Bí Thư Trùng Sinh

Chương 651: Thời gian nắm quyền.

Bảo Thạch Tiêu

06/10/2013

Vương Tử Quân bàn bạc một chút với đám người Nhan Sĩ Tắc về tình huống chuẩn bị hội nghị, sau đó đi đến nhà ăn để dùng cơm. Vì Vương Tử Quân ngủ lại nên có thể nói là huyện Dương Cương tập trung tất cả lực lượng ở nhà khách huyện ủy, ngay cả bữa sáng cũng có cả chục món để lựa chọn.

Khi nhân viên phục vụ cho ra danh sách các món điểm tâm, Đổng Trí Tân căn cứ vào khẩu vị để lựa chọn vài món cho Vương Tử Quân. Mọi người chỉ chờ hai phút, ngay sau đó nhân viên phục vụ đã dọn bữa sáng lên bàn.

Nhóm người Nhan Sĩ Tắc ngồi xuống xuống bốn phía chung quanh Vương Tử Quân, dù là dùng cơm nhưng hai vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện Dương Cương là Nhan Sĩ Tắc và Trần Minh Tuấn đều có biểu hiện cực kỳ cẩn thận.

Sau khi ăn hai bát cháo thì Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ sảng khoái tinh thần, hắn nhìn thoáng qua Trần Minh Tuấn đang ăn không biết ngon rồi nói:

- Chủ tịch Trần, sức khỏe tốt mới có thể công tác ở cơ sở, thế cho nên ngày ba bữa cơm là rất quan trọng, đặc biệt là bữa sáng càng cần bổ sung đầy đủ năng lượng cho mình.

Trần Minh Tuấn không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra những lời như vậy, thế là từ tận đáy lòng bùng lên hy vọng. Hắn nhìn gương mặt với nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, không nhịn được phải nói:

- Bí thư Vương, tôi phạm sai lầm ở sự kiện xảy ra trong xã Tôn Gia Câu, tôi không nên cho ra chỉ thị như vậy, tôi...

Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

- Lúc này mọi người đang dùng cơm, nếu đồng chí Minh Tuấn muốn nhận kiểm điểm, như vậy cứ đi mà tìm bí thư Trương.

Vương Tử Quân nói xong thì đứng lên đi ra bên ngoài nhà khách, đám người Kim Điền Lạc đang dùng cơm cũng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trần Minh Tuấn. Đổng Trí Tân tuy mới làm thư ký được vài ngày nhưng lại có trách nhiệm rất mạnh, hắn nhanh chóng xử lý bữa sáng và đi ngay ra ngoài.

Nhà khách huyện ủy có một khoảng sân nhỏ, tuy không bày đặt quá nhiều thứ nhưng cây cối xanh mát lại làm cho người ta sinh ra cảm giác rất tốt. Khi Đổng Trí Tân rời khỏi nhà ăn thì gặp Vương Tử Quân đang ngồi hút thuốc trên một chiếc ghế đá.

- Bí thư Vương.

Đổng Trí Tân đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ lên tiếng chào hỏi.

Vương Tử Quân khoát tay cười nói:

- Trí Tân, ngồi đi.

Vương Tử Quân nói rồi ném cho Đổng Trí Tân một điếu thuốc:

- Mọi người nói ăn cơm xong hút điếu thuốc thì có cảm giác như thần tiên, tuy tôi biết rõ những lời kia không đúng, thế nhưng lại quen thói như vậy mất rồi.

Đổng Trí Tân nhận lấy điếu thuốc, hắn cũng là một người nghiện thuốc khá nặng, thế cho nên cũng không xa lạ gì với câu nói của Vương Tử Quân. Hắn vừa hút thuốc vừa mở sổ ra báo cáo:

- Bí thư Vương, các đồng chí huyện Dương Cương đã cho ra sắp xếp với hội nghị kinh tế lần này, hội trường là đại hội đường của huyện Dương Cương, thời gian bắt đầu hội nghị là chín giờ sáng.

Vương Tử Quân không nói lời nào trong lúc Đổng Trí Tân mở miệng báo cáo, sau khi Đổng Trí Tân báo cáo xong thì hắn mới khẽ nói:

- Các vị lãnh đạo thành phố khi nào thì đến?

- Chủ tịch Lý nói khoảng tám rưỡi sẽ đến.

Đổng Trí Tân nhìn vào sổ rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, chủ tịch Lý Quý Niên dù tỏ ra không thân cận với hắn, thế nhưng lại có biểu hiện rất tốt ở vài phương diện cần thiết, xem như làm tốt bản chức công tác của mình một cách cực kỳ có quy củ.

Biểu hiện như vậy rõ ràng nói lên thái độ xử lý quan hệ với mình của Lý Quý Niên, đó chính là không thân mật, cũng không quá xa cách.

Đổng Trí Tân thấy Vương Tử Quân rơi vào trầm ngâm thì cũng hiểu lãnh đạo đang nghĩ về phương diện gì, thế là hắn khẽ đề nghị:

- Bí thư, có phải gọi điện thoại thúc giục chủ tịch Lý đến nhanh hơn một chút không?

- Không cần, đường xá không tốt, thế cho nên vấn đề an toàn là quan trọng nhất.

Vương Tử Quân khẽ dụi tàn thuốc rồi lên tiếng.

Đường không dễ đi, Đổng Trí Tân nghĩ về lời này của Vương Tử Quân rồi cũng không tiếp tục lên tiếng. Hắn biết rất rõ với vị trí của mình thì có một số việc chỉ cần hiểu trong lòng là được.

Từng chiếc xe từ bốn phương tám hướng tụ tập về huyện Dương Cương, đa số là nhãn hiệu Santana, thế nhưng những chiếc Santana thế này tụ tập ở huyện Dương Cương lại đại biểu cho đầu mối quyền lực của thành phố La Nam đang tập trung về nơi này.

