Chương 789: Phải làm cho tốt
Bảo Thạch Tiêu
04/07/2014
- Alo, chào ngài, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy đó là một số điện thoại lạ, hắn trầm giọng bắt máy.
- Chào bí thư Vương, tôi là Liêu Dung Hoa.
Người ở đầu dây bên kia dùng giọng nhiệt tình lên tiếng.
Liêu Dung Hoa? Vương Tử Quân có chút sững sốt, thầm nghĩ đối phương là thần thánh phương nào, hắn cười cười nói:
- Chào giám đốc Liêu.
- Bí thư Vương, ngài có thời gian hay không, nếu có thời gian thì đến chỗ tôi giải sầu, nếu chỗ tôi có gì làm ngài không hài lòng, ngài cứ việc nói và chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa lại.
Liêu Dung Hoa ở bên kia dùng giọng khách khí nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Giám đốc liêu quá khách khí rồi, tôi thật sự quá bận, thế nên không đến được rồi.
- Ha ha ha, bí thư Vương, các vị lãnh đạo có nói làm việc cần kết hợp nghỉ ngơi, không phải tôi là vãn bối mà chỉ trích ngài, thế nhưng ngài làm việc bận rộn, cũng có lúc nên thả lỏng một chút.
Làm vãn bối? Liêu Dung Hoa này đã hạ tư thái xuống rất thấp. Vương Tử Quân không muốn liên hệ với một người mở tụ điểm ăn chơi như Liêu Dung Hoa, thế cho nên chỉ cười nhạt nói lời cảm ơn mà thôi.
Liêu Dung Hoa còn nói vài lời thân mật, lúc này mới khẽ nói:
- Bí thư Vương, chỗ tôi có một việc không biết có nên nói với ngài không?
Vương Tử Quân biết rõ Liêu Dung Hoa không có gì sẽ chẳng vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình. Tuy hắn không biết đối phương có ý gì, thế nhưng thứ gì đến cũng phải đến, hắn căn bản không muốn tránh:
- Có gì anh cứ nói.
- Bí thư Vương, là thế này, tôi có một người bạn bị người của cục công an huyện Hồ Đông đưa đi, lúc này đã hơn một năm, vợ con của người ta đến tìm tôi. bí thư Vương cũng biết con người của tôi rồi đấy, đó là thích kết giao bằng hữu, cũng thích giúp đỡ bạn bè. Người ta đã đến tìm tôi, tôi không giúp đỡ thì rõ ràng là không nhiệt tình, thế nên kính xin anh vội vàng cũng chú ý sự việc này một chút.
Liêu Dung Hoa nói rất khách khí nhưng Vương Tử Quân nghe mà lại nhướng mày. Liêu Dung Hoa là ai, bố của người này là phó cục trưởng cục công an tỉnh, lời nói của giám đốc Liêu cực kỳ có tác dụng ở cục công an. Bây giờ Liêu Dung Hoa gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, nhất định có vấn đề.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn trầm giọng giây lát rồi khẽ hỏi:
- Tại sao cục công an huyện Hồ Động lạ đưa người kia đi? Người bạn của anh tên gì?
- Giống như người kia có chút bất hòa kinh tế với người của huyện Hồ Đông, nhưng điều này cũng chưa đến mức bắt người đấy chứ?
Liêu Dung Hoa có chút do dự, sau đó khẽ nói:
- Người bạn của tôi tên là Triệu Đức Lập, la người rất sảng khoái tình nghĩa, kính mong chú Vương quan tâm nhiều hơn.
- Nếu như trong sự việc này có lỗi của chúng tôi, tôi sẽ cho bọn họ thả người ngay lập tức.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, sau đó hắn quay sang nói với Khương Long Cương đang từ bên ngoài đi vào:
- Cậu tìm hiểu xem huyện Hồ Đông có phải đã bắt một người tên là Triệu Đức Lập hay không?
Khương Long Cương đồng ý một tiếng, hắn bấm số điện thoại của bí thư Đổng Văn Ung huyện Hồ Đông. Vài phút sau hắn trả lời Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, bí thư Đổng nói còn không biết vụ này, anh ấy sẽ tìm hiểu tình huống và báo cáo cho ngài.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không chú ý đến chuyện này, lại tiếp tục thương lượng với Lý Quý Niên về công tác bữa tiệc chúc tết.
Mùa đông thường rất nhanh đến tối, Vương Tử Quân cũng không dùng cơm ở trong khu thường trú, hắn chờ trời tối rồi đi đến nhà Trương lão gia tử. Vì trước khi đến hắn đã hẹn trước với Trương Lộ Giai, vì vậy sau khi vào trong sân nhà thì nghe được mùi thơm nức mũi.
