Chương 1411: Gió mạnh buồn căng thuyền đi xa, mực đậm màu đen phổ thơ ca.
Bảo Thạch Tiêu
13/07/2015
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Lý Thừa Uyên, hắn không lên tiếng. Lý Thừa Uyên tự cho rằng mình đã át đi sáng vẻ kiêu ngạo của Vương Tử Quân, thế nên giọng nói càng thêm trầm ổn: - Chúng ta nên căn cứ vào nguyên tắc trị bệnh cứu người với các đồng chí phạm sai lầm, không phải đánh một gậy chết tươi. Nếu như không phân biệt tốt xấu mà miễn chức tất cả, không phải làm tổn thương tính tích cực của các đồng chí sao?
- Tôi nhắc nhở mọi người đừng quên, chúng ta sử dụng cán bộ phải cho bọn họ cơ hội, cho người có khả năng đi ra sân khấu, cho người có năng lực được ca ngợi, dùng người không nên cố gắng bày ra nguy cơ. Tôi cho rằng mỗi một cán bộ đảng viên đứng giữa hai phương diện thành tích cá nhân và lợi ích quần chúng cần duy trì một xuất phát điểm: Lợi ích của quần chúng là không nhỏ, lợi ích của nhân dân lớn hơn trời. Mỗi khi tỏ thái độ, mỗi khi cho ra quyết sách thì nên có chút lo lắng, cẩn thận, chỉ như vậy mới có thể một lòng vì công tác, chấp chính vì dân. Vương Tử Quân chờ Lý Thừa Uyên nói xong thì dùng giọng có khí phách nói: - Nếu như phạm vào sai lầm không thể tha thứ, cần phải hạ quyết tâm để nghiêm trị. Để cho trái tim bọn họ băng giá còn hơn mất đi lực tin vào xử lý công, làm cho trái tim nhân dân băng giá. Hơn nữa tôi cho rằng đó là yêu cầu cao độ, mỗi một cán bộ đảng viên cần treo lên đầu mình một thanh kiếm, hơn nữa nó phải sắc bén làm cho người ta e sợ. Nhìn từ góc độ biện chứng, đây cũng không phải làm cho trái tim mọi người băng giá, mà là bảo vệ và nhắc nhở với cán bộ đảng viên, ngăn ngừa bọn họ rơi vào vực sâu không thể tha thứ.
Lý Thừa Uyên muốn mở miệng phản bác nhưng Vương Tử Quân nói mỗi một câu giống như làm cho hắn không thể nào cho ra bất kỳ ý kiến gì trái ngược được. Lúc này những vị thường ủy tỉnh ủy khác ngồi trên vị trí của mình chỉ có thể đưa mắt nhìn lẫn nhau, không ai lên tiếng.
Diệp Thừa Dân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy mình bây giờ có hai lựa chọn cực kỳ khó khăn: Một là một đao chém đứt tất cả dây rối, không nói hai lời mà trực tiếp áp chế đề nghị của Vương Tử Quân; hoặc là mình nên đặt chuyện này xuống.
Nếu như mình áp chế sự việc, như vậy trách nhiệm chủ yếu sẽ rơi lên đầu mình; nếu như không vung đao chặt đứt, chuyện xấu đang còn khá nhiều ở phía sau.
Diệp Thừa Dân có chút do dự, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Diệp Thừa Dân đang ngồi bên cạnh. Chử Vận Phong là lão lãnh đạo của Thích Phúc Lai, lúc này người nên lên tiếng phải là Chử Vận Phong. Chỉ cần Chử Vận Phong cho ra ý kiến, chính mình nên nói vài lời biết thời biết thế là được.
- Chủ tịch Chử, anh có ý kiến gì với lời đề nghị của trưởng phòng Vương hay không? Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi chuyển dời chủ đề lên người Chử Vận Phong.
Lúc này đầu óc Chử Vận Phong đang xoay chuyển như biển động, lão không ngờ sự việc lại tiến triển đến mức độ này. Thích Phúc Lai đáng bị trừng phạt, thế nhưng như vậy là quá nặng.
Thích Phúc Lai là cán bộ do một tay Chử Vận Phong đề bạt, lão căn bản có cảm tình với thủ hạ của minh. Hơn nữa những năm qua Thích Phúc Lai luôn làm theo mệnh lệnh của lão, chỉ cần lão ho khan một tiếng thì Thích Phúc Lai sẽ cho rằng Nam Giang có động tĩnh lớn. Hơn nữa đánh giá khách quan thì Thích Phúc Lai đã làm nên không ít chuyện, cũng xem như là người đắc lực và có khả năng của Chử Vận Phong.