Sau khi nhận được tin tức bí thư Vương sẽ tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương, tất cả cán bộ huyện Dương Cương có thể nói là cực kỳ bận rộn. Tuy huyện thành có hơi bẩn thỉu nhếch nhác nhưng vẫn phải dọn dẹp sạch sẽ. Vì đảm bảo bộ mặt của huyện mà các đơn vị như cảnh sát giao thông, vệ sinh môi trường, thậm chí là cán bộ nhân viên đều phải ra tay, kẻ có tiền thì bỏ tiền, có sức góp sức, thế cho nên chỉ trong một đêm thì huyện Dương Cương đã làm tốt công tác vệ sinh tất cả đường lớn hẻm nhỏ, đã sạch sẽ hơn trước kia cả chục lần.

Đám lãnh đạo huyện Dương Cương cũng cân não ở phương diện tiếp đãi các cán bộ lãnh đạo thành phố đến tham gia hội nghị, dù sao thì những người đến tham gia cũng có cấp bậc không kém Nhan Sĩ Tắc và Trần Minh Tuấn, nếu chiêu đãi không chu toàn thì mất mặt, hơn nữa các đơn vị ban ngành chức năng sẽ nhớ kỹ, như vậy sẽ là được không bù mất.

Vì công tác chiêu đãi mà Nhan Sĩ Tắc phải tổ chức hội nghị vào lúc nửa đêm, có thể nói sắp xếp cực hạn cho các vị thường ủy huyện ủy và phó chủ tịch huyện. Dù là như vậy thì Nhan Sĩ Tắc vẫn cảm thấy có chút không vừa ý, thế nhưng dù hắn có không hài lòng thì huyện Dương Cương cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi, không thể hơn.

- Anh Nhan, lần này xem như anh nở mày nở mặt. Bí thư Vương lần đầu tiên tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố, thế nhưng lại sắp xếp ở huyện Dương Cương các anh, điều này không khỏi làm cho đám người chúng tôi cực kỳ hâm mộ.

Bên ngoài đại hội đường của huyện Dương Cương, Nhan Sĩ Tắc nghênh đón bí thư Tả Sơn Dân của huyện Hồng Vẫn. Tả Sơn Dân năm nay năm mươi tuổi, độ tuổi này làm bí thư cung xem như có ít không gian tiếp tục tiến lên, trên cơ bản là giậm chân tại chỗ mà thôi.

Cũng vì không thể tiến lên, thế cho nên Tả Sơn Dân ăn nói rất hào sảng và thoải mái. Nhan Sĩ Tắc nghe thấy đối phương nói như vậy thì cười cười nói:

- Bí thư Tả, anh đừng hâm mộ tôi, bây giờ tôi thật sự cảm thấy không yên. Tuy bí thư Vương tổ chức hội nghị ở huyện Dương Cương, thế nhưng nào nói rõ đó là phúc hay họa? Ngài cũng biết tình huống ở huyện Dương Cương chúng tôi rồi đấy, nếu bị bí thư Vương xem là điển hình của tấm gương phản diện, chỉ sợ sẽ cực kỳ khốn khổ.

Tả Sơn Dân khẽ cười cười với Nhan Sĩ Tắc, hắn định lên tiếng thì chợt nghe thấy có người dùng giọng quái dị nói:

- Bí thư Nhan, nếu ngài nói như vậy thì thay đổi cho chúng tôi, quận Tứ Đằng chúng tôi cũng không ngại làm tấm gương điển hình phản diện.

Nhan Sĩ Tắc nhướng mày, người mở miệng chính là bí thư Khâu Hiểu Minh của quận Tứ Đằng. Dù Khâu Hiểu Minh có cấp bậc tương đồng với Nhan Sĩ Tắc, thế nhưng Tứ Đằng là quận nội thành, dù là phương diện điện thoại hay tâm lý đều đứng trên đầu huyện Dương Cương.

Khâu Hiểu Minh là người có bản lĩnh nhưng lòng dạ lại rất kém, rất thích tranh cường hiếu thắng ở vài phương diện và sự việc. Nhan Sĩ Tắc tuy không sợ Khâu Hiểu Minh, thế nhưng cũng không muốn vì một chuyện nhỏ nhặt mà đắc tội với người ta.

Chương 651(p2): Thời gian nắm quyền.

Nhan Sĩ Tắc cười cười, hắn định nói một câu chuyển chủ đề. Thế nhưng hắn không muốn thì lại có người muốn tiếp tục, chợt nghe thấy có người cười hì hì nói:

- Bí thư Khâu là nhà giàu trong thành phố, càng là thuận lòng trời. Thế nhưng thiên tử hôn quân, bí thư Vương nắm ai làm tấm gương phản diện đều có thể được, thế nhưng căn bản không thể nắm ngài được.

Khâu Hiểu Minh hơn bốn mươi tuổi, hắn có dáng người gầy gò, hai mắt nhìn qua mờ ảo giống như đang buồn ngủ. Vừa rồi hắn chỉ có ý nghĩ biểu hiện chút bất mãn của mình với Nhan Sĩ Tắc, lại không ngờ mình nhanh chóng bị người ta phản kích. Hắn tất nhiên không cần nhìn cũng biết người phản kích mình là ai.

- Bí thư Lý nói đúng, quận Tứ Đằng dù xét về phương diện tổng sản lượng kinh tế hay thu nhập đầu người cũng không thể nào bị coi là tấm gương phản diện điển hình được.

Khâu Hiểu Minh nói, sau đó lại mở miệng đùa giỡn:

- Nhưng này bí thư Lý, lúc này anh cũng nên cảm ơn bí thư Nhan, vì lần này anh ấy đã gánh trách nhiệm thay cho anh.

Khâu Hiểu Minh dù không nói rõ ràng nhưng bí thư Lý Tắc Thông huyện Vũ Thương lại đỏ mặt. Huyện Vũ Thương trước nay luôn đứng cuối bảng xếp hạng của thành phố La Nam, tất nhiên Lý Tắc Thông biết rõ Khâu Hiểu Minh đang nói về mình.

Đám người nơi này đều biết rõ về mâu thuẫn giữa Lý Tắc Thông và Khâu Hiểu Minh, năm xưa Lý Tắc Thông vốn là chủ tịch quận Tứ Đằng, lẽ ra hắn sẽ là người tiến lên làm bí thư quận ủy. Nhưng sự việc như ván đóng thuyền lại thích ứng với câu tháo ra đóng lại, cuối cùng Lý Tắc Thông không thể tiến lên làm bí thư quận Tứ Đằng, vì giữa đường chợt xuất hiện Khâu Hiểu Minh.

