Chương 1675: Đừng gõ sai chuông, niệm sai kinh.
Bảo Thạch Tiêu
09/10/2015
Trong số các vị phó chủ tịch tỉnh thì Nghiêm Khâm Binh có thân phận khá đặc thù, hắn kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, trong ấn tượng của rất nhiều người thì nội dung công tác của hắn chủ yếu nằm ở cục công an.
Cục công an có tầm quan trọng rất lớn, dù là lãnh đạo cấp ủy hay chính quyền đều hiểu rõ ràng, Nghiêm Khâm Binh dù có vị trí không cao trong số các vị phó chủ tịch tỉnh, cũng không phải thường ủy thế nhưng địa vị lại gần tương đồng với Cố Tắc Viêm.
Khi Vương Tử Quân đảm nhiệm vị trí quyền chủ tịch tỉnh, số lần Nghiêm Khâm Binh báo cáo công tác với Vương Tử Quân cũng không nhiều. Sau khi Vương Tử Quân thông qua tuyển cử để tiến lên chính thức, số lần báo cáo của hắn vẫn giống như trước kia.
Nhưng hôm nay Nghiêm Khâm Binh không thể không tự mình đến báo cáo kết quả xử lý với Vương Tử Quân. Từ những gì điều tra được ngày hôm qua thì Nghiêm Khâm Binh biết sự việc không quá lớn, thậm chí có thể nói, nếu như không có ai truy cứu thì không tính là gì cả.
Dù sao thì sự việc kia không tạo nên hậu quả gì, cũng không gây ra tình huống khó thể vãn hồi, thế nhưng Nghiêm Khâm Binh vì chuyện này mà cả đêm trằn trọc không ngủ ngon.
Nghiêm Khâm Binh đi lại khá gần với bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương, đây hầu như là một bí mật đã công khai, dù sao thì hắn có thể là phó chủ tịch kiêm cục trưởng cục công an là do Sầm Vật Cương đề cử. Nếu không phải có bí thư Sầm, hắn không thể tiến lên vị trí này. Là con người phải biết mang ơn, Nghiêm Khâm Binh căn bản không làm được chuyện qua cầu rút ván.
Hơn nữa tuy bây giờ danh tiếng của Vương Tử Quân là rất mạnh, thế nhưng Nghiêm Khâm Binh cũng không cho rằng Vương Tử Quân có thể ép được bí thư Sầm. Hắn cũng không tiến lên ôm đùi Vương Tử Quân, như vậy sẽ làm cho người ta coi thường.
Nhưng nếu như Vương Tử Quân nắm lấy chuyện nhỏ ngày hôm qua để nói đến Nghiêm Khâm Binh, như vậy sẽ biến thành cực kỳ khó chịu. Đồn trưởng Tôn không làm việc theo đúng quy củ có thể bị Nghiêm Khâm Binh cách chức, thế nhưng nó lại tạo nên ảnh hưởng không quá tốt với chính hắn.
Vấn đề nhỏ này dù nói thế nào cũng không hay, không thể thảo luận được, đó cũng là sự thất trách nghiêm trọng của một người là cục trưởng cục công an như Nghiêm Khâm Binh, ít nhất là trách nhiệm thiếu kiểm tra đôn đốc. Nếu điều này kéo dài, như vậy hắn là một vị cục trưởng cục công an không phù hợp với công tác, đề nghị chuyển chỗ một phó chủ tịch chuyên trách như hắn cũng không có gì là không được.
Tuy thanh danh phó chủ tịch tỉnh là rất tốt thế nhưng lại không được như chức vụ cục trưởng cục công an, căn bản là không quá trọng yếu trong ban ngành ủy ban nhân dân tỉnh.
Nghiêm Khâm Binh thầm phỏng đoán cả đêm, cuối cùng vẫn không để cho Vương Tử Quân mượn chuyện lần này để nói về mình. Sáng sớm hắn đã đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, chuẩn bị báo cáo với Vương Tử Quân sự kiện hôm qua.
- Chào chủ tịch Vương. Sau khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, thấy Vương Tử Quân đang vui đầu ghi chép gì đó, Nghiêm Khâm Binh cung kính mở miệng chào hỏi.
Nghiêm Khâm Binh là người có tính cách, bản tính của hắn giống như tên họ của mình, dù là cực kỳ muốn cười nhưng gương mặt vẫn giống như cục gạch, căn bản không có chút sinh động.
Vương Tử Quân nhìn Nghiêm Khâm Binh, hắn cười cười nói: - Chào chủ tịch Nghiêm, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân nói rồi đặt bút xuống, sau đó đi đến ngồi xuống đối diện với Nghiêm Khâm Binh trên ghế sa lông, vừa nói Triệu Hiểu Bạch đến châm trà cho Nghiêm Khâm Binh.
Nghiêm Khâm Binh nhìn bộ dạng nhiệt tình của Vương Tử Quân mà tâm tư không dám thả lỏng, thậm chí càng căng cứng thêm.
Nghiêm Khâm Binh nghĩ đến những lời nghị luận về Vương Tử Quân, rất nhiều người cho rằng Vương Tử Quân càng khách khí với ai thì càng động thủ với người đó.
