Chương 634: Khó khăn trước mắt, anh lên trước tôi yểm hộ
Bảo Thạch Tiêu
25/09/2013
Vương Tử Quân nhận được tin tức Trình Tự Học đã quay về thành phố La Nam vì mẹ già chín mươi tuổi ở nhà phải nhập viện đúng lúc đi đến ngoài cửa nhà Thạch Kiên Quân.
Khu nhà thường ủy tỉnh ủy có vẻ đặc biệt yên ắng trong màn đêm, thế nhưng từng chiếc xe với những tấm biển số làm cho đám quan viên trong tỉnh Sơn Nam phải kính sợ đậu ngoài sân từng căn nhà càng làm cho người ta cảm thấy hoàn cảnh không gian cực kỳ thần bí.
- Trời muốn mưa mà cô gái cũng muốn lấy chồng, cứ đi thôi.
Đây là lời nói của Vương Tử Quân với Kim Điền Lạc, hắn nói xong thì tắt điện thoại, sau đó dùng tay gõ cửa căn biệt thự hai tầng trước mặt.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi khẽ mở cửa, sau đó nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Anh đến có chuyện gì?
- Tôi muốn gặp mặt chủ tịch Thạch.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái xuất hiện trong mắt Vương Tử Quân với bộ dạng xinh đẹp mà mờ ảo không kém. Nhưng trong mắt cô gái này lại có mang theo một cái nhìn kêu ngạo, nàng dùng ánh mắt tùy ý nhìn Vương Tử Quân, sau khi đánh giá sơ lược thì nói:
- Nếu như có chuyện gì thì ngày mai đến gặp anh Thạch ở phòng làm việc đi.
Vương Tử Quân không có thời gian nói nhiều với cô gái này, hắn thản nhiên nói:
- Tôi có hẹn với chủ tịch Thạch.
Cô gái đi ra mở cửa chợt sững sờ, nàng không ngờ tên thanh niên mạo muội gõ cửa lại có ước hẹn trước với người anh quyền cao chức trọng của mình. Nàng trố mắt một lát, sau đó mới nói:
- Anh là ai? Có hẹn với anh tôi sao?
Vương Tử Quân nói tiếp:
- Co có thể nói một tiếng với chủ tịch Thạch, là Vương Tử Quân thành phố La Nam đến.
Cô gái có chút do dự, sau đó nàng mở cửa nói:
- Mời anh vào.
Lúc này trong phòng khách nhà Thạch Kiên Quân cũng không yên ắng, có vài người đang ngồi đó nói chuyện. Vương Tử Quân có quen biết vài người, cũng không nhận ra vài người trong nhóm này. Một người đàn ông ngồi bên ngoài thấy Vương Tử Quân đi vào thì cười nói:
- Bí thư Vương, vài ngày không gặp, mời anh đến đây ngồi.
Vương Tử Quân nghe tiếng chào hỏi như vậy mới nhận ra đối phương chính là phó cục trưởng Liêu cục công an tỉnh. Hắn cười cười với phó cục trưởng Liêu, sau đó đi về phía một chiếc ghế sa lông đặt một góc.
- Các vị, có lẽ không cần tôi giới thiệu về vị huynh đệ này thì mọi người đã biết rõ ràng rồi. Nhưng lúc này tôi cũng phải long trọng giới thiệu với mọi người, đây chính là cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi nhất của tỉnh Sơn Nam chúng ta, là bí thư thị ủy thành phố La Nam, đồng chí Vương Tử Quân.
Phó cục trưởng Liêu Chẩm Cương kéo tay Vương Tử Quân rồi dùng giọng nhiệt tình giới thiệu với mọi người.
Những người khác nghe thấy Liêu Chẩm Cương giới thiệu đều nhìn về phía Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân căn bản không từng có quan hệ với những người này, thế nhưng hắn có thể căn cứ vào ánh mắt của đám người để nhận ra vài vấn đề, đó chính là bọn họ cũng căn bản không xa lạ gì mình.
- Bí thư Vương, đây là giám đốc Lưu của công ty sắt thép Thành Phát, là thần tài giàu có nhất trong đám người chúng tôi. Nếu ngài có gì cần ở phương diện phát triển kinh tế, như vậy cứ tìm anh ấy hóa duyên là được.
Liêu Chẩm Cương có vẻ rất quen thuộc giám đốc Lưu, hắn vừa giới thiệu vừa vui đùa nói.
- Tôi là Lưu Minh Cơ, bí thư Vương, ngài cũng đừng nghe anh Liêu nói hươu nói vượn, nếu muốn có tiền thì phải tìm đến trưởng phòng Lý mới đúng.
Lưu Minh Cơ có dáng người hơi mập, hắn vừa đứng lên bắt tay với Vương Tử Quân vừa dùng giọng nịnh nọt giới thiệu một người đàn ông gầy gò ngồi ở bên cạnh mình.
Trưởng phòng Lý cười cười khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, trên trán mơ hồ bùng ra khí thế ngạo nghễ.
- Vị này chính là trưởng phòng tài chính Lý Triêu Nam.
Liêu Chẩm Cương là người biết thời biết thế, hắn nhanh chóng giới thiệu Lý Triêu Nam cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bắt tay với Lý Triêu Nam, hắn thầm nghĩ, quả nhiên có tiền thì người ta sẽ tụ tập quanh mình, bây giờ các địa phương đều tranh thủ tài chính để đẩy mạnh phát triển, thế cho nên người quản lý tiền sẽ là đối tượng để mọi người nịnh nọt.
Liêu Chẩm Cương nói vài câu giới thiệu đám người ngồi trong phòng một lượt, nhìn vào phản ứng của mọi người thì thấy rõ bọn họ đều là khách quen ở nhà Thạch Kiên Quân, nói chuyện cũng rất tùy tiện.
Khi Liêu Chẩm Cương giới thiệu người cuối cùng cho Vương Tử Quân thì tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền xuống. Giám đốc sở nội vụ Triệu Đức Trúc đi xuống trước, đi theo phía sau chính là chủ tịch Thạch Kiên Quân với một bộ đồ ngủ trên người.
Mọi người thấy Thạch Kiên Quân thì đều đứng lên, Thạch Kiên Quân chỉ khẽ phất tay, sau đó nói với Triệu Đức Trúc:
- Sau này nếu thành phố Đông Bộ có chỉ thị thay đổi nhân sự thì anh cứ nhanh chóng suy xét, thích hợp thì thả lỏng cho địa phương, để bọn họ có thể thực hiện ngay lập tức...
Triệu Đức Trúc liên tục gật đầu, khi hai người đi xuống cầu thang, Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, hắn khẽ cười rồi thản nhiên nói:
- Tử Quân, cậu đến đây.
- Chủ tịch Thạch.
Vương Tử Quân cũng cười cười với Thạch Kiên Quân, sau đó mở miệng chào hỏi.
- Đi thôi, theo tôi lên phòng làm việc.
Thạch Kiên Quân nói rồi lại cười cười nói với nhóm người Liêu Chẩm Cương:
- Các anh ngồi chơi một chút, chút nữa sẽ sắp xếp vài món, mọi người tụ tập nói vài câu vui vẻ.
Vương Tử Quân nhìn Thạch Kiên Quân đi lên lầu mà cũng nhanh chóng theo sau. Đám người Liêu Chẩm Cương và Lý Triêu Nam nhìn Vương Tử Quân đi lên lầu, trong mắt lóe lên chút hâm mộ.
- Bí thư Vương thật sự là rất có thể diện.
Không biết có phải là cố ý hay không mà Lưu Minh Cơ dùng giọng cảm khái nói. Những người khác nghe được lời nói âm trầm của Lưu Minh Cơ thì không ai lên tiếng, giông như ai cũng đang bận rộn chuyện của mình, thế nhưng ánh mắt bọn họ lại lóe lên cái nhìn khác thường.
Những người khác đến nhà Thạch Kiên Quân chủ yếu là vì muốn báo cáo công tác, vẫn luôn coi trọng thứ tự trước sau, tất nhiên sẽ rất lưu tâm đối với một người đến sau và phá vỡ quy củ.
Vương Tử Quân cũng không có thời gian phán đoán ý nghĩ của đám người bên dưới phòng khách, hắn chỉ cùng đi theo Thạch Kiên Quân vào trong một gian phòng trên lầu.
Phòng làm việc của Thạch Kiên Quân rộng hơn hai mươi mét vuông, có một giá sách rất lớn đặt đủ loại sách vở. Thạch Kiên Quân cũng không ngồi xuống sau bàn làm việc, hắn tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế sa lông ở bên cạnh bàn trà.
- Tử Quân, trở thàn lãnh đạo đứng đầu một thành phố có phải cảm giác khác với trước đó không?
Thạch Kiên Quân nâng ấm trà lên rót hai ly, sau đó mở miệng hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Thạch, nếu nói không giống thì cũng thật sự có một chút, nhưng ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để điều chỉnh tâm tính, sẽ nhanh chóng tiến vào vị trí công tác của mình.
- Tử Quân, tôi hoàn toàn tin tưởng những lời của cậu, thành phố La Nam chiếm một phần mười bản đồ tỉnh Sơn Nam, thế nhưng phương diện kinh tế lại chưa được hai phần trăm. Nếu muốn cân đối sự phát triển của tỉnh Sơn Nam, như vậy thành phố La Nam chính là một mắt xích cực kỳ quan trọng, thế cho nên trọng trách trên vai cậu là không nhẹ chút nào.
Thạch Kiên Quân giống như đang nói về việc nhà, hắn mở miệng nói ra tình huống tụt hậu của thành phố La Nam với Vương Tử Quân.
Chương 634(p2): Khó khăn trước mắt, anh lên trước tôi yểm hộ.
- Chủ tịch Thạch, đối với thành phố La Nam vào lúc này thì quan trọng nhất chính là phát triển kinh tế, nhưng thành phố La Nam có địa vực đặc biệt, nếu muốn nhanh chóng phát triển thì điều cần thiết nhất chính là phương diện giao thông.
Vương Tử Quân nói đến đây thì cầm bật lửa châm thuốc cho Thạch Kiên Quân, lại nói tiếp:
- Đặc biệt là tuyến giao thông đường sắt càng là động mạch chủ của thành phố La Nam, hy vọng lãnh đạo tỉnh có thể cho ra một chính sách nghiêng trọng điểm với thành phố La Nam chúng tôi ở phương diện này.
Thạch Kiên Quân đã sớm hiểu rõ mục đích Vương Tử Quân đến chỗ mình, lúc này Vương Tử Quân nói ra càng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Vẻ mặt Thạch Kiên Quân căn bản không chút biến đổi, hắn vẫn dùng giọng thản nhiên tự đắc nói:
- Tử Quân, tôi hiểu cậu đến đây với mục đích gì, bản thân tôi cũng có khuynh hướng muốn hạng mục đường sắt Mân Cô quá cảnh ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn biết rõ Thạch Kiên Quân sẽ tiếp tục lên tiếng, điều hắn muốn làm chính là chờ câu nói sau đó của chủ tịch Thạch. Sau đó hắn sẽ căn cứ vào góc độ của thành phố La Nam để tiến hành thuyết phục Thạch Kiên Quân một lần.
- Tử Quân, trong tỉnh cũng có quyền đề nghị với hạng mục đường sắt, thế nhưng quyền quyết định lại nằm trong tay người ta. Hơn nữa bàn tay đều là thịt, tôi là chủ tịch tỉnh chẳng những là lãnh đạo của thành phố La Nam, còn là chủ tịch tỉnh của thành phố Đông Bộ, nếu nặng bên này nhẹ bên kia thì rõ ràng là không ổn.
Vương Tử Quân chờ Thạch Kiên Quân nói cho hết lời, lúc này mới cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi hiểu ý của ngài, nhưng với ánh mắt của ngài thì sẽ không phải không thấy lần này đường sắt thay đổi tuyến đường rõ ràng cạnh tranh không chính đáng. Lãnh đạo tỉnh nếu ngồi nhìn sự kiện một thành phố khác đào góc tường của thành phố anh em, như vậy cũng sẽ không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác thất vọng và đau khổ.