Vì cân đối cho hai người mà thị ủy điều Lý Tắc Thông đến huyện Vũ Thương làm bí thư huyện ủy. Tuy đây là một phương án khá phù hợp nhưng dù thế nào thì trong lòng Lý Tắc Thông cũng có cảm giác bức bối, vì huyện Vũ Thương nghèo nhất thành phố La Nam, căn bản không thể so sánh với quận nội thành là Tứ Đằng.

Nhan Sĩ Tắc thấy một tình huống xích mích sắp phát sinh, hắn là chủ nhà vội vàng cười nói:

- Hội nghị sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng không nên để cho bí thư Vương chờ lâu được.

Tuy Nhan Sĩ Tắc chỉ nói hai chữ "chờ lâu", thế nhưng hai người Lý Tắc Thông và Khâu Hiểu Minh lại hiểu rõ ràng ý nghĩa ẩn giấu bên trong. Đó chính là hai anh chú ý một chút, đừng để bí thư Vương thấy các anh náo loạn trước cửa hội nghị, nếu không các anh sẽ không có quả ngon để ăn.

Lý Tắc Thông và Khâu Hiểu Minh đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó đi đến phòng hội nghị mà không thèm quan tâm đến đối phương. Tả Sơn Dân rớt ra phía sau cũng khẽ cười với Nhan Sĩ Tắc, sau đó cũng nhanh chân đi về phía phòng họp.

Nhan Sĩ Tắc khẽ cười với Tả Sơn Dân rồi lại khẽ lắc đầu. Hắn không cảm thấy bất ngờ vì tình huống xích mích giữa Lý Tắc Thông và Khâu Hiểu Minh, dù sao thì các vị lãnh đạo bảy quận huyện trong thành phố La Nam có biểu hiện hòa hợp êm ấm với nhau, thế nhưng thực tế lại căn bản không có mấy người thổ lộ tình cảm. Mọi người căn bản đều đứng thành hàng, hơn nữa lại có cùng một mục tiêu để nhìn vào chằm chằm.

Sau khi nghênh đón hai lượt khách đi vào phòng hội nghị, Nhan Sĩ Tắc thở dài ôột hơi. Lúc này trong phòng hội nghị đã tụ tập đầy lãnh đạo quận huyện và đơn vị ban ngành thành phố La Nam, có thể nói đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bí thư Vương đến mà thôi.

Lúc này Vương Tử Quân đang ở trong phòng làm việc tạm thời của mình, đang bàn bạc vài vấn đề với phó chủ tịch thường vụ Hà Khởi Duệ. Vì chuyến đi chạy hạng mục ở thủ đô nên quan hệ giữa Hà Khởi Duệ và Vương Tử Quân rất ấm áp gần gũi, sau khi nghe tin bí thư tổ chức hội nghị kinh tế ở huyện Dương Cương, Hà Khởi Duệ là thường ủy thị ủy đầu tiên chạy đến huyện Dương Cương.

- Chủ tịch Khởi Duệ, tình huống của thành phố La Nam chúng ta thật sự không mấy lạc quan.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói với Hà Khởi Duệ.

Hà Khởi Duệ có thể nói hiểu rất rõ về hiện trạng của thành phố La Nam, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:

- Bí thư Vương, tình huống của thành phố La Nam đặt ra yêu cầu với chúng ta là phải tiến từng bước một trên con đường đẩy mạnh phát triển, dù sao thì tình huống thực tế vẫn ở ngay trước mắt, nếu muốn tiến một bước lên trời thì hầu như là không thể nào.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu Hà Khởi Duệ đang khuyên nhủ mình cần phải đi từng bước, không nên đi quá lớn. Dù sao đi nhanh bước rộng sẽ rất dễ ngã, nếu ngã thì sẽ đau.

- Điều này tôi biết rõ, anh cứ yên tâm.

Sau khi nghe được câu trả lời đơn giản của Vương Tử Quân thì Hà Khởi Duệ khẽ thả lỏng hơn một chút, lúc này kim đồng hồ vẫn tiếp tục di chuyển, cũng đã đến gần giờ tổ chức hội nghị. Hà Khởi Duệ có chút trầm ngâm, sau đó hắn đốt một điếu thuốc rồi khẽ nói:

- Bí thư Vương, tôi nghe nói ngài cho ra chỉ thị yêu cầu cục công an bắt Trịnh Hiểu Nam về quy án phải không?

- Đúng vậy.



Vương Tử Quân cũng không nói thêm nhiều lời, hắn khẽ lên tiếng. Hắn chỉ nói đơn giản như vậy nhưng lại làm cho Hà Khởi Duệ cảm thấy sự việc giống như gai đâm vào tay.

Nhìn vào thái độ của bí thư Vương Tử Quân, Hà Khởi Duệ căn bản cảm thấy bí thư Vương không quá quan tâm đến anh em Trịnh gia. Nhưng Hà Khởi Duệ biết rất rõ một vấn đề, đó là anh em Trịnh gia căn bản không dễ trêu vào.

- Bí thư Vương, Trịnh Hiểu Nam căn bản chỉ là một tên lỗ mãng, chủ yếu nhất chính là anh của hắn, là Trịnh Khiếu Đống. Tôi cảm thấy nếu không có căn cứ mười phần chính xác, ngài căn bản không nên đánh rắn động cỏ.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Hà Khởi Duệ, hắn khẽ gật đầu nói:

- Điều này tôi biết rõ.

Hà Khởi Duệ do dự một chút rồi nói tiếp:

- Gần đây anh em Trịnh gia đẩy mạnh quan hệ, thế cho nên mạng lưới quan hệ vào lúc hiện tại là rất mạnh. Trịnh Khiếu Đống là một người mạnh vì gạo bạo vì tiền, có không ít cán bộ lãnh đạo thành phố La Nam là thượng khách nhà hắn. Nghe nói sở dĩ năm xưa Hà Tiến Chung có thể tiến lên làm cục trưởng cục công an cũng vì người này ra sức giúp đỡ.