Nhưng bây giờ một người có khả năng như vậy đang bị Vương Tử Quân chụp mũ rất nặng. Điều này không khỏi làm cho Chử Vận Phong phẫn nộ, nhưng dù phẫn nộ thì lão vẫn cảm thấy những lời nói của Vương Tử Quân là rất có lý.
Vạn Dương Hòa vì sao cả gan làm loạn? Không phải vì Thích Phúc Lai đã quá phóng túng buông thả để đối phương thích làm gì thì làm sao? Mặc dù lão không nhìn kỹ những tài liệu mà Vương Tử Quân đưa đến, thế nhưng lão có thể tưởng tượng được nội dung bên trong là gì.
Diệp Thừa Dân nhìn về phía mình, Chử Vận Phong cảm ứng được tâm tư của bí thư Diệp. Lão trầm ngâm giây lát rồi hít vào một hơi nói: - Thích Phúc Lai căn bản không thể trốn tránh trách nhiệm ở sự kiện này, nhưng nếu là miễn chức thì cơ hơi quá nghiêm trọng.
Nên ngừng thì ngừng, nên thủ thì thủ, Chử Vận Phong là một người công tác hơn nửa đời, căn bản có những nhận thức rất sâu về chính trị quan trường. Vì vậy dù sự kiện này cực kỳ rối, thế nhưng lão vẫn cho ra lựa chọn có lợi nhất cho mình: Nhất định phải giữ lại Thích Phúc Lai, đây là mục đích của lão.
Sau khi Chử Vận Phong mở miệng thì ánh mắt tất cả thường ủy tỉnh ủy đều nhìn về phía Vương Tử Quân. Vương Tử Quân khẽ ho một tiếng, sau đó dùng giọng kiên quyết nói: - Chuyện này khó thể chối bỏ trách nhiệm của Thích Phúc Lai, nếu như chủ tịch Chử cho rằng miễn chức với anh ấy là quá nghiêm trọng, tôi cảm thấy nên đốc xúc anh ấy nhận lỗi từ chức, như vậy xem như bảo đảm một chút thể diện.
"Nhận lỗi từ chức?" Chử Vận Phong nghe mà thiếu chút nữa tức giận đến mức lệch cả mũi, anh cho ra phương thức khác biệt nhưng kết quả không phải như nhau sao? Cũng là trăm sông đổ về một biển, kết quả vẫn là miễn chức mà thôi.
Ý kiến của Vương Tử Quân làm cho mọi người thấy được sự kiên trì, tư thái quá rõ ràng, không nắm bắt Thích Phúc Lai sẽ không chịu bỏ qua.
Bầu không khí trong phòng họp rất im ắng, Vương Tử Quân nói xong cũng không tiếp tục mở miệng. Đại đa số các vịthu. tỉnh ủy đều không phát biểu ý kiến, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến thế cục ở Nam Giang.
Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân không nói lời nào, lão căn bản khá sốt ruột giống như Chử Vận Phong. Lúc này lão rất muốn vung đao chặt đứt mớ dây rối, nhưng cuối cùng vẫn trầm giọng nói: - Nếu chuyện này tạm thời không đạt thành ý kiến nhất trí, như vậy tôi cảm thấy nên giữ lại đề nghị này, chờ đến lần sau tiếp tục thảo luận.
Nửa giờ sau tất cả nội dung hội nghị đã được tiến hành xong, nhưng những thường ủy đi ra khỏi phòng họp đều có gương mặt cực kỳ nghiêm túc, đám nhân viên đi ra lại có gương mặt khá vui vẻ.
Vì hội nghị thường ủy hôm nay ném ra cho mọi người một chủ đề để bàn tán, đồng thời mọi người cũng thấy được sự quyết đoán của Vương Tử Quân, ai cũng có chút khâm phục. Vương Tử Quân nắm lấy bím tóc của Thích Phúc Lai mà không buông tha, bức bách một vị bí thư thị ủy tự nhận lỗi từ chức, chuyện này chưa nói đến trong tỉnh Nam Giang, cho dù đưa mắt nhìn ra cả nước cũng chưa từng có sự việc tương tự phát sinh.
Vương Tử Quân không quan tâm đến những lời nghị luận xung quanh, hắn cất bước đi về phía phòng làm việc của mình. Tuy lời đề nghị của hắn bị giữ lại, thế nhưng hắn biết rõ chính mình bị người ta đưa lên đầu sóng ngọn gió.
Nơi đầu sóng ngọn gió thì thế nào? Chính mình chọn lựa như vậy, sẽ không bao giờ lùi bước.
