanh, thậm chí là khá lớn. Sau đó hắn tiến về phía trước một bước, một tay giữ lấy Trương Lộ Giai, quay mặt nàng lại, hôn lên mặt nàng, lúc này nàng cũng không vùng vẫy.
Khi ngôi sao tam tinh (ba ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Liệp Hộ, thường nhìn để tính thời gian khuya sớm) chìm về tây, cơ thể trải qua vuốt ve và ma xát, kết quả là hạnh phúc mệt mỏi kiêu ngạo mà lười biếng, sau đó hầu như là kiệt sức, để lại không gian yên ắng. Lúc này Trương Lộ Giai khá hạnh phúc và rền rỉ, bàn tay của nàng đan xen với bàn tay hắn, thậm chí chân cũng quấn lấy hắn, cổ cũng níu lây cổ hắn, tất nhiên chính là căng thẳng đấu sức. Nàng hận không thể nói ra hạnh phúc đã lâu chưa có được này với mọi người, để cho mọi người phải ghen ghét. Mặc dù sự thật thì nàng phải giấu hạnh phúc này trong lòng, không dám tiết lộ ra ngoài, nàng không thể vì tầng quan hệ này mà mang đến phiền toái cho người đàn ông của mình.
Nhưng loại quan hệ thế này vẫn hấp dẫn người ta, không thể kháng cự được. Khi kết hợp với người đàn ông này, cái gì là không nên, cái gì là đạo đức căn bản không còn tồn tại, chỉ có kích động, sảng khoái mà thôi.
- Biết rõ vì sao chị không quan tâm đến cậu không? Cậu đúng là cay độc, có phải là vì vị kia trong nhà mà cậu không còn cần chị nữa không?
Trương Lộ Giai dùng ánh mắt mê ly nhìn Trương Lộ Giai, giống như hắn đang nợ nàng thứ gì đó, nàng dùng giọng hờn dỗi hỏi.
Vương Tử Quân ôm lấ bờ vai mượt mà của Trương Lộ Giai, hắn cảm nhận được làn da láng mịn của nàng, thế là vuốt ve vừa nhiệt liệt vừa thô bạo:
- Em thế nào lại cam lòng để cho chị Lộ Giai phải như vậy, chỉ là thời gian này có chút bận rộn mà thôi.
- Được rồi được rồi, cũng đừng cố gắng tìm cớ, chị đây cũng không muốn tranh giành tình nhân với Mạc Tiểu Bắc, cậu nóng vội làm gì, ngày nào đó có rảnh đừng quên chị là được.
Trương Lộ Giai cảm thấy trong lòng vừa đầy tan nát vừa sung sướng, thế nhưng nàng lại cố gắng che giấu. Nàng rời khỏi lòng Vương Tử Quân, dáng người cực kỳ quyến rũ, lõa lồ trước mặt Vương Tử Quân.
- Mau mặc quần áo, đã hơn mười một giờ rồi, các cậu có nhiều người ở khách sạn, cậu là bí thư cũng nên chú ý.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt lưu luyến của Trương Lộ Giai, hắn cũng cảm thấy có chút không muốn, hắn kéo nàng vào lòng rồi nói:
- Cũng còn sớm, tôi sẽ báo cáo công tác cho chị Lộ Giai cái nữa đã...
Khi Vương Tử Quân quay lại khách sạn thì đã rất khuya, hắn đang định mở cửa phòng thì chợt nghe có người trong hành lang hỏi:
- Xin hỏi ngài có phải là bí thư Vương không?
Giọng nói này có chút run rẩy, người nói giống như là lấy hết dũng khí. Vương Tử Quân vô thức nghiêng đầu nhìn, lúc này Khương Long Cương ở cách vách cũng đã đi ra.
- Tôi là Vương Tử Quân, anh là...
Dưới ánh đèn vàng vọt trong hành lang, Vương Tử Quân thấy đối phương là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi, mặc quần áo da nhân tạo giá rẻ, thậm chí còn có hai ba chiếc lỗ được dán lại bằng băng dính.
- Bí thư Vương, tôi đến tìm ngài, mong ngài đừng xử phạt bí thư La của chúng tôi.
Người nọ sau khi xác nhận thân phận của Vương Tử Quân, thế là không khống chế được tâm tình mà đi về phía Vương Tử Quân.
Khương Long Cương thấy người này đi về phía Vương Tử Quân, thế là tiến lên ngăn cản. Vương Tử Quân phất phất tay, tỏ ý không cần căng thẳng, hắn nói với người đàn ông đang khá kích động kia:
- Có chuyện gì anh theo tôi vào phòng rồi nói.