Vương Tử Quân nói làm cho khóe miệng của Thạch Kiên Quân có hơi run lên. Hắn ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Vương Tử Quân nhìn mình, thật sự là trốn không được, thế là trong lòng bùng lên lửa giận vô danh. Con bà nó anh nói cái gì? Muốn uy hiếp tôi sao?
- Tử Quân, tôi có thể nhìn ra vấn đề này, bí thư Nhất Phong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, mà các thành phố trong tỉnh cũng ngầm hiểu vấn đề. Nhưng có một số việc có nhiều nhân tố khó thể nắm bắt, nó đã tồn tại thì có lý do của nó, cho dù cậu biết thì có thể làm được gì chứ? Căn bản là không có chứng cớ gì.
Thạch Kiên Quân mới hút được nửa điếu thì dụi đầu thuốc xuống gạt tàn, hắn nói tiếp:
- Cậu không có chứng cứ nói thành phố Đông Bộ đã đào góc tường thành phố La Nam nhà mình, tỉnh cũng không có chứng cứ gì, dù là nhìn vào góc độ nào thì các cậu cũng không có biện pháp gì để nói thành phố Đông Bộ người ta nhúng tay vào hạng mục này. Như vậy thì rõ ràng là nói lời thừa, những lời như vậy sao có sức thuyết phục cho được?
- Chủ tịch Thạch, ý của ngài là cứ quyết định như vậy?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt không chút sợ hãi nhìn Thạch Kiên Quân, sau đó dùng giọng chậm rãi nói ra từng chữ một.
Không tính như vậy thì còn tính thế nào? Thạch Kiên Quân thật sự có tâm tình rất phức tạp với Vương Tử Quân. Dù hai người bọn họ có quan hệ thượng hạ cấp, thế nhưng thực tế thì quan hệ hợp tác lại rất nhiều. Vì thế khi đối mặt với Vương Tử Quân thì Thạch Kiên Quân căn bản không thể nào lấy phương pháp đối phó với Lý Quý Niên và Trình Tự Học ra sử dụng cho được. Hắn nghĩ đến đây mà chỉ có thể cười cười nói:
- Không tính như vậy thì còn biết tính làm sao? Nếu như cậu có thể kéo quy hoạch đường sắt vào tay thành phố La Nam, như vậy tỉnh sẽ tuyệt đối không cản trở.
Thạch Kiên Quân nói ra câu nói sau cùng rõ ràng là không có thành ý, Vương Tử Quân đến nơi này muốn lãnh đạo tỉnh nói vài lời trợ giúp, thế nhưng hắn lại căn bản đá vấn đề đi như đá bóng.
Vương Tử Quân nhìn vào mặt Thạch Kiên Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Thạch, chúng tôi sẽ thử sức một lần.
Mười phút sau Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân đi xuống lầu. Sau khi hai người bàn xong vấn đề, bọn họ sẽ không tiếp tục nói về hạng mục đường sắt Mân Cô, nhưng hai người đều hiểu, không đề cập đến cũng không có nghĩa là nó không tồn tại.
- Đụng đầu vào tường cũng tốt, sau đó mới hiểu có một số việc mà chính mình có cố gắng cũng không thay đổi được.
Vương Tử Quân vuốt ve cầu thang, hắn thầm lẩm bẩm.
Thạch Kiên Quân vốn còn phải gặp mặt vài người khác, nhưng bây giờ nhìn Vương Tử Quân bỏ đi thì thật sự mất hết hứng thú. Hắn nhìn Khúc Y Hòa rồi cười nói:
- Anh cùng mọi người ăn tối đi, tôi đi nghỉ ngơi trước.
Quan lớn đè chết người, những lời này thật sự là chân lý có thể dùng ở mọi nơi mọi chỗ. Đám người Liêu Chẩm Cương chờ nửa ngày dưới phòng khách, thế nhưng Thạch Kiên Quân chỉ cần nói một câu thì coi như xong, không gặp là không gặp.
Vương Tử Quân rời khỏi nhà Thạch Kiên Quân, hắn ngồi lên xe của mình, gió khẽ thổi lên, trong đầu hắn luôn vang vọng những lời đối thoại với Thạch Kiên Quân.
Lãnh đạo tỉnh sẽ không cải biến ý nghĩ, càng không cho mình bất kỳ trợ giúp nào. Hèn gì Trình Tự Học và Lý Quý Niên đến gặp lãnh đạo tỉnh thì một người cáo bệnh nằm viện, một người quay về nhà chăm sóc mẹ già, xem ra tâm tình của bọn họ đã chết lặng rồi.
Loại chuyện này tuy không cần người nào phụ trách, thế nhưng lọt vào tai người khác sẽ biến thành không hay, cũng khó chịu được. Nếu thật sự truy cứu trách nhiệm, như vậy Vương Tử Quân là bí thư thị ủy căn bản khó tránh được.
Nếu như uy tín của Vương Tử Quân còn chưa được mở rộng đãc bị đánh nát, đó sẽ là kết quả căn bản không có gì vui sướng. Dù hắn có lòng tự tin với uy vọng của mình, thế nhưng sự việc này vẫn giống như mắc nghẹn nơi cuống họng, sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
Dựa vào cái gì mà ông đây phải chịu tiếng xấu thay cho người khác? Chưa đến thời điểm cuối cùng thì đừng nói là ai thắng ai thau. Hắn nghĩ đến lời nói của Thạch Kiên Quân, hắn nhìn ánh đèn bên ngoài, thầm hạ quyết tâm.
Sớm muộn gì cũng phải giải quyết, như vậy thì vung tay cho xong.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu qua cửa kính thủy tinh vào trong phòng ở khu thường trú của thành phố La Nam ở tỉnh thành, Vương Tử Quân thức dậy rồi đi làm vệ sinh cơ thể, sau đó nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Sau khi hắn nói một câu mời vào, chủ nhiệm Lưu Xã Quân đẩy cửa đi vào.
- Bí thư Vương, hôm qua anh ngủ nghỉ thế nào? Có tốt không?
Lưu Xã Quân cung kính đứng bên cạnh với bộ dạng bất cứ khi nào cũng có thể nghe lời phân phó của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Hà đã thức dậy chưa?
- Chủ tịch Hà vừa mới thức dậy.
Lưu Xã Quân là một vị chủ nhiệm khu thường trú cực kỳ thích hợp, sau khi nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì trả lời mà căn bản không cần nghĩ ngợi gì.
- À, vậy thì cậu mời chủ tịch Hà đến phòng làm việc của tôi một chuyến, nói rằng tôi mời anh ấy dùng điểm tâm.
Vương Tử Quân khoát tay áo cho Lưu Xã Quân đi làm.
Chương 634(p3): Khó khăn trước mắt, anh lên trước tôi yểm hộ.
Hơn mười phút sau Hà Khởi Duệ đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hai nhân viên mặc sườn xám bưng bữa sáng nóng hổi vào phòng. Chẳng những có bánh bao, sủi cảo, sữa, còn có hai tô cháo lớn.
- Chủ tịch Hà, tôi cũng không muốn ăn điểm tâm một mình,t hế cho nên gọi anh đến ăn cùng cho vui.
Vương Tử Quân để cho Hà Khởi Duệ ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó cười hì hì nói.
Hà Khởi Duệ biết rõ Vương Tử Quân gọi mình đến tuyệt đối không đơn giản chỉ là cùng ăn điểm tâm. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn nở nụ cười nói:
- Bí thư Vương, ngài thật sự là quá đúng lúc, tôi cũng đang định đi ăn điểm tâm.
Sau khi Lưu Xã Quân ân cần múc cháo vào chén, Vương Tử Quân cầm bánh bao lên cắn một miếng, sau đó nói với Hà Khởi Duệ:
- Chủ tịch Hà, anh nếm thử món bánh báo này xem, hương vị rất ngon.
Hà Khởi Duệ cũng cầm bánh bao lên ăn một miếng, sau đó nói:
- Bí thư Vương, món bánh bao này thật sự rất ngon, cho dù là cửa hàng làm bánh bao ngon nhất thành phố La Nam cũng không hơn được thế này.
Hai người Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ vừa ăn bánh bao vừa ăn cháo, Hà Khởi Duệ tuy cười tươi vui vẻ nhưng lại mang theo vài phần lo lắng. Trình Tự Học đã đi, Lý Quý Niên cũng đã đi, hai người kia đi thì Hà Khởi Duệ biết sự việc chạy lên tỉnh vì hạng mục đường sắt Mân Cô xem như đã thất bại.
Hai vị lãnh đạo kia không muốn sự việc rơi lên người mình, thế cho nên một vị chạy vào nằm viện, một người chạy về chăm lo mẹ già, trực tiếp đẩy trách nhiệm cho kẻ khác. Sau này nếu có người nhắc đến chuyện này, tất nhiên hai vị lãnh đạo kia sẽ căn bản có thể nói rõ nó không liên quan đến mình.
Hà Khởi Duệ cũng tin Vương Tử Quân có thể nhìn rõ trò mèo của hai người Trình Tự Học và Lý Quý Niên. Với tình cảnh của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, lựa chọn tốt nhất chính là đẩy sự việc này ra, tuy vẫn bị mắng nhưng ít nhất cũng có người chịu tội thay.
"Chính mình rất có thể sẽ là người chịu tội thay!"
Khi Lưu Xã Quân đến mời mình dùng điểm tâm với Vương Tử Quân, Hà Khởi Duệ đã dự liệu được điều này, thế nhưng trong lòng lại căn bản không tìm được lý do từ chối.
"Lúc này dù có giả bệnh cũng đã muộn."
Trong đầu Hà Khởi Duệ lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là không nhịn được phải cảm khái một câu. Hắn biết rõ giả bệnh là biện pháp tốt, thế nhưng bây giờ mình muốn giả bệnh cũng xem như quá chậm rồi.
- Chủ tịch Hà, đối với hạng mục đường sắt Mân Cô, anh cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Khi Hà Khởi Duệ đang suy nghĩ rối loạn thì Vương Tử Quân đột nhiên đặt chén xuống rồi trầm giọng hỏi.
- Bí thư Vương, sự kiện thay đổi tuyến đường của đường sắt Mân Cô, tôi thấy chúng ta căn bản sẽ không có được sự trợ giúp nào từ tỉnh ủy. Tôi nghe ý tứ của lãnh đạo tỉnh, cảm thấy sự việc lần này căn bản khó thể nào được thực hiện theo phương án trước đó.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì dừng lại, hắn biết rõ mình nói thêm thì sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm. Nếu Vương Tử Quân biết thời biét thế đem chuyện này giao cho mình, chỉ sợ mình sẽ biến thành kẻ không may nhất thành phố La Nam.
Vương Tử Quân cười cười, hắn trầm giọng nói:
- Hạng mục đường sắt Mân Cô có liên quan đến tương lai phát triển của thành phố La Nam chúng ta, chính là một hạng mục quan trọng nhất trong khoảng thời gian này của thành phố chúng ta. Bây giờ phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần còn hy vọng, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục cố gắng hết mình.
Vẻ mặt Hà Khởi Duệ chợt trở nên trắng bệch, thầm nghĩ lần này xem như mình khó thể tránh né được gì nữa rồi.
Hà Khởi Duệ nhớ rõ khi mình còn trẻ từng xem qua một bộ phim, nhân vật phản diện trong phim dùng giọng trầm thấp nói với cấp dưới như thế này:
- Anh à, Quốc Dân Đảng đã đến thời khắc nguy hiểm, anh là một phần tử của Quốc Dân Đảng, chúng ta phải trung thành báo quốc, tuyệt đối không thể để mất đất được.
Khi viên cấp dưới đang cảm động đến mức ngây người, vị thủ trưởng đã đặt tất cả gánh nặng lên vai thuộc hạ, còn chính mình thì đi ra phía sau.
Lúc này Hà Khởi Duệ thấy mình giống như tên cấp dưới kia, lúc này bí thư Vương giống như vị lãnh đạo đang bố trí nhiệm vụ cho mình.