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống ghế trong phòng thì Lỗ Kính Tu gọi điện thoại đến. Lúc này Lỗ Kính Tu cũng không khách sáo như dĩ vãng, hắn trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, anh có chút lỗ mãng ở sự kiện này rồi.
Lỗ Kính Tu muốn nói gì thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ, đối với phương diện xử lý chuyện này, hắn đã tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu như lời đề nghị của mình sẽ mãi bị gác lại, lực ảnh hưởng của hắn trong tỉnh Nam Giang sẽ giảm xuống.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Lỗ Kính Tu ở phía bên kia: - Tôi đi đến bước này và căn bản không hối hận.
Lỗ Kính Tu còn muốn khuyên thêm vài câu, thế nhưng cuối cùng chỉ thở dài mà không nói gì thêm.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Lỗ Kính Tu, hắn nhíu mày. Lỗ Kính Tu nói những lời này chủ yếu là vì tốt cho hắn, nhưng nó cũng không thể thay đổi quyết định của hắn.
Từ khi đề xuất chuyện này thì Vương Tử Quân đã làm tốt công tác đón nhận thất bại, tuy truy cứu trách nhiệm của Thích Phúc Lai có thể thất bại, thế nhưng ít nhất cũng là một mở đầu cho quy chế truy cứu trách nhiệm của cán bộ về sau.
Khi Vương Tử Quân đang trầm tư thì Đào Nhất Hành đẩy cửa đi vào. Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành không có kết giao quá sâu, nhưng hai bên cũng không có va chạm gì, xem như có quan hệ khá tốt.
- Trưởng phòng Vương, ngài hôm nay lại càng làm cho tôi hoảng sợ đấy. Đào Nhất Hành ngồi xuống cũng không khách sáo với Vương Tử Quân, hắn đi thẳng vào vấn đề.
Vương Tử Quân vừa cho thư ký Du Giang Vĩ rót trà vừa cười nói với Đào Nhất Hành: - Thư ký trưởng Nhất Hành, tôi chỉ làm việc của mình mà thôi.
Đào Nhất Hành nhìn gương mặt của Vương Tử Quân mà hiểu rõ nhiệm vụ của mình lần này chỉ sợ không dễ hoàn thành. Thật ra trước khi đến thì hắn cũng đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, Vương Tử Quân không phải là người thường, người này có thể tiến lên hỏi trách nhiệm của Thích Phúc Lai trong hội nghị thường ủy, như vậy còn có cố kỵ gì khác? Có lẽ đối phương đã suy xét tất cả khả năng rồi.
Đào Nhất Hành tuy cảm thấy mình không thể thuyết phục được Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không thể không đến. Dù sao đây cũng là chuyện mà bí thư Diệp Thừa Dân sắp xếp cho hắn. Bí thư sắp xếp và hắn rất muốn từ chối, thế nhưng khi nhìn gương mặt xanh lét của lãnh đạo, hắn lại phải nuốt lời xuống bụng.
- Trưởng phòng Vương, lúc này tỉnh Nam Giang chúng ta đang liên tục phát triển kinh tế, cán bộ các cấp đang có sĩ khí rất cao, lúc này chúng ta không thể chú trọng những chuyện nhỏ nhặt mà phải nghĩ sang toàn cục. Đào Nhất Hành nói đến đây thì lại cẩn thận bổ sung: - Trưởng phòng Vương từng là lãnh đạo đứng đầu địa phương, phương diện bảo trì toàn cục đáng là sư phụ của tôi.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Thư ký trưởng nói rất đung về phương diện bảo trì đại cục, người nào không mưu toàn cục sẽ không thể mưu cầu phát triển, thật sự là như vậy. Nhưng tôi cho rằng nói đại cục nên đứng ở đỉnh cao, mặc dù ban ngành tỉnh Nam Giang có nhiều ý kiến khác nhau về việc quy kết trách nhiệm của Thích Phúc Lai, thế nhưng nếu như sự việc này được xử lý nghiêm túc, sau này sẽ cực kỳ có lợi để xúc tiến Nam Giang phát triển mạnh mẽ hơn.
Vương Tử Quân nói dù không quá trực tiếp nhưng Đào Nhất Hành vẫn khắc sâu cảm nhận được nội dung bên trong. Hắn trầm tư giây lát, sau đó cười khổ nói: - Trưởng phòng Tử Quân, có vài phương diện tôi nên nói với ngài, đây là chút ý kiến của tôi mà thôi, anh xem có được không. Đó là chúng ta nên cho ra một phương án xử phạt Thích Phúc Lai, còn phương diện nhận lỗi từ chức thì nên bỏ qua, anh thấy thế nào?