Người đàn ông kia đồng ý một tiếng có vẻ khá sợ hãi, những phòng khác cũng bị đánh thức, đám người thư ký trưởng Kim Điền Lạc cũng đi về phía phòng của Vương Tử Quân.
Người đàn ông trung niên kia đi vào gian phòng rộng thùng thình, hắn thật sự không biết theo ai, thế là dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, hai tay liên tục chà xát.
- Anh tên gì? Bí thư La của các anh là ai?
Vương Tử Quân rót cho người đàn ông trung niên một ly nước ấm từ máy đun đước, sau đó khẽ hỏi.
Người đàn ông trung niên nhận lấy ly nước với bộ dạng được sủng ái mà kinh hoàng, lúc này mới lắp bắp nói:
- Bí thư Vương, tôi...Tôi tên là Quách Kim Lương, người xã Trần Kim Lâu thôn Tiểu Quách Trang, Lần này...Tôi đến tìm ngài là vì chuyện của bí thư xã chúng tôi.
“ Xã Trần Kim Lâu? “
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, ngay sau đó đã nghĩ ra vị trí của xã này, đây là một trong hơn trăm xã của thành phố La Nam. Hắn dù chưa đi đến đó lần nào, thế nhưng hắn lại có một trí nhớ tốt, thế cho nên ghi tạc tất cả tên các xã vào lòng.
- Các anh là người huyện Hồ Đông sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến huyện Hồ Đông, trong lòng nghĩ đến cú điện thoại của Liêu Dung Hoa vào ngày hôm qua.
- Đúng vậy, bí thư Vương, tôi là người huyện Hồ Đông.
Quách Kim Lương vừa giữ chặt ly nước vừa khẽ nói.
- Anh được bí thư La của xã Trần Kim Lâu phái đến sao?
Gương mặt Vương Tử Quân dần trở nên nghiêm túc, là người huyện Hồ Đông mà chạy đến thành phố Sơn Viên vì việc liên quan đến một vị bí thư đảng ủy xã, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra nghi ngờ.
Đám người Kim Điền Lạc đứng bên cạnh Vương Tử Quân cũng không có cảm tình gì với huyện Hồ Đông, đặc biệt là Kim Điền Lạc. Lúc này mở tiệc chúc tết, lại có người quấy rầy bí thư Vương nghỉ ngơi, điều này làm hắn cảm thấy thất trách, may mà bí thư Vương không chú ý, nếu bí thư truy cứu trách nhiệm, mình phải làm thế nào đây?
Quách Kim Lương thấy Vương Tử Quân nhìn mình bằng ánh mắt soi mói, hắn có chút sợ hãi, thế là run giọng nói:
- ...Tôi đến vì bí thư La, điều này...Chuyện này cũng không liên quan đến bí thư La, cái kia...Tiền kia tôi cũng không cần....Chỉ cần...Chỉ cần thả người ra, ngài cũng đừng truy cứu trách nhiệm của bí thư La.
Quách Kim Lương mở miệng lắp bắp làm cho Vương Tử Quân cảm thấy nhức đầu, nhưng hắn lại thầm nghĩ, sự việc mà Quách Kim Lương phản ánh, chắc chắn có liên hệ với cuộc điện thoại trước đó của Liêu Dung Hoa.
- Quách Kim Lương, anh ngồi xuống uống nước, sau đó từ từ nói, anh muốn tôi giải quyết vấn đề, như vậy anh phải kể cho rõ ràng đã chứ? Dù sao tôi cũng phải nghe xem có chuyện gì xảy ra đã.
Vương Tử Quân uống một hớp nước, sau đó nói với Kim Điền Lạc:
- Thư ký trưởng và Long Cương ở lại, những người khác tiếp tục đi nghỉ ngơi, sáng mai còn có việc.
Những ng.khác tuy rất muốn biểu hiện một chút trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng sau khi nghe lời phân phó của bí thư Vương, tất cả nhanh chóng rời khỏi phòng.
Thấy trong phòng không còn nhiều người, Quách Kim Lương mới xem như hòa hoãn trở lại. Đến lúc Khương Long Cương đưa đến một ly trà, hắn mới xem như ổn định như cũ.
- Bí thư Vương, đầu mùa thu năm nay tôi rời khỏi nhà đi làm công, làm thợ xây cho một công trình, làm mãi đến tận bây giờ, cũng đã đến tết, thế cho nên tôi muốn lấy tiền công về nhà.
Quách Kim Lương nói đến đây thì nhếch miệng, thật sự sinh ra cảm giác phát khóc.
Vương Tử Quân có hiểu được vài phần, thế nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ chờ Quách Kim Lương lên tiếng.