Nghiêm Khâm Binh căn bản không tin vào những lời này, thế nhưng hiện tại nhìn bộ mặt khách khí của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy lo lắng hơn. Sau khi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, thông qua điều tra thì chuyện ngày hôm qua là đồn trưởng Tôn Khoa Văn không tuân theo quy định, tôi đã yêu cầu cục công an thành phố Rừng Mật nghiêm túc xử lý.
Vương Tử Quân không lên tiếng chỉ mỉm cười nhìn Nghiêm Khâm Binh.
Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân, Nghiêm Khâm Binh càng cảm thấy không yên. Hắn nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, thầm nghĩ chẳng lẽ chủ tịch Vương không hài lòng với biện pháp xử lý như vậy?
Dựa theo sinh thái chính trị trước mặt, chính mình tốt nhất đừng để cho chủ tịch Vương chụp được túm tóc, vì có thủ hạ là có lúc công tác sai lầm, Vương Tử Quân đã giao quyền xử lý cho hắn, nếu như hắn không quan tâm, chẳng khác nào chôn xuống quả bom hẹn giờ cho mình vào tương lai. Vương Tử Quân hoàn toàn có thể thông qua các biện pháp khác để gây khó khăn cho hắn, như vậy càng thêm bất lợi với hắn.
Nghiêm Khâm Binh thầm mắng xối xả lên đầu Lý Cảnh Lôi, nhưng ngoài miệng vẫn báo cáo: - Chúng tôi cũng chuẩn bị xử lý thật nghiêm túc những người giảo mạo tố cáo như Lý Cảnh Lôi, chuyện này đã liên quan đến pháp luật, tôi chuẩn bị bắt giam anh ta chờ xử lý.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly trà lên uống một hớp nước rồi nói: - Hình như xử lý như vậy là có hơi nghiêm khắc.
Nghiêm Khâm Binh không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn từ góc độ xử lý, hắn thật sự áp dụng phương pháp nghiêm khắc nhất. Lúc này Vương Tử Quân nói như vậy là quá nghiêm khắc, hắn thầm nghĩ, đây không phải là vì anh sao? Nếu không phải vì anh thì chỉ là công tác phê bình giáo dục, cho Lý Cảnh Lôi phải nhận lỗi mà thôi.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi căn bản có hai biện pháp xử lý với hành vi của Lý Cảnh Lôi: Một là phê bình giáo dục, để anh ta phải nhận lỗi; hai là tiến hành câu lưu xử lý. Ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân rõ ràng là chọn dùng biện pháp nặng tay nhất, rõ ràng là đang làm khó quan hệ giữa mình và Lý Hanh Dư, sao Vương Tử Quân nghe không hiểu cho được?
Vì vậy Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Nghiêm Khâm Binh: - Chúng ta đối với những cán bộ phạm sai lầm cần dạy bảo ngăn ngừa, chủ yếu là trị bệnh cứu người, vì khiển trách không phải là mục đích, chỉ là thủ đoạn mà thôi.
- Chủ tịch Vương nói rất đúng. Nghiêm Khâm Binh thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ mình đã vượt qua cửa ải này. Tối qua Lý Hanh Dư có gọi điện thoại cho hắn, hắn căn bản không nghe máy, ý nghĩa của nó như thế nào thì Lý Hanh Dư hiểu rõ ràng.
Tuy Nghiêm Khâm Binh và Lý Hanh Dư cũng không phải cố mối quan hệ quá sâu, thế nhưng Lý Hanh Dư dù sao cũng là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, lại rất khách khí với hắn, nếu như sự kiện này mình ra tay quá nặng, chỉ sợ sau này khó gặp mặt nhau.
Nhưng Nghiêm Khâm Binh cũng không vì vậy mà buông lỏng, hắn biết sự kiện này còn có một điểm cực kỳ quan trọng không thể không quan tâm, đó là trách nhiệm của lãnh đạo đơn vị như hắn. Tuy vị trí của hắn căn bản là cách xa một viên đồn trưởng đồn công an tám ngàn dặm, thế nhưng những sự việc trái với kỷ cương pháp luật như thế này căn bản làm cho một vị lãnh đạo đơn vị khó chạy thoát được trách nhiệm.
Vương Tử Quân nếu mượn điều này để nắm chặt phát huy, chỉ sợ vị trí cục trưởng cục công an tỉnh của Nghiêm Khâm Binh cũng có vài phần chấn động.
- Chủ tịch Vương, tôi xin kiểm điểm với ngài, đây là tôi không làm tốt công tác của mình, căn bản không làm tốt công tác kiểm tra đôn đốc đơn vị. Sau khi chuyện này xảy ra, tôi nhất định sẽ nắm chặt công tác đảm bảo xây dựng tác phong, kiên quyết ngăn chặn những tình huống như thế này tiếp tục phát sinh. Nghiêm Khâm Binh thấy Vương Tử Quân không nói gì thêm, thế là có chú do dự, sau đó dùng giọng chân thành nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nhận kiểm điểm của Nghiêm Khâm Binh, hắn khoát tay áo nói: - Anh Nghiêm, cũng không cần phải làm kiểm điểm như vậy, trong đội ngũ không thiếu những con sâu làm rầu nồi canh, cứ xem như chuyện lần này là hồi chuông cảnh báo, cần nắm chặt công tác xây dựng đội ngũ, sau này tranh thủ không cho sự việc tương tự phát sinh là được.
