Chương 633: Đi một bước xem hai bước
Bảo Thạch Tiêu
25/09/2013
Nhiệm vụ của Hà Khởi Duệ chính là liên lạc với những người bạn học ở thủ đô, để xem có thể thông qua những người kia làm chút công tác gì đó không. Khi đi vào phòng họp thì Hà Khởi Duệ vẫn luôn hút thuốc, lúc này nghe được Vương Tử Quân hỏi mình, thế là bóp nát đầu thuốc trong tay, lại chán nản nói:
- Bí thư Vương, người bạn học vừa nhận được điện thoại của tôi thì dùng giọng xấu hổ nói mình đang đi công tác, căn bản là hữu tâm vô lực, không thể giúp đỡ gì cho tôi được.
Hà Khởi Duệ không nói rõ ràng, thế nhưng ý nghĩa lời nói thì đã quá rõ, người bạn học đang có ý lảng tránh. Có thể làm cho một vị cục trưởng nắm thực quyền ở cục đường sát cho ra phản ứng như vậy, rõ ràng có thể thấy người thúc đẩy sự việc này ở phía sau có thân phận như thế nào.
Trong tỉnh không có lãnh đạo nào lên tiếng giúp đỡ, tuyến trên cũng không có ai ra mặt trợ giúp, có thể hoàn thành hay không thì giống như phơi bày ngay trước mắt. Bầu không khí trong phòng họp vốn có chút nặng nề, bây giờ lại càng bị đè nén.
- Bí thư Vương, ngày hôm qua gặp mặt chủ tịch Thạch, chủ tịch Thạch rất đồng tình với tình huống của thành phố La Nam chúng ta, anh ấy còn yêu cầu chúng ta không nên buông tha, tranh thủ làm tốt công tác. Nhưng cuối cùng thì chủ tịch Thạch lại nói, nếu như không thể làm tốt, như vậy yêu cầu chúng ta xuất phát từ đại cục.
Lục Ngọc Hùng ngồi bên cạnh Lý Quý Niên, hắn dùng giọng nhàn nhạt nói.
Thái độ của lãnh đạo tỉnh ủy thật sự giống như một ngọn núi lớn đè lên làm cho người ta sinh ra cảm giác không thở nổi. Vương Tử Quân ngồi ở vị trí chủ tọa, lần đầu tiên hắn cảm nhận được một áp lực vô hình cực kỳ lớn đè xuống đầu mình.
Tuy ba người nói ba kiểu khác nhau, thế nhưng dùng một câu để kết luận thì rõ ràng là lãnh đạo tỉnh không ủng hộ, càng không trông mong vào cục đường sắt. Hạng mục đường sắt Mân Cô vốn là việc như ván đóng thuyền ở thành phố La Nam, thế nhưng bây giờ lại bay mất, thật sự là "tháo ra đóng lại".
- Chủ tịch Lý, anh có ý kiến gì ở sự kiện này không?
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi hỏi Lý Quý Niên.
- Điều này...Lúc này tôi nghe chỉ thị của bí thư Vương.
Lý Quý Niên trầm ngâm giây lát rồi cho ra đáp án như vậy.
Tôi nghe chỉ thị của anh, nếu như là vào thời điểm khác thì Vương Tử Quân là bí thư thị ủy sẽ cực kỳ vui mừng, nhưng bây giờ lời nói của Lý Quý Niên rõ ràng là ngang ngạnh lấy cớ. Hạng mục đường sắt Mân Cô là hy vọng của cả thành phố La Nam, nếu một khi có người nào đó nói ra hai chữ buông tha, như vậy sẽ là tội nhân thiên cổ của thành phố La Nam.
Lúc này Lý Quý Niên lại đẩy quả bóng cao su khó quyết đoán sang cho Vương Tử Quân, nếu sự việc không thành, cho dù người ta mở miệng cũng chỉ chĩa vào kẻ đứng đầu chịu sào là Vương Tử Quân.
- Tôi xin nói một câu.
Trình Tự Học dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lý Quý Niên, sau đó lão trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, hạng mục đường sắt Mân Cô đã được duyệt và tranh thủ cho chúng ta, là một kết quả mà ban ngành chúng tôi phải cố gắng cật lực, chạy gãy tay đứt chân, nói rách miệng và mất nhiều tinh lực mới thu về được, anh nhìn vào tư liệu cũng có thể thấy rất rõ ràng.
- Xây dựng đường sắt hầu như là tiếng lòng của năm triệu nhân dân thành phố La Nam, nếu như chúng ta biết khó mà lui, xem như đơn giản bỏ qua hạng mục này, chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt cháy trong một giờ sao? Hơn nữa chúng ta phải làm sao để giải thích rõ ràng với năm triệu dân thành phố La Nam?
