Chương 652: Đông Bộ gió, La Nam mưa.
Bảo Thạch Tiêu
06/10/2013
Trịnh Khiếu Nam bị bắt, điều này thật sự giống như sấm sét ở thành phố La Nam, làm cho rất nhiều người chấn động. Tuy trong mắt mọi người Trịnh Khiếu Nam chỉ là một kẻ lỗ mãng, thế nhưng lại không ai muốn đắc tội người này, vì sau lưng của hắn còn có người anh là Trịnh Khiếu Đống. Lúc này Trịnh Khiếu Nam bị bắt, bắt vì chuyện liên quan đến bố của Nhiếp Vinh Quân, tuy còn chưa có kết quả phán quyết, thế nhưng trong mắt dân chúng thì xảy ra chuyện lớn như vậy chỉ có đường chết mà thôi.
Nhưng cũng có người không nghĩ như vậy, những người thế này phần lớn là các đại nhân vật, bọn họ nhìn rõ bản chất của sự việc hơn người thường, thậm chí là càng nhìn càng hiểu. Bí thư Vương cho Hà Tiến Chung bắt Trịnh Khiếu Nam, bọn họ xem đó chỉ là tình huống bắt đầu mà thôi. Trịnh Khiếu Nam không tính là cái thá gì cả, Hà Tiến Chung cũng không tính là gì, đó chỉ là những quân cờ trên bàn cờ lớn lần này mà thôi.
Bí thư Vương và Trịnh Khiếu Đống thì ai thắng ai thua? Đề tài này xuất hiện trong đầu nhiều người, nhiều người cẩn thận không dám nói về chủ đề này, thế cho nên không dám nói lung tung. Tất nhiên cũng có những kẻ không chút cố kỵ, ví dụ như phó tổng biên tập La Minh Pháp của nhật báo La Nam, hắn có nói qua một câu làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa: "Cháu ngoại trai thắp đèn lồng, tất cả vẫn như cũ mà thôi!" Căn cứ vào câu nói này không khó nhìn ra ý nghĩa, đó là Vương Tử Quân tuy để cho Hà Tiến Chung bắt được Trịnh Khiếu Nam, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như cũ.
Cũng có người phản đối lại ý kiến của La Minh Pháp, nhưng La Minh Pháp chỉ nói một câu lại làm cho người phản đối phải ngậm miệng lại. Tuy một câu kia là không nhiều, thế nhưng lại làm cho người ta suy nghĩ sâu xa. Nếu không phải như cũ thì Hà Tiến Chung sẽ bắt Trịnh Khiếu Nam sao?
Khi Vương Tử Quân đề xuất thành phố La Nam phải tự tạo ra con đường phát triển kinh tế cho mình, xúc tiến thành phố La Nam tiến lên tương lai tốt đẹp thì một bầu không khí quỷ dị dần bao phủ thành phố La Nam khi Trịnh Khiếu Nam bị bắt. Vương Tử Quân cảm giác được, hắn cũng biết rõ bầu không khí này xuất phát từ nơi nào, hắn cũng biết có một số người đang tránh sang một bên chuẩn bị xem náo nhiệt.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Đổng Trí Tân đi vào trong phòng, hắn khẽ cười cười nói với Vương Tử Quân đang lật xem văn kiện:
- Bí thư Vương, thư ký trưởng Kim để tôi đến xin chỉ thị của ngài, có phải bây giờ chúng ta xuất phát đến phòng lâm nghiệp thành phố chưa?
Vương Tử Quân đặt văn kiện trong tay xuống, sau đó nói:
- Chúng ta thông báo khi nào sẽ đến phòng lâm nghiệp?
- Mười giờ.
Đổng Trí Tân trả lời không chút do dự, hắn trầm giọng nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đứng lên rồi cười nói:
- Trí Tân, làm thư ký cũng xem như uất ức cho anh rồi.
Đổng Trí Tân ngây người ra một lúc, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy làm thư ký cho ngài rất thoải mái, nếu như bí thư Vương ngài không cảm thấy tôi làm rối tay rối chân, như vậy tôi rất tình nguyện phục vụ cho ngài.
- Ha ha ha, nếu anh cứ mãi làm thư ký cho tôi như vậy thì cũng xem như một tổn thất lớn của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân chỉ vào Đổng Trí Tân rồi cười ha hả nói.
Đổng Trí Tân biết rõ Vương Tử Quân nói những lời như vậy là an ủi mình, thế nhưng hắn mãi không rõ rốt cuộc lãnh đạo sẽ sắp xếp cho mình như thế nào. Bây giờ đối với Vương Tử Quân thì điều chỉnh nhân sự là vô cùng cấp bách, đường ra của hắn chỉ sợ cũng phải chờ đến lúc điều chỉnh nhân sự mới biết được.
Khi hai người chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc thì chuông điện thoại vang lên, Đổng Trí Tân nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó tiến lên nghe máy:
- Alo, chào anh, đây là phòng làm việc của bí thư Vương.
Sau khi nói hai câu với đầu dây bên kia, Đổng Trí Tân bụm lấy điện thoại nói:
- Bí thư Vương, là thư ký trưởng Đảng của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân nghe nói đó là Đảng Hằng thì nhanh chóng tiến lên, hắn nghe điện thoại rồi cười nói:
- Thư ký trưởng Đảng, đã lâu rồi không nhận được điện thoại của anh, thế nào, công tác bận rộn lắm sao?
- Cũng không phải là như vậy, bí thư Vương, tôi thật sự tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo, sau này nếu không có việc gì sẽ báo cáo với lãnh đạo nhiều hơn.
Đảng Hằng nói rồi cười lớn, giọng điệu có vài phần đùa giỡn.
Vương Tử Quân dù đã lâu chưa đến thành phố Đông Bộ, thế nhưng tình huống ở thành phố Đông Bộ lại không gạt được lỗ tai của hắn, thư ký trưởng Đảng Hằng bây giờ thật sự cũng không dễ dàng gì. Tuy Đảng Hằng vẫn là thường ủy thị ủy, thế nhưng là một thư ký trưởng thị ủy không được bí thư tín nhiệm, thế cho nên là một thường ủy thị ủy yếu thế nhất.
- Thư ký trưởng Đảng, khi nào có rảnh thì đến thành phố La Nam đi dạo, dù La Nam không bằng Đông Bộ về phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng lại là chốn sơn thủy đẹp đẽ, du ngoạn cũng có ý cảnh rất tốt.
Vương Tử Quân cũng không hỏi đến công tác ở thành phố Đông Bộ, hắn chuyển chủ đề sang phương diện sinh hoạt.
Đảng Hằng vẫn cười, thế nhưng nụ cười của hắn thật sự không thoải mái. Sau khi thở dài một hơi thì hắn dùng giọng có vài phần kiên cường nói:
- Bí thư Vương, tôi không bằng đi theo ngài, ở lại thành phố Đông Bộ cũng không phải là lựa chọn tốt. Lúc này thành phố Đông Bộ đều một lòng tìm hạng mục lớn, tôi đây cả ngày bận rộn, còn không ít lần bị phê bình.