Nghiêm Khâm Binh nghe Vương Tử Quân nói những lời như vậy thì giống như không tin vào lỗ tai của mình. Vương Tử Quân có thể nắm lấy chuyện này để nói về công tác của mình hay không? Điều này làm cho Vương Tử Quân suy nghĩ cả buổi tối. Đáp án chỉ có một, đó là Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội gõ lên đầu mình vào lúc này.
Nên ứng phó thế nào? Đây chính là điều mà Nghiêm Khâm Binh phải chuẩn bị kỹ càng, cũng nắm chặt tâm lý, nhưng hắn lại không ngờ Vương Tử Quân căn bản giơ roi lên cao nhưng rơi xuống nhẹ như vậy.
Chỉ coi đây là hồi chuông cảnh báo để cố gắng làm tốt công tác xây dựng đội ngũ.
Như vậy là xong rồi sao?
Nghiêm Khâm Binh căn bản không tin, vì vậy hắn chờ Vương Tử Quân tiếp tục mở miệng, nhưng Vương Tử Quân lại di chuyển chủ đề lên phương diện xây dựng đội ngũ của cục công an.
Nghiêm Khâm Binh đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà không khỏi thở dài một hơi, hắn nghĩ đến những suy đoán của mình trước đó, không khỏi sinh ra cảm giác may mắn. Vương Tử Quân không mượn chuyện này để nói về mình, điều này nói rõ mình đã vượt qua được một tình huống đầy nguy cơ.
Tuy hắn cảm thấy sự kiện vừa rồi không ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của mình, thế nhưng cũng làm cho mình sứt đầu mẻ trán. Thậm chí vì chuyện này mà hắn không thể không làm bản kiểm điểm, bây giờ Vương Tử Quân lại nhẹ nhàng buông ra, vậy thì rõ ràng đã ném cho mình một khoản nhân tình.
Lúc này mây đen đả tản đi, tâm tình của Nghiêm Khâm Binh cực kỳ thoải mái, thế là không khỏi nhớ đến cuộc điện thoại của Lý Hanh Dư tối qua, hắn không khỏi lấy điện thoại ra.
Trước kia khi Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì có quan hệ cũng không tệ với Nghiêm Khâm Binh, bây giờ tuy Lý Hanh Dư không còn là thư ký trưởng, thế nhưng lại là bí thư thị ủy Kim Hà. Tuy vị trí của Lý Hanh Dư không còn quá quan trọng, thế nhưng duy trì mối quan hệ này cũng là điều kiện cần.
Tối qua Nghiêm Khâm Binh có chỗ khó không tiếp nhận điện thoại của Lý Hanh Dư, bây giờ sự việc được xử lý xong, mình nói vài câu biết thời thế cũng không là vấn đề. Sau khi bấm điện thoại thì hắn chuẩn bị nói ra những lời mà mình đã suy nghĩ sẵn.
Nhưng sau khi điện thoại đổ chuông hai tiếng, người bên kia không những không nghe máy, còn cắt điện thoại. Điều này làm cho Nghiêm Khâm Binh cảm thấy không vui, sau đó lại biến thành nghi hoặc.
Nghiêm Khâm Binh là người thông minh, với tính cách của Lý Hanh Dư thì tuyệt đối không thể không tiếp điện thoại của mình. Người ta cúp điện thoại chỉ có một nguyên nhân, đó là trường hợp này không thích hợp tiếp điện thoại.
Lý Hanh Dư đang ở trong phòng của ai?
Thật sự là Nghiêm Khâm Binh đã đoán đúng, Lý Hanh Dư bây giờ đang ở trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, đang kể khổ với bí thư Sầm. Lý Hanh Dư nói đến chuyện ngày hôm qua, thế nhưng hắn mở miện thì tính chất sự việc lại biến đổi.
Tối qua Lý Hanh Dư căn bản không thể ngủ ngon, con trai làm phát sinh đại họa, thậ sự làm cho hắn hận ngứa răng, thật sự không thể cho nó một gậy chết tươi. Thế nhưng hắn nghĩ thì dễ dàng nhưng nếu muốn thực hiện thì không cam lòng.
Lý Hanh Dư gọi điện thoại cho Nghiêm Khâm Binh, người ta không nghe máy, thế là hắn chuyển tâm tư lên người của Sầm Vật Cương. Chuyện này không phải điều gì lớn, nhưng hắn cần phải chạy đến chỗ Sầm Vật Cương để tố cáo. Tuy Sầm Vật Cương sẽ không làm gì Vương Tử Quân ở sự kiện này, thế nhưng cũng có thể thoa thuốc nhỏ mắt cho Vương Tử Quân bên kia.