- Ông chủ kia chết sống cũng không trả tiền cho chúng tôi, bắt chúng tôi phải về nhà chờ.
Quách Kim Lương uống hết ly trà rồi nắm trong tay, giọng điệu đã trở nên kích động:
- Tên khốn kiếp kia thật sự không ra gì, chúng tôi có ba mươi người, mỗi ngày đi sớm về tối làm việc cho hắn hơn trăm ngày, mỗi ngày đều mệt rã người, cũng không phải vì đến tết mua cho vợ vài cân thịt, cho con chiếc áo mới sao? Thế nhưng hắn lại lớn tiếng nói chúng tôi về nhà chờ, muốn đuổi chúng tôi đi.
Quách Kim Lương càng nói càng kích động, gương mặt đỏ bừng bừng, hắn run rẩy nói:
- Không trả tiền công, tất nhiên chúng tôi sẽ không chịu, thế là chúng tôi vây quanh lấy hắn, bắt hắn phải trả tiền. Không ngờ tên kia thật sự là loại bất lương, tìm một đám côn đồ dùng ống tuýp đánh người.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khoa chân múa tay giống như côn đồ đang cầm ống tuýp đánh người, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại. Hắn không thể ngờ một sự việc chẳng qua chỉ là lạm dụng chức quyền lại có liên quan rộng như vậy.
- Tôi bị người đánh cho vài cái, may mà có Vương Lão Tam cầm xẻng xông lên mới áp chế được đám côn đồ kia. Tôi bị người ta đánh bị thương, tiền công cũng không lấy được xu nào, thế cho nên bất đắc dĩ lắm mới gọi điện thoại cho xã.
- Bí thư La biết được tình huống thì vội vàng chạy đến gặp mặt người kia, yêu cầu phải trả tiền công và tiền thuốc men cho chúng tôi. Kết quả là tên họ Ngô kia không những không trả tiền, còn tuyên bố cho chúng tôi kiện cáo thoải mái.
- Bí thư La tìm đến nhiều ban ngành, kết quả là người ta không quan tâm. Bí thư La cảm thấy rất phiền não, thế là phái người bắt tên họ Ngô kia. Sự việc xảy ra, tôi nghe cảnh sát Lý trong xã nói ngài muốn nghiêm túc xử lý bí thư La, thế cho nên...Mới đến tìm ngài.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn gương mặt trông mong của Quách Kim Lương, ánh mắt hắn trở nên lạnh băng, thật sự không ngờ bên trong lại ẩn giấu sự kiện như vậy. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Quách Kim Lương:
- Anh Quách, tôi đã hiểu rồi, anh về đi, anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tuyệt đối không để cho đồng chí tốt bị oan.
Vương Tử Quân nói xong cũng không chờ Quách Kim Lương lên tiếng mà quay sang phân phó Khương Long Cương:
- Long Cương, cậu đi sắp xếp cho anh Quách một gian phòng, tối nay anh ấy nghỉ ngơi ở đây.
- Bí thư Vương, cũng không cần, tôi về là được.
Lúc này Quách Kim Lương nhận được lời trợ giúp của Vương Tử Quân, hắn cũng không còn nóng nảy như vừa rồi, hai cánh tay lại xoa xoa vào nhau, bộ dạng rất gò bó.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đã tối rồi, anh lúc này còn đi đâu được, nghỉ ngơi trước đi.
Khương Long Cương biết rõ bí thư Vương có việc cần bàn với Kim Điền Lạc, thế là hắn kéo tay Quách Kim Lương nói:
- Anh Quách, bí thư Vương đã sắp xếp, anh cứ theo tôi đi nghỉ ngơi.
Khi Khương Long Cương và Quách Kim Lương ra khỏi phòng, Vương Tử Quân cuối cùng cũng không còn nụ cười, hắn nhìn thoáng qua Kim Điền Lạc, sau đó trầm giọng nói:
- Thư ký trưởng Kim, anh gọi điện thoại cho Đổng Văn Ung của huyện Hồ Đông, hỏi anh ấy xem tình huống rốt cuộc là như thế nào.
Kim Điền Lạc không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng bấm điện thoại của Đổng Văn Ung. Sau khi điện thoại được nối thông, Vương Tử Quân nhận lấy điện thoại trong tay của Kim Điền Lạc.
- Tôi là Vương Tử Quân.
Sau khi nhận điện thoại, Vương Tử Quân trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
Đổng Văn Ung vốn đang ngủ mơ màng, lúc này chợt nghe thấy lời nói của Vương Tử Quân, hắn vốn đang buồn ngủ chợt tỉnh táo, hắn vội vàng nói:
- Chào bí thư Vương.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ở xã Trần Kim Lâu?