Đảng Hằng mở miệng ai oán sao Vương Tử Quân không hiểu cho được? Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Phương diện công tác cũng khó tránh khỏi phát sinh vài vấn đề này nọ.
- Không phải là những vấn đề phát sinh, là có người cảm thấy thư ký trưởng tôi quá chướng mắt, thế cho nên muốn cất đi. Hì hì, bí thư Vương, ngài cũng biết rõ Đảng Hằng tôi rồi đấy, kéo tôi không đi, đánh thì tránh, kẻ nào không vừa mắt thì tôi cứ đi đến trước mắt hắn, để xem hắn làm thế nào.
Đảng Hằng dùng giọng có vài phần hăng hái nói.
Tuy Đảng Hằng không nói ra tên nhưng Vương Tử Quân lại biết rõ người này là ai, hắn thật sự không ngờ Đảng Hằng là thư ký trưởng thị ủy đã náo loạn với đối phương đến mức độ như vậy, vì tình huống đó căn bản rất nguy hiểm với Đảng Hằng.
- Đảng Hằng, quá hăng hái công tác cũng không được, nếu như anh cảm thấy không thoải mái thì không bằng đổi vị trí, hoặc là đổi chỗ, cây đổi chỗ thì chết, người chuyển chỗ thì sống.
Vương Tử Quân không muốn nhìn Đảng Hằng đi về phía khó khăn, thế nên hắn khẽ nói.
Đảng Hằng có chút cảm động về lời khuyên của Vương Tử Quân, nhưng lúc này hắn cũng không muốn bàn chuyện này, hắn nói lái sang chuyện khác:
- Bí thư Vương, anh cứ yên tâm, nếu như tôi thật sự phải dời địa phương, nhất định sẽ tìm ngài. À, bí thư Vương, người kia đến thành phố Đông Bộ thì đã bị anh cho một tát. Vì chuyện liên quan đến đường sắt Mân Cô mà người kia đã tuyên truyền một thời gian dài, vì nó mà mở nhiều hội nghị, thế nhưng cuối cùng vẫn bị anh lấy về. Anh có biết không, khi tin tức kia truyền đến thì vẻ mặt của người ta biến thành bộ dạng gì?
Chương 652(p2): Đông Bộ gió, La Nam mưa.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn không tiếp lời, chợt nghe thấy Đảng Hằng nói tiếp:
- Vì chuyện này mà chủ tịch Chúc đã mời chúng tôi một bữa tiệc no say.
Đảng Hằng nói thêm vài câu liên quan đến tình huống của thành phố Đông Bộ rồi cúp điện thoại. Vương Tử Quân cầm điện thoại, vẻ mặt chợt trở nên ngưng trọng. Lúc này tình huống ở thành phố Đông Bộ không được lạc quan, tuy hắn đã rời khỏi thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn có thể buông bỏ người của mình được sao?
- Đi thôi.
Vương Tử Quân trầm ngâm một hai phút rồi trầm giọng nói với Đổng Trí Tân.
Phòng lâm nghiệp thành phố La Nam là một đơn vị cấp cục, đơn vị này tuy cấp bậc cao nhưng căn bản không có thực quyền, vì thế mà cũng rất ít khi phát sinh tình huống lãnh đạo thành phố xuống đơn vị thị sát. Khi tin tức bí thư Vương mới nhận chức muốn đến thị sát phòng lâm nghiệp, toàn bộ đơn vị chợt náo động và bận rộn. Đơn vị quét dọn vệ sinh chuẩn bị tiếp đãi, tất cả chợt hỗn loạn, trưởng phòng lâm nghiệp đã gần sáu mươi tuổi càng phải chạy ra đốc thúc cán bộ, chỉ sợ lưu lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo. Từ khi đi làm lúc tám giờ sáng thì cả phòng lâm nghiệp đã khẩn trương, nhân viên công tác bận rộn qua lại, ai cũng bắt đầu chờ đợi bí thư Vương giá lâm.
- Trưởng phòng Phó, ngài nói xem lần này bí thư Vương đến phòng lâm nghiệp chúng ta có phải là có chuyện gì không?
Bí thư đảng ủy phòng lâm nghiệp Sầm Văn Hòa khẽ hỏi trưởng phòng đang nhìn khắp xung quanh. Trưởng phòng lâm nghiệp họ Phó nhưng đã làm trưởng phòng lâm nghiệp hơn chục năm. Trưởng phòng Phó nhìn ra ngoài cổng một cái rồi khẽ nói:
- Ai mà biết được? Phòng lâm nghiệp chúng ta nhiều năm qua đừng nói là bí thư, cho dù là phó chủ tịch cũng chưa từng đến đây thăm nom. Nhưng chúng ta cũng không cần quan tâm những vấn đề này, chỉ cần làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo là được.
- Đúng rồi, trưởng phòng Phó, kinh phí của phòng lâm nghiệp năm nay mới chỉ nhận được phân nửa, anh xem có nên nhắc đến phương diện này khi bí thư Vương đến chỉ đạo công tác hay không?
Sầm Văn Hòa trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Khi nói đến vấn đề kinh phí thì trưởng phòng Phó chợt cau mày ngưng trọng, hắn là lãnh đạo phòng lâm nghiệp nhưng luôn đau đầu về vấn đề này. Đây là một đơn vị nghiên cứu khoa học, phòng lâm nghiệp ngoài nhân được chút tài chính của thành phố thì căn bản không còn nguồn thu nào khác. Tài chính của thành phố La Nam vốn không bao giờ đủ, tuy kinh phía của phòng lâm nghiệp là không nhiều nhưng hàng năm vẫn chưa từng được phát đủ. Nếu lên phòng tài chính đòi tiền, lãnh đạo phòng tài chính đều rất hòa ái, người ta duỗi cả hai tay ra, không có xu nào trong tay cả. Vì vậy những năm qua phòng lâm nghiệp căn bản không cho ra hạng mục nghiên cứu gì, có thể nói là khó khăn sống qua ngày. Lần này vì nghênh đón bí thư Vương đến kiểm tra mà đơn vị phải mua sắm vài vật phẩm, có một vài thứ chính trưởng phòng Phó phải bỏ tiền túi của mình ra.
Trưởng phòng Phó trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Lúc này chúng ta không cầu có công nhưng cầu có thể vượt qua, chúng ta cho ra yêu cầu không biết bí thư Vương sẽ nói thế nào, thế nhưng lại khó mà nói với chủ tịch Trần.
Chủ tịch Trần trong lời nói của trưởng phòng Phó chính là phó chủ tịch Trấn Á Hâm nắm công tác lâm nghiệp. Tuy Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu thị ủy, thế nhưng bọn họ không thông qua chủ tịch Trấn Á Hâm mà trực tiếp phản ứng vấn đề kinh phí của phòng lâm nghiệp với Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ làm mất mặt Trấn Á Hâm.