Trước kia Lý Hanh Dư đi rất gần với Sầm Vật Cương, vì vậy bây giờ muốn gặp bí thư Sầm cũng cực kỳ thuận lợi. Sau khi báo cáo công tác của thành phố Kim Hà cho Sầm Vật Cương, Lý Hanh Dư bày ra bộ dạng khó khăn nói: - Bí thư Sầm, tôi muốn được điều động công tác, nếu trong tỉnh không còn vị trí nào trống, tôi muốn làm trợ thủ cho thư ký trưởng Phương cũng được.
Từ vị trí bí thư thị ủy Kim Hà đến phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy căn bản là xuống chức, nếu như tuyến trên không hài lòng, nào có người nào tình nguyện di chuyển vị trí như vậy?
Có câu cán bộ chỉ có thể tiến lên mà không chịu đi xuống, Lý Hanh Dư nếu từ vị trí một bí thư thị ủy quay về tỉnh làm phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, mặc dù nó không liên quan đến bí thư Sầm, thế nhưng dù sao cũng là sự việc diễn ra dưới sự lãnh đạo của bí thư Sầm, ít nhất cũng nói rõ quyền lực khống chế của lão có lỗ hổng. Vì vậy chỉ cần Sầm Vật Cương còn nắm quyền ở Mật Đông, căn bản không muốn sự việc như vậy phát sinh.
Sầm Vật Cương là người thông minh, nghe những lời của Lý Hanh Dư thì hiểu ngay. Lão nhìn chằm chằm vào Lý Hanh Dư, cũng không mở miệng, sau khi uống một ngụm trà thì mới trầm giọng nói: - Thế nào? Kim Hà có chuyện gì sao?
Sầm Vật Cương không tin Lý Hanh Dư không làm tốt công tác bí thư thị ủy Kim Hà, trước kia Lý Hanh Dư từng là bí thư thị ủy, tuy không phải là thành phố Kim Hà, thế nhưng vẫn công tác tương đối thành công.
- Bí thư Sầm, Kim Hà không có chuyện gì, thế nhưng có người không muốn tôi sống yên ở Kim Hà, tôi cảm thấy cũng không nên làm cho ngài tiếp tục khó xử. Lý Hanh Dư bày ra bộ dạng khó xử nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương đứng lên đi ra khỏi bàn làm việc của mình, lão gõ bàn hai cái sau đó mới thản nhiên nói: - Có phải là hạng mục nhất thể hóa thành phố Rừng Mật không?
Hạng mục nhất thể hóa Rừng Mật chính là một trong những mục tiêu chiến lược được Đường Chấn Huy đề ra, Vương Tử Quân căn bản có thái độ giúp đỡ rất lớn, nhưng Sầm Vật Cương căn bản lại không ưa. Tuy hạng mục đã được quyết định nhưng khi Lý Hanh Dư xuống làm bí thư thị ủy Kim Hà thì căn bản luôn tìm cách ứng phó.
Sầm Vật Cương căn bản nhìn thấy rõ ràng điều này, lão biết Lý Hanh Dư đang dùng phương pháp như vậy để biểu đạt lòng trung thành với mình. Tuy lão không quá tán thưởng phương thức làm việc của Lý Hanh Dư, thế nhưng cũng không phản đối.
- Bí thư, tôi cảm thấy làm bí thư thị ủy Kim Hà có hơi mệt, không bằng đi theo bên cạnh ngài. Lý Hanh Dư là người có cảnh giới nhìn mặt nói chuyện cực kỳ cao, hắn nhìn vào ánh mắt của Sầm Vật Cương, cảm nhận được bí thư Sầm đang có chút tức giận.
Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt của Lý Hanh Dư, càng khẳng định suy đoán của mình. Lão có thể thấy tâm tư của Lý Hanh Dư đang rất loạn, tư thái không còn như trước, nói chuyện bừa bãi, có chút va vấp. Hơn nữa người này đang phạm vào điều tối kỵ: Trước mặt lãnh đạo có gì thì cứ nói, không chịu nói ra mà cứ che giấu như mèo giấu cứt, lãnh đạo sao có thời gian suy đoán tâm tư của anh?
Thế là Sầm Vật Cương trừng mắt nhìn Lý Hanh Dư: - Cho anh đi làm bí thư thị ủy Kim Hà chính là tỉnh ủy tín nhiệm anh, tôi tin tưởng anh có thể làm tốt công tác ở thành phố Kim Hà, anh không làm tôi thất vọng đấy chứ?
- Đồng thời anh cần can đảm triển khai mở rộng công tác, có chuyện gì thì cứ tìm tôi, nếu ai có ý kiến với công tác của anh, như vậy có thể nói người ta tìm nói với tôi. Sầm Vật Cương nói lời giúp đỡ như vậy làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy rất vui, càng có không ít cảm động. Lão lãnh đạo chính là lão lãnh đạo, thái độ ủng hộ như vậy là quá tốt. Nhưng bây giờ hắn không thể không lợi dụng sự tín nhiệm của lãnh đạo với mình, nếu không hắn khó thể nào làm tốt công tác này được.