Vương Tử Quân thật sự biết không nhiều về những sự kiện thế này trong thành phố La Nam, hắn càng chưa từng gặp mặt Trịnh Khiếu Đống. Thế nhưng Trịnh Khiếu Đống có thể ảnh hưởng đến phương diện bổ nhiệm chức vụ cục trưởng cục công an thành phố La Nam, điều này thật sự làm cho hắn lưu tâm.

- Anh em Trịnh gia mạnh vì gạo bạo vì tiền ở thành phố La Nam, thế nhưng đó không phải là phương diện quan trọng nhất.

Hà Khởi Duệ dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Chính thức làm chỗ dựa cho anh em Trịnh gia ở thành phố La Nam, đó là bố của bọn họ.

- Bố của bọn họ là ai?

Vương Tử Quân xoa xoa bàn tay rồi khẽ hỏi.

- Bố của bọn họ cũng là một quan viên.

Hà Đông Kỳ dùng giọng vui đùa nói:

- Là bí thư chi bộ thôn Trịnh Gia Thôn xã Thạch Tháp huyện Dương Phong.

Bí thư chi bộ thôn, hơn nữa lại là một thôn trong huyện Dương Phong? Ở thành phố La Nam có vài trăm bí thư chi bộ như vậy, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không mở miệng hỏi, hắn biết rõ Hà Khởi Duệ trịnh trọng giới thiệu cho mình như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó cần nói rõ với mình.

Chương 651(p3): Thời gian nắm quyền.

- Năm xưa bí thư Lưu của tỉnh Sơn Nam chúng ta xuống nông thôn thăm nom, lãnh đạo đã từng đến Trịnh Gia Thôn. Bí thư Lưu có quan hệ rất tốt với bố của Trịnh Khiếu Đống, nghe nói hai bên là anh em sinh tử.

Hà Khởi Duệ nói đến đây thì nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, sua đó nói tiếp:

- Tuy không biết tình hình cụ thể là gì, thế nhưng hàng năm bí thư Lưu đều đến Trịnh Gia Thôn một chuyến để thăm hỏi bố của Trịnh Khiếu Đống.

Hậu trường của Trịnh Khiếu Đống là bí thư Lưu Truyền Thụy? Điều này thật sự làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút bất ngờ. Hắn nghĩ đến tình huống mối quan hệ giữa mình và Lưu Truyền Thụy đã có vết rách, thế là cười cười nói:

- Giết người đền mạng, chúng ta có chứng cứ, bí thư Lưu cũng không thể nói gì hơn ở phương diện này được.

Khi hai người trò chuyện với nhau thì Đổng Trí Tân gõ cửa đi vào, hắn khẽ gật đầu chào hỏi chủ tịch Hà Khởi Duệ, sau đó nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, chủ tịch Lý và bí thư Lục đã đến rồi.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Mời bọn họ đến phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi sẽ qua.

Đổng Trí Tân có chút sững sốt, sau đó hắn gật đầu đi ra ngoài phòng. Hà Khởi Duệ nhìn bóng lưng Đổng Trí Tân, trong lòng lại âm vang dư vị câu nói vừa rồi của bí thư Vương. Tuy chỉ là vài câu đơn giản nhưng ý nghĩa ẩn giấu bên trong lại làm cho người ta cảm thấy tràn đầy hương vị.

Hội nghị lúc chín giờ thế nhưng Lý Quý Niên đến lúc tám giờ bốn lăm, nhìn qua thì có vẻ bình thường thế nhưng lại biểu hiện thái độ của chủ tịch Lý, đó là không giúp đỡ Vương Tử Quân ở hội nghị này. Chủ tịch Lý tất nhiên sẽ không dám phản đối ra ngoài mặt, thế cho nên dùng phương pháp này để biểu hiện sự bất mãn của mình với hội nghị hôm nay.

Lời nói của Vương Tử Quân chính là một cái tát đánh trả lại Lý Quý Niên, không phải anh đến lúc tám giờ bốn lăm sao? Vậy thì cứ chờ bên ngoài đi.

Hà Khởi Duệ nghĩ đến ý nghĩa ẩn giấu bên trong, hắn chợt cảm thấy hội nghị lần này ẩn giấu thuốc súng, càng cảm nhận được cơ hội của mình đang đến. Hắn là phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam, nếu như Lý Quý Niên bị bí thư Vương ép phải bỏ đi, như vậy mình là một nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố. Nếu hắn được bí thư thị ủy giúp đỡ, như vậy lại càng có khả năng tiến lên chiếc ghế chủ tịch.

Hà Khởi Duệ thầm suy tư về tất cả khả năng có thể xảy ra, thế là tư tưởng dựa về phía Vương Tử Quân càng thêm sâu đậm. Hắn chờ Đổng Trí Tân rời khỏi phòng rồi khẽ nói:

- Bí thư Vương, chủ tịch Lý tuy nhìn qua có về mềm nhũn nhưng chỉ cần có cơ hội thì sẽ ra tay, hơn nữa trước nay căn bản chưa từng nương tay bao giờ.

Vương Tử Quân gật đầu cười cười, hắn đứng lên đi đến bên cửa sổ. Hắn nhìn khung cảnh bên ngoài vài lượt, sau đó cười nói:

- Thời gian tốt đẹp nhất là lúc chúng ta nắm quyền, nếu bỏ quá đi thì sẽ không bao giờ tìm được trở lại.

Trước khi Vương Tử Quân nói ra những lời này, hắn muốn thông qua câu nói mù mờ để nói ra một ý nghĩ cho Hà Khởi Duệ. Nhưng khi hắn nói xong thì ký ước kiếp trước lại kéo đến như thủy triều, hắn nghĩ đến những gì đã thay đổi khi mình trọng sinh, thế là trong lòng đầy cảm khái.

"Thời gian tốt đẹp nhất chính là lúc còn nắm quyền!"

Thời gian qua đi không thể nào quay lại, nắm bắt thời cơ kinh tế cả nước sắp phát triển mạnh mẽ sẽ thật sự quan trọng với thành phố La Nam.