Sầm Văn Hòa khẽ gật đầu, hắn cũng hiểu vấn đề này. Khi hai người bọn họ đang nói chuyện vui vẻ thì điện thoại của trưởng phòng Phó chợt vang lên, hắn nhìn số điện thoại, trên mặt chợt lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Chào trưởng khoa Lưu, tôi là Phó Học Toàn.
- Chào trưởng phòng Phó, chuẩn bị thế nào rồi, bí thư Vương sắp đi rồi.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng điệu chỉ thị.
- Đã chuẩn bị xong theo đúng chỉ thị của lãnh đạo.
Trưởng phòng Phó biết rõ đây cũng không phải là trưởng khoa Lưu muốn hỏi như vậy, thế cho nên hắn trả lời cực kỳ kính cẩn.
- À, như vậy thì tốt, chủ tịch Trần rất coi trọng sự kiện bí thư Vương đến thị sát phòng lâm nghiệp, nói rằng nhất định phải biểu hiện các mặt tích cực của phòng lâm nghiệp, báo cáo những thành tích trong năm qua của đơn vị.
Trưởng khoa Lưu dùng giọng trầm thấp nói, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn vài phần.
Phó Học Toàn hiểu rõ lời nói của Trấn Á Hâm, đó chính là tuyệt đối không để cho chủ tịch Trần mất mặt trong lúc lãnh đạo xuống kiểm tra công tác. Sau khi hắn mở miệng đảm bảo thì bên kia mới cúp điện thoại, hắn đưa mắt nhìn Sầm Văn Hòa đứng phía sau với vẻ mặt nghi vấn rồi vung tay nói:
- Chủ tịch Trần muốn chúng ta bày ra bộ mặt tích cực nghênh đón bí thư Vương đến kiểm tra.
Sầm Văn Hòa nhìn bốn phía, sau đó nhếch miệng nói:
- Còn không bằng không đến.
Phó Học Toàn nghe lời nói của Sầm Văn Hòa mà không khỏi bật cười, hắn cảm thấy ông bạn già này thật sự rất hợp với tâm tư của mình.
Tuy hai người Phó Học Toàn và Sầm Văn Hòa đều có tâm tư của mình, thế nhưng đến chín giờ bốn lăm thì hai người vẫn dẫn theo toàn bộ nhân viên công tác của phòng lâm nghiệp đi xuống cổng đơn vị nghênh đón bí thư Vương.
Văn phòng của phòng lâm nghiệp là một tòa nhà ba tầng ở đường Nam Giao, đây là một kiến trúc từ những năm bảy mươi, tuy đã trải qua tu sửa nhưng nhìn tổng thể vẫn có cảm giác không tốt đẹp gì nhiều.
- Bí thư Vương, đây chính là trưởng phòng lâm nghiệp Phó Học Toàn.
Phó chủ tịch Trấn Á Hâm hơn bốn mươi tuổi, là một vị phó chủ tịch cũng không có thứ hạng cao trong khối chính quyền thành phố. Hắn rất quan tâm đến hành trình kiểm tra thị sát lần này của bí thư Vương, không những tự mình đi theo, còn nhiều lần đốc xúc phòng lâm nghiệp trước khi Vương Tử Quân đến thị sát.
Phó Học Toàn có chút mâu thuẫn với chuyến thị sát của lãnh đạo lần này, thế nhưng hắn lại căn bản không dám để phát sinh vấn đề, thế cho nên duỗi hai tay tiến lên nghênh đón Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bắt tay với Phó Học Toàn, sau đó hắn cười nói:
- Trưởng phòng Phó, khoa học kỹ thuật chính là lực lượng sản xuất, thành phố La Nam chính là một thành phố lâm nghiệp, thế cho nên trách nhiệm của phòng lâm nghiệp ở phương diện phát triển kinh tế là rất nặng nề.
Phó Học Toàn thật sự không ngờ mới gặp mặt thì vị bí thư trẻ tuổi đã đặt phòng lâm nghiệp lên vị trí quan trọng như vậy, thế là trong lòng có chút kích động, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, phòng lâm nghiệp chúng tôi nhất định sẽ cố gắng chứng thực chỉ thị của ngài, sẽ cố gắng cống hiến vì sự phát triển của thành phố La Nam.
Trấn Á Hâm nghe Phó Học Toàn trả lời như vậy thì khẽ gật đầu, nhưng hắn lại cực kỳ quan tâm đến câu nói vừa rồi của Vương Tử Quân. Lúc đầu hắn còn không hiểu vì sao bí thư Vương lại đến thị sát phòng lâm nghiệp, vì chuyện này hắn còn đặc biệt đến tìm thư ký trưởng Kim Điền Lạc. Chẳng qua Kim Điền Lạc cũng không thể nào trả lời cho rõ ràng được, tất nhiên hắn sẽ không tìm được câu trả lời cần thiết.
Chương 652(p3): Đông Bộ gió, La Nam mưa.
Vương Tử Quân ở lại phòng lâm nghiệp hai giờ, không những đến xem xét vài khu vườn ươm, còn tỏ ra hứng thú với vài hạng mục của phòng lâm nghiệp. Trong lúc thị sát thì Phó Học Toàn liên tục đổ mồ hôi, hắn tưởng rằng quá trình thị sát lần này chỉ là bí thư làm cho ra vẻ mà thôi, cũng không ngờ vị bí thư trẻ tuổi kia lại chăm chú như vậy.
- Trưởng phòng Phó, đây là tình huống gì thế này?
Khi Phó Học Toàn đang cảm thấy sợ hãi thì Vương Tử Quân đi đến một vườn ươm mọc đầy cỏ rồi khẽ hỏi.
Vẻ mặt Phó Học Toàn chợt trở nên khó coi. Vừa rồi Vương Tử Quân đi kiểm tra, cả căn cứ của phòng lâm nghiệp căn bản không phát sinh phương diện nào yếu kém, thật sự rất sạch sẽ. Bây giờ đi vào vườn ươm, nếu dùng ánh mắt khoa học thì thấy cỏ mọc đầy thế kia không là vấn đề, nhưng điều đó lại nói rõ mình công tác không cẩn thận.
Vẻ mặt Phó Học Toàn khó coi thì mặt Trấn Á Hâm càng thêm khó chịu, hắn là phó chủ tịch phân công quản lý lâm nghiệp, nếu như không làm tốt công tác thị sát của lãnh đạo lần này, không những gây ra ấn tượng xấu về phòng lâm nghiệp, chỉ sợ bí thư cũng sẽ có ấn tượng không tốt về một phó chủ tịch thành phố như mình.
- Bí thư Vương, đây vốn là...
Phó Học Toàn với kinh nghiệm công tác nhiều năm, hắn biết rõ có một số việc không nên miễn cưỡng, thế cho nên cứ thành thật nhận sai lầm, như vậy lãnh đạo sẽ không truy cứu những người biết sai sửa chữa. Khi hắn chuẩn bị nói tiếp thì chợt nghe thấy có người nói:
- Bí thư Vương, đây không phả là cỏ, nó là thảo dược, phòng lâm nghiệp chúng tôi đang nghiên cứu trồng thảo dược.