- Bí thư, tôi rất cảm kích sự tín nhiệm của ngài với tôi, nhưng chủ tịch Vương bên kia... Lý Hanh Dư bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi
Cục công an có tầm quan trọng rất lớn, dù là lãnh đạo cấp ủy hay chính quyền đều hiểu rõ ràng, Nghiêm Khâm Binh dù có vị trí không cao trong số các vị phó chủ tịch tỉnh, cũng không phải thường ủy thế nhưng địa vị lại gần tương đồng với Cố Tắc Viêm.
Khi Vương Tử Quân đảm nhiệm vị trí quyền chủ tịch tỉnh, số lần Nghiêm Khâm Binh báo cáo công tác với Vương Tử Quân cũng không nhiều. Sau khi Vương Tử Quân thông qua tuyển cử để tiến lên chính thức, số lần báo cáo của hắn vẫn giống như trước kia.
Nhưng hôm nay Nghiêm Khâm Binh không thể không tự mình đến báo cáo kết quả xử lý với Vương Tử Quân. Từ những gì điều tra được ngày hôm qua thì Nghiêm Khâm Binh biết sự việc không quá lớn, thậm chí có thể nói, nếu như không có ai truy cứu thì không tính là gì cả.
Dù sao thì sự việc kia không tạo nên hậu quả gì, cũng không gây ra tình huống khó thể vãn hồi, thế nhưng Nghiêm Khâm Binh vì chuyện này mà cả đêm trằn trọc không ngủ ngon.
Nghiêm Khâm Binh đi lại khá gần với bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương, đây hầu như là một bí mật đã công khai, dù sao thì hắn có thể là phó chủ tịch kiêm cục trưởng cục công an là do Sầm Vật Cương đề cử. Nếu không phải có bí thư Sầm, hắn không thể tiến lên vị trí này. Là con người phải biết mang ơn, Nghiêm Khâm Binh căn bản không làm được chuyện qua cầu rút ván.
Hơn nữa tuy bây giờ danh tiếng của Vương Tử Quân là rất mạnh, thế nhưng Nghiêm Khâm Binh cũng không cho rằng Vương Tử Quân có thể ép được bí thư Sầm. Hắn cũng không tiến lên ôm đùi Vương Tử Quân, như vậy sẽ làm cho người ta coi thường.
Nhưng nếu như Vương Tử Quân nắm lấy chuyện nhỏ ngày hôm qua để nói đến Nghiêm Khâm Binh, như vậy sẽ biến thành cực kỳ khó chịu. Đồn trưởng Tôn không làm việc theo đúng quy củ có thể bị Nghiêm Khâm Binh cách chức, thế nhưng nó lại tạo nên ảnh hưởng không quá tốt với chính hắn.
Vấn đề nhỏ này dù nói thế nào cũng không hay, không thể thảo luận được, đó cũng là sự thất trách nghiêm trọng của một người là cục trưởng cục công an như Nghiêm Khâm Binh, ít nhất là trách nhiệm thiếu kiểm tra đôn đốc. Nếu điều này kéo dài, như vậy hắn là một vị cục trưởng cục công an không phù hợp với công tác, đề nghị chuyển chỗ một phó chủ tịch chuyên trách như hắn cũng không có gì là không được.
Tuy thanh danh phó chủ tịch tỉnh là rất tốt thế nhưng lại không được như chức vụ cục trưởng cục công an, căn bản là không quá trọng yếu trong ban ngành ủy ban nhân dân tỉnh.
Nghiêm Khâm Binh thầm phỏng đoán cả đêm, cuối cùng vẫn không để cho Vương Tử Quân mượn chuyện lần này để nói về mình. Sáng sớm hắn đã đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, chuẩn bị báo cáo với Vương Tử Quân sự kiện hôm qua.
- Chào chủ tịch Vương. Sau khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, thấy Vương Tử Quân đang vui đầu ghi chép gì đó, Nghiêm Khâm Binh cung kính mở miệng chào hỏi.
Nghiêm Khâm Binh là người có tính cách, bản tính của hắn giống như tên họ của mình, dù là cực kỳ muốn cười nhưng gương mặt vẫn giống như cục gạch, căn bản không có chút sinh động.
Vương Tử Quân nhìn Nghiêm Khâm Binh, hắn cười cười nói: - Chào chủ tịch Nghiêm, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân nói rồi đặt bút xuống, sau đó đi đến ngồi xuống đối diện với Nghiêm Khâm Binh trên ghế sa lông, vừa nói Triệu Hiểu Bạch đến châm trà cho Nghiêm Khâm Binh.
Nghiêm Khâm Binh nhìn bộ dạng nhiệt tình của Vương Tử Quân mà tâm tư không dám thả lỏng, thậm chí càng căng cứng thêm.
Nghiêm Khâm Binh nghĩ đến những lời nghị luận về Vương Tử Quân, rất nhiều người cho rằng Vương Tử Quân càng khách khí với ai thì càng động thủ với người đó.