"Tôi thật sự giúp đỡ anh!"
Trong đầu Hà Khởi Duệ chợt xuất hện câu nói mà nhân vật thuộc hạ trong phim đã từng lên tiếng.
- Chủ tịch Hà, anh hiểu rõ tầm quan trọng của hạng mục đường sắt Mân Cô hơn so với tôi, anh là cán bộ lão thành của thành phố La Nam, anh càng biết rõ hạng mục này có tác dụng thế nào cho sự phát triển của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân nói từng câu từng chữ đánh vào lòng Hà Khởi Duệ, lúc này Hà Khởi Duệ cũng xem như hiểu Vương Tử Quân muốn nói gì.
- Năm sáu triệu quần chúng thành phố La Nam đều kỳ vọng vào hạng mục này, tất cả đều rơi lên người anh. Chủ tịch Khởi Duệ, anh nhất định không nên phụ lòng kỳ vọng của đảng ủy và nhân dân với mình được.
Hà Khởi Duệ thầm cảm thấy sự việc phát sinh giống như những gì mình đang nghĩ, hắn thầm mắng chửi chó má.
Nhưng Hà Khởi Duệ mắng thì có được lợi ích gì? Vương Tử Quân là bí thư thành phố La Nam, lời nói của hắn là mệnh lệnh, chính mình có thể trực tiếp kháng lệnh để làm theo ý mình sao? Nếu nói như vậy thì chỉ sợ chính mình sẽ là người đầu tiên bị phê bình vì hạng mục này.
Khi Hà Khởi Duệ chuẩn bị lên tiếng, chuẩn bị nuốt cục xương vào họng thì chợt nghe Vương Tử Quân khẽ nói:
- Tuyến tỉnh tỏ vẻ giúp đỡ thành phố La Nam chúng ta, tuy bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch vì một vài nguyên nhân mà không bày tỏ thái độ một cách rõ ràng, thế nhưng vẫn tỏ vẻ giúp đỡ. Chỉ cần chúng ta thuyết phục cục đường sắt, như vậy tất cả sẽ không còn là vấn đề.
Hà Khởi Duệ lúc này càng thêm bội phục vị bí thư trẻ tuổi này, Vương Tử Quân cực kỳ trầm ổn và lão thành, tuy tuổi trẻ nhưng làm việc căn bản là không ai bằng, một lòng hoàn thành công tác, điều này làm người ta nhìn vào căn bản không thấy chút vấn đề nào. Thái độ của Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân là thế nào chẳng lẽ hắn không biết? Bây giờ bí thư Vương mở miệng sao lại biến thành giúp đỡ thành phố La Nam?
Lúc này Hà Khởi Duệ chợt nghĩ, với sự lớn gan và năng lực ứng biến của Vương Tử Quân, hơn nữa lại trầm ổn và lão luyện như vậy, quả thật sẽ là một nhân vật chính trị không bao giờ ngã đổ, nào giống như một cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi hung hăng phấn chấn?
Có sự giúp đỡ của lãnh đạo cấp tỉnh, có sự phối hợp của ban ngành trong thành phố La Nam, Hà Khởi Duệ anh không làm tốt công tác kéo hạng mục đường sắt Mân Cô, căn bản sẽ là một kẻ vô năng.
Nếu một sự việc như vậy rơi lên đầu Vương Tử Quân sẽ chẳng là vấn đề, nhưng chuyển sang cho một vị phó chủ tịch thường vụ thành phố như Hà Khởi Duệ thì rõ ràng là dê thế tội. Quá cao tay, Hà Khởi Duệ hắn thật sự coi thường vị bí thư thị ủy này, hắn vốn cho rằng bí thư chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm của mình, không ngờ lại phối hợp với đám người Trình Tự Học và Lý Quý Niên để bỏ chạy, trực tiếp ném hết tất cả tội lỗi lên người mình.
Chương 634(p4): Khó khăn trước mắt, anh lên trước tôi yểm hộ.
Nếu đó là sự thật thì xem như Hà Khởi Duệ là một bức tường bị mọi người cùng nhau hợp sức đẩy ngã, dù hắn có quan hệ không tệ với Lý Quý Niên và Trình Tự Học, thế nhưng vì bảo vệ bản thân, đám người kia chỉ sợ sẽ càng đẩy mạnh lên người mình.
- Bí thư Vương, chuyện này tôi...
Đầu óc của Hà Khởi Duệ xoay chuyển rất nhanh, khi hắn nghĩ đến kết quả cuối cùng, phản ứng đầu tiên chính là đẩy sự việc này ra xa, dù thế nào thì hắn cũng không muốn nói liên quan đến mình.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Tôi hiểu tâm tư của chủ tịch Hà, chủ tịch Hà công tác nhiều năm ở thành phố La Nam, có thể nói là một cán bộ lãnh đạo nhiệt huyết, đã cống hiến tất cả cho thành phố La Nam. Vì sự phát triển của thành phố La Nam mà anh không sợ tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ, tôi hiểu rất rõ những điều này.
Hà Khởi Duệ muốn nói ra lời chống đối thế nhưng tất cả nhanh chóng bị nuốt xuống bụng và biến mất không còn tăm hơi. Lúc này hăn đưa mắt nhìn bí thư Vương, hắn thấy đối phương còn rất trẻ, thế nhưng lại giống như cảm thấy sau lưng bí thư Vương có mọc một cái đuôi.
Đúng là ác ma, cắt bỏ tất cả đường lui của mình, lại công khai chụp mũ lên đầu mình. Nếu Hà Khởi Duệ không tiếp nhận nhiệm vụ này, như vậy đừng hòng tiếp tục công tác ở thành phố La Nam; hắn tiếp nhận nhiệm vụ thì sẽ bị người ta đâm đao vào cột sống. Hà Khởi Duệ hắn lăn lộn quan trường nhiều nămm, thế nhưng bây giờ lại cực kỳ khổ sở vì một chiêu thức quá hay của bí thư Vương.
Không còn đường lui nữa rồi, Hà Khởi Duệ thầm nghĩ co đầu cũng bị một đao, duỗi đầu cũng bị một đao, con bà nó, lần này ông nhận hết.
- Chủ tịch Hà, anh thu thập vài thứ đi, chiều nay tôi và anh về thủ đô một chuyến. Chúng ta sẽ chải chuốt lại quan hệ với ban ngành cục đường sắt, tranh thủ kéo hạng mục đường sắt Mân Cô về thành phố La Nam.
"Cái gì? Cùng nhau về thủ đô?"
Hà Đông Kỳ chợt cảm thấy kinh hoảng, giống như cảm thấy lỗ tai của mình có vấn đề. Chính mình không nghe lầm đấy chứ? Cùng nhau về thủ đô, không phải là tự mình về thủ đô sao? Tuy đều là về thủ đô nhưng sự khác biệt của nó là rất lớn, nếu như Hà Khởi Duệ tự mình về thủ đô chạy hạng mục, như vậy tất cả cờ lê sẽ đánh xuống đầu hắn. Nếu bí thư Vương cùng về thủ đô, như vậy trách nhiệm chủ yếu là của bí thư thị ủy La Nam, chính là bí thư Vương trẻ tuổi này.
- Bí thư Vương, ngài nói...Khi nào thì đi?
Vì quá kích động nên Hà Khởi Duệ thiếu chút nữa phạm vào một sai lầm giác ngộ làm cho chính bản thân phải xấu hổ, nhưng đầu óc của hắn cũng rất nhanh nhạy, hắn nhanh chóng chữa lời.
Vương Tử Quân nhìn Hà Khởi Duệ giống như hồn nhiên không phát hiện ra lời nói vừa rồi có chút sai lầm nào, hắn nói:
- Hai giờ chiều nay.
Vương Tử Quân nói đến đây thì quay sang Lưu Xã Quân:
- Tôi nhớ hình như hai giờ chiều có chuyến bay từ thành phố Sơn Viên về thủ đô thì phải?
- Đúng vậy bí thư Vương, hai giờ chiều có một chuyến.
Lưu Xã Quân nghe hai người Vương Tử Quân đối thoại mà trán vã đầy mồ hôi. Hắn là một người đứng xem, hắn thấy rõ tất cả những gì đang diễn ra, và hiểu rõ ý nghĩa của nó. Chủ tịch Trình và chủ tịch Lý đã bỏ đi, điều này càng làm cho hắn ý thức được lãnh đạo thành phố sẽ nhanh chóng tỏ thái độ ở sự kiện hạng mục đường sắt Mân Cô.
Tuyến đường sắt đổi địa phương quá cảnh, đây là sự thật mà Lưu Xã Quân cảm thấy căn bản khó thể nào thay đổi được. Dưới tình huống này lãnh đạo căn bản sẽ không thể nào suy xét đến phương diện kéo hạng mục về vì khả năng không lớn, chỉ nên suy xét làm sao cho chính mình có thể toàn thân đi ra ngoài mà thôi.
Khi chủ tịch Lý rời khỏi khu thường trú thì Lưu Xã Quân có tiễn chân lãnh đạo đến tận xe, tuy chủ tịch Lý không thể nói là cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng tinh thần lại cực kỳ tốt. Nhưng một vị chủ tịch với tinh thần như vậy bây giờ lại đang nằm dưỡng bệnh trong bệnh viện nhân dân Sơn Viên.
Bị bệnh, chiêu này tất nhiên là không tệ, thể hiện đầy đủ tính cách của chủ tịch Lý, đó là lùi một bước trời cao biển rộng, rụt đầu lại mọi thứ sẽ hài hòa. Khi đó dù anh có hà khắc thế nào cũng căn bản không thể nào ném trách nhiệm lên người của chủ tịch Lý Quý Niên, dù sao thì người ta cũng sinh bệnh, chẳng lẽ anh còn không quan tâm đến sức khỏe của người ta, cố ý ép người ta phải chết mới chịu sao?
Chủ tịch Trình rút lui với lý do mẹ già bệnh nặng, tất nhiên đây là lý do rất chính đáng, mẹ bệnh thì phải về chăm sóc, trăm sự chữ hiếu đặt lên hàng đầu, trên sự kiện này dù ai nói gì cũng không quá ảnh hưởng đến chủ tịch Trình.
Lưu Xã Quân cảm thấy lúc này người rút lui tiếp theo nên là Vương Tử Quân, dù sao thì vị bí thư này chưa có chỗ dựa quá ổn, nếu phát sinh ảnh hưởng không tốt sẽ là đả kích cực mạnh đến uy tín của lãnh đạo. Đặc biệt là vào thời điểm hiện tại thì bí thư Vương càng cần giữ vững uy tín của mình.
Khi Vương Tử Quân mời chủ tịch Hà dùng cơm thì Lưu Xã Quân căn bản đã có một vài suy đoán, khi hắn thấy Hà Khởi Duệ căn bản không húp tô súp mình thích, lại thất thần ăn cháo, hắn càng kiên định ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân bắt đầu nói chuyện với Hà Khởi Duệ càng làm cho Lưu Xã Quân thêm khẳng định điều này, sau khi nghe rõ ràng thì hắn càng thêm kiên định quyết tâm dựa vào bí thư Vương của mình.
Tráng sĩ có thể chặt đứt tay để cứu cơ thể, có thể chơi trò mặt đen tim sắt, đây chính là những yết quyết quan trọng để sống sót trong quan trường. Bí thư Vương còn trẻ mà đã nắm được yếu quyết như vậy, nó sẽ là một chìa khóa đảm bảo cho người ta có tương lai tươi sáng.
Lưu Xã Quân nếu đi theo một lãnh đạo như vậy thì sẽ tuyệt đối có hy vọng phát triển mạnh mẽ. Khi hắn nghĩ Hà Khởi Duệ sẽ bị Vương Tử Quân ép đến thủ đô để phối hợp với cục đường sắt, đúng lúc này hắn lại bị một lời nói của Vương Tử Quân làm cho sợ hãi ngây người.
"Bí thư Vương cũng đi sao? Có lầm không vậy?"