Vương Tử Quân gõ cửa, Trương Lộ Giai mặc áo ngắn tay ở dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Nàng dùng ánh mắt như cười như không nhìn hắn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chốc chốc lạ biểu hiện giống như cực kỳ phong tìh của Trương Lộ Giai, thế là nhịn không được cảm thấy nóng lòng. Hắn rất muốn ôm người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này vào lòng, thế nhưng thời điểm và vị trí vào lúc này lại không phù hợp.
- Nhìn cái gì vậy?
Trương Lộ Giai thấy Vương Tử Quân nhìn vào mắt mình, tuy trong lòng rất vui nhưng ngoài miệng lại giả vờ nói.
- Ngắm người đẹp.
Vương Tử Quân khẽ cười một tiếng rồi khẽ nói.
- Đã già nhăn nheo ra rồi, cái gì mà là người đẹp? Anh muốn nhìn thì về nhà mà nhìn.
Trương Lộ Giai hờn dỗi một tiếng, sau đó nàng duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn kéo Vương Tử Quân vào trong.
Vương Tử Quân nhịn không được khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Trương Lộ Giai, sau đó cùng nàng đi vào trong.
Tuy bên ngoài rất lạnh nhưng trong nhà Trương lão gia tử có hệ thống khí ấm, thế cho nên cực kỳ ấm áp dễ chịu. Đung lúc này Trương Thiên Tâm chợt đi đến nói:
- Cậu Vương, may mà cậu đến rồi, nếu không ông nội còn bắt tôi đi đón cậu.
Vương Tử Quân cười cười với Trương Thiên Tâm, sau đó hắn đi về phía Trương lão gia tử. Lúc này Trương lão gia tử ngồi dưới ánh đèn không khác gì trước kia, nhưng Vương Tử Quân nhìn gương mặt Trương lão gia tử đã xuất hiện nhiều vết ban của người già, thế là không nhịn đượ cảm thấy có hơi xúc động.
Năm tháng không buông tha cho bất kỳ ai, dù là ai cũng không thể cải biến được điều này. Trong lòng Vương Tử Quân chợt xuất hiện tình huống năm xưa mình mới đến tỉnh Sơn Nam, khi đó bầu trời xanh trong bao la, Trương lão gia tử vẫn còn bừng bừng sức sống.
Trong ký ức kiếp trước của Vương Tử Quân, Trương lão gia tử sẽ đi trong thời gian hai năm tới. Năm xưa tuy Vương gia suy tàn, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn phải đại biểu cho Vương gia đến phúng viếng người bạn này.
- Ông, cháu đến chúc tết ngài, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.
Vương Tử Quân đem tất cả tâm tình của mình ném vào trong nụ cười, hắn chân thành đi đến trước mặt Trương lão gia tử rồi trầm giọng nói.
Trên mặt Trương lão gia tử lộ ra nụ cười sáng lạn, lão vừa vung tay cho Vương Tử Quân ngồi xuống vừa cười nói:
-Tử Quân, năm qua cậu làm rất tốt, GDP vượt qua hai con số hai tỷ, không những phá vỡ gông cùm với thành phố La Nam trong thời gian trăm năm qua, hơn nữa còn đẩy La Nam tiến lên làm ngôi sao sáng của tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân nghe thấy Trương lão gia tử khích lệ mà không khỏi cười cười nói:
- Ông cứ chờ đi, sang năm còn tốt hơn nữa.
- Ha ha ha, sang năm tôi còn ở đây mời cậu dùng cơm, để xem cậu còn có thể phát triển đến mức nào nữa.
Trương lão gia tử rất vui vẻ với lời nói của Vương Tử Quân, lão chỉ chỉ về Vương Tử Quân rồi cười lớn nói.
Nếu như người khác nói thành tích của thành phố La Nam là như thế nào, Vương Tử Quân sẽ mở miệng nói lời khiêm tốn, nhưng bây giờ trước mắt Trương lão gia tử, hắn chỉ có thể biểu hiện phương diện thẳng thắn của mình.
Vương Tử Quân hỏi vài câu liên quan đến tình hình sức khỏe và sinh hoạt của Trương lão gia tử, sau đó hắn nói với Trương lão gia tử về Cô Yên Sơn, nói đến việc cứu mười ba người thất lạc ra khỏi dãy núi Cô Yên Sơn, coi như thành công kéo Trương lgdt. quan tâm đến Cô Yên Sơn.
- Thật không ngờ thành phố La Nam còn có một nơi tốt như vậy, sau này có thời gian sẽ đến thăm thú xem thế nào.
Trương lão gia tử trầm ngâm giây lát rồi cười tủm tỉm nói.