Hà Khởi Duệ tất nhiên không biết bây giờ Vương Tử Quân đang nghĩ gì, thế nhưng hắn thật sự chìm đắm trong câu nói vừa rồi của bí thư Vương. Tuy Vương Tử Quân không nói rõ điều gì, thế nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rõ, đây là lời hứa của Vương Tử Quân cho mình.

Vào những tình huống quan trọng, dù là có ý kia thì người ta cũng không nói trắng ra như vậy, Vương Tử Quân có thể nói như thế, tất cả đã quá rõ ràng rồi. Hà Khởi Duệ có chút chần chờ, sau đó đứng lên sau lưng Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, tôi nguyện đi theo tiến độ của anh, sẽ cố gắng cống hiến vì sự phát triển của thành phố La Nam.

So với hội trường của thành phố La Nam thì hội đường của huyện Dương Cương căn bản là không quá rộng, thế nhưng hôm nay đoàn người Vương Tử Quân đi về phía đài chủ tịch, bầu không khí hội đường chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Nhóm thường ủy thị ủy gồm Vương Tử Quân, Lý Quý Niên, Lục Ngọc Hùng, Trương Hợp Tuân...Đi lên ngồi xuống đài chủ tịch. Lục Ngọc Hùng là phó bí thư thị ủy, hắn khẽ cầm lấy micro rồi nói:

- Các đồng chí, hôm nay...

- Bí thư Vương, tôi có oan tình muốn nói rõ với ngài, chống tôi là Nhiếp Vinh Quân không phải sợ tội nhảy lầu tự sát, anh ấy bị người ta giết chết.

Một âm thanh sắc nhọn chợt vang lên bên dưới đài chủ tịch, ngay sau đó Giang Tiểu Vinh cầm trong tay tờ giấy có ghi một chữ "oan" rất lớn đang điên cuồng chạy về phía đài chủ tịch.

Khoảnh khắc khi sự việc xảy ra làm cho tất cả mọi người trong hội trường cảm thấy ngây cả người, căn bản không ai kịp phản ứng. Lúc này Giang Tiểu Vinh đã chạy đến đài chủ tịch, nàng nhìn đám cán bộ thành phố La Nam đến tham gia hội nghị rồi lớn tiếng nói:

- Tôi là Giang Tiểu Vinh, là vợ của Nhiếp Vinh Quân, chồng của tôi không phải tự sát, anh ấy cũng không thu tiền của người ta...

Lúc này vài tên nhân viên công tác của huyện Dương Cương đang ngây người cũng có phản ứng, thế nhưng bọn họ thật sự không biết phải làm sao, từng ánh mắt đều nhìn về phía Nhan Sĩ Tắc đang ngồi bên dưới đài chủ tịch.

Lúc này Nhan Sĩ Tắc thật sự vã mồ hôi hột, hắn thật sự không ngờ hội nghị hôm nay lại xảy ra chuyện này. Hắn có nghe nói về chuyện của Nhiếp Vinh Quân, thế nhưng hắn không ngờ sẽ có một ngày sự việc kia lại có liên quan đến hội nghị kinh tế toàn thành phố như thế này.

Lần này huyện Dương Cương phụ trách hội nghị kinh tế toàn thành phố, khi bí thư Vương chuẩn bị bắt đầu hội nghị thì sự việc này xảy ra, rõ ràng làm xấu mặt bí thư. Nhan Sĩ Tắc là người phụ trách chủ yếu, bí thư Vương há có thể đơn giản bỏ qua cho hắn sao?

Nếu như bây giờ Nhan Sĩ Tắc là lãnh đạo cao nhất của hội nghị, hắn sẽ có rất nhiều phương pháp xử lý sự việc. Thế nhưng lúc này dù là trên đài chủ tịch hay bên dưới đài đều là những cán bộ cấp bậc không thấp hơn hắn, thế cho nên hắn thật sự không có ý nghĩ nào hay để xử lý vấn đề.

Vương Tử Quân cũng không ngờ sự việc thế này phát sinh, hắn nhìn Giang Tiểu Vinh đang khóc lóc kể lể mới mọi người về sự việc liên quan đến Nhiếp Vinh Quân, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

- Bí thư Vương, ngài phải làm chủ cho danh dự của chồng tôi, anh ấy thật sự oan uổng. Còn nữa, Trịnh Khiếu Nam vì muốn bắt tôi mà đến đánh bố chồng của tôi, bố tôi không sốn được ba ngày thì...

Giang Tiểu Vinh thật sự giống như nổi điên, nàng dùng giọng đua đớn xé lòng để lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân có chút chần chờ, sau đó hắn đứng lên đi xuống bên dưới. Lúc này ở trước mặt nhiều người, hắn không thể không đứng ra xử lý vấn đề.

Chương 651(p4): Thời gian nắm quyền.

- Chị Giang, lúc này chị đến đây phản ánh vấn đề, có phải chị còn tin tưởng tôi không?

Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng thật sự làm cho người ta cảm thấy tin tưởng.

Giang Tiểu Vinh vốn đã không còn quá nhiều tín nhiệm với Vương Tử Quân, lần này nàng đến chủ yếu là để làm lớn chuyện, để mọi người phải chú ý đến sự việc của chồng mình. Nhưng lúc này nàng nhìn vẻ mặt chân thành của bí thư Vương, nàng không nhịn được phải nói:

- Bí thư Vương, tôi tin tưởng ngài.

- Tốt, nếu chị đã tin tưởng tổ chức, tin tưởng bí thư Vương Tử Quân tôi, như vậy tôi hứa với chị, chỉ cần đồng chí Nhiếp Vinh Quân không có vấn đề, tổ chức sẽ trả lại cho anh ấy sự trong sạch.

Vương Tử Quân nói đến đây thì đưa mắt nhìn Trương Hợp Tuân ở cách đó không xa nói:

- Bí thư Trương, hôm nay anh không cần tham gia hội nghị, nhiệm vụ chủ yếu của anh lúc này là nghe chị Giang phản ánh tình huống của đồng chí Nhiếp Vinh Quân.

Tình huống và địa điểm lúc này căn bản làm cho Trương Hợp Tuân không thể nào từ chối được sắp xếp của Vương Tử Quân. Hắn đứng lên rồi trầm giọng nói:

- Đồng chí Giang Tiểu Vinh, chị đi theo tôi phản ánh vấn đề.