Nghiêm Khâm Binh căn bản không tin vào những lời này, thế nhưng hiện tại nhìn bộ mặt khách khí của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy lo lắng hơn. Sau khi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, thông qua điều tra thì chuyện ngày hôm qua là đồn trưởng Tôn Khoa Văn không tuân theo quy định, tôi đã yêu cầu cục công an thành phố Rừng Mật nghiêm túc xử lý.
Vương Tử Quân không lên tiếng chỉ mỉm cười nhìn Nghiêm Khâm Binh.
Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân, Nghiêm Khâm Binh càng cảm thấy không yên. Hắn nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, thầm nghĩ chẳng lẽ chủ tịch Vương không hài lòng với biện pháp xử lý như vậy?
Dựa theo sinh thái chính trị trước mặt, chính mình tốt nhất đừng để cho chủ tịch Vương chụp được túm tóc, vì có thủ hạ là có lúc công tác sai lầm, Vương Tử Quân đã giao quyền xử lý cho hắn, nếu như hắn không quan tâm, chẳng khác nào chôn xuống quả bom hẹn giờ cho mình vào tương lai. Vương Tử Quân hoàn toàn có thể thông qua các biện pháp khác để gây khó khăn cho hắn, như vậy càng thêm bất lợi với hắn.
Nghiêm Khâm Binh thầm mắng xối xả lên đầu Lý Cảnh Lôi, nhưng ngoài miệng vẫn báo cáo: - Chúng tôi cũng chuẩn bị xử lý thật nghiêm túc những người giảo mạo tố cáo như Lý Cảnh Lôi, chuyện này đã liên quan đến pháp luật, tôi chuẩn bị bắt giam anh ta chờ xử lý.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly trà lên uống một hớp nước rồi nói: - Hình như xử lý như vậy là có hơi nghiêm khắc.
Nghiêm Khâm Binh không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn từ góc độ xử lý, hắn thật sự áp dụng phương pháp nghiêm khắc nhất. Lúc này Vương Tử Quân nói như vậy là quá nghiêm khắc, hắn thầm nghĩ, đây không phải là vì anh sao? Nếu không phải vì anh thì chỉ là công tác phê bình giáo dục, cho Lý Cảnh Lôi phải nhận lỗi mà thôi.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi căn bản có hai biện pháp xử lý với hành vi của Lý Cảnh Lôi: Một là phê bình giáo dục, để anh ta phải nhận lỗi; hai là tiến hành câu lưu xử lý. Ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân rõ ràng là chọn dùng biện pháp nặng tay nhất, rõ ràng là đang làm khó quan hệ giữa mình và Lý Hanh Dư, sao Vương Tử Quân nghe không hiểu cho được?
Vì vậy Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Nghiêm Khâm Binh: - Chúng ta đối với những cán bộ phạm sai lầm cần dạy bảo ngăn ngừa, chủ yếu là trị bệnh cứu người, vì khiển trách không phải là mục đích, chỉ là thủ đoạn mà thôi.
- Chủ tịch Vương nói rất đúng. Nghiêm Khâm Binh thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ mình đã vượt qua cửa ải này. Tối qua Lý Hanh Dư có gọi điện thoại cho hắn, hắn căn bản không nghe máy, ý nghĩa của nó như thế nào thì Lý Hanh Dư hiểu rõ ràng.
Tuy Nghiêm Khâm Binh và Lý Hanh Dư cũng không phải cố mối quan hệ quá sâu, thế nhưng Lý Hanh Dư dù sao cũng là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, lại rất khách khí với hắn, nếu như sự kiện này mình ra tay quá nặng, chỉ sợ sau này khó gặp mặt nhau.
Nhưng Nghiêm Khâm Binh cũng không vì vậy mà buông lỏng, hắn biết sự kiện này còn có một điểm cực kỳ quan trọng không thể không quan tâm, đó là trách nhiệm của lãnh đạo đơn vị như hắn. Tuy vị trí của hắn căn bản là cách xa một viên đồn trưởng đồn công an tám ngàn dặm, thế nhưng những sự việc trái với kỷ cương pháp luật như thế này căn bản làm cho một vị lãnh đạo đơn vị khó chạy thoát được trách nhiệm.
Vương Tử Quân nếu mượn điều này để nắm chặt phát huy, chỉ sợ vị trí cục trưởng cục công an tỉnh của Nghiêm Khâm Binh cũng có vài phần chấn động.
- Chủ tịch Vương, tôi xin kiểm điểm với ngài, đây là tôi không làm tốt công tác của mình, căn bản không làm tốt công tác kiểm tra đôn đốc đơn vị. Sau khi chuyện này xảy ra, tôi nhất định sẽ nắm chặt công tác đảm bảo xây dựng tác phong, kiên quyết ngăn chặn những tình huống như thế này tiếp tục phát sinh. Nghiêm Khâm Binh thấy Vương Tử Quân không nói gì thêm, thế là có chú do dự, sau đó dùng giọng chân thành nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nhận kiểm điểm của Nghiêm Khâm Binh, hắn khoát tay áo nói: - Anh Nghiêm, cũng không cần phải làm kiểm điểm như vậy, trong đội ngũ không thiếu những con sâu làm rầu nồi canh, cứ xem như chuyện lần này là hồi chuông cảnh báo, cần nắm chặt công tác xây dựng đội ngũ, sau này tranh thủ không cho sự việc tương tự phát sinh là được.