Trình Tự Học nói đến đây thì vỗ tay lên bàn.
- Bí thư Vương, anh bây giờ là bí thư thị ủy La Nam, là chủ nhà La Nam, anh nhẫn tâm nhìn một cơ hội tốt như vậy vuột ra khỏi tay chúng ta không một tiếng động, sau đó để cho nhân dân dùng dao đâm vào cột sống của mình sao?
Trình Tự Học nói khôgn lớn nhưng lại cực kỳ có khí phách, làm cho bầu không khí trong phòng họp trở nên ngưng tụ. Mọi người nhìn về phía Vương Tử Quân với ánh mắt có thêm vài phần cảm tình khác thường. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, Trình Tự Học nói yêu cầu Vương Tử Quân nắm bắt cơ hội, thế nhưng rõ ràng có ý nghĩ muốn ép Vương Tử Quân đi theo hạng mục đường sắt Mân Cô đang dần vuột khỏi bàn tay.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Trình Tự Học, hắn thản nhiên nói:
- Chúng ta sẽ không đơn giản buông bỏ hạng mục đường sắt Mân Cô, nhưng thế cục bây giờ cực kỳ nghiêm trọng với chúng ta. Vì vậy chúng ta cần phải thương lượng xem nên ra tay từ phương diện nào để cho hạng mục đường sắt Mân Cô tiếp tục được thực hiện theo quỹ đạo trước đó.
- Chủ tịch Trình, ngài cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi Trình Tự Học.
Trình Tự Học nắm chặt chiếc ly trong tay, một lúc lâu sau mới nói:
- Bí thư Tử Quân, tôi cảm thấy chúng ta nên tiến một bước trong mối quan hệ với lãnh đạo, tranh thủ nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo tỉnh ủy.
Hội nghị được tổ chức trong thời gian hai giờ thế nhưng căn bản không thương lượng được ý kiến khả thi, dù sao thì kế hoạch mà hội nghị thường ủy trước đó đưa ra đã thất bại. Đồng thời cũng có vài kế hoạch nhỏ thất bại, điều này cho thấy con đường mà thành phố La Nam muốn đi căn bản đã hư hại hoàn toàn.
Sau khi dùng bữa cơm đơn giản thì Vương Tử Quân đến nhà Trương Đông Viễn, hắn đến rất đúng lúc, khi hắn đi vào nhà Trương gia thì Trương Đông Viễn vừa mới về nhà được năm phút.
- Tử Quân đến đấy à? Mời ngồi. Lộ Giai, mau châm trà cho Tử Quân.
Trương phu nhân thấy Vương Tử Quân đi đến thì nụ cười trên mặt sáng lạn thêm vài phần, bà khẽ nháy mắt ra hiệu với Trương Lộ Giai, sau đó lớn tiếng nói.
Trương Lộ Giai lúc này mặc một bộ trang phục ở nhà, áo ngắn, quần ngắn, nhìn qua cực kỳ hẫp dẫn. Sau khi nghe mẹ phân phó thì Trương Lộ Giai cố ý thừa cơ hội mẹ không chú ý để dùng ánh mắt hung ác nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vốn có chút không thoải mái, hắn thấy ánh mắt điêu ngoa của Trương Lộ Giai, thế là trong lòng không khỏi thoải mái hơn một chút. Hắn cười nói với Trương phu nhân:
- Thím, cứ để cháu tự nhiên, nếu không vì một ly nước mà người ta nhớ nửa năm, cháu cũng không chịu được.
Trương Lộ Giai nghe được những lời trêu đùa của Vương Tử Quân, hai mắt nàng khẽ híp lại, nàng đưa ly trà đến đặt trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng oán hận không thôi nói:
- Cậu uống nước đi, nói ít một chút cũng không làm cho đầu lưỡi dài ra dược.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trương Lộ Giai, cũng không nói nhiều lời. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy hương vị ngòn ngọt thấm đẫm ruột gan.
Nước mật, xem ra là chị Lộ Giai cố ý chăm sóc mình.
Trương phu nhân không chú ý đến những hành vi mờ ám giữa Vương Tử Quân và con gái của mình, bà chỉ chú trọng nói về đứa con đã được hơn một tháng của Vương Tử Quân:
- Tử Quân, đã đặt tên chưa?
- Còn chưa đặt tên chữ, trước tiên chỉ kêu bằng tên riêng thôi.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không dám chậm trễ với mẹ vợ hữu danh vô thực của mình, hắn dùng giọng thành thật nói.
Chương 633(p2): Đi một bước xem hai bước.
- Ôi, mới đó mà cậu đã có con rồi, nhưng Lộ Giai số khổ, đáng lý ra cũng nên...