- Chị Giang, chị có chứng cứ gì cứ nói rõ với ủy ban kỷ luật.



Vương Tử Quân nói rồi lại quy về vị trí của mình.

Giang Tiểu Vinh và Trương Hợp Tuân nhanh chóng rời khỏi hội trường, lúc này bầu không khí hội nghị lại khôi phục như trước, nhưng tất nhiên bên trong cũng tràn đầy cảm giác khác thường. Vì những người tham gia hội nghị có cấp bậc không thấp nên không ai dám châu đầu ghé tai nghị luận, thế nhưng gương mặt cực kỳ nghiêm túc lại làm cho người ta cảm thấy quá khác thường.

Đám người ngồi đây có thể nói đều đã nghe qua chuyện Nhiếp Vinh Quân tự sát, càng không ít người có tiếp xúc với Nhiếp Vinh Quân, đặc biệt là trưởng phòng xây dựng Lam Hà Tằng, càng là người đồng sự nhiều năm với Nhiếp Vinh Quân.

Nơi đây đều là những người cực kỳ mẫn cảm chính trị, bọn họ cũng hiểu rõ, rốt cuộc Nhiếp Vinh Quân có liên lụy đến ai. Nếu sự việc này được điều tra rõ ràng, như vậy sẽ phát sinh chấn động gì ở thành phố La Nam.

Bí thư Vương sẽ xử lý vụ này thế nào?

Vẻ mặt Lục Ngọc Hùng càng thêm đen nhẻm, hắn trầm ngâm giây lát, hắn định mở miệng nhưng cuối cùng lại nhìn về phía Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân không cho Lục Ngọc Hùng bất kỳ chỉ thị gì, hắn khẽ ho khan một tiếng vào micro, sau đó dùng giọng bình thản nói:

- Sự việc vừa rồi đã làm sáng tỏ một vấn đề, đó là chúng ta còn chưa làm tốt công tác tiếp dân, còn chưa đủ lực, tốc độ xử lý vấn đề của quần chúng còn cần phải tăng cường.

- Trong sự kiện này có liên quan đến vấn đề trách nhiệm, chúng ta là cán bộ lãnh đạo, chúng ta cần phải có tâm tư công tác và phụ trách cho dân, nếu như không có tâm tư này, như vậy anh ở trên chức vụ còn ý nghĩa gì nữa?

- Làm quan cần phải tạo phúc cho một phương, chúng ta thân là cán bộ lãnh đạo thành phố La Nam, chúng ta cần cố gắng vì sự phát triển kinh tế xã hội của thành phố La Nam, đồng thời cũng phải tìm biện pháp tăng thu nhập cho nhân dân, tìm ra nhiều con đường mới...

- Tỉnh Sơn Nam có mười chín thành phố, La Nam là thành phố có diện tích lớn nhất nhưng tính về phương diện phát triển kinh tế lại là kém nhất tỉnh. Thành phố chúng ta có bảy huyện hai quận, đã có năm huyện nghèo cấp quốc gia, hai huyện nghèo cấp tỉnh. Tuy trong đó có nguyên nhân khách quan, thế nhưng càng khó khăn như vậy thì cán bộ chúng ta càng cần phải dẫn đầu nhân dân thành phố La Nam tìm hướng làm giàu cho chính mình.

- Tốc độ phát triển kinh tế của thành phố La Nam thật sự đã rớt về phía sau trong tỉnh Sơn Nam, tôi có một số liệu được lấy ra từ cục thống kê tỉnh Sơn Nam, đó là tổng sản lượng kinh tế của thành phố La Nam xếp hàng cuối cùng trong tỉnh, ngay cả tốc độ phát triển kinh tế cũng ở hạng cuối cùng. Sự thật này yêu cầu cán bộ thành phố La Nam phải ra sức công tác, phải suy tính tìm kế phát triển, phải hợp mưu hợp sức cống hiến lực lượng của mình vì sự phát triển của thành phố La Nam.

Vương Tử Quân nói đến đây thì gương mặt nghiêm túc chợt thả lỏng hơn một chút, bầu không khí quỷ dị của hội trường cũng có chút chuyển biến. Không ít người bắt đầu nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, lẳng lặng lắng nghe lời nói của bí thư Vương Tử Quân.

- Thành phố La Nam chúng ta là vùng núi, có hơn sáu mươi phần trăm địa vực là núi, nhưng hoàn cảnh địa lý như thế này cũng là ưu thế của chúng ta. Lúc này chúng ta chỉ có thể phát triển ưu thế của mình, như vậy tôi tin kinh tế của thành phố La Nam sẽ thừa cơ đi lên, đi trên con đường phát triển của riêng thành phố La Nam.

Vương Tử Quân phát biểu nửa giờ, nhưng khi hắn kết thúc bài phát biểu thì hội trường vang lên những tiếng vỗ tay như sấm. Vương Tử Quân biết tiếng vỗ tay phần lớn là vì thân phận bí thư thị ủy của mình, thế nhưng hắn cũng không quá quan tâm, hắn có lòng tin thực hiện được những lời nói của mình.

Một hội nghị bình thường không phải chỉ có một người phát biểu, nhưng sau khi Vương Tử Quân nói xong, Lý Quý Niên trầm ngâm giây lát, cuối cùng chỉ dùng giọng khô cứng nói sẽ chứng thực chỉ thị của bí thư Vương, cố gắng đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố La Nam, xem như qua loa kết thúc hội nghị.

Hội nghị kinh tế toàn thành phố lần này có thể nói là sân khấu biểu diễn của riêng Vương Tử Quân, lời nói dùng thành tích thực tế để đề bạt cán bộ cũng rơi vào trong lòng tất cả mọi người.

Hội nghị bắt đầu lúc chín giờ, tuyên bố kết thúc lại chưa đến mười giờ, thế nhưng đám cán bộ tham gia hội nghị cũng không tỏ ra thất vọng, sau khi hội nghị kết thúc có rất nhiều người quan hệ khá tốt với nhau nhanh chóng tụ tập lại bàn luận.

- Bí thư Vương nói rất hay, tôi cảm thấy thành phố La Nam chúng ta không phải không có ưu thế, chỉ cần chúng ta phát triển ưu thế của mình, nhất định sẽ có thể đuổi theo được các thành phố khác.