Nghiêm Khâm Binh nghe Vương Tử Quân nói những lời như vậy thì giống như không tin vào lỗ tai của mình. Vương Tử Quân có thể nắm lấy chuyện này để nói về công tác của mình hay không? Điều này làm cho Vương Tử Quân suy nghĩ cả buổi tối. Đáp án chỉ có một, đó là Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội gõ lên đầu mình vào lúc này.
Nên ứng phó thế nào? Đây chính là điều mà Nghiêm Khâm Binh phải chuẩn bị kỹ càng, cũng nắm chặt tâm lý, nhưng hắn lại không ngờ Vương Tử Quân căn bản giơ roi lên cao nhưng rơi xuống nhẹ như vậy.
Chỉ coi đây là hồi chuông cảnh báo để cố gắng làm tốt công tác xây dựng đội ngũ.
Như vậy là xong rồi sao?
Nghiêm Khâm Binh căn bản không tin, vì vậy hắn chờ Vương Tử Quân tiếp tục mở miệng, nhưng Vương Tử Quân lại di chuyển chủ đề lên phương diện xây dựng đội ngũ của cục công an.
Nghiêm Khâm Binh đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà không khỏi thở dài một hơi, hắn nghĩ đến những suy đoán của mình trước đó, không khỏi sinh ra cảm giác may mắn. Vương Tử Quân không mượn chuyện này để nói về mình, điều này nói rõ mình đã vượt qua được một tình huống đầy nguy cơ.
Tuy hắn cảm thấy sự kiện vừa rồi không ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của mình, thế nhưng cũng làm cho mình sứt đầu mẻ trán. Thậm chí vì chuyện này mà hắn không thể không làm bản kiểm điểm, bây giờ Vương Tử Quân lại nhẹ nhàng buông ra, vậy thì rõ ràng đã ném cho mình một khoản nhân tình.
Lúc này mây đen đả tản đi, tâm tình của Nghiêm Khâm Binh cực kỳ thoải mái, thế là không khỏi nhớ đến cuộc điện thoại của Lý Hanh Dư tối qua, hắn không khỏi lấy điện thoại ra.
Trước kia khi Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì có quan hệ cũng không tệ với Nghiêm Khâm Binh, bây giờ tuy Lý Hanh Dư không còn là thư ký trưởng, thế nhưng lại là bí thư thị ủy Kim Hà. Tuy vị trí của Lý Hanh Dư không còn quá quan trọng, thế nhưng duy trì mối quan hệ này cũng là điều kiện cần.
Tối qua Nghiêm Khâm Binh có chỗ khó không tiếp nhận điện thoại của Lý Hanh Dư, bây giờ sự việc được xử lý xong, mình nói vài câu biết thời thế cũng không là vấn đề. Sau khi bấm điện thoại thì hắn chuẩn bị nói ra những lời mà mình đã suy nghĩ sẵn.
Nhưng sau khi điện thoại đổ chuông hai tiếng, người bên kia không những không nghe máy, còn cắt điện thoại. Điều này làm cho Nghiêm Khâm Binh cảm thấy không vui, sau đó lại biến thành nghi hoặc.
Nghiêm Khâm Binh là người thông minh, với tính cách của Lý Hanh Dư thì tuyệt đối không thể không tiếp điện thoại của mình. Người ta cúp điện thoại chỉ có một nguyên nhân, đó là trường hợp này không thích hợp tiếp điện thoại.
Lý Hanh Dư đang ở trong phòng của ai?
Thật sự là Nghiêm Khâm Binh đã đoán đúng, Lý Hanh Dư bây giờ đang ở trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, đang kể khổ với bí thư Sầm. Lý Hanh Dư nói đến chuyện ngày hôm qua, thế nhưng hắn mở miện thì tính chất sự việc lại biến đổi.
Tối qua Lý Hanh Dư căn bản không thể ngủ ngon, con trai làm phát sinh đại họa, thậ sự làm cho hắn hận ngứa răng, thật sự không thể cho nó một gậy chết tươi. Thế nhưng hắn nghĩ thì dễ dàng nhưng nếu muốn thực hiện thì không cam lòng.
Lý Hanh Dư gọi điện thoại cho Nghiêm Khâm Binh, người ta không nghe máy, thế là hắn chuyển tâm tư lên người của Sầm Vật Cương. Chuyện này không phải điều gì lớn, nhưng hắn cần phải chạy đến chỗ Sầm Vật Cương để tố cáo. Tuy Sầm Vật Cương sẽ không làm gì Vương Tử Quân ở sự kiện này, thế nhưng cũng có thể thoa thuốc nhỏ mắt cho Vương Tử Quân bên kia.