Trương phu nhân nhìn vẻ mặt vui sướng của Vương Tử Quân, thế là trong lòng bừng bừng cảm xúc. Trong lòng thầm nghĩ nếu năm xưa mình biết Vương Tử Quân là người có tương lai phát triển mạnh mẽ như vậy, dù thế nào cũng phải năn nỉ ông cụ gả Trương Lộ Giai cho Vương Tử Quân. Nếu như hôn sự thành công, bây giờ Trương Lộ Giai sẽ là người sinh con cho Vương Tử Quân rồi.
Tất nhiên đó là ý nghĩ mà thôi, cũng không thể nào nói ra được. Dù sao thì Trương lão gia tử năm xưa cũng là thuộc hạ của Mạc lão gia tử, bây giờ nói ra cũng xem như không.
- Mẹ nói gì vậy? Con sống rất thoải mái, rất tự do, rất tốt mà.
Trương Lộ Giai giữ chặt lấy tay của mẹ rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này thì thật sự không biết phải làm sao cho phải, đúng lúc Trương Đông Viễn từ trong phòng đi ra, lão nhìn Vương Tử Quân rồi vẫy vẫy tay:
- Tử Quân, vào phòng làm việc của tôi! Lộ Giai, chút đưa bình nước nóng vào cho bố.
Khi Trương Lộ Giai đang lớn tiếng khiếu nại bất bình thì Vương Tử Quân đã đi vào phòng làm việc của Trương Đông Viễn. Vương Tử Quân cũng không phải là lần đầu tiên vào trong gian phòng này. Hắn nhìn cách bố trí quen thuộc trong phòng, sau đó Trương Đông Viễn mời hắn ngồi xuống, hắn khẽ ngồi xuống một chiếc ghế sa lông cách đó không xa.
- Cậu đến thành phố Sơn Viên có phải vì hạng mục đường sắt Mân Cô không?
Trương Đông Viễn đeo kính lão lên mũi, sau đó khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không thèm che giấu, hắn trầm giọng nói:
- Chú Trương, cháu vừa nhận chức thì sự việc như vậy kéo đến, thật sự làm cho cháu cảm thấy khó giải quyết, vì thế mới đến thỉnh giáo ngài.
- Chuyện này cậu cũng không cần phải lãng phí sức lực làm gì nữa cho mệt, cậu nên về La Nam nắm chắc đại cục rồi nói sau.
Trương Đông Viễn cũng không chờ Vương Tử Quân nói xong, lão mở miệng nói.
Nắm giữ đại cục ở thành phố La Nam? Vương Tử Quân trước kia cũng nghĩ như vậy, thế nhưng tình huống này làm cho uy tín của hắn giảm xuống ngàn trượng, làm gì còn tư tưởng quan tâm đại cục? Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân nở nụ cười quật cường nói:
- Chú Trương, cháu thật sự không thể lui được.
- Tuyến đường sắt này vốn đã ký duyệt cho thành phố La Nam, cũng là cần thiết được xây dựng ở La Nam, sau này dù là ở phương diện kinh tế hay bất cứ phương diện nào khác cũng có lực xúc tiến mạnh mẽ với thành phố La Nam. Nhưng có một việc mà các cậu không thể quyết định, cũng không phải tôi có thể quyết định được.
Trương Đông Viễn nói đến đây thì khẽ mở miệng:
- Cậu còn chưa đặt chân vào quá sâu ở sự kiện này, thế cho nên bứt ra càng sớm càng tốt.
Trương Đông Viễn nói đến đây thì đưa mắt nhìn gương mặt kiên định của người thanh niên đối diện, lúc này lão mới nói:
- Khi cục đường sắt liên hệ với tôi, chính tôi đã cầm thái độ phản đối, thế nhưng cuối cùng dù là bí thư Nhất Phong hay là chủ tịch Thạch cũng đều tôn trọng ý kiến của cục đường sắt.
- Hai vị lãnh đạo bí thư và chủ tịch tỉnh đã lên tiếng bày tỏ rõ ràng như vậy rồi, cậu còn tranh chấp gì nữa?
Trương Đông Viễn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng có chút trách cứ và tiếc nuối nói.
Vương Tử Quân cầm ly trà trong tay, hắn hiểu những lời Trương Đông Viễn nói ra đều là tâm huyết. Lúc này có lẽ là sự việc đã được quyết định, kết cục đã định, thành phố La Nam không có được sự giúp đỡ của cục đường sắt, hơn nữa tuyến lãnh đạo tỉnh cũng không ai giúp đỡ, nếu muốn nắm hạng mục đường sắt Mân Cô vào trong tay thì rõ ràng là khó hơn lên trời.
Nhưng chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Vương Tử Quân thật sự có chút không phục, hắn không muốn cúi đầu, càng không muốn chính mình còn chưa giao thủ đã là kẻ bại trận.