Câu trả lời như vậy làm cho Phó Học Toàn thở dài một hơi, hắn quay đầu lại nhìn, thấy người mở miệng chính là cán bộ kỹ thuật Thành Thuận Phong.
- Sao, trồng thảo dược à?
Vương Tử Quân nhìn bãi cỏ lộn xộn, hắn trầm giọng nói:
- Nghiên cứu như thế này sao?
- Tuyến trên không cho chúng tôi kinh phí, thế cho nên cũng chỉ có thể sáng tạo ra điều kiện mà thôi.
Thành Thuận Phong sờ lên hai mắt của mình rồi dùng giọng bình tĩnh nói.
Vương Tử Quân khẽ ngồi xuống nhìn bãi cỏ lộn xộn và cực kỳ tầm thường, hắn nhổ một câu lên nói:
- Đây là thảo dược gì?
- Là cỏ Bản Lam, công năng lớn nhất là thanh nhiệt giải độc, có tác dụng rất lớn khi dùng phòng bệnh.
Thành Thuận Phong trả lời không chút bối rối, vẻ mặt Vương Tử Quân càng trở nên nghiêm túc. Hắn đưa mắt nhìn khu vườn ươm vài vòng, sau đó trầm giọng hỏi:
- Loại thảo dược này có thể mở rộng phạm vi trồng khắp thành phố được không?
- Chưa qua thí nghiệm, tạm thời còn chưa biết được.
Thành Thuận Phong vẫn trả lời bằng giọng điệu khô cằn, điều này làm cho Phó Học Toàn không khỏi vã mồ hôi tay.
Vương Tử Quân ở lại dùng cơm, sau khi ăn bữa cơm đơn giản ở nhà ăn phòng lâm nghiệp thì hắn ngồi lên xe số một thị ủy rời đi, trong tay của trưởng phòng Phó Học Toàn lại có một bản chỉ thị tăng kinh phí nghiên cứu khoa học cho phòng lâm nghiệp, là chỉ thị được Vương Tử Quân ký tên phê duyệt. Dù chỉ thị của bí thư Vương chỉ có vài chữ nhưng Phó Học Toàn lại hiểu rõ ý nghĩa của nó, hắn biết rõ bí thư Vương ném cho mình kinh phí và cả trách nhiệm.
- Bí thư Vương, cục trưởng Hà đang chờ.
Đổng Trí Tân đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn khẽ nói với bí thư Vương đang xem xét phương án trồng thảo dược của phòng lâm nghiệp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tiếp tục lật văn kiện trong tay từ chối cho ý kiến.
Đổng Trí Tân thấy bí thư Vương không nói gì, hắn cũng không nhắc đến vấn đề này, chỉ nâng bình trà lên châm nước cho Vương Tử Quân.
- Trí Tân, nếu có thể trồng thảo dược trong rừng thành công, nông dân thành phố La Nam sẽ có thêm con đường tăng thu nhập. Thành phố La Nam chúng ta thứ gì cũng thiếu, thế nhưng cũng không thiếu rừng.
Vương Tử Quân chờ Đổng Trí Tân buông ấm trà thì vừa cười vừa nói.
Đổng Trí Tân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Trồng thảo mộc trong rừng là rất tốt, nhưng bí thư Vương, tôi cảm thấy tiêu thụ mới quan trọng hơn trồng, mà quần chúng cũng không thiếu phương pháp làm giàu, thế nhưng bọn họ lại cực kỳ thiếu phương án tiêu thụ. Chỉ cần mở ra phương án tiêu thụ phù hợp, tôi tin tưởng nhân dân sẽ thấy hiệu quả kinh tế, như vậy bọn họ sẽ tích cực trồng thảo dược làm giàu.
Vương Tử Quân đặt văn kiện xuống rồi cười nói:
- Trí Tân, anh nhìn rất chuẩn, thế nhưng trăm phương nghìn kế tìm nguồn tiêu thụ lại không bằng tự ra tay xử lý, chúng ta có ưu thế nguyên liệu, chỉ cần cung cấp vài chính sách ưu đãi, tôi tin tưởng sẽ không ít nhà máy đến thành phố La Nam.
Đổng Trí Tân suy tư về lời nói của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy bội phục. Cho đến nay hắn luôn cảm thấy mình nhìn vấn đề rất chuẩn, lại không ngờ vị bí thư trẻ tuổi kia lại còn nhìn xa hơn cả hắn. Nếu xây dựng được xí nghiệp dược thì sẽ có thể kéo quần chúng trồng cây đông y, hơn nữa càng có thể tìm được thu nhập từ thuế đối với công ty dược, thậm chí những xí nghiệp như vậy cũng có thể trở thành cột trụ cho phương án phát triển kinh tế thành phố La Nam.
- Tôi cũng tin tưởng chỉ cần chúng ta có thể xây dựng được khu căn cứ thảo dược, công nghiệp chế biến sản phẩm y dược sẽ nhanh chóng phát triển ở thành phố chúng ta.
Đổng Trí Tân nghĩ đến những lợi ích của các nhà máy y dược, thế là hắn không khỏi dùng giọng hưng phấn nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn chỉ chỉ lên tấm địa đồ thành phố La Nam trên tường rồi nói:
- Trí Tân, anh cảm thấy nơi nào ở thành phố La Nam này thích hợp trồng thảo dược nhất?
Đổng Trí Tân tuy chỉ một lần làm chủ tịch huyện Dương Phong, thế nhưng nhiều năm công tác ở phòng nghiên cứu chính sách thành phố, thế cho nên hiểu rất rõ hoàn cảnh địa lý của La Nam. Sau khi đưa mắt nhìn bảy huyện hai quận, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy muốn mở rộng trồng cây thảo dược thì huyện Vũ Thương là phù hợp nhất.
"Huyện Vũ Thương?"
Vương Tử Quân nhìn huyện Vũ Thương ở phía đông nam, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Huyện Vũ Thương thật sự rất tốt, tố chất cán bộ nơi này như thế nào?
Đổng Trí Tân nghe thấy Vương Tử Quân bàn về vấn đề cán bộ với mình, thế là trong lòng không khỏi run lên. Hắn là một thư ký, nếu như được lãnh đạo bàn về vấn đề phân công cán bộ, ít nhất cũng đã được lãnh đạo coi là tâm phúc. Đổng Trí Tân là người có kinh nghiệm tham chính nhiều năm, hắn biết rõ càng là lúc này thì chính mình càng nên biểu hiện khách quan công chính, chỉ như vậy thì bí thư Vương mới có thể tín nhiệm mình, mới có thể tiếp tục sử dụng.