Vương Tử Quân cũng không nói tránh, hắn trực tiếp hỏi.
- Bí thư Vương, sự việc đã được xử lý tốt đẹp, La Đạt Khai lạm dụng chức quyền, chúng tôi đã thả Triệu tiên sinh. Xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm chú giải quyết, sẽ cho ngài và thị ủy một câu trả lời thỏa đáng.
Vương Tử Quân nghe lời báo cáo của Đổng Văn Ung mà nhếch mép nở nụ cười lạnh lùng, hắn thản nhiên nói:
- Chăm chú giải quyết chuyện này, anh biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?
Đổng Văn Ung chợt run lên, hắn cũng không hiểu rõ ràng cho lắm, nhưng hắn nhận hai cuộc điện thoại giữa La Đạt Khai và Khương Long Cương, cuối cùng chọn cách đặt hết tiền lên người bí thư Vương.
Đổng Văn Ung cảm thấy dù chuyện gì xảy ra thì điện thoại của bí thư Vương là trên hết, nhưng bây giờ hắn giống như cảm thấy mình vừa làm một việc ngu xuẩn.
Trong một gian phòng lộng lẫy xa hoa, dù là mùa đông khắc nghiệt nhưng trong phòng ấm áp như mùa xuân. Một cô gái cao gầy mặc sườn xám đang múa hát trên đài, áo váy lóe lên, hai đùi trắng thon dài như ẩn như hiện.
- Anh Triệu, uống một ly đi, xem như tẩy sạch nấm mốc trên người.
Liêu Dung Hoa nâng ly lên mỉm cười nói với người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị.
- Hì hì, cám ơn giám đốc Liêu, nếu không có anh, bây giờ tôi nào được ôm em gái xinh đẹp hát hò thế này? Chỉ sợ đang bị nhốt trong phòng tối, thật sự là một bên thiên đường một bên địa ngục.
Triệu Đức Lập nói, bàn tay mập mạp đưa lên xoa nắn bộ ngực cô gái bên cạnh, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi sẽ không để cho tên họ La kia được yên, không cho nó biết tay, tôi sẽ không lấy họ Triệu.
Trong mắt Liêu Dung Hoa lóe lên cái nhìn khinh thường, nhưng họ Triệu này là khách hàng lớn của hắn, hàng năm đều ném vào hội sở của hắn cả triệu. Thậm chí dù là khách hàng bình thường, Liêu Dung Hoa vẫn phải chú trọng câu nói khách hàng là thượng đế để khách khí với đối phương.
- Anh Triệu, sắp đến tết rồi, anh nên giảm bớt chút tâm tư, vài ngày nữa sự việc sẽ yên ổn. Hơn nữa cũng đừng đi theo bọn họ chuyện bé xé ra to, sau một thời gian nữa tôi sẽ chào hỏi thành phố La Nam, sẽ cho tên họ La kia mất chức.
Liêu Dung Hoa mở miệng làm cho nụ cười trên mặt Triệu Đức Lập càng tươi sáng vài phần, hắn dùng sức ôm chặt cô gái ở trên đùi rồi cười nói:
- Giám đốc Liêu là người nổi tiếng qua lại giữa hai nhà hắc bạch ở tỉnh Sơn Nam, có bản lĩnh quá lớn, lần này xem như làm phiền anh, tôi mời anh một ly.
Trương Đảo Long uống cạn hai ly rượu, sau đó càng có thêm vài phần phóng đãng. Hắn đứng dậy kéo người phụ nữ trong lòng, sau đó cười dâm đãng:
- Đi, đi hát với anh cho vui.
Liêu Dung Hoa đưa mắt nhìn những gì đang diễn ra, vẻ mặt đắc ý. Đối với hắn thì nơi này là hội sở của mình, là nơi hắn làm vua, hắn thông qua vương quốc này để hô phong hoán vũ trong tỉnh Sơn Nam.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Liêu Dung Hoa nhìn dãy số gọi đến, hắn đi vào trong một gian phòng yên tĩnh để nhận điện thoại.
- Chào giám đốc Liêu, tôi là Hào Tiểu Lâm.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của phó cục trưởng Hào Tiểu Lâm cục công an huyện Hồ Đông.
- Bạn học cũ, trễ thế này mà còn gọi điện thoại đến, có phải là đến thành phố Sơn Viên muốn tìm chỗ uống rượu không?
Liêu Dung Hoa nghe điện thoại, sau đó cười ha hả nói với đầu dây bên kia.