Khi đám người Vương Tử Quân bàn luận vui vẻ thì Trương Đông Viễn đã quay lại. Trương Đông Viễn và Trương lão gia tử không ở cùng một chỗ, lần này lão quay về là vì Trương lão gia tử kêu gọi. Lão vừa cởi áo khoác ngoài vừa chào hỏi Vương Tử Quân, hỏi xem đã đến từ khi nào.
Lúc này Trương Đông Viễn đã hoàn toàn đặt Vương Tử Quân ở vị trí ngang hàng với mình, dù sao thì bây giờ Vương Tử Quân cũng chỉ kém lão một chút mà thôi.
- Tử Quân, đường cao tốc Sơn La của các cậu nhất định phải làm sao có chất lượng thật tốt, tuyệt đối không để xuất hiện tình huống đảm bảo chất lượng.
Trương Đông Viễn rất quan tâm đến đường cao tốc Sơn La, lão ngồi xuống thì nhắc đến chuyện này.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chú Trương cứ yên tâm, chuyện này cháu sẽ nắm chắc, sẽ tuyệt đối không để xuất hiện vấn đề chất lượng.
Trương Đông Viễn khẽ gật đầu, lão nhìn gương mặt trầm tĩnh như nước của Vương Tử Quân, lại nhìn bộ dạng như chuột thấy mèo của Trương Thiên Tâm, thế là thầm sinh ra cảm khái. Xem con trai của Vương Quang Vinh kìa, bây giờ đã là lãnh đạo đứng đầu thành phố, con mình bây giờ vẫn còn chơi bời lêu lổng.
Trương Thiên Tâm vốn rất sợ bố mình, vì vậy mỗi lần gặp mặt đều nơm nớp lo sợ, căn bản không giống như một ông chủ có trên tay vài chục triệu.
- À, Tử Quân, cậu làm đường cao tốc Sơn La cũng chú ý đến phương diện tiền bạc, vì sự việc này rất dễ phát sinh tham ô hối lộ.
Trương Đông Viễn nói đến đây thì ánh mắt cực kỳ sâu sắc.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn tán thưởng lời nói của Trương Đông Viễn, thế nhưng không quan tâm đến phương diện lấy cớ. Vì đến cấp bậc của Trương Đông Viễn thì lời nói thật sự rất có ý nghĩa sâu sắc. Nhưng Vương Tử Quân thật sự không ngại xuất hiện tình huống hủ bại tham ô ở phương diện xây dựng đường cao tốc, dù sao từ phương diện đặt giá đến thi công, ba thành phố chỉ có nhiệm vụ giám thị, tất cả sự việc đều do công ty dầu tư phụ trách.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn thành thật lên tiếng:
- Chú Trương cứ yên tâm, cháu biết mình nên làm thế nào.
- Ăn cơn thôi, Thiên Tâm, đi xuống dọn thức ăn.
Trương Lộ Giai đi đến gần phòng khách, nàng khẽ quát lên với Trương Thiên Tâm đang nghe bố và Vương Tử Quân nói chuyện.
Trương Thiên Tâm đã sớm không muốn ở lại chịu tội, thế nhưng Trương Đông Viễn ở chỗ này, hắn không dám chạy loạn. Lúc này hắn nghe thấy chị lên tiếng, hắn thầm oán trách một tiếng chỉ biết ức hiếp mình, sau đó nhanh chóng đi theo chị xuống dọn cơm.
Trương Đông Viễn nhìn bộ dạng côn đồ của con trai mà rất muốn mắng hai câu, thế nhưng nhìn thấy bố mình mỉm cười tủm tỉm nhìn sự việc diễn ra, cuối cùng vẫn phải nuốt lời mắng xuống bụng.
- Tử Quân, anh Lưu sắp phải điều động.
Trương Đông Viễn uống một ngụm trà rồi nói.
Anh Lưu trong miệng Trương Đông Viễn chính là phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy. Vương Tử Quân nghe được tin này mà chợt sững sờ, sau đó bắt đầu suy tư về hướng đi của Lưu Truyền Thụy. Bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong và chủ tịch Thạch Kiên Quân mới nhận chức ở tỉnh Sơn Nam chưa bao lâu, lại công tác rất tốt, Lưu Truyền Thụy căn bản không thể nào tiếp nhận vị trí của hai người này được.
Lưu Truyền Thụy vẫn chưa đến tuổi đê tiến vào khối mặt trận tổ quốc hay hội đồng nhân dân, vì vậy hai địa phương này cũng bị loại trừ.
- Đi ra tỉnh ngoài sao?