- Chú Trương, có một số việc phải luôn thử sức, đường sắt cũng không phải là nhà bọn họ mở ra, chú nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân nhìn Trương Đông Viễn rồi dùng giọng âm u nói.
Trương Đông Viễn nhấp một ngụm trà, lão cũng không nói gì, lão biết rõ lúc này dù mình có nói ra hàng ngàn lý do thì cũng không làm cho tên thanh niên kia nghe theo lời khuyến cáo. Tuy lão cảm thấy có chút tiếc nuối, thế nhưng lão cũng không căm tức, còn mơ hồ có chút vui mừng. Có lẽ vì người thanh niên đối diện này giống như lão những năm trước.
- Đi một bước nhìn hai bước, Tử Quân, làm việc cũng đừng quá kiên trì.
Trương Đông Viễn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Sau khi nói chuyện một giờ ở Thiếu gia, Vương Tử Quân về khu thường trú của thành phố La Nam. Phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy kiêm chủ nhiệm khu thường trú là Lưu Xã Quân căn bản chưa đi ngủ, hắn luôn đứng chờ Vương Tử Quân quay về.
- Bí thư Vương, ngài có đói bụng không? Tôi nói với nhà bếp làm vài món nhé?
Lưu Xã Quân vừa dẫn đường cho Vương Tử Quân vừa cười nói.
Vương Tử Quân đã uống một bụng nước ở Thiếu gia, bây giờ thật sự có chút đói bụng. Sau khi nghe Lưu Xã Quân nói như vậy thì hắn cười nói:
- Vậy thì làm đơn giản một chút, đúng rồi, buổi tối tôi thích ăn nhẹ thôi.
Lưu Xã Quân cảm thấy rất vui vì ý kiến của mình được lãnh đạo tiếp nhận. Sau khi hắn mở cửa bật đèn cho Vương Tử Quân, hắn hấp tấp đi ra ngoài. Khi hắn vội vàng đi ra thì thiếu chút nữa đã đụng vào thư ký trưởng Kim Điền Lạc đang đi vào cửa. Phó thư ký trưởng đối mặt với thư ký trưởng, Lưu Xã Quân tất nhiên sẽ phải cung kính, nhanh chóng mỉm cười nhường đường.
- Bí thư Vương!
Kim Điền Lạc nhìn thoáng qua Lưu Xã Quân, hắn khẽ gật đầu, sau đó đi về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt có chút khác thường của Kim Điền Lạc, chỉ sợ sự việc giống như có biến hóa. Nhưng hắn cũng không hỏi có chuyện gì xảy ra, hắn chờ Kim Điền Lạc ngồi xuống ghế rồi mới dùng giọng không nhanh không chậm hỏi.
- Bí thư Vương, vừa rồi thư ký của chủ tịch Lý truyền đến tin tức, nói là huyết áp của chủ tịch Lý không bình thường, đã đến bệnh viện nhân dân tỉnh để làm kiểm tra.
Kim Điền Lạc nhìn gương mặt trầm ổn của Vương Tử Quân, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Huyết áp của Lý Quý Niên không bình thường? Vương Tử Quân có hơi sững sờ, lúc này mới nói:
- Tình hình bây giờ thế nào rồi?
- Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, thế nhưng cần nằm viện quan sát một thời gian.
Kim Điền Lạc nói đến câu "nằm viện quan sát một thời gian" thì giọng điệu có hơi trầm thấp, rõ ràng hắn biết rõ câu nói của mình có ý nghĩa như thế nào.
Vào thời điểm quan trọng này thì chủ tịch Lý lại vào nằm viện, Vương Tử Quân tâầm cười lạnh. Hắn không đoán được trong hồ lô của Lý Quý Niên có bán thuốc gì, thế nhưng lúc này sự việc không hay kéo đến thì anh lại chạy đi ngay, đúng là quá gọn gàng.
- À, vậy thì cứ để cho chủ tịch Lý nghỉ ngơi cho tốt.
Vương Tử Quân nói đến điểm này thì trầm giọng nói:
- Ngày mai anh giúp tôi chuẩn bị một chút, chúng ta đến bệnh viện thăm hỏi chủ tịch Lý.
Kim Điền Lạc đồng ý một tiếng, hắn chuẩn bị lên tiếng thì nghe Vương Tử Quân hỏi tiếp:
- Chủ tịch Trình đi đâu rồi?
- Chủ tịch Trình cùng lái xe đi ra ngoài, nói là bị đau chân.
Kim Điền Lạc trầm ngâm một chút, hắn đột nhiên nói:
- Bí thư Vương, có một số việc ngài cũng đừng quá kiên trì.