Ý nghĩ của Đào Nhất Hành chính là ép Vương Tử Quân lùi một bước, nếu như Lý Kiếm Tú còn chưa tìm đến gặp Vương Tử Quân, như vậy hắn sẽ không kháng cự. Nhưng bây giờ hắn căn bản không muốn lui lại.
Vương Tử Quân tình nguyện là một người phủ quyết số đông trong hội nghị thường ủy, cũng không muốn cho ra những thỏa hiệp kiểu như vậy. Hắn cảm thấy nếu để cho Thích Phúc Lai thoải mái vượt qua kiểm tra, căn bản là mình phải xin lỗi những gia đình mất đi tài sản nhà cửa vì hỏa hoạn, thậm chí là những người mất mạng oan uổng trong sự kiện này.
- Thư ký trưởng Nhất Hành, nên xử lý thế nào thì nên để cho hội nghị thường ủy quyết định thì hay hơn. Vương Tử Quân trầm mặc giây lát rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nói những lời này không khác gì hạ lệnh trục khách với Đào Nhất Hành, lúc này Đào Nhất Hành cũng không tiếp tục khuyên can, hắn đành ngượng ngùng bỏ đi.
Đào Nhất Hành rời đi cũng không phải chấm dứt, nửa giờ sau thì Đậu Minh Đường đi đến. Nếu so sánh với Đào Nhất Hành thì Đậu Minh Đường có quan hệ thân cận hơn với Vương Tử Quân, thế nên lời nói càng thêm trực tiếp: - Lần này tôi đến theo sự ủy thác của bí thư Diệp, cũng là ý nghĩ của riêng tôi, tôi muốn trò chuyện với anh.
Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Đậu Minh Đường rồi cười nói: - Tôi hiểu rõ anh muốn nói gì.
Từ sau khi để cho Đậu Minh Đường trổ hết tài năng tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường lại tăng tiến. Khi một mình hắn đối diện với áp lực từ hai phía, hắn tất nhiên không hy vọng mình và minh hữu sinh ra những hiểu lầm không đáng có.
- Tử Quân, tôi biết anh không phải là người hành động theo cảm tính, nhưng dù là bí thư hay chủ tịch đều không muốn sự kiện truy cứu trách nhiệm của bí thư Thích Phúc Lai trở nên náo loạn, hai vị lãnh đạo đều có thái độ muốn sắp xếp ổn thỏa, anh cần gì phải giữ chặt lấy không tha? Đậu Minh Đường tận tình khuyên bảo Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đốt thuốc hít vào hai hơi rồi nói: - Bí thư Đậu, tôi cũng sẽ cân nhắc ý kiến của anh. Mọi người thấy tôi là một người cho ra những hành vi không được khôn ngoan, nhưng tôi cảm thấy lòng mình rất thanh thẩn.
- Buông tha cho Thích Phúc Lai cũng không phải là chuyện gì lớn với chúng ta, tuyến tên căn bản cũng không có ý kiến gì với quyết sách này; nhưng nếu như chúng ta làm như vậy, căn bản phải xin lỗi những người dân gặp nạn trong hỏa hoạn, hơn nữa còn sinh ra bầu không khí bất lương, tôi hy vọng có thể chụp mũ Thích Phúc Lai để giết gà dọa khỉ.
Đậu Minh Đường trầm mặc, khi hắn đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì nghĩ rằng đối phương sở dĩ kiên trì vì điều này cũng là vì những người bị hại trong hỏa hoạn. Lúc này nghe Vương Tử Quân giải thích, hắn căn bản là có chút rung động.
Đậu Minh Đường có thể đi đến vị trí hiện tại căn bản đã tạo nên ý nghĩ riêng biệt của mình. Hắn từng là bí thư thị ủy, hắn biết rõ Vạn Dương Hòa vì đạt được mục đích di dời giải tỏa mà không nương tay, căn bản không thể không liên quan đến sự dung túng của Thích Phúc Lai. Vương Tử Quân chuẩn bị khai đao với Thích Phúc Lai, có lẽ đang muốn gầy dựng lên một bầu không khí truy cứu trách nhiệm cán bộ.
Nếu như ý nghĩ của Vương Tử Quân được chứng thực, Đậu Minh Đường cảm thấy nó sẽ lưu lại một dòng bút đậm ở tỉnh Nam Giang. Nhưng sự kiện lúc này cũng không phải là Vương Tử Quân thích làm là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.