Vương Tử Quân nhanh chóng có phản ứng, Trương Đông Viễn thấy vậy thì khẽ gật đầu. Hắn thầm nghĩ Vương Tử Quân quả nhiên không hỗ danh là bí thư thị ủy, mình chỉ cần mở miệng nói qua, thế nhưng đối phương đã tìm ra hướng đi cho Lưu Truyền Thụy.
- Ừ, ra tỉnh ngoài.
Trương Đông Viễn cười cười trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Tuy không biết Lưu Truyền Thụy đến nơi nào nhưng chỉ cần rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì lực ảnh hưởng sẽ giảm. Tuy Vương Tử Quân có chút ngăn cách trong quan hệ với Lưu Truyền Thụy, thế nhưng Lưu Truyền Thụy ngồi ở vị trí phó bí thư tỉnh ủy vẫn có lợi hơn với Vương Tử Quân.
- Chú Trương có thể tiếp nhận vị trí của bí thư Lưu không?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trương Đông Viễn, hắn khẽ lên tiếng dò hỏi.
- Bí thư Nhất Phong đề cử trưởng phòng Tiền Giang.
Trương Đông Viễn hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, lão cười ha hả nói:
- Tôi là một người ngồi trên vị trí phó chủ tịch thường vụ tỉnh còn chưa lâu, trên cơ bản sẽ không thể nào được điều động.
Vương Tử Quân gật đầu cười cười, trong lòng nghĩ về những ảnh hưởng với mình khi Hứa Tiền Giang tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy. Khi hắn trầm tư suy nghĩ thì Trương Lộ Giai và Trương Thiên Tâm đã dọn cơm xong.
- Lẩu dê, hì hì, đây là cháu bỏ ra cả buổi chiều làm đấy nhé, mời ông nếm thử.
Trương Lộ Giai khẽ đặt một chén trước mặt Trương lão gia tử rồi vui vẻ nói.
- Tốt tốt, nếm thử ngay, Tử Quân cũng ăn đi, tay nghề của Lộ Giai rất khá.
Trương lão gia tử cười ha hả gắp một miếng nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt Trương Lộ Giai trong làn hơi nước, trong lòng không khỏi nóng lên, trong đám người ngồi nơi đây chắc chỉ có mình hắn hiểu ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của Trương Lộ Giai, thế nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể chú ý dùng cơm mà thôi.
- Lộ Giai, nha đầu cháu nên lo lắng chuyện của mình, ông nghe nói tiểu tử Liêu gia cũng không tệ, tuy không làm quan tốt nhưng lại là một người giỏi làm kinh tế.
Sau khi nói hai câu với Vương Tử Quân, Trương lão gia tử chợt nói với Trương Lộ Giai.
Trương Lộ Giai khẽ dùng miệng thổi một viên thịt nướng, nàng không ngờ ông nội lại nhắc đến chuyện này. Nàng khẽ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó lớn tiếng nói:
- Ông nội, ngài cũng đừng quan tâm đến chuyện này, nếu ngài cảm thấy tên họ Liêu kia rất tốt, vậy ngài đi theo hắn đi.
- Đứa bé này, sao lại nói với ông nội như vậy?
Trương Đông Viễn trợn mắt nhìn Trương Lộ Giai rồi trầm giọng nói.
Trương Lộ Giai nhếch miệng không nói gì nhưng rõ ràng là rất uất ức. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Lão gia tử nói đến ai cơ, tiểu tử Liêu là ai? Biết đâu cháu có thể tham khảo một chút.
- Là Liêu Dung Hoa.
Trương Thiên Tâm dùng giọng khinh thường nói.
Liêu Dung Hoa theo đuổi Trương Lộ Giai? Vương Tử Quân thật sự không ngờ điều này, nhưng nghĩ đến tình huống bố của Liêu Dung Hoa chỉ có cấp phó giám đốc sở, Trương Đông Viễn lại là phó chủ tịch thường vụ tương lai vô hạn, thế là hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
- Ông nội, tuy cháu không quen thuộc Liêu Dung Hoa, thế nhưng hội sở kia của cậu ấy lại nổi tiêng tínhn., chúng ta cũng không nên có quan hệ với loại người này thì hay hơn.
- Hội sở, là hội sở nào?
Trương lão gia tử căn bản không biết hội sở là gì.
- Hội sở trên danh nghĩa chỉ là một địa phương ăn cơm nói chuyện vài nghỉ ngơi, nhưng nếu như muốn phục vụ riêng thì phải bỏ ra vài trăm ngàn hay vài triệu để làm thẻ hội viên.
Trương Thiên Tâm cười hì hì nói.
Trương lão gia tử tuy lớn tuổi nhưng không hồ đồ, lão hiểu ra và mắng:
- Anh Trần này đúng là, sao lại giới thiệu một kẻ như vậy? Để xem ngày mai tôi sẽ lý luận với anh ta một phen mới được.
Vương Tử Quân thấy đó là một số điện thoại lạ, hắn trầm giọng bắt máy.
- Chào bí thư Vương, tôi là Liêu Dung Hoa.
Người ở đầu dây bên kia dùng giọng nhiệt tình lên tiếng.
Liêu Dung Hoa? Vương Tử Quân có chút sững sốt, thầm nghĩ đối phương là thần thánh phương nào, hắn cười cười nói:
- Chào giám đốc Liêu.
- Bí thư Vương, ngài có thời gian hay không, nếu có thời gian thì đến chỗ tôi giải sầu, nếu chỗ tôi có gì làm ngài không hài lòng, ngài cứ việc nói và chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa lại.
Liêu Dung Hoa ở bên kia dùng giọng khách khí nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Giám đốc liêu quá khách khí rồi, tôi thật sự quá bận, thế nên không đến được rồi.
- Ha ha ha, bí thư Vương, các vị lãnh đạo có nói làm việc cần kết hợp nghỉ ngơi, không phải tôi là vãn bối mà chỉ trích ngài, thế nhưng ngài làm việc bận rộn, cũng có lúc nên thả lỏng một chút.
Làm vãn bối? Liêu Dung Hoa này đã hạ tư thái xuống rất thấp. Vương Tử Quân không muốn liên hệ với một người mở tụ điểm ăn chơi như Liêu Dung Hoa, thế cho nên chỉ cười nhạt nói lời cảm ơn mà thôi.
Liêu Dung Hoa còn nói vài lời thân mật, lúc này mới khẽ nói:
- Bí thư Vương, chỗ tôi có một việc không biết có nên nói với ngài không?
Vương Tử Quân biết rõ Liêu Dung Hoa không có gì sẽ chẳng vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình. Tuy hắn không biết đối phương có ý gì, thế nhưng thứ gì đến cũng phải đến, hắn căn bản không muốn tránh:
- Có gì anh cứ nói.
- Bí thư Vương, là thế này, tôi có một người bạn bị người của cục công an huyện Hồ Đông đưa đi, lúc này đã hơn một năm, vợ con của người ta đến tìm tôi. bí thư Vương cũng biết con người của tôi rồi đấy, đó là thích kết giao bằng hữu, cũng thích giúp đỡ bạn bè. Người ta đã đến tìm tôi, tôi không giúp đỡ thì rõ ràng là không nhiệt tình, thế nên kính xin anh vội vàng cũng chú ý sự việc này một chút.
Liêu Dung Hoa nói rất khách khí nhưng Vương Tử Quân nghe mà lại nhướng mày. Liêu Dung Hoa là ai, bố của người này là phó cục trưởng cục công an tỉnh, lời nói của giám đốc Liêu cực kỳ có tác dụng ở cục công an. Bây giờ Liêu Dung Hoa gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, nhất định có vấn đề.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn trầm giọng giây lát rồi khẽ hỏi:
- Tại sao cục công an huyện Hồ Động lạ đưa người kia đi? Người bạn của anh tên gì?
- Giống như người kia có chút bất hòa kinh tế với người của huyện Hồ Đông, nhưng điều này cũng chưa đến mức bắt người đấy chứ?
Liêu Dung Hoa có chút do dự, sau đó khẽ nói:
- Người bạn của tôi tên là Triệu Đức Lập, la người rất sảng khoái tình nghĩa, kính mong chú Vương quan tâm nhiều hơn.
- Nếu như trong sự việc này có lỗi của chúng tôi, tôi sẽ cho bọn họ thả người ngay lập tức.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, sau đó hắn quay sang nói với Khương Long Cương đang từ bên ngoài đi vào:
- Cậu tìm hiểu xem huyện Hồ Đông có phải đã bắt một người tên là Triệu Đức Lập hay không?
Khương Long Cương đồng ý một tiếng, hắn bấm số điện thoại của bí thư Đổng Văn Ung huyện Hồ Đông. Vài phút sau hắn trả lời Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, bí thư Đổng nói còn không biết vụ này, anh ấy sẽ tìm hiểu tình huống và báo cáo cho ngài.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không chú ý đến chuyện này, lại tiếp tục thương lượng với Lý Quý Niên về công tác bữa tiệc chúc tết.
Mùa đông thường rất nhanh đến tối, Vương Tử Quân cũng không dùng cơm ở trong khu thường trú, hắn chờ trời tối rồi đi đến nhà Trương lão gia tử. Vì trước khi đến hắn đã hẹn trước với Trương Lộ Giai, vì vậy sau khi vào trong sân nhà thì nghe được mùi thơm nức mũi.