Có thể nói chỉ sau nháy mắt thì hình tượng một vị bí thư mặt đen tim sắt trong lòng Lưu Xã Quân chợt sụp đổ.
"Có lầm không vậy?"
Tuy Lưu Xã Quân nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không dám nói nửa câu, dù sao lúc này chỉ có hai người ở đây, chỉ cần hắn mở miệng thì sẽ bị sấm sét phủ xuống đầu.
Bầu không khí trong phòng có chút quái dị, Hà Khởi Duệ ăn bánh bao với bộ dạng rất máy móc, thế nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ cảm khái. Dù sao thì hắn thấy sự kiện này vốn không nên phát sinh, nhưng sự thật lại xuất hiện sờ sờ trước mắt.
- Bí thư Vương, chúng ta có nên làm tốt vài chuẩn bị gì không?
Đầu óc Hà Khởi Duệ vận chuyển rất nhanh, hắn cố gắng nặn ra nụ cười khẽ hỏi Vương Tử Quân.
- Chuẩn bị một ít đặc sản, sau đó chúng ta nhất định phải dùng đúng chỗ.
vương tử quân cười cười với Hà Khởi Duệ rồi khẽ nói.
Trong khu văn phòng thị ủy Đông Bộ, Nguyễn Chấn Nhạc đang tươi cười nhìn vị phó chủ tịch Thường Thứ Dân vừa mới điều đến từ thành phố Tam Hồ, hắn dùng giọng điệu ôn hòa nói:
- Chủ tịch Thứ Dân, cục trưởng Liễu có thỏa mãn với sự chuẩn bị của thành phố Đông Bộ không?
Chương 634(p5): Khó khăn trước mắt, anh lên trước tôi yểm hộ.
Thường Thứ Dân là một cán bộ đến từ vùng đất bên ngoài, hắn không có chút căn cơ ở thành phố Đông Bộ, vì thế muốn công tác tốt thì hắn được người quen giới thiệu và lao vào trong lòng của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc. Cũng vì có sự giúp đỡ của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, hắn trở thành một vị lãnh đạo quan trọng trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ.
Thường Thứ Dân có cảm giác kiêng kỵ từ tận đáy lòng với Nguyễn Chấn Nhạc, vì thế sau khi Nguyễn Chấn Nhạc đặt câu hỏi thì hắn trả lời cực kỳ cẩn thận:
- Bí thư Nguyễn, đoàn khảo sát của cục trưởng Liễu đã chuẩn bị lên đường khảo sát thành phố Đông Bộ chúng ta, đã cho ra những lời khẳng định cực kỳ đầy đủ, còn nói hạng mục đường sắt Mân Cô sẽ căn bản quá cảnh ở thành phố Đông Bộ, mọi người cứ yên tâm là được.
Dù mới đến thành phố Đông Bộ, thế nhưng vị phó chủ tịch nắm giao thông lại có chuẩn bị cực kỳ chi tiết, đã có không ít chuẩn bị. Bây giờ hạng mục đường sắt Mân Cô tuy đã đánh tiếng quá cảnh sang thành phố Đông Bộ, thế nhưng dù sao thì cũng phải tốn nhiều thời gian khảo sát, căn bản là khó chuẩn bị. Nếu như dựa theo tiêu chuẩn nghiệm thu trước đó, căn bản sẽ chẳng được thông qua, xem như toàn quân bị diệt.
Nhưng tổ điều tra của cục trưởng Liễu lại giống như không thấy những khó khăn như vậy, bọn họ cho ra lời khích lệ với thành phố Đông Bộ, rốt cuộc vì sao lại như vậy? Thường Thứ Dân tất nhiên sẽ hiểu rất rõ ràng.
Thường Thứ Dân là người làm công tác chuẩn bị, hắn hiểu rõ và càng quyết đoán dựa lên người Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn thấy làm quan có ba phần may mắn, năm phần hậu trường, bảy phần vận tác. Hắn là người có may mắn, nếu không sẽ chẳng thể bò từ cơ sở lên vị trí phó chủ tịch thành phố. Còn nói đến phương diện vận tác, tuy hắn cảm thấy mình căn bản không phải là tốt trăm phần trăm, thế nhưng cũng xem như khá mạnh. Bây giờ cái hăn thiếu nhất chính là hậu trường.
Càng lên cao đường càng hẹp, đi càng vất vả, càng cần có người bảo bọc che chở. Không biết có bao nhiêu cán bộ bình thường giống như Thường Thứ Dân hy vọng tìm được một người có thể che chở bảo bọc và đề bạt mình.
Bí thư Nguyễn Chấn Nhạc bây giờ chính là cây đại thụ có thể che mưa che gió và giúp Thường Thứ Dân leo lên cao. Bây giờ bí thư Nguyễn Chấn Nhạc đang chiến đấu với đám quan viên ở thành phố Đông Bộ, càng làm cho hắn cảm thấy cơ hội của mình kéo đến.
Giúp đỡ nhau lúc khốn khó dù sao càng được người ta nhớ kỹ hơn là dệt hoa trên gấm, bây giờ chính là lúc bí thư Nguyễn Chấn Nhạc cần người giúp đỡ, là lúc thế đơn lực bạc, cần người đi đầu, chính Thường Thứ Dân đứng ra là vừa đẹp. Nếu để cho bí thư Nguyễn Chấn Nhạc đứng vững gót chân, như vậy người tìm đến nương tựa sẽ càng nhiều, chính mình là phó chủ tịch cũng căn bản không được người ta chú ý.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói:
- Chủ tịch Thứ Dân làm rất tốt, nhưng anh cũng không được buông lỏng, nhất định phải chiêu đãi cục trưởng Liễu sao cho tốt, để cho bọn họ cảm nhận được lòng nhiệt tình của thị ủy Đông Bộ.
Thường thì ai cũng nói đến đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ, nhưng Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không nhắc đến khối chính quyền thành phố, đây không phải là bí thư Nguyễn nói sai, chính là lãnh đạo căn bản cố ý không nhắc đến.
Thường Thứ Dân hiểu ý nghĩa như vậy, vì thế hắn cũng không hỏi lại. Hắn báo cáo vài phần công tác cho Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Nguyễn, hôm nay có người bên khối chính quyền của chúng tôi mở miệng nói gở, nói ngài tranh thủ hạng mục đường sắt Mân Cô về thành phố Đông Bộ với thủ đoạn có chút...
Thường Thứ Dân tuy không nói hết lời nhưng ánh mắt đủ để người ta hiểu ra vấn đề, Nguyễn Chấn Nhạc lại nở nụ cười không chút cố kỵ:
- Có phải là thủ đoạn rất ti tiện không?
- Bí thư Nguyễn, tôi cảm thấy bọn họ không ăn nho cứ nói nho chua, ngài vừa đến thành phố Đông Bộ và làm ra một việc lớn, bọn họ rõ ràng sẽ đố kỵ. Tuy ngài sẽ không quan tâm đến những lời đố kỵ của đám tiểu nhân, thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên tiến hành phê bình giáo dục, không cho một số người tùy ý nói bậy được.
Thường Thứ Dân nói đến chữ "một số người" thì khẽ nhấn mạnh một chút.
Nguyễn Chấn Nhạc vẫn nở nụ cười không chút biến đổi, trong lòng thầm cười lạnh. Hắn sao không đoán ra được chút tâm tư của Thường Thứ Dân, người này sở dĩ đi theo mình vì muốn bò lên trên, bây giờ đang tố cáo với mình, chính là mượn tay mình để gỡ bớt vài tảng đá trước mắt.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nổi giận với tâm tư của Thường Thứ Dân, đặc biệt là hắn còn tỏ ra vui sướng. Hắn hiểu trên thế gian này không có trường hợp nào đột nhiên nhảy ra trung thành với mình, người ta đi theo anh vì anh có chỗ tốt ném cho họ, ít nhất cũng tạo điều kiện cho người ta tiến lên cao.
Thường Thứ Dân lợi dụng chính mình, mà chính mình cũng lợi dụng đối phương. Bây giờ trong tay Nguyễn Chấn Nhạc có một cây đao, một cây đao có thể uy hiếp được người khác. Hắn nhìn Thường Thứ Dân rồi cười cười nói:
- Thứ Dân nói rất đúng, thật sự có một số người nên dạy bảo giáo dục lại, thế nhưng có một số việc mà chúng ta nên chậm rãi một chút, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, anh nói xem có đúng không?
- Bí thư Nguyễn nói đúng, nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng.
Thường Thứ Dân rất thỏa mãn với thái độ của Thường Thứ Dân. Hắn mới vào thành phố Đông Bộ, hắn cũng không thể tiến lên vị trí thường ủy thị ủy ngay được, thế nhưng hắn cần chuẩn bị sẵn, dọn đường cho mình tiến lên.
- Đúng rồi, bí thư Nguyễn, vừa rồi tôi nghe bạn ở trên tỉnh nói, thành phố La Nam cũng không thả lỏng với hạng mục đường sắt Mân Cô, không những bí thư Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên, ngay cả Trình Tự Học của hội đồng nhân dân thành phố cũng đi theo.
Thường Thứ Dân uống một hớp nước rồi nói sang chuyện khác.
Nguyễn Chấn Nhạc vung tay lên nói:
- Kẻ thất bại luôn có quyền lợi vùng vẫy, chủ tịch Thường cũng nên có tâm tư tha thứ cho những người như vậy.
- Bí thư Nguyễn nói rất đúng, bây gời cục trưởng Liễu đã đến, trên cơ bản là đại cục đã định, dù bọn họ có vùng vẫy thế nào cũng như không.
Thường Thứ Dân nói rồi điện thoại chợt vang lên.
Thường Thứ Dân nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, hắn vốn có tâm tư cúp máy nhưng lại có chút do dự. Khi hắn chuẩn bị đưa tay ấn nút tắt máy thì chợt nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói:
- Chủ tịch Thứ Dân, anh cứ tiếp điện thoại đi, ở chỗ tôi anh còn khách khí làm gì?
Lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc thật sự làm cho Thường Thứ Dân cảm thấy rất vui, hắn khẽ nghe máy, bên trong vang lên âm thanh quen thuộc. Sau khi nói hai câu đơn giản với đối phương, Thường Thứ Dân chợt dùng giọng hưng phấn nói:
- Bí thư Nguyễn, vừa rồi có đồng chí khu thường trú ở tỉnh thành gọi điện thoại đến nói chủ tịch Lý Quý Niên của thành phố La Nam đã nhập viện vì huyết áp không ổn, chủ tịch Trình Tự Học của hội đồng nhân dân thành phố La Nam cũng phải về nhà chăm sóc mẹ già bị bệnh.
Thủ đoạn nhỏ nhặt thế này trong quan trường căn bản không gạt được Thường Thứ Dân, hắn biết rõ đó chỉ là cái cớ, hai người kia bỏ đi đại biểu cho tình huống đám lãnh đạo thành phố La Nam đã mất lòng tin với hạng mục đường sắt Mân Cô.
Đối thủ đau khổ thì đại biểu cho sự thắng lợi của mình.
- Chủ tịch Thứ Dân, Vương Tử Quân bên kia có phản ứng gì?
Nguyễn Chấn Nhạc chợt nở nụ cười nhạt, những sự việc thế này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút hưng phấn.
- Nghe nói Vương Tử Quân sẽ về thủ đô tranh thủ, nhưng tôi cảm thấy anh ta đi như vậy căn bản là không có lý trí.
Thường Thứ Dân có chút trầm ngâm sau đó nói ra cái nhìn của mình với hành động của Vương Tử Quân.
Tuy Thường Thứ Dân không có thù hận với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại mơ hồ thấy rõ bí thư Nguyễn Chấn Nhạc có địch ý với Vương Tử Quân. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc che giấu rất tốt, thế nhưng vẫn lơ đãng để lộ ra ngoài.
Một ngày không có hai mặt trời, nước không có hai vua, trong tỉnh cũng không nên có hai cán bộ trẻ tuổi vĩ đại. Thường Thứ Dân thầm cảm khái một tiếng, hắn biết mình căn bản không có lựa chọn, thế cho nên không bằng tỏ thái độ sớm một chút cho xong.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười mà không nói gì thêm, thế nhưng hai hàng chân mày lại tràn đầy tự tin.