- Bí thư Vương, đồng chí bí thư Lý Tắc Thông của huyện Vũ Thương vốn là chủ tịch quận Tứ Đằng, bị điều từ quận Tứ Đằng đến huyện Vũ Thương, tất nhiên trong lòng sẽ cảm thấy rất bức bối, chỉ cần cho anh ấy một cơ hội, tin chắc anh ấy sẽ là người cực kỳ có năng lực.
"Người có năng lực."
Vương Tử Quân nhai nuốt những lời này của Đổng Trí Tân, sau đó hắn khẽ gật đầu.
Nhưng cũng có người không nghĩ như vậy, những người thế này phần lớn là các đại nhân vật, bọn họ nhìn rõ bản chất của sự việc hơn người thường, thậm chí là càng nhìn càng hiểu. Bí thư Vương cho Hà Tiến Chung bắt Trịnh Khiếu Nam, bọn họ xem đó chỉ là tình huống bắt đầu mà thôi. Trịnh Khiếu Nam không tính là cái thá gì cả, Hà Tiến Chung cũng không tính là gì, đó chỉ là những quân cờ trên bàn cờ lớn lần này mà thôi.
Bí thư Vương và Trịnh Khiếu Đống thì ai thắng ai thua? Đề tài này xuất hiện trong đầu nhiều người, nhiều người cẩn thận không dám nói về chủ đề này, thế cho nên không dám nói lung tung. Tất nhiên cũng có những kẻ không chút cố kỵ, ví dụ như phó tổng biên tập La Minh Pháp của nhật báo La Nam, hắn có nói qua một câu làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa: "Cháu ngoại trai thắp đèn lồng, tất cả vẫn như cũ mà thôi!" Căn cứ vào câu nói này không khó nhìn ra ý nghĩa, đó là Vương Tử Quân tuy để cho Hà Tiến Chung bắt được Trịnh Khiếu Nam, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như cũ.
Cũng có người phản đối lại ý kiến của La Minh Pháp, nhưng La Minh Pháp chỉ nói một câu lại làm cho người phản đối phải ngậm miệng lại. Tuy một câu kia là không nhiều, thế nhưng lại làm cho người ta suy nghĩ sâu xa. Nếu không phải như cũ thì Hà Tiến Chung sẽ bắt Trịnh Khiếu Nam sao?
Khi Vương Tử Quân đề xuất thành phố La Nam phải tự tạo ra con đường phát triển kinh tế cho mình, xúc tiến thành phố La Nam tiến lên tương lai tốt đẹp thì một bầu không khí quỷ dị dần bao phủ thành phố La Nam khi Trịnh Khiếu Nam bị bắt. Vương Tử Quân cảm giác được, hắn cũng biết rõ bầu không khí này xuất phát từ nơi nào, hắn cũng biết có một số người đang tránh sang một bên chuẩn bị xem náo nhiệt.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Đổng Trí Tân đi vào trong phòng, hắn khẽ cười cười nói với Vương Tử Quân đang lật xem văn kiện:
- Bí thư Vương, thư ký trưởng Kim để tôi đến xin chỉ thị của ngài, có phải bây giờ chúng ta xuất phát đến phòng lâm nghiệp thành phố chưa?
Vương Tử Quân đặt văn kiện trong tay xuống, sau đó nói:
- Chúng ta thông báo khi nào sẽ đến phòng lâm nghiệp?
- Mười giờ.
Đổng Trí Tân trả lời không chút do dự, hắn trầm giọng nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đứng lên rồi cười nói:
- Trí Tân, làm thư ký cũng xem như uất ức cho anh rồi.
Đổng Trí Tân ngây người ra một lúc, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy làm thư ký cho ngài rất thoải mái, nếu như bí thư Vương ngài không cảm thấy tôi làm rối tay rối chân, như vậy tôi rất tình nguyện phục vụ cho ngài.
- Ha ha ha, nếu anh cứ mãi làm thư ký cho tôi như vậy thì cũng xem như một tổn thất lớn của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân chỉ vào Đổng Trí Tân rồi cười ha hả nói.
Đổng Trí Tân biết rõ Vương Tử Quân nói những lời như vậy là an ủi mình, thế nhưng hắn mãi không rõ rốt cuộc lãnh đạo sẽ sắp xếp cho mình như thế nào. Bây giờ đối với Vương Tử Quân thì điều chỉnh nhân sự là vô cùng cấp bách, đường ra của hắn chỉ sợ cũng phải chờ đến lúc điều chỉnh nhân sự mới biết được.
Khi hai người chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc thì chuông điện thoại vang lên, Đổng Trí Tân nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó tiến lên nghe máy:
- Alo, chào anh, đây là phòng làm việc của bí thư Vương.
Sau khi nói hai câu với đầu dây bên kia, Đổng Trí Tân bụm lấy điện thoại nói:
- Bí thư Vương, là thư ký trưởng Đảng của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân nghe nói đó là Đảng Hằng thì nhanh chóng tiến lên, hắn nghe điện thoại rồi cười nói:
- Thư ký trưởng Đảng, đã lâu rồi không nhận được điện thoại của anh, thế nào, công tác bận rộn lắm sao?
- Cũng không phải là như vậy, bí thư Vương, tôi thật sự tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo, sau này nếu không có việc gì sẽ báo cáo với lãnh đạo nhiều hơn.
Đảng Hằng nói rồi cười lớn, giọng điệu có vài phần đùa giỡn.
Vương Tử Quân dù đã lâu chưa đến thành phố Đông Bộ, thế nhưng tình huống ở thành phố Đông Bộ lại không gạt được lỗ tai của hắn, thư ký trưởng Đảng Hằng bây giờ thật sự cũng không dễ dàng gì. Tuy Đảng Hằng vẫn là thường ủy thị ủy, thế nhưng là một thư ký trưởng thị ủy không được bí thư tín nhiệm, thế cho nên là một thường ủy thị ủy yếu thế nhất.
- Thư ký trưởng Đảng, khi nào có rảnh thì đến thành phố La Nam đi dạo, dù La Nam không bằng Đông Bộ về phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng lại là chốn sơn thủy đẹp đẽ, du ngoạn cũng có ý cảnh rất tốt.
Vương Tử Quân cũng không hỏi đến công tác ở thành phố Đông Bộ, hắn chuyển chủ đề sang phương diện sinh hoạt.
Đảng Hằng vẫn cười, thế nhưng nụ cười của hắn thật sự không thoải mái. Sau khi thở dài một hơi thì hắn dùng giọng có vài phần kiên cường nói:
- Bí thư Vương, tôi không bằng đi theo ngài, ở lại thành phố Đông Bộ cũng không phải là lựa chọn tốt. Lúc này thành phố Đông Bộ đều một lòng tìm hạng mục lớn, tôi đây cả ngày bận rộn, còn không ít lần bị phê bình.
Đảng Hằng mở miệng ai oán sao Vương Tử Quân không hiểu cho được? Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Phương diện công tác cũng khó tránh khỏi phát sinh vài vấn đề này nọ.