Sau khi vào cửa, Vương Tử Quân đưa tay lên, không ngờ động vào khoảng không, chợt thấy Trương Lộ Giai trốn tránh mình. Chỉ là trốn tránh như vậy cũng không hiệu quả, hắn vẫn nghe thấy âm thanh, thậm chí là khá lớn. Sau đó hắn tiến về phía trước một bước, một tay giữ lấy Trương Lộ Giai, quay mặt nàng lại, hôn lên mặt nàng, lúc này nàng cũng không vùng vẫy.
Khi ngôi sao tam tinh (ba ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Liệp Hộ, thường nhìn để tính thời gian khuya sớm) chìm về tây, cơ thể trải qua vuốt ve và ma xát, kết quả là hạnh phúc mệt mỏi kiêu ngạo mà lười biếng, sau đó hầu như là kiệt sức, để lại không gian yên ắng. Lúc này Trương Lộ Giai khá hạnh phúc và rền rỉ, bàn tay của nàng đan xen với bàn tay hắn, thậm chí chân cũng quấn lấy hắn, cổ cũng níu lây cổ hắn, tất nhiên chính là căng thẳng đấu sức. Nàng hận không thể nói ra hạnh phúc đã lâu chưa có được này với mọi người, để cho mọi người phải ghen ghét. Mặc dù sự thật thì nàng phải giấu hạnh phúc này trong lòng, không dám tiết lộ ra ngoài, nàng không thể vì tầng quan hệ này mà mang đến phiền toái cho người đàn ông của mình.
Nhưng loại quan hệ thế này vẫn hấp dẫn người ta, không thể kháng cự được. Khi kết hợp với người đàn ông này, cái gì là không nên, cái gì là đạo đức căn bản không còn tồn tại, chỉ có kích động, sảng khoái mà thôi.
- Biết rõ vì sao chị không quan tâm đến cậu không? Cậu đúng là cay độc, có phải là vì vị kia trong nhà mà cậu không còn cần chị nữa không?
Trương Lộ Giai dùng ánh mắt mê ly nhìn Trương Lộ Giai, giống như hắn đang nợ nàng thứ gì đó, nàng dùng giọng hờn dỗi hỏi.
Vương Tử Quân ôm lấ bờ vai mượt mà của Trương Lộ Giai, hắn cảm nhận được làn da láng mịn của nàng, thế là vuốt ve vừa nhiệt liệt vừa thô bạo:
- Em thế nào lại cam lòng để cho chị Lộ Giai phải như vậy, chỉ là thời gian này có chút bận rộn mà thôi.
- Được rồi được rồi, cũng đừng cố gắng tìm cớ, chị đây cũng không muốn tranh giành tình nhân với Mạc Tiểu Bắc, cậu nóng vội làm gì, ngày nào đó có rảnh đừng quên chị là được.
Trương Lộ Giai cảm thấy trong lòng vừa đầy tan nát vừa sung sướng, thế nhưng nàng lại cố gắng che giấu. Nàng rời khỏi lòng Vương Tử Quân, dáng người cực kỳ quyến rũ, lõa lồ trước mặt Vương Tử Quân.
- Mau mặc quần áo, đã hơn mười một giờ rồi, các cậu có nhiều người ở khách sạn, cậu là bí thư cũng nên chú ý.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt lưu luyến của Trương Lộ Giai, hắn cũng cảm thấy có chút không muốn, hắn kéo nàng vào lòng rồi nói:
- Cũng còn sớm, tôi sẽ báo cáo công tác cho chị Lộ Giai cái nữa đã...
Khi Vương Tử Quân quay lại khách sạn thì đã rất khuya, hắn đang định mở cửa phòng thì chợt nghe có người trong hành lang hỏi:
- Xin hỏi ngài có phải là bí thư Vương không?
Giọng nói này có chút run rẩy, người nói giống như là lấy hết dũng khí. Vương Tử Quân vô thức nghiêng đầu nhìn, lúc này Khương Long Cương ở cách vách cũng đã đi ra.
- Tôi là Vương Tử Quân, anh là...
Dưới ánh đèn vàng vọt trong hành lang, Vương Tử Quân thấy đối phương là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi, mặc quần áo da nhân tạo giá rẻ, thậm chí còn có hai ba chiếc lỗ được dán lại bằng băng dính.
- Bí thư Vương, tôi đến tìm ngài, mong ngài đừng xử phạt bí thư La của chúng tôi.
Người nọ sau khi xác nhận thân phận của Vương Tử Quân, thế là không khống chế được tâm tình mà đi về phía Vương Tử Quân.
Khương Long Cương thấy người này đi về phía Vương Tử Quân, thế là tiến lên ngăn cản. Vương Tử Quân phất phất tay, tỏ ý không cần căng thẳng, hắn nói với người đàn ông đang khá kích động kia:
- Có chuyện gì anh theo tôi vào phòng rồi nói.