Vương Tử Quân gõ cửa, Trương Lộ Giai mặc áo ngắn tay ở dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Nàng dùng ánh mắt như cười như không nhìn hắn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chốc chốc lạ biểu hiện giống như cực kỳ phong tìh của Trương Lộ Giai, thế là nhịn không được cảm thấy nóng lòng. Hắn rất muốn ôm người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này vào lòng, thế nhưng thời điểm và vị trí vào lúc này lại không phù hợp.
- Nhìn cái gì vậy?
Trương Lộ Giai thấy Vương Tử Quân nhìn vào mắt mình, tuy trong lòng rất vui nhưng ngoài miệng lại giả vờ nói.
- Ngắm người đẹp.
Vương Tử Quân khẽ cười một tiếng rồi khẽ nói.
- Đã già nhăn nheo ra rồi, cái gì mà là người đẹp? Anh muốn nhìn thì về nhà mà nhìn.
Trương Lộ Giai hờn dỗi một tiếng, sau đó nàng duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn kéo Vương Tử Quân vào trong.
Vương Tử Quân nhịn không được khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Trương Lộ Giai, sau đó cùng nàng đi vào trong.
Tuy bên ngoài rất lạnh nhưng trong nhà Trương lão gia tử có hệ thống khí ấm, thế cho nên cực kỳ ấm áp dễ chịu. Đung lúc này Trương Thiên Tâm chợt đi đến nói:
- Cậu Vương, may mà cậu đến rồi, nếu không ông nội còn bắt tôi đi đón cậu.
Vương Tử Quân cười cười với Trương Thiên Tâm, sau đó hắn đi về phía Trương lão gia tử. Lúc này Trương lão gia tử ngồi dưới ánh đèn không khác gì trước kia, nhưng Vương Tử Quân nhìn gương mặt Trương lão gia tử đã xuất hiện nhiều vết ban của người già, thế là không nhịn đượ cảm thấy có hơi xúc động.
Năm tháng không buông tha cho bất kỳ ai, dù là ai cũng không thể cải biến được điều này. Trong lòng Vương Tử Quân chợt xuất hiện tình huống năm xưa mình mới đến tỉnh Sơn Nam, khi đó bầu trời xanh trong bao la, Trương lão gia tử vẫn còn bừng bừng sức sống.
Trong ký ức kiếp trước của Vương Tử Quân, Trương lão gia tử sẽ đi trong thời gian hai năm tới. Năm xưa tuy Vương gia suy tàn, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn phải đại biểu cho Vương gia đến phúng viếng người bạn này.
- Ông, cháu đến chúc tết ngài, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.
Vương Tử Quân đem tất cả tâm tình của mình ném vào trong nụ cười, hắn chân thành đi đến trước mặt Trương lão gia tử rồi trầm giọng nói.
Trên mặt Trương lão gia tử lộ ra nụ cười sáng lạn, lão vừa vung tay cho Vương Tử Quân ngồi xuống vừa cười nói:
-Tử Quân, năm qua cậu làm rất tốt, GDP vượt qua hai con số hai tỷ, không những phá vỡ gông cùm với thành phố La Nam trong thời gian trăm năm qua, hơn nữa còn đẩy La Nam tiến lên làm ngôi sao sáng của tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân nghe thấy Trương lão gia tử khích lệ mà không khỏi cười cười nói:
- Ông cứ chờ đi, sang năm còn tốt hơn nữa.
- Ha ha ha, sang năm tôi còn ở đây mời cậu dùng cơm, để xem cậu còn có thể phát triển đến mức nào nữa.
Trương lão gia tử rất vui vẻ với lời nói của Vương Tử Quân, lão chỉ chỉ về Vương Tử Quân rồi cười lớn nói.
Nếu như người khác nói thành tích của thành phố La Nam là như thế nào, Vương Tử Quân sẽ mở miệng nói lời khiêm tốn, nhưng bây giờ trước mắt Trương lão gia tử, hắn chỉ có thể biểu hiện phương diện thẳng thắn của mình.
Vương Tử Quân hỏi vài câu liên quan đến tình hình sức khỏe và sinh hoạt của Trương lão gia tử, sau đó hắn nói với Trương lão gia tử về Cô Yên Sơn, nói đến việc cứu mười ba người thất lạc ra khỏi dãy núi Cô Yên Sơn, coi như thành công kéo Trương lgdt. quan tâm đến Cô Yên Sơn.
- Thật không ngờ thành phố La Nam còn có một nơi tốt như vậy, sau này có thời gian sẽ đến thăm thú xem thế nào.
Trương lão gia tử trầm ngâm giây lát rồi cười tủm tỉm nói.
Khi đám người Vương Tử Quân bàn luận vui vẻ thì Trương Đông Viễn đã quay lại. Trương Đông Viễn và Trương lão gia tử không ở cùng một chỗ, lần này lão quay về là vì Trương lão gia tử kêu gọi. Lão vừa cởi áo khoác ngoài vừa chào hỏi Vương Tử Quân, hỏi xem đã đến từ khi nào.
Lúc này Trương Đông Viễn đã hoàn toàn đặt Vương Tử Quân ở vị trí ngang hàng với mình, dù sao thì bây giờ Vương Tử Quân cũng chỉ kém lão một chút mà thôi.
- Tử Quân, đường cao tốc Sơn La của các cậu nhất định phải làm sao có chất lượng thật tốt, tuyệt đối không để xuất hiện tình huống đảm bảo chất lượng.
Trương Đông Viễn rất quan tâm đến đường cao tốc Sơn La, lão ngồi xuống thì nhắc đến chuyện này.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chú Trương cứ yên tâm, chuyện này cháu sẽ nắm chắc, sẽ tuyệt đối không để xuất hiện vấn đề chất lượng.
Trương Đông Viễn khẽ gật đầu, lão nhìn gương mặt trầm tĩnh như nước của Vương Tử Quân, lại nhìn bộ dạng như chuột thấy mèo của Trương Thiên Tâm, thế là thầm sinh ra cảm khái. Xem con trai của Vương Quang Vinh kìa, bây giờ đã là lãnh đạo đứng đầu thành phố, con mình bây giờ vẫn còn chơi bời lêu lổng.
Trương Thiên Tâm vốn rất sợ bố mình, vì vậy mỗi lần gặp mặt đều nơm nớp lo sợ, căn bản không giống như một ông chủ có trên tay vài chục triệu.
- À, Tử Quân, cậu làm đường cao tốc Sơn La cũng chú ý đến phương diện tiền bạc, vì sự việc này rất dễ phát sinh tham ô hối lộ.
Trương Đông Viễn nói đến đây thì ánh mắt cực kỳ sâu sắc.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn tán thưởng lời nói của Trương Đông Viễn, thế nhưng không quan tâm đến phương diện lấy cớ. Vì đến cấp bậc của Trương Đông Viễn thì lời nói thật sự rất có ý nghĩa sâu sắc. Nhưng Vương Tử Quân thật sự không ngại xuất hiện tình huống hủ bại tham ô ở phương diện xây dựng đường cao tốc, dù sao từ phương diện đặt giá đến thi công, ba thành phố chỉ có nhiệm vụ giám thị, tất cả sự việc đều do công ty dầu tư phụ trách.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn thành thật lên tiếng:
- Chú Trương cứ yên tâm, cháu biết mình nên làm thế nào.
- Ăn cơn thôi, Thiên Tâm, đi xuống dọn thức ăn.
Trương Lộ Giai đi đến gần phòng khách, nàng khẽ quát lên với Trương Thiên Tâm đang nghe bố và Vương Tử Quân nói chuyện.
Trương Thiên Tâm đã sớm không muốn ở lại chịu tội, thế nhưng Trương Đông Viễn ở chỗ này, hắn không dám chạy loạn. Lúc này hắn nghe thấy chị lên tiếng, hắn thầm oán trách một tiếng chỉ biết ức hiếp mình, sau đó nhanh chóng đi theo chị xuống dọn cơm.
Trương Đông Viễn nhìn bộ dạng côn đồ của con trai mà rất muốn mắng hai câu, thế nhưng nhìn thấy bố mình mỉm cười tủm tỉm nhìn sự việc diễn ra, cuối cùng vẫn phải nuốt lời mắng xuống bụng.
- Tử Quân, anh Lưu sắp phải điều động.
Trương Đông Viễn uống một ngụm trà rồi nói.
Anh Lưu trong miệng Trương Đông Viễn chính là phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy. Vương Tử Quân nghe được tin này mà chợt sững sờ, sau đó bắt đầu suy tư về hướng đi của Lưu Truyền Thụy. Bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong và chủ tịch Thạch Kiên Quân mới nhận chức ở tỉnh Sơn Nam chưa bao lâu, lại công tác rất tốt, Lưu Truyền Thụy căn bản không thể nào tiếp nhận vị trí của hai người này được.
Lưu Truyền Thụy vẫn chưa đến tuổi đê tiến vào khối mặt trận tổ quốc hay hội đồng nhân dân, vì vậy hai địa phương này cũng bị loại trừ.
- Đi ra tỉnh ngoài sao?
Vương Tử Quân nhanh chóng có phản ứng, Trương Đông Viễn thấy vậy thì khẽ gật đầu. Hắn thầm nghĩ Vương Tử Quân quả nhiên không hỗ danh là bí thư thị ủy, mình chỉ cần mở miệng nói qua, thế nhưng đối phương đã tìm ra hướng đi cho Lưu Truyền Thụy.