- Không phải là những vấn đề phát sinh, là có người cảm thấy thư ký trưởng tôi quá chướng mắt, thế cho nên muốn cất đi. Hì hì, bí thư Vương, ngài cũng biết rõ Đảng Hằng tôi rồi đấy, kéo tôi không đi, đánh thì tránh, kẻ nào không vừa mắt thì tôi cứ đi đến trước mắt hắn, để xem hắn làm thế nào.
Đảng Hằng dùng giọng có vài phần hăng hái nói.
Tuy Đảng Hằng không nói ra tên nhưng Vương Tử Quân lại biết rõ người này là ai, hắn thật sự không ngờ Đảng Hằng là thư ký trưởng thị ủy đã náo loạn với đối phương đến mức độ như vậy, vì tình huống đó căn bản rất nguy hiểm với Đảng Hằng.
- Đảng Hằng, quá hăng hái công tác cũng không được, nếu như anh cảm thấy không thoải mái thì không bằng đổi vị trí, hoặc là đổi chỗ, cây đổi chỗ thì chết, người chuyển chỗ thì sống.
Vương Tử Quân không muốn nhìn Đảng Hằng đi về phía khó khăn, thế nên hắn khẽ nói.
Đảng Hằng có chút cảm động về lời khuyên của Vương Tử Quân, nhưng lúc này hắn cũng không muốn bàn chuyện này, hắn nói lái sang chuyện khác:
- Bí thư Vương, anh cứ yên tâm, nếu như tôi thật sự phải dời địa phương, nhất định sẽ tìm ngài. À, bí thư Vương, người kia đến thành phố Đông Bộ thì đã bị anh cho một tát. Vì chuyện liên quan đến đường sắt Mân Cô mà người kia đã tuyên truyền một thời gian dài, vì nó mà mở nhiều hội nghị, thế nhưng cuối cùng vẫn bị anh lấy về. Anh có biết không, khi tin tức kia truyền đến thì vẻ mặt của người ta biến thành bộ dạng gì?
Chương 652(p2): Đông Bộ gió, La Nam mưa.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn không tiếp lời, chợt nghe thấy Đảng Hằng nói tiếp:
- Vì chuyện này mà chủ tịch Chúc đã mời chúng tôi một bữa tiệc no say.
Đảng Hằng nói thêm vài câu liên quan đến tình huống của thành phố Đông Bộ rồi cúp điện thoại. Vương Tử Quân cầm điện thoại, vẻ mặt chợt trở nên ngưng trọng. Lúc này tình huống ở thành phố Đông Bộ không được lạc quan, tuy hắn đã rời khỏi thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn có thể buông bỏ người của mình được sao?
- Đi thôi.
Vương Tử Quân trầm ngâm một hai phút rồi trầm giọng nói với Đổng Trí Tân.
Phòng lâm nghiệp thành phố La Nam là một đơn vị cấp cục, đơn vị này tuy cấp bậc cao nhưng căn bản không có thực quyền, vì thế mà cũng rất ít khi phát sinh tình huống lãnh đạo thành phố xuống đơn vị thị sát. Khi tin tức bí thư Vương mới nhận chức muốn đến thị sát phòng lâm nghiệp, toàn bộ đơn vị chợt náo động và bận rộn. Đơn vị quét dọn vệ sinh chuẩn bị tiếp đãi, tất cả chợt hỗn loạn, trưởng phòng lâm nghiệp đã gần sáu mươi tuổi càng phải chạy ra đốc thúc cán bộ, chỉ sợ lưu lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo. Từ khi đi làm lúc tám giờ sáng thì cả phòng lâm nghiệp đã khẩn trương, nhân viên công tác bận rộn qua lại, ai cũng bắt đầu chờ đợi bí thư Vương giá lâm.
- Trưởng phòng Phó, ngài nói xem lần này bí thư Vương đến phòng lâm nghiệp chúng ta có phải là có chuyện gì không?
Bí thư đảng ủy phòng lâm nghiệp Sầm Văn Hòa khẽ hỏi trưởng phòng đang nhìn khắp xung quanh. Trưởng phòng lâm nghiệp họ Phó nhưng đã làm trưởng phòng lâm nghiệp hơn chục năm. Trưởng phòng Phó nhìn ra ngoài cổng một cái rồi khẽ nói:
- Ai mà biết được? Phòng lâm nghiệp chúng ta nhiều năm qua đừng nói là bí thư, cho dù là phó chủ tịch cũng chưa từng đến đây thăm nom. Nhưng chúng ta cũng không cần quan tâm những vấn đề này, chỉ cần làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo là được.
- Đúng rồi, trưởng phòng Phó, kinh phí của phòng lâm nghiệp năm nay mới chỉ nhận được phân nửa, anh xem có nên nhắc đến phương diện này khi bí thư Vương đến chỉ đạo công tác hay không?
Sầm Văn Hòa trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Khi nói đến vấn đề kinh phí thì trưởng phòng Phó chợt cau mày ngưng trọng, hắn là lãnh đạo phòng lâm nghiệp nhưng luôn đau đầu về vấn đề này. Đây là một đơn vị nghiên cứu khoa học, phòng lâm nghiệp ngoài nhân được chút tài chính của thành phố thì căn bản không còn nguồn thu nào khác. Tài chính của thành phố La Nam vốn không bao giờ đủ, tuy kinh phía của phòng lâm nghiệp là không nhiều nhưng hàng năm vẫn chưa từng được phát đủ. Nếu lên phòng tài chính đòi tiền, lãnh đạo phòng tài chính đều rất hòa ái, người ta duỗi cả hai tay ra, không có xu nào trong tay cả. Vì vậy những năm qua phòng lâm nghiệp căn bản không cho ra hạng mục nghiên cứu gì, có thể nói là khó khăn sống qua ngày. Lần này vì nghênh đón bí thư Vương đến kiểm tra mà đơn vị phải mua sắm vài vật phẩm, có một vài thứ chính trưởng phòng Phó phải bỏ tiền túi của mình ra.
Trưởng phòng Phó trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Lúc này chúng ta không cầu có công nhưng cầu có thể vượt qua, chúng ta cho ra yêu cầu không biết bí thư Vương sẽ nói thế nào, thế nhưng lại khó mà nói với chủ tịch Trần.
Chủ tịch Trần trong lời nói của trưởng phòng Phó chính là phó chủ tịch Trấn Á Hâm nắm công tác lâm nghiệp. Tuy Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu thị ủy, thế nhưng bọn họ không thông qua chủ tịch Trấn Á Hâm mà trực tiếp phản ứng vấn đề kinh phí của phòng lâm nghiệp với Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ làm mất mặt Trấn Á Hâm.
Sầm Văn Hòa khẽ gật đầu, hắn cũng hiểu vấn đề này. Khi hai người bọn họ đang nói chuyện vui vẻ thì điện thoại của trưởng phòng Phó chợt vang lên, hắn nhìn số điện thoại, trên mặt chợt lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Chào trưởng khoa Lưu, tôi là Phó Học Toàn.