Khu nhà thường ủy tỉnh ủy có vẻ đặc biệt yên ắng trong màn đêm, thế nhưng từng chiếc xe với những tấm biển số làm cho đám quan viên trong tỉnh Sơn Nam phải kính sợ đậu ngoài sân từng căn nhà càng làm cho người ta cảm thấy hoàn cảnh không gian cực kỳ thần bí.
- Trời muốn mưa mà cô gái cũng muốn lấy chồng, cứ đi thôi.
Đây là lời nói của Vương Tử Quân với Kim Điền Lạc, hắn nói xong thì tắt điện thoại, sau đó dùng tay gõ cửa căn biệt thự hai tầng trước mặt.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi khẽ mở cửa, sau đó nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Anh đến có chuyện gì?
- Tôi muốn gặp mặt chủ tịch Thạch.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái xuất hiện trong mắt Vương Tử Quân với bộ dạng xinh đẹp mà mờ ảo không kém. Nhưng trong mắt cô gái này lại có mang theo một cái nhìn kêu ngạo, nàng dùng ánh mắt tùy ý nhìn Vương Tử Quân, sau khi đánh giá sơ lược thì nói:
- Nếu như có chuyện gì thì ngày mai đến gặp anh Thạch ở phòng làm việc đi.
Vương Tử Quân không có thời gian nói nhiều với cô gái này, hắn thản nhiên nói:
- Tôi có hẹn với chủ tịch Thạch.
Cô gái đi ra mở cửa chợt sững sờ, nàng không ngờ tên thanh niên mạo muội gõ cửa lại có ước hẹn trước với người anh quyền cao chức trọng của mình. Nàng trố mắt một lát, sau đó mới nói:
- Anh là ai? Có hẹn với anh tôi sao?
Vương Tử Quân nói tiếp:
- Co có thể nói một tiếng với chủ tịch Thạch, là Vương Tử Quân thành phố La Nam đến.
Cô gái có chút do dự, sau đó nàng mở cửa nói:
- Mời anh vào.
Lúc này trong phòng khách nhà Thạch Kiên Quân cũng không yên ắng, có vài người đang ngồi đó nói chuyện. Vương Tử Quân có quen biết vài người, cũng không nhận ra vài người trong nhóm này. Một người đàn ông ngồi bên ngoài thấy Vương Tử Quân đi vào thì cười nói:
- Bí thư Vương, vài ngày không gặp, mời anh đến đây ngồi.
Vương Tử Quân nghe tiếng chào hỏi như vậy mới nhận ra đối phương chính là phó cục trưởng Liêu cục công an tỉnh. Hắn cười cười với phó cục trưởng Liêu, sau đó đi về phía một chiếc ghế sa lông đặt một góc.
- Các vị, có lẽ không cần tôi giới thiệu về vị huynh đệ này thì mọi người đã biết rõ ràng rồi. Nhưng lúc này tôi cũng phải long trọng giới thiệu với mọi người, đây chính là cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi nhất của tỉnh Sơn Nam chúng ta, là bí thư thị ủy thành phố La Nam, đồng chí Vương Tử Quân.
Phó cục trưởng Liêu Chẩm Cương kéo tay Vương Tử Quân rồi dùng giọng nhiệt tình giới thiệu với mọi người.
Những người khác nghe thấy Liêu Chẩm Cương giới thiệu đều nhìn về phía Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân căn bản không từng có quan hệ với những người này, thế nhưng hắn có thể căn cứ vào ánh mắt của đám người để nhận ra vài vấn đề, đó chính là bọn họ cũng căn bản không xa lạ gì mình.
- Bí thư Vương, đây là giám đốc Lưu của công ty sắt thép Thành Phát, là thần tài giàu có nhất trong đám người chúng tôi. Nếu ngài có gì cần ở phương diện phát triển kinh tế, như vậy cứ tìm anh ấy hóa duyên là được.
Liêu Chẩm Cương có vẻ rất quen thuộc giám đốc Lưu, hắn vừa giới thiệu vừa vui đùa nói.
- Tôi là Lưu Minh Cơ, bí thư Vương, ngài cũng đừng nghe anh Liêu nói hươu nói vượn, nếu muốn có tiền thì phải tìm đến trưởng phòng Lý mới đúng.
Lưu Minh Cơ có dáng người hơi mập, hắn vừa đứng lên bắt tay với Vương Tử Quân vừa dùng giọng nịnh nọt giới thiệu một người đàn ông gầy gò ngồi ở bên cạnh mình.
Trưởng phòng Lý cười cười khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, trên trán mơ hồ bùng ra khí thế ngạo nghễ.
- Vị này chính là trưởng phòng tài chính Lý Triêu Nam.
Liêu Chẩm Cương là người biết thời biết thế, hắn nhanh chóng giới thiệu Lý Triêu Nam cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bắt tay với Lý Triêu Nam, hắn thầm nghĩ, quả nhiên có tiền thì người ta sẽ tụ tập quanh mình, bây giờ các địa phương đều tranh thủ tài chính để đẩy mạnh phát triển, thế cho nên người quản lý tiền sẽ là đối tượng để mọi người nịnh nọt.
Liêu Chẩm Cương nói vài câu giới thiệu đám người ngồi trong phòng một lượt, nhìn vào phản ứng của mọi người thì thấy rõ bọn họ đều là khách quen ở nhà Thạch Kiên Quân, nói chuyện cũng rất tùy tiện.
Khi Liêu Chẩm Cương giới thiệu người cuối cùng cho Vương Tử Quân thì tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền xuống. Giám đốc sở nội vụ Triệu Đức Trúc đi xuống trước, đi theo phía sau chính là chủ tịch Thạch Kiên Quân với một bộ đồ ngủ trên người.
Mọi người thấy Thạch Kiên Quân thì đều đứng lên, Thạch Kiên Quân chỉ khẽ phất tay, sau đó nói với Triệu Đức Trúc:
- Sau này nếu thành phố Đông Bộ có chỉ thị thay đổi nhân sự thì anh cứ nhanh chóng suy xét, thích hợp thì thả lỏng cho địa phương, để bọn họ có thể thực hiện ngay lập tức...
Triệu Đức Trúc liên tục gật đầu, khi hai người đi xuống cầu thang, Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, hắn khẽ cười rồi thản nhiên nói:
- Tử Quân, cậu đến đây.
- Chủ tịch Thạch.
Vương Tử Quân cũng cười cười với Thạch Kiên Quân, sau đó mở miệng chào hỏi.
- Đi thôi, theo tôi lên phòng làm việc.
Thạch Kiên Quân nói rồi lại cười cười nói với nhóm người Liêu Chẩm Cương:
- Các anh ngồi chơi một chút, chút nữa sẽ sắp xếp vài món, mọi người tụ tập nói vài câu vui vẻ.
Vương Tử Quân nhìn Thạch Kiên Quân đi lên lầu mà cũng nhanh chóng theo sau. Đám người Liêu Chẩm Cương và Lý Triêu Nam nhìn Vương Tử Quân đi lên lầu, trong mắt lóe lên chút hâm mộ.
- Bí thư Vương thật sự là rất có thể diện.
Không biết có phải là cố ý hay không mà Lưu Minh Cơ dùng giọng cảm khái nói. Những người khác nghe được lời nói âm trầm của Lưu Minh Cơ thì không ai lên tiếng, giông như ai cũng đang bận rộn chuyện của mình, thế nhưng ánh mắt bọn họ lại lóe lên cái nhìn khác thường.
Những người khác đến nhà Thạch Kiên Quân chủ yếu là vì muốn báo cáo công tác, vẫn luôn coi trọng thứ tự trước sau, tất nhiên sẽ rất lưu tâm đối với một người đến sau và phá vỡ quy củ.
Vương Tử Quân cũng không có thời gian phán đoán ý nghĩ của đám người bên dưới phòng khách, hắn chỉ cùng đi theo Thạch Kiên Quân vào trong một gian phòng trên lầu.
Phòng làm việc của Thạch Kiên Quân rộng hơn hai mươi mét vuông, có một giá sách rất lớn đặt đủ loại sách vở. Thạch Kiên Quân cũng không ngồi xuống sau bàn làm việc, hắn tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế sa lông ở bên cạnh bàn trà.
- Tử Quân, trở thàn lãnh đạo đứng đầu một thành phố có phải cảm giác khác với trước đó không?
Thạch Kiên Quân nâng ấm trà lên rót hai ly, sau đó mở miệng hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Thạch, nếu nói không giống thì cũng thật sự có một chút, nhưng ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để điều chỉnh tâm tính, sẽ nhanh chóng tiến vào vị trí công tác của mình.
- Tử Quân, tôi hoàn toàn tin tưởng những lời của cậu, thành phố La Nam chiếm một phần mười bản đồ tỉnh Sơn Nam, thế nhưng phương diện kinh tế lại chưa được hai phần trăm. Nếu muốn cân đối sự phát triển của tỉnh Sơn Nam, như vậy thành phố La Nam chính là một mắt xích cực kỳ quan trọng, thế cho nên trọng trách trên vai cậu là không nhẹ chút nào.
Thạch Kiên Quân giống như đang nói về việc nhà, hắn mở miệng nói ra tình huống tụt hậu của thành phố La Nam với Vương Tử Quân.
Chương 634(p2): Khó khăn trước mắt, anh lên trước tôi yểm hộ.
- Chủ tịch Thạch, đối với thành phố La Nam vào lúc này thì quan trọng nhất chính là phát triển kinh tế, nhưng thành phố La Nam có địa vực đặc biệt, nếu muốn nhanh chóng phát triển thì điều cần thiết nhất chính là phương diện giao thông.
Vương Tử Quân nói đến đây thì cầm bật lửa châm thuốc cho Thạch Kiên Quân, lại nói tiếp:
- Đặc biệt là tuyến giao thông đường sắt càng là động mạch chủ của thành phố La Nam, hy vọng lãnh đạo tỉnh có thể cho ra một chính sách nghiêng trọng điểm với thành phố La Nam chúng tôi ở phương diện này.
Thạch Kiên Quân đã sớm hiểu rõ mục đích Vương Tử Quân đến chỗ mình, lúc này Vương Tử Quân nói ra càng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Vẻ mặt Thạch Kiên Quân căn bản không chút biến đổi, hắn vẫn dùng giọng thản nhiên tự đắc nói:
- Tử Quân, tôi hiểu cậu đến đây với mục đích gì, bản thân tôi cũng có khuynh hướng muốn hạng mục đường sắt Mân Cô quá cảnh ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn biết rõ Thạch Kiên Quân sẽ tiếp tục lên tiếng, điều hắn muốn làm chính là chờ câu nói sau đó của chủ tịch Thạch. Sau đó hắn sẽ căn cứ vào góc độ của thành phố La Nam để tiến hành thuyết phục Thạch Kiên Quân một lần.
- Tử Quân, trong tỉnh cũng có quyền đề nghị với hạng mục đường sắt, thế nhưng quyền quyết định lại nằm trong tay người ta. Hơn nữa bàn tay đều là thịt, tôi là chủ tịch tỉnh chẳng những là lãnh đạo của thành phố La Nam, còn là chủ tịch tỉnh của thành phố Đông Bộ, nếu nặng bên này nhẹ bên kia thì rõ ràng là không ổn.
Vương Tử Quân chờ Thạch Kiên Quân nói cho hết lời, lúc này mới cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi hiểu ý của ngài, nhưng với ánh mắt của ngài thì sẽ không phải không thấy lần này đường sắt thay đổi tuyến đường rõ ràng cạnh tranh không chính đáng. Lãnh đạo tỉnh nếu ngồi nhìn sự kiện một thành phố khác đào góc tường của thành phố anh em, như vậy cũng sẽ không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác thất vọng và đau khổ.