- Ừ, ra tỉnh ngoài.
Trương Đông Viễn cười cười trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Tuy không biết Lưu Truyền Thụy đến nơi nào nhưng chỉ cần rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì lực ảnh hưởng sẽ giảm. Tuy Vương Tử Quân có chút ngăn cách trong quan hệ với Lưu Truyền Thụy, thế nhưng Lưu Truyền Thụy ngồi ở vị trí phó bí thư tỉnh ủy vẫn có lợi hơn với Vương Tử Quân.
- Chú Trương có thể tiếp nhận vị trí của bí thư Lưu không?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trương Đông Viễn, hắn khẽ lên tiếng dò hỏi.
- Bí thư Nhất Phong đề cử trưởng phòng Tiền Giang.
Trương Đông Viễn hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, lão cười ha hả nói:
- Tôi là một người ngồi trên vị trí phó chủ tịch thường vụ tỉnh còn chưa lâu, trên cơ bản sẽ không thể nào được điều động.
Vương Tử Quân gật đầu cười cười, trong lòng nghĩ về những ảnh hưởng với mình khi Hứa Tiền Giang tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy. Khi hắn trầm tư suy nghĩ thì Trương Lộ Giai và Trương Thiên Tâm đã dọn cơm xong.
- Lẩu dê, hì hì, đây là cháu bỏ ra cả buổi chiều làm đấy nhé, mời ông nếm thử.
Trương Lộ Giai khẽ đặt một chén trước mặt Trương lão gia tử rồi vui vẻ nói.
- Tốt tốt, nếm thử ngay, Tử Quân cũng ăn đi, tay nghề của Lộ Giai rất khá.
Trương lão gia tử cười ha hả gắp một miếng nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt Trương Lộ Giai trong làn hơi nước, trong lòng không khỏi nóng lên, trong đám người ngồi nơi đây chắc chỉ có mình hắn hiểu ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của Trương Lộ Giai, thế nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể chú ý dùng cơm mà thôi.
- Lộ Giai, nha đầu cháu nên lo lắng chuyện của mình, ông nghe nói tiểu tử Liêu gia cũng không tệ, tuy không làm quan tốt nhưng lại là một người giỏi làm kinh tế.
Sau khi nói hai câu với Vương Tử Quân, Trương lão gia tử chợt nói với Trương Lộ Giai.
Trương Lộ Giai khẽ dùng miệng thổi một viên thịt nướng, nàng không ngờ ông nội lại nhắc đến chuyện này. Nàng khẽ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó lớn tiếng nói:
- Ông nội, ngài cũng đừng quan tâm đến chuyện này, nếu ngài cảm thấy tên họ Liêu kia rất tốt, vậy ngài đi theo hắn đi.
- Đứa bé này, sao lại nói với ông nội như vậy?
Trương Đông Viễn trợn mắt nhìn Trương Lộ Giai rồi trầm giọng nói.
Trương Lộ Giai nhếch miệng không nói gì nhưng rõ ràng là rất uất ức. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Lão gia tử nói đến ai cơ, tiểu tử Liêu là ai? Biết đâu cháu có thể tham khảo một chút.
- Là Liêu Dung Hoa.
Trương Thiên Tâm dùng giọng khinh thường nói.
Liêu Dung Hoa theo đuổi Trương Lộ Giai? Vương Tử Quân thật sự không ngờ điều này, nhưng nghĩ đến tình huống bố của Liêu Dung Hoa chỉ có cấp phó giám đốc sở, Trương Đông Viễn lại là phó chủ tịch thường vụ tương lai vô hạn, thế là hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
- Ông nội, tuy cháu không quen thuộc Liêu Dung Hoa, thế nhưng hội sở kia của cậu ấy lại nổi tiêng tínhn., chúng ta cũng không nên có quan hệ với loại người này thì hay hơn.
- Hội sở, là hội sở nào?
Trương lão gia tử căn bản không biết hội sở là gì.
- Hội sở trên danh nghĩa chỉ là một địa phương ăn cơm nói chuyện vài nghỉ ngơi, nhưng nếu như muốn phục vụ riêng thì phải bỏ ra vài trăm ngàn hay vài triệu để làm thẻ hội viên.
Trương Thiên Tâm cười hì hì nói.
Trương lão gia tử tuy lớn tuổi nhưng không hồ đồ, lão hiểu ra và mắng:
- Anh Trần này đúng là, sao lại giới thiệu một kẻ như vậy? Để xem ngày mai tôi sẽ lý luận với anh ta một phen mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.