Vương Tử Quân hiểu ý của Kim Điền Lạc, bây giờ Lý Quý Niên đã đi, thái độ của Trình Tự Học cũng mơ hồ, Kim Điền Lạc nói mình không cần gắng gượng vì hạng mục đường sắt Mân Cô cũng đúng mà thôi.
Nhưng chính mình có thể buông tha sao?
- Bí thư Vương, người bạn học vừa nhận được điện thoại của tôi thì dùng giọng xấu hổ nói mình đang đi công tác, căn bản là hữu tâm vô lực, không thể giúp đỡ gì cho tôi được.
Hà Khởi Duệ không nói rõ ràng, thế nhưng ý nghĩa lời nói thì đã quá rõ, người bạn học đang có ý lảng tránh. Có thể làm cho một vị cục trưởng nắm thực quyền ở cục đường sát cho ra phản ứng như vậy, rõ ràng có thể thấy người thúc đẩy sự việc này ở phía sau có thân phận như thế nào.
Trong tỉnh không có lãnh đạo nào lên tiếng giúp đỡ, tuyến trên cũng không có ai ra mặt trợ giúp, có thể hoàn thành hay không thì giống như phơi bày ngay trước mắt. Bầu không khí trong phòng họp vốn có chút nặng nề, bây giờ lại càng bị đè nén.
- Bí thư Vương, ngày hôm qua gặp mặt chủ tịch Thạch, chủ tịch Thạch rất đồng tình với tình huống của thành phố La Nam chúng ta, anh ấy còn yêu cầu chúng ta không nên buông tha, tranh thủ làm tốt công tác. Nhưng cuối cùng thì chủ tịch Thạch lại nói, nếu như không thể làm tốt, như vậy yêu cầu chúng ta xuất phát từ đại cục.
Lục Ngọc Hùng ngồi bên cạnh Lý Quý Niên, hắn dùng giọng nhàn nhạt nói.
Thái độ của lãnh đạo tỉnh ủy thật sự giống như một ngọn núi lớn đè lên làm cho người ta sinh ra cảm giác không thở nổi. Vương Tử Quân ngồi ở vị trí chủ tọa, lần đầu tiên hắn cảm nhận được một áp lực vô hình cực kỳ lớn đè xuống đầu mình.
Tuy ba người nói ba kiểu khác nhau, thế nhưng dùng một câu để kết luận thì rõ ràng là lãnh đạo tỉnh không ủng hộ, càng không trông mong vào cục đường sắt. Hạng mục đường sắt Mân Cô vốn là việc như ván đóng thuyền ở thành phố La Nam, thế nhưng bây giờ lại bay mất, thật sự là "tháo ra đóng lại".
- Chủ tịch Lý, anh có ý kiến gì ở sự kiện này không?
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi hỏi Lý Quý Niên.
- Điều này...Lúc này tôi nghe chỉ thị của bí thư Vương.
Lý Quý Niên trầm ngâm giây lát rồi cho ra đáp án như vậy.
Tôi nghe chỉ thị của anh, nếu như là vào thời điểm khác thì Vương Tử Quân là bí thư thị ủy sẽ cực kỳ vui mừng, nhưng bây giờ lời nói của Lý Quý Niên rõ ràng là ngang ngạnh lấy cớ. Hạng mục đường sắt Mân Cô là hy vọng của cả thành phố La Nam, nếu một khi có người nào đó nói ra hai chữ buông tha, như vậy sẽ là tội nhân thiên cổ của thành phố La Nam.
Lúc này Lý Quý Niên lại đẩy quả bóng cao su khó quyết đoán sang cho Vương Tử Quân, nếu sự việc không thành, cho dù người ta mở miệng cũng chỉ chĩa vào kẻ đứng đầu chịu sào là Vương Tử Quân.
- Tôi xin nói một câu.
Trình Tự Học dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lý Quý Niên, sau đó lão trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, hạng mục đường sắt Mân Cô đã được duyệt và tranh thủ cho chúng ta, là một kết quả mà ban ngành chúng tôi phải cố gắng cật lực, chạy gãy tay đứt chân, nói rách miệng và mất nhiều tinh lực mới thu về được, anh nhìn vào tư liệu cũng có thể thấy rất rõ ràng.
- Xây dựng đường sắt hầu như là tiếng lòng của năm triệu nhân dân thành phố La Nam, nếu như chúng ta biết khó mà lui, xem như đơn giản bỏ qua hạng mục này, chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt cháy trong một giờ sao? Hơn nữa chúng ta phải làm sao để giải thích rõ ràng với năm triệu dân thành phố La Nam?
Trình Tự Học nói đến đây thì vỗ tay lên bàn.
- Bí thư Vương, anh bây giờ là bí thư thị ủy La Nam, là chủ nhà La Nam, anh nhẫn tâm nhìn một cơ hội tốt như vậy vuột ra khỏi tay chúng ta không một tiếng động, sau đó để cho nhân dân dùng dao đâm vào cột sống của mình sao?