Vương Tử Quân nói làm cho khóe miệng của Thạch Kiên Quân có hơi run lên. Hắn ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Vương Tử Quân nhìn mình, thật sự là trốn không được, thế là trong lòng bùng lên lửa giận vô danh. Con bà nó anh nói cái gì? Muốn uy hiếp tôi sao?
- Tử Quân, tôi có thể nhìn ra vấn đề này, bí thư Nhất Phong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, mà các thành phố trong tỉnh cũng ngầm hiểu vấn đề. Nhưng có một số việc có nhiều nhân tố khó thể nắm bắt, nó đã tồn tại thì có lý do của nó, cho dù cậu biết thì có thể làm được gì chứ? Căn bản là không có chứng cớ gì.
Thạch Kiên Quân mới hút được nửa điếu thì dụi đầu thuốc xuống gạt tàn, hắn nói tiếp:
- Cậu không có chứng cứ nói thành phố Đông Bộ đã đào góc tường thành phố La Nam nhà mình, tỉnh cũng không có chứng cứ gì, dù là nhìn vào góc độ nào thì các cậu cũng không có biện pháp gì để nói thành phố Đông Bộ người ta nhúng tay vào hạng mục này. Như vậy thì rõ ràng là nói lời thừa, những lời như vậy sao có sức thuyết phục cho được?
- Chủ tịch Thạch, ý của ngài là cứ quyết định như vậy?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt không chút sợ hãi nhìn Thạch Kiên Quân, sau đó dùng giọng chậm rãi nói ra từng chữ một.
Không tính như vậy thì còn tính thế nào? Thạch Kiên Quân thật sự có tâm tình rất phức tạp với Vương Tử Quân. Dù hai người bọn họ có quan hệ thượng hạ cấp, thế nhưng thực tế thì quan hệ hợp tác lại rất nhiều. Vì thế khi đối mặt với Vương Tử Quân thì Thạch Kiên Quân căn bản không thể nào lấy phương pháp đối phó với Lý Quý Niên và Trình Tự Học ra sử dụng cho được. Hắn nghĩ đến đây mà chỉ có thể cười cười nói:
- Không tính như vậy thì còn biết tính làm sao? Nếu như cậu có thể kéo quy hoạch đường sắt vào tay thành phố La Nam, như vậy tỉnh sẽ tuyệt đối không cản trở.
Thạch Kiên Quân nói ra câu nói sau cùng rõ ràng là không có thành ý, Vương Tử Quân đến nơi này muốn lãnh đạo tỉnh nói vài lời trợ giúp, thế nhưng hắn lại căn bản đá vấn đề đi như đá bóng.
Vương Tử Quân nhìn vào mặt Thạch Kiên Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Thạch, chúng tôi sẽ thử sức một lần.
Mười phút sau Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân đi xuống lầu. Sau khi hai người bàn xong vấn đề, bọn họ sẽ không tiếp tục nói về hạng mục đường sắt Mân Cô, nhưng hai người đều hiểu, không đề cập đến cũng không có nghĩa là nó không tồn tại.
- Đụng đầu vào tường cũng tốt, sau đó mới hiểu có một số việc mà chính mình có cố gắng cũng không thay đổi được.
Vương Tử Quân vuốt ve cầu thang, hắn thầm lẩm bẩm.
Thạch Kiên Quân vốn còn phải gặp mặt vài người khác, nhưng bây giờ nhìn Vương Tử Quân bỏ đi thì thật sự mất hết hứng thú. Hắn nhìn Khúc Y Hòa rồi cười nói:
- Anh cùng mọi người ăn tối đi, tôi đi nghỉ ngơi trước.
Quan lớn đè chết người, những lời này thật sự là chân lý có thể dùng ở mọi nơi mọi chỗ. Đám người Liêu Chẩm Cương chờ nửa ngày dưới phòng khách, thế nhưng Thạch Kiên Quân chỉ cần nói một câu thì coi như xong, không gặp là không gặp.
Vương Tử Quân rời khỏi nhà Thạch Kiên Quân, hắn ngồi lên xe của mình, gió khẽ thổi lên, trong đầu hắn luôn vang vọng những lời đối thoại với Thạch Kiên Quân.
Lãnh đạo tỉnh sẽ không cải biến ý nghĩ, càng không cho mình bất kỳ trợ giúp nào. Hèn gì Trình Tự Học và Lý Quý Niên đến gặp lãnh đạo tỉnh thì một người cáo bệnh nằm viện, một người quay về nhà chăm sóc mẹ già, xem ra tâm tình của bọn họ đã chết lặng rồi.
Loại chuyện này tuy không cần người nào phụ trách, thế nhưng lọt vào tai người khác sẽ biến thành không hay, cũng khó chịu được. Nếu thật sự truy cứu trách nhiệm, như vậy Vương Tử Quân là bí thư thị ủy căn bản khó tránh được.
Nếu như uy tín của Vương Tử Quân còn chưa được mở rộng đãc bị đánh nát, đó sẽ là kết quả căn bản không có gì vui sướng. Dù hắn có lòng tự tin với uy vọng của mình, thế nhưng sự việc này vẫn giống như mắc nghẹn nơi cuống họng, sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
Dựa vào cái gì mà ông đây phải chịu tiếng xấu thay cho người khác? Chưa đến thời điểm cuối cùng thì đừng nói là ai thắng ai thau. Hắn nghĩ đến lời nói của Thạch Kiên Quân, hắn nhìn ánh đèn bên ngoài, thầm hạ quyết tâm.
Sớm muộn gì cũng phải giải quyết, như vậy thì vung tay cho xong.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu qua cửa kính thủy tinh vào trong phòng ở khu thường trú của thành phố La Nam ở tỉnh thành, Vương Tử Quân thức dậy rồi đi làm vệ sinh cơ thể, sau đó nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Sau khi hắn nói một câu mời vào, chủ nhiệm Lưu Xã Quân đẩy cửa đi vào.
- Bí thư Vương, hôm qua anh ngủ nghỉ thế nào? Có tốt không?
Lưu Xã Quân cung kính đứng bên cạnh với bộ dạng bất cứ khi nào cũng có thể nghe lời phân phó của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Hà đã thức dậy chưa?
- Chủ tịch Hà vừa mới thức dậy.
Lưu Xã Quân là một vị chủ nhiệm khu thường trú cực kỳ thích hợp, sau khi nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì trả lời mà căn bản không cần nghĩ ngợi gì.
- À, vậy thì cậu mời chủ tịch Hà đến phòng làm việc của tôi một chuyến, nói rằng tôi mời anh ấy dùng điểm tâm.
Vương Tử Quân khoát tay áo cho Lưu Xã Quân đi làm.
Chương 634(p3): Khó khăn trước mắt, anh lên trước tôi yểm hộ.
Hơn mười phút sau Hà Khởi Duệ đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hai nhân viên mặc sườn xám bưng bữa sáng nóng hổi vào phòng. Chẳng những có bánh bao, sủi cảo, sữa, còn có hai tô cháo lớn.
- Chủ tịch Hà, tôi cũng không muốn ăn điểm tâm một mình,t hế cho nên gọi anh đến ăn cùng cho vui.
Vương Tử Quân để cho Hà Khởi Duệ ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó cười hì hì nói.
Hà Khởi Duệ biết rõ Vương Tử Quân gọi mình đến tuyệt đối không đơn giản chỉ là cùng ăn điểm tâm. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn nở nụ cười nói:
- Bí thư Vương, ngài thật sự là quá đúng lúc, tôi cũng đang định đi ăn điểm tâm.
Sau khi Lưu Xã Quân ân cần múc cháo vào chén, Vương Tử Quân cầm bánh bao lên cắn một miếng, sau đó nói với Hà Khởi Duệ:
- Chủ tịch Hà, anh nếm thử món bánh báo này xem, hương vị rất ngon.
Hà Khởi Duệ cũng cầm bánh bao lên ăn một miếng, sau đó nói:
- Bí thư Vương, món bánh bao này thật sự rất ngon, cho dù là cửa hàng làm bánh bao ngon nhất thành phố La Nam cũng không hơn được thế này.
Hai người Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ vừa ăn bánh bao vừa ăn cháo, Hà Khởi Duệ tuy cười tươi vui vẻ nhưng lại mang theo vài phần lo lắng. Trình Tự Học đã đi, Lý Quý Niên cũng đã đi, hai người kia đi thì Hà Khởi Duệ biết sự việc chạy lên tỉnh vì hạng mục đường sắt Mân Cô xem như đã thất bại.
Hai vị lãnh đạo kia không muốn sự việc rơi lên người mình, thế cho nên một vị chạy vào nằm viện, một người chạy về chăm lo mẹ già, trực tiếp đẩy trách nhiệm cho kẻ khác. Sau này nếu có người nhắc đến chuyện này, tất nhiên hai vị lãnh đạo kia sẽ căn bản có thể nói rõ nó không liên quan đến mình.
Hà Khởi Duệ cũng tin Vương Tử Quân có thể nhìn rõ trò mèo của hai người Trình Tự Học và Lý Quý Niên. Với tình cảnh của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, lựa chọn tốt nhất chính là đẩy sự việc này ra, tuy vẫn bị mắng nhưng ít nhất cũng có người chịu tội thay.
"Chính mình rất có thể sẽ là người chịu tội thay!"
Khi Lưu Xã Quân đến mời mình dùng điểm tâm với Vương Tử Quân, Hà Khởi Duệ đã dự liệu được điều này, thế nhưng trong lòng lại căn bản không tìm được lý do từ chối.
"Lúc này dù có giả bệnh cũng đã muộn."
Trong đầu Hà Khởi Duệ lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là không nhịn được phải cảm khái một câu. Hắn biết rõ giả bệnh là biện pháp tốt, thế nhưng bây giờ mình muốn giả bệnh cũng xem như quá chậm rồi.
- Chủ tịch Hà, đối với hạng mục đường sắt Mân Cô, anh cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Khi Hà Khởi Duệ đang suy nghĩ rối loạn thì Vương Tử Quân đột nhiên đặt chén xuống rồi trầm giọng hỏi.
- Bí thư Vương, sự kiện thay đổi tuyến đường của đường sắt Mân Cô, tôi thấy chúng ta căn bản sẽ không có được sự trợ giúp nào từ tỉnh ủy. Tôi nghe ý tứ của lãnh đạo tỉnh, cảm thấy sự việc lần này căn bản khó thể nào được thực hiện theo phương án trước đó.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì dừng lại, hắn biết rõ mình nói thêm thì sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm. Nếu Vương Tử Quân biết thời biét thế đem chuyện này giao cho mình, chỉ sợ mình sẽ biến thành kẻ không may nhất thành phố La Nam.
Vương Tử Quân cười cười, hắn trầm giọng nói:
- Hạng mục đường sắt Mân Cô có liên quan đến tương lai phát triển của thành phố La Nam chúng ta, chính là một hạng mục quan trọng nhất trong khoảng thời gian này của thành phố chúng ta. Bây giờ phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần còn hy vọng, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục cố gắng hết mình.
Vẻ mặt Hà Khởi Duệ chợt trở nên trắng bệch, thầm nghĩ lần này xem như mình khó thể tránh né được gì nữa rồi.
Hà Khởi Duệ nhớ rõ khi mình còn trẻ từng xem qua một bộ phim, nhân vật phản diện trong phim dùng giọng trầm thấp nói với cấp dưới như thế này:
- Anh à, Quốc Dân Đảng đã đến thời khắc nguy hiểm, anh là một phần tử của Quốc Dân Đảng, chúng ta phải trung thành báo quốc, tuyệt đối không thể để mất đất được.
Khi viên cấp dưới đang cảm động đến mức ngây người, vị thủ trưởng đã đặt tất cả gánh nặng lên vai thuộc hạ, còn chính mình thì đi ra phía sau.
Lúc này Hà Khởi Duệ thấy mình giống như tên cấp dưới kia, lúc này bí thư Vương giống như vị lãnh đạo đang bố trí nhiệm vụ cho mình.
"Tôi thật sự giúp đỡ anh!"
Trong đầu Hà Khởi Duệ chợt xuất hện câu nói mà nhân vật thuộc hạ trong phim đã từng lên tiếng.