- Chào trưởng phòng Phó, chuẩn bị thế nào rồi, bí thư Vương sắp đi rồi.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng điệu chỉ thị.
- Đã chuẩn bị xong theo đúng chỉ thị của lãnh đạo.
Trưởng phòng Phó biết rõ đây cũng không phải là trưởng khoa Lưu muốn hỏi như vậy, thế cho nên hắn trả lời cực kỳ kính cẩn.
- À, như vậy thì tốt, chủ tịch Trần rất coi trọng sự kiện bí thư Vương đến thị sát phòng lâm nghiệp, nói rằng nhất định phải biểu hiện các mặt tích cực của phòng lâm nghiệp, báo cáo những thành tích trong năm qua của đơn vị.
Trưởng khoa Lưu dùng giọng trầm thấp nói, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn vài phần.
Phó Học Toàn hiểu rõ lời nói của Trấn Á Hâm, đó chính là tuyệt đối không để cho chủ tịch Trần mất mặt trong lúc lãnh đạo xuống kiểm tra công tác. Sau khi hắn mở miệng đảm bảo thì bên kia mới cúp điện thoại, hắn đưa mắt nhìn Sầm Văn Hòa đứng phía sau với vẻ mặt nghi vấn rồi vung tay nói:
- Chủ tịch Trần muốn chúng ta bày ra bộ mặt tích cực nghênh đón bí thư Vương đến kiểm tra.
Sầm Văn Hòa nhìn bốn phía, sau đó nhếch miệng nói:
- Còn không bằng không đến.
Phó Học Toàn nghe lời nói của Sầm Văn Hòa mà không khỏi bật cười, hắn cảm thấy ông bạn già này thật sự rất hợp với tâm tư của mình.
Tuy hai người Phó Học Toàn và Sầm Văn Hòa đều có tâm tư của mình, thế nhưng đến chín giờ bốn lăm thì hai người vẫn dẫn theo toàn bộ nhân viên công tác của phòng lâm nghiệp đi xuống cổng đơn vị nghênh đón bí thư Vương.
Văn phòng của phòng lâm nghiệp là một tòa nhà ba tầng ở đường Nam Giao, đây là một kiến trúc từ những năm bảy mươi, tuy đã trải qua tu sửa nhưng nhìn tổng thể vẫn có cảm giác không tốt đẹp gì nhiều.
- Bí thư Vương, đây chính là trưởng phòng lâm nghiệp Phó Học Toàn.
Phó chủ tịch Trấn Á Hâm hơn bốn mươi tuổi, là một vị phó chủ tịch cũng không có thứ hạng cao trong khối chính quyền thành phố. Hắn rất quan tâm đến hành trình kiểm tra thị sát lần này của bí thư Vương, không những tự mình đi theo, còn nhiều lần đốc xúc phòng lâm nghiệp trước khi Vương Tử Quân đến thị sát.
Phó Học Toàn có chút mâu thuẫn với chuyến thị sát của lãnh đạo lần này, thế nhưng hắn lại căn bản không dám để phát sinh vấn đề, thế cho nên duỗi hai tay tiến lên nghênh đón Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bắt tay với Phó Học Toàn, sau đó hắn cười nói:
- Trưởng phòng Phó, khoa học kỹ thuật chính là lực lượng sản xuất, thành phố La Nam chính là một thành phố lâm nghiệp, thế cho nên trách nhiệm của phòng lâm nghiệp ở phương diện phát triển kinh tế là rất nặng nề.
Phó Học Toàn thật sự không ngờ mới gặp mặt thì vị bí thư trẻ tuổi đã đặt phòng lâm nghiệp lên vị trí quan trọng như vậy, thế là trong lòng có chút kích động, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, phòng lâm nghiệp chúng tôi nhất định sẽ cố gắng chứng thực chỉ thị của ngài, sẽ cố gắng cống hiến vì sự phát triển của thành phố La Nam.
Trấn Á Hâm nghe Phó Học Toàn trả lời như vậy thì khẽ gật đầu, nhưng hắn lại cực kỳ quan tâm đến câu nói vừa rồi của Vương Tử Quân. Lúc đầu hắn còn không hiểu vì sao bí thư Vương lại đến thị sát phòng lâm nghiệp, vì chuyện này hắn còn đặc biệt đến tìm thư ký trưởng Kim Điền Lạc. Chẳng qua Kim Điền Lạc cũng không thể nào trả lời cho rõ ràng được, tất nhiên hắn sẽ không tìm được câu trả lời cần thiết.
Chương 652(p3): Đông Bộ gió, La Nam mưa.
Vương Tử Quân ở lại phòng lâm nghiệp hai giờ, không những đến xem xét vài khu vườn ươm, còn tỏ ra hứng thú với vài hạng mục của phòng lâm nghiệp. Trong lúc thị sát thì Phó Học Toàn liên tục đổ mồ hôi, hắn tưởng rằng quá trình thị sát lần này chỉ là bí thư làm cho ra vẻ mà thôi, cũng không ngờ vị bí thư trẻ tuổi kia lại chăm chú như vậy.
- Trưởng phòng Phó, đây là tình huống gì thế này?
Khi Phó Học Toàn đang cảm thấy sợ hãi thì Vương Tử Quân đi đến một vườn ươm mọc đầy cỏ rồi khẽ hỏi.
Vẻ mặt Phó Học Toàn chợt trở nên khó coi. Vừa rồi Vương Tử Quân đi kiểm tra, cả căn cứ của phòng lâm nghiệp căn bản không phát sinh phương diện nào yếu kém, thật sự rất sạch sẽ. Bây giờ đi vào vườn ươm, nếu dùng ánh mắt khoa học thì thấy cỏ mọc đầy thế kia không là vấn đề, nhưng điều đó lại nói rõ mình công tác không cẩn thận.
Vẻ mặt Phó Học Toàn khó coi thì mặt Trấn Á Hâm càng thêm khó chịu, hắn là phó chủ tịch phân công quản lý lâm nghiệp, nếu như không làm tốt công tác thị sát của lãnh đạo lần này, không những gây ra ấn tượng xấu về phòng lâm nghiệp, chỉ sợ bí thư cũng sẽ có ấn tượng không tốt về một phó chủ tịch thành phố như mình.
- Bí thư Vương, đây vốn là...
Phó Học Toàn với kinh nghiệm công tác nhiều năm, hắn biết rõ có một số việc không nên miễn cưỡng, thế cho nên cứ thành thật nhận sai lầm, như vậy lãnh đạo sẽ không truy cứu những người biết sai sửa chữa. Khi hắn chuẩn bị nói tiếp thì chợt nghe thấy có người nói:
- Bí thư Vương, đây không phả là cỏ, nó là thảo dược, phòng lâm nghiệp chúng tôi đang nghiên cứu trồng thảo dược.
Câu trả lời như vậy làm cho Phó Học Toàn thở dài một hơi, hắn quay đầu lại nhìn, thấy người mở miệng chính là cán bộ kỹ thuật Thành Thuận Phong.
- Sao, trồng thảo dược à?
Vương Tử Quân nhìn bãi cỏ lộn xộn, hắn trầm giọng nói:
- Nghiên cứu như thế này sao?
- Tuyến trên không cho chúng tôi kinh phí, thế cho nên cũng chỉ có thể sáng tạo ra điều kiện mà thôi.
Thành Thuận Phong sờ lên hai mắt của mình rồi dùng giọng bình tĩnh nói.
Vương Tử Quân khẽ ngồi xuống nhìn bãi cỏ lộn xộn và cực kỳ tầm thường, hắn nhổ một câu lên nói:
- Đây là thảo dược gì?
- Là cỏ Bản Lam, công năng lớn nhất là thanh nhiệt giải độc, có tác dụng rất lớn khi dùng phòng bệnh.
Thành Thuận Phong trả lời không chút bối rối, vẻ mặt Vương Tử Quân càng trở nên nghiêm túc. Hắn đưa mắt nhìn khu vườn ươm vài vòng, sau đó trầm giọng hỏi:
- Loại thảo dược này có thể mở rộng phạm vi trồng khắp thành phố được không?
- Chưa qua thí nghiệm, tạm thời còn chưa biết được.
Thành Thuận Phong vẫn trả lời bằng giọng điệu khô cằn, điều này làm cho Phó Học Toàn không khỏi vã mồ hôi tay.
Vương Tử Quân ở lại dùng cơm, sau khi ăn bữa cơm đơn giản ở nhà ăn phòng lâm nghiệp thì hắn ngồi lên xe số một thị ủy rời đi, trong tay của trưởng phòng Phó Học Toàn lại có một bản chỉ thị tăng kinh phí nghiên cứu khoa học cho phòng lâm nghiệp, là chỉ thị được Vương Tử Quân ký tên phê duyệt. Dù chỉ thị của bí thư Vương chỉ có vài chữ nhưng Phó Học Toàn lại hiểu rõ ý nghĩa của nó, hắn biết rõ bí thư Vương ném cho mình kinh phí và cả trách nhiệm.
- Bí thư Vương, cục trưởng Hà đang chờ.
Đổng Trí Tân đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn khẽ nói với bí thư Vương đang xem xét phương án trồng thảo dược của phòng lâm nghiệp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tiếp tục lật văn kiện trong tay từ chối cho ý kiến.
Đổng Trí Tân thấy bí thư Vương không nói gì, hắn cũng không nhắc đến vấn đề này, chỉ nâng bình trà lên châm nước cho Vương Tử Quân.
- Trí Tân, nếu có thể trồng thảo dược trong rừng thành công, nông dân thành phố La Nam sẽ có thêm con đường tăng thu nhập. Thành phố La Nam chúng ta thứ gì cũng thiếu, thế nhưng cũng không thiếu rừng.
Vương Tử Quân chờ Đổng Trí Tân buông ấm trà thì vừa cười vừa nói.
Đổng Trí Tân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Trồng thảo mộc trong rừng là rất tốt, nhưng bí thư Vương, tôi cảm thấy tiêu thụ mới quan trọng hơn trồng, mà quần chúng cũng không thiếu phương pháp làm giàu, thế nhưng bọn họ lại cực kỳ thiếu phương án tiêu thụ. Chỉ cần mở ra phương án tiêu thụ phù hợp, tôi tin tưởng nhân dân sẽ thấy hiệu quả kinh tế, như vậy bọn họ sẽ tích cực trồng thảo dược làm giàu.
Vương Tử Quân đặt văn kiện xuống rồi cười nói:
- Trí Tân, anh nhìn rất chuẩn, thế nhưng trăm phương nghìn kế tìm nguồn tiêu thụ lại không bằng tự ra tay xử lý, chúng ta có ưu thế nguyên liệu, chỉ cần cung cấp vài chính sách ưu đãi, tôi tin tưởng sẽ không ít nhà máy đến thành phố La Nam.
Đổng Trí Tân suy tư về lời nói của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy bội phục. Cho đến nay hắn luôn cảm thấy mình nhìn vấn đề rất chuẩn, lại không ngờ vị bí thư trẻ tuổi kia lại còn nhìn xa hơn cả hắn. Nếu xây dựng được xí nghiệp dược thì sẽ có thể kéo quần chúng trồng cây đông y, hơn nữa càng có thể tìm được thu nhập từ thuế đối với công ty dược, thậm chí những xí nghiệp như vậy cũng có thể trở thành cột trụ cho phương án phát triển kinh tế thành phố La Nam.
- Tôi cũng tin tưởng chỉ cần chúng ta có thể xây dựng được khu căn cứ thảo dược, công nghiệp chế biến sản phẩm y dược sẽ nhanh chóng phát triển ở thành phố chúng ta.
Đổng Trí Tân nghĩ đến những lợi ích của các nhà máy y dược, thế là hắn không khỏi dùng giọng hưng phấn nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn chỉ chỉ lên tấm địa đồ thành phố La Nam trên tường rồi nói:
- Trí Tân, anh cảm thấy nơi nào ở thành phố La Nam này thích hợp trồng thảo dược nhất?
Đổng Trí Tân tuy chỉ một lần làm chủ tịch huyện Dương Phong, thế nhưng nhiều năm công tác ở phòng nghiên cứu chính sách thành phố, thế cho nên hiểu rất rõ hoàn cảnh địa lý của La Nam. Sau khi đưa mắt nhìn bảy huyện hai quận, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy muốn mở rộng trồng cây thảo dược thì huyện Vũ Thương là phù hợp nhất.
"Huyện Vũ Thương?"
Vương Tử Quân nhìn huyện Vũ Thương ở phía đông nam, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Huyện Vũ Thương thật sự rất tốt, tố chất cán bộ nơi này như thế nào?
Đổng Trí Tân nghe thấy Vương Tử Quân bàn về vấn đề cán bộ với mình, thế là trong lòng không khỏi run lên. Hắn là một thư ký, nếu như được lãnh đạo bàn về vấn đề phân công cán bộ, ít nhất cũng đã được lãnh đạo coi là tâm phúc. Đổng Trí Tân là người có kinh nghiệm tham chính nhiều năm, hắn biết rõ càng là lúc này thì chính mình càng nên biểu hiện khách quan công chính, chỉ như vậy thì bí thư Vương mới có thể tín nhiệm mình, mới có thể tiếp tục sử dụng.
- Bí thư Vương, đồng chí bí thư Lý Tắc Thông của huyện Vũ Thương vốn là chủ tịch quận Tứ Đằng, bị điều từ quận Tứ Đằng đến huyện Vũ Thương, tất nhiên trong lòng sẽ cảm thấy rất bức bối, chỉ cần cho anh ấy một cơ hội, tin chắc anh ấy sẽ là người cực kỳ có năng lực.
"Người có năng lực."
Vương Tử Quân nhai nuốt những lời này của Đổng Trí Tân, sau đó hắn khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.