Người đàn ông kia đồng ý một tiếng có vẻ khá sợ hãi, những phòng khác cũng bị đánh thức, đám người thư ký trưởng Kim Điền Lạc cũng đi về phía phòng của Vương Tử Quân.
Người đàn ông trung niên kia đi vào gian phòng rộng thùng thình, hắn thật sự không biết theo ai, thế là dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, hai tay liên tục chà xát.
- Anh tên gì? Bí thư La của các anh là ai?
Vương Tử Quân rót cho người đàn ông trung niên một ly nước ấm từ máy đun đước, sau đó khẽ hỏi.
Người đàn ông trung niên nhận lấy ly nước với bộ dạng được sủng ái mà kinh hoàng, lúc này mới lắp bắp nói:
- Bí thư Vương, tôi...Tôi tên là Quách Kim Lương, người xã Trần Kim Lâu thôn Tiểu Quách Trang, Lần này...Tôi đến tìm ngài là vì chuyện của bí thư xã chúng tôi.
“ Xã Trần Kim Lâu? “
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, ngay sau đó đã nghĩ ra vị trí của xã này, đây là một trong hơn trăm xã của thành phố La Nam. Hắn dù chưa đi đến đó lần nào, thế nhưng hắn lại có một trí nhớ tốt, thế cho nên ghi tạc tất cả tên các xã vào lòng.
- Các anh là người huyện Hồ Đông sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến huyện Hồ Đông, trong lòng nghĩ đến cú điện thoại của Liêu Dung Hoa vào ngày hôm qua.
- Đúng vậy, bí thư Vương, tôi là người huyện Hồ Đông.
Quách Kim Lương vừa giữ chặt ly nước vừa khẽ nói.
- Anh được bí thư La của xã Trần Kim Lâu phái đến sao?
Gương mặt Vương Tử Quân dần trở nên nghiêm túc, là người huyện Hồ Đông mà chạy đến thành phố Sơn Viên vì việc liên quan đến một vị bí thư đảng ủy xã, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra nghi ngờ.
Đám người Kim Điền Lạc đứng bên cạnh Vương Tử Quân cũng không có cảm tình gì với huyện Hồ Đông, đặc biệt là Kim Điền Lạc. Lúc này mở tiệc chúc tết, lại có người quấy rầy bí thư Vương nghỉ ngơi, điều này làm hắn cảm thấy thất trách, may mà bí thư Vương không chú ý, nếu bí thư truy cứu trách nhiệm, mình phải làm thế nào đây?
Quách Kim Lương thấy Vương Tử Quân nhìn mình bằng ánh mắt soi mói, hắn có chút sợ hãi, thế là run giọng nói:
- ...Tôi đến vì bí thư La, điều này...Chuyện này cũng không liên quan đến bí thư La, cái kia...Tiền kia tôi cũng không cần....Chỉ cần...Chỉ cần thả người ra, ngài cũng đừng truy cứu trách nhiệm của bí thư La.
Quách Kim Lương mở miệng lắp bắp làm cho Vương Tử Quân cảm thấy nhức đầu, nhưng hắn lại thầm nghĩ, sự việc mà Quách Kim Lương phản ánh, chắc chắn có liên hệ với cuộc điện thoại trước đó của Liêu Dung Hoa.
- Quách Kim Lương, anh ngồi xuống uống nước, sau đó từ từ nói, anh muốn tôi giải quyết vấn đề, như vậy anh phải kể cho rõ ràng đã chứ? Dù sao tôi cũng phải nghe xem có chuyện gì xảy ra đã.
Vương Tử Quân uống một hớp nước, sau đó nói với Kim Điền Lạc:
- Thư ký trưởng và Long Cương ở lại, những người khác tiếp tục đi nghỉ ngơi, sáng mai còn có việc.
Những ng.khác tuy rất muốn biểu hiện một chút trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng sau khi nghe lời phân phó của bí thư Vương, tất cả nhanh chóng rời khỏi phòng.
Thấy trong phòng không còn nhiều người, Quách Kim Lương mới xem như hòa hoãn trở lại. Đến lúc Khương Long Cương đưa đến một ly trà, hắn mới xem như ổn định như cũ.
- Bí thư Vương, đầu mùa thu năm nay tôi rời khỏi nhà đi làm công, làm thợ xây cho một công trình, làm mãi đến tận bây giờ, cũng đã đến tết, thế cho nên tôi muốn lấy tiền công về nhà.
Quách Kim Lương nói đến đây thì nhếch miệng, thật sự sinh ra cảm giác phát khóc.