- Chủ tịch Hà, anh hiểu rõ tầm quan trọng của hạng mục đường sắt Mân Cô hơn so với tôi, anh là cán bộ lão thành của thành phố La Nam, anh càng biết rõ hạng mục này có tác dụng thế nào cho sự phát triển của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân nói từng câu từng chữ đánh vào lòng Hà Khởi Duệ, lúc này Hà Khởi Duệ cũng xem như hiểu Vương Tử Quân muốn nói gì.
- Năm sáu triệu quần chúng thành phố La Nam đều kỳ vọng vào hạng mục này, tất cả đều rơi lên người anh. Chủ tịch Khởi Duệ, anh nhất định không nên phụ lòng kỳ vọng của đảng ủy và nhân dân với mình được.
Hà Khởi Duệ thầm cảm thấy sự việc phát sinh giống như những gì mình đang nghĩ, hắn thầm mắng chửi chó má.
Nhưng Hà Khởi Duệ mắng thì có được lợi ích gì? Vương Tử Quân là bí thư thành phố La Nam, lời nói của hắn là mệnh lệnh, chính mình có thể trực tiếp kháng lệnh để làm theo ý mình sao? Nếu nói như vậy thì chỉ sợ chính mình sẽ là người đầu tiên bị phê bình vì hạng mục này.
Khi Hà Khởi Duệ chuẩn bị lên tiếng, chuẩn bị nuốt cục xương vào họng thì chợt nghe Vương Tử Quân khẽ nói:
- Tuyến tỉnh tỏ vẻ giúp đỡ thành phố La Nam chúng ta, tuy bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch vì một vài nguyên nhân mà không bày tỏ thái độ một cách rõ ràng, thế nhưng vẫn tỏ vẻ giúp đỡ. Chỉ cần chúng ta thuyết phục cục đường sắt, như vậy tất cả sẽ không còn là vấn đề.
Hà Khởi Duệ lúc này càng thêm bội phục vị bí thư trẻ tuổi này, Vương Tử Quân cực kỳ trầm ổn và lão thành, tuy tuổi trẻ nhưng làm việc căn bản là không ai bằng, một lòng hoàn thành công tác, điều này làm người ta nhìn vào căn bản không thấy chút vấn đề nào. Thái độ của Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân là thế nào chẳng lẽ hắn không biết? Bây giờ bí thư Vương mở miệng sao lại biến thành giúp đỡ thành phố La Nam?
Lúc này Hà Khởi Duệ chợt nghĩ, với sự lớn gan và năng lực ứng biến của Vương Tử Quân, hơn nữa lại trầm ổn và lão luyện như vậy, quả thật sẽ là một nhân vật chính trị không bao giờ ngã đổ, nào giống như một cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi hung hăng phấn chấn?
Có sự giúp đỡ của lãnh đạo cấp tỉnh, có sự phối hợp của ban ngành trong thành phố La Nam, Hà Khởi Duệ anh không làm tốt công tác kéo hạng mục đường sắt Mân Cô, căn bản sẽ là một kẻ vô năng.
Nếu một sự việc như vậy rơi lên đầu Vương Tử Quân sẽ chẳng là vấn đề, nhưng chuyển sang cho một vị phó chủ tịch thường vụ thành phố như Hà Khởi Duệ thì rõ ràng là dê thế tội. Quá cao tay, Hà Khởi Duệ hắn thật sự coi thường vị bí thư thị ủy này, hắn vốn cho rằng bí thư chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm của mình, không ngờ lại phối hợp với đám người Trình Tự Học và Lý Quý Niên để bỏ chạy, trực tiếp ném hết tất cả tội lỗi lên người mình.
Chương 634(p4): Khó khăn trước mắt, anh lên trước tôi yểm hộ.
Nếu đó là sự thật thì xem như Hà Khởi Duệ là một bức tường bị mọi người cùng nhau hợp sức đẩy ngã, dù hắn có quan hệ không tệ với Lý Quý Niên và Trình Tự Học, thế nhưng vì bảo vệ bản thân, đám người kia chỉ sợ sẽ càng đẩy mạnh lên người mình.
- Bí thư Vương, chuyện này tôi...
Đầu óc của Hà Khởi Duệ xoay chuyển rất nhanh, khi hắn nghĩ đến kết quả cuối cùng, phản ứng đầu tiên chính là đẩy sự việc này ra xa, dù thế nào thì hắn cũng không muốn nói liên quan đến mình.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Tôi hiểu tâm tư của chủ tịch Hà, chủ tịch Hà công tác nhiều năm ở thành phố La Nam, có thể nói là một cán bộ lãnh đạo nhiệt huyết, đã cống hiến tất cả cho thành phố La Nam. Vì sự phát triển của thành phố La Nam mà anh không sợ tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ, tôi hiểu rất rõ những điều này.
Hà Khởi Duệ muốn nói ra lời chống đối thế nhưng tất cả nhanh chóng bị nuốt xuống bụng và biến mất không còn tăm hơi. Lúc này hăn đưa mắt nhìn bí thư Vương, hắn thấy đối phương còn rất trẻ, thế nhưng lại giống như cảm thấy sau lưng bí thư Vương có mọc một cái đuôi.
Đúng là ác ma, cắt bỏ tất cả đường lui của mình, lại công khai chụp mũ lên đầu mình. Nếu Hà Khởi Duệ không tiếp nhận nhiệm vụ này, như vậy đừng hòng tiếp tục công tác ở thành phố La Nam; hắn tiếp nhận nhiệm vụ thì sẽ bị người ta đâm đao vào cột sống. Hà Khởi Duệ hắn lăn lộn quan trường nhiều nămm, thế nhưng bây giờ lại cực kỳ khổ sở vì một chiêu thức quá hay của bí thư Vương.
Không còn đường lui nữa rồi, Hà Khởi Duệ thầm nghĩ co đầu cũng bị một đao, duỗi đầu cũng bị một đao, con bà nó, lần này ông nhận hết.
- Chủ tịch Hà, anh thu thập vài thứ đi, chiều nay tôi và anh về thủ đô một chuyến. Chúng ta sẽ chải chuốt lại quan hệ với ban ngành cục đường sắt, tranh thủ kéo hạng mục đường sắt Mân Cô về thành phố La Nam.
"Cái gì? Cùng nhau về thủ đô?"
Hà Đông Kỳ chợt cảm thấy kinh hoảng, giống như cảm thấy lỗ tai của mình có vấn đề. Chính mình không nghe lầm đấy chứ? Cùng nhau về thủ đô, không phải là tự mình về thủ đô sao? Tuy đều là về thủ đô nhưng sự khác biệt của nó là rất lớn, nếu như Hà Khởi Duệ tự mình về thủ đô chạy hạng mục, như vậy tất cả cờ lê sẽ đánh xuống đầu hắn. Nếu bí thư Vương cùng về thủ đô, như vậy trách nhiệm chủ yếu là của bí thư thị ủy La Nam, chính là bí thư Vương trẻ tuổi này.
- Bí thư Vương, ngài nói...Khi nào thì đi?
Vì quá kích động nên Hà Khởi Duệ thiếu chút nữa phạm vào một sai lầm giác ngộ làm cho chính bản thân phải xấu hổ, nhưng đầu óc của hắn cũng rất nhanh nhạy, hắn nhanh chóng chữa lời.
Vương Tử Quân nhìn Hà Khởi Duệ giống như hồn nhiên không phát hiện ra lời nói vừa rồi có chút sai lầm nào, hắn nói:
- Hai giờ chiều nay.
Vương Tử Quân nói đến đây thì quay sang Lưu Xã Quân:
- Tôi nhớ hình như hai giờ chiều có chuyến bay từ thành phố Sơn Viên về thủ đô thì phải?
- Đúng vậy bí thư Vương, hai giờ chiều có một chuyến.
Lưu Xã Quân nghe hai người Vương Tử Quân đối thoại mà trán vã đầy mồ hôi. Hắn là một người đứng xem, hắn thấy rõ tất cả những gì đang diễn ra, và hiểu rõ ý nghĩa của nó. Chủ tịch Trình và chủ tịch Lý đã bỏ đi, điều này càng làm cho hắn ý thức được lãnh đạo thành phố sẽ nhanh chóng tỏ thái độ ở sự kiện hạng mục đường sắt Mân Cô.
Tuyến đường sắt đổi địa phương quá cảnh, đây là sự thật mà Lưu Xã Quân cảm thấy căn bản khó thể nào thay đổi được. Dưới tình huống này lãnh đạo căn bản sẽ không thể nào suy xét đến phương diện kéo hạng mục về vì khả năng không lớn, chỉ nên suy xét làm sao cho chính mình có thể toàn thân đi ra ngoài mà thôi.
Khi chủ tịch Lý rời khỏi khu thường trú thì Lưu Xã Quân có tiễn chân lãnh đạo đến tận xe, tuy chủ tịch Lý không thể nói là cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng tinh thần lại cực kỳ tốt. Nhưng một vị chủ tịch với tinh thần như vậy bây giờ lại đang nằm dưỡng bệnh trong bệnh viện nhân dân Sơn Viên.
Bị bệnh, chiêu này tất nhiên là không tệ, thể hiện đầy đủ tính cách của chủ tịch Lý, đó là lùi một bước trời cao biển rộng, rụt đầu lại mọi thứ sẽ hài hòa. Khi đó dù anh có hà khắc thế nào cũng căn bản không thể nào ném trách nhiệm lên người của chủ tịch Lý Quý Niên, dù sao thì người ta cũng sinh bệnh, chẳng lẽ anh còn không quan tâm đến sức khỏe của người ta, cố ý ép người ta phải chết mới chịu sao?
Chủ tịch Trình rút lui với lý do mẹ già bệnh nặng, tất nhiên đây là lý do rất chính đáng, mẹ bệnh thì phải về chăm sóc, trăm sự chữ hiếu đặt lên hàng đầu, trên sự kiện này dù ai nói gì cũng không quá ảnh hưởng đến chủ tịch Trình.
Lưu Xã Quân cảm thấy lúc này người rút lui tiếp theo nên là Vương Tử Quân, dù sao thì vị bí thư này chưa có chỗ dựa quá ổn, nếu phát sinh ảnh hưởng không tốt sẽ là đả kích cực mạnh đến uy tín của lãnh đạo. Đặc biệt là vào thời điểm hiện tại thì bí thư Vương càng cần giữ vững uy tín của mình.
Khi Vương Tử Quân mời chủ tịch Hà dùng cơm thì Lưu Xã Quân căn bản đã có một vài suy đoán, khi hắn thấy Hà Khởi Duệ căn bản không húp tô súp mình thích, lại thất thần ăn cháo, hắn càng kiên định ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân bắt đầu nói chuyện với Hà Khởi Duệ càng làm cho Lưu Xã Quân thêm khẳng định điều này, sau khi nghe rõ ràng thì hắn càng thêm kiên định quyết tâm dựa vào bí thư Vương của mình.
Tráng sĩ có thể chặt đứt tay để cứu cơ thể, có thể chơi trò mặt đen tim sắt, đây chính là những yết quyết quan trọng để sống sót trong quan trường. Bí thư Vương còn trẻ mà đã nắm được yếu quyết như vậy, nó sẽ là một chìa khóa đảm bảo cho người ta có tương lai tươi sáng.
Lưu Xã Quân nếu đi theo một lãnh đạo như vậy thì sẽ tuyệt đối có hy vọng phát triển mạnh mẽ. Khi hắn nghĩ Hà Khởi Duệ sẽ bị Vương Tử Quân ép đến thủ đô để phối hợp với cục đường sắt, đúng lúc này hắn lại bị một lời nói của Vương Tử Quân làm cho sợ hãi ngây người.
"Bí thư Vương cũng đi sao? Có lầm không vậy?"
Có thể nói chỉ sau nháy mắt thì hình tượng một vị bí thư mặt đen tim sắt trong lòng Lưu Xã Quân chợt sụp đổ.
"Có lầm không vậy?"