Trình Tự Học nói khôgn lớn nhưng lại cực kỳ có khí phách, làm cho bầu không khí trong phòng họp trở nên ngưng tụ. Mọi người nhìn về phía Vương Tử Quân với ánh mắt có thêm vài phần cảm tình khác thường. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, Trình Tự Học nói yêu cầu Vương Tử Quân nắm bắt cơ hội, thế nhưng rõ ràng có ý nghĩ muốn ép Vương Tử Quân đi theo hạng mục đường sắt Mân Cô đang dần vuột khỏi bàn tay.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Trình Tự Học, hắn thản nhiên nói:
- Chúng ta sẽ không đơn giản buông bỏ hạng mục đường sắt Mân Cô, nhưng thế cục bây giờ cực kỳ nghiêm trọng với chúng ta. Vì vậy chúng ta cần phải thương lượng xem nên ra tay từ phương diện nào để cho hạng mục đường sắt Mân Cô tiếp tục được thực hiện theo quỹ đạo trước đó.
- Chủ tịch Trình, ngài cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi Trình Tự Học.
Trình Tự Học nắm chặt chiếc ly trong tay, một lúc lâu sau mới nói:
- Bí thư Tử Quân, tôi cảm thấy chúng ta nên tiến một bước trong mối quan hệ với lãnh đạo, tranh thủ nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo tỉnh ủy.
Hội nghị được tổ chức trong thời gian hai giờ thế nhưng căn bản không thương lượng được ý kiến khả thi, dù sao thì kế hoạch mà hội nghị thường ủy trước đó đưa ra đã thất bại. Đồng thời cũng có vài kế hoạch nhỏ thất bại, điều này cho thấy con đường mà thành phố La Nam muốn đi căn bản đã hư hại hoàn toàn.
Sau khi dùng bữa cơm đơn giản thì Vương Tử Quân đến nhà Trương Đông Viễn, hắn đến rất đúng lúc, khi hắn đi vào nhà Trương gia thì Trương Đông Viễn vừa mới về nhà được năm phút.
- Tử Quân đến đấy à? Mời ngồi. Lộ Giai, mau châm trà cho Tử Quân.
Trương phu nhân thấy Vương Tử Quân đi đến thì nụ cười trên mặt sáng lạn thêm vài phần, bà khẽ nháy mắt ra hiệu với Trương Lộ Giai, sau đó lớn tiếng nói.
Trương Lộ Giai lúc này mặc một bộ trang phục ở nhà, áo ngắn, quần ngắn, nhìn qua cực kỳ hẫp dẫn. Sau khi nghe mẹ phân phó thì Trương Lộ Giai cố ý thừa cơ hội mẹ không chú ý để dùng ánh mắt hung ác nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vốn có chút không thoải mái, hắn thấy ánh mắt điêu ngoa của Trương Lộ Giai, thế là trong lòng không khỏi thoải mái hơn một chút. Hắn cười nói với Trương phu nhân:
- Thím, cứ để cháu tự nhiên, nếu không vì một ly nước mà người ta nhớ nửa năm, cháu cũng không chịu được.
Trương Lộ Giai nghe được những lời trêu đùa của Vương Tử Quân, hai mắt nàng khẽ híp lại, nàng đưa ly trà đến đặt trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng oán hận không thôi nói:
- Cậu uống nước đi, nói ít một chút cũng không làm cho đầu lưỡi dài ra dược.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trương Lộ Giai, cũng không nói nhiều lời. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy hương vị ngòn ngọt thấm đẫm ruột gan.
Nước mật, xem ra là chị Lộ Giai cố ý chăm sóc mình.
Trương phu nhân không chú ý đến những hành vi mờ ám giữa Vương Tử Quân và con gái của mình, bà chỉ chú trọng nói về đứa con đã được hơn một tháng của Vương Tử Quân:
- Tử Quân, đã đặt tên chưa?
- Còn chưa đặt tên chữ, trước tiên chỉ kêu bằng tên riêng thôi.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không dám chậm trễ với mẹ vợ hữu danh vô thực của mình, hắn dùng giọng thành thật nói.
Chương 633(p2): Đi một bước xem hai bước.
- Ôi, mới đó mà cậu đã có con rồi, nhưng Lộ Giai số khổ, đáng lý ra cũng nên...
Trương phu nhân nhìn vẻ mặt vui sướng của Vương Tử Quân, thế là trong lòng bừng bừng cảm xúc. Trong lòng thầm nghĩ nếu năm xưa mình biết Vương Tử Quân là người có tương lai phát triển mạnh mẽ như vậy, dù thế nào cũng phải năn nỉ ông cụ gả Trương Lộ Giai cho Vương Tử Quân. Nếu như hôn sự thành công, bây giờ Trương Lộ Giai sẽ là người sinh con cho Vương Tử Quân rồi.
Tất nhiên đó là ý nghĩ mà thôi, cũng không thể nào nói ra được. Dù sao thì Trương lão gia tử năm xưa cũng là thuộc hạ của Mạc lão gia tử, bây giờ nói ra cũng xem như không.
- Mẹ nói gì vậy? Con sống rất thoải mái, rất tự do, rất tốt mà.
Trương Lộ Giai giữ chặt lấy tay của mẹ rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này thì thật sự không biết phải làm sao cho phải, đúng lúc Trương Đông Viễn từ trong phòng đi ra, lão nhìn Vương Tử Quân rồi vẫy vẫy tay:
- Tử Quân, vào phòng làm việc của tôi! Lộ Giai, chút đưa bình nước nóng vào cho bố.
Khi Trương Lộ Giai đang lớn tiếng khiếu nại bất bình thì Vương Tử Quân đã đi vào phòng làm việc của Trương Đông Viễn. Vương Tử Quân cũng không phải là lần đầu tiên vào trong gian phòng này. Hắn nhìn cách bố trí quen thuộc trong phòng, sau đó Trương Đông Viễn mời hắn ngồi xuống, hắn khẽ ngồi xuống một chiếc ghế sa lông cách đó không xa.
- Cậu đến thành phố Sơn Viên có phải vì hạng mục đường sắt Mân Cô không?
Trương Đông Viễn đeo kính lão lên mũi, sau đó khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không thèm che giấu, hắn trầm giọng nói:
- Chú Trương, cháu vừa nhận chức thì sự việc như vậy kéo đến, thật sự làm cho cháu cảm thấy khó giải quyết, vì thế mới đến thỉnh giáo ngài.
- Chuyện này cậu cũng không cần phải lãng phí sức lực làm gì nữa cho mệt, cậu nên về La Nam nắm chắc đại cục rồi nói sau.
Trương Đông Viễn cũng không chờ Vương Tử Quân nói xong, lão mở miệng nói.
Nắm giữ đại cục ở thành phố La Nam? Vương Tử Quân trước kia cũng nghĩ như vậy, thế nhưng tình huống này làm cho uy tín của hắn giảm xuống ngàn trượng, làm gì còn tư tưởng quan tâm đại cục? Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân nở nụ cười quật cường nói:
- Chú Trương, cháu thật sự không thể lui được.
- Tuyến đường sắt này vốn đã ký duyệt cho thành phố La Nam, cũng là cần thiết được xây dựng ở La Nam, sau này dù là ở phương diện kinh tế hay bất cứ phương diện nào khác cũng có lực xúc tiến mạnh mẽ với thành phố La Nam. Nhưng có một việc mà các cậu không thể quyết định, cũng không phải tôi có thể quyết định được.
Trương Đông Viễn nói đến đây thì khẽ mở miệng:
- Cậu còn chưa đặt chân vào quá sâu ở sự kiện này, thế cho nên bứt ra càng sớm càng tốt.
Trương Đông Viễn nói đến đây thì đưa mắt nhìn gương mặt kiên định của người thanh niên đối diện, lúc này lão mới nói:
- Khi cục đường sắt liên hệ với tôi, chính tôi đã cầm thái độ phản đối, thế nhưng cuối cùng dù là bí thư Nhất Phong hay là chủ tịch Thạch cũng đều tôn trọng ý kiến của cục đường sắt.
- Hai vị lãnh đạo bí thư và chủ tịch tỉnh đã lên tiếng bày tỏ rõ ràng như vậy rồi, cậu còn tranh chấp gì nữa?
Trương Đông Viễn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng có chút trách cứ và tiếc nuối nói.
Vương Tử Quân cầm ly trà trong tay, hắn hiểu những lời Trương Đông Viễn nói ra đều là tâm huyết. Lúc này có lẽ là sự việc đã được quyết định, kết cục đã định, thành phố La Nam không có được sự giúp đỡ của cục đường sắt, hơn nữa tuyến lãnh đạo tỉnh cũng không ai giúp đỡ, nếu muốn nắm hạng mục đường sắt Mân Cô vào trong tay thì rõ ràng là khó hơn lên trời.
Nhưng chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Vương Tử Quân thật sự có chút không phục, hắn không muốn cúi đầu, càng không muốn chính mình còn chưa giao thủ đã là kẻ bại trận.
- Chú Trương, có một số việc phải luôn thử sức, đường sắt cũng không phải là nhà bọn họ mở ra, chú nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân nhìn Trương Đông Viễn rồi dùng giọng âm u nói.
Trương Đông Viễn nhấp một ngụm trà, lão cũng không nói gì, lão biết rõ lúc này dù mình có nói ra hàng ngàn lý do thì cũng không làm cho tên thanh niên kia nghe theo lời khuyến cáo. Tuy lão cảm thấy có chút tiếc nuối, thế nhưng lão cũng không căm tức, còn mơ hồ có chút vui mừng. Có lẽ vì người thanh niên đối diện này giống như lão những năm trước.
- Đi một bước nhìn hai bước, Tử Quân, làm việc cũng đừng quá kiên trì.
Trương Đông Viễn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Sau khi nói chuyện một giờ ở Thiếu gia, Vương Tử Quân về khu thường trú của thành phố La Nam. Phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy kiêm chủ nhiệm khu thường trú là Lưu Xã Quân căn bản chưa đi ngủ, hắn luôn đứng chờ Vương Tử Quân quay về.
- Bí thư Vương, ngài có đói bụng không? Tôi nói với nhà bếp làm vài món nhé?
Lưu Xã Quân vừa dẫn đường cho Vương Tử Quân vừa cười nói.
Vương Tử Quân đã uống một bụng nước ở Thiếu gia, bây giờ thật sự có chút đói bụng. Sau khi nghe Lưu Xã Quân nói như vậy thì hắn cười nói:
- Vậy thì làm đơn giản một chút, đúng rồi, buổi tối tôi thích ăn nhẹ thôi.
Lưu Xã Quân cảm thấy rất vui vì ý kiến của mình được lãnh đạo tiếp nhận. Sau khi hắn mở cửa bật đèn cho Vương Tử Quân, hắn hấp tấp đi ra ngoài. Khi hắn vội vàng đi ra thì thiếu chút nữa đã đụng vào thư ký trưởng Kim Điền Lạc đang đi vào cửa. Phó thư ký trưởng đối mặt với thư ký trưởng, Lưu Xã Quân tất nhiên sẽ phải cung kính, nhanh chóng mỉm cười nhường đường.
- Bí thư Vương!
Kim Điền Lạc nhìn thoáng qua Lưu Xã Quân, hắn khẽ gật đầu, sau đó đi về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt có chút khác thường của Kim Điền Lạc, chỉ sợ sự việc giống như có biến hóa. Nhưng hắn cũng không hỏi có chuyện gì xảy ra, hắn chờ Kim Điền Lạc ngồi xuống ghế rồi mới dùng giọng không nhanh không chậm hỏi.
- Bí thư Vương, vừa rồi thư ký của chủ tịch Lý truyền đến tin tức, nói là huyết áp của chủ tịch Lý không bình thường, đã đến bệnh viện nhân dân tỉnh để làm kiểm tra.
Kim Điền Lạc nhìn gương mặt trầm ổn của Vương Tử Quân, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Huyết áp của Lý Quý Niên không bình thường? Vương Tử Quân có hơi sững sờ, lúc này mới nói:
- Tình hình bây giờ thế nào rồi?
- Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, thế nhưng cần nằm viện quan sát một thời gian.
Kim Điền Lạc nói đến câu "nằm viện quan sát một thời gian" thì giọng điệu có hơi trầm thấp, rõ ràng hắn biết rõ câu nói của mình có ý nghĩa như thế nào.
Vào thời điểm quan trọng này thì chủ tịch Lý lại vào nằm viện, Vương Tử Quân tâầm cười lạnh. Hắn không đoán được trong hồ lô của Lý Quý Niên có bán thuốc gì, thế nhưng lúc này sự việc không hay kéo đến thì anh lại chạy đi ngay, đúng là quá gọn gàng.
- À, vậy thì cứ để cho chủ tịch Lý nghỉ ngơi cho tốt.
Vương Tử Quân nói đến điểm này thì trầm giọng nói:
- Ngày mai anh giúp tôi chuẩn bị một chút, chúng ta đến bệnh viện thăm hỏi chủ tịch Lý.
Kim Điền Lạc đồng ý một tiếng, hắn chuẩn bị lên tiếng thì nghe Vương Tử Quân hỏi tiếp:
- Chủ tịch Trình đi đâu rồi?
- Chủ tịch Trình cùng lái xe đi ra ngoài, nói là bị đau chân.
Kim Điền Lạc trầm ngâm một chút, hắn đột nhiên nói:
- Bí thư Vương, có một số việc ngài cũng đừng quá kiên trì.
Vương Tử Quân hiểu ý của Kim Điền Lạc, bây giờ Lý Quý Niên đã đi, thái độ của Trình Tự Học cũng mơ hồ, Kim Điền Lạc nói mình không cần gắng gượng vì hạng mục đường sắt Mân Cô cũng đúng mà thôi.
Nhưng chính mình có thể buông tha sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.