Vương Tử Quân có hiểu được vài phần, thế nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ chờ Quách Kim Lương lên tiếng.
- Ông chủ kia chết sống cũng không trả tiền cho chúng tôi, bắt chúng tôi phải về nhà chờ.
Quách Kim Lương uống hết ly trà rồi nắm trong tay, giọng điệu đã trở nên kích động:
- Tên khốn kiếp kia thật sự không ra gì, chúng tôi có ba mươi người, mỗi ngày đi sớm về tối làm việc cho hắn hơn trăm ngày, mỗi ngày đều mệt rã người, cũng không phải vì đến tết mua cho vợ vài cân thịt, cho con chiếc áo mới sao? Thế nhưng hắn lại lớn tiếng nói chúng tôi về nhà chờ, muốn đuổi chúng tôi đi.
Quách Kim Lương càng nói càng kích động, gương mặt đỏ bừng bừng, hắn run rẩy nói:
- Không trả tiền công, tất nhiên chúng tôi sẽ không chịu, thế là chúng tôi vây quanh lấy hắn, bắt hắn phải trả tiền. Không ngờ tên kia thật sự là loại bất lương, tìm một đám côn đồ dùng ống tuýp đánh người.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khoa chân múa tay giống như côn đồ đang cầm ống tuýp đánh người, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại. Hắn không thể ngờ một sự việc chẳng qua chỉ là lạm dụng chức quyền lại có liên quan rộng như vậy.
- Tôi bị người đánh cho vài cái, may mà có Vương Lão Tam cầm xẻng xông lên mới áp chế được đám côn đồ kia. Tôi bị người ta đánh bị thương, tiền công cũng không lấy được xu nào, thế cho nên bất đắc dĩ lắm mới gọi điện thoại cho xã.
- Bí thư La biết được tình huống thì vội vàng chạy đến gặp mặt người kia, yêu cầu phải trả tiền công và tiền thuốc men cho chúng tôi. Kết quả là tên họ Ngô kia không những không trả tiền, còn tuyên bố cho chúng tôi kiện cáo thoải mái.
- Bí thư La tìm đến nhiều ban ngành, kết quả là người ta không quan tâm. Bí thư La cảm thấy rất phiền não, thế là phái người bắt tên họ Ngô kia. Sự việc xảy ra, tôi nghe cảnh sát Lý trong xã nói ngài muốn nghiêm túc xử lý bí thư La, thế cho nên...Mới đến tìm ngài.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn gương mặt trông mong của Quách Kim Lương, ánh mắt hắn trở nên lạnh băng, thật sự không ngờ bên trong lại ẩn giấu sự kiện như vậy. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Quách Kim Lương:
- Anh Quách, tôi đã hiểu rồi, anh về đi, anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tuyệt đối không để cho đồng chí tốt bị oan.
Vương Tử Quân nói xong cũng không chờ Quách Kim Lương lên tiếng mà quay sang phân phó Khương Long Cương:
- Long Cương, cậu đi sắp xếp cho anh Quách một gian phòng, tối nay anh ấy nghỉ ngơi ở đây.
- Bí thư Vương, cũng không cần, tôi về là được.
Lúc này Quách Kim Lương nhận được lời trợ giúp của Vương Tử Quân, hắn cũng không còn nóng nảy như vừa rồi, hai cánh tay lại xoa xoa vào nhau, bộ dạng rất gò bó.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đã tối rồi, anh lúc này còn đi đâu được, nghỉ ngơi trước đi.
Khương Long Cương biết rõ bí thư Vương có việc cần bàn với Kim Điền Lạc, thế là hắn kéo tay Quách Kim Lương nói:
- Anh Quách, bí thư Vương đã sắp xếp, anh cứ theo tôi đi nghỉ ngơi.
Khi Khương Long Cương và Quách Kim Lương ra khỏi phòng, Vương Tử Quân cuối cùng cũng không còn nụ cười, hắn nhìn thoáng qua Kim Điền Lạc, sau đó trầm giọng nói:
- Thư ký trưởng Kim, anh gọi điện thoại cho Đổng Văn Ung của huyện Hồ Đông, hỏi anh ấy xem tình huống rốt cuộc là như thế nào.
Kim Điền Lạc không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng bấm điện thoại của Đổng Văn Ung. Sau khi điện thoại được nối thông, Vương Tử Quân nhận lấy điện thoại trong tay của Kim Điền Lạc.
- Tôi là Vương Tử Quân.