Tuy Lưu Xã Quân nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không dám nói nửa câu, dù sao lúc này chỉ có hai người ở đây, chỉ cần hắn mở miệng thì sẽ bị sấm sét phủ xuống đầu.
Bầu không khí trong phòng có chút quái dị, Hà Khởi Duệ ăn bánh bao với bộ dạng rất máy móc, thế nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ cảm khái. Dù sao thì hắn thấy sự kiện này vốn không nên phát sinh, nhưng sự thật lại xuất hiện sờ sờ trước mắt.
- Bí thư Vương, chúng ta có nên làm tốt vài chuẩn bị gì không?
Đầu óc Hà Khởi Duệ vận chuyển rất nhanh, hắn cố gắng nặn ra nụ cười khẽ hỏi Vương Tử Quân.
- Chuẩn bị một ít đặc sản, sau đó chúng ta nhất định phải dùng đúng chỗ.
vương tử quân cười cười với Hà Khởi Duệ rồi khẽ nói.
Trong khu văn phòng thị ủy Đông Bộ, Nguyễn Chấn Nhạc đang tươi cười nhìn vị phó chủ tịch Thường Thứ Dân vừa mới điều đến từ thành phố Tam Hồ, hắn dùng giọng điệu ôn hòa nói:
- Chủ tịch Thứ Dân, cục trưởng Liễu có thỏa mãn với sự chuẩn bị của thành phố Đông Bộ không?
Chương 634(p5): Khó khăn trước mắt, anh lên trước tôi yểm hộ.
Thường Thứ Dân là một cán bộ đến từ vùng đất bên ngoài, hắn không có chút căn cơ ở thành phố Đông Bộ, vì thế muốn công tác tốt thì hắn được người quen giới thiệu và lao vào trong lòng của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc. Cũng vì có sự giúp đỡ của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, hắn trở thành một vị lãnh đạo quan trọng trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ.
Thường Thứ Dân có cảm giác kiêng kỵ từ tận đáy lòng với Nguyễn Chấn Nhạc, vì thế sau khi Nguyễn Chấn Nhạc đặt câu hỏi thì hắn trả lời cực kỳ cẩn thận:
- Bí thư Nguyễn, đoàn khảo sát của cục trưởng Liễu đã chuẩn bị lên đường khảo sát thành phố Đông Bộ chúng ta, đã cho ra những lời khẳng định cực kỳ đầy đủ, còn nói hạng mục đường sắt Mân Cô sẽ căn bản quá cảnh ở thành phố Đông Bộ, mọi người cứ yên tâm là được.
Dù mới đến thành phố Đông Bộ, thế nhưng vị phó chủ tịch nắm giao thông lại có chuẩn bị cực kỳ chi tiết, đã có không ít chuẩn bị. Bây giờ hạng mục đường sắt Mân Cô tuy đã đánh tiếng quá cảnh sang thành phố Đông Bộ, thế nhưng dù sao thì cũng phải tốn nhiều thời gian khảo sát, căn bản là khó chuẩn bị. Nếu như dựa theo tiêu chuẩn nghiệm thu trước đó, căn bản sẽ chẳng được thông qua, xem như toàn quân bị diệt.
Nhưng tổ điều tra của cục trưởng Liễu lại giống như không thấy những khó khăn như vậy, bọn họ cho ra lời khích lệ với thành phố Đông Bộ, rốt cuộc vì sao lại như vậy? Thường Thứ Dân tất nhiên sẽ hiểu rất rõ ràng.
Thường Thứ Dân là người làm công tác chuẩn bị, hắn hiểu rõ và càng quyết đoán dựa lên người Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn thấy làm quan có ba phần may mắn, năm phần hậu trường, bảy phần vận tác. Hắn là người có may mắn, nếu không sẽ chẳng thể bò từ cơ sở lên vị trí phó chủ tịch thành phố. Còn nói đến phương diện vận tác, tuy hắn cảm thấy mình căn bản không phải là tốt trăm phần trăm, thế nhưng cũng xem như khá mạnh. Bây giờ cái hăn thiếu nhất chính là hậu trường.
Càng lên cao đường càng hẹp, đi càng vất vả, càng cần có người bảo bọc che chở. Không biết có bao nhiêu cán bộ bình thường giống như Thường Thứ Dân hy vọng tìm được một người có thể che chở bảo bọc và đề bạt mình.
Bí thư Nguyễn Chấn Nhạc bây giờ chính là cây đại thụ có thể che mưa che gió và giúp Thường Thứ Dân leo lên cao. Bây giờ bí thư Nguyễn Chấn Nhạc đang chiến đấu với đám quan viên ở thành phố Đông Bộ, càng làm cho hắn cảm thấy cơ hội của mình kéo đến.
Giúp đỡ nhau lúc khốn khó dù sao càng được người ta nhớ kỹ hơn là dệt hoa trên gấm, bây giờ chính là lúc bí thư Nguyễn Chấn Nhạc cần người giúp đỡ, là lúc thế đơn lực bạc, cần người đi đầu, chính Thường Thứ Dân đứng ra là vừa đẹp. Nếu để cho bí thư Nguyễn Chấn Nhạc đứng vững gót chân, như vậy người tìm đến nương tựa sẽ càng nhiều, chính mình là phó chủ tịch cũng căn bản không được người ta chú ý.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói:
- Chủ tịch Thứ Dân làm rất tốt, nhưng anh cũng không được buông lỏng, nhất định phải chiêu đãi cục trưởng Liễu sao cho tốt, để cho bọn họ cảm nhận được lòng nhiệt tình của thị ủy Đông Bộ.
Thường thì ai cũng nói đến đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ, nhưng Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không nhắc đến khối chính quyền thành phố, đây không phải là bí thư Nguyễn nói sai, chính là lãnh đạo căn bản cố ý không nhắc đến.
Thường Thứ Dân hiểu ý nghĩa như vậy, vì thế hắn cũng không hỏi lại. Hắn báo cáo vài phần công tác cho Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Nguyễn, hôm nay có người bên khối chính quyền của chúng tôi mở miệng nói gở, nói ngài tranh thủ hạng mục đường sắt Mân Cô về thành phố Đông Bộ với thủ đoạn có chút...
Thường Thứ Dân tuy không nói hết lời nhưng ánh mắt đủ để người ta hiểu ra vấn đề, Nguyễn Chấn Nhạc lại nở nụ cười không chút cố kỵ:
- Có phải là thủ đoạn rất ti tiện không?
- Bí thư Nguyễn, tôi cảm thấy bọn họ không ăn nho cứ nói nho chua, ngài vừa đến thành phố Đông Bộ và làm ra một việc lớn, bọn họ rõ ràng sẽ đố kỵ. Tuy ngài sẽ không quan tâm đến những lời đố kỵ của đám tiểu nhân, thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên tiến hành phê bình giáo dục, không cho một số người tùy ý nói bậy được.
Thường Thứ Dân nói đến chữ "một số người" thì khẽ nhấn mạnh một chút.
Nguyễn Chấn Nhạc vẫn nở nụ cười không chút biến đổi, trong lòng thầm cười lạnh. Hắn sao không đoán ra được chút tâm tư của Thường Thứ Dân, người này sở dĩ đi theo mình vì muốn bò lên trên, bây giờ đang tố cáo với mình, chính là mượn tay mình để gỡ bớt vài tảng đá trước mắt.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nổi giận với tâm tư của Thường Thứ Dân, đặc biệt là hắn còn tỏ ra vui sướng. Hắn hiểu trên thế gian này không có trường hợp nào đột nhiên nhảy ra trung thành với mình, người ta đi theo anh vì anh có chỗ tốt ném cho họ, ít nhất cũng tạo điều kiện cho người ta tiến lên cao.
Thường Thứ Dân lợi dụng chính mình, mà chính mình cũng lợi dụng đối phương. Bây giờ trong tay Nguyễn Chấn Nhạc có một cây đao, một cây đao có thể uy hiếp được người khác. Hắn nhìn Thường Thứ Dân rồi cười cười nói:
- Thứ Dân nói rất đúng, thật sự có một số người nên dạy bảo giáo dục lại, thế nhưng có một số việc mà chúng ta nên chậm rãi một chút, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, anh nói xem có đúng không?
- Bí thư Nguyễn nói đúng, nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng.
Thường Thứ Dân rất thỏa mãn với thái độ của Thường Thứ Dân. Hắn mới vào thành phố Đông Bộ, hắn cũng không thể tiến lên vị trí thường ủy thị ủy ngay được, thế nhưng hắn cần chuẩn bị sẵn, dọn đường cho mình tiến lên.
- Đúng rồi, bí thư Nguyễn, vừa rồi tôi nghe bạn ở trên tỉnh nói, thành phố La Nam cũng không thả lỏng với hạng mục đường sắt Mân Cô, không những bí thư Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên, ngay cả Trình Tự Học của hội đồng nhân dân thành phố cũng đi theo.
Thường Thứ Dân uống một hớp nước rồi nói sang chuyện khác.
Nguyễn Chấn Nhạc vung tay lên nói:
- Kẻ thất bại luôn có quyền lợi vùng vẫy, chủ tịch Thường cũng nên có tâm tư tha thứ cho những người như vậy.
- Bí thư Nguyễn nói rất đúng, bây gời cục trưởng Liễu đã đến, trên cơ bản là đại cục đã định, dù bọn họ có vùng vẫy thế nào cũng như không.
Thường Thứ Dân nói rồi điện thoại chợt vang lên.
Thường Thứ Dân nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, hắn vốn có tâm tư cúp máy nhưng lại có chút do dự. Khi hắn chuẩn bị đưa tay ấn nút tắt máy thì chợt nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói:
- Chủ tịch Thứ Dân, anh cứ tiếp điện thoại đi, ở chỗ tôi anh còn khách khí làm gì?
Lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc thật sự làm cho Thường Thứ Dân cảm thấy rất vui, hắn khẽ nghe máy, bên trong vang lên âm thanh quen thuộc. Sau khi nói hai câu đơn giản với đối phương, Thường Thứ Dân chợt dùng giọng hưng phấn nói:
- Bí thư Nguyễn, vừa rồi có đồng chí khu thường trú ở tỉnh thành gọi điện thoại đến nói chủ tịch Lý Quý Niên của thành phố La Nam đã nhập viện vì huyết áp không ổn, chủ tịch Trình Tự Học của hội đồng nhân dân thành phố La Nam cũng phải về nhà chăm sóc mẹ già bị bệnh.
Thủ đoạn nhỏ nhặt thế này trong quan trường căn bản không gạt được Thường Thứ Dân, hắn biết rõ đó chỉ là cái cớ, hai người kia bỏ đi đại biểu cho tình huống đám lãnh đạo thành phố La Nam đã mất lòng tin với hạng mục đường sắt Mân Cô.
Đối thủ đau khổ thì đại biểu cho sự thắng lợi của mình.
- Chủ tịch Thứ Dân, Vương Tử Quân bên kia có phản ứng gì?
Nguyễn Chấn Nhạc chợt nở nụ cười nhạt, những sự việc thế này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút hưng phấn.
- Nghe nói Vương Tử Quân sẽ về thủ đô tranh thủ, nhưng tôi cảm thấy anh ta đi như vậy căn bản là không có lý trí.
Thường Thứ Dân có chút trầm ngâm sau đó nói ra cái nhìn của mình với hành động của Vương Tử Quân.
Tuy Thường Thứ Dân không có thù hận với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại mơ hồ thấy rõ bí thư Nguyễn Chấn Nhạc có địch ý với Vương Tử Quân. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc che giấu rất tốt, thế nhưng vẫn lơ đãng để lộ ra ngoài.
Một ngày không có hai mặt trời, nước không có hai vua, trong tỉnh cũng không nên có hai cán bộ trẻ tuổi vĩ đại. Thường Thứ Dân thầm cảm khái một tiếng, hắn biết mình căn bản không có lựa chọn, thế cho nên không bằng tỏ thái độ sớm một chút cho xong.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười mà không nói gì thêm, thế nhưng hai hàng chân mày lại tràn đầy tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.