- Anh nói thì hay lắm, thành phố La Nam chúng ta có ưu thế, điều này tôi biết rõ, thế nhưng tôi thật sự không tin thành phố chúng ta có thể vượt qua những thành phố khác. Chưa nói đến những thứ khác, thành phố La Nam đã qua bao đời lãnh đạo rồi? Không phải vẫn là hiện trạng thế này sao?

- Nói nhỏ một chút, những lời này nếu rơi vào tai lãnh đạo thì anh coi chừng đấy.

- Thế thì sao? Dù sao tôi cũng sắp về hưu đến nơi rồi, hì hì, nên hưởng thụ cho tốt chút thời gian trước khi về hưu.

- Được rồi, các anh cũng đừng nghị luận về những thứ này nữa. Hì hì, anh có thấy không, thành phố chúng ta chỉ sợ sắp phát sinh chuyện lớn.

Người nói khẽ chép miệng về phía hội trường trống rỗng rồi khẽ lên tiêng:

- Bí thư Vương đứng trước mặt bao người nói rõ sẽ điều tra vụ việc liên quan đến Nhiếp Vinh Quân, anh nói xem có bao nhiêu sóng gió xảy ra đây?

- Anh bạn, bí thư Vương thật sự đã nói những lời như vậy, anh cảm thấy lãnh đạo sẽ thật sự làm như vậy sao? Chưa nói những thứ gì khác, nếu lãnh đạo thật sự có can đảm làm như vậy, tôi sẽ mời anh đến Minh Cung dùng cơm, thế nào?

Đủ mọi lời nghị luận vang lên ở bốn phía hội trường, tuy những lời nghị luận này cũng có liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng chủ yếu nói về hành vi tố cáo của Giang Tiểu Vinh. Trong số người này thì những kẻ nghĩ rằng bí thư Vương sẽ đưa sự việc lên cao rồi khẽ thả xuống thật sự chiếm đại đa số.

Chương 651(p5): Thời gian nắm quyền.

Vương Tử Quân đi rửa mặt, sau đó vào phòng làm việc tạm thời của mình. Hắn định sau khi tổ chức hội nghị xong sẽ quay về thị ủy, thế nhưng sự việc phát sinh làm hắn quyết định ở lại chỗ này.

Vương Tử Quân đi vào phòng, chợt nghe thấy giọng điệu lạnh lùng như băng của Lục Ngọc Hùng đang vang lên bên trong:

- Nhan Sĩ Tắc, anh sắp xếp tổ chức hội nghị lần này như thế nào? Một hội nghị quan trọng như vậy mà anh lại để cho sự kiện kia xảy ra, anh nói xem thị ủy và bí thư Vương sẽ để mặt vào đâu? Huyện Dương Cương các anh công tác như vậy sao?

Nhan Sĩ Tắc không nói lời nào, thế nhưng mồ hôi liên tục chảy ròng ròng.

Lục Ngọc Hùng giống như không muốn bỏ qua dễ dàng cho Nhan Sĩ Tắc, khi hắn chuẩn bị nói lời phê bình thì thấy Vương Tử Quân đẩy cửa đi vào. Khi thấy Vương Tử Quân thì hắn trầm ngâm giây lát rồi lạnh mặt nói:

- Bí thư Vương, Nhan Sĩ Tắc lần này khó tránh khỏi trách nhiệm ở phương diện tổ chức hội nghị, tôi đề nghị phê bình Nhan Sĩ Tắc và huyện Dương Cương, cũng yêu cầu bọn họ làm bản kiểm điểm đưa lên thị ủy.

Viết kiểm điểm tuy không quá nặng, thế nhưng chỉ cần Nhan Sĩ Tắc viết kiểm điểm, như vậy sẽ đại biểu hắn căn bản không được đề bạt trong thời gian một hai năm tới.

Nhan Sĩ Tắc bây giờ đang theo sát Vương Tử Quân, đây là điều mà ai trong thành phố La Nam cũng biết rõ. Lúc này Lục Ngọc Hùng ra tay thúc đẩy, dù yêu cầu phê bình Nhan Sĩ Tắc, thế nhưng lại làm cho người ta suy nghĩ theo hướng sâu xa.

- Bí thư Lục, tuy đồng chí Nhan Sĩ Tắc và huyện Dương Cương có chút bất lực trên phương diện tổ chức hội nghị lần này, thế nhưng làm kiểm điểm là quá nặng, tôi thấy nên phê bình bằng miệng, lần sau không thể cho sự kiện tương tự phát sinh.

Khi Nhan Sĩ Tắc cảm thấy mình gặp chuyện không may thì phó chủ tịch thường vụ Hà Khởi Duệ chợt mở miệng nói lời giải vây.

Nhan Sĩ Tắc nghe lời nói của Hà Khởi Duệ thì thở dài một hơi, tuy vẫn là phê bình nhưng căn bản là thoải mái hơn viết kiểm điểm theo lời Lục Ngọc Hùng.

- Chủ tịch Hà, đề nghị của anh là không ổn, nếu như chuyện này không xử lý nghiêm túc, thành phố La Nam chúng ta sau này sao có thể triển khai mở rộng công tác?

Lục Ngọc Hùng trừng mắt trầm giọng nói:

- Có một số việc có thể xử lý nhẹ tay, thế nhưng có một số việc liên quan đến tính nguyên tắc, chúng ta không thể nào làm người hiền lành cho được.

Lục Ngọc Hùng lúc này biểu hiện cực kỳ cường thế, hắn không thèm nể mặt Hà Khởi Duệ, câu nói "người hiền lành" càng làm cho Hà Khởi Duệ đỏ mặt.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hùng hổ của Lục Ngọc Hùng, hắn không nói gì, chỉ ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nhìn thoáng qua Nhan Sĩ Tắc rồi nói:

- Bí thư Sĩ Tắc, anh có ý nghĩ gì hay với sự kiện lần này không?