Trước kia Lý Hanh Dư đi rất gần với Sầm Vật Cương, vì vậy bây giờ muốn gặp bí thư Sầm cũng cực kỳ thuận lợi. Sau khi báo cáo công tác của thành phố Kim Hà cho Sầm Vật Cương, Lý Hanh Dư bày ra bộ dạng khó khăn nói: - Bí thư Sầm, tôi muốn được điều động công tác, nếu trong tỉnh không còn vị trí nào trống, tôi muốn làm trợ thủ cho thư ký trưởng Phương cũng được.
Từ vị trí bí thư thị ủy Kim Hà đến phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy căn bản là xuống chức, nếu như tuyến trên không hài lòng, nào có người nào tình nguyện di chuyển vị trí như vậy?
Có câu cán bộ chỉ có thể tiến lên mà không chịu đi xuống, Lý Hanh Dư nếu từ vị trí một bí thư thị ủy quay về tỉnh làm phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, mặc dù nó không liên quan đến bí thư Sầm, thế nhưng dù sao cũng là sự việc diễn ra dưới sự lãnh đạo của bí thư Sầm, ít nhất cũng nói rõ quyền lực khống chế của lão có lỗ hổng. Vì vậy chỉ cần Sầm Vật Cương còn nắm quyền ở Mật Đông, căn bản không muốn sự việc như vậy phát sinh.
Sầm Vật Cương là người thông minh, nghe những lời của Lý Hanh Dư thì hiểu ngay. Lão nhìn chằm chằm vào Lý Hanh Dư, cũng không mở miệng, sau khi uống một ngụm trà thì mới trầm giọng nói: - Thế nào? Kim Hà có chuyện gì sao?
Sầm Vật Cương không tin Lý Hanh Dư không làm tốt công tác bí thư thị ủy Kim Hà, trước kia Lý Hanh Dư từng là bí thư thị ủy, tuy không phải là thành phố Kim Hà, thế nhưng vẫn công tác tương đối thành công.
- Bí thư Sầm, Kim Hà không có chuyện gì, thế nhưng có người không muốn tôi sống yên ở Kim Hà, tôi cảm thấy cũng không nên làm cho ngài tiếp tục khó xử. Lý Hanh Dư bày ra bộ dạng khó xử nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương đứng lên đi ra khỏi bàn làm việc của mình, lão gõ bàn hai cái sau đó mới thản nhiên nói: - Có phải là hạng mục nhất thể hóa thành phố Rừng Mật không?
Hạng mục nhất thể hóa Rừng Mật chính là một trong những mục tiêu chiến lược được Đường Chấn Huy đề ra, Vương Tử Quân căn bản có thái độ giúp đỡ rất lớn, nhưng Sầm Vật Cương căn bản lại không ưa. Tuy hạng mục đã được quyết định nhưng khi Lý Hanh Dư xuống làm bí thư thị ủy Kim Hà thì căn bản luôn tìm cách ứng phó.
Sầm Vật Cương căn bản nhìn thấy rõ ràng điều này, lão biết Lý Hanh Dư đang dùng phương pháp như vậy để biểu đạt lòng trung thành với mình. Tuy lão không quá tán thưởng phương thức làm việc của Lý Hanh Dư, thế nhưng cũng không phản đối.
- Bí thư, tôi cảm thấy làm bí thư thị ủy Kim Hà có hơi mệt, không bằng đi theo bên cạnh ngài. Lý Hanh Dư là người có cảnh giới nhìn mặt nói chuyện cực kỳ cao, hắn nhìn vào ánh mắt của Sầm Vật Cương, cảm nhận được bí thư Sầm đang có chút tức giận.
Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt của Lý Hanh Dư, càng khẳng định suy đoán của mình. Lão có thể thấy tâm tư của Lý Hanh Dư đang rất loạn, tư thái không còn như trước, nói chuyện bừa bãi, có chút va vấp. Hơn nữa người này đang phạm vào điều tối kỵ: Trước mặt lãnh đạo có gì thì cứ nói, không chịu nói ra mà cứ che giấu như mèo giấu cứt, lãnh đạo sao có thời gian suy đoán tâm tư của anh?
Thế là Sầm Vật Cương trừng mắt nhìn Lý Hanh Dư: - Cho anh đi làm bí thư thị ủy Kim Hà chính là tỉnh ủy tín nhiệm anh, tôi tin tưởng anh có thể làm tốt công tác ở thành phố Kim Hà, anh không làm tôi thất vọng đấy chứ?
- Đồng thời anh cần can đảm triển khai mở rộng công tác, có chuyện gì thì cứ tìm tôi, nếu ai có ý kiến với công tác của anh, như vậy có thể nói người ta tìm nói với tôi. Sầm Vật Cương nói lời giúp đỡ như vậy làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy rất vui, càng có không ít cảm động. Lão lãnh đạo chính là lão lãnh đạo, thái độ ủng hộ như vậy là quá tốt. Nhưng bây giờ hắn không thể không lợi dụng sự tín nhiệm của lãnh đạo với mình, nếu không hắn khó thể nào làm tốt công tác này được.
- Bí thư, tôi rất cảm kích sự tín nhiệm của ngài với tôi, nhưng chủ tịch Vương bên kia... Lý Hanh Dư bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.