Sau khi nhận điện thoại, Vương Tử Quân trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
Đổng Văn Ung vốn đang ngủ mơ màng, lúc này chợt nghe thấy lời nói của Vương Tử Quân, hắn vốn đang buồn ngủ chợt tỉnh táo, hắn vội vàng nói:
- Chào bí thư Vương.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ở xã Trần Kim Lâu?
Vương Tử Quân cũng không nói tránh, hắn trực tiếp hỏi.
- Bí thư Vương, sự việc đã được xử lý tốt đẹp, La Đạt Khai lạm dụng chức quyền, chúng tôi đã thả Triệu tiên sinh. Xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm chú giải quyết, sẽ cho ngài và thị ủy một câu trả lời thỏa đáng.
Vương Tử Quân nghe lời báo cáo của Đổng Văn Ung mà nhếch mép nở nụ cười lạnh lùng, hắn thản nhiên nói:
- Chăm chú giải quyết chuyện này, anh biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?
Đổng Văn Ung chợt run lên, hắn cũng không hiểu rõ ràng cho lắm, nhưng hắn nhận hai cuộc điện thoại giữa La Đạt Khai và Khương Long Cương, cuối cùng chọn cách đặt hết tiền lên người bí thư Vương.
Đổng Văn Ung cảm thấy dù chuyện gì xảy ra thì điện thoại của bí thư Vương là trên hết, nhưng bây giờ hắn giống như cảm thấy mình vừa làm một việc ngu xuẩn.
Trong một gian phòng lộng lẫy xa hoa, dù là mùa đông khắc nghiệt nhưng trong phòng ấm áp như mùa xuân. Một cô gái cao gầy mặc sườn xám đang múa hát trên đài, áo váy lóe lên, hai đùi trắng thon dài như ẩn như hiện.
- Anh Triệu, uống một ly đi, xem như tẩy sạch nấm mốc trên người.
Liêu Dung Hoa nâng ly lên mỉm cười nói với người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị.
- Hì hì, cám ơn giám đốc Liêu, nếu không có anh, bây giờ tôi nào được ôm em gái xinh đẹp hát hò thế này? Chỉ sợ đang bị nhốt trong phòng tối, thật sự là một bên thiên đường một bên địa ngục.
Triệu Đức Lập nói, bàn tay mập mạp đưa lên xoa nắn bộ ngực cô gái bên cạnh, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi sẽ không để cho tên họ La kia được yên, không cho nó biết tay, tôi sẽ không lấy họ Triệu.
Trong mắt Liêu Dung Hoa lóe lên cái nhìn khinh thường, nhưng họ Triệu này là khách hàng lớn của hắn, hàng năm đều ném vào hội sở của hắn cả triệu. Thậm chí dù là khách hàng bình thường, Liêu Dung Hoa vẫn phải chú trọng câu nói khách hàng là thượng đế để khách khí với đối phương.
- Anh Triệu, sắp đến tết rồi, anh nên giảm bớt chút tâm tư, vài ngày nữa sự việc sẽ yên ổn. Hơn nữa cũng đừng đi theo bọn họ chuyện bé xé ra to, sau một thời gian nữa tôi sẽ chào hỏi thành phố La Nam, sẽ cho tên họ La kia mất chức.
Liêu Dung Hoa mở miệng làm cho nụ cười trên mặt Triệu Đức Lập càng tươi sáng vài phần, hắn dùng sức ôm chặt cô gái ở trên đùi rồi cười nói:
- Giám đốc Liêu là người nổi tiếng qua lại giữa hai nhà hắc bạch ở tỉnh Sơn Nam, có bản lĩnh quá lớn, lần này xem như làm phiền anh, tôi mời anh một ly.
Trương Đảo Long uống cạn hai ly rượu, sau đó càng có thêm vài phần phóng đãng. Hắn đứng dậy kéo người phụ nữ trong lòng, sau đó cười dâm đãng:
- Đi, đi hát với anh cho vui.
Liêu Dung Hoa đưa mắt nhìn những gì đang diễn ra, vẻ mặt đắc ý. Đối với hắn thì nơi này là hội sở của mình, là nơi hắn làm vua, hắn thông qua vương quốc này để hô phong hoán vũ trong tỉnh Sơn Nam.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Liêu Dung Hoa nhìn dãy số gọi đến, hắn đi vào trong một gian phòng yên tĩnh để nhận điện thoại.
- Chào giám đốc Liêu, tôi là Hào Tiểu Lâm.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của phó cục trưởng Hào Tiểu Lâm cục công an huyện Hồ Đông.
- Bạn học cũ, trễ thế này mà còn gọi điện thoại đến, có phải là đến thành phố Sơn Viên muốn tìm chỗ uống rượu không?
Liêu Dung Hoa nghe điện thoại, sau đó cười ha hả nói với đầu dây bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.