- Bí thư Vương, tôi bây giờ nhận thức được chúng tôi căn bản chưa làm thật tốt công tác của mình, có rất nhiều phương diện cần phải tăng cường. Điều này nói cho cùng chính là chúng tôi không đủ tâm tính trách nhiệm, vì vậy chúng tôi sẽ chuẩn bị tăng cường tính trách nhiệm của cán bộ, sẽ cực kỳ cẩn thận trên phương diện sắp xếp nhiệm vụ của thị ủy.

Nhan Sĩ Tắc dùng ánh mắt không yên nhìn Vương Tử Quân, hắn hiểu rõ tình cảnh của mình, trong lòng thầm cầu nguyện bí thư Vương tuyệt đối không nên bị bí thư Lục ép vào thế khó, nếu không mình sẽ gặp tai vạ. Nhưng Lục Ngọc Hùng xưa nay cực kỳ cường thế ở thành phố La Nam, điều này làm hắn cảm thấy khó thể nào thoát thân.

Vương Tử Quân khoát tay áo dùng giọng trầm thấp nói:

- Anh nhận thức như vậy là có chút bất công, anh nhìn vấn đề mà không thấy rõ bản chất. Anh cảm thấy chuyện này là của Giang Tiểu Vinh sao? Không phải, điều này phản ảnh phương diện chúng ta xử lý vấn đề không tốt, sự việc Nhiếp Vinh Quân xảy ra đã quá lâu, vì sao các ban ngành liên quan còn chưa cho ra căn cứ chính xác? Vì sao còn chưa cho gia đình người ta một câu trả lời thuyết phục? Vì sao Giang Tiểu Vinh đi tố cáo nhiều lần như vậy mà chưa ai cho chị ấy câu trả lời thuyết phục? Đây chính là những phương diện cần suy xét.

Nhan Sĩ Tắc cúi đầu rất thấp, lúc này trong lòng hắn lại cực kỳ vui sướng. Hắn biết rõ bí thư Vương giống như phê bình mình, thực tế lại đang nói về phía Lục Ngọc Hùng.

Cái gì là không thấy rõ bản chất? Cái gì là không kịp xử lý vấn đề? Đây là vấn đề của Nhan Sĩ Tắc sao? Tất nhiên là không. Nhan Sĩ Tắc chỉ là bí thư huyện ủy, thật sự không có bất kỳ liên quan nào đến sự kiện của Nhiếp Vinh Quân.

Vẻ mặt Lục Ngọc Hùng liên tục biến đổi, Nhan Sĩ Tắc nghe ra được ý nghĩa câu nói của Vương Tử Quân, tất nhiên hắn cũng sẽ hiểu. Hắn muốn đứng lên phản kích, thế nhưng lúc này hắn lại căn bản không thể nói nên lời.

- Bí thư Vương, tôi sẽ nhất định chứng thực chỉ thị của ngài, sau này tuyệt đối không để tình huống như thế này xuất hiện.

Nhan Sĩ Tắc rất thông minh, hắn nhanh chóng mở miệng nhận sai lầm và cho ra lời đảm bảo với Vương Tử Quân, nhận trách nhiệm của mình rất rõ ràng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi khoát tay nói:

- Sĩ Tắc, anh cứ đi bận rộn công tác đi, chúng tôi cần bàn vài chuyện.

Nhan Sĩ Tắc thầm hô may mắn, hắn nào dám ở lại chỗ này, thế là cũng không nói lời nào, nhanh chóng rời khỏi gian phòng đầy áp lực này.

- Chủ tịch Lý, thành phố La Nam chúng ta muốn phát triển phải dựa vào chính mình, tất cả thứ khác đều là không thực tế. Chỉ khi chúng ta có thể tìm ra con đường của riêng mình, như vậy mới thật sự đẩy mạnh sự phát triển kinh tế xã hội thành phố La Nam được.

Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi nói với Lý Quý Niên.

Sau khi Vương Tử Quân đi vào thì Lý Quý Niên không nói lời nào, cũng căn bản không phát biểu ý kiến gì với sự việc xảy ra trong hội nghị. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói về phương diện phát triển kinh tế, hắn cười nói:

- Bí thư Vương nói rất đúng, cho đến nay tôi đều cảm thấy thành phố La Nam muốn phát triển kinh tế cần tìm ra con đường của riêng mình, cũng vì điều này mà cố gắng không ít, thế nhưng mãi mà chưa nắm đúng trọng điểm. Hôm nay nghe bí thư Vương nói chuyện mà tôi thật sự hiểu ra nhiều điều, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của bí thư Vương, thành phố La Nam chúng ta sẽ có bước phát triển nhảy vọt.

Lý Quý Niên nói giống như tỏ ra cực kỳ giúp đỡ với Vương Tử Quân, thế nhưng thực tế lại giống như rũ bỏ tất cả, ý nghĩa là dưới sự lãnh đạo của Vương Tử Quân anh, làm thế nào cũng không liên quan đến tôi. Nếu có thành tích thì không thiếu phần của tôi, nhưng nếu có trách nhiệm, như vậy thì xin lỗi, tất cả đều nằm dưới sự lãnh đạo của ngài, hì hì, cũng không phải là trách nhiệm của tôi.

Tất cả mọi người đều rõ ràng ý nghĩa lời nói của Lý Quý Niên, đám người bên kia có thể trở thành thường ủy thị ủy cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghe qua là hiểu ngay.

Vương Tử Quân chỉ cười cười với thái độ của Lý Quý Niên, hắn thản nhiên nói:

- Chủ tịch nói đúng, thành phố La Nam chúng ta muốn phát triển cần phải tìm ra ý nghĩ mới, con đường mới của riêng mình, chỉ như vậy mới có thể tìm được hướng phát triển nhảy vọt...

Khi Vương Tử Quân định tiếp tục lên tiếng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Kim Điền Lạc đẩy cửa đi vào, Đổng Trí Tân và cục trưởng Hà Tiến Chung cũng đi đến. Hà Tiến Chung thấy Vương Tử Quân thì trầm giọng báo cáo:

- Bí thư Vương, chúng tôi tiến hành vây ráp, đã bắt được kẻ tình nghi phạm tội là Trịnh Khiếu Nam.

Hà Tiến Chung tuy nói không quá lớn nhưng nội dung lại làm cho ánh mắt nhiều người trở nên quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook